Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 206

Lưu Nguyệt Như từng bước ép sát.

 

Chung Thục Nương như cọng lục bình giữa cơn gió lớn, lênh đênh chìm nổi trong trận cuồng phong bão tố.

 

Bên tai là tiếng cười đùa vui vẻ của đám bằng hữu trong phòng bên cạnh, thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy câu gọi tên nàng, họ đâu biết chỉ cách một bức tường, nàng đang bị người kia ôm chặt lấy eo, mặc sức ức h**p.

 

Nàng giận nữ hài phía sau chẳng màng gì đến hoàn cảnh, cứ thế xé toang lớp ngụy trang của nàng, đường hoàng xông vào, đánh úp nàng đến mức đại bại toàn quân, căn bản chẳng nghĩ tới lát nữa phải xử lý mớ hỗn loạn này thế nào.

 

Lại bởi hành động điên rồ và trái lẽ thường của cô mà khiến tâm tình nàng cũng bị kéo theo, dâng lên cuồn cuộn, không sao khống chế.

 

Nàng chưa từng gặp ai như vậy, cũng chưa từng vì một người mà phải nhượng bộ đến mức này.

 

Chung Thục Nương nàng, cho dù không phải thương nhân khôn khéo lanh lợi, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại tiểu nương tử ngây thơ khờ khạo chẳng biết chuyện đời trong chốn khuê phòng, vậy mà vẫn trúng chiêu của cô.

 

Nàng hận chính mình không nên mềm lòng đến thế, vừa bị đối phương dính lấy là cả người liền mềm nhũn, đến đường đi cũng quên mất, để mặc một con nha đầu miệng còn hôi sữa như thế nắm trong lòng bàn tay.

 

Đối phương càng ung dung tự tại, lại càng khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh say đắm đến phát cuồng, Chung Thục Nương lại càng thất vọng về chính mình thêm một phần.

 

Người kia rõ ràng là một kẻ thợ săn lão luyện khoác lên vẻ ngoài ngây thơ không hiểu sự đời, chẳng biết đã đùa giỡn bao nhiêu con mồi trong tay, vậy mà chỉ cần một cái nhấc tay, một ánh mắt cũng có thể khiến lòng nàng rung động.

 

Mới có mấy ngày thôi đó Chung Thục Nương, não ngươi bị lừa đá rồi sao?

 

Rõ ràng chỉ là một cuộc hoan hảo tự nguyện giữa hai người, vậy mà lại tự gán ghép thành một mối tình khắc cốt ghi tâm, chỉ cần đối phương hơi sa sầm mặt là ngươi đã suy diễn đủ điều, cho rằng người ta cố ý làm mặt lạnh với mình, cho rằng bản thân không quan trọng.

 

Thật nực cười. Miệng thì bảo mình từng lướt qua ngàn hoa chẳng vướng một cánh, hóa ra không phải ngươi, mà là nàng mới đúng.

 

Lần đầu gặp mặt, vài câu nói mờ ám, một cái liếc mắt đã đưa ngươi vào phòng, nàng biết dùng môi lưỡi để khiến ngươi vui thích, biết làm thế nào để đưa ngươi lên mây. Lần gặp thứ hai, còn chưa vào phòng đã có thể khiến ngươi buông hết phòng bị.

 

Nàng ôm lấy ngươi, đợi dư vị của ngươi lắng xuống, còn vì sự ân cần đó mà khiến ngươi cảm động đến run rẩy, nhưng ngươi đâu biết nàng phải từng trải qua bao nhiêu nữ nhân thì mới hiểu được cảm xúc của ngươi, mới biết cách chăm sóc ngươi đến vậy.

 

Giờ đây, còn bắt ép ngươi phải nằm áp vào tường, bắt ngươi nói những lời thẹn không dám mở miệng, những lời khiến người ta xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, nữ nhi nhà lành nào lại có thể làm ra chuyện thế này?

 

Chung Thục Nương biết rõ bản thân vốn không còn thuần khiết, lại còn mang theo một hài tử, tất nhiên cũng không chê trách đối phương không sạch sẽ. Chỉ là nghĩ đến những kỹ xảo điêu luyện ấy, những lần bị cô vờn đến tơi tả, thì có lẽ cũng là từ trong muôn đóa hoa mới luyện được, nghĩ đến việc mình chỉ là một trong số những nữ nhân ấy, lòng nàng liền chua xót không chịu được.

 

"Ngươi đang phân tâm." Cô cắn lên vai nàng, nhẹ giọng nói.

 

Chung Thục Nương như mong đợi nhận lấy trừng phạt từ kẻ tàn nhẫn ấy, nghiến răng, muốn phản bác. Trong tình cảnh thế này, tiếng của các tỷ muội ở phòng bên còn đang vang vọng bên tai, ngoài cửa lại có tiếng bước chân đi qua đi lại, bảo nàng làm sao có thể chuyên tâm?

 

"Có khi hai người đó rơi xuống hố rồi cũng nên," Đới Yến nói, "Để ta đi tìm họ thử xem."

 

Tiếng Đới Yến từ phòng bên vọng lại.

 

Chẳng bao lâu sau liền nghe thấy tiếng cửa phòng bên mở ra, bước chân dần tiến lại gần phòng này.

 

Chung Thục Nương lập tức cứng người, hơi vùng vẫy, hạ giọng nói: "Ngươi mau tránh ra đi - Yến Nhi ở ngay ngoài kia -"

 

Lưu Nguyệt Như không lên tiếng, chỉ càng ôm nàng chặt hơn.

 

"Ngươi thật là... đồ đáng ghét..." Chung Thục Nương nhắm mắt, cắn răng gọi cô.

 

Người phía sau vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Nhưng hành động kế tiếp của cô lại khiến Chung Thục Nương gần như hồn phi phách tán, suýt nữa thì khuỵu ngã tại chỗ.

 

Từ cửa truyền đến tiếng gõ, kèm theo lời lẩm bẩm của Đới Yến: "Có khi nào trốn sang phòng bên cạnh..."

 

Chung Thục Nương một tay bấu chặt lấy vách gỗ để cố giữ thân mình đứng vững, tay còn lại thì bịt chặt miệng.

 

"Đồ oan gia... ta xin ngươi... buông ta ra đi..." Nàng suýt khóc lên tiếng.

 

Nhưng đáp lại nàng, là cái siết chặt hơn nơi eo từ đối phương.

 

Chung Thục Nương không còn nói nổi một lời, vì chỉ sợ một khi mở miệng ra, sẽ không kìm được mà hét lên.

 

Lưu Nguyệt Như không nỡ để nàng hoảng loạn căng cứng như vậy, liền hơi nhướn người lên, hôn nhẹ lên gáy nàng, dịu dàng nói: "Nàng ấy không vào được, gõ cửa không thấy ai đáp lại thì sẽ đi thôi..."

 

Quả nhiên, Đới Yến không nhận được phản hồi, đứng thêm một lát rồi bỏ đi, hướng về phía nhà xí.

 

Lúc này trên mặt Chung Thục Nương không biết là mồ hôi hay nước mắt, thân thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng, mà phản ứng như vậy lại khiến nữ hài phía sau có thêm cơ hội lấn tới...

 

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc.

 

Chung Thục Nương được cô đỡ ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, cả người như thể bị rút sạch khí lực, mềm nhũn, đến cả đầu ngón tay cũng không nhấc nổi.

 

Nhìn tiểu cô nương đang ngồi xổm trước mặt, cẩn thận cầm khăn tay giúp mình lau sạch từng chút dấu vết, gương mặt nàng tràn đầy vẻ phức tạp, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Cô thật sự quá giỏi.

 

Mình hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.

 

"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Nàng hỏi.

 

Lưu Nguyệt Như ngẩng đầu, tỉ mỉ lau đi từng vết dấu, đáp: "Mười tám."

 

Kỳ thực trong thâm tâm đã gần ba mươi, nhưng vẫn chọn một con số an toàn.

 

Thế nhưng so với Chung Thục Nương vẫn nhỏ hơn bảy tuổi, vốn nên là độ tuổi vừa vặn xuất giá, lại cứ dây dưa với mình.

 

Mà cho dù không dây dưa với mình, có khi cũng đang dây dưa với ai đó khác, trong miệng Chung Thục Nương như có vị chua lan ra.

 

Thôi thì đừng nên so đo, chỉ là một cuộc vui hoan hỷ đôi bên tình nguyện mà thôi.

 

Nghĩ như vậy, tâm trạng của nàng cũng dần dần ổn định lại.

 

Quả nhiên, chỉ cần không để tâm, thì cũng không còn gì khó chịu đến thế. Là do bản thân trước đó bị mê hoặc đến hồ đồ, giờ cứ đặt cả hai vào đúng vị trí đôi bên cùng có nhu cầu, vậy chẳng phải dễ chịu hơn nhiều sao.

 

Thế nên nàng lại càng thản nhiên để đối phương giúp mình lau sạch cơ thể.

 

Cảm giác xấu hổ vì bị nhìn thấy giữa ban ngày ban mặt cũng dần tan biến.

 

Đợi đến khi xử lý xong xuôi, Chung Thục Nương đứng dậy, dù bước chân còn hơi loạng choạng nhưng rất nhanh đã chỉnh lại dáng, thẳng lưng, ưỡn ngực, vặn eo một cái rồi bước ra ngoài cửa.

 

Chỉ còn lại Lưu Nguyệt Như nhìn theo bóng dáng yêu kiều biến mất nơi khung cửa, mặt đầy vẻ phức tạp.

 

Vẫn còn nghĩ có khi mình quá đáng, sợ nàng không chịu nổi, định bụng sẽ bớt điên một chút mà dịu dàng an ủi nàng, ai ngờ đối phương tiếp nhận rất ổn, chẳng có gì khiến cô phải lo.

 

Lưu Nguyệt Như thoát được gánh nặng tâm lý, đứng giữa phòng, tay vẫn còn cầm chiếc khăn tay, trên đó dính dính ẩm ướt, bàn tay cũng còn vương lại mùi vị cơ thể nữ nhân.

 

Cô giơ chiếc khăn tay lên v**t v* một chút, đôi mắt trở nên thâm sâu.

 

...

 

Chung Thục Nương trở lại phòng bao, mọi người lập tức trêu chọc nàng đi đâu mà lâu như vậy.

 

Giờ phút này nàng đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái chấp nhất buồn vui ban đầu, khôi phục dáng vẻ quyến rũ mê người thường ngày, cười khúc khích nói: "Trước đây có người nợ ta một nghìn lượng bạc, sau đó trả bằng ngân phiếu, ta tiện tay cất vào tủ phía trước. Vừa rồi bỗng nhiên nhớ ra cái tủ đó mấy hôm trước bị chuyển đi, dọa ta một trận, thế là hốt hoảng chạy ra xem thử, may mà chỉ bị dời đến chỗ khác, không bị vứt đi, ta cũng vừa mới tìm lại được tờ ngân phiếu đó thôi."

 

Vừa nói, vừa vỗ vỗ túi hương trong tay.

 

Trương Yên nói: "Bảo sao tóc ngươi rối bời, nếu là ta mà mất một nghìn lượng bạc, chắc chắn cũng phải lật tung đất lên mà tìm."

 

"Có cần nghiêm trọng thế không," Chung Thục Nương cười, "Dù gì ngươi cũng là chất nữ của các lão trong triều, trước từng là Thế tử phi của danh môn vọng tộc, một nghìn lượng bạc trong mắt ngươi có là gì. Đâu như chúng ta, mấy tiểu dân chúng, một đồng cũng không dám làm mất."

 

Trương Yên thở dài: "Cửa lớn nhà cao nhìn bên ngoài thì sáng chói, thực chất bên trong lại toàn là vỏ rỗng. Không nói đâu xa, phủ Thành vương ấy, trong nhà không có bao nhiêu sản nghiệp, chỉ có vài trăm mẫu đất, ngày thường chỉ dựa vào bổng lộc của phụ tử họ để nuôi cả một đại gia đình, hạ nhân mấy chục người, ra ngoài lại phải phô trương. Những việc khác làm chẳng được, chỉ giỏi ba ngày hai lượt đưa tiểu thiếp vào cửa. Cái nhà đó, tiêu xài không ít. Ta quản trung khố bao nhiêu năm, đến mức tâm lực suy kiệt, lại còn phải lấy không ít của hồi môn bù vào. Thật đúng là ứng với câu 'khéo cũng khó nấu khi không có gạo'."

 

Lúc này Đới Yến cũng quay lại, dựa vào người Triệu Nhuế nghe họ nói chuyện, nghe đến đoạn Trương Yên nói phải dùng của hồi môn để bù đắp chi phí trong phủ Thành vương, liền nói: "Yên tỷ, sao ngươi lại nghĩ vậy? Lấy của hồi môn của ngươi mà đi giúp đám nam nhân phủ Thành vương cưới tiểu thiếp, họ tiêu mà còn yên tâm. Nếu là ta, một đồng ta cũng không bỏ ra."

 

Các cô nương khác cũng đồng loạt lộ vẻ khinh thường.

 

Trương Yên nói: "Lúc đó cũng chưa từng nghĩ tới chuyện hoà ly, chỉ nghĩ là đã định sống cả đời với nhau thì không nên tính toán. Đã gắn bó với cái nhà ấy, thì vinh cũng vinh cùng, bại cũng bại cùng, nên mới chẳng so đo nhiều. Vả lại lúc đó còn trẻ, tính tình lại cứng cỏi, cứ luôn nghĩ mình phải ra dáng một tông phụ, khiến người ta tâm phục khẩu phục."

 

"Thế những người trong phủ có phục ngươi không?" Đới Yến hỏi.

 

Trương Yên lắc đầu: "Mấy tỷ muội dâu trong phủ thấy ta ngày ngày giữ vẻ ngoài hào nhoáng, cứ tưởng quản trung khố là việc béo bở, lúc nào cũng đỏ mắt ghen ghét, suốt ngày gây chuyện với ta, chỉ mong ta sơ sẩy để có cớ cướp lấy quyền đó."

 

"Nói trắng ra thì, việc phiền toái như thế, ai muốn thì nhường cho người đó."

 

Trương Yên mỉm cười dịu dàng: "Tiếc là khi đó chưa đến hai mươi, đúng lúc thích tranh giành, thế là cứ đấu ngầm với họ suốt hơn hai năm, đến khi có lần bị bệnh, thật sự là lực bất tòng tâm, mới chịu buông tay."

 

"Buông ra rồi mới thấy mình trước kia thật ngu ngốc, bỏ mặc những ngày thanh nhàn tốt đẹp không sống, lại tự đi chuốc khổ vào thân. Từ sau đó, những lỗ hổng trong phủ cũng chẳng liên quan gì đến ta. Nếu là trước kia, chỉ cần đầu bếp nấu ăn không ngon cũng đến tìm ta, trong phủ ai may y phục, làm chăn đệm đều đến tìm ta, chỉ cần phân chia không đều là lại tính tới tính lui đổ lên đầu ta. Nhà người khác có hỷ sự hay tang sự phải chuẩn bị quà tặng, lão gia, thiếu gia chỉ biết chìa tay đòi tiền, ít thì chê keo kiệt, lại còn đòi giữ thể diện. Nếu ta không cho thì đằng sau lại truyền tai nhau rằng ta giấu bạc, lấy đi bồi dưỡng nương gia ta."

 

"Nhà ngươi chỉ có Trương lão và Nhiễm Nhi, có gì cần ngươi bồi dưỡng? Đám người đó thật quá đáng, nên để họ thử quản cái việc khốn nạn đó xem có khổ sở thế nào. Đúng là cực đã đành mà không được tạ ơn, đổi lại là ta thì một ngày cũng không làm nổi." Đới Yến nói.

 

Trương Yên đáp: "Từ sau trận ốm đó, ta mới nếm được vị ngọt của việc không quản trung khố, thế là buông hẳn, cả người như trút được gánh nặng. Căn bệnh đó giúp ta nhìn rõ nhiều chuyện, bằng không có lẽ giờ ta cũng không thể ngồi ở đây."

 

"Nói cho cùng, nhà nào mà thiếu được mấy chuyện đấu đá ngấm ngầm, giấu giếm bẩn thỉu?" Chung Thục Nương thở dài.

 

Triệu Nhuế biết chuyện nhà nàng, không lên tiếng.

 

Ngược lại, Lưu Nguyệt Như từ phía sau bước vào đúng lúc nghe được câu nói đó, liếc mắt nhìn nàng một cái.

 

Chung Thục Nương xoay đầu đi, không cho cô bất kỳ ánh mắt nào, kéo lấy Trương Yên bên cạnh, tiếp tục chuyện trò rôm rả.

 

 

Chú thích của tác giả:

 

Tính đến hiện tại, cuốn tiểu thuyết này đã bị báo cáo ba lần. Lần đầu là lúc mới mở đầu truyện, có người báo tôi xúi giục hại động vật hoang dã - chính là lúc Thu Thực định hợp tác với Tạ Chính Khanh, hắn nhắc đến một câu. (Cũng bởi thế mà sau này tôi viết gì liên quan đều phải ghi chú cẩn thận.)

 

Lần thứ hai và ba là hôm nay - bị báo cáo vì nội dung khiêu dâm. Truyện này đã viết gần một triệu chữ rồi, cốt truyện chiếm 90%, tuyến tình cảm chỉ khoảng 10%. Mấy hôm nay tôi thật sự quá mệt, không có tinh lực triển khai nội dung nên mới tạm thời lấp bằng tình tiết này.

 

Còn về lý do vì sao bị báo cáo hay bị ai báo cáo, thật ra cũng không quan trọng, ai cũng có quyền cả. Chỉ là khi thấy vài bạn nhỏ đáng yêu vì bênh vực tôi mà bị mắng chửi, hơn nữa lời lẽ của đối phương lại độc địa cay nghiệt như thế, khiến lòng tôi thực sự rất khó chịu.

 

Hàng chục bình luận ác ý tôi đã thấy từ trưa rồi, nhưng hôm nay tôi thật sự quá bận, đến chiều mới có chút thời gian thì bên trang web đã xử lý xong hết. Vì không có chức năng nhắn tin riêng, tôi cũng không dùng Weibo, nên chẳng có cách nào để an ủi hai bạn nhỏ ấy.

 

Tôi chỉ có thể khuyên mọi người rằng, sau này nếu gặp những bình luận không hay, thì cố gắng bỏ qua, để tránh bị lôi kéo vào tranh cãi. Cách lý trí nhất là báo cáo, hoặc là tích cực bình luận dưới chương mới nhất để đẩy mấy bình luận xấu xuống dưới. Một khi báo cáo thành công, nếu bị xóa ba bốn bình luận trở lên, thì người đó sẽ bị cấm phát ngôn trong một thời gian. Còn nếu cứ tranh cãi dây dưa với mấy bình luận ác ý đó, thì rất dễ bị kéo theo, rồi cùng bị cấm luôn, như vậy thật sự không đáng. Vì thế, tốt nhất là chọn cách lờ đi.

 

Hơn nữa, có những chuyện nên để tác giả gánh thì cứ để tác giả gánh, nhiệm vụ của các bạn chỉ là để tiểu thuyết mang lại niềm vui cho mình, vậy là đủ rồi. Tôi biết các bạn thấy bất bình vì tôi, không sao cả, nhưng tôi thà rằng bản thân bị chê bai, cũng không muốn thấy các bạn vì thế mà bị mắng chửi. Bởi vì cơ chế mạng và thiết lập của trang web khiến tôi không có cách nào bảo vệ các bạn được, cảm giác đó còn khó chịu hơn việc bản thân bị mắng.

 

Tiểu thuyết mà, mỗi người đều có kỳ vọng khác nhau, không thể nào làm vừa lòng tất cả mọi người, tôi đã sớm nhận thức được điều này, nên các bạn cũng không cần phải lo lắng.

 

Trong cuộc sống của tôi không chỉ có tiểu thuyết và công việc, còn có rất nhiều thứ khác. Nhưng tôi từng là một người dễ tổn thương, việc tôi xóa tài khoản Weibo liên quan đến bút danh, cũng là vì không muốn những cảm xúc tiêu cực liên quan ảnh hưởng đến cuộc sống, cố gắng thu hẹp phạm vi ảnh hưởng của nó. Đến giờ, tôi đã cơ bản có thể tập trung vào những chuyện cụ thể hơn.

 

Hy vọng các bạn cũng có thể dành nhiều sự chú ý hơn cho những người và chuyện xứng đáng, tốt đẹp, đừng bận tâm quá nhiều vào những điều không đáng đó nữa. Yêu các bạn (^з^)-☆

Bình Luận (0)
Comment