Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 203

Buổi chiều, Triệu Nhuế quả nhiên đến đúng hẹn.

 

Chuyện Tô Vận và Thu Mộng Kỳ dự định thành lập thương bộ đã được nói trước với nàng, cũng kỳ vọng nàng sẽ tham gia cùng, nhưng Triệu Nhuế lại không có chí hướng ở phương diện này. Năm xưa, Triệu gia từng phụ trách thu thuế cho hai mươi thôn phía bắc Phong Nhạc, nàng khi đó đã nếm trải cảm giác phải gánh trách nhiệm thay dân chúng. Lúc ấy nha môn không làm tròn bổn phận, nàng đã nhìn không được, lại vừa phải mượn chuyện đó để giữ vững ảnh hưởng của Triệu gia, vừa mệt mỏi, lại chẳng được lòng ai.

 

Hiện nay đã có Tô Vận và Thu Mộng Kỳ gánh vác trách nhiệm này, nàng không cần phải bận tâm nhiều.

 

Hơn nữa, Triệu gia theo kế hoạch hiện tại của Triệu Minh, sau này nhất định sẽ bước vào con đường quan trường. Thêm nữa còn có Đới Yến... Nàng đã là một thể với Đới Yến, mà một người đã phục vụ cho Việt Vương, thì không thể cả hai đều bị buộc vào đó.

 

Đến lúc đó nếu công vụ bận rộn, hai người ít gặp nhau, vậy thì không đáng.

 

Hiện tại nàng đang phụ trách xưởng đóng thuyền và các xưởng sản xuất khác, tuy rằng bận rộn, nhưng dù sao cũng là sản nghiệp nhà mình, muốn rảnh thì vẫn có thể rảnh. Sau này nếu Đới Yến bận, nàng rảnh tay thì có thể đến tìm nàng ấy, vẫn hơn cả hai đều bận rộn. (Editor: suy nghĩ chu toàn cỡ đó)

 

Chuyện này chỉ cần gửi thư báo cho Thu - Tô hai người là được, nhưng Triệu Nhuế vẫn tranh thủ thời gian đến một chuyến.

 

Người sáng suốt đương nhiên biết nàng là vì ai mà đến.

 

Đáng tiếc lúc đến thì Đới Yến đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, Triệu Nhuế chỉ có thể đến gặp Thu Mộng Kỳ trước.

 

Trong tửu lâu ngoài phòng khách còn có các loại phòng riêng.

 

Ban đầu Thu Mộng Kỳ và Tô Vận đã hứa hôm nay không bàn chuyện công, nhưng Triệu Nhuế đến thì đành phải phá lệ.

 

Xuống lầu vào phòng riêng, vừa bàn chính sự, cũng vừa tán gẫu dăm câu.

 

Biết được Triệu Nhuế không có ý định đảm nhận chức vụ trưởng thương bộ, Tô Vận cũng đã đoán trước, nên không quá bất ngờ, lập tức hỏi tình hình hủy bỏ tiện tịch ở Phong Nhạc.

 

Phong Nhạc có thể xem là nơi hai người khởi nghiệp, dân chúng nơi đó vốn đã thân thiết yêu mến các nàng, các chính sách thông thường đều được ưu tiên thực hiện tại đây, có thể nhanh chóng triển khai diện rộng.

 

Ngoài bốn giai tầng sĩ nông công thương, một khi đã rơi vào tiện tịch thì truyền đời không thể thay đổi: không được dự thi khoa cử, không thể làm quan, không được mua bán đất đai sản nghiệp, không thể kết hôn với dân thường, thậm chí tìm việc cũng chỉ có thể làm những nghề bị coi là hạ tiện trong xã hội, đời đời không có cơ hội ngóc đầu lên.

 

Tô Vận nói: "Việc phân chia tam lục cửu đẳng đã vô cùng cản trở con đường lưu thông giữa các tầng lớp trên dưới, cải cách hủy bỏ tiện tịch, đồng hóa toàn dân là xu thế tất yếu."

 

Trong lịch sử, người đầu tiên xóa bỏ tiện tịch là Ung Chính, lúc đó là để thanh trừ tệ nạn, xóa bỏ chế độ tiện tịch có thể cổ vũ lòng dân, đối với việc triển khai tân chính sau này có trăm lợi mà không có một hại.

 

Việc thúc đẩy tân chính chắc chắn sẽ gây tổn hại đến lợi ích của sĩ tộc và đại gia tộc, sẽ bị những tầng lớp này phản đối. Nhưng ngược lại, cũng có thể thu hút được một bộ phận rất lớn dân chúng ủng hộ mình, đây đồng thời cũng là một dạng vốn chính trị, có lợi cho việc củng cố quyền lực, ngồi vững địa vị.

 

Triệu Nhuế gật đầu: "Phu nhân nói rất đúng, nhìn về lâu dài, đồng hóa toàn dân là xu hướng không thể đảo ngược. Hiện tại theo tình hình thực thi thì không có vấn đề lớn, một số đại gia tộc tuy có lời oán thán, nhưng cũng biết đại nhân và phu nhân đã quyết tâm làm chuyện này, biết có phản đối cũng vô ích, đều ngoan ngoãn đi thay đổi công khế. Có vài đại hộ nhân số đông, nha môn liền phái thư lại đến tận nhà xử lý, cũng không tốn bao nhiêu công sức."

 

Thu Mộng Kỳ mỉm cười hỏi: "Nhà nghĩa tỷ thì sao?"

 

Triệu Nhuế cũng cười: "Chuyện đại nhân muốn làm, ta làm nghĩa tỷ đương nhiên tuyệt đối ủng hộ. Triệu gia chúng ta tính ra là một trong những hộ đầu tiên thực hiện, hơn ba mươi hạ nhân từng ký sinh tử khế đều đã thay bằng công khế, nhìn chung cũng không có biến chuyển gì quá lớn."

 

Tô Vận nói: "Một người nếu đã không trung thành, ký sinh tử khế cũng vô ích."

 

"Phải, công khế vốn chỉ là một biện pháp ràng buộc, nhưng chủ nhân không thể như xưa tùy tiện xử lý người hầu. Tiện tịch đã bị xóa bỏ, lịch sử hợp pháp hóa buôn bán nhân khẩu đến đây cũng kết thúc. Nữ nhân cùng hài tử từ nay cũng có thêm một tầng bảo hộ."

 

Theo luật pháp trước kia, một khi đã cầm khế bán thân của hạ nhân thì toàn bộ thân gia tính mạng của người đó đều do chủ nhà nắm giữ, dù có đánh chết cũng không phải chịu trách nhiệm trước quan phủ.

 

Mạng người rẻ như cỏ rác, việc mua bán nhân khẩu lại càng công khai, đường hoàng.

 

Thu Mộng Kỳ gật đầu: "Cứ theo đó mà thi hành. Nay binh mã đã nằm trong tay, các quận đều có người bố trí, nếu có kẻ dám làm loạn thì trấn áp ngay. Chỉ cần qua một đoạn thời gian, khi giai đoạn đệm đã hết, chính sách dần dần thấm vào lòng dân, muốn để tro tàn bùng cháy trở lại cũng chẳng phải chuyện dễ dàng."

 

Nói xong chính sự thì cũng đến giờ cơm.

 

Chung Thục Nương liền đưa Triệu Nhuế đi, nói ở Lịch Châu có một quán ăn cực ngon.

 

Hai người là lão hữu nhiều năm, tuy chỉ mới xa nhau mấy ngày nhưng vẫn có chuyện nói mãi không hết, chỉ là chủ yếu là Chung Thục Nương nói, còn Triệu Nhuế thì nghe.

 

"Nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của ngươi kìa, là cố tình chạy một chuyến đến Lịch Châu, không gặp được tiểu cô nương nhà ngươi, nên tinh thần cũng chùng xuống sao?"

 

Nếu là người khác thì Triệu Nhuế còn phải giấu giếm đôi chút, nhưng đối phương lại là Chung Thục Nương, nên nàng cũng lười giả bộ.

 

"Nói là có nhiệm vụ ra ngoài, sẽ về trễ một chút."

 

"Về trễ thì về trễ chứ có phải không về đâu, trước kia nhìn ngươi điềm tĩnh như vậy, giờ lại không giữ được bình tĩnh nữa rồi."

 

Triệu Nhuế không nói gì.

 

Chung Thục Nương nhớ đến chuyện tối qua mình dù sao cũng đã được nếm thử mùi vị của tiểu cô nương, liền cười đến phong tình lẳng lơ: "Quả nhiên giống như ngươi nói, mùi vị của tiểu cô nương đúng là khác biệt."

 

Triệu Nhuế trước tiên liếc nàng một cái, rồi có vẻ không tin nổi mà ngồi thẳng người dậy, nói: "Ngươi đã làm cái gì?"

 

"Nhìn ngươi làm như gặp quỷ, chỉ cho phép ngươi trêu chọc tiểu cô nương, lại không cho ta động vào người ta sao? Dựa vào đâu ngươi có thể hưởng thụ thân thể tuổi trẻ mà ta thì không?"

 

"Ngươi trêu chọc tiểu cô nương nhà ai?" Triệu Nhuế không khỏi ôm trán.

 

"Ta đâu có trêu lung tung, phải nói là người ta biết được rất nhiều thứ." Nói rồi, trong lòng Chung Thục Nương không nhịn được có chút chua xót. Lưu Nguyệt Như cái gì cũng biết, khiến nàng cao trào liên tục, chẳng lẽ từng ở bên rất nhiều nữ nhân, nếu không sao lại biết nhiều như vậy.

 

Triệu Nhuế nghe nàng nói vậy thì hơi thở phào một hơi, nói: "Tuy rằng tiểu cô nương người ta tình nguyện, nhưng ngươi cũng phải chú ý ảnh hưởng, lỡ như là hạng không ra gì, đem chuyện giữa hai người đồn ra ngoài, ngươi còn làm người được nữa không? Đừng quên là ngươi còn có A Mãn."

 

Chung Thục Nương nghe Triệu Nhuế nhắc đến nhi tử thì ánh mắt khẽ lóe, sau đó liền nói: "Thì cũng chỉ là ngươi tình ta nguyện, gặp nhau giải sầu một chút, đâu có giống ngươi, còn là thật lòng."

 

"Vậy thì tốt. Ngươi mới tới Lịch Châu có hai ngày mà đã có kết quả, xem ra đối phương cũng không phải người đàng hoàng. Chơi thì được, đừng có lún sâu vào."

 

Chung Thục Nương hừ một tiếng: "Ta? Lún vào? Ngươi còn không hiểu ta là người thế nào sao? Tỷ tỷ ta đi giữa rừng hoa mà chẳng dính một cánh lá nào, được chưa."

 

Triệu Nhuế không bình luận, người khác không hiểu Chung Thục Nương thì thôi, chứ Triệu Nhuế nàng chẳng lẽ còn không rõ?

 

Bình thường chỉ nói miệng cho vui, chứ thật sự thì cũng chẳng dám làm chuyện gì quá đáng.

 

Chỉ có điều lần này lại thật sự đi trêu chọc tiểu cô nương người ta, đúng là nằm ngoài dự đoán.

 

"Xin hỏi Chung tỷ, tiểu cô nương mà tỷ trêu chọc là nhà ai, tiện nói cho ta biết không?"

 

Chung Thục Nương nghe nàng hỏi, do dự một chút rồi nói: "Thôi bỏ đi, dù có nói thì ngươi cũng không biết."

 

Chung Thục Nương nhất thời cũng không biết có nên nói cho Triệu Nhuế biết đối phương chính là Lưu Nguyệt Như hay không, chỉ là mỗi khi nghĩ đến kỹ xảo thành thạo kia của cô, trong lòng lại thấy hụt hẫng người ta vốn chẳng để tâm, còn mình thì lại ba hoa chuyện này ra, đến lúc bị cô biết được, liệu có cười nhạo mình không, ngủ một đêm thôi mà đã lún sâu vào rồi.

 

Triệu Nhuế thấy nàng không muốn nói, cũng không ép.

 

"Bao nhiêu tuổi?"

 

"Bằng tuổi nhà Yến Nhi của ngươi."

 

Chung Thục Nương nói xong, không nhịn được chớp mắt hỏi: "Lúc các ngươi làm cái đó, nàng có giúp ngươi làm cái đó không?"

 

Vừa nói vừa làm khẩu hình miệng. (Editor: chắc là nói vụ dùng miệng =]]])

 

Triệu Nhuế nghe vậy, đặt đũa xuống, khó hiểu nhìn nàng.

 

Chung Thục Nương đối mặt với ánh mắt ngây thơ vô tà của lão hữu, dù mặt dày đến đâu cũng không khỏi đỏ ửng hai má.

 

"...Ý ta là, nàng có cắn ngươi không?"

 

Triệu Nhuế liếc nàng một cái, tưởng đối phương đang nói đến lúc hôn môi thì có vô tình bị cắn hay không, liền gật đầu: "Có cắn."

 

Chung Thục Nương nghe vậy khẽ kêu một tiếng kinh ngạc, không ngờ lão hữu xưa giờ nghiêm túc như tiên nữ không nhiễm bụi trần này mà cũng chơi bạo đến thế.

 

Nàng ấp úng hỏi tiếp: "Là ngươi cắn nàng, hay nàng cắn ngươi?"

 

Triệu Nhuế nghĩ một chút, "Cả hai đều cắn, ta cắn nàng, nàng cũng cắn ta."

 

"Vậy... ngươi cảm thấy vui không? Có cảm giác như cả người bay lên trời, k*ch th*ch đến tột cùng?"

 

Triệu Nhuế nhìn nàng, lắc đầu: "Tuy cảm giác cũng tốt, nhưng không đến mức ngươi nói quá lên như thế."

 

Lúc này đến lượt Chung Thục Nương có chút luống cuống, chẳng lẽ đúng là phản ứng của mình quá mãnh liệt? Nghĩ đến phản ứng quá khích của mình khi đó, nàng lập tức che mặt lại, không lẽ nàng ta sẽ thấy mình thật... d*m đ*ng... (Editor: má Thục Nương này kh lẽ tác giả cho xuất hiện sớm xong giờ mới phát huy tác dụng gây hài hã ta =]]])

 

"Thôi được rồi, đang ăn cơm, đừng hỏi mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái, mấy chuyện khuê phòng bí mật, các ngươi từ từ nghiên cứu với nhau là được."

 

Chung Thục Nương khẽ "ồ" một tiếng.

 

Triệu Nhuế ngắt ngang ý định tiếp tục chia sẻ của Chung Thục Nương, chủ yếu là vì nàng cảm thấy vừa rồi cuộc trò chuyện giữa mình và nữ nhân này có phần... lệch tông, giống như đang nói hai chuyện hoàn toàn khác nhau. (Editor: đúng gòi đó)

 

Nàng lờ mờ cảm thấy chữ "cắn" mà Chung Thục Nương nói không phải là cái "cắn" mà mình nghĩ đến, chỉ là vấn đề này đã vượt quá khả năng tiếp nhận của nàng.

 

Mà đã vượt quá, thì tuyệt đối không thể để lộ sơ hở.

 

Dù sao nàng cũng từng khoác lác với Chung Thục Nương, nếu giờ lộ ra thì chẳng phải sẽ bị nàng cười nhạo sao?

 

Chỉ là nghĩ đến chuyện Chung Thục Nương mới đến có hai ngày đã tiến triển thần tốc đến vậy, còn mình với tiểu cô nương nhà mình thì tình ý đã xác định, cũng đã "làm cái đó", thế mà bây giờ vẫn còn đang nắm tay nắm chân ngọt ngào, nàng không khỏi tự kiểm điểm một chút, có phải mình quá chậm chạp nên mới khiến dự án Yến-Nhuế bị dự án Thục-Lưu vượt mặt rồi không?

 

......

 

Sau khi Lưu Nguyệt Như trở về phòng thì lại ngủ một mạch tới tận chiều, xem như đã cho con sâu buồn ngủ trong người ăn no ngủ kỹ.

 

Dậy rửa mặt, lại không có việc gì làm, cả buổi chiều nằm ườn ra chán nản.

 

Đến tối, màn đêm buông xuống, người khác thì kết thúc một ngày làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi, còn cô thì vì ban ngày ngủ quá nhiều mà bỗng chốc tỉnh táo.

 

Đêm tối dễ sinh ra cô đơn, trong đầu không kìm được bắt đầu nghĩ lung tung.

 

Cô đứng dậy rót một ly nước đầy, ừng ực nuốt xuống cổ họng, nước lọc mát lạnh khiến đầu óc tỉnh táo đôi chút, nhưng cho dù là vậy, trong lòng vẫn không gạt nổi hình bóng nữ nhân kia.

 

Bề ngoài thì miệng lưỡi lanh lợi, nói năng lưu loát như ngựa chạy, nhưng một khi xé bỏ lớp ngụy trang ấy, thì lại biến thành một con thỏ trắng nhỏ kiểu người được đồn là vừa dở vừa nhát lại ham vui. (Editor: cừi quãi)

 

Một người như thế, sao lại để cô gặp được chứ?

 

Lưu Nguyệt Như lại nằm vật ra giường, nhớ lại chuyện đêm qua, cả người như xụi lơ, mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

 

Trong lòng thì thầm đoán xem giờ này Chung Thục Nương đang làm gì. Sau những gì xảy ra đêm qua, liệu nữ nhân đó có thể dễ dàng thỏa mãn mà yên phận không?

 

Chẳng lẽ không có cảm giác "ăn được rồi lại thèm"?

 

Chắc chắn là không, Lưu Nguyệt Như nghĩ bụng nàng mà nhịn được thì mới lạ, trông đã không phải người ăn chay, nếu không đêm qua cũng không lượn lờ trước cửa phòng mình như thế.

 

Nghĩ đến chuyện nếu tối qua không phải mình mở cửa, thì biết đâu Chung Thục Nương đã đi câu dẫn tiểu cô nương khác, sắc mặt Lưu Nguyệt Như liền sa sầm lại.

 

Thế là chân cô lại vô thức bước về phía cửa, như bị ma xui quỷ khiến mà mở cửa ra.

 

Bên ngoài không có ai, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

 

Tuy hụt hẫng, nhưng cũng vì thế mà không còn e dè, cô liền bước hẳn ra ngoài, đứng ở hành lang hóng gió, hy vọng gió đêm có thể cuốn đi chút nóng bức trong lòng.

 

Cùng lắm chỉ là bạn giường mà thôi, ngươi tình ta nguyện.

 

Đứng khoảng chục phút, cô mới cảm thấy có hơi lạnh, liền kéo xiêm y chặt lại, xoay người định quay về phòng.

 

Không ngờ đúng lúc đó, cánh cửa không xa kêu "két" một tiếng, mở ra.

 

Trông thấy bóng dáng quen thuộc kia, không khoác áo choàng mà trực tiếp bước ra ngoài, dưới gió đêm và tĩnh điện, lớp vải mỏng dính sát vào người, đường cong uyển chuyển phô bày không sót, khiến người ta không thể rời mắt.

 

Hai người cứ thế, cách nhau chừng mười mét, đứng đó nhìn nhau, không ai chịu lên tiếng trước, cứ như ai mở lời trước thì sẽ yếu thế vậy.

 

Cuối cùng vẫn là Chung Thục Nương không nhịn được, đẩy cửa bước ra, từ từ đi đến bên cạnh cô, nói: "Nguyệt Như muội muội, khuya thế rồi sao còn chưa ngủ?"

 

Lưu Nguyệt Như đáp: "Ta ra ngoài đổ rác."

 

Lấy lại cái cớ tối qua, không có gì sai.

 

"Lão bản nương nửa đêm không ngủ, chẳng lẽ đang đợi ai sao?"

 

Chung Thục Nương có chút xấu hổ lẫn bực bội, trong lòng âm thầm mắng Lưu Nguyệt Như giả vờ giả vịt, nhưng lại không cam tâm nói thẳng là mình chỉ muốn ra xem cô có ở đây không, liệu có thể tranh thủ câu dẫn một phen.

 

Chỉ đành tùy tiện tìm đại một cái cớ: "Ta đói bụng, muốn xuống xem có đồ ăn khuya không, vừa ra thì thấy ngươi đang đứng hóng gió ở đây."

 

Lưu Nguyệt Như làm sao không nhận ra đây chỉ là cái cớ của nàng, chỉ là nghĩ đến dáng người mềm mại yêu kiều kia nếu để người khác nhìn thấy thì không khỏi ngứa răng, liền đưa tay kéo nàng sát lại, áp môi gần tai nàng hạ giọng: "Chẳng lẽ đang đợi muội muội khác?"

 

Chung Thục Nương nổi cáu: "Trên tầng này ngoài ngươi ra còn có muội muội nào khác!"

 

Lúc này Lưu Nguyệt Như mới dịu sắc mặt xuống, nói: "Phòng ta có đồ ăn, theo ta vào."

 

Chung Thục Nương bị cô ôm lấy eo, trong lòng đã có chút dao động, nhưng vẫn vì câu nói ban nãy mà thấy không thoải mái, nói như thể mình là hạng ai cũng đi quyến rũ.

 

Nàng cố gắng gỡ tay cô ra: "Buông ta ra, ta muốn về phòng."

 

"Ngươi không phải nói đói bụng muốn ăn gì đó sao, đi với ta." Giọng Lưu Nguyệt Như cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.

 

"Nửa đêm rồi, chỗ ngươi làm gì có gì ăn..." Chung Thục Nương thấy cô dịu giọng, ý chí cũng không còn cứng rắn như lúc nãy, khẽ cắn môi nói.

 

Câu này vừa thốt ra, liền nghe ra ý ngập ngừng, nửa muốn từ chối nửa lại muốn đáp ứng, Lưu Nguyệt Như nhìn nàng, trong mắt hiện rõ vẻ đắc ý.

 

"Ngươi biết rõ mà." Hai người cao gần như nhau, lúc này gần như dính sát vào nhau, bên tai là giọng nói khàn khàn của thiếu nữ.

 

Chung Thục Nương khẽ cắn môi, cứ thế để cô móc lấy ngón tay, kéo vào trong phòng.

 

......

 

Triệu Nhuế đến Lịch Châu được hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được tiểu cô nương của mình.

 

Hai người vừa gặp mặt, ánh mắt đã dính chặt vào nhau, Đới Yến dù còn trẻ, lại dễ xấu hổ, còn Triệu Nhuế thì đã nhìn thấy không biết bao nhiêu cảnh đời, từng ngâm mình trong vũng bùn của chốn quan trường, tưởng đâu đã sớm chai sạn vô cảm, vậy mà nay gặp được dòng suối nhỏ này, nước suối tí tách, trong lành thấm đẫm lòng người, gột rửa bụi trần trong tâm hồn, lại mang theo chút ngọt ngào, khiến mặt nước tù đọng trong lòng nàng cũng trở nên sống động trở lại.

 

Triệu Nhuế vừa cưỡi ngựa từ ngoài trở về, vừa xuống ngựa đã thấy tiểu cô nương mình yêu thương. Mấy ngày không gặp, cảm giác quen thuộc từng bồi đắp nên giữa hai người có phần nhạt đi, nhưng chính cái cảm giác xa cách nho nhỏ ấy do thời gian tạo ra lại khiến lòng yêu mến trong nàng chẳng những không giảm mà còn dâng cao hơn.

 

Nhuế tỷ tỷ là ánh trăng sáng nơi chân trời, ai lại không yêu ánh trăng ấy, ai lại chẳng muốn đắm chìm trong vầng sáng thuần khiết kia.

 

Đới Yến nhớ lại trước kia, bản thân từng mê mẩn vẻ ngoài của nàng, dây dưa quấn quýt không buông, liền thấy hồi ấy thật xấu hổ biết bao.

 

Thế nhưng trước sự dây dưa ấy của mình, Nhuế tỷ tỷ phần lớn đều bao dung, nàng đi dạo phố thì cho mình theo cùng, tuy mặt lạnh nhưng vẫn không rời nửa bước; nàng cho tiền thì hào sảng không chút ngần ngại; nàng đến xưởng đóng thuyền làm việc, mình bám theo không rời, nàng cũng chẳng nỡ xua đuổi.

 

Nghĩ đến lúc ấy Triệu Nhuế đang bận rộn ở xưởng, còn mình thì gây rối bên cạnh, vậy mà nàng vẫn xử lý công việc đâu ra đó, còn có thể dư một tay để lặng lẽ dỗ dành mình, tim Đới Yến bỗng đập thình thịch.

 

Sao lại có người hoàn hảo như thế, bao dung, nhẫn nại, mạnh mẽ, đầy cuốn hút.

 

Dù đôi khi nàng có hơi thờ ơ, thì lúc này trong mắt Đới Yến, đó cũng là một phần của sự hoàn hảo.

 

"Nhuế tỷ tỷ..." Nàng chạy mấy bước đến, nhưng vừa đến gần vài bước lại lập tức dừng chân.

 

Triệu Nhuế trông vẫn rất điềm tĩnh, tuy nàng thích sự điềm tĩnh đó của nàng ấy, nhưng nó lại khiến Đới Yến cảm thấy có chút xa cách, sợ rằng chỉ có mình là nhớ mong, còn nàng thì không hề trông đợi.

 

Thật là, không hiểu sao trong lòng cứ nảy sinh những suy nghĩ kỳ lạ như thế. Với Đới Yến xưa nay vốn luôn hăng hái trong mọi chuyện, những tâm tư nhỏ nhặt thế này khiến nàng bối rối, nhưng lại không thể ngăn được.

 

May thay, nữ nhân trước mắt đã đưa tay ra với nàng, nói: "Ngẩn ra làm gì, mau lại đây."

 

Trong lòng Đới Yến như có pháo hoa nổ tung, nụ cười trên mặt cũng lập tức nở rộ, hai bước chạy đến, nắm chặt lấy bàn tay thon dài ấm áp của nữ nhân ấy.

 

Triệu Nhuế khép tay lại, bao trọn lấy tay nàng, cứ thế đan chặt vào nhau, hoàn toàn khớp khít.

 

"Nhuế tỷ tỷ, sao nàng lại đến đây?" Đới Yến hỏi, trong lòng không kìm được mà trỗi dậy cảm giác chờ mong.

 

Nàng muốn nghe Nhuế tỷ tỷ nói rằng vì nhớ nàng nên mới đến.

 

Nhưng lại cảm thấy với tính cách lý trí và điềm tĩnh như của Nhuế tỷ tỷ, sao có thể vì tình riêng mà vượt đường xa đến tận Lịch Châu.

 

Thế nhưng, nàng vẫn rất muốn nghe nàng ấy nói rằng vì mình mà đến.

 

Tựa như có chiếc lông chim đang gãi nhẹ trong lòng, ánh mắt nàng lúc này như ngập nước, long lanh như mặt hồ.

 

Triệu Nhuế nhìn tiểu cô nương trước mắt, cứ như đằng sau nàng mọc thêm một cái đuôi, đang vẫy qua vẫy lại mà làm nũng với mình.

 

Thật khiến người ta không thể không yêu thương.

 

Ánh mắt nàng chan chứa dịu dàng, nói: "Phu nhân lập một phòng ban mới, muốn ta phụ trách."

 

Đới Yến nghe vậy, ánh sáng trong mắt hơi lụi đi một chút, nhưng rất nhanh đã cong khóe môi nàng muốn nói, dù là vì chuyện gì mà đến, chỉ cần được gặp Nhuế tỷ tỷ là đủ.

 

"Vốn chuyện này chỉ cần gửi thư báo một tiếng là được, nhưng nghĩ đến việc nàng đang ở Lịch Châu, ta muốn gặp nàng, nên đích thân đến đây, tiện thể gặp mặt nói rõ với phu nhân và đại nhân."

 

Nghe đến đây, đầu óc Đới Yến như bùng nổ thành một đám mây hồng mơ hồ, là một quả bom ngọt ngào đấy!

 

Nhuế tỷ tỷ nói vì muốn gặp nàng nên mới đích thân đến Lịch Châu, còn chuyện của phu nhân... chỉ là tiện thể

 

A a a a, vui quá, phải làm sao đây!

 

Đới Yến hận không thể ngay lúc này ôm chầm lấy Triệu Nhuế, siết chặt nàng ấy vào lòng mà nói: nàng cũng rất nhớ nàng ấy, ngày đêm mong ngóng.

 

Chỉ là bây giờ hai người đang ở ngoài trời, xung quanh người đến người đi.

 

Hơn nữa hiện tại nàng đã được nắm tay Nhuế tỷ tỷ, chỉ một tiếp xúc nhỏ như vậy cũng đủ khiến nàng ngẩn ngơ cả buổi, nếu còn ôm, e rằng nàng sẽ chết ngay tại chỗ vì tim đập quá nhanh.

 

Triệu Nhuế nhìn vẻ mặt ngốc nghếch cười ngây ngô của nàng, không nhịn được đưa tay chọc nhẹ trán nàng, nói: "Sao thế, ngẩn ra rồi?"

 

Đới Yến lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cười hí hửng khoác tay nàng, sát lại gần nói: "Vui vẻ, vì nàng nhớ ta, vì nàng đến gặp ta."

 

Triệu Nhuế quay đầu nhìn nàng, tiểu cô nương này trong mắt trong lòng đều chỉ có mình, nàng đáng yêu, hoạt bát, lanh lợi, tươi sáng, vậy mà lại sẵn lòng quấn lấy mình, chỉ vì một câu nói đơn giản mà đã vui vẻ đến vậy.

 

Cứ như thể mình là bảo vật vô giá trong mắt nàng.

 

Thực ra Triệu Nhuế không thiếu những ánh nhìn, ánh mắt lệ thuộc của các đệ muội, ánh mắt kỳ vọng của tổ phụ, ánh mắt ghen ghét từ đối thủ, và cả ánh mắt đầy d*c v*ng từ kẻ xấu, người ta nhìn nàng vì của cải, rồi nảy sinh đủ loại tâm tư.

 

Nhưng ánh mắt như nữ hài này, thuần khiết, trong trẻo, chỉ chất chứa mỗi mình nàng, chỉ mong nàng được tốt, thì nàng chưa từng có được.

 

"Vậy còn nàng, có nhớ ta không?" Triệu Nhuế hỏi.

 

Đới Yến khát khao nhận được tín hiệu tương tư và câu trả lời chắc chắn từ nàng, nhưng thật ra nàng cũng vậy, dù biết rõ nàng nhớ mình, nhưng vẫn muốn nghe tận miệng nàng ấy nói ra.

 

"Nhớ, mỗi ngày đều nhớ. Lúc thức dậy thì nghĩ nàng giờ đang làm gì, có phải lại thức khuya tối qua không; lúc ăn cơm thì nghĩ không biết nàng hôm nay ăn cháo hay ăn cơm, là ăn ở nhà hay ở xưởng đóng thuyền - nói chung là rất nhiều, mỗi phút mỗi giây đều nhớ, nếu thật sự phải kể ra, nói cả một ngày cũng không hết."

 

Cảm nhận được ánh mắt cưng chiều của Triệu Nhuế, lòng Đới Yến cũng bắt đầu xốn xang trở lại, không còn rụt rè bối rối như lúc mới gặp, đôi môi nhỏ nhắn cũng hào hứng kể lể nỗi tương tư.

 

Triệu Nhuế nhìn đôi môi đỏ mọng kia, từng lời ngọt ngào đều từ cái miệng nhỏ ấy thốt ra.

 

Trong đầu nàng không khỏi nghĩ rằng, đã có thể nói ra những lời ngọt ngào như vậy, hẳn là nếm vào cũng sẽ ngọt ngào không kém.

 

"Nhuế tỷ tỷ, nàng có đang nghe ta nói chuyện không đó\~"

 

Triệu Nhuế bật cười, khẽ siết tay lại, nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay nàng như để an ủi: "Nghe đây, từng chữ từng chữ đều nghe rõ, nghe thấy nàng nói nhớ ta, nhớ từng giờ từng khắc."

 

Dù chính mình vừa mới nói ra những lời đó, nhưng khi bị nàng lặp lại như vậy, Đới Yến bỗng nhiên đỏ mặt xấu hổ.

 

Nàng xoay người ngượng ngùng, má cọ nhẹ vào vai Triệu Nhuế, vẻ mặt hơi ngượng nghịu.

 

Triệu Nhuế nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, trong lòng như được đốt nóng, nói: "Ta cũng nhớ nàng, từng phút từng giây. Gió ngoài này lớn, chúng ta lên xe ngựa về thôi."

 

Thực ra không phải vì gió lớn, mà là vì người quá nhiều, nàng đột nhiên rất muốn gần gũi với nàng ấy.

 

Sau khi lên xe ngựa, Triệu Nhuế nhẹ kéo tiểu cô nương vào lòng, lập tức cúi xuống hôn lên môi nàng, khiến Đới Yến vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.

 

Cứ thế dính lấy nhau ngọt ngào suốt nửa khắc, Triệu Nhuế mới nói: "Chúng ta về thôi."

 

Đới Yến khoác lấy tay nàng, hỏi: "Về đâu? Về tửu lâu sao?"

 

Triệu Nhuế lắc đầu: "Không phải tửu lâu, mà là nhà của chúng ta."

 

"Nhà của chúng ta? Phong Nhạc sao? Nhưng cái tiểu viện ta nói còn chưa mua mà."

 

Hiện giờ nơi đại nhân làm việc đã chuyển đến Lịch Châu, sau này không biết sẽ định cư lâu dài ở đâu, Nhuế tỷ tỷ có vẻ không muốn rời khỏi Phong Nhạc, nếu mình đi theo đại nhân chạy khắp nơi, sau này e rằng khó gặp được nhau.

 

Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày của nàng lập tức nhíu lại.

 

Triệu Nhuế đưa tay vuốt giữa hai hàng lông mày nàng, cười nói: "Không sao đâu, Lịch Châu này ta đã sớm mua một tiểu viện, chỉ là lâu nay không ở, hôm qua đã cho người dọn dẹp sẵn. Sau này nàng làm việc ở Lịch Châu thì ở đó, ta có thời gian sẽ đến với nàng."

 

Đới Yến nghe vậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Nhuế, "Nhuế tỷ tỷ, nàng thật giàu, nàng chính là phú bà, còn ta là con chim hoàng yến được nuôi trong lầu vàng của nàng."

 

"Nàng không phải chim hoàng yến, nàng là một con đại bàng nhỏ. Cái viện đó cũng chỉ là viện nhỏ bình thường, người nhà chưa ai ở, chỉ có hai chúng ta, và một bà tử quét dọn. Nếu nàng không thích thì cho bà ấy nghỉ."

 

Đới Yến cười hì hì: "Cũng không đến mức không để ai ở, Trúc Nhi và Minh Nhi cũng có thể đến ở, ta đâu phải người chèn ép tiểu cữu cùng tiểu di*."

 

(*): em gái vợ

 

Triệu Nhuế bật cười, khẽ chạm nhẹ mũi nàng: "Là ai nói không thích nhà có nhiều người, chỉ cần hai chúng ta là đủ?"

 

"Ta nói là kiểu như Triệu gia trang, mấy chục người hầu, người ra kẻ vào suốt ngày."

 

"Được rồi, chọc nàng thôi. Đi nào."

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lại kẹt tình tiết rồi ^ω^

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lại bí cốt truyện rồi ^ω^. Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-18 16:27:43 đến 2023-09-19 20:14:07.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai, Nguyên Tử Nhóc Con, Yuyuyu, mỗi người 2 cái; Cung Hữu Hi, Thuần Người Qua Đường, Chờ Một Cái Ngươi, Một Con Trâu, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Duẫn Giang Phong 140 bình; CC 100 bình; Một Thùng Du Bất Mãn 26 bình; Tùy Duyên 20 bình; Mông Tháp Cơ Cương Trứng 19 bình; Chờ Một Cái Ngươi, Không Nói Gì Chi Mỹ Hề, Evan Điền, mỗi người 10 bình; Tiểu Bạch 6 bình; Hắc Nha, Hắc Nha 77, Người Kỳ Mộng Quái, Kéo, mỗi người 5 bình; "Ta Là Hi Hơi" 3 bình; Yuyuyu, Tiểu Đơn Giản Hay Không, mỗi người 2 bình; Happy, AIrobot, Kẻ Điên, Х, Cửu Tuyệt, Tư Đồ Dật, 50479772, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment