Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 56

Chương 56: Uống rượu với Đới Hùng

 

Chiêu "sấm rền gió cuốn" này của Thu Mộng Kỳ, tất cả mọi người đều không kịp trở tay.

 

Những quan viên thuộc phe Khổng thị mấy ngày nay đều bị sắp xếp đến điểm binh trường, căn bản không kịp xoay sở. Quan viên chính thức trong nha môn chẳng có mấy ai, phải phụ trách phát bạc cho cả vạn người, lại còn phải duy trì trật tự cho hội chợ triển lãm, toàn bộ đều được điều động đi, không có thời gian cũng không có lý do để rời khỏi hiện trường.

 

Chờ đến khi ngày đầu tiên của hội chợ kết thúc, mọi người trở về nhà thì án của Khổng Nguyên Lượng đã kết thúc từ lâu.

 

Khổng Hưng Hiền nổi trận lôi đình ở trong nhà, đập phá đồ đạc trong phòng mà vẫn chưa hả giận. Việc Khổng Nguyên Lượng bị cách chức đối với hắn chẳng khác nào bị chặt mất một cánh tay. Mất đi chức quan thươngbéo bở, sau này muốn moi bạc từ nha môn gần như là điều không thể.

 

"Họ Thu khinh ta quá đáng, thật là vô lý --"

 

"Lão Tứ đúng là thứ hồ đồ, bao năm nay ta đã chia cho hắn không ít bạc, vậy mà lại để mấy cái tiểu lợi ích làm cho mờ mắt, lại còn ngã vào vũng nước bẩn này, đúng là hồ đồ-"

 

"Thật sự là không thể chấp nhận-"

 

Đám hạ nhân sợ đến mức không dám lại gần thư phòng, Trương sư gia cũng không dám rời đi, chỉ có thể cắn răng cứng đầu lên tiếng: "Lão gia, hay là chúng ta nghĩ cách... trừ khử họ Thu?"

 

"Đến Trích Tinh Các còn không làm gì được hắn, còn ai có thể lấy được mạng hắn!"

 

"Giang hồ vẫn còn nhiều tổ chức khác, tiền thưởng đủ cao sẽ có người liều mạng, treo giá cao thì luôn có kẻ dám làm."

 

"Ta thấy ngươi cũng giống lão Tứ, đầu óc đều bị úng nước. Hiện tại họ Thu vừa làm xong mấy việc này, thanh danh vang dội, dân chúng đều coi hắn là phụ mẫu tái sinh. Giờ lão Tứ vừa mới bị xử lý, nếu hắn mà chết ngay lúc này, thì chẳng phải rõ ràng đang nói với thiên hạ là ta làm sao?"

 

"Nhưng mà-"

 

"Giờ phải nhịn, chờ qua cơn sóng gió rồi tính sau."

 

"Vâng, lão gia."

 

"Có điều, hắn cũng đừng nghĩ chiếm được chỗ tốt. Đám tư lại, nha dịch phía dưới kia, kẻ nào mà chẳng phải người của chúng ta từ trước tới nay? Nếu hắn không biết kiềm chế, đến lúc đó trên tay chẳng còn binh để dùng, dù có tài giỏi đến mấy, lẽ nào lại một mình làm hết mọi việc?"

 

Khổng Nguyên Lượng ngã ngựa, Thu Mộng Kỳ phái người phong tỏa nhà hắn, cuối cùng tịch thu được hai vạn lượng bạc, con số này đủ khiến người trợn tròn mắt.

 

Một chức quan thươngnhỏ nhoi, mỗi tháng chỉ được một hai lượng bạc tiền công, nếu không ăn không uống cũng phải tích góp hơn tám trăm tháng mới được một vạn lượng. Ấy vậy mà Khổng Nguyên Lượng chỉ làm quan thươngcó năm năm mà đã vét được từng ấy bạc, có thể thấy thủ đoạn hắn dơ bẩn đến mức nào.

 

Số bạc được chuyển về kho của nha môn, Thu Mộng Kỳ lập tức tuyên bố trả luôn cả tiền công còn nợ từ năm kia, coi như trọn vẹn thực hiện lời hứa ngày đó cô từng hứa với Đới Hùng ở Thanh Phong trại. Cô sai Lư Quảng Thuận đăng lại bố cáo, kéo dài thời gian lĩnh lương và hội chợ hai ngày đến mồng mười tháng Sáu.

 

Chỉ trong chốc lát, toàn huyện sôi sục hẳn lên, bá tánh truyền tin khắp nơi, còn náo nhiệt hơn cả dịp Tết.

 

Vương Tiểu Bảo đi theo bên cạnh Thu Mộng Kỳ, được dân chúng kính trọng mà cảm thấy hãnh diện, trong lòng thầm mừng vì mình đã theo đúng người, làm việc cũng càng thêm hăng hái.

 

Khổng thị nhất tộc từng như bá vương đất Phong Nhạc, nay chẳng khác gì chó nhà có tang, rụt đầu rụt cổ không dám ra ngoài sủa bậy. Khổng Hưng Hiền buộc phải thu liễm thế lực, siết chặt người nhà, kẻo lại bị Thu Mộng Kỳ túm được nhược điểm.

 

Trong mấy ngày này, tỉ lệ giao dịch ở hội chợ cũng tăng vọt, các thương nhân đều kiếm đầy túi, ai nấy đều cười tươi rạng rỡ.

 

Vì ngày đầu bị vụ Khổng Nguyên Lượng quấy nhiễu, ngày thứ hai lại bận xử lý hậu quả, mãi đến mồng tám tháng Sáu, Thu Mộng Kỳ mới có thời gian đi tham quan hội chợ.

 

Lúc này đã là ngày thứ ba, phần lớn mọi người đã lĩnh xong tiền, các điểm phát lương cũng được rút gọn từ hơn mười điểm còn lại năm điểm, quan lại và nha dịch cũng có thời gian rảnh để thay phiên nhau dạo một vòng hội chợ.

 

Tiếng rao bán trong hội chợ vang lên không dứt, xung quanh còn dựng đủ loại sạp bán đồ ăn vặt lớn nhỏ, mùi thơm của đồ ăn bay khắp nơi, không khí còn náo nhiệt hơn cả ngày Tết trong thành.

 

Hai sân khấu tuồng hiếm khi gặp được dịp đông vui như vậy, đều tranh thủ diễn hết mình, các lão gia phu nhân đi dạo tâm trạng vui vẻ, thi thoảng lại ném vài đồng tiền nhỏ, khiến nhóm kép hát tranh nhau nhặt lấy, cực kỳ náo nhiệt.

 

Thu Mộng Kỳ đương nhiên cũng không quên cổ vũ, thưởng bạc cho cả hai sân khấu, đội múa lân múa rồng cũng có phần, không khí được khuấy động, sức nóng của thị trường cũng vì thế mà giữ vững.

 

Dọc đường đi qua từng sạp hàng, thi thoảng gặp được mấy gương mặt quen, cô đều tươi cười chào hỏi.

 

"Ngô lão bản, mấy hôm nay buôn bán thế nào?"

 

"Đa tạ đại nhân ban ơn, buôn bán không tệ, hahahaha-"

 

"Trương lão bản, mấy giỏ đựng bạc đều chất đầy, e là phải dùng xe ngựa mới chở được nha-"

 

"Ây da, đại nhân thật tinh mắt, toàn là tiền mồ hôi nước mắt, đều nhờ phúc của đại nhân-"

 

Một đám dân chúng vây quanh cô không chịu rời đi, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô chăm chú.

 

Đặc biệt là mấy tức phụ trẻ tuổi các tiểu cô nương, ánh mắt không chút dè dặt, chỉ thấy vị huyện lệnh đại nhân của họ sao mà vừa đẹp lại vừa giỏi đến thế, "Đại nhân, ngài phải chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi."

 

"Nếu thân thể ngài mệt nhọc, mọi người đều sẽ đau lòng."

 

Thu Mộng Kỳ cong khóe miệng đáp: "Biết, bản huyện còn phải dẫn dắt mọi người hướng tới đời sống tiểu khang* đó."

 

(*Tiểu khang = 小康, chỉ cuộc sống đủ ăn đủ mặc, sung túc vừa phải)

 

Mọi người cho dù không hiểu "hướng tới tiểu khang" là gì, nhưng nghe mặt chữ cũng đoán được là muốn hướng đến cuộc sống khá giả hơn, ai nấy đều cảm động rưng rưng, miệng không ngừng gọi "Thu đại nhân".

 

"Mấy ngày nay chơi vui vẻ chứ? Ngày mai về thì làm việc cho tốt, sống cho yên ổn. Có khó khăn thì đến nha môn tìm ta. Về nhà nhớ nói cho phụ huynh, huynh trưởng các ngươi tích cực tham gia lao dịch, về sau tiền công làm xong việc sẽ được phát ngay, không bị trì hoãn."

 

"Đại nhân yên tâm, chúng ta về nhà nhất định sẽ dặn dò người nhà thật kỹ."

 

Vốn dĩ một huyện ven biển nghèo nàn hẻo lánh, những năm trước luôn ảm đạm, trên mặt người dân không thấy một chút nụ cười nào, không ngờ chỉ mấy ngày nay, cảm giác hạnh phúc của mọi người đột nhiên tăng vọt, chủ yếu nhờ vào trên tay mỗi người bỗng dưng có thêm hai lượng bạc, số bạc này có thể mua gạo, bột mì, lương thực, dầu ăn, đủ chi tiêu trong nhà hơn nửa năm, sao có thể không khiến người ta vui mừng.

 

Cuối cùng có chút rảnh rỗi, mấy người Khổng Hưng Hiền và Lư Quảng Thuận từ xa nhìn Thu Mộng Kỳ bị một đám đông vây quanh, sắc mặt đều không được tốt.

 

"Thứ gì vậy, tịch thu gia sản lão Tứ, cầm tiền của lão Tứ đi làm nhân nghĩa, phát cho những tiện dân này, quả thật là đánh một nước cờ khéo."

 

"Khổng huynh, sau này ngày tháng của chúng ta e là khó sống."

 

"Chậc, đều tại lão Tứ quá nông cạn, để hắn túm được nhược điểm, mất đi vị trí thương quan, e rằng sau này chúng ta khó mà moi được bạc."

 

Lư Quảng Thuận hạ thấp giọng nói: "Khổng huynh, giờ trong kho chỉ còn lại hai phó kho, đều là người của lão Tứ, huynh nói xem hắn có chọn từ trong hai người đó không?"

 

"Khó nói lắm, cái tên chết tiệt ẻo lả này thật sự không dễ đối phó."

 

"Ta thấy tên mọi rợ Quý Hô kia có lẽ đã sớm bị họ Thu mua chuộc. Mấy hôm nay cứ theo sau làm tùy tùng, bận bịu không ngơi nghỉ, lại còn tỏ ra kính trọng. Họ Thu giờ này e là đã coi hắn như người một nhà."

 

"Sớm biết vậy thì lúc trước nên tìm cách đuổi tên tiểu tử đó đi."

 

"Nói gì cũng đều đã muộn."

 

Ngày mùng chín tháng Sáu, Thu Mộng Kỳ hẹn ăn cơm với Đới Hùng, Tô Vận cùng đi.

 

Còn Đới Hùng cũng đưa nữ nhi theo.

 

"Quan và phỉ cùng đi, có nam có nữ, cuối cùng đều ngồi xuống trên cùng một cái bàn."

 

Ở trong nha môn khoảng nửa tháng, Đới Yến cũng hiểu ra, nữ tỳ xinh đẹp bên kia trông có vẻ ngoan ngoãn trầm lặng chẳng nói lời nào kia, thật ra hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài, không dám tùy tiện chọc vào, hiếm khi trở nên yên tĩnh.

 

Đới Hùng hiếm khi thấy nữ nhi đổi hẳn tác phong ríu rít ngày trước, cảm thấy có chút kinh ngạc, nói: "Sao đi nhà biểu tỷ của ngươi một chuyến, ngược lại trở nên an tĩnh nho nhã rồi."

 

Hai người còn lại biết rõ nội tình chỉ lặng lẽ cúi đầu uống trà không lên tiếng.

 

Đới Yến lầm bầm: "Chẳng phải cha có chuyện muốn bàn với Thu đại nhân sao, nữ nhi ngồi bên cạnh mà cứ lắm chuyện thì còn ra thể thống gì."

 

Đới Hùng mỉm cười hài lòng: "Hiếm thấy ngươi hiểu chuyện như vậy, xem ra vẫn là Thu đại nhân có bản lĩnh, khiến nữ nhi chẳng sợ trời chẳng sợ đất của ta phải nể phục."

 

Thu Mộng Kỳ ngượng ngùng nói: "Lệnh ái hoạt bát đáng yêu, hồn nhiên vui tươi, ở tuổi này thì không nên bó buộc bản thân, trái lại là bản huyện bộ dáng cứng nhắc, khiến Đới đương gia không dám thoải mái uống rượu."

 

"Thu đại nhân, đây đâu phải là tử khí trầm trầm, mà là tuổi trẻ có tài, ổn trọng hợp lễ. Nói ra thì ái nữ nhà ta cùng đại nhân tuổi tác xấp xỉ, nhưng vẫn cả ngày la la hét hét, khắp nơi gây họa, khiến ta đau đầu vô cùng. Nếu có người giống như đại nhân khí phách như vậy để quản thúc nàng, ta cũng chẳng còn điều gì lo lắng không yên."

 

Nói xong, Tô Vận ngồi đối diện khẽ khựng tay lại một chút.

 

Thu Mộng Kỳ làm sao không nghe ra được sự dò xét trong lời ông ta, liền bật cười ha ha: "Ấy là Đới đương gia chưa từng thấy lúc bản huyện phát điên thôi."

 

Đới Yến giả vờ như vô tình liếc qua đối phương, rồi làm ra vẻ giận dỗi: "Cha, còn chưa uống rượu mà cha đã bắt đầu nói mớ, ta biết ngay là cha thấy ta chướng mắt. Nếu đã vậy, mấy hôm nữa ta cũng không trở về thôn, cứ ở lại nhà biểu tỷ, để cả năm cha không thấy mặt, cũng chẳng ai làm phiền cha."

 

Đới Hùng nói: "Ngươi nha đầu này toàn nói bậy, cha làm sao thấy phiền ngươi, chỉ là cả ngày cứ nghĩ chuyện chạy nhảy bên ngoài."

 

Nói rồi quay sang Thu Mộng Kỳ: "Đại nhân cũng biết, họ Đới ta tuy bị người đời gọi là thổ phỉ, nhưng cũng là bị bức phải lên núi, chưa từng hại dân một mảy may. Trước kia ta có một biểu huynh làm thiên phu trưởng dưới trướng tiết độ sứ Lĩnh Nam, ta từng làm tiểu kỳ dưới quyền ông ấy. Sau này vì nha đầu này nên mới về đây. Đường huynh ta từng nói, chỉ cần ta muốn quay về, cái chức đó vẫn là của ta. Còn chuyện phỉ hay không phỉ, thiên hạ nói không tính, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc sau này khuê nữ hôn phu ra sao."

 

*Thiên phu trưởng: Là một chức vị võ quan cấp trung, chỉ huy một đơn vị khoảng 1.000 binh sĩ (dù thực tế có thể dao động).

 

*tiểu kỳ: Là cấp thấp hơn, tương đương chức đội trưởng, chỉ huy một "tiểu kỳ" (khoảng vài chục người).

 

Lời nói trong ngoài đều rõ ràng không thể rõ hơn.

 

Không hiểu sao, Tô Vận lại thấy chén trà này trở nên đắng chát khó nuốt, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới.

 

Động tác rất khẽ, nhưng Thu Mộng Kỳ vẫn để ý thấy. Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, cằm nhọn gầy gò, cho rằng nàng đang khó chịu vì đến kỳ nguyệt sự, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa, quay đầu đẩy chén trà của nàng sang bên, đổi bằng một bát canh.

 

Tô Vận chỉ nghĩ cô lại muốn lôi mình ra làm bia đỡ, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh như không.

 

Đới Hùng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức khó coi, còn Đới Yến thì cúi đầu không nói gì.

 

Lúc này Thu Mộng Kỳ mới ngẩng đầu lên nói: "Dân chúng sống chẳng dễ dàng, Đới đương gia tìm đến ta, điều kiện đưa ra đều xuất phát từ vấn đề sinh kế, chưa từng có một câu nào là vì tư lợi riêng, vì vậy từ đầu đến cuối ta cũng chưa từng xem đương gia như những phỉ tặc giết người cướp của. Nếu không phải vậy, ta đâu có ý định nhờ ngươi hỗ trợ duy trì trật tự hội chợ, cũng chẳng muốn giao chuyện làm ăn của bằng hữu mình cho ngươi làm."

 

Đới Hùng nếu mà còn không nhìn ra ý tứ của Thu Mộng Kỳ thì đúng là uổng công mọc một đôi mắt. Trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi, liền xoay chuyển mà nói: "Về phần lúc trước nói đến ngọc quế và gỗ hương, bên Thạch Bàn thôn đã bắt đầu sắp xếp bá tánh thu thập, hiện giờ mỗi nhà mỗi hộ đều có thể lấy ra được. Lại còn có những thứ hiếm lạ khác như ngọc trai, sò ốc... cũng có một ít, chỉ chờ bên đại nhân đây bắt đầu thu mua."

 

Thu Mộng Kỳ vừa nghe xong, liền nhìn Tô Vận trao đổi ánh mắt. Giờ đã đến Phong Nhạc hơn một tháng, nếu Tạ gia thực sự để tâm đến chuyện này, chắc cũng đã cử người lên đường, phía bên này cũng nên bắt đầu sắp xếp công việc.

 

Lúc này Tô Vận mới tiếp lời: "Lịch Châu giao thông cách trở, lại là vùng yên chướng, các thương đội đều không muốn đến buôn bán. Đa phần là các cửa hàng địa phương tự thu mua rồi bán lại, nhưng các cửa hàng này vừa trả giá thấp, lại không tiêu thụ được bao nhiêu hàng. Dù có đôi lúc có thương đội ghé qua, cũng hay bị thổ phỉ chặn cướp giữa đường, nên chẳng ai dám mạo hiểm. Vì thế, thứ mộc quế vốn có thể bán được một hai lượng bạc ở Kinh Đô hay nơi phồn hoa, vậy mà ở Phong Nhạc thu mua còn chưa đến mười văn một cân."

 

Đới Hùng liên tục gật đầu, "Đúng thế, tổn hao ở khâu trung gian quá lớn, hàng tốt cũng chẳng bán được giá tốt."

 

"Đại nhân nhà chúng ta có bằng hữu chuyên làm tuyến vận chuyển từ Kinh Đô về phía Lịch Châu, lại có treo bảng phủ nha, phần lớn đều có thể đảm bảo an toàn cho hàng hóa, vì vậy giá thu mua của chúng ta sẽ cao hơn các cửa hàng địa phương một chút, để bá tánh cũng kiếm được ít tiền mưu sinh." Tô Vận nói.

 

Giao cho Vương Già mấy sai dịch áp giải tù phạm, so với những cách khác lại càng ổn thỏa.

 

Đới Hùng nghe xong thì vỗ đùi kêu lên: "Vậy thì tốt quá, dân làng Thạch Bàn thôn thật có phúc."

 

Thu Mộng Kỳ mỉm cười nói: "Không chỉ Thạch Bàn thôn, mục tiêu của bản huyện là cả huyện, sau này đường buôn mở thông, hàng hóa Phong Nhạc ta có thể đưa đến Trung Nguyên và cả phương Bắc, dân chúng sẽ không phải lo chuyện cơm áo."

 

Trên mặt Đới Hùng hiện lên vẻ tán thưởng, nâng chén rượu kính cô một ly, rồi uống cạn.

 

Thu Mộng Kỳ cũng cạn chén rượu, nói: "Còn làm phiền Đới đương gia nhắn giúp các huynh đệ trên đường ở mấy huyện lân cận, đừng làm khó các thương đội qua lại. Thương đội đi được, Phong Nhạc, thậm chí cả Lịch Châu mới có đường sống. Nếu không thì sớm muộn gì quan phủ với thổ phỉ cũng sẽ phải đụng đến gươm đao."

 

Đám thổ phỉ này, có cơ hội thì vẫn nên tiêu diệt mới được.

 

"Được được, họ Đới ta nhất định sẽ truyền đạt đầy đủ."

 

"Bản huyện cũng thay các thương đội đa tạ Đới đương gia."

 

"Khách sáo khách sáo, nào, cạn."

 

Hai người trò chuyện vui vẻ, rượu cũng uống không ít, Tô Vận không hề ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô dần dần ửng đỏ.

 

"Đới đương gia, sau này hàng cứ đưa đến viện Lâu gia trong ngõ Xuân Hi, tìm Tô cô nương là được. Nàng thay bằng hữu ta lo việc này. Còn mấy loại dược liệu lần trước, bây giờ cũng có thể thu, ngày mai ngươi cứ cho người đưa đến, kết khoản ngay tại chỗ..."

 

Thu Mộng Kỳ đã bắt đầu líu lưỡi, nhưng vẫn nhớ chuyện chính. Hiện tại xưởng nhang muỗi ở ngõ Xuân Hi đã bắt đầu vận hành, đang thiếu nguyên liệu đầu vào, cho người giao tận nơi thì đỡ phải để Tô nhị gia ra ngoài mua.

 

"Đại nhân cứ yên tâm, mấy loại thảo dược ấy ven đường đâu cũng có, tiện tay là nhổ được một bó. Ta về sẽ cho người chuẩn bị ngay, sau đó đưa tới tận nơi."

 

Đới Yến bỗng cướp lời: "Cha, hay là cha giao việc này cho ta đi? Dù sao ta với đại nhân-à không, với Tô cô nương cũng quen biết, lại càng thuận tiện cho việc giao tiếp qua lại."

 

Đới Hùng suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Cũng được, cô nương đã lớn, biết giúp cha gánh vác trọng trách. Tống thúc thúc của ngươi sẽ sắp xếp người đi thu hàng từ các nhà các hộ, ngươi thì phụ trách cùng Tô cô nương tiếp nhận, bảo người đem hàng vận chuyển đến ngõ Xuân Hi."

 

"Đa tạ cha đã tin tưởng, nữ nhi nhất định sẽ làm tốt chuyện này."

 

 

Lời tác giả:

 

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho mình trong khoảng thời gian từ 2023-05-26 21:10:51 đến 2023-05-27 19:59:14 nhé~

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tặng mìn:

 

- Một con bò, Nhạc Nhất: mỗi người 1 quả.

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dinh dưỡng:

 

- Biên Mục Đích Sài Quyển: 30 chai

 

- Tokuisuzuko: 10 chai

 

- Chim cánh cụt ở Bắc Cực, Đợi cập nhật đợi tắt đèn: mỗi người 5 chai

 

- 27968822: 2 chai

 

- Bị nổ thành bụi mịn, Minh Cẩn Du: mỗi người 1 chai

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mình sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment