Editor: như tác giả để viết lên tiêu đề thì độc giả nào không thích cp này thì skip nhé, có thể sẽ không ảnh hưởng cốt truyện chính đâu nè. (có viết ở cuối chương trước)
Chưởng quầy và tiểu nhị trong Thiên Hương Lâu đều nhận ra Lưu Nguyệt Như, thấy cô đi về phía sau tửu lâu, cũng không ngăn cản.
Hộ vệ đi theo phía xa, cũng không tiến lại gần.
Lưu Nguyệt Như rẽ trái quẹo phải một hồi vẫn không tìm thấy người, đang định bỏ cuộc thì lại nghe thấy có tiếng tranh cãi phát ra từ một gian phòng gần đó, vì tò mò nên cô liền ghé lại gần.
Cửa phòng mở hé một khe nhỏ, có thể nhìn thấy bên trong có mấy người đang ngồi, trông không mấy thân thiện.
Lưu Nguyệt Như đang định rời đi thì chợt nghe thấy giọng một bà lão vang lên từ bên trong: "Thiên Hương Lâu vốn là sản nghiệp do cha của A Mãn lập nên, tuy sau này đáng ra phải truyền lại cho A Mãn, nhưng giờ A Mãn mới chỉ hai tuổi, ngươi là nữ nhân mà cứ bôn ba trong ngoài như vậy cũng không phải lẽ. Nay lão tam đã thành gia, người lại chín chắn đàng hoàng, để hắn trông coi tửu lâu, chúng ta cũng yên tâm, ngươi cũng khỏi phải vất vả."
Bên cạnh có một nam tử trẻ tuổi liên tục gật đầu:
"Sau này mọi việc cứ giao cho đệ là được, tẩu chỉ cần chăm sóc A Mãn thật tốt là được."
Lời của bà lão vừa dứt, liền có một giọng nói quen thuộc vang lên theo sau.
"Thiên Hương Lâu tuy là do tướng công lập ra, nhưng lúc còn chưa kịp khai trương thì chàng đã lâm bệnh, bao nhiêu năm nay đều là ta một tay xoay xở gánh vác, nay vừa mới có chút lời lãi lại muốn giao cho tam thúc của A Mãn quản lý, ta sao có thể chấp nhận."
"Ta nói ngươi sao mà cố chấp, ngươi đã nói cả đời này không tái giá, đều là người một nhà, ai quản chẳng như nhau. Sau này A Mãn lớn, thành gia lập thất, lại để tam lang giao lại cho hắn là được, cần gì phải tự mình cực khổ?"
"Nương, người chưa từng quản lý tửu lâu nên không hiểu được bên trong có bao nhiêu gian khổ. Bao nhiêu tâm huyết của ta đổ vào đây, ta không thể nào giao lại cho người ngoài trừ nhi tử mình."
Bà lão nghe vậy liền nóng nảy: "Ngươi giờ đã gả vào Nghiêm gia chúng ta, sống là người Nghiêm gia, chết là ma Nghiêm gia. Lão tam cũng là người họ Nghiêm, ngươi không giao cho hắn, chẳng lẽ còn định mang cả tửu lâu đi đâu?"
Chung Thục Nương khẽ bật cười: "Nếu người đã nói ta sống là người Nghiêm gia, chết là ma Nghiêm gia, vậy để ta tiếp tục quản lý Thiên Hương Lâu, chẳng phải càng nên yên tâm hay sao?"
"Ngươi -- ta đây chẳng phải chỉ lo cho ngươi là nữ nhân một thân một mình vừa phải chăm con vừa phải trông tửu lâu, làm gì có đủ tinh lực -- lại nói, ngươi là nữ nhân mà suốt ngày lộ diện bên ngoài, coi bộ thể thống gì!"
"Ha, chẳng lẽ nhị lão còn không biết, giờ Lịch Châu đã đổi trời rồi sao? Quan phủ đã ra thông cáo, nữ nhân cũng có thể lập hộ riêng, làm chủ một nhà, bên ngoài đầy xưởng tuyển nữ nhân làm việc, hiện tại nhiều cơ quan của quan phủ cũng đều do nữ quan phụ trách. Theo như lời nhị lão, chẳng phải những nữ nhân ấy đều nên xấu hổ mà từ quan về nhà đóng cửa không ra ngoài mới đúng sao!"
Bà phụ nhân kia nghe vậy, lập tức "phì" một tiếng, mắng: "Cái gì mà Việt Vương với chả chẳng Việt Vương, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đại Diễm, hắn làm vương gì mà danh không chính ngôn không thuận, toàn làm ra mấy cái trò loạn bậy. Đám hạ nhân nhà ta bị đám luật chó má của hắn xúi giục mà bỏ đi hết, trước đây chỉ cần mấy lạng bạc là mua được người hầu hạ cả đời, giờ không những không được mua người, mà còn phải bỏ tiền thuê người mà người ta còn không thèm tới, mỗi tháng phải chi thêm mấy chục văn, nghĩ mà tức chết."
Chung Thục Nương nghe thế, trong mắt liền hiện lên vẻ giễu cợt: "Nếu người đối xử với hạ nhân tử tế một chút, không đánh không mắng, thì ai lại muốn bỏ đi? Mấy a hoàn trong viện của ta cũng chỉ là đổi sang ký công khế, vẫn ở lại làm việc đàng hoàng. Có lúc cũng chẳng thể đổ hết lỗi cho người khác. Hơn nữa trước đây một nửa ngân lượng của Thiên Hương Lâu đều dùng cho chi tiêu trong nhà, vậy mà bạc này người cũng không muốn bỏ ra, cũng chẳng trách người ta muốn chạy --"
Lão phu nhân Nghiêm gia bị nàng cãi lại như thế, liền không vui, nói: "Thục Nương, ngươi có ý gì? Hồi trước ngươi chẳng qua là hoa khôi trong kỹ viện, nếu không phải đúng hôm ấy, lão đại nhà ta nhất quyết muốn cưới ngươi vào cửa, thì giờ không biết ngươi còn đang nằm trên giường tên nam nhân nào. Ngươi dựa vào sản nghiệp của nhi tử ta mà ăn ngon mặc đẹp trong Nghiêm gia, đừng quên nếu không có nhi tử ta, không có Nghiêm gia, thì ngươi chẳng là gì."
Tân nương của tam lang họ Nghiêm nghe tới đây, khoé môi lập tức nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Thì ra đại tẩu trước kia là ra từ kỹ viện --"
Lời còn chưa dứt, đã bị một giọng nam già nua cắt ngang: "Được rồi, nói mấy lời này làm gì. Lão đại tức phụ, chuyện Thiên Hương Lâu không phải đến để thương lượng với ngươi, mà là tới để thông báo. Thiên Hương Lâu là sản nghiệp của Nghiêm gia chúng ta, không tới lượt ngươi chỉ trỏ."
Đúng lúc này, cửa phòng phát ra tiếng kẽo kẹt, từ từ mở ra.
Người trong và ngoài cửa liền chạm mặt nhau, Lưu Nguyệt Như cuối cùng cũng thấy được Chung Thục Nương đang đứng phía sau cánh cửa.
Bốn người còn lại trong phòng trông thấy một nữ tử trẻ tuổi đứng trước cửa, nghĩ đến việc những lời vừa nãy chắc hẳn đã bị cô nghe hết, nét mặt lập tức lộ rõ vẻ không vui, lão phu nhân Nghiêm gia còn trừng mắt hỏi: "Ngươi là ai mà dám đứng ngoài cửa nghe lén!"
Hộ vệ đi theo Lưu Nguyệt Như thấy vậy lập tức chạy tới bên cửa, vừa nghe thấy lời kia liền quát lớn: "To gan! Các ngươi dám bất kính với đường quan Thượng thư bộ Thương của Việt Quốc Lưu đại nhân, có phải muốn theo ta một chuyến lên công đường không?!"
Việt Vương tiếp quản Lịch Châu, đi theo phương thức thẩm thấu nhẹ nhàng, tuy dân chúng đã dần dần chấp nhận, nhưng ngoài các viên chức cấp cơ sở thì đại đa số người dân chưa từng trực diện tiếp xúc với quan lại cấp cao, gần như chưa bao giờ cảm nhận rõ rệt khí thế từ người cầm quyền. Lúc này đột nhiên xuất hiện một vị Lưu đại nhân, mấy người trong phòng đều sững sờ không biết phản ứng ra sao.
Cuối cùng vẫn là Chung Thục Nương quỳ xuống trước, nói: "Dân nữ bái kiến đại nhân, vừa rồi mẫu thân dân nữ không biết đại nhân giá lâm, có lời lẽ vô lễ, mong đại nhân xét thấy chúng ta không biết mà khoan dung bỏ qua."
Hai lão nhân gia Nghiêm gia cùng phu thê Nghiêm lão tam nhìn về phía Lưu Nguyệt Như với gương mặt lạnh lùng cùng hai hộ vệ hai bên như hung thần ác sát, lúc này mới ý thức được sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Dù Việt Vương có khiêm tốn thế nào, thì người vẫn là vương của Lịch Châu, là trời của tất cả mọi người trên mảnh đất này, có thể nắm giữ vận mệnh của bọn họ.
Ý thức được điểm này, chân tay lập tức mềm nhũn, cả đám quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.
Lưu Nguyệt Như lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt, nữ nhân mấy hôm trước còn nằm trong vòng tay cô, giờ đang khiêm nhường quỳ trước mặt, cúi đầu, chỉ có thể thấy đỉnh tóc đen nhánh của nàng.
"Vài hôm trước Việt Vương đến Thiên Hương Lâu dùng bữa, ăn phải một mảnh lưỡi dao, suýt chút nữa cứa rách cổ họng. Ai là người phụ trách Thiên Hương Lâu?"
Ngoài Chung Thục Nương ra, mấy người còn lại sợ đến hồn phi phách tán, ăn phải lưỡi dao, đối với một vị vương của một quốc gia, đó chẳng phải tội chết sao!
Cả bốn người lập tức quỳ lùi về phía sau, ai nấy đều nhìn về phía Chung Thục Nương.
Thê tử Nghiêm lão tam còn run giọng nói: "Là đại tẩu, tửu lâu từ đầu tới cuối đều do tẩu ấy quản lý, chuyện này phải hỏi tẩu ấy."
"Thật sao? Ngươi nói đi." Lưu Nguyệt Như nhìn chằm chằm lão gia Nghiêm gia.
Nghiêm lão gia liếc lão thê một cái, thấy bà ta run run chỉ tay về phía Chung Thục Nương, ông ta mới cắn răng gật đầu nói: "Là nàng, tuy nàng là tức phụ Nghiêm gia ta, nhưng nhi tử ta đã mất mấy năm, Thiên Hương Lâu là do nàng một tay dựng nên, không liên quan gì đến Nghiêm gia."
"Nhưng sao ta lại nghe thấy không giống như vậy khi đứng ngoài cửa?"
Chung Thục Nương nghe xong câu đó, sắc mặt liền trắng bệch.
Cô... cô đều nghe hết rồi? Vậy chuyện thân thế của nàng, chẳng lẽ cũng biết rồi sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Chung Thục Nương tái nhợt không còn chút huyết sắc. Trước kia lúc chủ động câu dẫn cô, không nghĩ được nhiều như vậy, lúc ở bên nhau cũng rất thoải mái. Giờ cô biết nàng từng ra từ kỹ viện, liệu có còn coi trọng mình nữa không?
Lão phu nhân Nghiêm gia nghe thấy Lưu Nguyệt Như phản bác như thế, cũng thấy tim run lên, vội vã giải thích: "Chỉ là lời nói đùa lúc tức giận thôi mà, không thể tính thật..."
Lưu Nguyệt Như lúc này mới quay sang hỏi Chung Thục Nương: "Chung Thục Nương, Thiên Hương Lâu này là sản nghiệp riêng của ngươi sao?"
Chung Thục Nương đương nhiên nghe ra được ý tứ của cô, tuy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng vẫn cúi đầu đáp:"Phải, Thiên Hương Lâu này là sản nghiệp do một mình dân nữ gây dựng, công bà cùng tiểu thúc đều không nhúng tay, chuyện này không liên quan gì đến họ."
"Vậy nói như thế, Thiên Hương Lâu ở Phong Nhạc cũng là sản nghiệp riêng của ngươi?"
Chung Thục Nương đáp: "Thiên Hương Lâu ở Phong Nhạc lúc đầu là do tướng công quá cố của dân nữ quyết định mở, hắn bỏ ra ba trăm lượng làm vốn, sau đó mắc bệnh, mọi việc từ mua nhà đến trang thiết bị đều do dân nữ một mình bụng mang dạ chửa lo toan. Sau này tửu lâu còn chưa khai trương thì hắn đã mất, là dân nữ tự mình tìm đầu bếp, nghiên cứu món ăn, mới dần dần phát triển được như ngày hôm nay."
Lưu Nguyệt Như nghe xong những lời đó, không nhịn được nhìn nữ nhân kia thật sâu một cái, thân hình yêu kiều, thoạt nhìn yếu đuối mềm mại, thật chẳng nhìn ra lại là người có thể chịu khổ đến vậy.
Bụng mang dạ chửa mà vẫn tất tả ngược xuôi, chưa tới hai năm đã mở thêm một chi nhánh ở Lịch Châu, lại còn có một tửu lâu khác mang tên Chung thị tửu lâu, mà làm ăn lại còn phát đạt như thế, không thể không nói là rất có bản lĩnh.
Có thể thấy được, nàng đã phải chịu không ít vất vả.
Huống hồ sau lưng còn có một đôi lão phu thê cùng tiểu thúc cả nhà đang chực chờ cắn xé.
"Đã là ngươi phụ trách Thiên Hương Lâu, vậy thì chuyện Việt Vương dùng bữa tại đây gặp sự cố, ngươi đương nhiên phải chịu trách nhiệm - những người khác lui ra hết, ngươi ở lại!"
Những người còn lại lập tức như trút được gánh nặng, vội vàng khom lưng chạy ra ngoài.
Lưu Nguyệt Như quay sang hai hộ vệ phía sau dặn: "Hai người lui ra phía khúc quanh kia chờ lệnh, không có lệnh của ta, không ai được phép tới gần!"
Hộ vệ lập tức lui bước.
Lưu Nguyệt Như lúc này mới chậm rãi đóng cửa lại, nhìn Chung Thục Nương đang quỳ dưới đất nói: "Đứng dậy đi."
Chung Thục Nương chầm chậm đứng dậy, cúi đầu không nhìn cô.
Lưu Nguyệt Như đưa tay nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình.
Chung Thục Nương đành cụp mắt xuống.
"Ngươi đang trốn ta?"
Chung Thục Nương nhàn nhạt đáp: "Không có."
Lưu Nguyệt Như hừ một tiếng, "Còn nói không có? Rõ ràng là đang trốn tránh ta! Sao? Trước kia nửa đêm dám đứng trước cửa phòng ta dụ dỗ, bây giờ lại không dám đối mặt với ta nữa sao?"
Chung Thục Nương không lên tiếng.
Lưu Nguyệt Như nhìn dáng vẻ nàng ngoan ngoãn cúi đầu, lại nhớ đến lúc ở ngoài kia, nàng không thèm liếc mắt lấy một cái, cơn h*m m**n chà đạp trong lòng lại trỗi dậy dữ dội.
Cô siết chặt vai Chung Thục Nương, nghiêng người áp sát, định hôn lên môi nàng.
Ai ngờ Chung Thục Nương lại quay mặt đi, né tránh nụ hôn của cô.
"Thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Lưu Nguyệt Như nói rồi liền đè nàng vào tường, giống như cái hôm đó vậy.
Chung Thục Nương nhìn cô, khoé môi đột nhiên nhếch lên nụ cười châm chọc, giơ tay đặt lên khuy áo bên trái, lạnh nhạt nói: "Lưu đại nhân chẳng phải chỉ muốn cái này sao, có gì khó, dân phụ dâng cho ngài là được, ngài muốn từ phía trước hay phía sau, dân phụ đều chiều theo ý ngài."
Lưu Nguyệt Như bất ngờ nghe nàng lạnh lùng nói ra câu ấy, chỉ cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Cô rút tay lại, nhìn chằm chằm nàng một cái, sau đó xoay người, kéo cửa, không quay đầu lại bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Chung Thục Nương đứng yên bất động.
__
Editor: Chung Thục Nương đúng kiểu 'gái một con trông mòn con mắt' =0
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-24 18:25:20 đến 2023-09-25 20:48:55.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Say Rượu Tham Thiền, Liid_1233, Đến Nhược Xuân Hòa Cảnh Minh, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: 24610033 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai, Nguyên Tử Nhóc Con, Cung Hữu Hi, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Lemon 187 bình; Cỏ Xanh Liên Dong 30 bình; Y Giáo Thụ 25 bình; Trần Tai Họa, Mông Tháp Cơ Cương Trứng, Goofy, Evan Điền, Lạnh Băng 36D, Bạch Trà Thanh Hoan Vô Biệt Sự, mỗi người 10 bình; Đại Mặt Miêu 5 bình; Cẩm Sắt, Slowly, mỗi người 3 bình; Hắc Nha, Hắc Nha 77, 27968822, Tiểu Cùng, "Ta Là Hi Hơi", mỗi người 2 bình; Bước Lưu Lạc, Cửu Tuyệt, 50479772, Happy, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!