Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 44

Chương 44: Sinh thần huyện lệnh

 

Rất nhanh, sinh thần huyện thái gia đã đến.

 

Trước cửa tửu lầu Thiên Nhiên Cư đã sớm tụ đầy người, đều là những nhân vật có uy tín ở Phong Nhạc.

 

Hôm nay Thu Mộng Kỳ thay một bộ trường sam màu sẫm, nguyên thân tuổi còn nhỏ lại có dung mạo xinh đẹp, để tạo cho người ta cảm giác đáng tin và chững chạc, cô luôn cố ý chọn loại vải trông đứng tuổi một chút.

 

Thế nhưng mọi việc lại ngược với mong muốn, quần áo màu sẫm càng làm nổi bật đôi môi đỏ và hàm răng trắng của cô, khiến ánh mắt của Đới Yến gần như dính chặt lên người cô.

 

Với Đới Yến mà nói, nếu không phải thân phận không thích hợp, thì nàng cũng muốn theo ra ngoài gây náo loạn một phen, lúc này chỉ có thể ríu rít ở bên tai cô nói không ngừng, khiến Thu Mộng Kỳ bị nàng làm ồn đến mức đầu óc như muốn nổ tung.

 

Nha đầu này trông xinh thật, chỉ tiếc là cái miệng cũng không chịu để yên.

 

"Thu đại nhân, tối nay nhớ về sớm một chút, ta còn chuẩn bị quà sinh thần cho người, đợi người về rồi ta mang sang."

 

"Được, ta sẽ cố gắng. Ngươi với Xuân Đào cứ ở lại nha môn đợi ta." Thu Mộng Kỳ cười cười, không nhịn được lại liếc nhìn về phía cửa.

 

Thực ra cô cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, vẻ ngoài trông có không khí vui mừng là nhờ hoàn cảnh xung quanh tạo ra. Dù sao hôm nay cũng không phải sinh thần thật của cô, đơn thuần chỉ là một cuộc xã giao. Hơn nữa, mấy hôm trước cô còn xích mích với Tô Vận, đến hôm qua cả ngày cũng không nói câu nào, khiến lòng cô hai ngày nay cứ ngứa ngáy khó chịu.

 

Ngoài ngày nhậm chức thì hôm nay cũng xem như lần đầu cô chính diện giao đấu với đám thế tộc sĩ phu ở Phong Nhạc, người kia không ra mặt dặn dò vài câu, ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy không yên tâm.

 

Mãi đến khi Tô Trường Bình lên tiếng giục đi cho kịp giờ, cô mới dẹp hết tâm tư khác, chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài.

 

Bữa tiệc hôm nay chắc chắn không tránh khỏi việc phải uống rượu, Thu Mộng Kỳ không thể đi một mình, Đại Phúc cũng đi theo, nhưng đầu óc hắn lại không lanh lợi, lỡ có chuyện gì phức tạp thì không thể trông cậy. Vì vậy Tô Vận đã sắp xếp cho Tô Trường Bình đi cùng, hắn tính tình ổn trọng, hai người theo sát bên cạnh cô sẽ càng vững vàng.

 

Khi bước ra tới cửa, cô lại thấy người kia không biết đã đứng đợi từ lúc nào.

 

Thu Mộng Kỳ bị nàng lạnh nhạt suốt hai ngày, nếu theo tính khí trước kia, giờ mà gặp lại Tô Vận thì chắc sẽ vung tay áo mà đi mất. Nhưng lúc này vừa thấy nàng xuất hiện, niềm vui trong lòng như trào ra khỏi lồng ngực, những cảm xúc hỗn độn kia đều bị đè bẹp. Mũi chân cô chẳng kiềm được mà bước nhanh tới, nhưng đến cách mấy bước thì lại khựng lại, cuối cùng chỉ đỏ mặt lúng túng hỏi: "Ngươi định đi với ta sao?"

 

Với thân phận tiện dân hiện tại của Tô Vận, lại thêm diện mạo khiến nước mất nhà tan kia, nếu thực sự xuất hiện trong buổi tiệc, chưa biết chừng lại gây ra rắc rối gì, chuyện này cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

 

Nhưng một câu hỏi kia vừa cất lên, đã là lời phá băng, cũng là dấu hiệu Thu Mộng Kỳ chịu cúi đầu trước.

 

Quả nhiên sắc mặt Tô Vận cũng dịu đi, đưa cho cô một gói thuốc to bằng ngón tay cái, nói: "Thuốc này giúp giải rượu, đến tửu lâu thì uống vào, lúc lên bàn thuốc sẽ bắt đầu có tác dụng. Những việc cần chú ý ta đã dặn Trường Bình, trước đây mấy lần Tô gia tiếp khách cũng đều do hắn theo hầu, hắn biết nên làm thế nào. Đại Phúc thì tính tình thẳng thắn, sẽ trông chừng tất cả những kẻ tới gần ngươi, nên ngươi không cần quá căng thẳng..."

 

Thu Mộng Kỳ nghe nàng căn dặn đủ điều, giọng nói mềm nhẹ như lông chim lướt qua vành tai, rốt cuộc cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

 

"Ừ, ta đã biết. Ngươi ở nhà đợi ta, đừng ngủ, ta về còn muốn nói chuyện với ngươi."

 

Chắc chắn bữa tiệc sẽ có đủ loại người và đủ loại tình huống, cô không giỏi giấu chuyện, về nhà thế nào cũng muốn trút hết bầu tâm sự. Mà người duy nhất cô muốn chia sẻ, chỉ có Tô Vận.

 

Dù chuyện trước đó cô vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, nhưng cô không thể tưởng tượng được nếu thế giới này thực sự không có người nữ nhân ấy thì sẽ thế nào. Dù sau này có ngày cô đạt được vinh hoa hay của cải đến đâu đi nữa, nếu không có ai để sẻ chia, không ai có thể đồng cảm, thì tất cả đều trở thành vô nghĩa. Những người khác không thể chứng kiến vì họ không cùng thời gian, không cùng quá khứ, không cùng nhận thức với cô.

 

Tất cả... sẽ chỉ là nhạt nhẽo vô vị.

 

Câu nói vừa rồi của cô dường như cũng làm đối phương hài lòng, Tô Vận gật đầu nói: "Đi đi, vất vả cho ngươi."

 

Người cũng đã gặp, Thu Mộng Kỳ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người, lông mày cũng giãn ra theo, gạt bỏ hết thảy suy nghĩ rối bời, ưỡn thẳng lưng bước ra cửa.

 

Lần đi này, mãi đến tận nửa đêm mới trở về.

 

Vừa về đến hậu viện, người đầu tiên ra đón lại là Đới Yến.

 

"Đại nhân, cuối cùng người cũng về rồi, ta sắp ngủ gật mất."

 

Lúc này Thu Mộng Kỳ đứng dưới ánh đèn trông có chút ngà ngà, hai má ửng hồng, thoạt nhìn lại có vài phần đáng yêu mê người, bên cạnh là Tô Trường Bình đang đỡ lấy cô.

 

Nghe thấy giọng Đới Yến, cô cố mở mắt nói: "Đới Yến, sao còn chưa ngủ, bản huyện uống hơi nhiều, ngươi mau đi nghỉ đi."

 

Đới Yến bĩu môi nói: "Ta còn chuẩn bị quà sinh thần cho đại nhân, đại nhân chưa về thì sao ta ngủ cho được."

 

"Ây, để ngươi tốn kém rồi."

 

Thu Mộng Kỳ nói, miệng lơ lớ, nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Đới Yến.

 

Thấy cô như vậy, trong lòng Đới Yến có chút thất vọng, nhưng vẫn cắn răng hỏi: "Đại nhân, người không mở ra xem thử sao?"

 

"Ở đây tối thui, mắt ta lại hoa lên, ta về phòng rồi xem. Đới Yến, ngươi đang tuổi lớn, phải đi ngủ sớm, không thì không cao được đâu..."

 

Vừa nói vừa loạng choạng bước về phía phòng mình.

 

Phải nói rằng Đới Yến đúng là táo bạo, những cô nương khác tặng quà đều ngượng ngùng bảo để về nhà rồi mở, nàng thì ngược lại, đòi mở tại chỗ cho bằng được.

 

Thấy Thu Mộng Kỳ định vào phòng, Đới Yến bước nhanh vài bước đuổi theo, nhưng đến cửa lại dừng lại, nàng tuy gan lớn nhưng không đến mức mặt dày không biết liêm sỉ mà bám riết không buông. Huống hồ ở cửa còn đứng một Tô Trường Bình lạnh lùng như băng, nhìn nàng chẳng khác gì canh giữ trộm.

 

"Đới cô nương, xin dừng bước, đại nhân đã say, tối nay tiếp đãi không ít khách khứa, uống không ít rượu, chỉ sợ không thể tiếp chuyện cô nương được."

 

Đới Yến liếc nhìn vào trong phòng, bất lực đành giậm chân một cái rồi quay người rời đi.

 

Mà trong phòng, Thu Mộng Kỳ thấy nàng đã đi, cũng không giả bộ, đứng thẳng dậy xoa xoa bụng nói: "Đám lão già đó đúng là tửu quỷ, ta sắp bị họ ép uống đến nôn ra."

 

Nếu không nhờ Tô Vận đưa thuốc giải rượu từ trước, thì không biết giờ cô đã say đến mức nào, gây ra chuyện gì.

 

"Đại nhân, có cần tiểu nhân hầu người tắm rửa không?" Tô Trường Bình hỏi. Giờ hắn là người hầu việc bên cạnh Thu Mộng Kỳ, dù ngày thường không cần chăm sóc sát sao, nhưng Xuân Đào dù sao cũng là nữ tử, mà đại nhân lại cả người nồng nặc mùi rượu, nửa tỉnh nửa say, lẽ ra nên để hắn hầu hạ mới phải.

 

"Không cần, ngươi đi gọi tỷ tỷ ngươi tới."

 

Thấy Tô Trường Bình sững người, cô bực mình nói: "Ta trông giống như đã say lắm sao? Gọi nàng tới đây, ta có việc muốn bàn."

 

Tô Trường Bình vội vã đáp lời, sau đó từ tay Đại Phúc nhận lấy một chiếc rương gỗ nhỏ, đặt lên bàn nói: "Đại nhân, đây là tiền mừng thu được tối nay, sau khi kho quan giao lại rương, Đại Phúc vẫn ôm suốt chưa mở ra. Còn những lễ vật lớn khác thì Hồ Tam và mấy người đã giúp chuyển đến kho."

 

Quan viên mở tiệc, bề ngoài là để chúc mừng, nhưng thực chất là để thu tiền, phía Thu Mộng Kỳ không có người phụ trách, thế là Khổng Hưng Hiền liền chỉ định kho quan trong nha môn làm người ghi chép.

 

"Ừm, cứ đặt lên bàn đi."

 

"Vậy tiểu nhân xin cáo lui."

 

Thu Mộng Kỳ phất tay, lại dặn thêm: "Nhớ gọi tỷ tỷ ngươi tới."

 

Nghe vậy, chân phải của Tô Trường Bình vừa bước ra cửa liền loạng choạng suýt ngã, may mà có Đại Phúc bên cạnh kịp đỡ.

 

Thu Mộng Kỳ thấy họ đi rồi thì lập tức đến phòng tắm, trời nóng, Phong Nhạc lại là vùng phương nam, cộng thêm thể chất cô vốn đã nóng, căn bản không cần nước nóng nên cũng không gọi Xuân Đào dậy, cứ thế dùng nước lạnh để tắm rửa.

 

Thu Mộng Kỳ vừa cởi y phục vừa tháo nịt ngực, cả người như được giải phóng, mềm nhũn ngả vào trong bồn tắm.

 

Giải rượu mà Tô Vận đưa có thể làm chậm và ức chế một phần tác dụng của rượu, nhưng không thể hoàn toàn triệt tiêu. Vả lại từng ấy rượu đổ vào bụng, sao có thể dễ chịu.

 

Giờ đây, nước mát lạnh bao bọc lấy thân thể nóng rực của cô, khiến cô bất giác thấy khoan khoái dễ chịu, không biết đã ngâm bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng của Tô Vận.

 

Lúc này cô mới ý thức được bản thân ở trong phòng tắm đã quá lâu, vội vàng đứng dậy khỏi bồn, nhưng do ảnh hưởng của lực nổi, không đứng vững, lại ngã trở lại vào nước, vùng vẫy mấy cái.

 

Tô Vận ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức vén rèm xông vào, đập vào mắt là một thân thể trắng như tuyết, người kia vừa thấy nàng bước vào liền nhanh chóng chui xuống nước, Tô Vận đành phải che giấu cảm xúc trên mặt, bình tĩnh hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

 

Thu Mộng Kỳ khẽ ho mấy tiếng, lau nước trên mặt nói: "Vừa rồi không đứng vững, ngươi giúp ta lấy y phục ngủ đến."

 

Tô Vận thấy cô quả thật không sao, mới quay lại phòng, mở tủ lấy y phục mang vào.

 

Chỉ là Thu Mộng Kỳ cũng không đến mức mặt dày mà thay đồ ngay trước mặt nàng, nàng đặt đồ xong liền tự giác rời khỏi.

 

Trong phòng vang lên tiếng soàn soạt, một lúc lâu sau, Thu Mộng Kỳ mới sửa soạn xong, bước chân loạng choạng đi ra khỏi phòng tắm, hơi rượu vẫn chưa tan hết, mặt vẫn còn ửng đỏ.

 

Tô Vận làm như không thấy, dời ánh mắt đi chỗ khác, lặng lẽ ngồi bên bàn nghịch một chiếc hộp vuông.

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Giờ chắc cũng tầm một hai giờ sáng rồi, ồn ào đến khuya thật."

 

"Giờ Sửu, tuần đêm vừa mới đi qua, nhưng ngày mai là ngày nghỉ, ngươi không cần dậy sớm lên công đường, thi thoảng ngủ muộn một chút cũng không sao."

 

Thu Mộng Kỳ nghe thấy hai chữ 'nghỉ ngơi', khuôn mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ, sau đó ngồi phịch xuống bên cạnh nàng: "Ngươi giúp ta lau tóc."

 

Tô Vận lặng lẽ rút ra một chiếc khăn mềm bên cạnh, nghiêng người qua, từ từ giúp cô vắt tóc.

 

Thu Mộng Kỳ bị nàng chăm sóc đến thoải mái, cả người tựa hẳn vào ghế, nhắm mắt nói: "Một lát nữa đừng đi, tối nay ngủ lại chỗ ta đi."

 

Tô Vận khẽ ừ một tiếng, xem như đồng ý.

 

Thu Mộng Kỳ hơi bất ngờ, quay đầu nhìn nàng nói: "Hiếm khi ngươi không phản bác ta."

 

Tô Vận sợ kéo tóc cô đau, đành thuận tay vuốt tóc cô ra trước trán rồi nói: "Ta thực sự không muốn gây chuyện."

 

"Lẽ ra nên như vậy từ sớm," Thu Mộng Kỳ lẩm bẩm, "Phong Nhạc là nơi nhỏ bé, vậy mà tác phong quan trường lại không hề nhỏ. Không biết đám thương nhân đó thật sự có tiền, hay là bị quan lại trước đây dọa sợ, cứ mỗi lần tổ chức tiệc tùng là vội vàng mang tiền tới."

 

"Có khi người ta thật sự muốn nhờ cậy ngươi làm việc nên mới muốn kết thân."

 

"Nhờ ta làm việc thì cũng đâu nhất thiết phải đưa tiền, cứ làm theo quy định, có dự án thì phân cho ai ta chẳng phân?"

 

"Ngươi nghĩ vậy, người khác đâu có nghĩ vậy."

 

"Haiz, ta nhìn trong cái hộp, toàn là ngân phiếu với bạc, không ít đâu, còn có vài món đồ cổ gì đó cũng được mang vào kho, mai phải đếm lại cẩn thận mới được."

 

Tô Vận liếc mắt nhìn chiếc hộp vuông nhỏ trên bàn: "Cái này cũng là họ tặng sao?"

 

"Cái này không phải, là Đới Yến vừa nãy mang tới cho ta - xì, nhẹ tay một chút nào -"

 

Tô Vận lúc này mới ý thức được mình ra tay hơi mạnh, "Nàng ấy đối với ngươi thật tốt, không chừng là đã phải lòng ngươi."

 

Thu Mộng Kỳ cười gượng hai tiếng, "Ngươi còn đùa, ngươi không phải không biết - phải rồi, người ta mới quen không bao lâu mà đã biết tặng quà cho ta, còn ngươi và ta dù sao cũng đến từ cùng một nơi, vậy mà ngươi chẳng có chút biểu hiện nào."

 

"Hôm nay có phải sinh thần ngươi đâu."

 

"Sao ngươi biết không phải, lỡ như trùng ngày thì sao?"

 

"Sinh thần ngươi là tháng mười hai mà..." Tô Vận ý thức được mình vừa lỡ lời, lập tức im bặt, nhưng đã bị Thu Mộng Kỳ tóm lấy không buông.

 

"Tô Vận, ngươi vậy mà nhớ sinh thần ta."

 

"Cũng không phải cố ý nhớ, ngươi lúc nào cũng ầm ĩ, mỗi lần sinh thần đều rủ bạn bè làm ồn cả trường ai mà chẳng biết, trùng hợp nương ta cũng sinh trong mấy ngày đó, nên có chút ấn tượng."

 

Thu Mộng Kỳ cứ tưởng mình nắm được nhược điểm của Tô Vận, lập tức cụt hứng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Haiz, lúc đó ngươi chắc chắn chẳng để ta vào mắt, nếu không phải ta ồn ào, chắc ngươi còn chẳng biết ta là ai..."

 

Tô Vận cúi đầu tiếp tục chăm chú lau tóc cho cô, không nói lời nào.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-05-15 20:41:36 ~ 2023-05-16 21:03:59 ~

 

Cảm ơn tiểu thiên sứ tặng pháo phản lực: 郁非 1 chiếc;

 

Cảm ơn tiểu thiên sứ tặng mìn: 闲闲土豆, 一头牛 mỗi người 1 quả;

 

Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới dinh dưỡng: 60384985, tokuisuzuko, 铭璐 mỗi người 10 chai; 梦愿·星晨 6 chai; 27968822 2 chai; Moraynia 1 chai;

 

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment