Từ khi đến Kinh Châu, Tô Vận đã công bố kế hoạch tác chiến mới.
Hiện nay, Việt Quốc lấy hai châu phía nam là Lịch Châu và Giao Châu làm căn cứ, tiến quân về khu vực trung bắc. Trên thực tế, ba châu phía tây là Ninh Châu, Ích Châu và Lương Châu có một vị "Thục Trung vương" đang chiếm giữ; còn hai châu phía đông nam là Mân Châu và Dương Châu vẫn thuộc thế lực của Đại Diễm. Một khi hai hướng này có người gây chuyện, chắc hẳn sẽ kẹp Kinh Châu vào giữa, bị địch tấn công hai mặt. Trong khi đó, phía chính diện là Hán Trung và Kinh Đô, tuy hiện tại vẫn chưa ra tay, nhưng nếu hai vương phân cao thấp, triều đình rảnh tay quay sang đối phó với các nàng, thì hướng Kinh Châu sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị vây công từ ba phía.
Vì vậy, Tô Vận buộc phải lo xa tính trước, thực thi chiến lược phòng thủ hai cánh đông tây và gặm nhấm mặt chính diện.
Hiện nay quân đội của các nàng đã tập trung ở biên giới Kinh Châu, có thể tiến quân bất cứ lúc nào, hơn nữa khu vực Hán Trung đã xây dựng được nền tảng dân chúng vô cùng vững chắc, lấy điểm dẫn tuyến, lấy tuyến thành diện, từng bước một thu về toàn bộ vùng đất nằm giữa Kinh Đô và Kinh Châu.
Chiến lược phòng thủ ở hai cánh đông tây, chủ yếu là dựa vào tình hình hiện tại của Thục Trung vương ở phía tây, hắn vẫn đang trong giai đoạn chiếm đất tự vui, hai bên tạm thời nước sông không phạm nước giếng, phía Việt Vương cũng chưa định dây vào hắn, chờ khi giải quyết xong những nơi khác mới quay lại tính sổ sau.
Phía đông là Mân Châu vốn là căn cơ của gia tộc mẫu phi Kính Vương, muốn động đến Mân Châu tất sẽ kinh động đến phía Kinh Đô, cho nên tạm thời cũng chọn hình thái phòng ngự.
Vì vậy, trước mắt binh lực chủ yếu thọc thẳng vào Kinh Châu, nhằm mưu đồ Hán Trung.
Chiến lược "gặm nhấm" không cần điều động binh lực quy mô lớn, lại tương đối ổn định, mỗi lần chiếm đóng diện tích không lớn, những hành động nhỏ lẻ như thế sẽ không dễ khiến địch phản kích quy mô lớn.
Cứ như vậy, Hứa Mục Thông, Vương Tam và những người khác dựa vào hậu phương là Kinh Châu, từng bước gặm nhấm các thôn làng xung quanh, dần dần đẩy đường biên giới lên phía bắc, mở rộng phạm vi thế lực Việt Quốc một cách vững chắc mà ổn định.
Thế nên đến khoảng tháng Sáu, Tương Dương quận đã bị quân đội Việt Quốc chiếm được trong âm thầm không một tiếng động, đến khi tiết độ sứ Sơn Nam đạo phát hiện ra thì đã muộn.
Tuân theo nguyên tắc "chiếm được một vùng thì phải quản lý vùng đó", Tô Vận phái người từ Lịch Châu điều nhân tài đến nhậm chức tại các huyện trong Tương Dương quận. Hứa Tĩnh Trung, Triệu Minh và Lý Tịnh Đồng đều đăng ký đến vùng mới phục vụ, sau khi vượt qua kỳ khảo hạch, Lại Bộ hạ chiếu bổ nhiệm, phong Hứa Tĩnh Trung mười chín tuổi làm huyện lệnh Cốc Thành huyện, Triệu Minh mười chín tuổi làm huyện lệnh Nghĩa Thanh huyện, Lý Tịnh Đồng làm huyện úy Hán Nam huyện... lập tức đến các huyện nhậm chức.
Trên đường đến Cốc Thành, trong lòng Hứa Tĩnh Trung không khỏi sôi trào cảm xúc.
Từ nhỏ hắn đã được cữu cữu dạy bảo, khổ học thi thư, mười sáu tuổi đến Phong Nhạc bái sư tiền thái tử Thái phó Tô Học Lâm, mười bảy tuổi vào nha môn Phong Nhạc thực tập, làm việc dưới trướng Việt Vương, sau đó phụ trách biên soạn tài liệu cho bản tin Lịch Châu, từng ra vào công môn, chợ búa, nông hộ, trên hiểu cơ cấu quốc gia, dưới thông nỗi khổ dân tình, hắn tin rằng mình đã sẵn sàng để lãnh đạo một phương dân chúng.
Sau khi nhận được chiếu thư của Lại Bộ, hắn cùng Triệu Minh, Lý Tịnh Đồng và các quan viên khác lên đường, đến phía nam Kinh Châu thì mỗi người chia tay, tự đến địa phận của mình.
Quân đội Việt Quốc gặm nhấm lãnh thổ Hán Trung, những thôn làng vừa chiếm được đều có binh lính đóng tại tiền tuyến, đề phòng tiết độ sứ Sơn Nam đạo đem quân phản công.
Hứa Tĩnh Trung để nắm rõ tình hình toàn huyện, đích thân dẫn nha dịch vi hành quanh vùng lân cận, khi đi đến một nơi gọi là Trà Am thôn thì dừng lại nghỉ chân.
Trà Am thôn nằm ở cực bắc Cốc Thành huyện, cũng là nơi gần quân đội Việt Quốc nhất, Hứa Tĩnh Trung nghĩ, nơi này gần quân doanh như vậy, dân chúng hẳn sẽ cảm thấy an toàn hơn mới phải.
Thế nhưng dân làng ở đây lại mặt mày xám ngoét, tâm sự nặng nề, hỏi kỹ mới không kìm được nước mắt mà òa khóc.
"Cứ tưởng quân Việt Vương đến rồi thì sẽ có ngày lành để sống, ai ngờ lại sống không bằng súc vật..."
Hứa Tĩnh Trung giật mình, vội hỏi: "Lão trượng sao lại nói thế?"
"Ngươi còn trẻ, chắc chưa biết, quân đóng ở đây có một thiên hộ, dung túng thuộc hạ, ức h**p nam nữ trong thôn, cướp bóc tài sản, nhà nào có lợn bò dê đều bị bắt đem về quân doanh giết thịt mà ăn, nhà nào có nữ nhi thì-"
"Thật là sói đi chưa lâu, hổ báo đã kéo đến, khổ vẫn là đám dân chúng dưới đáy như chúng ta thôi, các ngươi Việt Vương Thục Vương gì đó, chẳng ai đáng tin-"
Nói đến đây, ông lão đã nghẹn lời, không thể nói thêm được nữa.
Hứa Tĩnh Trung nghe xong câu đó, huyết khí lập tức dồn lên đầu, đập bàn đứng phắt dậy, lớn tiếng quát: "Thật là vô pháp vô thiên! Thật là vô pháp vô thiên! Giữa ban ngày ban mặt mà lại có kẻ dám làm ra chuyện như thế này!"
Lão hán vội vàng ngăn lại, nói: "Công tử vẫn nên cẩn thận một chút, nếu để người khác nghe thấy thì lão hán già rồi, chết cũng không sao, nhưng công tử còn trẻ như vậy, nếu bọn họ hạ độc thủ thì thật chẳng đáng chút nào."
Hứa Tĩnh Trung nén giận nói: "Việt Vương đã dặn dò từ lâu, phải yêu thương dân chúng, không được thu của dân dù chỉ một cây kim sợi chỉ, vậy mà đám binh lính bên dưới lại dám ngoài mặt phục tùng, bên trong chống đối, làm ra loại chuyện cầm thú không bằng này!"
Lão hán không nói gì, dù sao ông ta cũng chưa từng gặp Việt Vương, mà cho dù Việt Vương có dặn dò thì sao, nếu mệnh lệnh không được thực thi đến tầng dưới cùng, vậy chính là thất trách.
Dân chúng thực sự đang chịu khổ đó.
Tên nha dịch đi theo vội vàng an ủi: "Lão bá, người đừng lo lắng, giờ Cốc Thành huyện ta vừa có vị huyện quan mới nhậm chức, gặp chuyện như vậy, huyện thái gia tuyệt đối sẽ không qua loa, nhất định sẽ cho bá tánh một lời công đạo."
Lão hán lắc đầu, "Chưa nói đến chuyện quan lại bao che lẫn nhau, dù tân huyện lệnh thật sự muốn đứng ra làm chủ cho bá tánh chúng ta, thì giờ nơi nơi đang đánh giặc, đám lính tráng căn bản không sợ đám quan văn, e là ngay cả huyện lệnh cũng không làm gì được vị thiên hộ kia, có đi lý luận chỉ sợ là tự chuốc lấy nhục."
Hứa Tĩnh Trung tuổi trẻ khí thịnh, làm sao nghe lọt những lời như thế.
Siết chặt nắm đấm, giận đùng đùng bước ra ngoài.
Vài tên nha dịch vội vã đuổi theo.
Quả nhiên vừa ra đến đầu thôn, liền thấy một nhóm nhỏ binh lính cưỡi ngựa từ xa phi tới, vó ngựa cuồn cuộn, hoàn toàn không màng đến dân làng hai bên đường.
Tùy tiện dừng lại trước cửa một nhà nào đó, liền xuống ngựa xông vào, chẳng mấy chốc trong nhà đã vang lên tiếng gà bay chó sủa và tiếng nữ nhân la hét.
Hứa Tĩnh Trung tức đến đỏ cả mắt, không màng tất cả xông thẳng vào nhà, quả nhiên thấy một tên lính đang lục lọi tủ hòm, còn một tên khác đang đè một nữ nhân xuống toan làm điều xằng bậy.
"Dừng tay--"
Hứa Tĩnh Trung sải bước xông tới, kéo mạnh tên đó ra.
Hai tên lính kia thấy vậy, không khỏi sững người,"Ai da, từ đâu chui ra tên tiểu tử này, lão tử vào thôn lâu như vậy, còn chưa từng thấy ai dám cản, ngươi là cái thá gì mà dám ngăn gia?"
Hứa Tĩnh Trung quát lớn: "Ta là huyện lệnh Cốc Thành huyện, ta lệnh cho các ngươi dừng tay!"
Nghe vậy, hai tên lính quả nhiên khựng người lại, nhưng ngay sau đó liền hỏi: "Ngươi nói ngươi là huyện lệnh Cốc Thành, có chứng cứ gì không?"
Hứa Tĩnh Trung trừng mắt nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ta không cần chứng cứ, nhưng hành vi của các ngươi hiện giờ đã vi phạm hình luật của Việt Quốc, tự ý xông vào nhà dân, xâm phạm phụ nữ, cướp bóc tài vật, ta yêu cầu các ngươi lập tức theo ta về nha môn!"
Tên lính kia thấy hắn không đưa ra thánh chỉ, lại nghe những lời ấy, không nhịn được phá lên cười: "Khẩu khí thật lớn, bọn ta là lính tráng liều mạng nơi chiến trường, ngày ngày sống cuộc đời l**m máu lưỡi đao, ta lấy chút đồ thì sao, ta có giết người đâu, nếu không có bọn ta quân đội Việt Quốc, thì đám dân chúng này sớm muộn cũng bị cẩu hoàng đế của Đại Diễm nghiền nát, bọn họ phải cúng bọn ta là chuyện đương nhiên, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xía vào chuyện không đâu, không thì gia đây đánh chết ngươi!"
Hứa Tĩnh Trung nghe vậy, đôi mắt như bốc lửa, rút từ trong ngực ra một văn điệp, mở ra trước mặt đối phương, quát: "Thạch Vân, Triệu Vũ đâu?"
Hai nha dịch lập tức đáp lời, bước lên phía trước.
"Bắt hai tên này lại, giải về nha môn!"
Hai nha dịch được huyện thái gia ra lệnh, lập tức rút đao tiến lên bắt người.
Hai tên binh lính kia không ngờ đối phương thực sự là huyện lệnh Cốc Thành, trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn lên tiếng: "Bọn ta là binh lính dưới trướng Thạch thiên hộ, cho dù bọn ta có sai phạm, cũng phải do thượng quan của chúng ta xử lý, không đến lượt ngươi vượt quyền can thiệp." (Editor sau khi đọc truyện xong: Thạch Vi không còn là Thiên hộ nữa nhé, Thạch này là nhân vật khác)
"Hừ, các ngươi đã là dân Việt Quốc, thân ở trên đất Việt Quốc, lại do chính mắt ta chứng kiến tội trạng, bản quan hoàn toàn có quyền bắt giữ các ngươi."
"Còn đứng đó làm gì, mau bắt lấy!"
Nha dịch thấy huyện thái gia quyết đoán, cũng không dám chần chừ, lập tức tiến lên khống chế hai người.
Hai tên lính làm sao chịu để mặc bị bắt, trong mắt họ, mảnh đất này là thiên hạ của bọn họ, nếu có xử lý thì cũng phải do người trong quân đội ra tay, ngươi chỉ là một tiểu huyện lệnh, có tư cách gì quản đến bọn họ?
Huống hồ, những binh lính khác, thậm chí là bách hộ, thiên hộ cũng từng xuống thôn tìm miếng ăn, sao chỉ bắt bọn ta?
Thế là hai bên lập tức xông vào ẩu đả, từ trong nhà đánh ra ngoài sân.
Hứa Tĩnh Trung mang theo sáu nha dịch, rất nhanh đã khống chế được hai người kia và trói lại.
Nào ngờ, đám binh lính khác đang ở trong thôn nghe tiếng động liền kéo đến, thấy một gã thanh niên mặt trắng không râu bắt người của bọn họ, vị thiên hộ đi cùng cũng nổi giận, quát về phía Hứa Tĩnh Trung: "Ngươi là ai, dám bắt người của ta?!"
Hai tên lính bị bắt thấy vậy, vội la lớn: "Thạch thiên hộ cứu mạng--Thạch thiên hộ cứu chúng tôi--"
Hứa Tĩnh Trung liếc mắt khinh thường nhìn gã nam nhân y phục xốc xếch trước mặt, lạnh giọng cười: "Thì ra ngươi chính là cấp trên của bọn chúng, quả là thượng bất chính hạ tắc loạn, chuyện làm nhục dân nữ, trộm cắp gà chó chính là do ngươi dẫn đầu, ngươi cũng theo ta về một thể!"
Tên thiên hộ kia nghe vậy, phá lên cười điên cuồng: "Ngươi là cái thá gì, cũng dám bắt ta?"
"Ta là huyện lệnh Cốc Thành huyện, phụng mệnh Việt Vương tuần tra bản huyện, nếu ngươi chịu bó tay chịu trói thì còn có thể miễn chịu khổ hình, bằng không, đừng trách bản quan ra tay không khách khí!"
Tên Thiên hộ nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nói: "Chỉ là một tiểu huyện lệnh, cũng dám đối đầu với bản thiên hộ? Thật là mù mắt chó của ngươi!"
Hứa Tĩnh Trung lạnh lùng đáp: "Theo luật Việt Quốc, phàm là người phạm pháp, bất kể thân phận ra sao, đều phải chịu sự điều tra của quan địa phương, vụ án này không cần ngươi bận tâm!"
Nói rồi liền quay đầu quát mấy nha dịch phía sau: "Còn không mau bắt hắn lại!"
Nhưng tên thiên hộ kia vừa nghe thế, lập tức lộ vẻ hung ác, ánh mắt ép tới sát mặt mấy người phía trước, mấy nha dịch đưa mắt nhìn nhau, do dự không dám tiến lên.
Hứa Tĩnh Trung giận dữ quát: "Chẳng lẽ lời của huyện lệnh ta cũng vô dụng rồi sao?!"
Vài nha dịch không dám kháng lệnh, đành cắn răng xông lên, nhào tới chỗ tên thiên hộ.
Tên thiên hộ vốn từng ra chiến trường, sức lực không nhỏ, lại thêm mấy tên lính khác cũng tham chiến, chỉ mấy chiêu đã đánh cho mấy nha dịch ngã lăn lộn, ôm đầu r*n r*.
Tên thiên hộ đứng đó, nhìn những nha dịch đang đau đớn lăn lộn dưới đất, vung vẩy roi da trong tay, cười lạnh với Hứa Tĩnh Trung: "Tiểu tử, còn dám bắt ta nữa không?"
Hứa Tĩnh Trung cười thê lương: "Quân doanh có loại cặn bã như ngươi, đúng là nỗi nhục của nước Đại Việt ta, công khai kháng lệnh bắt giữ, tội lại thêm tội, ta sẽ đích thân bắt ngươi!"
Nói rồi hắn bước đến bên nha dịch, nhặt chiếc còng rơi dưới đất, mặt không chút sợ hãi, bước về phía Thạch thiên hộ, miệng nói: "Dù ngươi có giở trò gì, ta cũng phải bắt ngươi quy án, nếu không, cứ bước qua xác ta mà đi."
Tên thiên hộ nghe vậy, lập tức ánh mắt lộ ra sát khí, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, nói: "Đúng là không biết trời cao đất dày, hôm nay lão tử sẽ tiễn ngươi về chầu tổ bà!"
Vừa nói dứt, roi da trong tay vút một tiếng, quất thẳng xuống đầu mặt.
Hứa Tĩnh Trung hoàn toàn không kịp né tránh, cũng không hề có ý định né tránh, cứ thế để roi quất thẳng lên mặt, lập tức để lại một vết thương rướm máu dài trên má.
Đau đớn tột cùng khiến đầu óc hắn trong thoáng chốc choáng váng, tai ù đi, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, nắm chặt chiếc còng trong tay, ưỡn ngực bước lên phía trước.
Tên thiên hộ không ngờ lại gặp phải kẻ cứng đầu như vậy, càng khiến hắn thêm điên tiết, lại vung roi quất tới tới tấp, chỉ trong chớp mắt đã để lại ba bốn vết thương trên người Hứa Tĩnh Trung.
Dân làng xung quanh nhìn thấy cảnh tượng ấy đều không đành lòng, có người thậm chí quỳ xuống cầu xin tha cho hắn.
Tên thiên hộ lạnh lùng nói: "Chỉ là một huyện quan nho nhỏ mà dám lên mặt dạy dỗ bọn ta, những kẻ liều mạng đổi lấy ngày lành cho các ngươi. Hôm nay lão tử sẽ dạy ngươi thế nào là làm người!"
Nói rồi tiếp tục quất thêm mấy roi, Hứa Tĩnh Trung đau đến mức không chịu nổi, bước chân lảo đảo, tự mình vấp ngã xuống đất.
Nhưng hắn vẫn nghiến răng gắng gượng đứng lên, tiếp tục tiến về phía tên thiên hộ.
Dân làng lo đến phát khóc, kêu lên: "Đại nhân, ngài đừng cố chấp, bỏ qua đi, dân chúng bọn ta biết trong lòng ngài là vì chúng ta là đủ rồi--"
Hứa Tĩnh Trung thở hổn hển, nói: "Không được, trước khi đến đây, bệ hạ đã đích thân căn dặn ta... nhất định phải làm một vị quan tốt, yêu thương dân chúng... trừ ác dương thiện, cho dù có chết tại đây, ta cũng không lùi nửa bước!"
Nói xong, hắn lại tiếp tục lảo đảo bước tới.
Tên thiên hộ cười lạnh một tiếng, trong mắt ánh lên tia máu, roi trong tay cũng giơ cao lên, chuẩn bị giáng xuống người Hứa Tĩnh Trung.
Dân làng xung quanh sợ đến nỗi nhắm tịt cả mắt.
Hứa Tĩnh Trung nghiến răng, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào tên kia, không hề né tránh, nhưng roi da trong tưởng tượng lại mãi không quất xuống, hắn mở mắt ra nhìn, thì thấy cây roi đang bị một bàn tay thon dài giữ chặt lại.
Tên thiên hộ thấy roi trong tay không động đậy được, quay đầu nhìn, thì thấy một người lạ mặt tuấn tú không biết từ đâu xuất hiện, lửa giận càng bốc lên, giật mạnh roi về, mắng: "Lại thêm một thằng mù mắt, cũng muốn nếm thử roi của lão tử sao?"
Nói xong liền vung roi quất mạnh về phía người mới đến.
"Thật không biết uống rượu mời mà lại đòi uống rượu phạt." Người kia thân hình nhẹ nhàng nghiêng qua một bên, theo đó là âm thanh lưỡi đao rút khỏi vỏ, ánh sáng trắng loé lên, ngay sau đó là một tiếng quát sắc bén vang vọng khắp cả ngôi làng.
"Tay ta--a a--tay của ta--" Gã nam nhân vốn đang cầm roi, lúc này tay phải của hắn đã nằm chỏng chơ trong đám cỏ.
"Là một người lính, không tuân thủ quân kỷ, tự ý rời vị trí, tùy tiện xông vào dân hộ. Nhìn bộ dạng y phục xốc xếch của ngươi, e là coi thôn làng này như hậu cung của mình, hôm nay dù có giết ngươi, cũng là tội đáng chết vạn lần."
"Ngươi... ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám chém tay ta! Ngươi cứ chờ đấy, ta nhất định khiến ngươi chết không yên thân!" Thiên hộ đau đớn mắng chửi, rồi lập tức quay đầu bảo thuộc hạ đi gọi người.
"Gọi người? Ta không sợ. Dù hôm nay là Hứa Mục Thông phạm phải chuyện bại hoại như ngươi ở ngôi làng này, ta cũng sẽ chém tay hắn như thường. Người đâu, bắt hết toàn bộ quan binh trong làng này lại, không được để lọt một ai, áp giải về Cốc Thành huyện, do huyện lệnh Cốc Thành đích thân thẩm tra định tội."
Đám hộ vệ đi theo lập tức từ bốn phương tám hướng ùa ra, bắt gọn đám lính trong làng.
Tên Thiên hộ nhìn người trước mặt, nghe cô nói đến cả Hứa Mục Thông cũng không để vào mắt, sợ đến trợn tròn mắt, giơ cánh tay cụt về phía nàng: "Ngươi... ngươi là ai?!"
Lúc này, Hứa Tĩnh Trung cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ôm cánh tay bị thương, gắng chịu đau bước tới, quỳ một gối xuống nói: "Đại nhân, là hạ quan vô năng--"
Thu Mộng Kỳ vội vàng đỡ hắn dậy: "Trung Nhi, ngươi không vô năng, ngươi dũng cảm hơn ta tưởng. Việt Quốc có quan viên như ngươi là phúc của bá tánh. Kỷ luật quân đội không được chấp hành nghiêm, điểm này đúng là sơ sót của ta và bệ hạ. Ngày mai ta hồi Kinh Châu nhất định sẽ bẩm báo rõ ràng với bệ hạ. Còn chuyện Trà Am thôn, liền giao cho ngươi xử lý."
Hứa Tĩnh Trung vẻ mặt kiên định, nói: "Xin đại nhân yên tâm, chuyện xảy ra ở Cốc Thành huyện, dù Trung Nhi có phải lột da róc xương, cũng nhất định đòi lại công bằng cho thôn dân Trà Am."
"Ta tất nhiên yên tâm để ngươi xử lý. Nhưng hiện tại thân thể ngươi bị thương, ta vẫn nên ở lại cùng ngươi giải quyết."
Hứa Tĩnh Trung nghe vậy thì không đồng ý, nói: "Đại nhân, chuyện này không phải nhỏ, người nên sớm hồi báo với bệ hạ. Việc Cốc Thành huyện, hạ quan nhất định xử lý thỏa đáng."
Thu Mộng Kỳ có chút không yên tâm, định nói thêm thì Hứa Tĩnh Trung đã tiếp lời: "Hay là đại nhân cho rằng hạ quan năng lực không đủ, chưa thể tự mình gánh vác?"
Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Tất nhiên không phải, chỉ là lo cho vết thương trên người ngươi."
"Không đáng ngại, chỉ mấy roi da mà thôi. Đường đường là nam nhi, nếu đến mức ấy mà còn chịu không nổi thì còn làm gì được huyện lệnh, chi bằng về nhà đóng cửa làm ẩn sĩ cho xong."
Thu Mộng Kỳ thấy không lay chuyển được hắn, lại nhìn vài nha dịch bị đánh sưng mặt bầm mũi dưới đất, liền nói: "Ta để lại cho ngươi vài người, giúp áp giải đám phạm nhân này về nha môn."
Hứa Tĩnh Trung lúc này mới giãn mặt ra, nói: "Đa tạ đại nhân thương tình."
Thu Mộng Kỳ gật đầu, dặn: "Người dân trong thôn thật sự rất đáng thương, ngươi nhất định phải điều tra rõ chân tướng, lập sổ thống kê thiệt hại của thôn dân, những ai bị xâm hại phải an ủi bồi thường đầy đủ. Nếu cần kinh phí, cứ gửi đơn lên Hộ Bộ."
"Tuân mệnh!"
Ban đầu Thu Mộng Kỳ còn định lộ thân phận để trấn an thôn dân, nhưng nghĩ lại, đây là vụ án đầu tiên mà Hứa Tĩnh Trung tiếp nhận sau khi đến Cốc Thành, cũng là lúc hắn lập uy tín, cô không muốn giành mất hào quang của hắn. Lại thêm, khi nhìn thấy những thôn dân này, lòng cô rất khó chịu, dễ dàng gợi lại cảnh tượng trong sào huyệt sơn tặc ở Mông Sơn năm nào, chỉ là khi ấy là thổ phỉ làm càn, còn bây giờ lại là tướng sĩ đại Việt Quốc bách chiến mà hành hung dân thường, điều này khiến cô vô cùng áy náy. Cô chỉ muốn mau chóng trở về thương lượng với Tô Vận, ra quyết sách cải tổ quân luật, nghiêm trị nội kỷ, triệt để chấm dứt những sự việc như thế này.
"Nha Thành, ngươi và Nguyệt Nhi mỗi người dẫn một đội ở lại, hỗ trợ Hứa đại nhân xoa dịu dân tình, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của đại nhân, không được tự ý hành động."
Hai hộ vệ lập tức đáp lệnh.
Thu Mộng Kỳ lúc này mới xoay người lên ngựa, dẫn theo số còn lại, phóng thẳng về hướng Kinh Châu.
......
Chuyện xảy ra ở Trà Am thôn khiến Tô Vận vô cùng chấn động.
Người đã quen giấu kín hỉ nộ như nàng cũng giận đến mức buông ra mấy tiếng "hỗn đản".
Nàng không thể ngờ rằng trong đội quân dưới quyền mình cai quản lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Trước đây khi ban hành các quy định, nàng không phải không nhấn mạnh việc thân dân, yêu dân, nghiêm cấm ức h**p bá tánh, vậy mà trong quá trình thực thi, vẫn có người ngoài mặt tuân theo, bên trong chống đối, còn có những viên tướng nắm quyền khuynh đảo cả một phương, khiến một số đơn vị quân đội có kẻ phạm phải hành vi đê tiện đến vậy.
Cải cách quân đội là việc cấp bách.
Nàng lập tức hạ lệnh cho Binh Bộ soạn lại quân kỷ, lấy tiêu chuẩn hiện đại để ràng buộc và huấn luyện hành vi của binh sĩ, cụ thể hóa các điều khoản, ví dụ như binh sĩ không được tự tiện xông vào nhà dân, không được quấy rối dân chúng, thậm chí không được lấy của dân dù chỉ là một cây kim một sợi chỉ.
Đồng thời cũng đưa ra các hình phạt tương ứng rõ ràng.
Vì vậy, có người trong Binh Bộ lên tiếng phản đối: "Hiện nay Việt Quốc đang trong thời kỳ khai quốc mở cõi, dựa vào chính là đám binh sĩ này, nếu yêu cầu quá khắt khe như vậy, e là sẽ gây bất mãn trong hàng ngũ binh lính."
Tô Vận lạnh lùng cười: "Trước kia binh sĩ của Đại Diễm không có quân lương, còn bị nợ lương thực, đến cả chiến mã và giáp phục cũng phải tự mình chuẩn bị. Đến khi tới tay trẫm, lương thực, y phục đều được phát đủ, quân lương hàng tháng trả đúng hạn, số lượng còn gấp nhiều lần Đại Diễm. Ngay cả khi tử trận ngoài chiến trường, tiền tuất cũng lập tức được đưa về tận nhà. Vậy mà thế nào? Càng được đãi ngộ tốt, các người lại càng không biết đủ?"
Sau đó nàng chất vấn người đó: "Ngươi xuất thân nhà dân, nếu có binh sĩ nào làm nhục người thân của ngươi, ngươi sẽ xử trí ra sao?"
"Chức trách của chiến sĩ là bảo gia vệ quốc, đây là một nghề nghiệp thiêng liêng và vinh quang, không phải hạng người hạ tiện nào cũng có thể nhập ngũ. Khoác lên mình bộ giáp này, thì phải xứng đáng với thân phận ấy. Một khi đã gia nhập quân đội, bắt buộc phải phục tùng kỷ luật quân đội. Chuyện này không có bất kỳ điều kiện gì để bàn cãi."
"Sau khi quân kỷ mới ban hành, mỗi ngày trước bữa ăn, toàn quân bắt buộc phải đọc thuộc lòng một lượt quân kỷ."
"Phàm ai vi phạm quân kỷ, xử lý nghiêm khắc không dung thứ. Cấp trên nào bao che cho thuộc hạ, trừng phạt gấp đôi!"
Sau khi nàng họp xong và trút giận xong, Hứa Mục Thông mới vội vã đến Kinh Châu, nhưng vừa mở miệng đã xin tha cho tên thiên hộ kia.
Tô Vận nhìn ông ta, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Bây giờ trẫm mới hiểu vì sao dù đã hạ lệnh phải dùng quân pháp quân kỷ để quản lý quân đội, vậy mà vẫn xảy ra chuyện như Trà Am thôn. Thì ra vấn đề nằm ở chỗ Hứa tướng quân."
Hứa Mục Thông sắc mặt lúng túng. Ông vốn là một kẻ thô lỗ, thường ngày để lôi kéo nhân tâm, đối với nhiều chuyện vẫn nhắm một mắt, mở một mắt. Chỉ cần đám người dưới trướng không làm quá, ông cũng chẳng quản nhiều. Nào ngờ lần này chuyện lại vỡ lở, còn bị vương phu nhân trông thấy.
Nếu là người khác, ông đã sớm rút đao chém chết cho xong, nhưng tên thiên hộ kia lại là nhi tử của muội muội ông, tức chất tử của ông, dù thế nào cũng phải tìm cách cứu người ra, cùng lắm thì sau này không cho hắn vào quân doanh nữa là được.
Chỉ là chuyện này đã bị vương phu bắt gặp, muốn giải quyết riêng tư e là không thể, ông chỉ có thể dày mặt đến cầu xin Tô Vận.
Bây giờ nghe Tô Vận nói vậy, mặt ông lập tức đỏ bừng, dè dặt nói: "Bệ hạ, tên Thạch Bằng kia tuy có hơi ngỗ ngược, nhưng mấy năm nay đánh trận cũng có thành tích không tồi, là mầm giống tốt, lại gan dạ, nếu mai sau gặp chiến dịch lớn, chưa chừng còn có thể độc lập chỉ huy. Hay là... hay là cho hắn cơ hội lập công chuộc tội."
Tô Vận cười lạnh: "Tay phải đã bị Mộng Kỳ chặt đứt, sau này chẳng khác gì phế nhân, còn đòi lập công chuộc tội?"
Lúc này Hứa Mục Thông mới sực nhớ ra chuyện đó, sắc mặt cứng lại, vội nói: "Đã thế thì... đã thế thì xem như vương phu đã trừng phạt hắn, lần này bỏ qua đi."
Tô Vận nhìn hắn đầy hàm ý: "Ngươi có biết vì sao Mộng Kỳ lại chặt tay hắn không? Lúc đó hắn đánh ngã tất cả nha dịch, tân huyện lệnh một văn nhân tay trói gà không chặt, vẫn cắn răng tiến lên muốn bắt hắn theo pháp luật. Hắn thì hết roi này đến roi khác quất lên người người ta, cú roi quất lên mặt vị tiểu huyện lệnh ấy, sâu đến thấy cả xương."
Hứa Mục Thông nghe xong, bất giác cũng cảm thấy rợn tóc gáy.
Tô Vận nói: "Người ta đều bảo ta yêu dân như con, huyện lệnh bị thương, ta tất nhiên đau lòng. Nếu người bị quất roi kia là nhi tử ngươi, ngươi có thể chịu nổi không?"
Hứa Mục Thông nghe xong, vội đáp: "Tất nhiên là không thể."
Nói xong mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Tô Vận, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ta vốn cũng không muốn quản tên chất tử đó, chỉ là muội muội ta cứ làm ầm ĩ, khiến ta không biết làm sao."
Tô Vận nói: "Thế này đi, ngày kia, huyện lệnh Cốc Thành sẽ công khai xét xử vụ án Trà Am thôn, ngươi cứ đến nghe. Nghe xong nếu vẫn còn muốn giúp đỡ chất tử kia, thì lại đến tìm trẫm, thế nào?" (Editor sau khi đọc xong truyện: tôi vẫn không hiểu sao tác giả không cho cha nội này kết cục hy sinh??)
Hứa Mục Thông đành phải đồng ý.
Đợi ông rời đi, Thu Mộng Kỳ mới từ sau rèm bước ra.
"Nếu hắn biết huyện lệnh Cốc Thành chính là nhi tử hắn, không biết đến lúc đó sẽ có sắc mặt ra sao?"
Tô Vận thở dài một tiếng: "Hứa Mục Thông này, đánh trận thì giỏi, nhưng đúng sai không phân, ngoài mặt có vẻ quyết đoán, thực ra lại do dự không dứt khoát. Một Lý Uyển đã bị hại chết dưới tay hắn, mong rằng lần này đừng hại thêm Tĩnh Trung."
Thu Mộng Kỳ tiếp lời: "Thật lòng mà nói, hiện tại hắn nắm đại quyền quân đội, binh sĩ dưới tay lại đi theo hắn nhiều năm, ta thật sự không yên tâm. Hơn nữa, chỉ cần hắn còn ngồi ở vị trí đó, dù văn bản cải cách có được ban hành, thi hành xuống dưới cũng không thể triệt để, không cách nào đưa vào dòng máu mới. Tư tưởng cũ vẫn tồn tại, rất khó quản lý. Huống hồ đám binh sĩ dưới quyền hắn lại tự cho mình là đặc biệt, có hắn che chở phía trên, nếu thực sự gây ra đại họa, chúng ta muốn can thiệp, càng dễ khiến mâu thuẫn bùng phát."
Tô Vận nhìn cô, hỏi: "Vậy ai mới khiến nàng yên tâm?"
Thu Mộng Kỳ khẽ đáp hai chữ: "Vương Tam."
Vương Tam là người do cô một tay bồi dưỡng. Những chuyện bẩn thỉu, những việc cực nhọc đều là hắn gánh vác. Hắn luôn nói ít làm nhiều, chỉ cần một ánh mắt của cô, hắn đã hiểu cô muốn gì, rồi lặng lẽ đi làm.
Hắn không biết chữ, liền tranh thủ thời gian rảnh học hỏi người khác, thậm chí không ngại hỏi cả đám nhỏ như Hoán Nhi. Sau khi biết chữ, hắn bắt đầu đọc binh thư, từ chấp hành nhiệm vụ đến đánh trận, lần nào cũng đánh bất ngờ mà thắng, là một lưỡi dao bén ngót trong tay cô.
Đối với Thu Mộng Kỳ, sư huynh Ảnh Thất là bộ giáp vững chãi che chắn cô trong lúc nguy nan, còn Vương Tam là lưỡi đao luôn ở trong tầm tay cô, người cộng sự thân thiết nhất.
Từ một lính canh cổng nhỏ bé ở Phong Nhạc huyện năm nào, nay đã là phiêu kỵ đại tướng quân chinh nam phạt bắc. Ngoài sự ưu ái của Thu Mộng Kỳ, còn có cả nỗ lực không ngừng của chính hắn. Thu Mộng Kỳ đối đãi với hắn có phần giống với nghĩa tử Vương Tiểu Bảo, nhưng còn thân thiết hơn một chút, tựa như một ca ca lưu lạc bên ngoài, luôn âm thầm bảo vệ cô.
Tô Vận nghĩ một hồi rồi nói: "Ta hiểu ý nàng. Cứ chờ xem biểu hiện của Hứa Mục Thông khi đến Cốc Thành, rồi hãy tính bước tiếp theo."
Thu Mộng Kỳ khẽ "ừm" một tiếng, vừa khẽ bóp vai cho nàng, vừa giúp nàng xua tan mệt mỏi.
......
Hứa Mục Thông đến Cốc Thành huyện, không hề để lộ thân phận, mà trực tiếp đứng cùng dân chúng trước công đường, theo dõi huyện lệnh xét xử vụ án.
Khi ngẩng đầu nhìn lên đại đường, cả người ông như bị sét đánh trúng, sững sờ đứng tại chỗ. Ông hoàn toàn không ngờ rằng, vị thanh niên trẻ tuổi, môi đỏ răng trắng đang ngồi trên công đường kia, lại chính là thân sinh nhi tử của mình.
Chỉ là, trên khuôn mặt trắng trẻo ấy, một vết sẹo đỏ sẫm ngoằn ngoèo kéo dài, khiến khuôn mặt tuấn tú ấy mang thêm vài phần tàn khuyết đau lòng.
Hứa Mục Thông chợt nhớ lại lời Việt Vương nói hôm trước: "Tân huyện lệnh chỉ là một văn nhân, vậy mà vẫn dám đối đầu với roi của tên thiên hộ để tiến lên bắt người theo pháp luật. Tên thiên hộ đó liên tiếp quất roi lên người hắn, cú roi trên mặt vị tiểu huyện lệnh kia, sâu đến mức thấy cả xương-"
"Nếu người bị quất roi là nhi tử ngươi, ngươi có thể chịu nổi không?"
Ông tất nhiên không thể chịu nổi, ai dám quất roi vào hài tử ông, ông nhất định sẽ chém chết kẻ đó!
Trên công đường, thương tích trên người Hứa Tĩnh Trung vẫn chưa lành, đến mở miệng cũng khó khăn, thậm chí mỗi lần nói chuyện đều kéo căng vết thương trên mặt, khiến máu tươi rỉ ra. Chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn thấu xương.
Hứa Mục Thông ôm lấy ngực, cảm thấy đau nhói nơi đó, thậm chí còn đau hơn cả vết tên trên chiến trường ngày trước.
Chỉ là khi nhìn đến tên chất tử đang quỳ phía dưới, lòng ông lại quặn thắt. Sao chuyện này lại rơi đúng vào đầu Tĩnh Trung chứ...
Mấy ngày qua, Hứa Tĩnh Trung mượn sự hỗ trợ của đám hộ vệ mà Thu Mộng Kỳ để lại, lệnh cho toàn bộ nha dịch cùng nhau xuất động, thu thập chứng cứ từ nhiều phía. Về sau còn liên tiếp bắt giữ không ít binh sĩ liên quan đưa về quy án, tổng cộng ba mươi bảy người, phía sau tên mỗi người đều là một danh sách tội trạng dài dằng dặc.
Chứng cứ rõ ràng, cuối cùng từng người một đều bị tuyên án.
Khi nghe đến mình bị tuyên án tử hình, Thạch Bằng lập tức lớn tiếng kêu oan.
Hứa Tĩnh Trung hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cướp đoạt tài sản của dân, cưỡng h**p nữ nhân lương thiện, còn đánh chết hai thiếu niên định ngăn cản ngươi làm điều ác, loại người như ngươi, chết cũng đáng!"
"Ngươi dựa vào cái gì mà xét xử ta? Ta là người lập công lớn cho Việt Quốc, ta từng dẫn năm ngàn binh sĩ đánh chiếm nhiều huyện ở Kinh Châu, dù ta có làm gì thì những công lao đó cũng đủ miễn cho ta khỏi chết, ngươi không thể xử tử ta, ta không phục!"
Hứa Tĩnh Trung nói: "Ngươi có quyền không phục, ngươi cũng có thể đệ đơn yêu cầu tái thẩm, để Hình Bộ và Đô Sát Viện phúc thẩm. Nhưng ngươi đừng quên, hôm đó người chém đứt tay ngươi chính là quan đứng đầu Đô Sát Viện, ngươi nghĩ tái thẩm có thể lật lại phán quyết của ta sao?"
Thạch Bằng cuối cùng cũng sợ hãi, gào lên: "Ta muốn tiếp tục kháng án, cữu cữu ta là quan đứng đầu Binh Bộ, là đại nguyên soái chỉ huy quân bắc phạt, ông ấy nhất định sẽ cứu ta! Ngươi không xử được ta, ta sẽ không chết! Chỉ cần cữu cữu ta nói với hoàng thượng một tiếng, hoàng thượng chắc chắn sẽ thả ta! Đến lúc đó ngươi cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ xử ngươi!"
Hứa Mục Thông nghe đến đây, gân xanh trên trán lập tức nổi lên, ai dạy tên ngu xuẩn này nói ra mấy lời đó?
Tĩnh Trung mà nghe thấy sẽ nghĩ sao? Hoàng thượng nghe thấy sẽ phản ứng thế nào? Hứa Mục Thông không muốn để nhi tử phát hiện mình có mặt ở hiện trường, đành phải nén giận, cắn chặt môi không nói một lời.
Quả nhiên, Hứa Tĩnh Trung nghe vậy liền khựng lại một chút: "Ngươi nói Hứa Mục Thông là cữu cữu ngươi?"
Thạch Thiên Hộ nghe vậy, tưởng đối phương đã sợ, liền cười ha hả: "Sao? Sợ rồi? Biết điều thì mau thả ta ra, thiêu hồ sơ, ta còn có thể tha chết cho ngươi một mạng."
Trong mắt Hứa Tĩnh Trung lại lộ ra tia cười lạnh, tức giận quát: "Đây chính là lý do ngươi vênh váo trong quân, đây chính là lý do ngươi ở ngoài ức h**p dân lành?"
Cơ mặt hắn do tức giận mà giật giật, một giọt máu theo vết thương trên mặt nhỏ xuống, khiến cả người hắn như hóa thành tu la bước ra từ địa ngục, trông vô cùng đáng sợ.
Thạch thiên Hộ nhận ra điều gì đó không ổn trong giọng nói đối phương, nhìn vẻ mặt ấy cũng bắt đầu chột dạ, vội nói: "Nếu ngươi chịu tha cho ta, ta sẽ nói với cữu cữu ta, bảo ông ấy nói giúp ngươi với hoàng thượng một tiếng, nâng chức cho ngươi-"
"Câm miệng!" Hứa Tĩnh Trung nổi giận gầm lên, "Ta nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay Hứa Mục Thông đứng ở chỗ ngươi, phạm tội giống như ngươi, bổn quan cũng sẽ xử lý theo đúng pháp luật, tuyệt không nương tay!"
Trong đám đông, Hứa Mục Thông nghe đến đây thì thân hình chấn động, suýt nữa đứng không vững.
"Nhưng ta tin tưởng, Hứa tướng quân không phải là loại người như ngươi. Ông ấy chinh chiến khắp nơi, bắc chống Hung Nô, Khương Hồ, nam đánh Tấn Sơn diệt giặc biển, ứng cứu Mân Châu tiêu diệt thủy tặc, vì dân vì nước, đến ba mươi ngàn vạn lượng châu báu cũng chẳng để tâm. Ông ấy sao có thể vì một tên cặn bã như ngươi mà cầu xin hoàng thượng, phá hủy danh tiếng cả đời của ông ấy! Nếu ngươi còn dám ăn nói bậy bạ bôi nhọ thanh danh tướng quân, đừng trách ta lập tức dùng hình tại chỗ!"
Thân hình Hứa Mục Thông vốn còn lảo đảo lập tức đứng thẳng dậy, trong lòng như có ngọn lửa hừng hực bùng cháy.
Đó mới là nhi tiết ông, là máu mủ của ông! (Editor: tôi thấy tiếc vì là máu mủ của ông á)
Hắn hiểu ông, hắn vẫn luôn âm thầm dõi theo ông, hắn lấy ông làm niềm kiêu hãnh.
Trời ơi, ông trước đó rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao lại đi cầu xin cho cái tên cặn bã đó? Làm thế chỉ tổ phá hỏng hình tượng của mình trong lòng nhi tử!
Hứa Mục Thông mắt nóng lên, vội vã lách khỏi đám đông, đi ra ngoài ông sợ bị tên súc sinh đó nhận ra, nếu hắn mà hét lên, nhi tử ông chắc chắn sẽ biết ông từng cầu tình cho hắn.
Không được!
Hứa Mục Thông gần như là che mặt bỏ chạy khỏi nha môn Cốc Thành huyện.
Chỉ là ông không biết, đúng khoảnh khắc bóng lưng ông biến mất nơi cổng nha môn, vị huyện lệnh trẻ tuổi trên công đường mới khẽ xoay mặt, lặng lẽ nhìn về phía ông rời đi, ánh mắt sâu thẳm như băng.
Hứa Tĩnh Trung cúi đầu nhìn Thạch Bằng đang run rẩy dưới đài, đồng tử thoáng chốc co rút.
Năm xưa, chính là mẫu thân của kẻ đó, cùng với mụ già độc ác kia, đã hành hạ mẫu thân đến mức khiến nàng sảy thai, tỷ tỷ chưa kịp chào đời của hắn cũng vì thế mà mất đi. Mẫu thân tổn thương thân thể, lại bị trên nam nhân kia làm tổn thương đến tận tâm can, nên mới sau khi sinh hạ hắn thì hương tiêu ngọc vẫn, cô độc bước xuống địa phủ lạnh lẽo.
"Liên quan đến vụ án hình sự quan binh xâm phạm Trà Am thôn, bệ hạ và vương phu vô cùng coi trọng, đặc biệt căn dặn bản quan phải xét xử nghiêm minh, trừng trị kẻ ác, trả lại công bằng cho bá tánh Trà Am thôn. Vì việc này, bệ hạ đã lệnh cho Binh bộ sửa đổi quy chế và quân luật, đồng thời nghiêm khắc thi hành, ngăn chặn triệt để những vụ việc tương tự xảy ra. Cũng mong bá tánh sau khi trở về có thể truyền miệng cho nhau biết, nếu gặp phải chuyện bất công tương tự, bất kể đối phương là ai, cho dù là hoàng thân quốc thích, cũng lập tức đến nha môn báo án, bản quan nhất định sẽ làm chủ cho các vị."
Lời này vừa dứt, đám dân chúng vây quanh xem và những nạn nhân đến làm chứng đều không kìm được mà rơi lệ, đồng thanh gọi lớn: "Thanh thiên đại lão gia!"
"Ngoài ra, bệ hạ còn đặc biệt dặn dò bản quan phải làm tốt công tác trấn an sau vụ việc, đã cấp khoản ngân lượng đặc biệt để bồi thường và hỗ trợ nhân đạo cho thôn dân, mỗi hộ hãy cử một đại diện đến hộ phòng để đối chiếu và nhận tiền."
"Vụ án quan binh xâm phạm Trà Am thôn đến đây kết thúc, lui đường!"
......
Sau khi từ Cốc Thành huyện trở về, Hứa Mục Thông lập tức đến tìm Tô Vận, quỳ rạp dưới đất, vừa khóc vừa xin tội.
Tô Vận nói: "Không phải trẫm cố ý giấu ngươi, người xung đột với Thạch Bằng chính là Trung Nhi, chỉ có khi tự ngươi tận mắt nhìn thấy, mới gọi là tận mắt chứng kiến."
"Là thần hồ đồ... Những năm qua, Lý Thái không cho Trung Nhi gặp ta, thì ra là có lý do, may mà hắn không lớn lên bên ta, nếu không, ta cũng chẳng thể dạy dỗ nên một hài tử, một vị quan liêm chính, sáng trong như vậy."
Nhưng điều khiến ông cảm thấy an ủi, là Trung Nhi vẫn nhận ông là phụ thân, nếu không, đã không kể ra bao nhiêu ưu điểm của ông. Tất cả những điều này... đều đáng!
Tô Vận lúc này mới chậm rãi nói: "Đã vậy, ngươi định đối mặt với muội muội và muội phu của ngươi thế nào?"
Hứa Mục Thông nghe vậy mới cắn răng đáp: "Chuyện năm xưa của Uyển Nhi, nương ta và muội muội đã từng có lỗi với nàng một lần, ta đối với họ cũng đã là nhân từ hết mực, những gì Thạch Bằng gây ra, đều là gieo gió gặt bão."
"Thần xin bệ hạ cho từ chức đường quan Binh Bộ và đại nguyên soái bắc phạt, rút khỏi Quân Cơ Xứ, cũng khẩn cầu bệ hạ tuyên bố với bên ngoài rằng, do thần quản thúc không nghiêm, mới để xảy ra sự việc nghiêm trọng như vậy, khiến mẫu thân và muội muội thấy ta vì thế mà mất chức, sẽ không dám tiếp tục làm loạn. Như vậy, thần cũng có lời giải thích với các huynh đệ phía dưới."
Tô Vận trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu mới nói: "Ngươi có biết việc từ bỏ những chức vụ này đối với ngươi có ý nghĩa như thế nào không? Bao nhiêu người dốc cả đời chỉ để vào các cơ quan trọng yếu, bái tướng nhập các. Tuy đại Việt Quốc hiện tại chỉ chiếm ba châu, nhưng tương lai sẽ phát triển đến đâu, trong lòng ngươi cũng hiểu rõ. Lúc này từ bỏ, thật là điều đáng tiếc lớn lao."
Hứa Mục Thông lắc đầu: "Hôm nay nghe được những lời Trung Nhi nói, thần trong lòng vô cùng hổ thẹn, cảm thấy bản thân căn bản không xứng với hình tượng người anh hùng ngẩng đầu hiên ngang trong lòng hắn. Thần nhận không nổi những lời ấy."
Thu Mộng Kỳ thấy ông đã quyết ý, lúc này mới nói: "Vị trí tại Quân Cơ Xứ, cô giữ lại cho ngươi. Còn những cái khác, thì chuẩn theo ý ngươi."
......
Rất nhanh sau đó, triều đình ban bố công cáo mới:
Hứa Mục Thông, đường quan Binh Bộ kiêm đại nguyên soái bắc phạt, do không nghiêm khắc với bản thân, không làm gương cho quân đội, khiến thuộc hạ gây chuyện tại Trà Am thôn, cướp bóc tài sản dân chúng, ức h**p nữ nhân, thậm chí còn khiến nhiều người thiệt mạng. Nay giáng chức, cách đi chức đường quan Binh Bộ và đại nguyên soái bắc phạt, giáng làm vệ tướng quân. Các quan viên có liên đới trách nhiệm khác cũng bị xử lý giáng chức, danh sách cụ thể như sau...
Kể từ hôm nay, do nguyên kỵ hiệu tướng quân Vương Tam tiếp nhận chức vụ đường quan Binh Bộ, kiêm nhiệm đại nguyên soái bắc phạt, thống lĩnh toàn bộ quân vụ của đại Việt Quốc...
Nhằm nghiêm minh quân kỷ, đặc lệnh cho Binh Bộ chỉnh đốn quân ngũ, tăng cường tổ chức và kỷ luật. Từ hôm nay thi hành chế độ quân sự và quản lý mới, tướng sĩ các quân nên làm gương, thể hiện uy nghiêm quân đội...
Công cáo vừa ban ra, dân chúng liền truyền tai nhau khắp nơi.
"Quả nhiên là đám người bên dưới làm loạn, ta đã nói, sao có thể là do Việt Vương nuôi ra một lũ sói lang chuyên chèn ép dân lành như vậy được."
"Hứa Mục Thông đó, tiết độ sứ Lĩnh Nam đạo, thống lĩnh hàng chục vạn quân, nghe nói binh mã bắc phạt hiện giờ của bệ hạ phần lớn đều là do hắn mang đến. Vậy mà bệ hạ lại dám vì một thôn nhỏ Trà Am mà cách chức hắn, không sợ đám lính cũ của hắn tạo phản sao?"
"Không thì sao gọi là bệ hạ yêu dân như con? Trước tiên là để huyện lệnh mới của Cốc Thành huyện xét xử những tên lính tác oai tác quái kia, ai đáng chết thì xử chết, sau đó mới xử lý đám quan lại cấp trên có liên đới, kể cũng thật hả lòng hả dạ."
"Không thiên vị, không xu nịnh, như vậy mới gọi là công bằng."
"Nghe nói dân thôn Trà Am nhận được khoản tiền bồi thường lớn, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
"Ngưỡng mộ cái gì, đây là số tiền mà người gặp nạn nên được nhận, có nhiều cũng không đủ."
"Chứ nếu đổi lại là người khác chiếm đóng Cốc Thành, dân dưới cũng vẫn bị chèn ép. Cũng chỉ có Việt Vương mới thực sự để tâm đến chuyện này, còn chi ra một khoản bồi thường khổng lồ..."
"Ta nói cho mấy người biết, vị đường quan Binh Bộ mới nhậm chức tên là Vương Tam, người ta gọi hắn là Diêm Vương sống, chà, tra tấn người thì khỏi nói, mấy tên lính sau này chắc khổ."
"Khổ cái gì, chỉ cần họ tận trung giữ chức, bảo vệ quốc gia, không làm chuyện ác như lũ trước, thì Vương đại nhân cũng đâu có làm khó họ."
"Đúng đó, huống hồ bây giờ quân luật mới đã được thi hành, bọn ta dân thường cũng không cần nơm nớp lo sợ."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-10-17 19:43:58 đến 2023-10-18 22:01:54.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Nham Tiêu, Kai, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: 68102450, Nguyên Tử Nhóc Con, Cung Hữu Hi, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Vãn Tâm 20 bình; Mộc Dễ Dương, 47763126, mỗi người 10 bình; Khải 4 bình; C_oo, Khoan Thai, mỗi người 3 bình; Hắc Nha, Hắc Nha 77, mỗi người 2 bình; Hihihia, 50479772, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!