Trải qua một thời gian vận hành, hiện tại trong tay Tô Vận đã có ba xưởng sản xuất kiếm tiền: một xưởng chế hương, một xưởng nấu rượu và một xưởng làm giấy.
Xưởng chế hương được cải tạo và mở rộng dựa trên nền tảng xưởng nhang muỗi ban đầu. Do xưởng nhang muỗi vào mùa thu đông là mùa thấp điểm, để bảo đảm việc kinh doanh không bị gián đoạn nên đã mở rộng thêm mảng hương thờ cúng.
Khu vực Lĩnh Nam có nhiều người Bách Việt, phần lớn đều tin vào quỷ thần, họ tin rằng tế lễ có thể mang lại may mắn. Dù người dân trong dân gian sống cơ cực, áo không đủ che thân, nhưng các ngôi chùa lớn vẫn nghi ngút khói hương, đủ thấy ngành hương thờ vẫn rất có tiềm năng phát triển.
Quả nhiên, sau khi mở rộng mảng hương thờ, Hà thị hương phường dựa vào chất lượng vượt trội mà dần dần mở rộng được thị trường, cũng bù đắp phần nào mùa thấp điểm của nhang muỗi.
Tô Khanh Lâm tiếp quản xưởng chế hương đã mấy tháng, ban đầu đều do Tô Vận đích thân hướng dẫn từng bước, từ kỹ thuật đến quản lý nhân sự, đến nay đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo. Mỗi tháng xưởng chế hương có thể mang về cho họ lợi nhuận hai, ba trăm lượng bạc.
Để thúc đẩy tinh thần làm việc, Tô Vận thiết lập chế độ thưởng chia lợi nhuận cho các quản lý, ngoài tiền lương ra, hiện tại Tô Khanh Lâm và hai quản sự nhỏ khác cũng có thể nhận được 2% đến 10% lợi nhuận từ xưởng chế hương. Điều này không thể nghi ngờ đã khơi dậy lòng trung thành và nhiệt huyết của các quản lý ở mức độ lớn.
Dù sao làm tốt thì xưởng kiếm được càng nhiều, phần họ nhận được cũng càng nhiều, đâu thể so với kiểu "ăn chung nồi cơm lớn".
Tô Vận cũng không tiếc chút bạc này. Ngoài việc Tô Khanh Lâm là tỷ muội mình, sau này xưởng càng ngày càng nhiều, một mình nàng không thể quán xuyến hết, phải dựa vào đám người dưới tay. Nếu không chịu chi ra chút quyền lợi thì lấy gì khiến người ta trung thành, sẵn lòng làm việc cho nàng?
Còn về xưởng nấu rượu, là vào dịp Trung thu, lúc giúp Lão Tống đầu nấu rượu, nàng đã nảy ra ý tưởng. Tô Vận đã nghiên cứu ra thiết bị chưng cất, chỉ cần sao chép và hoàn thiện thêm một chút là được, hiện tại xưởng rượu do Tô Trường Bình phụ trách.
Từ khi xưởng rượu xây dựng xong, Lão Tống đầu gần như không rời khỏi Phong Nhạc, ngày nào cũng quanh quẩn bên xưởng rượu, mượn danh là tình nguyện làm người nếm thử và giám sát chất lượng cho xưởng.
Hiện tại xưởng rượu đang trong giai đoạn sản xuất thử với quy mô nhỏ, chủ yếu là rượu Rum làm từ mía, ngoài ra còn có một số rượu hoa quả, và một lượng nhỏ rượu gạo. Nhưng hiện giờ lương thực khan hiếm, dân chạy nạn nổi lên khắp nơi, phần lớn lương thực vẫn phải để dành ăn là chính.
Mà đòn giáng cấp từ kỹ thuật nấu rượu hiện đại khiến cho rượu do tửu phường sản xuất vừa ra thị trường đã bị tranh mua, giá bán cũng tương đối cao, lợi nhuận hết sức khả quan.
Còn xưởng làm giấy sau khi hoàn tất giai đoạn điều chế, hai ngày nay cũng đã bắt đầu đi vào sản xuất.
Tô nhị gia chủ yếu phụ trách công việc quản lý toàn bộ xưởng, còn kỹ thuật cụ thể thì giao cho Lâu Khúc đảm nhiệm.
Tính tình Lâu Khúc trầm ổn, chịu khó chịu khổ, phụ trách kỹ thuật thì không ai thích hợp hơn.
Khi mẻ giấy đầu tiên phơi khô và được đưa vào kho, Tô nhị gia ôm lấy những tờ giấy trắng tinh như tuyết, kích động đến mức rơi cả nước mắt.
"Nếu đại ca mà biết chúng ta có thể làm ra được loại giấy trắng như tuyết này, không biết sẽ vui đến mức nào."
Người yêu sách đều là cái dạng như vậy, Thu Mộng Kỳ người đi cùng đến nghiệm thu, bật cười nói: "Khu nhà lều trong thành có rất nhiều hài tử không có nơi đến học, ta đang định lập mấy sở học đường, muốn mời Tô bá phụ lên thành dạy học, chẳng mấy chốc lão nhân gia sẽ được dùng loại giấy này."
Tô nhị gia nghe vậy mừng rỡ không thôi, mấy tháng trước chất nữ đưa ông lên thành làm nhang muỗi, ông để huynh trưởng cùng cả nhà ở lại trong thôn làm ruộng nên luôn cảm thấy áy náy, giờ đây cả nhà huynh trưởng cũng có thể lên thành, bảo sao ông không vui cho được.
Sau khi ba xưởng này đi vào vận hành ổn định, Tô Vận lại bắt đầu bận rộn với công việc kinh doanh mới, dự định mở thêm một xưởng chế biến thực phẩm.
Trước đây những nữ nhân được cứu xuống từ Mông Sơn, ngoài việc đã bố trí vào xưởng làm hương và xưởng làm giấy, vẫn còn mấy chục người chưa có việc làm, không chỉ vậy, trong thành cũng còn rất nhiều lao động chưa được tận dụng hiệu quả, dân chúng ngoài việc ra đồng mót ăn thì chỉ có thể đi làm người hầu cho các hộ giàu, gần như không có con đường kiếm tiền nào khác, việc ít người nhiều khiến giá thuê lao động bị đẩy xuống, điều này rất bất lợi cho bá tánh. Mà ngành chế biến thực phẩm lại là ngành cần nhiều lao động, dùng để tiêu hóa lượng nhân lực dư thừa này thì vô cùng phù hợp.
Chỉ tiếc là nghề trồng bông vẫn chưa được đưa vào trong nước, nếu không Tô Vận còn muốn mở thêm một xưởng may mặc.
Ban đầu xưởng chế biến thực phẩm vốn định hợp tác cùng Chung Thục Nương, nhưng Chung Thục Nương đi theo con đường kinh doanh khách đ**m và tửu lâu, còn chế biến thực phẩm lại liên quan đến nhiều loại mục nhỏ tinh vi hơn, hiện tại Tô Vận vẫn đang tìm đối tác thích hợp.
Trước khi tìm được đối tác, công tác chuẩn bị xây dựng xưởng chế biến thực phẩm và lắp đặt thiết bị cũng đã được triển khai đi trước, chờ đến khi mọi việc chuẩn bị đâu vào đấy, nhân lực cũng sẵn sàng thì có thể trực tiếp đi vào sản xuất.
Bên xưởng đóng thuyền, việc kinh doanh của Triệu Nhuế cũng đang phát triển rầm rộ, lợi nhuận thu được từ việc chế tạo tàu thuyền cỡ lớn lại càng khả quan.
Tô Vận mỗi khi rảnh rỗi đều phải ghé qua xưởng đóng thuyền một chuyến, xem có chỗ nào có thể áp dụng vật lý học và kỹ thuật gia công hiện đại để cải tiến, nhằm nâng cao hiệu suất làm việc cũng như một số tính năng của tàu thuyền.
Còn về xưởng thủy tinh thì tạm thời bị xếp lại phía sau.
Tô Vận bận rộn mở xưởng mở phường kiếm tiền, Thu Mộng Kỳ thì chủ yếu đi lại ở tiền đường, thăm dò dân sinh, xử lý chính vụ.
Cô vốn là người ham chơi, nhưng từ khi hoài bão trong lòng trỗi dậy, lại thấy Tô Vận mỗi ngày đều vắt chân lên cổ chạy khắp nơi, bản thân cô cũng không thể ngồi yên. Tuy cô không chắc mình có thể đi được đến bước nào, nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng cho Tô Vận.
Trong nha môn giờ đây người chướng mắt chỉ còn lại Lư Quảng Thuận, sau chuyện Khổng gia, những sâu mọt khác đã bị quét sạch, bốn phía đều trống trơn, chỉ còn lại một mình gã, tuỳ tiện cầm lưỡi liềm cũng có thể dễ dàng thu hoạch. Lư Quảng Thuận cũng biết tình cảnh của mình không ổn, mấy ngày nay đi đứng cẩn trọng như đi trên băng mỏng, âm thầm lo liệu, hi vọng có thể được điều sang nơi khác nhận chức, càng xa Thu Mộng Kỳ càng tốt.
Thu Mộng Kỳ cũng chẳng mấy để ý đến gã.
Nhờ sự giúp đỡ của nhà môi giới, Tô Vận nhanh chóng mua được một căn viện ba gian ba dãy ở khu thành nam.
Thu Mộng Kỳ cùng nàng đi xem viện, hỏi: "Hai nhà cùng ở một chỗ, có chật chội quá không?"
"Ở đủ, hai ngày nữa mua thêm ít đồ đạc, đợi cha ta lên thì sẽ cùng nhị thúc cả nhà chuyển vào ở, ở mãi Lâu gia cũng không phải cách."
"Trước nói rồi, dù có mua nhà rồi thì ngươi vẫn phải ở nha môn." Thu Mộng Kỳ vội vàng nhắc lại lập trường.
Tô Vận hơi khó xử: "Nếu ta đón cha ta lên, người chưa chắc chịu cho ta tiếp tục ở nha môn với ngươi."
Thu Mộng Kỳ lập tức xị mặt ra.
Tô Vận nói: "Ngươi lại không biết, cha ta là người cổ hủ, chắc chắn sẽ không tán thành việc chưa thành thân mà đã quá thân mật như vậy."
Thu Mộng Kỳ nghĩ một lúc, vỗ đùi cái bốp, nói: "Dù sao chuyện học học còn chưa định xong, vậy tạm thời chưa đón cha ngươi lên vội. Ngày mai ta sẽ đến Tân Hội tìm quận thủ đại nhân, nhờ ông ấy làm mối cho ta, đợi lo xong chuyện hôn sự của chúng ta rồi hãy đón lão nhân gia lên, như vậy ngươi cũng không cần dọn về nhà ở."
Tô Vận lườm cô một cái, "Đều ở trong thành, cùng lắm chỉ cách nhau mười mấy phút đi đường, ta ở đâu chẳng giống nhau."
Thu Mộng Kỳ mặt dày nói: "Ta chẳng phải lo nếu nha môn có vụ án lớn gì mà ta xử lý không xuể, ngươi ở bên cạnh thì ta cũng dễ xoay sở hơn sao."
Tô Vận không cãi lại được cô, liền đổi đề tài: "Ngày mai nếu ngươi có đi Tân Hội, thì mang theo một ít mẫu giấy của chúng ta đến cho quận thủ đại nhân xem, trước đây đơn hàng lớn đầu tiên của nhang muỗi là do ông ấy làm mối, sau đó Tân Hội cũng có không ít thương nhân đến đều do ông ấy giới thiệu, lần này đi biết đâu còn giúp mở được thị trường bên đó."
"Thế thì còn gì bằng, có điều loại giấy tốt như vậy không sợ không bán được, chủ yếu vẫn phải đẩy mạnh sản xuất tích trữ hàng tồn, kẻo đến lúc đó cung không đủ cầu."
---
Buổi chiều quay về viện, hai người đang chuẩn bị việc ngày mai đến Tân Hội bái phỏng Lý Thái nhờ giúp chuyện cầu thân, thì nghe người giữ cửa báo tin, nói rằng Chó Gò phái người tới truyền lời, nhị tiểu thư Lưu gia Lưu Nguyệt Như dẫn theo muội muội đang đến huyện thành, xem tình hình thì là muốn tới nha môn tìm cô, không bao lâu nữa sẽ đến nơi.
Chó Gò là người Thu Mộng Kỳ sắp xếp ở Đăng thôn để giám sát nhất cử nhất động của Lưu gia, chỉ cần bên Đăng thôn có gì động tĩnh, bên Thu Mộng Kỳ cũng lập tức nắm được tin tức.
Nghe nói tỷ muội Lưu gia đang hướng về phía nha môn mà đến, Thu Mộng Kỳ thoáng ngẩn người, không rõ Lưu Nguyệt Như đến tìm cô vào lúc này là có ý gì?
Hiện tại ở Đăng thôn, đại phòng Lưu gia do Triệu thị làm chủ, vì không có nhi tử nối dõi, lại không được trượng phu chống lưng, bị mấy phòng khác liên thủ chèn ép. Tình cảnh của Lưu Nguyệt Như và Lưu Nguyệt Thất cũng đặc biệt khó khăn, những chuyện này Thu Mộng Kỳ đã sớm nghe qua, nhưng chỉ cần đối phương không làm gì quá đáng, cô cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
Nhưng giờ Lưu Nguyệt Như lại đích thân đến tìm cô, bất kể là vì lý do gì, cô cũng buộc phải tỏ rõ thái độ.
Tuy nhiên, nhìn sang Tô Vận đang "mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim" ở bên cạnh, cô hơi do dự.
Những hiểu lầm khi xưa, Tô Vận đã từng giải thích với cô, tuy không nói thẳng cụ thể những hiểu lầm đó hình thành ra sao, là do ai truyền lời, nhưng có một người tuyệt đối không thể tránh khỏi liên quan chính là cô bạn thân Hạ Thiền của cô. Cô không biết vì sao Hạ Thiền lại làm vậy, đến nay cũng không thể hỏi ra câu trả lời. Giờ đây lại xuất hiện người trông giống Hạ Thiền đến vậy, nếu đổi lại cô là Tô Vận, cảm giác chắc chắn cũng sẽ không dễ chịu.
Thu Mộng Kỳ hít sâu một hơi, sau đó chầm chậm dịch lại gần Tô Vận, nhìn vào mắt nàng, lấy lòng nói: "Chuyện này vẫn nên đem ra nói rõ ràng, bất kể là vì Hòa gia, hay vì bản đồ kho báu và việc khai biển, về sau chúng ta nhất định không thể tránh khỏi liên quan đến Lưu gia, mà Lưu Nguyệt Như thì lại càng không tránh được. Nhưng nhị tiểu thư Lưu gia dù sao cũng không phải là người đó, chúng ta chỉ cần coi nàng ấy như một người bản địa bình thường của thời đại này, như Triệu Nhuế hay Chung Thục Nương là được, có được không?"
Tô Vận ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Được, ta cũng đâu định làm gì. Sao thế, ngươi sợ ta sẽ giận cá chém thớt vì chuyện của Hạ Thiền sao?"
"Dĩ nhiên là không, ta chỉ sợ sự xuất hiện của nàng ấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi."
"Ta là người thiếu lý trí đến vậy sao?"
Thu Mộng Kỳ lập tức lắc đầu: "Ngươi là người rất lý trí."
Tô Vận gật đầu, ừ một tiếng: "Vậy không có chuyện gì nữa thì ta về phòng nghỉ đây."
Thu Mộng Kỳ: "...Ngươi không gặp họ cùng ta sao?"
"Giờ này mới đến, chắc là muốn cầu viện, để ngươi xử lý là được." Tô Vận nói xong liền đứng dậy, chỉnh lại tóc trên vai, "Ta tin mấy chuyện nhỏ như này, ngươi nhất định giải quyết được."
Thu Mộng Kỳ nghẹn họng, lời nói kẹt giữa cổ, không thể thốt ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng nàng khuất sau cánh cửa.
Đến khi gặp được hai tỷ muội Lưu Nguyệt Như, Thu Mộng Kỳ không khỏi cảm khái, mới hơn nửa năm trôi qua mà cả hai người đã gầy rộc đi một vòng, khuôn mặt vốn tròn trịa giờ đã biến thành cằm nhọn, trên người vẫn còn mặc áo tù giặt đến bạc màu, nhìn vào thật sự khiến người ta chua xót.
Hai tỷ muội nước mắt lưng tròng, kể lể với cô biết bao chuyện xảy ra trong Lưu gia nửa năm qua.
Dù Thu Mộng Kỳ đã sắp xếp người ở Đăng thôn, cũng nghe được ít nhiều chuyện rối ren của Lưu gia, nhưng vẫn đánh giá thấp sự nhẫn nhịn của Lưu Ngạc và mức độ mâu thuẫn gay gắt giữa các thê thiếp trong hậu viện.
Nghe nói lúc mới đến Đăng thôn, nha môn chỉ phân cho Lưu gia một mảnh đất hoang lớn ở cuối thôn, để lại mấy bao gạo cùng vài món công cụ rồi bỏ đi.
So với Tô gia thì vẫn đỡ hơn một chút, ít nhất bọn họ còn có một ngôi miếu đổ để che mưa chắn gió, cứ thế mà ổn định tạm thời tại đó.
Nào ngờ ngay đêm đầu tiên đến Đăng thôn, cả nhà đã cãi nhau ầm ĩ chỉ vì tranh giành xem phòng nào được ngủ trong ngôi miếu.
Theo lý thì chính thê và thiếp thất vốn đã phân cấp rõ ràng, nhưng vì bao năm nay Triệu thị chỉ sinh được hai nữ nhi, mấy phòng thiếp chẳng ai coi bà ra gì, mà Lưu Ngạc thì như người đã chết, cũng không chịu đứng ra nói câu nào, cứ mặc cho thiếp thất bắt nạt chính thất.
Thiếp thất lại chẳng phải chỉ một phòng, nhị phòng thì hung hăng, tam phòng thì gió chiều nào theo chiều ấy, tứ phòng thì giỏi kéo bè kết cánh... trước mặt ai nấy đều không chịu nhường, sau lưng còn âm thầm giở đủ trò với nhau, ngày nào cũng ồn ào như gà bay chó sủa.
Cả nhà hơn ba mươi con người, đến giờ vẫn chen chúc trong một ngôi miếu đổ, chẳng ai biết chặt gỗ dựng nhà, sống còn khổ hơn ăn mày.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, chẳng ngờ nhị di nương lại vì chê trong nhà người đông, cộng thêm việc Lưu Nguyệt Như năm nay đã mười bảy, quá tuổi cập kê, nên mấy hôm nay đang tính chuyện gả nàng cho một lão góa vợ, nghe nói người này chịu bỏ ra tám lượng bạc và một con dê nhỏ.
Nếu là trước đây, tám lượng bạc với Lưu gia chẳng đáng là bao, nhưng hiện tại, với một nhà mà đến một đồng bạc cũng phải bẻ đôi để xài như họ thì đã là một khoản lớn vô cùng.
Đại phu nhân Triệu thị không có tiếng nói, nhị di nương liền trực tiếp định đoạt chuyện hôn sự này.
Lưu Nguyệt Như buộc phải mang theo Lưu Nguyệt Thất bỏ trốn.
Nhìn Thu Mộng Kỳ ngày càng xinh đẹp thanh tú trước mặt, Lưu Nguyệt Như rốt cuộc không thể kìm nén, nước mắt lập tức tuôn như mưa, miệng nghẹn ngào cầu khẩn: "Thu đại nhân cứu ta-ta không muốn gả cho lão góa đó-"
Thu Mộng Kỳ khẽ thở dài, bất kể là Lưu Nguyệt Như hay những cô nương khác, cô dĩ nhiên đều không ủng hộ chuyện cưỡng ép hôn nhân mua bán, huống hồ gương mặt cô ta lại giống Hạ Thiền đến vậy.
"Ngươi đừng vội, cứ ở lại chỗ ta trước, ta nghĩ bọn họ cũng không dám làm gì. Còn về cha ngươi, ta sẽ tìm thời gian đến nói chuyện với hắn."
Lưu Nguyệt Như lắc đầu, nước mắt rơi lã chã: "Ông ấy sẽ không quan tâm sống chết của ta, nếu có thì đã chẳng để di nương làm tới như vậy. Bây giờ ông ấy như người chết, nằm trong lán, không nói một lời, cho dù ta bị đánh chết ông ấy cũng sẽ không nhìn lấy một cái."
Thu Mộng Kỳ không hoàn toàn đồng tình, dù sao thì những động thái âm thầm của Lưu Ngạc cô đều nắm được, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi: "Cha ngươi làm quan mấy chục năm, nay bỗng chốc thành tội phạm bị lưu đày, trong lòng hẳn chịu đả kích lớn. Ngươi cứ yên tâm ở đây trước, đợi mọi chuyện xử lý ổn thỏa rồi ta sẽ đưa ngươi về."
Lưu Nguyệt Như lập tức như chim sợ cung mà lắc đầu lia lịa: "Ta không muốn quay về, xin đại nhân đừng đưa ta về, ta không muốn gặp lại người Lưu gia."
Thu Mộng Kỳ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không về thì không về, đợi sau này ngươi có năng lực tự quyết rồi hãy nói."
Lúc này Lưu Nguyệt Như mới ôm ngực trấn định lại, dẫn theo Lưu Nguyệt Thất lần nữa dập đầu cảm tạ Thu Mộng Kỳ.
Thu Mộng Kỳ gọi Xuân Đào đến rồi nói: "Hai tỷ muội ngươi sau này cứ ở dãy nhà sau, căn sát bên cạnh Tô cô nương, có chuyện gì thì tìm Xuân Đào. Đợi khi xưởng mới xây xong, ta sẽ sắp xếp công việc cho các ngươi ở đó, còn mấy ngày này thì cứ theo Xuân Đào xử lý việc trong nội viện."
Dãy nhà sau tổng cộng có năm gian phòng, Xuân Đào và đệ đệ nàng cùng với Tô Vận đã chiếm ba gian, Đại sư huynh một gian, chỉ còn lại một gian cạnh phòng Tô Vận.
Tên của Tô Vận vừa thoáng qua tai, Lưu Nguyệt Như liền hỏi ngay: "Tô cô nương hiện giờ vẫn ở nha môn sao?"
Thu Mộng Kỳ gật đầu, hận không thể nói cho cả thiên hạ biết nàng là vị hôn thê của mình.
Lưu Nguyệt Như lập tức lộ vẻ hâm mộ: "Giá mà ta có tài học như Tô cô nương thì tốt quá, cũng có thể luôn theo đại nhân, hiến kế bày mưu vì ngài."
Thu Mộng Kỳ mỉm cười an ủi: "Mỗi người đều có điểm mạnh riêng, ngươi cũng sẽ tìm được việc phù hợp với bản thân. Được rồi, đi đường suốt nửa ngày, chắc cũng mệt, mau đi nghỉ đi- Xuân Đào, ngày mai dẫn Lưu cô nương và Tiểu Thất cô nương đi sắm thêm ít y phục và đồ dùng, về sau hai người này giao cho ngươi quản lý." (Editor: mong 2 chị e họ Lưu này là người tốt thực sự)
Xuân Đào lập tức đáp ứng, dẫn hai tỷ muội họ đi về phía nhà sau.
____
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-07-01 20:50:33 ~ 2023-07-02 20:35:35 ~
Cảm ơn các thiên thần đã tặng pháo phản lực:
郁非, 醉酒参禅 mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các thiên thần đã tặng mìn:
Nguyên Tử Tiểu Bất Điểm 3 cái; Quá Khách, Tiểu Da 1 cái;
Cảm ơn các thiên thần đã tưới dinh dưỡng:
Cá Cá 28 chai; lsyjkry 20 chai; 毐, Sủi cảo uống nước có ga khi ngồi điều hoà 10 chai; Thoughts 5 chai; Gió, Lê Tư Phong 2 chai; Moraynia, Ai da da0806, Vị Ương feiyu, Nguyệt Bạch mỗi người 1 chai;
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!