Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 70

Tháng Tám có một ngày lễ quan trọng, đó là Tết Trung Thu.

 

Tiếc là ở triều đại này, tại Phong Nhạc, Tết Trung Thu vẫn chưa trở nên phổ biến.

 

Tối ngày mười bốn tháng Tám, Thu Mộng Kỳ từ thư phòng bước ra, nhìn thấy Tô Vận đang ngồi một mình trong sân ngắm trăng giữa đêm, liền đi đến gần hỏi: "Nhớ nhà sao?"

 

Thật ra khi hỏi câu này, Thu Mộng Kỳ cũng không biết mình đang hỏi nàng nhớ "ngôi nhà" nào, dù sao nhà thật sự của họ nằm ở một thế giới khác, chỉ là ở thế giới đó, người thân của Tô Vận từ lâu đã không còn.

 

Tô Vận ngẩng đầu nhìn cô: "Cũng không hẳn, chỉ là thấy trăng tròn, nên nhìn chơi thôi."

 

Thực ra đối với một bé gái mồ côi như nàng, những ngày lễ như rằm tháng Tám, từ nhiều năm trước đã không còn ý nghĩa. Ban đầu là ngưỡng mộ, sau đó là thất vọng, và cuối cùng là dửng dưng.

 

Thu Mộng Kỳ đại khái cũng đoán được quá trình biến chuyển trong lòng nàng: "Tìm thời gian về thăm phụ mẫu ngươi ở Đại Hà thôn một chuyến."

 

Tô Vận lắc đầu: "Lần trước về cũng chưa lâu, về nhiều, cha ta lại bảo ta phiền."

 

"Có phụ mẫu nào lại bảo con mình phiền chứ."

 

Tô Vận vẫn lắc đầu.

 

Thu Mộng Kỳ nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ ngươi cảm thấy ngày lễ này đã mất đi ý nghĩa ban đầu, nên cũng không muốn cố chấp áp đặt ý nghĩa đó lên một mối thân tình khác."

 

Tô Vận chỉ mỉm cười, không nói gì.

 

Thu Mộng Kỳ đoán rằng có lẽ mình đã nói trúng, cô bước đến ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh Tô Vận, nói: "Thật ra ta cũng giống ngươi, đối với Tết Trung Thu ta chưa bao giờ có kỳ vọng gì, bởi vì mỗi lần đến ngày đó, tâm trạng của nương ta lại trở nên tồi tệ. Thu Dương Vinh đoàn viên cả nhà nhưng chẳng liên quan gì đến bà ấy. Khi ta còn nhỏ, bà ấy thường trút giận lên người ta, lúc đó ta còn ngốc nghếch không hiểu vì sao bà ấy lại đột nhiên như phát điên, đánh ta đến mức sống dở chết dở. Mãi đến sau mười tuổi ta mới học được cách phản kháng, dù không đánh lại bà ấy nhưng ta có thể chạy, bà ấy không đuổi kịp ta. Không chỉ Tết Trung Thu, mà tất cả những ngày lễ đại diện cho sum vầy và tình yêu, ta đều tránh xa bà ấy."

 

Tô Vận nghe xong, thở dài một tiếng rồi nói: "Nghe vậy thì có vẻ trong chuyện này ta may mắn hơn ngươi một chút, ít nhất là mấy năm cha ta còn sống, ta vẫn có vài ký ức mơ hồ, mỗi năm Trung Thu đều rất vui vẻ. Sau khi cha ta mất, vào những ngày như thế, nương ta sẽ tự nhốt mình trong phòng. Còn ta, cũng chẳng có mục tiêu, cứ lặp đi lặp lại làm mấy bài kiểm tra mãi không hết."

 

Thu Mộng Kỳ khúc khích cười: "Xem ra Trung Thu của chúng ta đều chẳng vui vẻ."

 

Hai người dường như đều chìm vào những hồi ức không mấy tốt đẹp trong quá khứ, hồi lâu không nói thêm lời nào.

 

Một lúc lâu sau, Tô Vận co chân lại ôm lấy đầu gối, cằm tựa lên, nhẹ giọng nói: "Thu Mộng Kỳ, ta muốn ăn bánh trung thu."

 

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nét mềm mại của nữ tử, nhưng lại xen lẫn vài phần cô quạnh. Thu Mộng Kỳ quay đầu lại, nhìn nữ nhân bên cạnh đang được ánh trăng bao phủ, lần đầu tiên cảm thấy nàng mỏng manh và cô đơn đến vậy, dường như suốt bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai bước vào trái tim nàng, cũng chưa từng có ai thật sự hiểu nàng, mà bản thân mình, lại còn từng hiểu lầm nàng hết lần này đến lần khác.

 

Trong ấn tượng của Thu Mộng Kỳ, Tô Vận chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế này, cũng chưa từng đưa ra một yêu cầu nào mềm mại như vậy.

 

Từng tia thương xót lặng lẽ dâng lên trong lòng cô.

 

Một yêu cầu như thế, không cách nào từ chối, cũng không nỡ từ chối.

 

"Có gì khó đâu, sáng mai ta dậy sẽ chuẩn bị, đảm bảo tối mai ngươi sẽ được ăn bánh trung thu." Thu Mộng Kỳ nâng cao giọng, vỗ ngực cam đoan.

 

Tô Vận nghiêng đầu nhìn cô: "Thì ra, cảm giác đưa ra yêu cầu thế này cũng không tệ, mong là lúc điều ước được thực hiện, ta cũng sẽ vui vẻ như bây giờ."

 

Thu Mộng Kỳ càng thêm đau lòng: "Ngươi muốn ăn nhân gì?"

 

"Gì cũng được, chỉ cần là bánh trung thu là được."

 

Thu Mộng Kỳ khẽ cười: "Yêu cầu thấp thế này, sau này có thể yêu cầu nhiều hơn một chút."

 

"Khi việc đạt được trở nên quá dễ dàng, thì sẽ chẳng còn gì bất ngờ."

 

"Với tần suất đưa ra yêu cầu của ngươi, bất ngờ có lẽ sẽ không ít."

 

Lần này đến lượt Tô Vận cười, ánh trăng nhẹ nhàng của buổi đêm khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người cũng trở nên mềm mại hẳn.

 

"Ngươi nói đúng, ta gần như chưa từng đòi hỏi gì từ ai, nếu việc lúc bị lưu đày ta nhờ ngươi giúp đỡ Tô gia cũng tính là một lần, thì đó có lẽ là một trong số ít lần ta từng đưa ra yêu cầu."

 

Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Chuyện đó không tính là yêu cầu, lúc ấy chỉ là trao đổi ngang giá giữa chúng ta mà thôi."

 

"Nếu đã là trao đổi, ta nhớ ở trạm dịch khi đó, ngươi từng uống say, ta đã cõng ngươi một lần, lần này, ngươi cũng cõng ta về đi, xem như trao đổi."

 

Thu Mộng Kỳ vốn không phải người nhạy cảm, nhưng lại có thể cảm nhận được rằng Tô Vận đêm nay, khắp người đều toát lên sự cô đơn đến xé lòng, cô dịu giọng đáp: "Chuyện đó không cần trao đổi, chỉ cần ngươi cần, lúc nào ta cũng có thể cõng ngươi về."

 

Tô Vận mỉm cười, lười nhác, mềm mại tựa bông. Trạng thái như thế, Thu Mộng Kỳ xưa nay chưa từng thấy qua, tựa hồ ly yếu ớt dưới ánh trăng.

 

Chỉ thấy nàng khẽ hé môi nói tiếp: "Vậy ngươi có thể ôm ta về không, ôm kiểu như công chúa, ta lớn thế này, chưa từng được ai ôm như vậy."

 

Trái tim Thu Mộng Kỳ trong khoảnh khắc đó, khẽ rung lên một chút.

 

Trong mắt cô, yêu cầu như vậy căn bản không phải là yêu cầu, đối với cô mà nói, có lẽ đây là một sự thân mật và ưu ái chân thật nhất.

 

"Thường Tuấn cũng chưa từng ôm ngươi sao?" Cô hỏi.

 

Cô cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi ra câu này vào lúc này, cái tên Thường Tuấn giữa hai người bọn họ gần như là điều cấm kỵ, mỗi lần nhắc đến là sẽ nổ ra mâu thuẫn, vậy mà trong đêm trăng dịu dàng thế này, cô lại một lần nữa nhắc đến người đó.

 

Tô Vận lặng lẽ nhìn cô, không tức giận, cũng không có cảm xúc nào bị khuấy động, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Hắn có từng bế ta hay không, ngươi rất để tâm sao?"

 

Thu Mộng Kỳ gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Ta chỉ muốn biết thôi."

 

Khi nói ra câu này, cô không biết rằng tâm trạng của mình đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây mỗi khi nhắc đến Thường Tuấn, là vì cô tức Tô Vận giành đồ với mình, tức nàng xen vào.

 

Nhưng giờ phút này hỏi đến chuyện đó, điều cô để tâm là: Thường Tuấn có từng ôm nàng hay chưa.

 

Đáng tiếc, cô không tự nhận ra điều đó, nói xong mới cảm thấy lúc này nhắc đến Thường Tuấn thật phá hỏng bầu không khí, bởi vì cô từng hứa với đối phương, sẽ không so đo chuyện quá khứ, cô không thể cứ liên tục thất hứa.

 

"Ngươi không cần trả lời, ta-ta chỉ là-ta không hỏi nữa là được."

 

Vẻ mặt Tô Vận không có nhiều thay đổi, như thể đang nói chuyện người khác vậy: "Không có, hắn chưa từng ôm ta, bọn ta thậm chí còn chưa từng nắm tay-"

 

Nghe đối phương từng chữ từng câu trả lời, Thu Mộng Kỳ không thể tự lừa mình là bản thân không để tâm, cô thật sự để tâm. Nhưng lúc này đây, trong lòng lại trào lên cảm giác rạo rực như hoa nở, lại ngượng ngùng muốn che giấu, nên vội vàng cắt lời Tô Vận.

 

"Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi không cần nói tiếp."

 

Nói xong lại cảm thấy giọng mình có vẻ hơi lớn, cô khẽ ho một tiếng, quyết định cho qua chuyện này, rồi đứng dậy bước đến trước mặt Tô Vận nói: "Ta ôm ngươi về."

 

Tô Vận không vì chuyện nhắc đến Thường Tuấn trước đó mà mất hứng, ngược lại khóe môi còn lộ ra ý cười nhàn nhạt, nàng dang hai tay ra, hướng về phía Thu Mộng Kỳ.

 

Cảm giác được tin tưởng khiến Thu Mộng Kỳ vô cùng thỏa mãn, cô khom người một chút, một tay luồn qua nách Tô Vận ôm lấy lưng nàng, một tay vòng xuống dưới đầu gối, cứ thế nhẹ nhàng bế nàng lên ôm vào lòng.

 

Má kề má, hơi thở quấn lấy nhau, đây là một trải nghiệm chưa từng có, khiến trái tim Thu Mộng Kỳ trong khoảnh khắc ấy đập rộn như trống trận.

 

Cô không dám cúi đầu nhìn xuống, sợ sẽ chạm phải ánh mắt sâu thẳm ấy.

 

Đôi mắt cứ thế nhìn thẳng về phía trước, dùng phần ngực và bụng để cảm nhận thân thể mềm mại và hơi ấm từ đối phương.

 

Điều cô không để ý là, cô càng căng thẳng, người trong lòng lại càng vô tư, càng to gan mà siết chặt lấy cổ cô, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

 

"Ngày mai ngoài ăn bánh trung thu, chúng ta làm ít đồ nướng đi... gọi nhị thúc bọn họ tới, mọi người vừa ăn ngon vừa ngắm trăng." Thu Mộng Kỳ như ôm vật báu trong tay, lại sợ yên lặng sẽ khiến Tô Vận cảm thấy ngượng ngập, lắp bắp chuyển sang đề tài khác.

 

"Được, đều nghe theo ngươi."

 

Má nó, sao câu này nghe vừa mềm vừa dịu, lại khiến người ta phấn chấn như vậy chứ, tim Thu Mộng Kỳ lại đập càng loạn.

 

Từ sân vào phòng không xa, chỉ vài bước đã tới nơi, Thu Mộng Kỳ chỉ hận con đường này có thể kéo dài mãi mãi, đi một đời cũng không hết.

 

Đáng tiếc, làm gì có con đường nào không có điểm dừng, cô nhẹ nhàng đặt Tô Vận xuống giường rồi nói: "Tới rồi, ngủ đi."

 

Tô Vận duỗi người nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Vậy khi nào ngươi ngủ?"

 

"Ta còn chưa tắm, giờ đi tắm, ngươi ngủ trước đi."

 

Lúc này tâm trạng đang xao động, cô bắt buộc phải đi tắm để hạ bớt nóng nảy.

 

"Ngươi nhanh lên một chút, đừng tắm quá muộn."

 

Thu Mộng Kỳ gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi ngủ trước, đừng chờ ta."

 

Quả nhiên Tô Vận ngoan ngoãn đổi tư thế, nhắm mắt nằm im.

 

Ánh mắt Thu Mộng Kỳ lướt qua gò má rồi tới cổ nàng, cuối cùng buông mùng chống muỗi xuống, xoay người cầm y phục đi về phía phòng tắm.

 

---

 

Sáng sớm hôm sau, Thu Mộng Kỳ dậy sớm để ra tiền viện sắp xếp công việc.

 

Hôm nay không phải ngày nghỉ, Thu Mộng Kỳ chủ động xin nghỉ phép, dù thực ra cũng chẳng ai duyệt đơn, nhưng cô không muốn để người khác bắt bẻ, nên vẫn làm theo thủ tục một chút.

 

Bánh trung thu là điểm nhấn trong hôm nay, bởi là ý tưởng bất chợt nên muốn tự tay làm thì không khả thi, dù sao cũng không có đủ dụng cụ.

 

May mắn là chuyện đó chẳng làm khó được Thu Mộng Kỳ, cô mang bản vẽ đến tiệm thợ mộc nhờ đóng tạm hai cái khuôn, đặt thêm vài trăm que tre để xiên thịt, sau đó đi mua nguyên liệu làm bánh trung thu.

 

Vỏ bánh trung thu thời cổ thường làm từ bột nếp, bột mì... may mắn là những thứ này cũng dễ tìm. Về phần nhân bánh thì có đậu đỏ, sen nhuyễn, chà là, mứt hoa quế v.v...

 

Lấy đủ nguyên liệu xong, cô liền chạy thẳng đến Thiên Hương Lâu.

 

Giai đoạn hai của Thiên Hương Lâu mới xây xong, trang bị đầy đủ, còn có hai lò nướng bằng gạch, khu nhà mới yên tĩnh ít người, hoàn toàn có thể để Thu Mộng Kỳ sử dụng.

 

Lão bản nương Thiên Hương Lâu là Chung Thục Nương còn đặc biệt điều hai đầu bếp tới giúp, cộng thêm Xuân Đào, khiến khối lượng công việc của Thu Mộng Kỳ lập tức giảm đáng kể.

 

Cô phân công một đầu bếp làm vỏ bánh: trộn bột nếp và bột mì với dầu mỡ và nước đường, sau đó cho thêm nước tro tàu, trộn đều rồi nhào thành bột, tiếp đến cán mỏng bột làm vỏ bánh.

 

Người còn lại thì phụ trách làm nhân. Ngoài bánh ngũ nhân ra, các loại nhân khác đều có cách làm tương tự, chỉ cần ngâm mềm hoặc nấu chín nguyên liệu, sau đó dùng cối đá giã nhuyễn là xong.

 

Rất nhanh sau đó, vỏ và nhân bánh đều được chuẩn bị xong, Xuân Đào phụ trách gói bánh, dưới sự hướng dẫn của Thu Mộng Kỳ, nàng vo tròn nhân bánh, đặt vào giữa vỏ bánh, gói lại bốn phía, rồi cho vào khuôn vừa làm xong, nhẹ nhàng ấn khuôn để tạo hoa văn.

 

Cuối cùng đặt bánh lên khay nướng, cho vào lò gạch để nướng.

 

Chung Thục Nương nghe nói huyện lệnh đang làm một loại món mới thì không kìm được tò mò đến xem, Thu Mộng Kỳ còn mong nàng ta đến. Trung thu hiện vẫn chưa trở thành phong tục phổ biến, cũng chưa có bánh trung thu, nếu truyền công thức lại cho Thiên Hương Lâu, sau này có thể biến món này thành đặc sản của Phong Nhạc, đúng là chuyện tốt.

 

Thấy đầu bếp làm thử một lần, Chung Thục Nương cũng không nhịn được mà tự tay làm vài cái.

 

Chờ bánh nướng chín, mọi người mỗi người lấy một cái nếm thử, Thu Mộng Kỳ ăn được hương vị quen thuộc, nhớ đến tối qua Tô Vận nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp nói: "Thu Mộng Kỳ, ta muốn ăn bánh trung thu," cô liền thấy tim gan muốn dâng ra hết, chỉ mong nhanh chóng làm ra bánh cho nàng ấy ăn. Giờ bánh đã xong, người kia chắc chắn sẽ rất vui, bản thân cô cũng thấy như đang bay trên mây, bồng bềnh lơ lửng.

 

Chung Thục Nương và hai vị đầu bếp lần đầu tiên được ăn loại bánh gọi là "bánh trung thu" này, cảm thấy ngon vô cùng, nếu không phải ngại Thu Mộng Kỳ đang ở đây, bọn họ sớm đã muốn ăn thêm vài cái.

 

Xuân Đào, đại nha hoàn đắc lực bên cạnh Thu Mộng Kỳ, từ lâu đã nắm rõ tính cách của cô, liền một mạch ăn liền ba cái.

 

"Vỏ bánh giòn tan, vào miệng là tan ngay, nhân mềm mại ngọt thơm, hương vị phong phú, ngon miệng vô cùng. Thu đại nhân, thật sự quá ngon! Không ngờ ngài còn là cao thủ làm điểm tâm ngọt nữa đấy." Chung Thục Nương ăn vẫn chưa đã miệng, không kìm được mà tấm tắc khen ngợi.

 

Thu Mộng Kỳ cười nói: "Ta nào có tay nghề cao như vậy, là một người bằng hữu trước kia dạy ta làm, lại thêm hai vị đầu bếp khéo léo phối hợp ăn ý, mới có thể làm ra món bánh ngon thế này."

 

Hai đầu bếp được khen, vội vàng chắp tay khiêm tốn, nói không dám nhận.

 

"Hóa ra món ngon như vậy gọi là bánh trung thu, nhìn cũng thật giống vầng trăng tròn trên trời, tròn đầy viên mãn."

 

"Hầy, chẳng phải thế sao. Lão bản nương, ngươi bảo bọn họ làm theo cách vừa rồi, giúp ta làm thêm năm mươi cái, nguyên liệu không đủ thì đi mua, tính thêm phí địa điểm phí nhân công bao nhiêu ta lát nữa trả một thể cho ngươi. Buổi chiều tối mang đến nha môn, đưa tới chỗ nhà ta là được."

 

Chung Thục Nương cười nói: "Cần gì đại nhân phải trả tiền, chúng ta cũng được nếm không ít, hơn nữa, học được một món mới thế này mà chẳng mất gì, đáng lẽ ra chúng ta phải đưa bạc cho ngài mới phải."

 

"Thôi thôi, việc nào ra việc đó, tay nghề này cũng không phải tổ truyền nhà ta, là người khác dạy, cũng chẳng phải chuyện gì quý hiếm. Nhưng nếu ngươi thấy bánh này ngon, có thể làm rồi quảng bá rộng rãi, biến nó thành đặc sản của Thiên Hương Lâu, thậm chí của cả Phong Nhạc, sau này ta muốn ăn thì không cần tự tay làm."

 

Chung Thục Nương nghe vậy, vẻ vui mừng không giấu nổi hiện rõ trên mặt: "Đại nhân, ý ngài là chúng ta có thể làm loại bánh này đem bán?"

 

"Có gì mà không được, kỹ nghệ này ta tặng cho ngươi, về sau ngươi dùng thế nào thì tùy," Thu Mộng Kỳ nói xong liền tháo tấm vây bố, chuẩn bị đổi sang chiến trường chợ búa mua thức ăn. Đêm nay ngoài bánh trung thu, còn có đồ nướng, những nguyên liệu ấy cũng phải sớm sửa soạn, xiên thành từng xiên cho ổn thỏa.

 

"Lão bản nương, tối nay ta có một bữa tiệc nhỏ tại nhà, chỉ có Tô cô nương và mấy người bằng hữu của ta cùng ăn bánh trung thu ngắm trăng. Nếu ngươi rảnh, có thể dẫn theo tiểu bằng hữu nhà ngươi tới chơi."

 

Tô Vận đến đây chưa quen ai, lần trước giúp cô thương lượng việc hợp tác giữa nha môn và Thiên Hương Lâu, theo lời kể thì nàng và Chung Thục Nương nói chuyện cũng khá hợp ý, vì vậy Thu Mộng Kỳ mở lời mời luôn.

 

Chung Thục Nương không ngờ lại được mời đến phủ huyện lệnh làm khách, cố nén niềm vui trong lòng, đáp: "Được đại nhân mời ngắm trăng, thật là vinh hạnh, vậy thì Thục Nương xin phép quấy rầy."

 

"Được, vậy tối gặp lại." Nói xong liền dẫn Xuân Đào đi chợ.

 

Phải mua ít than củi, nguyên liệu gồm có hàu sống, mực, ba chỉ heo, cánh gà, thịt dê, sụn gà... Riêng thịt bò thì đừng mơ, thời nay bò phải để cày ruộng, trừ khi bò bị ngã chết thì mới có dịp ăn thịt bò. (Editor: t dịch đoạn này lúc đang 22:00 =[[[ thèm quá)

 

Rau củ cũng không thể thiếu, cà tím, hẹ các thứ mang theo hết.

 

Chở một xe thực phẩm đầy ắp về nhà, thì trời đã xế chiều hơn bốn giờ.

 

Thu Mộng Kỳ bảo Vương Tiểu Bảo đến ngõ Xuân Hi thông báo cho nhà Tô nhị gia cùng mẫu tử Xuân* Nương tối nay đến ăn cơm, những người còn lại thì lo sơ chế nguyên liệu, người rửa người thái người xâu thịt, bận rộn không ngơi tay.

 

(*) tác giả để là Xuân nơi mình giữ nguyên nha

 

Lúc này Tô Vận đang dẫn Đại Phúc ra ngoài tìm sân viện, khi nàng về đến nơi thì mọi người đã xâu xong hơn nửa số thịt, còn Thu Mộng Kỳ thì đang pha chế gia vị nướng.

 

Thời điểm này ớt vẫn chưa được đưa vào, nhưng may mắn còn có hoa tiêu và thì là, đủ để thay thế phần nào. Đồng thời tỏi băm, mật ong, chanh cũng không thể thiếu, cả mắm nghê(nước tương) cũng được chuẩn bị đầy đủ.

 

Nhìn thấy cô hiếm khi chuyên tâm như vậy, Tô Vận không nhịn được muốn trêu chọc một chút, liền bước tới đưa tay che mắt cô lại.

 

Vài hạ nhân thấy hai người thân thiết như thế, sớm đã quen mắt.

 

Thu Mộng Kỳ đang đổ muối, bị nàng dọa bất ngờ như vậy suýt chút nữa đổ quá tay, trách yêu: "Tô Khanh Vận, đừng có phá."

 

Tô Vận buông tay xuống, hỏi: "Ta còn chưa mở miệng, sao ngươi biết là ta?"

 

"Ngươi nói xem ngoài ngươi ra còn ai dám làm thế với ta?"

 

Tô Vận nghe vậy cũng thấy mình thật ngốc, không nhịn được bật cười khúc khích.

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Gia vị đã điều xong, thử nướng một xiên thịt dê xem hương vị thế nào, đừng để làm cả đống thịt lại gọi cả đám người tới, cuối cùng thất bại thì mất mặt chết."

 

Tô Vận mày mắt cong cong: "Không đâu, gia cầm gia súc bây giờ không cho ăn cám, thịt rất ngon, chỉ cần thêm tí muối cũng đã ngon, huống chi ngươi còn có bột thì là và mấy loại sốt kia."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức lại tràn đầy tự tin, "Vậy được, ta thử nướng hai xiên, tiếc là không có bột ớt."

 

"Ngươi nên biết đủ đi."

 

Lúc nói chuyện, Thu Mộng Kỳ đã bắt đầu nướng thịt, đầu tiên phết dầu rồi từ từ nướng, dưới sức nóng của than hồng, thịt nướng kêu xèo xèo, âm thanh nghe thôi đã thấy thèm, khi chín khoảng tám, chín phần thì phết thêm sốt, rắc bột thì là.

 

Mùi thơm cũng bắt đầu dậy lên, khiến Đại Phúc, Lục Tử đang xiên thịt bên cạnh đều nuốt nước bọt ừng ực.

 

Không lâu sau, hai xiên thịt nhanh chóng chín, Thu Mộng Kỳ nói: "Bao nhiêu năm không nướng thịt, cảm giác tay nghề cũng kém đi, ta ăn thử trước, ngon rồi mới cho ngươi."

 

Vừa nói vừa cắn miếng đầu tiên ở trên cùng.

 

"Ừm, xem ra tay nghề vẫn chưa mất." Nói xong mới đưa xiên còn lại cho Tô Vận.

 

Tô Vận cũng đã lâu không được ăn đồ nướng, lúc nãy nhìn Thu Mộng Kỳ ăn đã âm thầm nuốt nước bọt, giờ cuối cùng được ăn thử, vui vẻ vô cùng.

 

"Oa, Thu Mộng... Thu đại nhân, không ngờ tay nghề của ngươi thật lợi hại," Tô Vận vốn luôn kiệm lời cũng không nhịn được thốt lên tán thưởng, khiến mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, "Chín đều mềm thơm, ăn vào tầng tầng lớp lớp vị, ngon lắm."

 

Trong chốc lát, âm thanh nuốt nước bọt vang khắp nơi.

 

Thu Mộng Kỳ cười nói: "Trước tiên gọi vài người lại đây, bản huyện dạy các ngươi cách nướng thịt, lát nữa nhị gia và lão bản nương tửu lâu Thiên Hương tới, cũng cần có người nướng thịt tiếp khách."

 

Lục Tử, Gầy Khỉ lập tức lao tới, muốn học nướng thịt, Xuân Đào cũng háo hức không kém.

 

"Chỉ ba người các ngươi, lại đây, theo ta học, đầu tiên là hơ qua lửa một lượt, phết dầu -- đúng rồi, như vậy --"

 

"Một tay cầm năm xiên nướng là được, nhiều quá thì lo không xuể, phải kiên nhẫn, lửa không được quá lớn, nhiệt phải đều -- đúng, đúng rồi --" (Editor: em thèmmmmm)

 

Thu Mộng Kỳ kiên nhẫn chỉ dạy từng người một, Tô Vận nhìn cô, lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, trong lòng chợt thấy khoan khoái dễ chịu.

 

Đúng lúc này, cửa sau vang lên tiếng gõ, Tô Vận bảo mọi người tiếp tục làm việc, còn mình thì chạy ra mở cửa, thì ra là Tô nhị gia và nhóm của Chung Thục Nương đều đã tới, tình cờ gặp nhau ngay tại cửa.

 

Gia đình Tô nhị gia vốn đã quen thân, không cần tiếp đãi cầu kỳ, Vương Tiểu Bảo trực tiếp dẫn họ vào sân.

 

Tô Vận kéo tay Chung Thục Nương nói: "Đến rồi, mau vào trong."

 

Không ngờ bên chân Chung Thục Nương còn có một tiểu manh oa đang níu theo.

 

Chung Thục Nương cười nói: "Nhi tử ta, gọi là A Mãn."

 

"A Mãn, mau chào mọi người đi."

 

"Tô tỷ tỷ mạnh khoẻ--"

 

Nghe giọng nói non nớt kia, lòng Tô Vận cũng như tan chảy, đưa tay xoa mặt bé rồi nói: "Gọi là dì đi."

 

"Chào dì Tô --"

 

"Ngoan lắm, mau vào sân, có đồ ăn ngon."

 

Vừa nói vừa thấy sau lưng Chung Thục Nương còn có hai tiểu sai vặt, mỗi người xách một hộp đồ ăn lớn.

 

Chung Thục Nương cười nói: "Bánh trung thu do đại nhân dạy bọn ta làm, cũng mang theo tới đây."

 

Đại Phúc lập tức nhận lấy đồ trong tay họ, xách vào sân.

 

Lúc này người đã đến đông đủ, Thu Mộng Kỳ cũng vừa dạy xong đồ đệ, liền nhanh chóng ra đón Tô nhị gia và Chung Thục Nương.

 

Thấy nhi tử của Chung Thục Nương, tiểu gia hỏa trắng trẻo mũm mĩm vô cùng đáng yêu, cô không nhịn được mà ôm lên xoay một vòng.

 

Phù Nhi và Tô Huyên, hai tiểu tỷ muội, nắm tay đứng một bên, mắt long lanh nhìn cô.

 

Thu Mộng Kỳ đặt A Mãn xuống rồi hỏi: "Phù Nhi, nương ngươi đâu?"

 

"Nương bảo ở nhà có chút việc, tối nay không đến, bảo đại nhân cứ ăn uống vui vẻ."

 

Xuân Nương vì chuyện của trượng phu, ngại đến nha môn, nhưng lại không nỡ giữ nữ nhi ở nhà, nên đành ở lại trông nhà ở ngõ Xuân Hi.

 

Thu Mộng Kỳ xoa đầu bé nói: "Được, mọi người cùng ăn uống vui vẻ, lát nữa về nhớ mang chút đồ ngon cho nương, được không?"

 

"Được, đa tạ đại nhân." Mắt Phù Nhi long lanh, tràn đầy hân hoan.

 

"Mau đi tìm Xuân Đào tỷ tỷ, bảo tỷ ấy nướng thịt ngon cho các ngươi ăn, Huyên Nhi, trông chừng Phù Nhi, đừng để nàng chạy ra chỗ hồ nước--"

 

Hai tỷ muội vui vẻ đồng thanh đáp lời, reo hò chạy về phía đống lò nướng.

 

"Tiểu Bảo, trông chừng bàn ghế, thiếu thì mang thêm vào."

 

"Dạ đại nhân, đều đã đủ cả."

 

"Chó Gò, đem rượu bưng lên đây, bọn nhỏ thì uống cháo đậu xanh và sữa dê mà chúng ta nấu hồi chiều."

 

"Dạ được ngay đại nhân--"

 

Vài chiếc bàn lớn được kê gần ngay lò nướng, với tay là có thể lấy xiên thịt.

 

Tô nhị gia, Phương thị và Chung Thục Nương cũng lần lượt ngồi vào bàn, nhìn nhóm ba người đang bận rộn đứng thành hàng bên lò than, trong mắt đều hiện vẻ tò mò.

 

Trong ba người thì Gầy Khỉ nướng giỏi nhất, lượt đầu mỗi tay cầm năm xiên, tới lượt hai đã tăng lên thành hai mươi xiên, hai tay luân phiên, quét dầu rắc gia vị mượt mà như nước chảy mây trôi, lửa cũng vừa vặn đều đặn, lúc bày lên trước mặt mọi người, thịt vẫn còn xèo xèo chảy mỡ, mùi thơm ngào ngạt.

 

"Đến đến đến, ăn thôi--"

 

"Woa--ngon quá! Ăn ngon thật!"

 

"Quá thỏa mãn--"

 

Đúng lúc mọi người đang ăn uống thỏa thích, chỉ thấy một người đẩy cửa bước vào, miệng không ngừng nói: "Thơm quá --thật sự là thơm quá --món gì mà thơm vậy chớ, cái mũi già này của lão sắp nổ tung--"

 

Không phải lão già quái gở kia thì còn ai vào đây nữa.

 

Tô Vận cười nói: "Lão thần y tới rồi, mau mau vào ngồi."

 

 

Lời tác giả:

 

Tạm thời viết thêm một chương mang tính đời thường, chương này trước kia chưa từng có.

 

Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-06-08 20:18:05 ~ 2023-06-09 21:33:07 ~

 

Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã ném mìn:

 

龚佑熙, 一头牛, 请君共剪西窗烛 - mỗi người 1 quả.

 

Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã tưới dinh dưỡng:

 

苟苟 - 23 chai; AZR, 半夏有毒 - mỗi người 20 chai; 一坨黑团团 - 18 chai; ?, 青兖, 老婆大人晚安 - mỗi người 10 chai; 梦愿·星晨 - 8 chai; NaughtyCat - 5 chai; 好好学习 - 3 chai; 小豆子 - 2 chai; 原上草, 冷似火焰 - mỗi người 1 chai.

 

Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment