Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 41

Chương 41: Ở tạm hai ngày

 

Sáng hôm sau điểm danh lên công đường, toàn bộ quan lại trong nha môn đã có mặt từ sớm. Tin tức Thu Mộng Kỳ trở về vào đêm qua, vài người đã sớm nghe được, tuy ngạc nhiên nhưng càng không dám lơ là.

 

Thu Mộng Kỳ cũng không phụ kỳ vọng, sáng sớm đã tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt mọi người.

 

Thấy cô không hề tổn hao gì, phản ứng của mỗi người mỗi khác, nhưng nhanh chóng ai nấy đều thay đổi sắc mặt, thi nhau tiến lên ân cần hỏi han. Chỉ có Quý Hô đứng sau lưng mọi người, vẫn trầm mặc ít nói như thường lệ.

 

Khi có người hỏi tình hình tiền tuyến ngày hôm qua, Thu Mộng Kỳ chỉ nhàn nhạt nói: "Chẳng qua là một đám ô hợp, được bản huyện khuyên nhủ một phen, đều đã về nhà cày ruộng."

 

Một câu đơn giản như vậy khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng khiến huyện thừa và chủ bộ, hai người trước đó kiên quyết chủ trương bỏ bạc và nữ nhân ra để mời quân vệ sở xuất chiến, lập tức bị vả mặt "bốp bốp", nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

 

Mấy khoản bạc đã bỏ ra trước đây để mời vệ sở chẳng phải là đổ sông đổ biển sao?

 

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

 

"Chứ còn thế nào!"

 

Ban đầu còn tưởng là tiểu tử miệng còn hôi sữa, làm việc không đáng tin, đi rồi chắc gì đã quay về, ai ngờ không những toàn vẹn trở về mà còn giải quyết xong chuyện, thế này bảo sao không khiến người ta tức tối.

 

Mọi người còn muốn moi thêm thông tin, nhưng Thu Mộng Kỳ lại không nói rõ, khiến cả đám ngứa ngáy khó chịu, hối hận không thôi vì hôm qua không đi cùng, để xem cô rốt cuộc đã nói gì mà thuyết phục được đám dân phiền phức ấy.

 

Một vài người bắt đầu thay đổi suy nghĩ, từ mấy vụ án trước kia đến dự án nhà xí công cộng đang làm gần đây, rồi đến chuyện Thanh Phong trại lần này, ai nấy càng cảm thấy trước đây đã quá coi thường cô.

 

Thái độ ứng xử liền đổi hẳn, mặt dày mày dạn khen Thu Mộng Kỳ tới tấp, có người còn dám so cô với Gia Cát Khổng Minh, nói cô có phong thái đấu trí với cả đám học sĩ năm xưa. Thu Mộng Kỳ cũng vui vẻ nhận hết, cười tươi nói: "Bản huyện nhậm chức đến nay đã hơn nửa tháng, bận rộn chính vụ nên vẫn chưa có dịp ngồi lại cùng chư vị đồng liêu. Vừa hay mấy ngày nữa là sinh thần của ta, đến lúc đó chọn chỗ nào ăn bữa cơm, nếu các vị không chê, xin hãy nể mặt đến chung vui."

 

Mấy người trước công đường liền vội nói: "Đó là lẽ tất nhiên, ngày vui thế này sao có thể bỏ qua!"

 

"Sinh thần của huyện tôn, lại thêm công lao to lớn ngày hôm qua khuyên lui phản tặc, đúng là đáng ăn mừng!"

 

Khổng Hưng Hiền và Lư Quảng Thuận liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ thâm ý khó dò, người trước bước lên một bước nói: "Đại nhân, khi ngài mới tới Phong Nhạc, hạ quan đã từng nói muốn mời tiệc khoản đãi các vị viên ngoại trong thành, cùng dân chúng vui vẻ chung vui, các vị lão gia trong thành đã ngóng cổ dài cả ra chỉ mong được ăn một bữa cơm cùng ngài. Theo hạ quan thấy, lần này chỉ mời đồng liêu thì không ổn, chúng ta phải làm một bữa lớn mới được."

 

Tân quan nhậm chức, khoản đãi tứ phương, nhân tiện kiếm ít bạc, là lệ thường ở vùng Lịch Châu.

 

Thương nhân giàu có trong thành ai mà chẳng muốn nịnh bợ huyện thái gia, ai chẳng muốn thân cận với người đứng đầu trong huyện, cho dù không phải sinh thần, cũng phải tìm một cái cớ mà mời tiệc, bạc không phải tự nhiên mà đến sao.

 

Khi Thu Mộng Kỳ vừa tới, đã có mấy người bóng gió ám chỉ cô, chỉ là lúc đó cô khinh thường những chuyện như vậy, dáng vẻ thanh cao ấy sớm đã khiến người khác khó chịu, giờ thấy cô như thế, ai nấy đều cảm thấy đúng là nên như vậy từ đầu.

 

Đã cùng ở trong một chảo nhuộm lớn, chỉ riêng ngươi ra khỏi bùn mà không nhiễm thì là chuyện gì!

 

Thu Mộng Kỳ cười tủm tỉm nói: "Khổng đại nhân nói rất có lý, phải thường xuyên gần gũi với bá tánh mới đúng, việc này gọi là gì nhỉ, gọi là cùng dân vui vẻ. Nếu Khổng đại nhân không ngại vất vả, ta cũng muốn giao việc này cho ngài giúp một tay."

 

Khổng Hưng Hiền vui vẻ nhận lời, "Đại nhân, hạ quan cam đoan sẽ thu xếp cho ngài một bữa thật long trọng, thật đẹp mắt."

 

Loại chuyện này với Khổng Hưng Hiền mà nói đã làm không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ Thu Mộng Kỳ giữ gìn thanh cao, muốn làm một vị thanh quan, nay cô chịu bước ra bước đầu tiên, với hắn mà nói là chuyện tốt, hắn đương nhiên sẽ dốc lòng tổ chức yến tiệc cho thật hoành tráng.

 

"Khả năng của Khổng đại nhân ai nấy đều thấy rõ, việc này giao cho ngài ta rất yên tâm. Có điều chuyện tổ chức yến tiệc là việc riêng của ta, ngài không thể vì bận rộn chuyện riêng của ta mà lơ là công việc nha môn."

 

Tròng mắt Khổng Hưng Hiền đảo một vòng, lập tức hiểu ra điều Thu Mộng Kỳ muốn nói là gì, vội chắp tay: "Đại nhân ngài yên tâm, việc công việc tư, hạ quan chắc chắn phân biệt rành mạch. Hai cái công trình nhà xí công cộng ở tây thành và bắc thành, hạ quan đều đã nghĩ xong bố cáo chiêu mộ, lát nữa sẽ phái người đi dán ngay, mấy ngày tới sẽ xử lý thỏa đáng."

 

Hôm qua trước khi Thu Mộng Kỳ đi Thạch Bàn thôn đã dặn hắn lo xong mấy chuyện này cho rõ ràng, khi đó hắn cho rằng Thu Mộng Kỳ chắc chắn sẽ thất bại mà quay về, nên không để tâm lời căn dặn ấy, ngay cả bố báo cũng chưa thèm soạn. Nay cô xử lý mọi việc ổn thỏa mà thắng lợi quay về, hắn nào dám vì chuyện nhỏ như vậy mà trái ý, đành ngoan ngoãn gật đầu nhận việc.

 

Vì huyện thái gia đột nhiên đổi tính, chịu đồng lõa với mọi người, trên dưới công đường lập tức vui vẻ hòa thuận, mọi người cười nói rôm rả, không khí náo nhiệt vô cùng.

 

Đứng phía sau, Quý Hô nhìn thấy cảnh này, gương mặt đen sạm càng thêm lạnh lùng, chỉ thấy chướng mắt vô cùng, hừ lạnh một tiếng rồi vung tay áo bỏ ra ngoài.

 

Thấy huyện thái gia liếc nhìn bóng lưng Quý Hô mà chau mày, Lư Quảng Thuận vội nói: "Đại nhân không cần để tâm đến hắn, người này vốn là kẻ lập dị, từ trước đến nay không hợp quần, đại nhân cứ coi như người không liên quan mà khỏi phải tính toán với hắn."

 

Thu Mộng Kỳ làm ra vẻ rất đồng tình, "Nhiều người như vậy đều không muốn chơi cùng hắn, vậy thì hắn phải tự nhìn lại bản thân mình."

 

Lư Quảng Thuận gật đầu tán đồng, trong lòng thầm nghĩ, nếu lần này ngài không biết hòa mình vào tình hình của huyện, không chịu dung nhập với mọi người, thì e rằng sau này cảnh ngài gặp cũng chẳng khác gì hắn ta.

 

Tối hôm đó Thu Mộng Kỳ vừa trở lại hậu viện, đang định nói cho Tô Vận nghe chuyện sắp xếp yến tiệc, thì thấy Xuân Đào dẫn theo một cô nương bước vào.

 

Còn chưa kịp lên tiếng, cô nương ấy đã tươi cười đi thẳng tới trước mặt cô chào hỏi: "Huyện lệnh đại nhân, cuối cùng cũng gặp được ngài."

 

Thu Mộng Kỳ nheo mắt cẩn thận quan sát, phát hiện người này chính là nữ nhi của đại đương gia Thanh Phong trại Đới Hùng, tên là Đới Yến. Hôm qua trong trại, nàng ta ăn mặc nổi bật, dáng vẻ một nữ hiệp giang hồ, hôm nay lại mặc váy áo màu nhạt, tà váy tung bay, dáng dấp như tiểu muội nhà bên, khiến cô nhất thời không nhận ra.

 

"Đại nhân, Đới cô nương nói là đã hẹn trước với ngài từ hôm qua, hôm nay đặc biệt đến hậu viện chờ để bàn chuyện."

 

Quả nhiên là một cô nương lanh lợi, Thu Mộng Kỳ khẽ cong môi, "Ta quả thật có vài điều giao hẹn với Đới đại đương gia, chỉ không ngờ đại đương gia lại cử Đới cô nương tới đây."

 

Khách tới là khách, sau này còn phải giao thiệp qua lại với Đới Hùng, Thu Mộng Kỳ đương nhiên sẽ không đuổi Đới Yến ra ngoài, liền đưa nàng tới bàn đá trong viện, rót trà tiếp đãi.

 

Thấy cô thái độ ôn hòa, không vì mình tự tiện tới gặp mà tức giận, trái tim Đới Yến vốn đang thấp thỏm cũng buông xuống.

 

Thật ra sau khi Thu Mộng Kỳ xuống núi ngày hôm qua, trong lòng nàng nhất thời sôi trào nhiệt huyết, lại lần lượt nghe người trong trại kể về vị huyện lệnh mới này, nên mới đưa ra quyết định như hôm nay.

 

"Thu đại nhân, ngài không giận là tốt rồi, thật ra lần này ta đến là muốn nhắc nhở ngài một tiếng, hôm qua trong trại người đông miệng tạp, ta mới lén lút chuồn ra ngoài."

 

"Nhắc nhở? Mời Đới cô nương cứ nói." Khóe môi Thu Mộng Kỳ vẫn giữ nụ cười, nhìn cô nương trước mắt với dáng vẻ ngây thơ không hiểu thế sự, chỉ e là được Đới Hùng nuông chiều mà thành.

 

"Chuyện là phụ thân ta bọn họ lần này khởi sự, là bị người khác xúi giục."

 

Tay Thu Mộng Kỳ đang rót trà khẽ khựng lại, "Lại có chuyện như vậy, là ai làm?"

 

"Là người bên thiên hộ sở ở Đài Sơn."

 

Lòng Thu Mộng Kỳ thót lên, nói: "Theo ta được biết, những năm trước đây, Thanh Phong trại gây chuyện, đều do vệ sở thiên hộ ở Đài Sơn phái người đến bao vây tiêu diệt. Sao các ngươi lại có qua lại riêng với nhau?"

 

"Đại nhân chưa biết đấy thôi, triều đình giờ đã nợ lương binh của các vệ sở đó hơn hai năm, quân hộ không có tiền, thì sẽ nghĩ đủ cách để kiếm tiền."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức hiểu ra, hiện nay biên cảnh Lịch Châu đã yên ổn mấy chục năm, không có chiến sự, càng không có khoản chi, đám người kia liền bắt đầu nhắm vào các nha môn xung quanh để kiếm lợi.

 

Ngầm thông đồng với thổ phỉ lưu manh bản địa gây rối, nha môn không có binh lực, bắt buộc phải cầu viện từ các vệ sở đóng gần đó, vệ sở nhận được bạc thì dẫn binh đi làm bộ làm tịch, đến lúc đó bạc chia năm năm, một phen náo loạn là nha môn thiệt hại một khoản lớn, còn những người khác thì gần như không tổn thất gì.

 

Vừa nghe xong, khóe môi vẫn còn giữ nét cong của Thu Mộng Kỳ dần hạ xuống, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

 

Binh phỉ cấu kết, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, nếu việc này bị lộ lên trên, đám người ở vệ sở kia không một ai thoát được trách nhiệm.

 

Bạc của nha môn là từ trên người dân mà vét ra, vậy mà lại dùng vào những chuyện như thế này.

 

Thấy Thu Mộng Kỳ có vẻ như sắp nổi giận, Đới Yến dè dặt nói: "Thu đại nhân, ta là lén lút chạy ra ngoài, cha ta cũng không biết ta trở lại tìm ngài, ngài đừng đưa ta về đấy, nếu ông ấy mà biết ta tiết lộ chuyện này cho ngài, nhất định sẽ đánh chết ta."

 

Nói thực, vụ án này nếu tra tới cùng, từ binh lính, thổ phỉ đến quan lại đều sẽ bị liên lụy, biết đâu cả Khổng Hưng Hiền cũng biết chuyện vệ sở cấu kết với sơn tặc, nhân cơ hội bày ra danh mục rồi chuyển bạc sang đó, ba bên cùng chia chác, dĩ nhiên, điểm này chỉ là suy đoán trong lòng của Thu Mộng Kỳ.

 

Nhưng cô không phải hạng qua cầu rút ván, cô hiểu rõ hiện nay mình đang đứng không vững gốc rễ ở Phong Nhạc, thế đơn lực mỏng, không thể một lúc đắc tội cả ba thế lực, cách tốt nhất là tạm thời án binh bất động, hòa nhập, sau đó mới lôi kéo và bồi dưỡng thế lực của chính mình, nếu không sau này ở nơi đây sẽ bước nào cũng khó, đâu đâu cũng bị kiềm chế.

 

"Yên tâm, ta sẽ không đưa ngươi về, những lời vừa nãy của ngươi ta coi như chưa từng nghe qua, cũng sẽ không tố giác với cha ngươi."

 

"Sao có thể coi như chưa từng nghe được," Đới Yến sốt ruột nói, "Ta nói cho ngài là để ngài biết, lần sau sẽ không còn ngây thơ mà đem bạc đi nữa."

 

Thu Mộng Kỳ mỉm cười: "Ngươi thấy hôm qua ta đi là để đưa bạc thật sao?"

 

"Cũng đúng," Đới Yến nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng ngài đã đồng ý với cha ta bọn họ rằng sang năm sẽ khiến thu nhập của Thạch Bàn thôn tăng gấp đôi, còn phải nghĩ cách xoay bạc trả công lao dịch cho cả huyện."

 

"Giúp dân tăng thu nhập vốn là việc trong bổn phận của ta, cũng là biểu hiện thành tích của bản huyện. Còn tiền công lao dịch, vốn dĩ là khoản mà mọi người nên được nhận, đâu phải chi tiêu ngoài định mức, Đới cô nương không cần phải lo lắng."

 

Nghe Thu Mộng Kỳ nói xong mấy câu đó, mắt Đới Yến lập tức lấp lánh ánh sao, tim cũng đập thình thịch liên hồi, nàng không ngờ vị huyện lệnh trẻ tuổi này ngoài dung mạo đẹp ra, lại còn có tấm lòng và trách nhiệm lớn như vậy.

 

"Vậy... ta đường đột chạy đến nói với ngài mấy chuyện này, xem ra cũng chẳng có ích gì." Nàng không nhịn được mà có chút buồn bã.

 

"Sao lại thế được, Đới cô nương tuyệt đối đừng nghĩ vậy," Thu Mộng Kỳ thấy nàng lộ vẻ thất vọng, trong lòng không đành lòng đả kích nhiệt tình của bá tánh, huống chi cô nương này lại thật sự có lòng đến báo tin, vì vậy giọng điệu cũng trở nên thân thiện hơn, "Ít nhất thì ta đã biết rõ được vòng vo phía sau những chuyện này, sau này nếu lại xảy ra tình huống tương tự, ta cũng sẽ nhìn ra cục diện, không đến mức hồ đồ mà đưa ra quyết định. Tin tức của ngươi đối với ta rất quan trọng."

 

"Nếu tin của ta có ích, vậy Thu đại nhân có thể đồng ý với ta một chuyện được không?"

 

Thu Mộng Kỳ trong lòng hơi lo lắng, cô nương này nhìn đã biết không phải người chịu ngồi yên, mong là đừng đưa ra yêu cầu gì quá đáng.

 

"Ngươi nói đi."

 

"Cho ta ở nhờ vài ngày đi, ta nói dối với cha là đến nhà cữu cữu ở Phong Bình huyện chơi với biểu tỷ, mọi lần đến đều ở lại ba bốn hôm, lần này mà về sớm thì sợ bị lộ."

 

"Nhưng nếu cha ngươi và nhà cữu cữu ngươi đối chiếu khẩu cung với nhau, chẳng phải vẫn bị lộ sao?"

 

"Hi hi, biểu tỷ ta đã sớm gả, người ta làm buôn bán nên quanh năm đi khắp nơi, chỉ cần ta bảo tỷ ấy đừng nói gì với cha ta là xong, không ai biết đâu."

 

Thu Mộng Kỳ còn có thể nói gì, người ta vừa mới đưa tin tình báo quý giá cho mình, làm sao có thể trở mặt đuổi đi.

 

Nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ khó xử nói: "Không phải ta nhỏ mọn, chỉ là trong viện này chỉ có một mình ta là nam tử, ta thì không sao, nhưng ngươi mà ở đây, e là sẽ ảnh hưởng thanh danh của ngươi."

 

Đới Yến vẻ mặt ngây ngô nhìn cô: "Không phải chỉ mình ngài là nam nhân, ta thấy còn có hai người khác, còn có Xuân Đào, với cả một cô nương khác nữa, đâu phải là cảnh nam đơn nữ chiếc. Hơn nữa ở trại chúng ta, nam nữ già trẻ đều có, ai cũng ngồi cùng bàn ăn cơm, cùng lên núi xuống ruộng, không hề khách sáo như ngài."

 

Đối phương một bộ dạng con cháu giang hồ phóng khoáng chẳng câu nệ tiểu tiết khiến Thu Mộng Kỳ nhất thời không biết phản bác thế nào, cô há miệng định nói, lại không nói được gì.

 

"Thôi được, nếu ngươi không chê thì cứ ở lại mấy hôm, chỉ là ta ngày thường bận nhiều công vụ, không có thời gian đi cùng ngươi, ngươi không thấy buồn tẻ là được."

 

"Không buồn đâu, không buồn đâu, ta thấy trong viện hình như đang làm đồ thủ công, ta còn có thể phụ giúp."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức thấy đau đầu, cái xưởng nhỏ mình làm phía sau viện vốn không định để người khác biết, thế mà giờ dường như càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra, phải nhanh chóng tìm một chỗ khác để mở xưởng mới được.

 

"Những thứ đó đều là đồ của bằng hữu ta tạm thời sắp xếp ở đây, sao có thể để Đới cô nương vất vả như vậy được."

 

"Không sao đâu, bình thường ta theo cha đi khắp nơi, cũng chịu không ít khổ, mấy việc này ta làm được."

 

Thu Mộng Kỳ bất đắc dĩ, "Đã vậy, lát nữa ta bảo Xuân Đào sắp xếp giúp ngươi một chút."

 

Mong là vị tiểu thư này sau khi hết hứng thú thì sớm rời đi, Thu Mộng Kỳ thầm cầu khấn trong lòng.

 

"À đúng rồi đại nhân, lúc nãy ở phía trước có một cô nương, nàng ấy là ai vậy? Nàng ấy cũng là nha hoàn của ngài sao?" Đới Yến làm ra vẻ ngây thơ vô tội mà hỏi.

 

Thu Mộng Kỳ nhận ra đối phương đang hỏi về Tô Vận, họ Tô đó vốn đã xinh đẹp, đi đâu cũng thu hút ánh nhìn, không trách được cô nương này vừa đến đã chú ý đến nàng.

 

"Nàng ấy là mưu sĩ của ta, cũng là... nha hoàn thân cận của ta?" Tô Vận khi ra ngoài vì hành sự tiện lợi, phần lớn đều xưng là nha hoàn của Thu Mộng Kỳ.

 

"Nghe có vẻ rất lợi hại, nàng ấy tên là gì, sau này trong nhà có chuyện ta có thể tìm nàng ấy giúp được không?"

 

"Ờ..." Thu Mộng Kỳ theo phản xạ muốn từ chối, trong ấn tượng của cô, Tô Vận dường như không mấy hòa hợp với các cô nương khác, ngay cả trước kia là Lưu Nguyệt Như, dù từng nhiều lần ra tay cứu giúp, cũng chỉ vì đạo nghĩa, nhưng có không ít lần có cơ hội gần gũi thì cả hai cũng chẳng thân thiết. Hơn nữa tối qua chỉ nhắc tới Đới Yến, Tô Vận đã không vui.

 

"Không cần đâu, có chuyện gì thì cứ tìm Xuân Đào là được, Tô cô nương nàng ấy lúc nào cũng bận rộn."

 

"Vậy à... thế thì được, sau này có chuyện ta chỉ có thể đến làm phiền tỷ tỷ Xuân Đào vậy." Đới Yến cười tít mắt nói.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dưỡng dịch dinh dưỡng cho ta trong thời gian từ 2023-05-12 20:56:14 đến 2023-05-13 21:03:14 nhé~

 

Cảm ơn các thiên sứ đã ném mìn: 50479772 2 quả; Tiểu Gia, Một Con Bò 1 quả;

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dưỡng dịch dinh dưỡng: Mộng Nguyện · Tinh Thần, Lăng Húc 6 bình; Mộc Dịch Dương 5 bình; 27968822, 50479772 2 bình; Bộ Lưu Lãng, "Cướp đi vợ của Thịnh Thịnh" 1 bình;

 

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment