Tô Vận: "Xin phiền Triệu tiểu thư gọi người hộ vệ của Triệu Minh đến đây để hỏi chuyện."
Triệu Nhuế nghe vậy, liền gật đầu với tỳ nữ bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, hộ vệ của Triệu Minh đã được dẫn đến.
Thu Mộng Kỳ nhìn cơ bắp rắn chắc trên người hắn, còn có những vết chai sần trên lòng bàn tay, liền biết người này võ công không tệ, chỉ cần có hắn đi theo thì Triệu Minh tuyệt đối không thể bị bắt cóc một cách âm thầm không dấu vết.
"Triệu Bát, hôm đó ngươi vì sao không đi theo thiếu gia nhà ngươi?"
"Khởi bẩm huyện thái gia, hôm đó thiếu gia nói không ra ngoài, bảo tiểu nhân đi giúp tam tiểu thư giao hàng, tiểu nhân liền đi. Đến tối quay về thì nghe nói thiếu gia buổi chiều có ra ngoài, sau đó thì không thấy trở về."
Tô Vận hỏi: "Ngươi giúp tam tiểu thư làm việc, là việc ngẫu nhiên hay thường xuyên?"
"Chỉ cần thiếu gia không ra ngoài, bên tam tiểu thư có hàng cần giao thì đều để tiểu nhân theo cùng."
Triệu Nhuế giải thích: "Tam muội của ta giỏi việc đánh bắt và nuôi trồng ngọc trai, hiện nay việc kinh doanh ngọc trai trong nhà đều do muội ấy quản lý. Vì chuyện sơn tặc, ngọc trai của chúng ta không thể đưa ra ngoài Phong Nhạc, chỉ có thể bán trong huyện. May là chất lượng tốt, tiếng tăm không tệ, các nhà phú hộ và cửa hàng trong huyện đều thích lấy hàng của chúng ta, cũng nhờ khoản thu nhập này cùng với tiền thuê ruộng mới có thể duy trì chi tiêu của cả nhà."
Thấy câu chuyện bị kéo lệch sang hướng khác, Triệu Nhuế lại quay lại chủ đề chính: "Do giá trị ngọc trai cao, mà võ công của Triệu Bát lại là giỏi nhất trong phủ, nên nếu Minh Nhi không ra ngoài, thì hàng có số lượng lớn đều để hắn đi theo bảo vệ."
Tô Vận gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi tiếp: "Việc Triệu Bát đi giao hàng, có những ai biết?"
Triệu Nhuế: "Mấy năm nay đều sắp xếp như vậy, người trong phủ ai cũng biết. Nếu Minh Nhi không ra ngoài thì sẽ đọc sách trong viện, nếu có ra ngoài thì thường sẽ nói với quản gia một tiếng, nhưng hôm đó quản gia lại không nghe thấy Minh Nhi dặn dò, chỉ có người gác cổng mở cửa cho Minh Nhi."
Thu Mộng Kỳ lập tức gọi cả quản gia và người gác cổng tới, lời họ nói đều khớp với những gì Triệu Nhuế đã kể.
Cô nghi hoặc nói: "Triệu Minh bình thường ngoan ngoãn, không phải kẻ phản nghịch, mỗi lần ra ngoài đều dặn trước, vậy hôm đó vì sao lại không dặn?"
Câu hỏi này ai cũng muốn biết đáp án, nhưng không ai trả lời được.
Vụ việc liên quan đến Triệu Minh tạm thời lâm vào bế tắc, Thu Mộng Kỳ đành chuyển hướng: "Ngoài chuyện của Triệu Minh, lần này ta còn muốn nghe ý kiến và đề nghị của Triệu tiểu thư về việc thu thuế và sơn tặc ở Mông Sơn."
Triệu Nhuế nhìn Thu Mộng Kỳ nói: "Chuyện thu thuế ta vừa nãy cũng đã nói với hai vị, nếu Thu đại nhân muốn thu lại quyền thu thuế và giao cho Vương gia làm chung, ta cũng không phản đối, với ta mà nói chỉ có bốn chữ -- như trút được gánh nặng."
Thu Mộng Kỳ chớp mắt mấy cái, cất giọng nói: "Ngươi vừa rồi chẳng phải mới nói vì luyến tiếc bá tánh, mà bá tánh cũng luyến tiếc các ngươi đó sao? Cớ gì giờ lại thay đổi thái độ?"
Triệu Nhuế cúi đầu, khẽ cười nói: "Trước mặt Thu đại nhân mà nhắc tới bá tánh thì đúng là múa rìu qua mắt thợ. Đại nhân mới tới Phong Nhạc đã làm được mấy chuyện lớn, nhất là còn kết khoản cả mấy năm tiền công lao dịch cho dân chúng, việc ấy đổi là ai cũng không làm được. Nay đại nhân đã bắt đầu xử lý việc thu thuế, chắc chắn sẽ không để mặc dân chúng chịu cảnh nước sôi lửa bỏng, ta tự nhiên cũng chẳng còn gì phải lo lắng."
Nàng có dung mạo xinh đẹp, một nụ cười nhẹ như thế, mang theo vẻ quyến rũ của một nữ nhân trưởng thành, khiến người ta nhìn mà cả người cũng như mềm nhũn.
Thu Mộng Kỳ không nhịn được liếc thêm mấy lần, dáng vẻ này của Triệu Nhuế, kiếp trước chỉ có Tô Vận mới có thể lấn át được nàng ta một bậc. Giờ đây thân thể của Tô Vận còn nhỏ, phong tình như thế này ít nhất cũng phải vài năm nữa mới hiện ra được.
Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh hiện tại, lại có một hương vị khác biệt.
Cô đảo mắt một cái, ánh nhìn lại bất giác dừng lại trên người Tô Vận, mãi đến khi Tô Vận thấy cô mãi không hồi đáp, mới ngẩng đầu lên, liền thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận mà lườm cô một cái.
Thu Mộng Kỳ lúc này mới vội vàng thu lại ánh mắt, đáp: "Sao ngươi lại cho rằng ta đến lần này là để thương lượng giao việc thu thuế cho Vương gia?"
"Bây giờ đã là cuối tháng Tám, số thuế thân ta thu về chưa được nổi một thành, ta nghĩ dù đổi lại là vị huyện quan nào, cũng sẽ không muốn tiếp tục để Triệu gia chúng ta phụ trách việc."
Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Không phải vậy. Bao năm nay Triệu gia hỗ trợ triều đình và nha môn thu thuế, công lao không nhỏ, các người làm việc này đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú. Nếu có thể, ta vẫn muốn tiếp tục hợp tác với ngươi. Dĩ nhiên, chúng ta cần bàn bạc lại cho rõ ràng về chi tiết thu thuế.
Ngoài ra, nếu bá tánh thực sự không có khả năng nộp thuế, thì đó là chuyện quan phủ phải bận tâm, chứ không thể để toàn bộ gánh nặng đè lên Triệu gia."
Triệu Nhuế không khỏi có chút kinh ngạc.
Thế nhưng nàng không tiếp tục dây dưa chuyện thu thuế, mà chuyển đề tài hỏi: "Đại nhân muốn nói đến bọn thổ phỉ ở Mông Sơn, chẳng lẽ ngài có tính toán?"
"Phải. Dù là đối với Triệu gia các người, hay với các thương nhân muốn đến Phong Nhạc buôn bán, thổ phỉ Mông Sơn đều không thể giữ lại. Không chỉ thổ phỉ ở Mông Sơn, mà cả bọn cướp xung quanh cũng phải dẹp sạch từng tên. Dù không thuộc địa phận Phong Nhạc, chỉ cần nằm trong phạm vi Tân Hội quận, thậm chí cả trong Lịch Châu, chỉ cần là loại thổ phỉ chặn đường cướp bóc, ta đều sẽ nghĩ cách liên hợp với các huyện quận khác, báo lên quận thủ đại nhân và thứ sử đại nhân, quyết tâm bắt một mẻ lưới sạch sẽ."
Thu Mộng Kỳ nói thẳng thắn, bàn tay đang giấu trong tay áo của Triệu Nhuế cũng bất giác siết chặt lại.
Bao năm nay, Triệu gia vì không vận chuyển được ngọc trai mà việc quản lý trong nhà cũng trở nên quá sức với nàng. Nếu thật sự có thể tiêu diệt được đám thổ phỉ Mông Sơn, các mặt hàng xa xỉ như ngọc trai của Triệu gia sẽ có thể vận chuyển ra ngoài, cục diện bế tắc bao năm qua cũng sẽ được khai thông.
"Nếu Thu đại nhân thật sự có thể quét sạch thổ phỉ trong địa phận Lịch Châu, khôi phục lại tuyến thương đạo, thì việc thu thuế, Triệu gia chúng ta nguyện ý tiếp tục hỗ trợ."
Thu Mộng Kỳ và Tô Vận lúc này cũng đành phải tin rằng, trong mắt người ngoài việc thu thuế là một miếng bánh thơm, nhưng Triệu gia thật sự không hề muốn giữ lấy.
"Ngươi cũng không cần vội hứa với ta. Chuyện thổ phỉ Mông Sơn một khi ta đã nói ra, thì nhất định sẽ làm cho ra trò. Đến lúc đó ngươi hãy quyết định xem Thu mỗ có đáng để tin tưởng hay không, và có muốn tiếp tục đảm đương việc thu thuế ở Phong Nhạc hay không."
Triệu Nhuế vội cúi người nói: "Không dám, việc thay triều đình thu thuế vốn là vinh hạnh của các thế gia hương thân chúng ta. Triệu gia chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ nha môn và triều đình hết sức trong khả năng, tuyệt đối không dám lấy việc này ra để uy h**p đại nhân."
"Ngươi yên tâm, đây không phải là ngươi đang uy h**p ta, mà cũng là chuyện mà ta cùng Tô cô nương đã bàn bạc trước khi tới đây. Ngươi chỉ cần làm tốt những việc mình có thể làm, có khó khăn gì cứ việc nói với chúng ta. Sau khi trở về, chúng ta sẽ tăng thêm nhân lực tìm tung tích của đệ đệ ngươi, còn chuyện phía Mông Sơn, cũng trong hai tháng tới, hãy đợi tin tốt từ bọn ta."
Sau một hồi khách sáo, hai bên mới lần lượt cáo từ rời đi.
____
Về đến nha môn, Thu-Tô hai người cùng thảo luận lại những thông tin thu được từ phủ Triệu gia hôm nay, cảm thấy hiện tại có hai vấn đề cấp bách nhất cần giải quyết: một là tìm ra tung tích của Triệu Minh, hai là dẹp trừ thổ phỉ.
Triệu Minh chưa tìm được, Triệu gia cũng không có tâm trí hay sức lực để hỗ trợ việc thu thuế. Hiện tại Vương gia như vậy, Thu Mộng Kỳ tuyệt đối không thể tiếp tục giao nhiệm vụ trọng yếu như thu thuế cho bọn họ. Nếu lại đi tìm một nhà khác, lỡ như những người đó vừa không có năng lực như Triệu gia, lại không có lòng trắc ẩn như họ, chẳng khéo lại thành Vương gia thứ hai.
Thu Mộng Kỳ nói: "Muốn dẹp bỏ quyền thu thuế của Vương gia không phải chuyện dễ. Dù sao đây cũng là con đường kiếm tiền của họ, hơn nữa không ngoài dự đoán thì mấy vị quan trong nha môn cũng đều có chấm m*t chút lợi lộc từ đó. Chưa kể sau lưng bọn họ còn có một chỗ dựa lớn là hình bộ thị lang."
Tô Vận như thường lệ lại đang viết viết vẽ vẽ gì đó, Thu Mộng Kỳ thấy nàng không đáp lời, liền tiến lại từ phía sau, muốn nhìn xem nàng đang vẽ cái gì.
Vừa mới ghé sát lại, không ngờ đối phương lại đột nhiên quay đầu, môi liền nhẹ nhàng lướt qua má nàng một cái.
Cả hai đều ngây người trong thoáng chốc, sau đó liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác, mỗi người đều có chút ngượng ngùng.
Thu Mộng Kỳ không nhịn được đưa tay sờ sờ môi, cảm giác như vẫn còn chút hơi ấm vương lại trên đó.
Cô khẽ cắn môi, cố nén lại cảm giác xao xuyến trong lòng, ho nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Trơn mịn nhu nhuyễn, xúc cảm quả thật không tệ."
Tô Vận tai hơi đỏ lên, lườm cô một cái.
"Cút."
Nói là "cút", nhưng chữ "cút" này lại chẳng có tí khí thế nào, trái lại còn bị Thu Mộng Kỳ nghe ra mấy phần oán trách, khiến trong lòng cô dâng lên chút gan to, ngứa ngáy muốn ôm lấy nàng một cái, nhưng lại không dám, đành phải giả bộ thô lỗ nói: "Thân cũng đã thân qua, lần này chỉ coi là chuyện tiểu hài tử thôi."
Ý cô nói chính là lần trên đường bị lưu đày, khi Hà Lão Cửu định giở trò với Tô Vận, cô đã ra tay, cắn một phát vào môi nàng.
Tiếc là lần đó không được nếm thử môi nàng có vị gì.
Cũng chẳng nhìn rõ lúc bị cô cưỡng hôn thì gương mặt nàng trông thế nào.
Thu Mộng Kỳ lúc này mới có chút ngộ ra, lúc đó mình có phải đã sớm nảy sinh cảm giác chiếm hữu với Tô Vận rồi không? Suốt dọc đường cứ gây chuyện là vì sự chiếm hữu đó sao?
Tô Vận nghe cô nói vậy, bực bội đáp: "Ngươi còn có mặt mũi mà nhắc chuyện đó."
Thu Mộng Kỳ lập tức phấn khởi hẳn lên. Lúc đó cô cứ chèn ép Tô Vận, đến cả hôn cũng dám, chứ giờ thì sao, đến liếc môi nàng ấy thôi còn phải len lén.
"Thì cũng đâu có cố ý, ta đâu biết ngươi đột nhiên lại quay đầu lại."
Tô Vận nhẹ nhàng xoay xoay cây bút trong tay, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đến khi Thu Mộng Kỳ người mặt dày như thế cũng phải ngượng ngùng cúi đầu, nàng mới chuyển chủ đề, hỏi: "Ngươi thấy Triệu Nhuế thế nào?"
"Xinh đẹp, khí chất rộng rãi lại đoan trang, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, vừa ở giữa ngây thơ và trưởng thành."
Tô Vận nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh đi: "Ta hỏi ngươi nhân phẩm của nàng, chứ không phải dung mạo!"
Thu Mộng Kỳ không hiểu sao nàng lại đột nhiên không vui, không muốn chọc nàng giận, liền vội thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc đáp: "Tính tình ổn trọng, còn nhỏ thì phụ mẫu mất sớm, tổ phụ đã lớn tuổi, đệ muội thì còn nhỏ, tuổi còn trẻ đã phải gánh vác cả một đại gia tử, vừa có năng lực lại có khí phách. Dựa theo những căn cứ chúng ta nắm được, tình hình thu thuế ở các thôn phía bắc đúng như lời nàng nói, như vậy mà xét thì đúng là một nữ doanh nhân có năng lực, có khí phách, lại có lương tâm."
Tô Vận lúc này mới gật đầu: "Nếu sau này dẹp được Vương gia, về phương diện thu thuế thì Triệu Nhuế đúng là một đối tác hợp tác rất tốt."
"Nhưng tiền đề là chúng ta phải tìm được Triệu Minh, còn phải diệt được bọn thổ phỉ ở Mông Sơn, không thì e là nàng ấy chẳng muốn tiếp tục."
Tô Vận trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta nghi trong Triệu gia có nội gián thông đồng với thổ phỉ."
Thu Mộng Kỳ kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi dựa vào đâu mà đoán vậy?"
"Dựa theo tư liệu Quý Hô cung cấp, mấy năm gần đây Triệu gia liên tiếp bị cướp hơn mười lần, gần như lần nào cũng không thoát. Theo lý mà nói, sau mấy lần bị cướp đầu tiên, Triệu gia không thể không đề phòng, hẳn phải tìm tiêu cục trợ giúp, thậm chí còn phải đặc biệt cẩn thận với thời gian xuất phát và vận chuyển, đảm bảo không tiết lộ tin tức ra ngoài. Thế mà vẫn bị cướp. Chẳng lẽ thổ phỉ lại đóng đô trước cửa Triệu gia, ngày nào cũng canh chừng sao?"
"Có lý. Nếu giả thiết này hợp lý, thì cứ hỏi Triệu Nhuế xem mỗi lần giao hàng có những ai biết tin, sau đó áp dụng phương pháp loại trừ, loại bỏ những người không liên quan."
Tô Vận gật đầu: "Nói không chừng việc Triệu Minh mất tích, cũng có liên quan đến nội gián này."
Thu Mộng Kỳ đột nhiên nói: "Ngươi nói xem, có khi nào chính là Triệu Nhuế tự biên tự diễn? Nàng ấy tuổi này chưa lập gia thất, vẫn luôn nắm quyền quản lý chuyện Triệu gia, nếu lo sau này Triệu Minh trưởng thành thì gia sản sẽ phải giao lại cho hắn, nên bày trò cho người cướp hàng, rồi ra tay giết Triệu Minh, như thế thì có thể danh chính ngôn thuận chiếm lấy toàn bộ gia sản?"
Tô Vận dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng vuốt tóc dài, nói: "Triệu Nhuế là người thông minh, nàng hẳn sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ấy."
---
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, tung tích của Triệu Minh vẫn bặt vô âm tín, mà trong hai ngày gần đây, trong thành bất ngờ lan truyền một lời đồn như thế này: Đại tiểu thư Triệu gia ở Phong Nhạc, Triệu Nhuế nay đã hai mươi sáu tuổi vẫn cố chấp không chịu thành thân, mục đích chính là để chiếm đoạt gia sản Triệu gia. Nay tiểu công tử Triệu gia mất tích, tám chín phần là đã bị nàng ta hại chết.
Lời đồn này chưa đầy hai ngày đã truyền khắp thành Phong Nhạc, khắp đầu đường cuối ngõ, trà lâu tửu quán đâu đâu cũng xôn xao bàn luận, chẳng khác nào từ khóa "Triệu Nhuế" bị gắn thêm chữ "nóng hổi" phía sau.
Là một trong hai thế gia danh tiếng nhất Phong Nhạc, lại phụ trách việc thu thuế ở phía bắc, dân chúng vốn dĩ đã đặc biệt hứng thú với chuyện thị phi của hai nhà này.
Trong quán Thiên Hương Lâu, mấy bàn thực khách đang dùng cơm cũng đang bàn tán về chủ đề này.
"Nghe ta nói này, nữ nhân không lo xuất giá, yên phận làm thê dạy hài tử, lại còn muốn tranh giành gia sản với huynh đệ trong nhà, đúng là không biết lượng sức."
"Cái vị đại tiểu thư Triệu gia này chính là một người đầy dã tâm."
"Nữ nhân có dã tâm thì có ích gì? Hai chữ 'dã tâm' đặt lên nam nhân mới là lời khen."
"Phải đó, năm xưa nếu Triệu lão gia không giao việc quản lý gia nghiệp cho Triệu Nhuế, thì Triệu gia cũng chẳng đến mức sa sút như bây giờ. Nên nhớ, năm ấy Triệu gia còn có thể ngang sức ngang tài với Vương gia, mà bây giờ thì sao, Vương thị nhất tộc một bước lên mây, còn Triệu gia thì suy tàn thê thảm, khiến người than thở."
"Tôn nữ làm chủ, tôn tử lại chết, không biết Triệu lão gia có hối hận không."
"Hối hận thì có ích gì, người cũng chết rồi. Có một tỷ tỷ độc ác như thế, nếu ta là tiểu công tử kia, chắc cũng phải tìm chỗ trốn."
"Lâu như vậy không thấy người, nha môn lại cử bao nhiêu bộ khoái đi tìm, đến cả xác cũng chẳng thấy đâu, nói không chừng đúng như lời ngươi nói, tiểu công tử tự mình trốn đi, nếu đã cố tình lẩn tránh, đâu dễ tìm thấy."
"Trốn cái gì mà trốn, chắc bị nữ ác nhân kia hại chết rồi."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Triệu Nhuế thật lòng muốn xuất giá, với dung mạo ấy cùng gia thế Triệu gia, muốn gả cho một quan viên tứ phẩm ngũ phẩm cũng chẳng phải chuyện khó."
"Đó là chuyện trước đây, giờ thì nàng ta đã là nữ tử lỡ thì, bao nhiêu năm kéo Triệu gia xuống dốc, giờ còn mang tiếng nghi ngờ giết đệ đệ, ai dám cưới? Cưới kiểu nữ nhân như vậy về chẳng phải rước họa vào nhà sao."
"Nghe nói Triệu Nhuế dung mạo đoan trang mỹ lệ, ta thì không sợ nàng ta phá nhà, chỉ cần không cho nàng nhúng tay vào chuyện làm ăn là được, cưới về làm bình hoa ngắm chơi cũng chẳng sao."
"Người ta nói Triệu Nhuế giết đệ đệ, ngươi dám cưới loại nữ nhân đó về nhà sao? Không muốn sống nữa chắc!"
"Phải đó, người ta nói lòng dạ nữ nhân là độc nhất, có vài người khi đã tàn nhẫn thì đến nam nhân cũng phải chịu thua."
"Sợ gì chứ, không độc không phải trượng phu! Nàng ta có độc thì độc bằng được nam nhân chúng ta sao - ha ha ha!"
Mấy người vừa nói vừa nâng chén uống thêm mấy ly hoàng tửu, không nhịn được mà cười rúc rích.
Không xa đó, trong một gian phòng ngăn cách, nhị chưởng quỹ liếc nhìn Chung Thục Nương bên cạnh, người đang mang vẻ mặt lạnh lẽo như sương, không khỏi có chút run sợ nói nhỏ: "Phu nhân, hay là đuổi bọn họ đi, tránh để bọn họ ở đây nói năng bậy bạ, làm ô uế thanh danh của Triệu đại cô nương."
"Đuổi kiểu gì? Hai mươi bàn khách, thì một nửa đang bàn tán về chuyện này, đuổi hết rồi thì Thiên Hương Lâu còn buôn bán gì!"
Nhị chưởng quỹ khẽ nhíu mày. Phu nhân và Triệu đại cô nương xưa nay vốn thân thiết, giờ nghe những lời thế này trong lòng chắc chắn không vui, nhưng hiện tại Triệu đại cô nương đã trở thành đề tài bàn tán khắp thành, không thể ngăn cũng chẳng cản được, nói đuổi khách chẳng qua cũng chỉ là buột miệng mà thôi.
Ngay lúc mọi người còn đang vô tư trêu chọc, bàn tán về chuyện Triệu gia, thì đã có người không thể ngồi yên.
Giữa đại sảnh có mấy hán tử ăn mặc giản dị, từ khi bước vào quán đến giờ vẫn cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, nhưng những lời bịa đặt của đám người xung quanh họ đều nghe rõ rành rành, càng nghe càng thấy vô lý quá đáng. Cuối cùng một người trong số đó không nhịn được, đột ngột đứng bật dậy, sải bước đi tới bàn đang bàn tán ầm ĩ nhất.
Những người đồng bàn thấy vậy, không kịp ngăn lại, cũng vội vàng buông đũa đứng dậy đuổi theo.
"Một đám nam nhân, mà lại ngồi sau lưng nói xấu một nữ tử, ta thấy nhục giùm cho các ngươi!"
Đám người đang nói chuyện ở bàn kia lập tức im bặt, nhưng rất nhanh đã có kẻ vặc lại: "Chúng ta nói chuyện của chúng ta, liên quan gì đến ngươi, đến lượt ngươi quản sao?"
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi là dân thôn hai mươi bắc hay hai mươi lăm nam?"
"Ta là người ở đâu thì liên quan gì đến ngươi?"
"Liên quan rất lớn! Nếu ngươi là dân thôn hai mươi bắc, những năm qua luôn được Triệu gia che chở, thuế cũng nhẹ hơn, thì ngươi không nên nói xấu Triệu gia như vậy!"
"Hừ, ngươi cũng nói hay thật! Bây giờ mấy thôn phía nam lẫn phía bắc chẳng phải đều phải nộp thuế sao? Thu bao nhiêu cũng như nhau, sao dân phía bắc các ngươi lại được giảm? Câu này mà ta đem đi kiện tới nha môn, ta còn phải hỏi mấy vị quan huyện ấy: đều là dân Phong Nhạc, tại sao thuế lại không như nhau?"
"Vậy thì ngươi nên đi hỏi Vương gia, tại sao khu vực họ phụ trách lại thu của dân nhiều như vậy!"
Những người xung quanh nghe hai người kia đối chọi qua lại, liền bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Dạo gần đây thuế nặng thật, nhưng hình như dân phía bắc sống vẫn đỡ hơn dân phía nam."
"Nghe nói bên Vương gia thu thuế, nếu không nộp nổi thì bắt nữ nhi trong nhà đi gán nợ."
"Có chuyện như vậy sao? Như thế cũng quá đáng quá."
"Người phía bắc các ngươi không biết sao? Trong thôn ta có một nhà, bốn năm liền, mỗi năm đều bị bắt đi một nữ hài, nhà ấy không có nhi tử, giờ chỉ còn lại hai lão nhân gia, ngươi nói xem, cái thế đạo này còn để dân sống nổi không?"
"Phía bắc chúng ta chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế. Dù đời sống cũng khốn khó, nhưng đôi khi người Triệu gia thấy mọi người thực sự nộp không nổi thì cũng cho khất lại sang năm."
"Thời buổi này mà còn có chuyện cho khất thuế, ta thật chưa từng nghe qua."
"Các người nói xem, có khi nào là Triệu gia tự lấy tiền ra ứng trước cho thôn dân không, thế nên mới không đấu lại được Vương gia?"
"Ây, châu ngọc Triệu gia mà ra khỏi địa phận Phong Nhạc là bị cướp ngay, chuyện này ai chẳng biết? Theo ta thấy, chính là Vương gia thông đồng với bọn thổ phỉ ở Mông Sơn, là để đè ép việc làm ăn Triệu gia, muốn độc chiếm thiên hạ!"
"Câu này mà ngươi cũng dám nói? Tai mắt Vương gia trải khắp thành, ngươi không sợ bị người ta ám hại sao?"
"Không nói nữa, không nói nữa, ăn cơm đi --"
Hai bàn vốn đang cãi vã, nghe những lời bàn tán xung quanh, bên thì thấy hổ thẹn, bên lại sợ dây vào Vương gia, dưới sự khuyên can của những người khác, cuối cùng mới chịu nguôi giận, ai về chỗ nấy tiếp tục ăn cơm.
Nhưng lời đồn rằng Triệu Nhuế vì muốn nắm giữ Triệu gia trong tay mà hại chết đệ đệ thì vẫn chưa dừng lại, thậm chí có xu thế ngày càng lan rộng.
Trong phòng bao, Thu Mộng Kỳ và Tô Vận đang dùng bữa.
Tiếng ồn ào bên ngoài tự nhiên cũng truyền vào tai hai người bên trong phòng, Thu Mộng Kỳ nói: "Việc Triệu Nhuế quản lý gia sản cũng đã gần mười năm, thế mà mấy lời đồn này lại bùng phát đúng hai ngày nay, tuy nguyên nhân là do Triệu Minh mất tích, nhưng vẫn có chỗ không ổn."
Tô Vận nói: "Chỗ này không như chỗ chúng ta, có điện thoại có Weibo, một tin tức vài phút là lan khắp thế giới. Giờ thì dù chỉ là trong một thành, giữa khu phố này với khu phố kia, nhà này với nhà kia đều khép kín, muốn để lời đồn bay khắp nơi chỉ sau một đêm thì cũng cần có sắp đặt. Ngươi nghĩ đi, lần trước ngươi phát lương, còn phải cử người đến từng nhà báo tin, vậy mà vẫn có người không biết, phải đến sau mới đến nhận lại."
Thu Mộng Kỳ gật đầu, cảm thấy rất có lý, liền gọi Vương Tiểu Bảo vào, nói: "Lát nữa ngươi bảo Lục Tử và mấy người kia điều tra thử xem chuyện của Triệu đại tiểu thư có phải có người cố tình tung tin hay không, nếu có thì phải tìm ra được kẻ đứng sau."
Vương Tiểu Bảo vội vàng đáp lời.
Thu Mộng Kỳ lại nhìn sang Tô Vận, nói: "Nếu thật sự có người đứng sau giật dây, thì ai là người đó? Là Vương gia sao?"
Tô Vận nói: "Vậy phải phân tích xem, nếu Triệu Nhuế bị đẩy ngã, thì ai là người được lợi cuối cùng."
"Dĩ nhiên là Vương gia. Bây giờ lão gia Triệu gia thân thể không còn khỏe, đã sớm không nhúng tay vào việc nhà, nhị cô nương Triệu Hinh thì đã gả đi, lo chuyện giúp phu dạy hài tử, gần như không dính líu gì đến chuyện kinh doanh Triệu gia. Còn tam cô nương Triệu Trúc thì lại chỉ mê nghiên cứu nuôi trồng ngọc trai, đi theo con đường khoa học. Thật sự có năng lực chủ quản thì chỉ có mình Triệu Nhuế. Vương gia tất nhiên mong sao nàng ta ngã nhanh một chút, như vậy thì Triệu gia cũng chẳng còn khí thế, từ chuyện thu thuế cho đến việc làm ăn ngọc trai đều rơi vào tay Vương gia. Nếu nói có người giật dây, thì Vương gia đáng nghi nhất."
Tô Vận cúi đầu gắp thức ăn, không tỏ thái độ.
Thu Mộng Kỳ thấy dáng vẻ này của nàng, liền biết nàng vẫn còn nghi ngờ trong lòng, cũng không thúc ép, để nàng tự suy nghĩ thêm.
Hai người vừa về đến nhà vừa ngồi xuống, thì Lục Tử đã gấp gáp gõ cửa xông vào.
"Đại nhân, đại sư huynh tỉnh, nói muốn gặp người."
Đại sư huynh là sư huynh lớn của Thu Mộng Kỳ, ngoài cô ra thì không ai biết thân phận thực sự của hắn, vì thế tất cả người trong phủ đều gọi theo cô là "đại sư huynh".
Thu Mộng Kỳ vừa nghe xong, lập tức đứng bật dậy, liếc nhìn Tô Vận nói: "Đi, đi xem sao."
Ảnh Thất vừa tỉnh liền tìm Thu Mộng Kỳ, chắc chắn là có chuyện quan trọng cần nói.
Tô Vận cũng đứng dậy theo, hai người bước nhanh theo sau Lục Tử, đi về phía dãy nhà sau.
Phải nói rằng, lão Tống đầu quả thật có bản lĩnh, người bị thương đến mức đó mà vẫn bị lão kéo lại từ Quỷ Môn Quan.
Khi hai người đến nơi thì Ảnh Thất vẫn còn rất yếu, thấy hai người đến liền cố nén cơn đau khắp người, nói: "Trước khi Trích Tinh Các giải tán, nhiệm vụ cuối cùng ta nhận là g**t ch*t Triệu Minh. Sau khi gặp hắn, ta không nỡ xuống tay, nên đã giấu hắn đi..."
Thu Mộng Kỳ nghe vậy kinh hãi, thì ra vụ mất tích của Triệu Minh thật sự có liên quan đến Vương gia! Điều càng khiến cô mừng rỡ hơn là Triệu Minh vẫn còn sống, hơn nữa còn được người nhà mình cứu!
"Bây giờ Triệu Minh đang ở đâu?"
"Ở nhà Tô gia Đại Hà thôn." (Editor: tác giả nhận e 1 lạy, tưởng 2 chuyện ai ngờ là 1)
Thu Mộng Kỳ dù kích động nhưng nhất thời vẫn có chút hồ đồ: "Sư huynh, sao ngươi lại đưa hắn đến đó, sao ngươi biết Tô Học Lâm lão già đó?"
"Triệu Minh không muốn về nhà, nói rằng trong nhà không an toàn, cũng không muốn gặp quan binh. Ta đã điều tra ngươi và Tô cô nương, cộng thêm khi đó còn có việc... cần làm... nên đã để hắn ở đó..."
Thu Mộng Kỳ không khỏi bội phục sự suy nghĩ chu toàn của nam nhân này, "Sư huynh, tin tức lần này của ngươi đến thật đúng lúc, đã giúp chúng ta một đại ân. Chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta nhất định sẽ thay ngươi xin công trạng."
Đây là lần đầu tiên Thu Mộng Kỳ trước mặt Ảnh Thất gọi hắn là đại sư huynh, nam nhân khẽ kéo khóe môi đầy khó nhọc, lại lắc đầu nói: "Đừng xin công..."
Hắn thương thế quá nặng, vừa dứt lời liền yếu ớt đến mức suýt ngất đi.
Thu Mộng Kỳ vốn còn muốn hỏi rõ chi tiết chuyện của Triệu Minh, nhưng thấy hắn như vậy, đành tạm thời đè nén những suy nghĩ khác lại, nói: "Đều nghe ngươi, mọi chuyện đợi ngươi dưỡng thương xong rồi nói tiếp."
Nói xong, lại thấy Ảnh Thất đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say, lúc này mới cùng Tô Vận rời khỏi phòng.
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Suýt nữa là quá mười giờ rồi.(:з」∠)
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-06-12 21:12:53 ~ 2023-06-13 22:56:23 nhé~
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng [pháo phản lực]: 郁非, 掠星照野 mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng [mìn]: 宝宝巴士, 一头牛, 龚佑熙 mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới [dinh dưỡng]: 久未将 22 chai; 月月, 保持直率和热烈 mỗi người 20 chai; 不吃芹菜 15 chai; 只嗑糖 14 chai; 终究意难平, LeT's, angie微笑, 大王, 一支铅笔 mỗi người 10 chai; 22748621 9 chai; 50479772, 59202180, 惊鸿一瞥一万年, 过客, 罔思, 我看你硬是瓜兮兮~, 步流浪, 毐, 羅辑, 高处 mỗi người 1 chai;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!