Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 90

Mẫu tử hai người chui vào chăn, nhưng Cố thị lại không còn buồn ngủ. Vừa muốn hiểu rõ tình hình giữa nữ nhi và nữ tế tương lai, lại vừa lo mai phải dậy sớm, cuối cùng đành thoả hiệp, nói: "Ngươi nói thật cho nương một câu, rồi nương để ngươi ngủ."

 

Tô Vận mỉm cười: "Nương cứ hỏi đi, nương có thể hỏi đến hai câu."

 

"Ngươi và Thu huyện lệnh là diễn trò để lừa vị Cam đại nhân kia, hay là thật lòng với nhau?"

 

Tô Vận suy nghĩ một chút.

 

Với tình hình hiện tại, chỉ cần Thu Mộng Kỳ còn giả làm nam nhân, nàng sẽ là thê tử duy nhất của cô.

 

Nhưng nếu một ngày cô không giả làm nam nữa thì sao?

 

Suy nghĩ lại trôi về đêm ấy, hơi ấm từ eo và lưng vẫn như còn lưu lại. Tô Vận hiểu rõ, dù cô không còn giả làm nam nhân, cô vẫn sẽ là phu quân của nàng.

 

"Chuyện này làm sao mà giả vờ, nương lo lắng nhiều rồi."

 

Cố thị nghe được câu trả lời ấy, cười đến không khép được miệng, hài lòng nói: "Được rồi, nương không hỏi nữa, đêm rồi, ngủ đi."

 

...

 

Sáng hôm sau, khi gà gáy lần thứ hai, Cố thị đã gọi nữ nhi dậy.

 

Tô Vận ngồi trên giường một lúc lâu mới tỉnh táo hẳn, sau đó đi tới phòng nhị gia gọi Thu Mộng Kỳ.

 

Người kia vẫn còn ngủ mơ màng, Tô Vận không còn cách nào khác, đành lấy khăn mặt nhúng nước đắp lên mặt cô, mới khiến cô chịu tỉnh.

 

Chẳng kịp rửa mặt chải đầu, hai người lại vội vàng lên ngựa chạy về Phong Nhạc thành. Lúc đến nơi thì vừa khéo thành mở cửa, nói với người quản cửa một tiếng rồi thưởng thêm vài lượng bạc, liền được vào nội thành. Vương Tiểu Bảo đã chờ sẵn xe ngựa bên trong.

 

Vương Tiểu Bảo thấy hai người đúng hẹn trở về, cười hí hửng nói: "Đại nhân, ngài về sớm thật đấy, mấy vị quan lớn khác còn chưa thấy động tĩnh."

 

"Thế là tốt, đến ngõ Xuân Hi trước, sau đó mới về nha môn."

 

Tô Vận nghe xong liền nói: "Để ta đưa ngươi về nha môn trước, ngươi tranh thủ tắm rửa nghỉ ngơi chút, hôm nay không phải chuyện nhẹ, bên ta không cần lo."

 

Thu Mộng Kỳ tuy rất muốn thể hiện thêm chút, nhưng cũng hiểu rõ lúc này không thể tùy hứng, đành nhíu mày không tranh cãi.

 

Đến lúc xe ngựa dừng lại ở nha môn, sắp phải xuống xe, trong lòng lại dâng lên cảm giác quyến luyến không nỡ rời.

 

Tô Vận hai ngày nay đặc biệt nhẫn nại, nhẹ giọng dỗ dành: "Chuyện chính quan trọng hơn, đợi xong xuôi, để ngươi muốn làm gì thì làm."

 

Thu Mộng Kỳ lúc này mới lưu luyến quay đầu ba lần, từ cửa sau bước vào trong viện. Bên kia Xuân Đào thấy chủ tử trở về, vội vã xách nước chuẩn bị hầu hạ cô rửa mặt.

 

Thân thể Thu Mộng Kỳ là người luyện võ nên vẫn ổn, chỉ là đêm qua uống rượu hơi nhiều nên hơi mệt. Giờ được nghỉ ngơi một đêm cũng hồi phục lại. Lúc này mặc vào quan phục màu đỏ, lại là dáng vẻ tuấn tú phong độ như thường.

 

Không lâu sau, các quan viên khác cũng lần lượt tới nha môn.

 

Cam Đức Thọ tối qua chưa kịp làm mặt khó coi, sáng nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội, mặt mũi hằm hằm bước xuống xe ngựa, trong lòng nghĩ, lát nữa lúc thẩm tra công khai, nhất định phải làm khó cái tên huyện lệnh trẻ tuổi không biết trời cao đất dày, cho hắn biết ai mới là lão đại ở Lịch Châu này.

 

Vụ án này, tuy đã thẩm tra một lần trước đó, Tô Vận cũng cùng cô diễn tập rất nhiều lần, những vấn đề liên quan có thể nghĩ đến đều đã nghĩ qua, nhưng không ai dám chắc buổi thẩm vấn hôm nay sẽ không xảy ra sơ suất nào, nên Thu Mộng Kỳ vẫn vô cùng thận trọng khi đối mặt với buổi thẩm đường này.

 

Thấy thời gian đã gần tới, các nhân sự liên quan cũng đã tề tựu đầy đủ.

 

Ngay lúc chuẩn bị tuyên bố khai đường thẩm vấn, chợt nghe tiếng vó ngựa lộp cộp từ xa vọng lại, chỉ thấy mấy con tuấn mã phóng nhanh tới trước nha môn, người tới dứt khoát nhảy xuống ngựa ngay tại cửa lớn.

 

Đúng lúc nha dịch định quát tháo, trong số đó có một người giơ lệnh bài bên hông ra trước mặt, nha dịch vừa nhìn thấy sắc mặt liền thay đổi, lập tức cúi đầu quỳ xuống.

 

Thu Mộng Kỳ nhìn kỹ, người đi phía trước chính giữa chẳng phải là vị tướng quân râu dê mà cô từng gặp ở Thạch Bàn thôn hôm trước sao!

 

Cam Đức Thọ và các quan viên khác nhìn thấy người đến đều kinh ngạc, vội vàng rời chỗ đứng, tiến lên hành lễ.

 

Chỉ nghe họ đồng thanh hô: "Tham kiến tiết độ sứ đại nhân!"

 

Thu Mộng Kỳ thầm giật mình, không ngờ râu dê lại chính là tiết độ sứ của Lĩnh Nam, chưa kịp nghĩ nhiều, liền bước nhanh tới cùng các quan viên khác khom người hành lễ. (Editor: hãy comment nếu bạn cũng ngời ngợi được từ trước =]]])

 

Hành lễ xong, với tư cách chủ sự, cô vội bước lên một bước nói: "Hạ quan là Huyện lệnh Phong Nhạc huyện Thu Thực, hôm nay cùng vài vị thượng quan và đồng liêu tiến hành hội thẩm vụ án liên hoàn giết người, kính thỉnh tiết độ sứ đại nhân lên toạ giám thẩm."

 

Hứa Mục Thông phẩy tay nói: "Hôm nay ta tới không phải để giám thẩm, mà là thân làm người bị hại, đến xem một chút."

 

Trong số năm nạn nhân, có một người là tiểu thiếp mới nạp của Hứa Mục Thông. Theo lý, ông ta không cần đích thân đến, nhưng năm nay lại xuất hiện, khiến người khác không khỏi thấy kỳ lạ.

 

Hứa Mục Thông vừa nói, vừa đưa mắt liếc nhìn Lý Thái đứng sau Cam Đức Thọ, nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt, tiếp lời: "Hôm trước vì bận việc không thể đích thân dự thẩm, không ngờ lại dẫn đến phán sai, hôm nay đi ngang qua đây, đến xem một chút, các vị cứ tiếp tục thẩm tra, ta chỉ xem thôi, không cần để ý đến ta."

 

Nói thì nói vậy, nhưng ai dám xem nhẹ ông ta.

 

Tuy không phải buổi "tam đường hội thẩm", nhưng khi có mặt cả thứ sử và quận thủ, tức là hai cơ quan tư pháp và hành pháp cao nhất trong châu quận cùng tham gia, thì tiêu chuẩn thẩm án vẫn không thể sơ sài.

 

Người chủ thẩm là Thu Mộng Kỳ, theo lệ ngồi chính giữa công đường, hai bên đặt thêm hai chỗ, bên phải là thứ sử, bên trái là quận thủ, tiếp đến là Huyện lệnh Phong Bình Lư Trung và hai vị quan triều đình khác của Phong Nhạc huyện.

 

Giờ tiết độ sứ đã đến, Cam Đức Thọ vội mời ông ta ngồi vào chỗ mình, còn mình thì dời sang chỗ của Lý Thái. Như vậy, Lý Thái bị ép phải lùi xuống ngang hàng với Lư Trung.

 

Nhưng Hứa Mục Thông lại nói: "Ba vị đại nhân chủ thẩm, không cần thay đổi vị trí, ta là người bị hại, ngồi bên cạnh là được."

 

Thấy mọi người còn định nhường qua lại, ông liền lên tiếng dứt khoát: "Cứ quyết định vậy đi."

 

Các quan viên không còn cách nào, đành y theo mà vào vị trí, bắt đầu thẩm án.

 

Vụ án đã được xét một lần, mọi việc đều rất thuận lợi. Cách phá án và hỏi cung của Thu Mộng Kỳ tuy còn chút non nớt, nhưng phương pháp lại mới mẻ, thường khiến người khác cảm thấy sáng mắt.

 

Cam Đức Thọ vì e dè có mặt của Hứa Mục Thông, nên những vấn đề mập mờ vốn định nêu ra cũng đành nuốt vào bụng. Cho đến khi nghe đến luận điểm "định tội bằng dấu vân tay", gã cuối cùng không nhịn được, lên tiếng: "Thu đại nhân, xưa nay từ cổ chí kim chưa từng nghe nói đến việc dùng dấu vân tay để định tội. Biện pháp này quá cẩu thả, trên đời này biết bao nhiêu người, ai dám đảm bảo không có ai trùng vân tay?"

 

Khổng Hưng Hiền khó khăn lắm mới đợi được đến khi Cam Đức Thọ mở miệng, liền như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói liên tục: "Người có dấu vân tay như vậy đâu chỉ có mỗi nhi tử ta, sao có thể khẳng định là hắn ra tay?"

 

Vấn đề về vân tay ở thời hiện đại đã được kiểm chứng rõ ràng, Thu Mộng Kỳ dĩ nhiên không hề chột dạ.

 

"Chư vị có lẽ chưa biết, theo ghi chép, từ thời Tần Hoàng, thậm chí còn sớm hơn là thời Chiến Quốc đã xuất hiện ghi chép liên quan đến vân tay, khi ấy đã có chuyện lợi dụng dấu tay kẻ trộm để suy đoán thân phận. Cổ nhân còn có thể dựa vào đó để phá án, thì chúng ta cớ sao lại không? Hơn nữa, đến nay vẫn chưa có bằng chứng cho thấy tồn tại hai người có vân tay hoàn toàn giống nhau, bởi vậy khi ký kết khế ước mới cần phải ấn tay để xác nhận thân phận. Nếu thật có hai người giống nhau, vậy làm thế để làm gì?"

 

Mọi người nghe vậy thì lập tức cứng họng, hình như... nói cũng có lý.

 

"Trước đây ít dùng vân tay để phá án là vì khó khăn trong việc lấy dấu, nhưng hiện tại hạ quan đã nghiên cứu ra phương pháp lấy dấu hiệu quả, đợi vụ án này kết thúc, lập tức sẽ tấu trình lên Hình Bộ, nếu được phê chuẩn, thì từ nay về sau tội phạm thiên hạ sẽ không còn chốn dung thân."

 

Mọi người có mặt nghe đến đây đều hít sâu một hơi lạnh.

 

Quả thật, nếu kỹ thuật lấy dấu vân tay này được phổ biến, chắc chắn sẽ mang đến một cuộc cách mạng mang tính lịch sử cho công tác điều tra phá án. Mà người nghiên cứu ra phương pháp này Thu Thực, không nghi ngờ gì sẽ lưu danh thiên cổ.

 

Huyện lệnh huyện Phong Bình cũng không kìm được mà tâng bốc: "Thu đại nhân tuổi trẻ tài cao đã có phát hiện trọng đại thế này, thật đúng là tấm gương cho chúng ta noi theo!"

 

Thu Mộng Kỳ đứng dậy chắp tay đáp lễ: "Vừa rồi ta cũng đã nói, việc dùng phương pháp này để phá án vốn không phải do Thu mỗ sáng tạo, mà là có ghi chép từ người xưa, Thu mỗ chẳng qua là tình cờ tìm ra được cách lấy mẫu hiệu quả hơn mà thôi, chẳng đáng là công lao, bất quá vẫn cần được các vị tiền bối Hình Bộ chấp thuận."

 

Cam Đức Thọ nghe vậy, trong lòng càng thêm nghẹn ứ, nói: "Nếu vẫn chưa được Hình Bộ chấp thuận, mà Thu huyện lệnh đã đem phương pháp này ra làm căn cứ kết án, e là không thỏa đáng."

 

"Ngoài dấu vân tay ra, vừa rồi chúng ta cũng đã đưa ra nhiều chứng cứ không thể bỏ qua, bao gồm động cơ gây án của Khổng Trinh, vết sẹo do dao gây ra trên người hắn từ những năm trước, hơn nữa còn có phán đoán về chiều cao hung thủ dựa theo kích thước vết máu hiện trường, và việc Khổng Hưng Hiền ép buộc người khác đứng ra chịu tội thay để che giấu cho hung thủ... Bao nhiêu chứng cứ như vậy đều chỉ rõ hung thủ là một mình Khổng Trinh. Dưới nhiều tình huống trùng hợp như thế, dấu vân tay lại càng trở thành một đặc điểm mạnh mẽ khác. Không rõ đại nhân cho rằng Khổng Trinh bị oan là vì khâu nào? Hay vì chứng cứ nào?"

 

Cam Đức Thọ há miệng, hồi lâu mới nói: "Cho dù Khổng Hưng Hiền có ép người khác nhận tội thay, có khi cũng chỉ là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên mới liều lĩnh như vậy, không thể chứng minh là để che giấu tội cho Khổng Trinh."

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Được đại nhân nhắc nhở, hạ quan ngược lại thấy việc Khổng Hưng Hiền vội vàng kết án như vậy, rất có thể là vì một nguyên nhân khác."

 

Mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng.

 

"Có thể là do tiết độ sứ đại nhân nghiêm khắc quá mức mà ra," Thu Mộng Kỳ mỉm cười, giữa áp lực bốn bề vẫn ung dung nói: "Vì ái thiếp bị sát hại, Hứa đại nhân hạ lệnh cho Cam đại nhân phải tìm ra hung thủ trong vòng hai tháng, nếu không sẽ truy trách nhiệm tất cả những người liên quan. Không biết vì sao Cam đại nhân không giao vụ án này cho đại nhân Lý Thái, mà lại để Khổng Hưng Hiền đứng đầu điều tra. Theo lý mà nói, trong bốn vụ án giết người có một vụ xảy ra ở Phong Bình, đáng lẽ cũng nên do đại nhân Lý phụ trách điều tra mới phải, chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì sao?"

 

Lý Thái nghe xong, sắc mặt hơi túng lúng, dù sao thì chuyện này đúng là ông cũng có phần trách nhiệm do lơ là chức vụ.

 

Mà Cam Đức Thọ lại không ngờ chỉ một câu của mình lại khiến ngọn lửa cháy ngược về phía bản thân. Gã sao có thể thừa nhận mình lo Lý Thái không phá án kịp thời mà lại không muốn tự mình nhúng tay làm việc khuất tất, sợ đến lúc đó liên lụy đến bản thân nên mới chọn Khổng Hưng Hiền kẻ dễ sai khiến nhất. Huống hồ khi đó chính Khổng Hưng Hiền còn chủ động tích cực xin nhận điều tra toàn vụ, ai mà ngờ hắn làm vậy là để che giấu tội trạng của nhi tử mình.

 

"Ba vụ án đều xảy ra ở Phong Nhạc, đương nhiên phải do quan viên Phong Nhạc điều tra. Hơn nữa lúc đó bản quan và đại nhân quận thủ cũng đã tham dự hội thẩm, chẳng phải là hoàn toàn phó mặc không quan tâm."

 

Thu Mộng Kỳ mỉm cười nói: "Hạ quan còn tưởng là Khổng Hưng Hiền tự tiến cử mình, được Cam đại nhân xem trọng, nếu không thì quan viên nào lại chủ động xin nhận điều tra một vụ án vừa vất vả lại chẳng có chút lợi gì như thế này?"

 

Can Đức Thọ như thể ngậm phải hoàng liên, đắng mà không nói nên lời, ấn tượng đối với Thu Mộng Kỳ lại càng tệ. Gã đang định mở miệng quở trách nàng vô lễ, thì Hứa Mục Thông từ đầu vẫn luôn giữ im lặng, lại lên tiếng: "Nay chứng cứ đã đầy đủ, các điểm trùng hợp cũng rất rõ ràng, cơ bản có thể xác định người gây án chính là Khổng Trinh. Hơn nữa bản thân Khổng Trinh cũng đã khai nhận động cơ cùng chi tiết gây án. Các vị đại nhân cần gì phải tốn thời gian tranh luận về phương pháp phá án? Nếu cứ từng phương pháp một mà phải chứng minh, e rằng vụ này đến sang năm cũng chưa xong."

 

Can Đức Thọ và mấy người khác lập tức ngậm miệng. Đến đây, tội danh giết hại năm kỹ nữ liên hoàn của Khổng Trinh chính thức được xác lập. Số nạn nhân nhiều, thủ đoạn lại tàn nhẫn, dù xử tử mười lần cũng không đủ. Thu Mộng Kỳ tuyên án xử tử ngay tại công đường.

 

Vì tính chất nghiêm trọng và ảnh hưởng lớn của vụ án, lại do ba cấp quan viên trong một châu cùng xét xử, vốn có thể xử trảm ngay lập tức, nhưng do trước đó đã có vụ án bị xử sai và hồ sơ cũng đã được trình lên cấp trên, theo quy trình vẫn phải báo lên Đại Lý Tự và Hình Bộ để tái thẩm.

 

Sau khi vụ án của Khổng Trinh kết thúc, tiếp tục bước vào vụ án Khổng Hưng Hiền tắc trách và ép người khác chịu tội thay.

 

Vì Khổng Trinh đã bị xác nhận là hung thủ liên hoàn, Lâu Khúc được tuyên vô tội, tội danh của Khổng Hưng Hiền cũng được định đoạt chắc chắn.

 

Do Khổng Hưng Hiền là quan viên triều đình, cùng hệ thống chức vụ với Thu Mộng Kỳ nên cô không thể trực tiếp phán xử, cần trình lên cấp trên để xin cách xử lý.

 

Vì vậy, giai đoạn này người thay thế xét xử là Lý Thái.

 

Sau khi thương nghị, Khổng Hưng Hiền đã phạm các tội danh như không làm tròn trách nhiệm, bao che, giam giữ, cố ý vu oan hãm hại... mà bị xử phạt bồi thường cho Lâu Khúc và Kiều Nhị hai người đã phải chịu hàm oan, tước bỏ chức quan, lưu đày năm ngàn dặm.

 

Các tòng phạm khác tùy theo mức độ vi phạm mà lần lượt bị luận tội.

 

Tới đây, vụ án giết người liên hoàn coi như chính thức khép lại.

 

----

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-06-27 14:14:19 đến 2023-06-28 14:21:37.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Lược Tinh Chiếu Dã, A Uy Vũ, Úc Phi, Say Rượu Tham Thiền, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Cung Hữu Hi, Một Mình Dạo Chơi, Vô Tâm Không Phổi, A Sài Thích Ăn Băng Dưa Hấu, Ta, Bách Hợp Người, Tiểu Gia, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: 66921060 118 bình; Từng Ngải Giai Đệ 77 Cái Rương Hành Lý 52 bình; Bạch Trà Thanh Hoan Vô Biệt Sự 33 bình; Chọn Một Thành Sống Quãng Đời Còn Lại, Dịch Ly Chanh 32 bình; A Uy Vũ, AZR 30 bình; Mèo Đen Ái Miêu, Lá Con, Trống Trơn, KingKong 20 bình; Đại Địa Thượng Tha Hương Giả 11 bình; Vũ Lâm Ninh, 21384189, 47871785, Nguyên Thượng Thảo, Vân Vân 12, Cây Nhỏ, Khoai Tây, Tiêu, 41523901, mỗi người 10 bình; Mười Chín 9 bình; DDD, Ta Có Cái Bằng Hữu, AICS 7 bình; Thổi Điều Hòa Sủi Cảo Than Toan Thủy, Nắng Ấm, Y Giáo Thụ 6 bình; Cửu Ngạn, Vì Ngươi Mà Đến, NaughtyCat, Khải 5 bình; Ai Nha Nha 0806 4 bình; A.B.D 3 bình; Chước, Tiểu Cùng, Hihihia, 53000629, Phong, mỗi người 2 bình; Tại Chỗ Mãn Huyết Sống Lại, La Tập, Vị Ương Feiyu, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment