Ăn cơm xong thì trời đã tối đen, Hứa Đạt cầm đuốc tiễn hai cô chất Thu Mộng Kỳ về lại nơi ở.
Hiện tại chỗ ở của họ vẫn là trong nha môn của phủ thứ sử Nam quận, Kinh Châu, chỉ là đã dọn sang một biệt viện khác trong phủ.
Phủ thứ sử Nam quận của Kinh Châu khác với phủ thứ sử ở Lịch Châu. Lịch Châu từ trước đến nay vốn là một nơi lưu đày tội phạm ở vùng duyên hải Đông Nam, nổi tiếng nghèo nàn lạc hậu, xưa nay không được triều đình coi trọng, nên quy mô phủ thứ sử của Lịch Châu cũng chỉ lớn hơn nha môn huyện một chút, càng không thể so với Kinh Châu giữ vị trí chiến lược trọng yếu.
Đây cũng là một trong những lý do khi xưa Tô Vận và Thu Mộng Kỳ vừa đến Lịch Châu đã phải xây dựng thêm trụ sở hành chính trung ương.
Toàn bộ nha môn phủ thứ sử chiếm diện tích đến mười nghìn mét vuông, gồm trục trung tâm (nha môn), trục đông (từ đường), trục tây (quan dinh Thứ sử), cùng các tòa nhà như phủ của đại phu, phủ của tham quân, phòng lễ, phòng gác v.v.
Công trình chính gồm có: bức bình phong, cổng lớn, nhà lao, phòng lính, đại đường, hành lang dài, hoa sảnh phía đông và tây, nhị đường, đông sương phòng, tây sương phòng, tam đường, hậu viên...
Sau khi Hứa Chính Sơ chuyển đến, thì ở tại quan dinh thứ sử trong nha môn; còn Thu Mộng Kỳ mang theo mẫu tử Chu Nhược Vân cùng vài người khác thì dọn đến hậu viên.
Tuy đều ở cùng một khu nhưng đi lại vẫn phải mất một đoạn đường.
Chỉ là Hứa Chính Sơ nhậm chức một mình, không mang theo người nhà, các quan viên khác cũng vậy, nên cả nha môn trong ngày tuyết phủ mùa đông này lại càng thêm vắng lặng.
Về đến nơi, Thu Mộng Kỳ bế Niệm Niệm sang phòng Chu Nhược Vân, vừa vào cửa đã cảm nhận được một luồng khí ấm áp ùa tới. Đó là do Thu Mộng Kỳ vì Chu Nhược Vân sức yếu mà đặc biệt cho người xây long sưởi dưới sàn trong phòng nàng, mấy hôm nay tuyết rơi liên miên, lò sưởi không thể gián đoạn.
Niệm Niệm vừa được thả xuống đất liền lon ton chạy về phía giường mẫu thân.
Chu Nhược Vân nhìn thấy nàng không còn giống trước kia ở Chu gia cứ thấy người là trốn, mà giờ lại rộn ràng như một con hổ con, nỗi sầu trong lòng cũng lập tức tan biến.
Cho dù không có tin tức của người kia, nhưng chỉ cần thấy nữ nhi hoạt bát thế này, nàng cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Niệm Niệm chạy đến bên giường, ôm lấy cổ nàng, má nhỏ cọ nhẹ vào má nàng.
Tiểu cô nương không thể nói chuyện, đây là cách thường dùng nhất để biểu đạt tình cảm.
Cảm nhận được gương mặt và đôi tay lạnh buốt của nữ nhi, cùng với làn hơi ấm phả ra từ mũi và miệng nhỏ, Chu Nhược Vân cũng thấy trái tim sống dậy. Nàng ôm lấy nữ nhi được bọc như cái bánh tét, bàn tay ấm áp v**t v* má hồng hồng của hài tử, mỉm cười nói: "Có người đi ăn thịt dê, nương ngửi ra rồi."
Niệm Niệm cười toe toét, rụt cổ lại, tuy không phát ra tiếng nhưng hàng lông mày cong cong như vầng trăng non và cái răng sún lộ ra cũng đủ cho thấy tâm trạng của hài tử đang rất vui vẻ.
Thu Mộng Kỳ đứng ở cửa nhìn cảnh mẫu tử thân thiết, trong lòng cũng thấy mềm nhũn, cô cũng muốn về ôm ấp thân thiết với Vận Vận như thế này.
Người đã đưa tới nơi, cô không muốn quấy rầy thêm, liền xoay người lặng lẽ rời đi.
Chu Nhược Vân nhìn theo bóng lưng cao ráo của cô biến mất ngoài cửa, cúi đầu lấy mũi chạm vào chóp mũi nữ nhi trêu chọc một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Thích cô cô không?"
Niệm Niệm đang quấn lấy cổ mẫu thân, nghe nàng hỏi vậy, cổ họng phát ra vài tiếng ừng ực, rồi gật gật đầu.
Cạnh đó, Thúy Nhi bế lấy Niệm Niệm, vừa cởi áo khoác ngoài cho nàng vừa nói: "Đại nhân đối với Niệm Niệm tốt vô cùng."
Người ta nói hài tử có "ba ngọn lửa" ở mông, Niệm Niệm mới vào nhà một lúc mà đôi bàn tay lạnh ngắt đã nhanh chóng ấm lên.
Chu Nhược Vân thở dài: "Nếu không có nàng ấy, ta và hài tử giờ này không biết đã ra sao."
Nghe nàng nhắc vậy, Thúy Nhi không khỏi nhớ lại bộ mặt của đại phu nhân và đám người Chu gia năm xưa, rồi nghĩ tới cảnh ngày Chu Mỹ Vân xuất giá, hai mẫu tử họ và hai nha hoàn bị nhét vào xe ngựa rồi khóa lại, không kiềm được mà rùng mình một cái.
"Nếu không trốn ra được, có lẽ ta cũng không còn mạng mà ngồi đây."
Thúy Nhi vội nói: "Tiểu thư đừng nói vậy, người hiền có trời phù hộ. Huống hồ đã chịu đựng bao nhiêu năm khổ cực, giờ khổ tận cam lai, sau này chỉ toàn là ngày tốt thôi."
Chu Nhược Vân nhìn Niệm Niệm trong lòng, thấy hài tử đang tròn xoe mắt nhìn mình, mới cảm thấy mình vừa rồi nói lời xui xẻo trước mặt nữ nhi thật không nên, liền đổi giọng: "Bây giờ thế này là tốt rồi, nếu người ấy có khó khăn, không đến gặp ta cũng chẳng sao, dù sao khi ấy mọi người đều thân bất do kỷ, chỉ cần Niệm Niệm bình an, ta cũng không cầu gì hơn."
Thúy Nhi biết người nàng nhắc đến là ai, liền cúi đầu không nói gì thêm.
Thu Mộng Kỳ đã dặn dò nàng, Thu Thực đã chết, nhưng vì lo cho sức khỏe của tiểu thư nên không thể nói ra, giờ thấy tiểu thư thế này, nàng không biết nên an ủi thế nào mới phải.
Mà Niệm Niệm nghe lời mẹ nói, cổ họng lại cuộn lên hai cái, phát ra âm thanh ừng ực, dường như muốn nói gì đó, cố gắng mãi mà không nói được.
Thúy Nhi chú ý đến biểu hiện khác lạ của hài tử, cảm thấy nó dường như thật sự muốn mở miệng, thậm chí có lúc còn có cảm giác như sắp thành công đến nơi, sợ làm hài tử giật mình nên không dám lên tiếng, mãi đến khi tiểu cô nương không còn động tĩnh, nàng mới hơi tiếc nuối bế hài tử đến mép giường, nói: "Lau chân nào, sắp đi ngủ rồi."
Một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau, lão Tống như thường lệ đến bắt mạch, Thu Mộng Kỳ cũng vừa lúc đến, liền hỏi lão chuyện đưa mẫu tử Chu Nhược Vân về Lịch Châu.
Lão Tống lại lắc đầu, khuyên không nên đi vào lúc này.
Thu Mộng Kỳ nghe vậy liền lo lắng, vội vàng nhìn lão.
Chu Nhược Vân cũng quay đầu nhìn lão Tống.
Lão Tống trừng mắt với Thu Mộng Kỳ: "Người thì đang dưỡng tốt như vậy, mà bên ngoài lại rét mướt lạnh giá, từ Kinh Châu về Lịch Châu đi xe ngựa cũng mất hơn mười ngày, mà ngồi xe thì xóc nảy, trên xe lại không có lò sưởi, đến người khỏe mạnh còn chịu không nổi, huống hồ là một người bệnh thế này."
Lúc này Thu Mộng Kỳ mới nhận ra mình suy nghĩ sơ suất, vội nói: "Là ta không nghĩ chu đáo, đã coi là chuyện đương nhiên."
Chỉ là nếu họ không về Lịch Châu, thì cô nhất định phải ở lại trông nom, nghĩ đến việc lại phải xa Tô Vận để ăn Tết, trong lòng liền không khỏi u sầu.
Chu Nhược Vân thấy vậy, vội nói: "Đại nhân công vụ bận rộn, cứ về Lịch Châu đi, ta và Niệm Niệm có Thúy Nhi bọn họ là đủ."
Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Tết nhất đến nơi rồi, sao ta có thể để hai người ở đây một mình."
"Nhưng nếu đại nhân ở lại, thì bệ hạ ở Lịch Châu chẳng phải sẽ chỉ còn một mình sao."
Nhìn dáng vẻ do dự của Thu Mộng Kỳ, trong lòng Chu Nhược Vân khẽ siết lại, thầm đoán có lẽ Thu Mộng Kỳ cảm thấy Niệm Niệm là cốt nhục Thu gia, muốn đưa hài tử về Lịch Châu, biết đâu người kia cũng đang ở Lịch Châu, muốn gặp Niệm Niệm. Nhưng nếu thật sự là vậy thì nàng sẽ phải xa hài tử mà từ trước đến giờ, nàng và nữ nhi chưa từng rời nhau một ngày, làm sao nàng có thể đành lòng?
Thế nên nàng đành phải miễn cưỡng nói: "Nếu đại nhân muốn đưa Niệm Niệm về Lịch Châu thì-"
Thu Mộng Kỳ vừa nghe liền hiểu ngay nàng định nói gì, vội vàng cắt lời: "Tết nhất đến nơi rồi, ta sao có thể để Niệm Niệm rời khỏi bên cạnh ngươi. Yên tâm, ngươi ở đâu, hài tử ở đó."
Chu Nhược Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại, Thu Mộng Kỳ từng nói với nàng, Việt Vương là thê tử của cô, tuy nàng không thể tưởng tượng được mối ràng buộc giữa hai nữ tử sẽ như thế nào, nhưng nếu đã là phu thê, tình cảm chắc hẳn không thua kém gì tình mẫu tử giữa nàng và Niệm Niệm. Ngay cả nàng cũng không nỡ rời xa nữ nhi, thì sao đại nhân có thể cam lòng rời xa thê tử?
"Ta và Niệm Niệm bây giờ rất tốt, ngươi ở lại cũng không giúp ích được gì, lại khiến bệ hạ ở Lịch Châu phải bận lòng thêm."
Lục Nhi đứng bên nghe tiểu thư nói vậy thì rất không hiểu, sao tiểu thư cứ đẩy cô gia ra mãi thế.
Thúy Nhi thì đâu biết Lục Nhi đang nghĩ gì, cũng lên tiếng khuyên: "Đại nhân, tiểu thư nói phải, ở đây có Hứa đại nhân che chở, lại thêm hộ vệ bà vú, chúng nô tỳ cũng không xảy ra chuyện gì, người không cần cố ý ở lại trông nom chúng nô."
Thu Mộng Kỳ còn định nói gì đó, thì lão Tống ở bên đã nhăn mặt chen vào: "Lề mề cái gì, chẳng phải ta cũng đang ở Kinh Châu sao? Ngươi còn lo cái gì?"
Nghe lão Tống nói vậy, ý định cố chấp của Thu Mộng Kỳ cũng dao động. Nghĩ kỹ lại thì, tiểu chất nữ rất quan trọng, nhưng lão bà còn quan trọng hơn. Tiểu chất nữ có nương bên cạnh, còn lão bà lấy phu quân rồi cũng không thể về nương gia tìm người thân, huống chi người thân bên phu gia sao bằng chính bản thân mình.
Năm ngoái đã không thể ở bên nàng, năm nay không thể để nàng lại cô đơn một lần nữa.
Thế nên cô cũng không cố chấp: "Được rồi, ta sẽ về Lịch Châu ăn Tết với Vận Nhi, sau Tết có thời gian sẽ sang thăm các ngươi."
Chu Nhược Vân nói: "Sau Tết cũng không cần vội, chúng ta ở đây cũng không sao."
"Cứ xem tình hình đi, bên Lịch Châu bận thì ta lo bên đó trước, nếu rảnh thì sang thăm, không thì đợi ngươi khoẻ hơn rồi đưa hai mẫu tử về cũng được."
Chu Nhược Vân và mọi người không lay chuyển được cô, đành thuận theo.
Thu Mộng Kỳ ôm lấy Niệm Niệm nói: "Niệm Niệm cũng không sợ không có ai chơi cùng, mấy hôm nữa tỷ tỷ Hoán Nhi sẽ đến Kinh Châu ăn Tết, cũng ở trong nha môn, đến lúc đó ngươi sẽ có bạn." (Editor: có ai nghĩ điều tôi đang nghĩ không =]]])
Niệm Niệm nhìn cô, không biết Hoán Nhi tỷ tỷ là ai.
Trong phòng toàn người quen, Thu Mộng Kỳ nói: "Hoán Nhi là chắt nữ của huân quốc công khi xưa, nay là nữ nhi của tiểu huân quốc công Hòa đại nhân, mà cô cô của Niệm Niệm là sư muội của Hòa đại nhân, ngươi nói xem có thân không nào?"
Cô không nói mình chính là sư muội của Hòa đại nhân, chỉ nói là "cô cô của Niệm Niệm", người trong phòng, ai hiểu thì tự hiểu.
Chỉ có Lục Nhi và Niệm Niệm là vẫn còn mù mờ.
Thúy Nhi vốn thông minh lanh lợi, nghe Thu Mộng Kỳ nói liền hiểu vì sao mẫu tử Hoán Nhi lại tới Kinh Châu, liền hỏi: "Hiện tiểu huân quốc công đang ở Kinh Đô, không biết có tiện sang thăm họ không?"
"Nam quận tuy cách Kinh Đô một đoạn, nhưng so với Lịch Châu thì gần hơn nhiều. Tiểu huân quốc công võ nghệ cao cường, cưỡi ngựa giỏi, cáo bệnh không thượng triều hai ba ngày cũng chẳng sao, huống hồ dịp Tết đến nơi, lão hoàng đế Đại Diễm kia chưa chắc còn tâm trạng mà lâm triều."
Ảnh Thất từ trước Tết năm ngoái đã cùng Thu Mộng Kỳ đến Kinh Đô, mãi đến khi vụ án oan của Hòa gia được minh oan thì vẫn chưa từng quay về Phong Nhạc, Hoán Nhi vì vậy mà suốt một cái Tết cũng không được cùng cha đón giao thừa. Năm ngoái đã bỏ lỡ, năm nay dĩ nhiên không thể tiếp tục để xa cách hai nơi như vậy, Tô Vận mới nghĩ cách để mẫu tử họ đến Kinh Châu đoàn tụ, ít nhất cũng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên.
Thế là mới có chuyện lần này.
Người Kinh Đô thì chẳng ai không biết đến huân quốc công, nhất là chuyện Hoà gia được lật án năm ngoái, cho dù Chu Nhược Vân quanh năm khuê phòng, Thúy Nhi và Lục Nhi nghe ngóng được tin tức bên ngoài cũng sẽ kể lại cho nàng nghe. Bi kịch của cả nhà họ ấy khiến ai nghe cũng xúc động.
Nay nghe nói sẽ được ở cùng nha môn với chắt nữ của lão huân quốc công, Chu Nhược Vân, Thúy Nhi và những người khác đều cảm thấy vinh hạnh vô cùng.
"Tiểu thư Hoán Nhi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Thúy Nhi hỏi.
"Hoán Nhi mười tuổi, là một tiểu cô nương thông minh lanh lợi, học vấn tốt mà cũng gan dạ hơn người." Thu Mộng Kỳ kể lại chuyện năm ngoái Hoán Nhi mưu trí cứu Triệu Minh, mọi người nghe xong ai nấy đều say mê, nghe hết còn không kìm được tấm tắc khen ngợi, nói rằng thế gian này lại có tiểu cô nương thông minh đến thế.
Thu Mộng Kỳ véo má Niệm Niệm, nói: "Niệm Niệm của chúng ta còn nhỏ, sau này lớn lên cũng là một tiểu cô nương thông minh."
Niệm Niệm mới hai tuổi, không hiểu rõ người lớn đang nói gì, nhưng bất kể ai đang nói, nàng cũng mở to đôi mắt đen lay láy dõi theo, ánh mắt tràn ngập tò mò. (Editor: tác giả thích age gap lắm hay sao mà cp mới nhú cách 8t)
Chẳng mấy chốc, sáng ngày mười lăm tháng Chạp, mẫu tử Hoán Nhi và Kiều Tam Nương đã đến được Kinh Châu.
Kiều Tam Nương vừa đến đã dẫn Hoán Nhi đến bái kiến Thu Mộng Kỳ, cô nhân đó giới thiệu Chu Nhược Vân và những người khác cho họ.
Ảnh Thất sớm đã kể thân phận của Thu Mộng Kỳ cho thê tử, Kiều Tam Nương vừa nghe cô gọi một tiếng "tẩu tử" thì liền hiểu ra sự tình. Có lẽ vì nghĩ đến quãng đời gian khổ ngày trước khi một mình sinh con lang bạt khắp nơi, nay thấy Chu Nhược Vân và Niệm Niệm, nàng không khỏi đồng cảm thương xót, đối với Chu Nhược Vân cứ "muội muội" trước "muội muội" sau thân thiết gọi.
Chu Nhược Vân từ nhỏ đến lớn không có bằng hữu, các tỷ muội trong phủ ai nấy đều hận không thể khiến nàng chết đi, giờ đột nhiên gặp được Kiều Tam Nương nhiệt tình như vậy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Thu Mộng Kỳ nói: "May mà Tam Nương tới rồi, bằng không ta thật sự không yên tâm quay về Lịch Châu."
Kiều Tam Nương cười nói: "Người cứ yên tâm mà về, có ta và Hoán Nhi ở đây, không để ai đụng đến một sợi tóc của họ."
Chu Nhược Vân vội nói: "Đại nhân nói quá, mẫu tử ta nào có yếu ớt đến thế, từng ấy năm còn vượt qua được, giờ xung quanh đều là người quan tâm yêu thương, chỉ có thể sống tốt hơn trước, ngài không cần quá lo lắng."
Đúng lúc ấy, bên ngoài phòng vang lên một giọng nam trong trẻo, rõ ràng: "Mộng Kỳ này cứ yên tâm, có ta ở đây, họ sẽ sống tốt nhất."
Nghe thấy tiếng, thì ra là Hứa Chính Sơ đến, Thu Mộng Kỳ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, liền thấy bên cạnh Hứa Chính Sơ là một đôi phu thê đã ngoài bốn, năm mươi tuổi.
Không cần hỏi cũng biết, hai vị lão nhân này chính là phụ mẫu của Hứa Chính Sơ, không ngờ họ cũng cùng đến đây.
Thu Mộng Kỳ vội vàng cúi người hành lễ, miệng nói: "Vãn bối bái kiến bá phụ bá mẫu."
Người xưa coi trọng hiếu đạo và lễ nghi, Thu Mộng Kỳ dù có địa vị cao đến đâu, nhưng là bằng hữu đồng liêu của Hứa Chính Sơ, tuyệt không thể vô lễ kiêu căng.
Hai vị lão nhân vội vàng đỡ cô dậy, sau đó cũng đồng loạt quỳ xuống, hành lễ nói: "Tham kiến vương phu, Đô Sát Viện trưởng quan."
Thu Mộng Kỳ không dám nhận lễ, vội vàng đỡ họ dậy.
Sau đó lại giới thiệu họ với những người trong phòng, mọi người cũng lần lượt hành lễ, cả căn phòng bỗng trở nên rộn ràng náo nhiệt, cuối cùng cũng thêm chút không khí vui vẻ.
Đợi mọi người chào hỏi xong, chợt phát hiện không thấy hài tử đâu, quay đầu nhìn lại mới thấy Hoán Nhi đang nắm tay Niệm Niệm đứng ở bên cạnh, yên tĩnh lặng lẽ nhìn người lớn nói chuyện.
Hoán Nhi được muội muội nắm tay, cũng hiếm khi không chạy nhảy, còn Niệm Niệm thì lại nắm chặt ngón tay út của nàng, không chịu buông.
Thu Mộng Kỳ thấy vậy, bước tới trước mặt các nàng, ngồi xổm xuống nhìn Niệm Niệm, hỏi: "Tìm được bạn mới rồi, không cần ta nữa đúng không?"
Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn Hoán Nhi một cái, rồi lại nhìn Thu Mộng Kỳ, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng đưa bàn tay còn lại ra, nắm lấy tay Thu Mộng Kỳ.
Biểu thị rõ ràng: cả hai đều cần.
Thu Mộng Kỳ xoa đầu nàng, khẽ mắng: "Đồ tham lam."
Phụ mẫu Hứa Chính Sơ chỉ có mỗi mình hắn là nhi tử, mong tôn đến mức trông mòn mắt, nhi tử đã hai mươi tư tuổi mà vẫn chưa dắt người nữ nhân nào về nhà. Mấy năm trước họ muốn mai mối thì hắn cứ lấy cớ bận rộn, Tết đến còn không chịu về nhà.
Hai phu thê cũng từng đến nơi hắn công tác, lúc đầu là ở Sơ Tân huyện, chưa đầy một năm thì đã được điều về Thủy An, ở Thủy An chưa đến một năm lại điều tiếp đến Kinh Châu. Kinh Châu là chức quan trấn giữ địa bàn trọng yếu, vị trí này là thứ mà cả đời họ cũng không dám mơ tới, mà nhi tử họ lại như tên lửa cột vào mông, một phát bay lên trời bảo sao không bận cho được?
Hiểu thì hiểu, nhưng thèm tôn nữ tử thì vẫn là thật.
Bây giờ thấy trước mắt là hai tiểu cô nương mũm mĩm dễ thương, bé lớn thông minh điềm đạm, vừa nhìn đã là mầm mống mỹ nhân, bé nhỏ thì hoạt bát đáng yêu, khiến người ta yêu không chịu được.
Không nhịn được mà tiến lên trêu đùa, chuyện trò vài câu.
Hoán Nhi vốn điềm tĩnh, nên không sao. Còn Niệm Niệm thì từ trước đến nay chưa từng được nhiều người yêu thương đến thế, liền luống cuống, níu lấy vạt áo Hoán Nhi trốn sau lưng nàng.
Mọi người không nhịn được bật cười, lại càng thêm yêu thương.
Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Chu Nhược Vân tâm trạng vui vẻ, thậm chí cảm thấy thân thể cũng nhẹ nhõm, cùng ra ngoài ăn cơm. Trong làn khói bếp bốc lên, ai nấy đều tràn đầy nụ cười, dường như cảm thấy cái Tết năm nay, có lẽ sẽ không tệ.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi trở nên lười rồi, trước đây một ngày một vạn chữ còn hăng hái, giờ một ngày ba ngàn mà chưa viết xong đã ngáp liên tục, còn kéo đến tận giờ này.
Giữa đêm, vừa ăn một cái bánh trung thu thập cẩm, đúng là tội lỗi.
【1】Tư liệu kiến trúc phủ Tiết độ sứ tham khảo tại: [https://baijiahao.baidu.com/s?id=1643274708708794734\&wfr=spider\&for=pc](https://baijiahao.baidu.com/s?id=1643274708708794734&wfr=spider&for=pc)
Cảm ơn các thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong thời gian từ 2023-10-07 21:06:22 đến 2023-10-08 21:49:17 \~
Cảm ơn các thiên sứ đã tặng mìn: Nguyên Tử Tiểu Bất Điểm, Một Con Bò, Dịch Thư Lý, Kai - mỗi người 1 cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-10-07 21:06:22 đến 2023-10-08 21:49:17.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Nguyên Tử Nhóc Con, Một Con Trâu, Dễ Thư Lý, Kai, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: A 71 bình; Ở Mùa Xuân Lười Biếng Mùa Hè 50 bình; Không Thích Abo 30 bình; Tuyệt Giao Một Phút, Lỗ Lỗ Mộc Hải, mỗi người 20 bình; Kai 15 bình; Chaus 10 bình; Chước, Freja Bạch, mỗi người 5 bình; Phiền A, Tiểu Cùng, Bước Lưu Lạc, Tư Đồ Dật, Happy, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!