Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 232

Để thuận theo tình trạng sức khỏe của Chu Nhược Vân, đoàn người mất năm sáu ngày mới đến được biên giới Kinh Châu, lại thêm hai ngày nữa để tới trị sở Nam quận của Kinh Châu.

 

Những ngày Thu Mộng Kỳ không có mặt, toàn bộ công vụ của Kinh Châu đều do Tô Vận đích thân xử lý.

 

Chủ yếu vẫn là củng cố chính sách chia ruộng và chia hộ hiện tại.

 

Dưới sự can thiệp của quân đội, công tác thu hồi đất diễn ra cực kỳ suôn sẻ, đồng thời áp dụng kế hoạch khuyến khích chia hộ như trước, ngoài việc chia ruộng theo đầu người, mỗi hộ còn có thể được chia thêm một đến hai mẫu ruộng, càng thúc đẩy việc triển khai chính sách chia hộ.

 

Khuyến khích dân chúng an cư tại chỗ theo phân phối đất đai, ngăn chặn thế lực của các đại gia tộc tiếp tục tụ lại, tránh tạo thành lực lượng chống đối chính quyền.

 

Ngoài việc thu hồi đất đai, các chính sách khác cũng cố gắng lấy lợi ích làm mồi nhử, thúc đẩy hiệu quả thi hành chính sách mới, đồng thời giảm thiểu mâu thuẫn giữa dân chúng và hào cường với quan phủ.

 

Tầng lớp địa chủ hào cường tuy thấy ấm ức, nhưng chưa đến mức không còn đường sống mà buộc phải nổi dậy. Hơn nữa, trong điều kiện hiện tại, họ cũng không đủ sức và điều kiện để làm loạn. Chính sách chia hộ đã phân tán thế lực của các hào cường và thế gia môn phiệt thành dân thường, như cát rời không kết càng thuận tiện cho triều đình tăng cường sự kiểm soát địa phương.

 

Ngoài việc chia đất chia hộ, đặc biệt còn phải mở rộng phạm vi phổ cập giáo dục, để người dân bình thường cũng có quyền được học chữ, việc đọc sách không còn là đặc quyền của quý tộc.

 

Chuẩn hóa chế độ khoa cử, để con cháu nhà nghèo cũng có cơ hội tham gia chính trị, luận bàn quốc sự.

 

Tuy rằng Đại Diễm đã có chế độ khoa cử, bề ngoài trông công bằng, nhưng thật ra số người nhờ khoa cử mà vào triều làm quan rất ít. Phần lớn vẫn dùng chế độ sát cử*, mà sát cử từ lâu đã trở thành công cụ tuyển chọn quan lại của các thế gia sĩ tộc, khó tránh khỏi hiện tượng triều đình bị quý tộc độc quyền.

 

*(察举制) - sát cử chế: chế độ tiến cử quan lại dựa trên sự đề cử của quan viên cấp trên, thay vì thông qua thi cử công khai.

 

Mà như Thu Thực và Hứa Chính Sơ những người thật sự nhờ vào khoa cử mà thi đỗ thì lại ít ỏi vô cùng. Nếu không phải vì biến cố trong yến tiệc năm đó, có khi Thu Thực đến một chức huyện lệnh phẩm bảy cũng chưa chắc có được.

 

Tăng cường phổ cập giáo dục, củng cố chế độ khoa cử, nghiêm ngặt quy trình tuyển chọn quan lại, đẩy mạnh chế độ khảo hạch quan viên đó mới là con đường lớn nhất cho cải cách bộ máy quan lại sau này. Làm được như vậy, thì việc chọn lựa quan viên và nhân tài các lĩnh vực sẽ không còn bị tầng lớp sĩ tộc môn phiệt khống chế mãi. Khi sĩ tộc suy tàn, những hào cường đó sẽ không còn khả năng thao túng triều đình, cả hệ thống quan lại và nhân tài của quốc gia mới có thể thực sự độc lập.

 

Đây không chỉ là việc Kinh Châu cần làm, mà là một chủ đề trọng yếu mà cả nước Việt Quốc hiện tại và rất lâu về sau đều phải nỗ lực hướng tới. Đây là một quá trình dài hơi, cũng là một nhiệm vụ vô cùng gian nan.

 

Điều này cũng đặt ra thách thức lớn đối với công việc quản lý của Trương Yên ở Lại Bộ và giáo dục của Trương lão ở Lễ Bộ.

 

Tuy Trương Yên thông minh, đối với nhiều sự vụ có cái nhìn riêng, nhưng dù sao vẫn thiếu kinh nghiệm chính trị, rất nhiều thứ đều phải vừa làm vừa học, lại còn thường xuyên phải thỉnh giáo chính ông nội mình, càng phải không ngừng bám sát bước đi của Tô Vận và Lưu Nguyệt Như. Bởi nàng phát hiện, hai người này có một lộ trình rõ ràng và niềm tin kiên định đối với thể chế hiện hành và tương lai của Việt Quốc, hơn nữa còn có những nhận định sắc bén và độc đáo. Gần như mỗi lần trò chuyện đều là một lần va chạm tư tưởng, khiến nàng nhận được những gợi mở bất ngờ, thúc đẩy bản thân không ngừng tiến bộ.

 

Thu Mộng Kỳ sau khi cứu được mẫu tử Chu Nhược Vân ở Kinh Đô, vừa ra khỏi thành đã lập tức sai người cưỡi khoái mã về Kinh Châu báo tin cho Tô Vận.

 

Tô Vận sau khi nhận được tin cả đoàn bình an, lại thấy tình hình ở các nơi trong Kinh Châu đã ổn định, liền ra lệnh cho Thạch Vi và Lý Tuy ở biên giới Giao Châu, tập hợp quân đội, phối hợp với Vương Già và một loạt quan viên đã bố trí sẵn trong Giao Châu để bắt đầu kế hoạch đánh chiếm Giao Châu.

 

Thế nhưng lúc này, Tiền Giang tham quân binh tào của Giao Châu vẫn hoàn toàn không hay biết, còn đang bày sạp tuyển binh ở cổng thành.

 

Từ ngày Vương Già giao việc chiêu binh cho hắn đến nay đã hơn nửa tháng, vậy mà số binh sĩ thu gom được chỉ lèo tèo vài trăm người.

 

Điều đó khiến hắn vô cùng chán nản, đành phải dẫn người đi từng nhà ép dân nhập ngũ.

 

Dân chúng vừa nghe nói là để đánh với quân của Việt Vương, lập tức quỳ sụp xuống đất mà khóc: "Quân của Việt Vương binh hùng tướng mạnh, trang bị tinh nhuệ, Kinh Châu người đông như vậy mà chỉ một tháng đã thất thủ. Chúng ta Giao Châu bé nhỏ thế này, ngay cả ngựa trong nha môn còn không đủ cho quan sai làm công vụ, thì chúng ta lấy gì mà đánh với người ta đây?"

 

"Nếu đại nhân muốn chúng ta chết, thì cứ giết chúng ta đi là được, cần gì phải vòng vo, bắt chúng ta ra chiến trường để bị quân Việt Vương chém chết."

 

"Nghe nói Việt Vương đối đãi với dân chúng Kinh Châu rất nhân từ, vào thành không giết một ai, còn chia ruộng đất cho mọi người. Chi bằng chúng ta mở cửa đón Việt Vương vào thành, ít ra có nàng ấy ở đây, dân thường chúng ta cũng không đến mức chết đói."

 

Tiền Giang tức giận vô cùng. Nhà hắn có đến mấy ngàn mẫu ruộng tốt, nếu quân của Việt Vương đánh vào Giao Châu, đối xử với địa chủ hào cường như cách đã làm ở Kinh Châu, tịch thu toàn bộ ruộng đất của Tiền gia, thì nhà hắn còn lấy gì để sống? Đó mới là lý do hắn không chấp nhận để Việt Vương tiến vào Giao Châu.

 

"Đám các ngươi đúng là đồ mềm yếu không biết liêm sỉ, lại còn dám lớn tiếng kêu gọi nghênh đón phản tặc vào Giao Châu, Giao Châu ta sao có thể có những dân chúng như các ngươi!"

 

Dân chúng không phục, ngược lại chất vấn: "Quan gia ép chúng ta tòng quân, dám hỏi tiền lính mỗi tháng là bao nhiêu? Nếu chúng ta chết, người thân ở nhà được bao nhiêu tiền tuất?"

 

Tiền Giang tránh né không trả lời chuyện quân lương và tiền tuất, dù sao lần chiêu binh này là bắt buộc chứ không phải tuyển lính tình nguyện, triều đình vốn chẳng quan tâm đến Giao Châu, quan phủ cũng không lấy đâu ra tiền phát quân lương. Hắn đành giả vờ nghiêm khắc, thở dài nói: "Là con dân Đại Diễm, nay phản tặc nổi dậy, thân là nam nhi chẳng phải nên ra tiền tuyến bảo gia vệ quốc sao? Lại còn đòi hỏi quân lương và tuất phí, các ngươi quên rồi sao? Dân chúng Đại Diễm mỗi năm đều phải cử người đi lính, bản quan mặc kệ các ngươi có bao nhiêu lý do, ít nhất mỗi nhà phải cử một nam nhân trưởng thành đi theo ta tòng quân!"

 

"Triều đình căn bản không hề đoái hoài đến tính mạng của bá tánh chúng ta, thu thuế nặng như vậy, cả Giao Châu không một mảnh ruộng nào để hoang, thế mà nông dân như chúng ta vẫn không đủ ăn. Chúng ta cần gì phải vì cái triều đình này mà bán mạng, thà phản Đại Diễm, nghênh đón Việt Vương còn hơn!"

 

Tiền Giang nghe thấy những lời đó thì giận không thể kiềm chế, mắng lớn dân chúng là nghịch thần tặc tử.

 

Dân chúng càng thêm bất mãn, hai bên liền xảy ra xung đột. Tiền Giang cố tình giết người để thị uy, lập tức chém chết ba người dân, nghĩ rằng có thể nhờ đó mà trấn áp được. Không ngờ dân chúng vừa thấy quan binh đánh chết người thì lập tức không chịu nhịn nữa, ào ào xông lên, bất chấp tất cả lao vào đánh hắn.

 

Lại có người trong đám đông hô lớn: "Bọn quan binh này không hề quan tâm đến sống chết của chúng ta, bắt chúng ta đi chịu chết vô ích. Các hương thân có biết không, lính của Việt Vương mỗi tháng được năm tiền, ai chết trận còn được ba mươi lượng bạc tiền tuất! Mà các vị có nghe tên kia nói gì không? Không có tuất phí, chết cho Đại Diễm là chết oan!"

 

"Tiền Giang có gần vạn mẫu ruộng, hắn sợ Việt Vương đến sẽ tịch thu ruộng đất của hắn, đương nhiên không đời nào chịu để Việt Vương vào Giao Châu."

 

"Nhưng đâu phải hắn có chịu hay không là được! Dù sao ta thì không đi lính, chỉ cần chúng ta không ngăn cản, quân của Việt Vương sẽ nhanh chóng đánh vào, chúng ta cũng không cần bị lũ súc sinh này áp bức."

 

Thế là, hai bên đánh nhau càng lúc càng dữ dội, gây ra hơn chục người chết và bị thương. Mãi đến khi Vương Già mang theo mấy trăm dân dũng tới nơi mới dẹp yên được cục diện, cứu Tiền Giang ra.

 

Vì chuyện này, ban lãnh đạo Giao Châu một lần nữa phải ngồi lại, các trưởng quan các huyện các quận cũng lục tục kéo đến, cùng nhau mở cuộc thảo luận sôi nổi về việc liệu Việt Vương có tấn công Giao Châu hay không.

 

Lúc này sắc mặt Tiền Giang xám xịt, đầy vẻ không cam lòng.

 

Vương Già hỏi: "Tiền tham quân, chuyện lần này ngươi thấy thế nào?"

 

Tiền Giang vì lo cho mấy ngàn mẫu ruộng nhà mình, tất nhiên không muốn nhượng bộ Việt Vương, nhưng hiện tại hắn không chiêu được binh, căn bản chẳng có tiếng nói gì.

 

Tham quân Hộ tào Lư Quảng Thuận thấy hắn tức tối mà không nói nổi câu nào, liền lạnh nhạt nói: "Lúc trước lúc chúng ta bàn chuyện, Tiền tham quân vỗ ngực hứa chắc sẽ chiêu binh chống Việt Vương. Nhưng bây giờ chiêu được có sáu trăm người, đám đó chắc chưa đánh nổi tiền quân của Việt Vương, lấy gì mà đối đầu?" (Editor sau khi đọc xong: có ai đoán ra không nè?)

 

Tiền Giang tức giận nói: "Chưa thử đã vội kêu mở cổng đón quân Việt Vương vào thành, ngươi như vậy chẳng phải là b*n n**c sao?"

 

Lư Quảng Thuận cười khẩy: "Nghe như thể Tiền tham quân thử rồi là thắng được Việt Vương. Còn chưa ra khỏi thành mà đã gây ra chuyện khiến mười mấy huynh đệ và dân chúng chết trong xung đột. Trung quân ái quốc như vậy ta đây mới thấy lần đầu."

 

"Ngươi--" Tiền Giang giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

 

Nhưng đối phương căn bản chẳng thèm để hắn vào mắt, đành phải quay sang hỏi Vương Già: "Thứ sử đại nhân đã hơn nửa tháng rồi, bên trên vẫn chưa có hồi âm sao?"

 

Vương Già lắc đầu: "Triều đình không phái binh đến Giao Châu, Hứa Mục Thông lại đang nắm toàn bộ binh lực của Lĩnh Nam. Nói thực ra, Giao Châu chúng ta... chẳng thể chống đỡ nổi."

 

Những người còn lại cũng chỉ biết thở dài.

 

"Giờ đây vấn đề không phải là chúng ta có muốn đánh hay không, mà là không có binh lực. Điều đáng giận nhất là dân chúng bên dưới sau khi nghe về những chính sách vì dân của Việt Vương thì không còn ngồi yên, càng lúc càng không phục, cũng không muốn để đám quan viên Đại Diễm này tiếp tục quản lý, ai nấy đều mong được tự mình dẫn quân đội của Việt Vương vào thành."

 

"Nói cho cùng, chẳng phải là vì triều đình hiện nay đã mất lòng dân sao? Mất lòng dân thì kết cục không phải như vậy sao."

 

"Nói thật, ta thấy quy thuận Việt Vương cũng không phải chuyện xấu, nay lòng dân hướng về nàng, chúng ta có muốn cản cũng cản không nổi."

 

Nhưng cũng có người không đồng tình: "Chẳng lẽ các người quên rồi sao, nếu Việt Vương thật sự chiếm được Giao Châu, thì đám ruộng đất trong tay chúng ta giờ đây e là không giữ nổi."

 

"Nhưng dù chúng ta không muốn, thì người ta muốn đánh vẫn sẽ đánh, muốn thu đất vẫn sẽ thu. Theo ta thấy, chi bằng chủ động làm lành, nói chuyện với Việt Vương, dùng ruộng đất đổi lấy chút lợi ích thực tế, tránh để đến khi họ thật sự đánh vào như ở Kinh Châu, không cần thương lượng, trực tiếp thu sạch đất đai, lúc đó chẳng còn gì để nói."

 

Lời vừa dứt, những người còn lại liền có tính toán trong lòng.

 

Có người còn dè dặt quay sang Vương Già nói: "Thứ sử đại nhân, nếu để ngài đại diện cho dân chúng Giao Châu chúng ta đi thương lượng với Việt Vương, nói chúng ta nguyện ý mở cổng thành quy thuận, thì liệu nàng ấy có thể không thu đất của chúng ta không?"

 

Vương Già nghe xong liền biết đám người này đã dao động, nhưng vẫn làm ra vẻ suy nghĩ, đáp: "Ta mới đến Giao Châu chưa đầy một năm, trong tay cũng chẳng có bao nhiêu ruộng đất, nhưng nếu các vị đại nhân thật lòng muốn quy thuận, thì ta nguyện đứng ra làm đầu, thay mọi người đi đàm phán."

 

Mọi người vừa nghe liền lập tức mắt sáng lên.

 

Vương Già lại chau mày nói: "Nhưng chắc ai cũng biết, Việt Vương gần như quyết tâm phải có được đất đai, ta nghĩ có lẽ có thể tìm phương án bồi thường từ phương diện khác. Ví dụ như Giao Châu ta cũng nằm ven biển, có thể xây dựng bến cảng riêng, tiến hành hải thương đối ngoại, có thể học theo Phong Nhạc, để Việt Vương thành lập Cục Hải Thương, tổ chức đội thuyền, còn chúng ta thì dùng ruộng đất đổi lấy khoang trống trên thuyền."

 

Mọi người nghe xong, có kẻ vui có người lo, nhưng cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

 

Vương Già nói: "Phía triều đình ta đã dâng hơn hai mươi đạo tấu chương, vẫn như đá chìm đáy biển, nghĩ đến việc Kinh Đô chắc cũng đang lo cho thân mình, xem ra tình thế không mấy lạc quan, các vị vẫn nên chuẩn bị trước, nay triều đình đã buông bỏ Giao Châu, chúng ta không thể đắc tội với Việt Vương, ít nhất cũng phải giữ cho mình một con đường sống."

 

"Một khi Việt Vương thực sự đánh vào, thì đừng nói là đất đai, ngay cả tính mạng và chức vị của chúng ta cũng không giữ nổi."

 

Mọi người nghe xong đều kinh hãi thất sắc.

 

Vương Già nói: "Thế này đi, lát nữa ta sẽ lập tức viết thư sai người dâng lên Việt Vương, nói rằng chúng ta nguyện ý quy thuận, nhưng điều kiện là toàn bộ các quan viên lớn nhỏ trong Giao Châu ta, chức vụ phải được giữ lại, còn về đất đai, mong nàng có thể đưa ra phương án giải quyết tốt hơn, chư vị thấy sao?"

 

Mọi người nghe xong, cảm thấy cũng có lý, nhỡ đâu thật sự mất hết đất, thì ít ra giữ được chức quan, vẫn còn bổng lộc, giữ được mạng đã là may mắn.

 

"Vậy thì đành nhờ thứ sử đại nhân lo liệu thay hạ quan."

 

Vương Già gật đầu, trong lòng đã có tính toán.

 

Thế nhưng còn chưa kịp giải tán, đã có người vào báo: quân đội của Việt Quốc vốn đóng ở biên giới ba quận Quế Lâm hiện đã tập kết, đang hành quân về phía Giao Châu.

 

Tin này vừa truyền ra, cả đại đường sắc mặt quan viên lập tức trắng bệch, đồng loạt nhìn về phía Vương Già.

 

"Đại nhân, chúng ta vừa mới bàn ra đối sách mà còn chưa kịp thực hiện, sao họ đã đánh tới rồi? Nhỡ đâu bọn họ cứ thế tấn công thẳng vào, dễ dàng chiếm lấy Giao Châu, thì chúng ta chẳng còn cơ hội đàm phán, phải làm sao đây-"

 

Mọi người lập tức rối loạn, gào khóc một trận, nào còn ai quan tâm đất đai hay khoang thuyền, chỉ cầu giữ được mạng, giữ được thể diện đã là quá tốt.

 

Vương Già vội vàng đứng dậy, vỗ liên tục lên bàn phách, cuối cùng cũng khiến đám người yên lặng lại.

 

"Bình tĩnh! Vẫn chưa đến lúc cuối cùng. Bổn quan sẽ lập tức chuẩn bị ngựa, đến tiền tuyến Quế Lâm, dốc toàn lực ngăn chặn chiến tranh, đem điều kiện chúng ta vừa thương lượng đi đàm phán với họ. Ta tin rằng, Việt Vương chắc chắn cũng mong muốn giải quyết mọi chuyện trong hòa bình."

 

"Thứ sử thật nghĩa khí, tính mạng và tiền đồ của hạ quan đều trông cậy vào đại nhân!"

 

Vương Già nói: "Đã quyết định hòa đàm, vậy các vị là người phụ trách các bộ ban và châu quận, lập tức quay về làm công tác tư tưởng cho thuộc hạ quan viên và dân chúng, đợi tin của ta."

 

"Tuân lệnh, đại nhân."

 

Đoàn người của Thu Mộng Kỳ quay về Nam quận, trị sở của Kinh Châu, an bài cho mấy người mẫu tử Chu Nhược Vân vào ở trong phủ thứ sử, những người khác cũng lần lượt trở về cương vị công tác của mình.

 

Lão Tống đầu đã được đưa đến Nam quận từ trước, lập tức đến bắt mạch xem bệnh cho Chu Nhược Vân, cuối cùng nói: "Bệnh này để quá lâu, muốn trị tận gốc rất khó, trước mắt chỉ có thể uống thuốc cầm chừng, được bước nào hay bước đó."

 

Ngay cả lão Tống đầu cũng nói như vậy, đủ thấy bệnh tình này thực sự không mấy lạc quan.

 

Ngoài Chu Nhược Vân ra, những người khác như Thúy Nhi đều rất buồn bã.

 

Chu Nhược Vân yếu ớt cười nói: "Trước kia ở Kinh Đô, Trương đại phu còn nói ta là đèn cạn dầu, nay Tống đại phu chỉ bảo khó trị dứt điểm, nghe ra đã tốt hơn nhiều, các ngươi cớ gì phải buồn rầu như vậy."

 

Hai tiểu nha hoàn trái lại lại được an ủi.

 

Thu Mộng Kỳ để lão Tống đầu khám cho Tiểu Bảo, lão ta đầu tiên kiểm tra lưỡi và thính giác, phát hiện đều không có vấn đề, lại làm vài động tác giao tiếp thử phản ứng, dường như là để kiểm tra trí tuệ, phát hiện tiểu cô nương này khá lanh lợi, liền quay sang hỏi về hoàn cảnh sống trước kia của hài tử.

 

Chu Nhược Vân cụp mắt, trên mặt đầy vẻ áy náy.

 

Thúy Nhi đáp: "Trước khi sinh tiểu tiểu thư ra,cô gia... bỏ trốn, lão gia liền uy h**p tiểu thư, muốn phá thai, tiểu thư lấy cái chết để ép giữ lại. Sau khi sinh ra, đại phu nhân lại nói muốn dìm chết hài tử ... Mãi đến khi biết cô gia ở phương nam làm ăn phát đạt, lão gia mới nhen nhóm hy vọng, không còn nhắc đến chuyện dìm chết, nhưng thời gian trước vì chuyện Việt Vương, chuyện đó lại bị nhắc lại lần nữa..."

 

"Từ khi tiểu tiểu thư chào đời, tiểu thư đã đổ bệnh, cai sữa sớm, chủ yếu là do ta và Lục Nhi chăm sóc. Về sau tiểu tiểu thư cũng không còn ngủ cùng tiểu thư, ban ngày cũng ít khi vào phòng của tiểu thư. Đại phu nhân còn giao việc cho ta và Lục Nhi ở trong phòng bà ta, có lúc bọn ta chỉ đành giao tiểu tiểu thư cho các bà vú khác trông coi... mà mấy người đó cũng chẳng xem tiểu thư ra gì, đối xử với tiểu tiểu thư thế nào thì dễ tưởng tượng được rồi-"

 

Thu Mộng Kỳ nghe vậy tức giận nói: "Ngay cả ma ma cũng không chịu thuê, nha hoàn cũng sai đi làm cái này cái nọ, người làm kế mẫu như thế đúng là không còn gì để nói."

 

"Các ngươi theo tam tiểu thư từ khi nào?"

 

Thúy Nhi đáp: "Ta và Lục Nhi là do Tứ di nương lúc còn sống để lại cho tiểu thư, lớn lên cùng nhau, đã ký sinh tử khế, khế ước do tiểu thư giữ trong tay, đại phu nhân cũng không làm gì được, cùng lắm là sai bọn ta đi làm mấy chuyện khác cho hả giận."

 

"Thật là một mụ phụ nhân độc ác."

 

Lão Tống đầu nghe nàng kể xong, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nữ hài này các mặt đều bình thường, lý ra không đến nỗi không nói được, chắc là do hoàn cảnh mà ra. Sau này mọi người hãy trò chuyện với nàng nhiều hơn, dẫn nàng ra ngoài đi lại, đừng để nàng mãi ru rú trong phòng. Mẫu thân của hài tử cũng vậy, bệnh này không lây, tâm trạng phải thư giãn."

 

Tiểu cô nương rúc vào lòng Thúy Nhi, lộ ra nửa khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt chớp chớp nhìn chòm râu động đậy nơi cằm của lão Tống đầu, đột nhiên đưa tay định chụp lấy.

 

Thúy Nhi vội vàng đưa tay ngăn lại.

 

Lão Tống đầu thấy vậy thì cười, đưa tay bế nữ hài lên: "Hoạt bát thế này, sao lại là người câm, đừng nghe người ta nói bậy."

 

Tiểu cô nương thấy lão ta mặt mũi hài hước, còn làm mặt xấu trêu chọc mình, liền nhoẻn miệng cười, tuy không phát ra tiếng, nhưng cổ họng khẽ rung, mang theo chút ma sát từ thanh quản, nghe như thật sự có chút âm thanh.

 

Nghe lão Tống đầu nói vậy, Thu Mộng Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lão Tống đầu đã nói là có thể nói, vậy thì có thể nói, chậm một chút cũng không sao, không phải vấn đề lớn.

 

Lão Tống đầu nói xong thì giao hài tử lại cho họ, rồi xuống dưới kê đơn thuốc.

 

Thu Mộng Kỳ an ủi Chu Nhược Vân xong, mới gọi Thúy Nhi ra ngoài.

 

Thúy Nhi mang theo tâm trạng thấp thỏm đi theo ra ngoài.

 

Tiểu thư nhà nàng lần này có thể bình an vô sự được cứu ra, rời khỏi chiếc lồng giam Chu phủ, Thúy Nhi nhìn ra người trước mắt không phải là kẻ vô tình vô nghĩa như nàng từng nghĩ, chỉ là đối phương đã thành thân với Việt Vương, không biết sau này sẽ sắp xếp tiểu thư như thế nào.

 

Tuy rằng hôm đó nàng và Lữ Tứ liều chết đến Kinh Châu cầu cứu, Việt Vương không nói hai lời liền phái người đi ngay, nhưng một nữ nhân trang nhã đĩnh đạc như vậy, liệu có bằng lòng cùng tiểu thư nhà mình chung trượng phu hay không?

 

Đang lúc thấp thỏm, Thu Mộng Kỳ mở lời: "Thúy Nhi, lần trước ngươi có thể một mình lặn lội đường xa đến Kinh Châu cầu cứu, lại thêm mấy ngày nay ở chung, bọn ta đều nhìn ra ngươi là người chững chạc đáng tin. Nếu không nhờ ngươi xoay xở, tiểu thư và tiểu tiểu thư của ngươi muốn sống đến ngày hôm nay trong cái nhà đó, e là khó."

 

Thúy Nhi vội nói: "Tứ di nương đối với nô tỳ ân sâu như biển, lúc lâm chung có dặn nô tỳ phải chăm sóc tốt cho tiểu thư, nô tỳ không dám chểnh mảng, chỉ là nay hai mẫu tử lại rơi vào cảnh này, Thúy Nhi trong lòng cũng rất đau đớn-"

 

"Không, việc này không phải lỗi của ngươi, ngươi đã làm rất tốt. Có những khổ nạn là số trời đã định, không thể tránh khỏi. Nhưng hiện giờ thì ổn rồi, có ta và Vận Nhi ở đây, về sau các ngươi không cần lo lắng những chuyện đó."

 

Thúy Nhi biết "Vận Nhi" mà cô nói đến chính là Việt Vương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, cúi đầu xuống.

 

Thu Mộng Kỳ thấy nàng như vậy, liền biết nàng hiểu lầm, bèn nói: "Có một chuyện ta cần nói thẳng với ngươi, ta không phải Thu Thực, ta là muội muội song sinh của Thu Thực, ta tên là Thu Mộng Kỳ, chuyện này ta đã nói với tiểu thư của ngươi."

 

Quả nhiên Thúy Nhi kinh hãi vô cùng, "Ngài là nữ nhân?"

 

Chẳng trách hôm đó giả nữ lại không chút gượng ép, hoàn toàn tự nhiên như vậy.

 

Thu Mộng Kỳ gật đầu, hơi kéo cổ áo trước ngực xuống, lộ ra kh* ng*c lờ mờ.

 

Thúy Nhi giờ thì không tin cũng không được, nàng lắp ba lắp bắp: "Vậy còn cô gia thì sao?"

 

Thu Mộng Kỳ thở dài: "Ca ca ta đã không còn. Hồi đó vừa rời khỏi Kinh Đô, đã phát bệnh và qua đời trên đường."

 

Thúy Nhi lập tức lấy tay che miệng, trừng to mắt kinh hãi không tin, sau đó vành mắt đỏ lên, nước mắt tuôn rơi.

 

Nàng không phải đau buồn vì cái chết của Thu Thực, mà là vì số phận khổ sở của tiểu thư mình. Mẫu thân mất sớm, ngày ngày sống cẩn trọng như đi trên băng mỏng, bị phụ thân tuỳ tiện gả cho một thư sinh trúng bảng vàng, chỉ để đổi lấy giấc mộng quyền quý mơ hồ của thương tộc. Nay vất vả lắm mới thoát khỏi biển khổ, lại mất đi trượng phu.

 

Tiểu tiểu thư, cũng đã không còn phụ thân...

 

"Thúy Nhi, ta biết ngươi là một cô nương ổn trọng đáng tin, nên mới giao chuyện này cho ngươi, để tránh sau này sinh ra hiểu lầm. Cái chết của đại ca, tẩu tử hiện giờ còn chưa biết, ta sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của nàng, vậy nên ngươi tuyệt đối đừng để nàng biết chuyện này."

 

Thúy Nhi nức nở gật đầu.

 

"Sau này ngươi và Lục Nhi chuyên tâm hầu hạ tẩu tử và Tiểu Bảo, ta sẽ tìm thêm cho hai người hai bà tử làm việc nặng và mấy tên hộ vệ, có việc gì đều có thể sai khiến họ. Lữ Tứ cũng sẽ theo các ngươi, lát nữa ta bảo Đại Phúc dẫn hắn đi làm quen xung quanh."

 

"Tiểu Bảo là chất nữ của ta, là cốt nhục duy nhất của ca ca ta, ta và Vận Nhi sẽ đối đãi với nàng như thân sinh của mình. Những việc liên quan đến mẫu tử họ, đều là đại sự, ngươi có thể bất cứ lúc nào đến tìm bọn ta."

 

Thúy Nhi lúc này mới dần hồi phục khỏi cơn chấn động vừa rồi, hỏi: "Đại nhân là vì thân phận nữ tử không tiện nắm quyền, nên mới dùng thân phận của cô gia để thành thân với Việt Vương sao?"

 

Thu Mộng Kỳ nghĩ một lát rồi nói: "Cũng có thể coi là vậy."

 

"Thúy Nhi hiểu rồi."

 

Thu Mộng Kỳ lúc này mới nghiêm túc nói: "Bình thường ta và Vận Nhi đều bận rộn nhiều việc, tẩu tử và Tiểu Bảo phải nhờ ngươi và Lục Nhi chăm lo."

 

Thúy Nhi vội nói: "Nô tỳ không dám nhận, đó là việc nô tỳ nên làm."

 

Vừa dứt lời thì nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn, thấy Tô Vận đang được mấy nữ quan và thị vệ vây quanh đi về phía này.

 

Thu Mộng Kỳ vẫy tay với nàng.

 

Tô Vận cũng vừa hay nhìn thấy cô, mỉm cười.

 

Khi đến gần, Thúy Nhi vội vàng quỳ xuống bái kiến Việt Vương.

 

Tô Vận miễn lễ, nói: "Mọi người đã an ổn cả rồi chứ?"

 

Thu Mộng Kỳ đáp: "An ổn rồi. Lão Tống đầu vừa tới bắt mạch, nói bệnh tình tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng không lạc quan, tóm lại là có thể trị. Còn về Tiểu Bảo, ông ấy bảo có thể là do hoàn cảnh ảnh hưởng nên mãi chưa chịu nói chuyện, nhưng sau này có thể dần cải thiện."

 

Tô Vận gật đầu: "Đi, đến xem hai mẫu tử họ một chút."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức khoác tay nàng, cùng nhau đi về phía viện phía tây.

 

Thúy Nhi thấy hai người tay trong tay, mí mắt giật nhẹ, nếu vừa rồi không được đại nhân nói cho biết sự thật, thì giờ nhìn thấy cảnh này, e là chẳng biết sẽ đau lòng thay tiểu thư tới mức nào.

 

Trong phòng chỉ có Lục Nhi đang bế Tiểu Bảo ngồi ở mép giường, Chu Nhược Vân nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, thấy Thu Mộng Kỳ và một nữ tử khí chất phi phàm khoác tay cùng bước vào, lại nhìn thái độ cung kính của những người đi theo, lập tức hiểu ra người đến là ai, liền muốn gượng dậy xuống giường hành lễ.

 

Tô Vận đưa tay ngăn lại: "Thân thể ngươi bất tiện, cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt."

 

Lục Nhi lúc này mới biết người tới chính là Việt Vương nổi danh thiên hạ, tuy rằng nhìn đối phương thân thiết với cô gia như vậy khiến nàng thấy khó chịu, nhưng cũng biết lúc này không phải lúc giận dỗi, liền ôm Tiểu Bảo quỳ xuống đất, dập đầu hành lễ.

 

Tô Vận cúi người, đưa tay về phía Tiểu Bảo.

 

Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn nàng, có lẽ thấy trâm cài trên đầu nàng lấp lánh đẹp mắt, liền vươn tay muốn được bế, mắt dán chặt vào cây trâm trên đầu nàng, không chớp lấy một cái.

 

Tô Vận một tay ôm lấy nàng, tay kia sờ vào cây trâm trên đầu, nói: "Cái này nhọn, không thể cho ngươi được, đổi cái khác được không?"

 

Nàng lắc lắc chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay phải.

 

Đây là tác phẩm của Triệu Trúc, giá trị không hề nhỏ.

 

Tiểu Bảo nhìn thấy chiếc vòng sáng bóng trong suốt, quả nhiên mắt sáng bừng lên.

 

Tô Vận mỉm cười, nàng một tay bế hài tử nên không tiện, liền đưa tay về phía Thu Mộng Kỳ.

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Cái vòng này to, đeo cho nàng ấy cũng không vừa, sau này sẽ làm riêng cho nàng ấy một đôi vòng vàng vừa tay."

 

"Không sao, cứ tháo ra cho nàng ấy cầm chơi là được."

 

Thu Mộng Kỳ bất đắc dĩ, đành tháo chiếc vòng trên tay nàng xuống, đưa cho Tiểu Bảo trong lòng.

 

Tiểu Bảo lập tức ôm lấy, nắm trong tay xong lại nhịn không được mà định cho vào miệng cắn.

 

Mọi người thấy vậy, đều bật cười.

 

Chu Nhược Vân thấy hai người thật lòng thương yêu hài tử, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

 

Tô Vận hỏi: "Tiểu Bảo vẫn chưa đặt tên sao?"

 

Chu Nhược Vân lắc đầu, cha của hài tử vẫn luôn không có mặt, ngay cả chuyện theo họ ai cũng khó quyết, nên cứ chậm trễ mãi.

 

"Nếu bệ hạ không chê, thần nguyện xin bệ hạ ban tên."

 

Tô Vận là thê tử của cô cô hài tử, nhờ nàng đặt tên cũng không có gì đường đột, huống chi hiện tại thân phận nàng tôn quý, được nàng ban tên, Tiểu Bảo cũng coi như có phúc phần.

 

Tô Vận cũng không từ chối, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vương Nguyệt Nguyệt, Nguyệt là ngọc châu thần thoại trong truyền thuyết, lại đồng âm với 'Việt', đã là tiểu công chúa của đại Việt Quốc ta, thì tên lớn gọi là Thu Hưng Nguyệt, nhủ danh gọi là Niệm Niệm, thế nào?"

 

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, chỉ có Thu Mộng Kỳ mỉm cười không nói gì.

 

Chu Nhược Vân không biết chuyện Thu Thực đã mất, nhưng lời này của Việt Vương lại nâng nữ nhi nàng lên đến vị trí như vậy, khiến nàng vừa vui mừng vừa bất ngờ.

 

Còn Thúy Nhi từ lúc nghe những lời Thu Mộng Kỳ nói ban nãy, đến giờ lại thấy thái độ của Tô Vận, cũng đã có chút suy nghĩ, nhưng bất kể thế nào, hiện giờ Việt Vương đã mở kim khẩu, thân phận của tiểu tiểu thư sau này, đã không thể giống như xưa.

 

Đây là chuyện mừng.

 

Chủ tớ mấy người muôn vàn cảm tạ, cứ thế mà quyết định tên cho Tiểu Bảo.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-10-05 21:59:23 đến 2023-10-06 19:09:18.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai 2 cái; Một Đống Hắc Bao Quanh Quanh, Kéo, @ Toàn Nghệ, "Ta Là Hi Hơi", Nguyên Tử Nhóc Con, 21970679, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Xe Con Tổng 32 bình; Vãn Bảy 26 bình; Ba Lượng Nhị Tiền 19 bình; さかなちゃん 18 bình; Chờ Một Cái Ngươi, 45659283, C_oo, Đặt Tên Phế Cẩu, 22748621, 47871785, Năm Mộc, mỗi người 10 bình; Ngô Đậu 8 bình; 46213818 6 bình; NaughtyCat, Tế Khiết, Aman, Ý Thư Trình, mỗi người 5 bình; Huyễn Dạ, Tiểu Cùng, Vị Ương Feiyu, Bước Lưu Lạc, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment