Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 249

Đợi đến khi rửa mặt chải đầu xong, Xuân Đào đến báo, nói rằng tiểu thư Hoán Nhi và Niệm Niệm tiểu thư vào cung thăm hoàng phu.

 

Thu Mộng Kỳ vừa nghe hai tiểu nha đầu sắp tới, ánh mắt liền sáng lên, nói: "Mau mời các nàng vào."

 

Lời còn chưa dứt, ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng vui vẻ, cùng với tiếng cười trong trẻo của một nữ hài, trong cung mà còn giữ được sức sống như thế, quả nhiên ngoài Niệm Niệm thì chẳng còn ai khác.

 

Tất nhiên, sau này còn có cô Thu Mộng Kỳ.

 

Niệm Niệm từ sau khi học được cách gọi "cô cô" vào năm thứ hai, thì khả năng nói chuyện cũng dần dần hồi phục, đến giờ nói năng đã lưu loát, hoàn toàn không nhìn ra từng có vấn đề.

 

Chẳng mấy chốc, một nữ hài sáu bảy tuổi, mặc váy áo hồng hồng phấn phấn xuất hiện ở cửa, thò đầu nhỏ vào trong ngó.

 

Thu Mộng Kỳ không nhịn được cười, nói: "Nhìn gì mà nhìn, còn không mau vào?"

 

Tiểu cô nương khúc khích cười, nhưng không vội bước vào điện, mà quay đầu nhìn ra sau, đưa tay nắm lấy cổ tay trắng trẻo của người theo sau, kéo người ấy vào cùng.

 

Hòa Cảnh Hoán dù gì cũng đã mười lăm tuổi, là một thiếu nữ duyên dáng yểu điệu, ngày thường đi đứng làm việc đều rất trầm ổn, chỉ là bị một viên kẹo cổ quái dính chặt lấy, khiến cuộc sống không thể yên ổn.

 

Đây này, đang yên đang lành mà đi đứng, cái tiểu linh tinh ấy lại cứ phải nhảy nhót chạy loạn, nàng là một tiểu thư khuê các, chẳng lẽ còn có thể vén váy chạy theo nàng ấy? Vậy còn ra thể thống gì?

 

Thế nhưng bị nàng kéo tay, dù có muốn giữ vẻ đoan trang cũng không giữ nổi, chỉ có thể bị nàng kéo lảo đảo vào phòng.

 

Nàng không nhịn được mà tức, thấp giọng quát một tiếng: "Thu Hưng Nguyệt!"

 

Việc khai trí học hành của Niệm Niệm là do chính tay Hòa Cảnh Hoán dạy dỗ, bình thường vị tỷ tỷ này với nàng gần như có gì cho nấy, nhưng lúc cần nghiêm thì vẫn nghiêm, Niệm Niệm bình thường không sợ nàng, nhưng cứ đến lúc học là lại sợ.

 

Dù hiện tại Niệm Niệm đã đến học đường, còn Hòa Cảnh Hoán cũng theo Tô Vận xử lý chính vụ, hai người ít có dịp ở gần nhau như trước, nhưng hễ có thời gian rảnh, Niệm Niệm vẫn thích quấn lấy vị tỷ tỷ này, có điều vừa nghe Hòa Cảnh Hoán gọi đầy đủ họ tên mình, trong lòng vẫn có chút sợ, không dám nghịch ngợm.

 

Thấy Thu Mộng Kỳ ở ngay trước mặt, Hòa Cảnh Hoán vội thu lại cảm xúc, cung kính quỳ xuống hành lễ, miệng gọi một tiếng: "Đại nhân."

 

Niệm Niệm thấy Hòa Cảnh Hoán hành lễ, cũng quỳ xuống bên cạnh, dập đầu với Thu Mộng Kỳ, miệng gọi: "Cô cô."

 

Thân phận của Thu Mộng Kỳ đối với ba người Hòa gia sớm đã không còn là bí mật, năm đó Ảnh Thất tìm được Kiều Tam Nương, mà Kiều Tam Nương từ lâu đã biết hắn có một sư muội, nên Ảnh Thất liền đem thân phận của Thu Mộng Kỳ nói hết ra.

 

Còn chuyện của Hoán Nhi, thì phải cảm tạ Niệm Niệm.

 

Thu Mộng Kỳ dặn Niệm Niệm gọi cô là cô cô trong riêng tư, nhưng Niệm Niệm lại rất thân với Hoán Nhi, sao có thể giấu được chuyện đó? May mà Hoán Nhi là người kín miệng, mấy năm nay vẫn luôn giả vờ ngây ngô làm như không biết.

 

Lâu dần, Thu Mộng Kỳ cũng lười phải giả vờ trước mặt hai người bọn họ.

 

Lúc này hai người dập đầu xong, Niệm Niệm liền nhào tới ôm lấy Thu Mộng Kỳ.

 

Một nữ hài sáu tuổi, Thu Mộng Kỳ nhẹ nhàng bế bổng nàng lên, nói: "Vẫn cứ hấp tấp như thế, sau này lớn lên mà vẫn như vậy thì làm sao được, đến lúc đó ai chăm nổi ngươi."

 

Niệm Niệm quay đầu chỉ vào Hòa Cảnh Hoán, giọng trong veo: "Tỷ ấy."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức chộp lấy ngón út của nàng, "Tỷ tỷ tỷ gì chứ, Hoán Nhi tỷ của ngươi là người làm đại sự, sao có thể ngày ngày ở bên ngươi mà nghịch ngợm."

 

Niệm Niệm hừ một tiếng: "Cô cô cũng nghịch ngợm, bệ hạ chẳng phải cũng ở bên cô cô cùng nghịch sao."

 

Nàng nói là chuyện xảy ra hai năm trước, lúc đó đúng là Thu Mộng Kỳ nghịch thật, may mà Tô Vận cưng chiều cô, nên cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là không biết sao việc này lại lọt vào tai tiểu cô nương, còn nhớ kỹ đến vậy, khiến Thu Mộng Kỳ lập tức đỏ cả mặt, trách yêu: "Bệ hạ là thê tử của cô cô, cùng cô cô nghịch là đạo lý hiển nhiên. Còn Hoán Nhi tỷ của ngươi sau này còn phải gả đi, sao có thể ngày ngày theo ngươi được."

 

Niệm Niệm vừa nghe vậy, lập tức hoảng hốt, vội vàng vùng khỏi vòng tay của Thu Mộng Kỳ, chạy tới bên cạnh Hòa Cảnh Hoán, nắm lấy mấy ngón tay thon dài của thiếu nữ, nói: "Không được, Hoán Nhi tỷ là của ta, sau này cũng có thể làm thê tử của ta!"

 

Thu Mộng Kỳ bật cười, cúi người chọt chọt mũi nàng, nói: "Ngươi xem ngươi bao nhiêu tuổi, Hoán Nhi tỷ bao nhiêu tuổi, không đợi nổi ngươi lớn lên."

 

Niệm Niệm lo lắng, ngẩng đầu nhìn Hòa Cảnh Hoán bên cạnh hỏi: "Hoán Nhi tỷ, tỷ sẽ không bỏ Niệm Niệm phải không?"

 

Nói rồi chu môi, làm ra bộ dạng sắp khóc.

 

Hòa Cảnh Hoán cảm nhận được ngón áp út và ngón út của mình bị nàng ấy siết chặt, nàng cúi đầu nhìn nữ hài trước mặt, khẽ mím môi nói: "Sẽ không bỏ muội."

 

Niệm Niệm nghe vậy lập tức nín khóc mỉm cười, ôm lấy tay nàng dụi dụi như hồi còn nhỏ.

 

Thu Mộng Kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt, mỉm cười lắc đầu, quay sang hỏi Hòa Cảnh Hoán: "Nương cùng đệ muội của ngươi dạo này thế nào?"

 

"Các đệ muội tuy nghịch ngợm nhưng rất đáng yêu, mẫu thân thì sức khỏe đã gần như hồi phục."

 

Năm đó ở Kinh Châu, Kiều Tam Nương mang thai một cặp long phụng, sinh nở vô cùng nguy hiểm, suýt mất mạng, dọa cho Ảnh Thất hồn bay phách lạc, miệng nói về sau không sinh thêm, rồi để Lão Tống kê cho thuốc khiến nam nhân không thể có con. (Editor: tính ra trong truyện này nhân vật nam làm tròn vai 'cha' và 'chồng' chắc chỉ có Lý Thái 1st, Ảnh Thất 2nd)

 

Hiện giờ hai hài tử cũng đã ba tuổi, Tô Vận hiểu cho phu thê họ, mấy năm vất vả xa nhau, hiếm lắm mới được đoàn tụ, nên sau khi định đô tại kế thành thì sắp xếp cho Ảnh Thất nắm giữ cấm quân ở kinh thành, tiện gần nhà chăm sóc thê tử con cái.

 

Tâm sức của hai phu thê chủ yếu đều dồn cho hai hài tử, còn đại hài tử thì đương nhiên ít được để ý hơn.

 

Nhưng từ năm mười ba tuổi, Hòa Cảnh Hoán hầu như luôn theo bên cạnh Tô Vận, phần lớn thời gian nghỉ lại trong cung, chỉ cuối tuần mới về nhà thăm phụ mẫu cùng đệ muội.

 

Niệm Niệm lúc này nghe thấy Hòa Cảnh Hoán khen các đệ muội đáng yêu, hai hàng lông mày nhỏ lập tức nhíu lại.

 

Dường như cảm nhận được tâm trạng của nàng, Hòa Cảnh Hoán khẽ siết tay phải lại, mấy ngón tay từng bị nắm lấy lúc này lại nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng.

 

Thu Mộng Kỳ đùa giỡn thân thiết với hai tiểu khả ái một hồi, thì nghe Hòa Cảnh Hoán nói: "Đại nhân, sắp tới giờ bãi triều, bệ hạ cũng nên hồi cung, ta và Niệm Niệm xin phép về trước."

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Nàng trở về thì trở về, chứ ngươi bình thường chẳng phải vẫn ở lại trong cung sao, còn về đâu?"

 

"Tiễn Niệm Niệm về."

 

Trước khi thân phận của Thu Mộng Kỳ chưa lộ ra, thân phận mẫu tử Chu Nhược Vân cũng không tiện nói ra bên ngoài, thêm nữa hậu cung vốn là nơi sinh hoạt của hoàng đế, nên dưới sự kiên quyết của đối phương, Tô Vận đã lấy tiền riêng mua cho nàng một viện, bình thường mẫu tử nàng cùng với Thúy Nhi, Lục Nhi ở bên ngoài sống.

 

Dù sao thì là chất nữ của người đầu gối tay ấp, Tô Vận cũng thường xuyên triệu mẫu tử họ vào cung dùng bữa, để Hòa Cảnh Hoán đi cùng, như vậy cũng coi như giúp người trong một nhà thêm phần thân thiết.

 

Bởi thế nên Niệm Niệm đối với Tô Vận cũng không chút xa lạ.

 

"Thì cứ ở lại trong cung, sai người về nói với nương nàng một tiếng là được."

 

Hòa Cảnh Hoán đáp: "Tối nay bệ hạ muốn thiết yến khoản đãi các vị tướng quân, đại nhân chắc chắn cũng phải cùng dự, bệ hạ còn dặn thần cùng đi, đến lúc đó e là không ai chăm được Niệm Niệm..."

 

Thu Mộng Kỳ nghĩ một chút, rồi chạm ngón tay lên trán Niệm Niệm nói: "Thôi được, hôm nay về trước, mai nếu rảnh sẽ lại đón ngươi vào, chịu không?"

 

Niệm Niệm gật đầu, ôm cổ Thu Mộng Kỳ dụi mặt một cái, rồi mới dắt tay Hòa Cảnh Hoán cáo từ rời đi.

 

Hai người đi rồi chưa bao lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, Thu Mộng Kỳ liền biết, lão bà đã về.

 

Hậu cung bây giờ chỉ còn hai chủ nhân, nào cần thông báo rườm rà, Tô Vận tất nhiên là cứ thế đi thẳng vào trong, những người khác cũng thức thời lui xuống.

 

Mấy tháng trời không gặp, buổi trưa mới về lại còn là giữa đám đông, giờ cuối cùng mới có khoảng thời gian riêng tư, Thu Mộng Kỳ không kìm được, lập tức đứng dậy bước nhanh về phía nàng.

 

Ánh mắt hai người quấn lấy nhau, khóe môi Thu Mộng Kỳ cười đến mức không thể hạ xuống.

 

Tô Vận đã rũ bỏ khí chất sắc lạnh bên ngoài, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, bàn tay đan vào nhau, lòng bàn tay nóng hầm hập.

 

Hai người chạm trán vào nhau, Thu Mộng Kỳ thậm chí còn cảm nhận được hàng mi dài của nàng đang khẽ lướt qua má mình.

 

"Sau khi thành thân, chúng ta thực sự ở bên nhau cộng lại còn chưa đầy một năm."

 

Tô Vận ôm lấy vòng eo cô, khẽ hít lấy mùi hương thanh mát sau khi mới tắm của cô, tay v**t v* suối tóc dài vẫn chưa buộc lại, nói: "Sao lại nhớ rõ vậy?"

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Nàng ở kinh thành bận trăm công ngàn việc, ta ở trong quân doanh không đánh trận thì cũng rảnh rang đếm ngày, không đếm cái này thì biết làm gì."

 

Tô Vận nghe vậy, cảm thấy cô quả thật đã rất vất vả suốt bao năm ngoài kia, liền ngẩng cằm, chủ động rướn tới hôn nhẹ lên môi cô một cái.

 

Phúc lợi tự dâng đến, Thu Mộng Kỳ nào có lý do không nhận, thuận thế liền ngậm lấy đôi môi nàng, vẫn ngọt ngào như xưa, chính là hương vị cô đêm đêm nhung nhớ.

 

Bị cô chủ động hôn sâu, bên hông lại bị hai tay mạnh mẽ siết chặt, cơ thể đã lâu chưa gần gũi của Tô Vận cũng không khỏi dâng lên một tia cảm giác vi diệu, nhưng nghĩ tới tối nay còn phải thiết yến các tướng sĩ, đành để cô hôn một lát rồi nhẹ nhàng đẩy ra.

 

Thấy cô chu môi tỏ vẻ không vui, Tô Vận cong môi, vỗ nhẹ lên mặt cô, nói: "Không được vội, tối còn có tiệc."

 

Thu Mộng Kỳ lúc này mới chịu buông nàng ra, nằm xuống giường mát bên cạnh, nói: "Chiến tranh đánh xong rồi, ta có thể làm sâu gạo rồi đúng không?"

 

Tô Vận ngồi bên cạnh cô, rót cho mình một chén trà rồi nói: "Nàng đừng quên, nàng vẫn còn là người đứng đầu Đô Sát Viện."

 

"Ngần ấy năm ta không quản, cũng chẳng thấy có chuyện gì, có ta hay không hình như cũng không quan trọng."

 

"Đó là vì trước đây nhiệm vụ chính của chúng ta là thống nhất thiên hạ, mọi người đồng lòng chống ngoại địch. Nay mâu thuẫn đó đã giải quyết, sẽ có những vấn đề mới nảy sinh, Đô Sát Viện tất nhiên sẽ không thể nhàn rỗi."

 

"Nhưng ta chỉ muốn nghỉ hưu thì sao."

 

"Vậy thì nghỉ đi, ta nuôi nàng." Tô Vận cười, với tính tình của Thu Mộng Kỳ, cũng chỉ nhàn rỗi được một thời gian, chưa biết chừng lúc nào lại nhìn không nổi chuyện gì đó mà nhảy vào xử lý, căn bản không cần ai ép buộc.

 

Thu Mộng Kỳ dịch người lại gần, gối đầu lên đùi nàng, nói: "Thật nga, mai ta sẽ từ chức khỏi chức vị quản lý Đô Sát Viện."

 

Tô Vận cúi người xuống, hôn khẽ lên môi cô, nói: "Đều theo ý nàng."

 

Thu Mộng Kỳ thấy trong mắt nàng tràn đầy cưng chiều, trong lòng vui sướng, cả người trên ghế trúc lăn qua lăn lại, l**m môi vẫn còn lưu lại dư vị của Tô Vận, nói: "Thôi thì, cứ để cái danh quản lý treo đấy đi, nhỡ đâu sau này có tham quan ô lại gì đấy, ta còn hứng lên ra tay luyện tập một chút."

 

Tô Vận khẽ bật cười, quả nhiên là người nàng yêu, miệng thì trái nhưng lòng lại thật, càng khiến người ta yêu thích không dứt.

 

Nàng đưa tay chỉnh lại vạt áo cho Thu Mộng Kỳ, nói: "Tối nay, mặc nữ trang đi dự yến đi."

 

Thu Mộng Kỳ nheo mắt nhìn nàng, đây chính là điều cô đã mong mỏi từ lâu, tuy ngực hơi nhỏ thật, nhưng cứ phải bó lại cũng khó chịu, có điều nghĩ nghĩ một chút, cô vẫn lắc đầu.

 

"Không vội tối nay, mới vừa giải quyết xong mâu thuẫn lớn, ta không muốn lập tức lại khiến nàng khó xử vì một mâu thuẫn mới. Nhưng sau này ở trong cung hay lúc ra ngoài chơi, ta sẽ đổi về nữ trang. Họ cùng lắm cho rằng ta có sở thích mặc đồ khác giới, hoặc là giữa chúng ta có thú vui đặc biệt. Đợi thời gian qua đi, họ cũng quen rồi, đến lúc công khai chính thức, chắc họ cũng lười quan tâm."

 

Tô Vận thương cô vì sự chu đáo, nói: "Ta không khó xử, thiên hạ đã định, chẳng lẽ còn thiếu điều này nữa sao."

 

"Bớt được phiền toái thì cứ bớt, người ta thời gian này còn đang nghĩ muốn ân ái cùng nàng thật tốt, nếu mà tạo ra mâu thuẫn đối lập mới, tối nay còn tâm trạng đâu mà thân mật."

 

Tô Vận khẽ ho một tiếng, nói: "Đó là nàng, chứ ta thì không ảnh hưởng."

 

Thu Mộng Kỳ nhìn nàng, cắn môi nói: "Nàng nói vậy, sẽ khiến ta hiểu lầm rằng nàng đang đòi hỏi."

 

Tô Vận đỏ mặt, nghiêm chỉnh nói: "Ta chỉ nói thật thôi, bao nhiêu sóng to gió lớn còn trải qua được, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này mà cũng để bụng, thì sống làm sao nữa."

 

"Nàng nói rất có lý," Thu Mộng Kỳ đột nhiên kéo nàng lại gần, "Bây giờ mới chỉ hoàng hôn, còn vài canh giờ nữa mới đến yến tiệc, chi bằng chúng ta tranh thủ hưởng chút tiểu nhật tử trước đi."

 

Tô Vận nhéo eo cô một cái, "Ta có nói là bây giờ đâu-"

 

Chỉ là lời còn chưa dứt, đã bị đè ngã xuống giường mát.

 

Ngọn lửa nhỏ vừa nguôi chưa được bao lâu, bị khơi dậy một cái liền bùng cháy dữ dội, muốn dập tắt sợ là khó.

 

Tức thì tim đập như trống đánh.

 

Trời còn sáng rõ, bên ngoài mặt trời chưa khuất hẳn, ánh hoàng hôn rọi lên phiến đá trước điện, dịu dàng vô cùng.

 

Ngoài cửa vẫn có cung nữ canh giữ, nhưng Tô Vận không giống những người cổ đại khác, không muốn để bọn hạ nhân nhìn thấy chuyện thân mật giữa hai người. Chỉ là, nữ nhân đang rúc trong lòng nàng lúc này dường như không thể ngăn cản, nàng đành lùi một bước, nhỏ giọng nói: "Kỳ Kỳ... vào trong phòng..."

 

Thu Mộng Kỳ vẫn rất xót nàng, ôm lấy nàng vừa hôn vừa dẫn vào trong phòng, chẳng mấy chốc hai người đã cùng nhau ngã xuống chiếc long sàng rộng lớn.

 

Y phục bị đẩy cao, môi lưỡi ấm nóng lập tức chiếm lĩnh đỉnh cao.

 

Tô Vận nheo mắt, khẽ r*n r*, ánh hoàng hôn len qua mái hiên và cửa sổ chiếu vào, rơi trên giường, như đang tố cáo hành vi hoan lạc giữa ban ngày của hai người họ.

 

Thời tiết tháng Chín, không lạnh cũng không nóng.

 

Lúc mơ hồ, nàng chợt nhớ đến khi còn nhỏ hai người từng chơi trò gia đình, đóng vai cha mẹ của Miu Miu, cũng là dưới bóng râm nắng xuyên qua của khu nhà, hai người dùng lá cây làm bát đĩa, nấu bữa tối cho "gia đình ba người".

 

Hiện giờ tất cả đều thành sự thật, họ đã là phu thê thật sự, đang làm điều thân mật nhất giữa phu thê, Tô Vận bị cảm xúc mãnh liệt xé toạc đến toàn thân run rẩy.

 

Chờ đến khi nàng rốt cuộc cũng bình ổn lại, chống tay nâng nửa người lên, thì thấy Thu Mộng Kỳ đang cúi đầu bận rộn phía dưới. Thấy nàng nhìn sang, cô ngẩng đầu một chút, khóe miệng còn vương sợi bạc, dưới ánh chiều dịu dàng lấp lánh lên những tia sáng mảnh, Tô Vận lập tức bị cảnh tượng ấy k*ch th*ch đến đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn nữa, lại nặng nề ngã trở về gối. (Editor: sợi chỉ bạc trong truyền thuyết lé biên =]]]])

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-10-23 18:27:24 đến 2023-10-24 21:17:34.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Kai 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai 2 cái; Cung Hữu Hi, Một Tí Xíu, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Lười Đến Đặt Tên 20 bình; Truy 15 bình; 58668617 10 bình; 52712688, Mộ Mộ, mỗi người 5 bình; Bảy Tam I 2 bình; Vân Trung Y, Màu Xám Cùng Thanh, Một Tí Xíu, 50479772, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment