Trong khoảng thời gian Tô Vận đang chế tạo thiết bị chưng cất cùng đại sư huynh dưỡng thương, Thu Mộng Kỳ vẫn như thường lệ lên công đường làm công việc của một huyện lệnh.
Nếu là ngày trước, cô có thể rảnh rỗi thì sẽ không khiến bản thân bận rộn lên, nhưng hiện nay, từ khi biết được trong lòng mình đối với Tô Vận có tâm tư, thì không thể nào tiếp tục không nghĩ tới tiến thủ nữa.
Vì thế cô quyết định bắt đầu từ những lĩnh vực mà bản thân không giỏi, đương nhiên là trừ việc xét xử vụ án.
Hôm ấy, cô cho gọi Khổng Hưng Hiền đến, hỏi về tình hình dân chúng nộp thuế.
Khổng Hưng Hiền đáp: "Bẩm đại nhân, việc thu thuế ở Phong Nhạc ta chủ yếu do nha môn hộ phòng phụ trách, sau đó phối hợp với các vị hương thân trong huyện để tiến hành thu. Mấy năm nay vẫn luôn làm như vậy, cũng không xảy ra sai sót gì lớn, chỉ là gần đây..."
"Gần đây làm sao?"
"Đại nhân chưa rõ, thuế thu trong bốn mươi lăm thôn của Phong Nhạc phần lớn được giao cho hai nhà hương thân Vương thị và Triệu thị đứng ra thu, mỗi nhà phụ trách hơn hai mươi thôn. Thường thì đến thời điểm này, thuế thân đã thu gần xong, nhưng giờ lại chưa đến bốn phần. Phía Vương gia thì tiến độ vẫn ổn, nhưng bên Triệu gia thì lại rất trì trệ."
"Triệu gia bên đó xảy ra chuyện gì? Sao lại chậm trễ như thế?"
"Nghe nói gần đây tôn tử của Triệu lão gia bị mất tích, Triệu gia trên dưới đều bận rộn đi tìm vị tiểu công tử, căn bản không còn tâm trí đâu mà giúp triều đình thu thuế. Nếu năm nay không thể nộp đủ thuế đúng hạn, nhiệm vụ không hoàn thành, trên triều mà truy xét xuống thì chúng ta khó mà ăn nói cho xuôi."
"Lại có chuyện như thế sao? Nha môn đã cho người giúp tìm chưa?" Thu Mộng Kỳ hỏi.
"Cũng đã cho người đi tìm rồi, nhưng theo ta thấy, bao năm nay Triệu gia thu thuế vẫn luôn không phân rõ công tư, lại thường xuyên dây dưa chậm trễ, chi bằng giao toàn bộ phần thuế của Triệu gia cho Vương gia làm, như vậy cũng dễ bề thống nhất."
Thu Mộng Kỳ đối với cách nói này của Khổng Hưng Hiền cũng không có ý kiến gì lớn, dù sao việc thu thuế mà thống nhất được thì vẫn là tốt nhất, nếu hai nhà mỗi bên làm một kiểu, lại thêm trình độ người thu thuế không đồng đều, rất dễ nảy sinh mâu thuẫn.
Đã vậy thì nếu Triệu gia không lo được, giao cả cho Vương gia phụ trách cũng không phải không được.
Đang định gật đầu đồng ý, cô chợt bắt gặp ánh mắt láu lỉnh đang đảo quanh của Khổng Hưng Hiền, trong lòng liền đổi ý, nói: "Chuyện này để sau hẵng nói, đợi ta tìm thời gian gặp mặt gia chủ Triệu gia, nghe xem bọn họ nói sao rồi mới quyết định cũng không muộn."
Bao nhiêu năm nay vẫn là Vương gia Triệu gia cùng phụ trách thu thuế, theo như lời Khổng Hưng Hiền vừa rồi, việc Triệu gia chậm chạp trong thu thuế vốn đã có từ lâu. Thế nhưng mấy năm nay hắn là người thay mặt xử lý chính sự Phong Nhạc huyện, sao không sớm đưa ra quyết định thống nhất quyền thu thuế, mà lại đợi đến khi mình tới rồi mới đề xuất chuyện này, trong đó chẳng lẽ không có điều gì mờ ám? (Editor: đoạn này cho thấy sự trưởng thành của TMK nè)
Quả nhiên, khi nghe Thu Mộng Kỳ nói vậy, trong mắt Khổng Hưng Hiền hiện lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thường.
"Đại nhân làm việc thận trọng, nghĩ trước tính sau, hạ quan thụ giáo-"
Thu Mộng Kỳ lười nghe hắn nói mấy lời nịnh hót, lập tức ngắt lời: "Chủ sự hộ phòng cũng họ Vương, chẳng hay người đó cũng là người Vương gia sao?"
Khổng Hưng Hiền vội vàng đáp: "Đúng là như vậy, việc thu thuế và giáo hóa dân chúng, ở cấp huyện và thôn đều phải dựa vào sự phối hợp của các hương thân địa phương. Vương gia ở Phong Nhạc cũng giúp không ít."
Người ta vẫn nói "hoàng quyền không xuống đến thôn xã", quan của triều đình tại địa phương cao nhất cũng chỉ đến huyện úy, dưới nữa đều phải dựa vào mô hình quản lý cơ sở của tầng lớp hương thân.
Theo thứ tự "sĩ nông công thương", sĩ là đứng đầu tứ dân, triều đình quản quan phủ, quan phủ quản sĩ thân, sĩ thân quản dân thường, chuyện thu thuế như vậy phần lớn cũng phải nhờ vào sĩ tộc hương thân cùng phối hợp thực hiện.
Nhưng để sĩ tộc hương thân thu thuế, cũng tiềm ẩn không ít vấn đề.
Thuế là gốc rễ của quốc gia, lấy từ dân rồi dùng cho dân, nhưng chuyện quan trọng như thế lại giao cho một sĩ tộc nắm quyền, thì trong đó dễ sinh ra gian lận và lợi dụng, công bằng chính trực cũng khó mà đảm bảo.
Với thân phận là người hiện đại, Thu Mộng Kỳ thật sự rất khó thích nghi với cách làm như vậy.
Giờ nghe nói chủ sự hộ phòng Vương Thiếu Đình chính là người Vương gia, mà lại là người được Khổng Hưng Hiền hết sức tiến cử, cô lập tức đã có toan tính trong lòng.
Lần trước tra sổ sách, Vương Thiếu Đình còn viện cớ công vụ bận rộn, đem chuyện sổ sách đẩy đi sạch sẽ, cuối cùng lại là Đinh Diên phải ra mặt chịu tội thay.
Nghĩ tới chuyện đó là cô đã thấy bực bội, trong lòng càng thêm không có thiện cảm với Vương gia.
Nhưng cô vẫn gật đầu nói: "Chính lệnh triều đình ban xuống, phần nhiều phải dựa vào hương thân làm gương, nhưng nói cho cùng, Triệu gia cũng là môn phiệt thế gia, dẫu hiện tại việc thu thuế không thuận lợi, nhưng xét công lao từng giúp triều đình trước đây, cũng không thể nói dẹp là dẹp việc của họ ngay được."
"Vâng, đại nhân."
Vì vậy, Thu Mộng Kỳ quyết định tìm thời gian đi đến thôn xóm một chuyến, tìm hiểu tình hình liên quan đến thuế vụ, xem thử có phương pháp vận hành nào hợp lý hơn không.
Bên phía Tô Vận thì muốn mở xưởng sản xuất thủy tinh nên cần chọn địa điểm, đúng lúc có thể nhân cơ hội này xem thử có nơi nào phù hợp hay không.
Việc chọn vị trí xây dựng nhà xưởng chủ yếu dựa vào giao thông, tốt nhất nên gần tuyến đường thủy, sau này dù là ra biển hay vận chuyển vào nội địa các nơi khác thì đi đường thủy vẫn là lựa chọn tốt nhất, có thể giảm được tổn thất trong quá trình vận chuyển.
Hơn nữa, gia công thủy tinh cần dùng lượng lớn nước, nhất định phải gần bờ sông, việc đặt nhà xưởng không nhất thiết phải gần thành thị, tránh gây ô nhiễm tam thải sau này, ảnh hưởng đến cư dân trong thành.
Hôm ấy, Thu Mộng Kỳ dẫn theo Đại Phúc đi dọc theo dòng Lịch Hà hướng về Vạn Hiếu thôn, thấy mặt trời ngày càng gay gắt, cô quyết định vào trong thôn nghỉ ngơi một lát, tiện thể dò hỏi dân tình, nào ngờ chưa vào đến thôn thì đã thấy ngoài quan đạo có một đám người đang tụ tập gây rối, tiếng tranh cãi ngày càng lớn.
Hai người vội vã bước tới, vừa trông thấy đã thấy hai chiếc xe ngựa, trên xe là một nhóm tiểu cô nương chừng mười bốn mười lăm tuổi chen chúc nhau, khóc lóc thê thảm.
Mà bên cạnh xe ngựa, một nam tử dáng vẻ gia đinh đang lôi kéo một nữ hài, mấy nam nhân khác thì chặn một nhóm dân phu đang phẫn nộ.
"Trả muội muội lại cho ta! Mấy tên súc sinh các ngươi, không có quyền đưa nàng đi--"
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bị mấy gia đinh giữ chặt, gân xanh trên cổ nổi rõ, đủ thấy phẫn nộ đến cực điểm.
Tên gia đinh dẫn đầu bước lên phía trước, phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn, nói: "Ngươi mà có bạc nộp thuế thì mang người về đi, không có thì con mẹ nó ngậm miệng lại."
"Thuế thuế thuế! Mới nộp địa tô xong giờ lại bắt nộp thuế thân! Hai tháng tăng một lần, ai mà nộp nổi--"
"Vậy thì còn cách gì, thuế này là thay mặt nha môn, thay mặt triều đình thu. Muốn oán thì đi mà oán triều đình, liên quan quái gì tới bọn ta. Đã không nộp nổi thuế thì phải lấy người thế vào, ai cũng đừng hòng đưa người về!"
"Vớ vẩn! Phía bắc bên Triệu gia thu thuế đâu có nặng tay như vậy, cũng chẳng gấp rút kiểu này. Cớ sao hai mươi mấy thôn bên phía nam chúng ta lại bị đối xử khác biệt như vậy!" Các dân làng khác cũng đồng loạt la ó.
Người nam nhân mặc áo gấm lụa vốn đang đứng phía sau nghe tới đây thì đứng bật dậy.
Mấy tên gia đinh thấy vậy, đồng thanh hô "Ngũ gia", rồi vội vàng tránh ra một lối đi.
Người này chính là nhi tư thứ năm của gia chủ Vương gia ở Phong Nhạc Vương Thiếu Nhân.
Vương Thiếu Nhân bước tới trước mặt người dân vừa mới lên tiếng, ánh mắt âm trầm như dao nhìn chằm chằm hắn. Người dân kia ban đầu còn cứng miệng, nhưng vừa chạm phải ánh mắt ấy thì chân tay liền mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Phía nam có hai mươi ba thôn, ai mà không biết Vương gia lão ngũ là hạng người thế nào.
Chỉ nghe Vương Thiếu Nhân chậm rãi cất tiếng: "Thôn phía bắc tốt vậy, sao ngươi không tới đó mà sống?"
Người kia nằm rạp trên mặt đất, cả người run như cầy sấy.
Chỉ còn Lưu Nhị Hổ vẫn gân cổ gào lên: "Nếu không phải hộ tịch nhà ta rơi vào khu này thì ta đã dọn lên phía bắc từ lâu! Muội muội ta cũng không đến nỗi rơi vào tay đám súc sinh các ngươi-"
Lời còn chưa dứt, mặt hắn đã ăn ngay một bạt tai như trời giáng.
"Không nghe thấy ngũ gia nhà bọn ta là thay triều đình thu thuế sao? Không tôn kính ngũ gia tức là bất kính với triều đình, là bất kính với hoàng thượng! Đánh chết ngươi cũng là nhẹ! Phi-"
Lưu Nhị Hổ vừa tức vừa gấp, lại bị đè xuống không thể động đậy, bên cạnh là người lão mẫu cùng thôn phụ khóc thành một đoàn.
Vương lĩnh đầu thấy chủ tử nhà mình có vẻ không kiên nhẫn, cũng không thèm nghe bọn họ than khóc nữa, quay sang hai người bên cạnh nói: "Áp nữ hài này lên xe ngựa."
Lưu Nhị Hổ càng thêm hoảng loạn, liên tục gọi lớn: "Xuân Nhi-Xuân Nhi-"
Xuân Nhi bị áp giải lên xe ngựa cũng khóc lóc quay đầu nhìn về phía ca ca, tuyệt vọng gào lên trong nước mắt.
Vương Thiếu Nhân bên cạnh khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh đắc ý, cảm giác nắm trong tay sinh sát đại quyền của người khác khiến hắn vô cùng khoái trá, bọn gia đinh thì đã quá quen với cảnh này, vừa la hét vừa xô đẩy.
Lưu Nhị Hổ bị cảnh tượng trước mắt kích động đến máu huyết sôi trào, mắt đỏ rực, gào lên một tiếng rồi vùng vẫy, dùng hết sức hất văng hai tên gia đinh đang đè giữ mình, lao về phía muội muội, nhưng đáng tiếc, chưa kịp chạm đến thì năm sáu tên gia đinh khác đã xách gậy xông lên.
Lưu Nhị Hổ tuy còn trẻ, có chút sức lực, nhưng đối phương đông người, lại hung hãn, bị đánh hội đồng một lúc thì bắt đầu yếu thế, trên lưng và cánh tay nhanh chóng đổ máu.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau đám đông--"Ai đang tụ tập đánh nhau giữa đồng không mông quạnh thế này, còn có vương pháp hay không."
Đám người đang hăng máu đánh nhau nghe thấy giọng nói đó thì đồng loạt dừng tay, quay đầu nhìn lại.
"Là ai? Dám quản chuyện của Vương gia!" Vương lĩnh đầu mắng chửi.
"Là người bất bình!"
Thu Mộng Kỳ đứng bên quan sát một lúc, đã đại khái đoán ra tình hình, chỉ riêng hai cỗ xe ngựa đầy nữ tử kia đã đủ khiến cô tức muốn nổ phổi, huống hồ đám người này còn ngang nhiên ức h**p bách tính tay không tấc sắt, chuyện như vậy lại xảy ra ngay trên địa giới cô quản lý, bảo cô sao có thể không giận!
Nghe thấy lời cô, đám gia đinh bật cười ha hả.
"Ở địa bàn của bọn ta mà còn dám xưng là người bất bình, đúng là không biết sợ chết!"
"Sao? Đây là địa bàn của các người? Đây chẳng phải là Vạn Hiếu thôn, Vạn Hiếu thôn là sản nghiệp của nhà các người?"
"Tiểu tử thúi, nghe giọng thì chắc không phải dân bản địa, hôm nay ta cho ngươi chết cho sáng mắt, hai mươi lăm thôn phía nam Phong Nhạc đều do Vương gia bọn ta phụ trách thu thuế, cả khu vực này do Vương gia định đoạt, đây chính là địa bàn của bọn ta, thế nào, phục chưa?"
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Thiên hạ đâu chẳng là đất của vua, một tên hương thân nắm quyền thu thuế mà dám tự tiện phân chia vương thổ, đúng là không biết tự lượng sức."
Trong lúc nói chuyện, dường như đã có mấy người dân bên cạnh nhận ra cô, đặc biệt là Lưu Nhị Hổ đang bị đánh ngã trên đất, tuy mới mười tám tuổi nhưng đã đi lao dịch được hai năm, lần trước nha môn phát bù công tiền hắn cũng có mặt, còn từng gặp qua Thu Mộng Kỳ, giờ thấy là cô thì trong lòng lập tức mừng rỡ, cố gắng gượng mở miệng kêu lên: "Đại nhân--"
Những người khác cũng nhận ra Thu Mộng Kỳ, lần lượt hô lên: "Huyện lệnh đại nhân--"
"Thu đại nhân, xin ngài làm chủ cho chúng ta!"
"Đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến, xin cứu lấy mấy nữ nhi của ta!"
Đám gia đinh Vương gia nghe vậy lập tức sợ ngây người, nhìn nhau một lượt, cuối cùng đồng loạt quay đầu nhìn về phía chủ tử của mình là Vương Thiếu Nhân.
Vương Thiếu Nhân không ngờ giữa trời nóng nực thế này mà huyện lệnh lại không ở yên trong nha môn, lại còn chạy lung tung, vừa hay đụng ngay phải cảnh tượng này, hắn hung dữ lườm đám thuộc hạ một cái, rồi bước đến trước mặt Thu Mộng Kỳ, chắp tay hành lễ nói: "Vương thị Vương Thiếu Nhân bái kiến huyện lệnh đại nhân."
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Còn không mau thả người."
Vương lĩnh đầu nhìn chủ tử nhà mình có chút khó xử.
Vương Thiếu Nhân khẽ ra hiệu bằng mắt, đám gia đinh lúc này mới thả Lưu Nhị Hổ ra.
Lưu Nhị Hổ mặc kệ đau đớn trên người, quỳ bò đến trước mặt Thu Mộng Kỳ, dập đầu cầu xin: "Đại nhân, xin ngài cứu muội muội ta, cứu lấy những cô nương trên xe kia!"
Trận liều chết vừa rồi của Lưu Nhị Hổ để lại cho Thu Mộng Kỳ ấn tượng không tệ.
Cô cúi người đỡ hắn dậy nói: "Đứng lên từ từ nói."
Lưu Nhị Hổ thấy cô tuy cùng tuổi với mình, thậm chí có khi còn nhỏ hơn, nhưng lúc này khí chất toát ra khiến người ta không dám nhìn thẳng, may mà khi nói chuyện lại rất ôn hòa, lại nghĩ đến những sự tích trước đó của cô, trong lòng cảm động, không khỏi sinh ra niềm tin tưởng.
Tuy nhiên, còn chưa đợi Lưu Nhị Hổ lên tiếng, Vương lĩnh đầu đã được chủ tử ra hiệu, chen lên trước nói: "Đại nhân, giờ trời nắng gắt, chỗ này cũng gần với trang viện Vương gia, chi bằng đại nhân đến đó nghỉ ngơi một lát, tiểu nhân sẽ từ từ bẩm rõ mọi việc."
Thu Mộng Kỳ hoàn toàn không để ý đến hắn, cô nhìn ra được Vương Thiếu Nhân là kẻ ngang ngược hống hách, căn bản không hề xem cô một huyện lệnh ra gì, ngay cả nói chuyện cũng để gia đinh thay lời, cô càng chẳng buồn nể mặt hắn.
"Ngươi nói đi." Cô quay sang Lưu Nhị Hổ.
Lúc này Lưu Nhị Hổ mới kể rõ đầu đuôi sự việc.
Đúng như lúc trước bọn họ tranh cãi, người Vương gia dẫn người tới Vạn Hiếu thôn thu thuế, thôn dân không nộp nổi, đám người này liền ra tay bắt nữ nhi nhà dân đem đi để trừ thuế, thôn dân không phục nên mới xảy ra xung đột.
Vương lĩnh đầu cười nịnh nói: "Đại nhân, Vương gia chúng ta cũng là thay triều đình thu thuế, bọn họ không nộp nổi thì chúng ta cũng chẳng có cách nào, bạc thu không được, nha môn sẽ tìm chúng ta hỏi tội, chẳng lẽ Vương gia lại phải bỏ bạc túi ra gánh thuế thay mấy tên điêu dân này sao?"
Người dân vừa bị Vương Thiếu Nhân chất vấn lúc nãy thấy huyện lệnh đã tới, gan cũng lớn hơn, liền lên tiếng: "Tại sao Vương gia các người thu thuế thì bắt nữ nhi nhà người trừ nợ, mà mấy thôn phía bắc Phong Nhạc do Triệu gia thu thuế thì chưa từng nghe chuyện bắt người?"
Vương lĩnh đầu trừng mắt hung dữ nhìn hắn một cái, nói: "Thuế triều đình giao xuống bao năm nay đều do Vương gia chúng ta gánh phần lớn, bên Triệu gia năm nào chẳng chậm trễ, thiếu trước hụt sau. Nếu không phải Vương gia chúng ta chia gánh phần lớn cho họ, e rằng thuế cả huyện đã không thu đủ."
Thu Mộng Kỳ đến Phong Nhạc đã lâu, nhưng điều mà cô ít nắm rõ nhất chính là chuyện thuế má, chỉ biết đại khái là Vương gia và Triệu gia hai nhà sĩ thân thay triều đình thu thuế, còn lại đều do Khổng Hưng Hiền quản lý, nào ngờ cấp dưới lại thực thi thành ra như vậy, ép dân lành vào đường cùng, chuyện này không thể không quản, không những phải quản, mà còn phải chấn chỉnh triệt để.
"Giờ vẫn chưa đến tháng Chín, thuế nửa đầu năm mới thu chưa lâu, mùa thu hoạch cũng chưa đến, lúc này mà ép dân nộp thuế, họ đến cơm còn chưa đủ ăn, lấy gì nộp cho các người."
Nghe thấy lời này của Thu Mộng Kỳ, tên lĩnh đầu Vương gia có chút ấp úng, lúc này Vương Thiếu Nhân mới phe phẩy quạt, bước lên trước một bước, nói: "Đại nhân có điều chưa rõ, mùa thu có cách thu thuế mùa thu, đến lúc đó sẽ thu địa tô, nhưng thuế thân thì chúng ta vẫn phải nộp, mỗi người một năm hai lượng, sinh ra là phải nộp. Cả huyện nhiều dân như vậy, giờ không thu, đến cuối năm còn phải thu địa tô, thì làm sao kịp được."
Thu Mộng Kỳ liếc hắn một cái rồi nói: "Phong Nhạc có bốn mươi lăm thôn, mỗi thôn đều có thôn chính, trước giờ thu thuế đều có thôn chính phối hợp. Theo lời ngươi nói thì suốt cả năm đều đang thu thuế, vậy ta thực sự nghi ngờ các người bình thường làm việc có phải quá chậm chạp không."
"Đại nhân đã cho rằng chúng ta làm quá gấp, vậy thì chúng ta để mấy ngày nữa lại tới thu, có điều đến lúc đó mà không hoàn thành chỉ tiêu, nếu Khổng đại nhân hỏi đến, cũng mong huyện lệnh đại nhân làm chứng cho chúng ta."
Vương Thiếu Nhân nói đến đoạn sau giọng lại trở nên cứng rắn.
Đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Thu Mộng Kỳ nheo mắt lại, lạnh giọng: "Ngươi đây là bất mãn với bản huyện?"
Vương Thiếu Nhân lắc đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ khinh miệt, ngoài miệng lại nói: "Huyện lệnh đại nhân yêu dân như con, chúng ta bội phục còn không kịp, nào dám có điều bất kính."
Vừa nói xong cũng chẳng chờ Thu Mộng Kỳ mở miệng, hắn vung tay bảo: "Rút về."
Bọn gia đinh thấy thế liền kéo hai cỗ xe ngựa định rời đi, một tên còn túm lấy tay Xuân Nhi định kéo nàng lên xe.
Lưu Nhị Hổ vội vàng xông lên ngăn cản.
Thu Mộng Kỳ quát: "Dừng lại hết! Mau thả hết các cô nương đó ra!"
"Thả người?" Vương Thiếu Nhân quay đầu lại, làm ra vẻ kinh ngạc, "Những người này đều đã đường đường chính chính dùng để trừ thuế, trên sổ thuế cũng đã gạch đỏ, số bạc này là người Vương gia chúng ta bỏ ra ứng trước. Giờ đại nhân bảo thả người, lời này e là không hợp lý."
"Mấy người đó đều là người sống sờ sờ, các ngươi coi là súc vật chắc? Muốn mua thì mua, muốn bán thì bán!" Sắc mặt Thu Mộng Kỳ lạnh như sương.
Mấy tên gia đinh chẳng mấy bận tâm, thậm chí còn có kẻ nhỏ giọng lầm bầm: "Thời buổi này, một mạng người đáng bao nhiêu."
Lưu Nhị Hổ ở bên cạnh lớn tiếng nói: "Đại nhân, muội muội ta bọn họ, chỉ dùng để trừ có hai lượng bạc --"
Thu Mộng Kỳ vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Ngươi nói gì, hai lượng bạc?"
Đi nhà môi mua một nha hoàn, ít nhất cũng mất bảy tám lượng bạc, những cô nương này người nào người nấy đều tươi tắn xinh xắn, vậy mà chỉ có hai lượng!
Người Vương gia thấy sắc mặt Thu Mộng Kỳ thay đổi, trong lòng chột dạ, đều im bặt.
Vương Thiếu Nhân chậm rãi mở miệng: "Nữ nhi các ngươi, là đưa tới nhà quyền quý làm tỳ nữ, sau này sống còn tốt hơn các ngươi, các ngươi muốn bán được chín mười lượng bạc cũng không khó, nhưng thế thì phải bán vào kỹ viện. Các ngươi thật sự muốn nữ nhi mình bị bán vào kỹ viện cho người ta giày vò sao?"
Mọi người nghe vậy, không ai dám lên tiếng.
Lưu Nhị Hổ lại không phục, nói: "Ngươi nói đưa đi làm nha hoàn cho nhà giàu, nhưng chúng ta nào có nhìn thấy, ai biết rốt cuộc đưa đến đâu, mấy năm trước ngươi cũng dắt đi không ít cô nương, sau này có thấy ai gửi tin về nhà, ai biết có phải cũng bị các ngươi bán vào kỹ viện hết rồi không."
Thu Mộng Kỳ nhìn chằm chằm vào Lưu Nhị Hổ, trong lòng thầm tán thưởng hắn.
Nhưng tên cầm đầu họ Vương nghe Lưu Nhị Hổ nói thế thì mặt lập tức sầm xuống, giơ gậy chỉ vào hắn mắng: "Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì? Dám nghi ngờ người của Vương gia chúng ta!"
Thu Mộng Kỳ nhìn bộ dạng ác bá của tên gia nô kia, tay siết chặt thành nắm đấm, quát lớn: "Lấy người trừ thuế vốn đã trái quy định, thả hết cho ta!"
Vương Thiếu Nhân nghe vậy thì tức giận thật sự. Sau lưng bọn họ có chỗ dựa, mấy năm nay hắn phụ trách thu thuế ở mấy chục thôn bên phía Phong Nhạc, đã quen thói hống hách. Đám dân đen phía dưới ai mà không khúm núm sợ hãi trước hắn, ngay cả mấy tên sai nha trong huyện cũng phải nể mặt vài phần. Hắn vốn chẳng coi Thu Mộng Kỳ ra gì, giờ Thu Mộng Kỳ lại cứ khăng khăng ra lệnh thả người mà bọn họ cực khổ mới gom được, liền hằm hằm nói: "Đại nhân nói nghe thì dễ, nhưng mấy cô nương này đã thay người nhà nộp thuế, giờ là người của Vương gia chúng ta, thả hay không đâu đến lượt đại nhân quyết định."
Thu Mộng Kỳ tức đến bật cười: "Ép người lương thiện vào kỹ viện mà ngươi cũng nói ra được? Từ xưa đến nay chưa từng có chuyện bán con trừ thuế, cách thu thuế của ngươi hoàn toàn trái pháp luật Đại Diễm, còn không thả người, bản huyện lập tức dẫn các ngươi về huyện thẩm tra lập án!"
"Thì ra làm quan Phong Nhạc huyện là như vậy!" Vương Thiếu Nhân tỏ vẻ đau lòng nói: "Vương gia chúng ta là hương thân của Phong Nhạc, đời đời thay triều đình thu thuế, nay lại mang tiếng ép người lương thiện làm kỹ nữ, thật khiến người ta lạnh lòng. Việc cực khổ thế này, không làm cũng được!"
"Nhưng giờ mấy hộ này chúng ta đã ghi sổ xóa nợ, bảo chúng ta thả người, vậy số bạc tổn thất chẳng lẽ bắt Vương gia chịu hết sao?"
"Ở đây có mười hai cô nương, mỗi người hai lượng bạc, tổng cộng hai mươi bốn lượng, bản huyện bù!"
Vương Thiếu Nhân hừ lạnh một tiếng, nói: "Trước khi thu là hai lượng, giờ thì mấy cô nương này đã là người của Vương gia, không có mười lượng thì xin lỗi, không bán." (Editor: ê thằng cha này xuất hiện chưa được 1 chương mà t anti số 1 bộ này luôn đó)
Thu Mộng Kỳ lần này thật sự tức giận, chỉ thẳng vào mũi Vương Thiếu Nhân mắng: "Thật là vô pháp vô thiên! Ngươi lấy người để trừ thuế vốn đã không hợp quy, vậy mà còn dám tại chỗ tăng giá-"
"Đại nhân chẳng lẽ định dùng quyền thế quan phủ để áp người sao? Vương gia ta cũng không phải không có người trong triều, hơn nữa bản nhân đây cũng đang làm việc cho triều đình, giúp triều đình thu thuế, chỉ trách mấy điêu dân kia không có tiền nộp thuế, thì đành có gì lấy nấy. Bệ hạ đang chờ chúng ta mang số tiền này lên để xây Cửu Trọng Đài. Đại nhân nếu cứ cản trở thu thuế như vậy, đến lúc thu không đủ, dù ngài là huyện tôn thì e cũng gánh không nổi trách nhiệm này."
"Ta mặc kệ Vương gia các ngươi có người trong triều hay không, Thu Thực ta không phải bị dọa lớn lên! Nếu ngươi biết điều thì cầm bạc rồi thả mấy cô nương kia ra, bằng không thì theo ta về nha môn một chuyến!"
Vương Thiếu Nhân lại ra vẻ có chỗ dựa, không sợ hãi chút nào, nói: "Đại nhân nếu muốn làm lạnh lòng những người đang tận tâm vì triều đình, cứ việc bắt ta đi."
Thu Mộng Kỳ tức đến bật cười, quay sang nói với Đại Phúc: "Đi, trói hắn lại cho ta, lát nữa giải về nha môn!"
Đại Phúc cầm thiết côn, đi thẳng về phía Vương Thiếu Nhân.
Đám gia đinh thấy vậy lập tức cảnh giác, cầm gậy chắn trước người Vương Thiếu Nhân.
Thu Mộng Kỳ nhướng mày, nói: "Sao hả, cản trở thi hành công vụ, hay là chống lệnh bắt giữ?"
Vương đầu lĩnh có chút do dự, quay đầu nhìn về phía Vương Thiếu Nhân.
Vương Thiếu Nhân không nói lời nào, Vương đầu lĩnh liền hiểu ý, lớn tiếng nói: "Huyện lệnh đại nhân, ngũ gia nhà chúng ta không giết người cũng không phóng hỏa, chỉ là dựa theo luật mà thay triều đình thu thuế, hơn nữa Vương gia chúng ta là thế gia vọng tộc nhiều đời, đại nhân muốn bắt người cũng phải có lý do chính đáng, nếu không bọn tiểu nhân không phục, gia chủ nhà chúng ta cũng không phục, tam thái gia của chúng ta hiện đang là hình bộ thị lang, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý để đại nhân ngài cứ thế bắt người vô cớ."
Thu Mộng Kỳ nghe hắn lôi chỗ dựa ra dọa, lạnh lùng cười một tiếng nói: "Mặc kệ ngươi là hình bộ thị lang nào, hôm nay không thả người, thì ngoan ngoãn theo ta về nha môn, nếu không đừng trách ta không khách khí."
"Đại Phúc, ra tay!"
Đại Phúc nghe lệnh, không nói hai lời, bước lên định túm lấy tay Vương Thiếu Nhân.
Vương đầu lĩnh thấy vậy vội lao lên cản, những người khác cũng cầm gậy xông tới, bảy tám người vây lấy một mình Đại Phúc.
Lưu Nhị Hổ thấy vậy, vội nhặt lấy một khúc gỗ ở bên cạnh định xông lên giúp Đại Phúc, nhưng bị Thu Mộng Kỳ vội vàng ngăn lại.
Đại Phúc vốn sức mạnh hơn người, gần đây lại được Thu Mộng Kỳ chỉ dạy, đã chẳng còn là tên ngốc vụng về ngày nào. Đám gia đinh đối phương chẳng qua là một bọn lưu manh ô hợp, đánh đấm loạn xạ, người thì đập đông, người thì đập tây, thậm chí còn đánh trúng cả đồng bọn. Đại Phúc có Thu Mộng Kỳ hậu thuẫn, vốn chẳng chút sợ hãi, vung gậy lên đánh như hổ, không chút áp lực, chưa đến một khắc đã đánh ngã hết cả đám người kia.
Vương Thiếu Nhân không ngờ tên tiểu đồng bên cạnh huyện lệnh lại lợi hại đến thế, thấy tình hình không ổn, vội quát lui đám gia đinh, nén cơn giận, bước tới, gượng gạo nói: "Là đám hạ nhân không hiểu chuyện, mạo phạm đại nhân. Nếu đại nhân đã kiên quyết muốn thả người, vậy thì chúng ta đành tạm thời bỏ qua chuyện thuế khóa bên này, thả người vậy. Dù sao sau này thu không được thuế thì cũng đã có huyện lệnh đại nhân gánh vác, chúng ta cần gì phải lo cái chuyện này."
Nói xong quay sang Vương đầu lĩnh quát: "Thả mấy cô nương kia ra!"
Đám bá tánh vây xung quanh nghe vậy thì xúc động đến rơi lệ, lập tức ùa lên xe ngựa, giành lấy nữ nhi mình kéo xuống.
Thu Mộng Kỳ rút bạc đưa cho Đại Phúc, nói: "Đi, mang bạc đưa cho họ, để khỏi có người nói ta làm quan mà chiếm lợi."
Vương Thiếu Nhân nhìn đám vịt đã đến miệng giờ bay hết, trong lòng như lửa đốt, nghe thấy lời Thu Mộng Kỳ thì hừ lạnh trong lòng, nói: "Giờ đại nhân là trời ở Phong Nhạc, đại nhân nói gì thì là thế ấy, đại nhân muốn trực tiếp mang người đi cũng được, chúng ta còn biết nói gì-"
Lời còn chưa dứt, Đại Phúc đã lộp cộp bước tới, nhét bạc vào lòng hắn, giọng vang như chuông đồng: "Tiền trao cháo múc, không trắng tay lấy của nhà ngươi."
Vương Thiếu Nhân xưa nay chưa từng bị ai nhét bạc kiểu đó, bị hành động thô lỗ của Đại Phúc làm cho sắc mặt méo mó, lại càng thấy chướng mắt với Thu Mộng Kỳ, liền phất tay áo nói: "Chúng ta đi!"
"Khoan đã-"
Vương Thiếu Nhân quay người lại một cách cứng nhắc, trong mắt đầy vẻ không phục: "Không biết huyện lệnh đại nhân còn điều gì muốn dặn dò?"
"Bắt đầu từ hôm nay, tuyệt đối không được phép dùng cách này để thu thuế. Nếu ta còn thấy ngươi dùng người để trừ thuế, bản huyện nhất định sẽ xử lý nghiêm!"
Vương Thiếu Nhân nghe vậy, thân người cứng lại, lạnh nhạt nói: "Vương gia chúng ta đời đời thay triều đình thu thuế, nay lại rơi vào kết cục thế này, huyện thái gia vui là được." (Editor: ê tác giả cho thằng này chết trong chương sau luôn đc kh?)
Nói xong liền dẫn đám gia đinh bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Thu Mộng Kỳ nhìn bóng lưng đám người ấy, trong lòng cũng tức giận vô cùng. Đường đường là một huyện lệnh, vậy mà lại bị người ta khắp nơi gây khó dễ, còn bị một tên hương thân cỏn con đe dọa, trong lòng nghẹn khuất, thật là vô lý hết sức.
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn những tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-06-10 21:13:07 đến 2023-06-11 20:04:05 nhé~
Cảm ơn những tiểu thiên sứ đã tặng mìn: Một Con Bò - 2 cái; Dạ Ảo, Chiu Chiu Chiu - mỗi người 1 cái;
Cảm ơn những tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: Tiểu Minh - 306 chai; 64713755 - 30 chai; RAE, Sophy - mỗi người 10 chai; Đợi chương mới tắt đèn - 7 chai; Minh Lộ, Cho một cốc dâu kem, Mặc Huyền - mỗi người 5 chai; Bộ Lưu Lãng, Vị Ương feiyu, Phiền Quá - mỗi người 1 chai;
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!