Xuyên Về Năm 70

Chương 22

“Chúng ta đi đâu vậy anh? Sao hôm nay phải đi xa thế?” Nha Nha kéo tay La Gia Tề tò mò hỏi.

Thật sự rất xa, chủ yếu nhất chính là con đường này vô cùng xa lạ, dường như bọn họ chưa từng đi qua. Vùng núi này bé đã rất quen thuộc, La Gia Tề tìm kiếm đồ khắp núi, gom góp lại một chỗ rồi chờ bé đến dịch chuyển. Đúng lúc bây giờ là mùa thu, người lớn trong thôn không có thời gian lên núi, vừa vặn thuận tiện cho hai anh em họ.

“Nha Nha mệt mỏi? Đến, anh cõng em.” Nói xong, La Gia Tề ngồi xổm người xuống muốn cõng Nha Nha.

“Em chưa mệt, chỉ là tò mò, hình như từ trước đến nay chúng ta chưa từng đi xa như vậy.” Nha Nha tránh một bên từ chối để đối phương cõng, con đường này vốn khó đi, còn cõng bé nữa thì thật đúng là làm khó cho cậu.

“Ha ha, sắp đến rồi, ở ngay phía trước. Lúc trước vì con đường này không có người đi nên mới chọn nơi này, gần quá rất phiền phức.” La Gia Tề cười tủm tỉm đứng dậy, kéo tay cô bé tiếp tục đi.

Gặp đối phương không chịu nói, Nha Nha khinh khỉnh cũng không hỏi lại, dù sao lát nữa bé sẽ biết chuyện gì xảy ra, không cần cầu cậu khiến cậu đắc ý.

Đi một lúc nữa, rốt cuộc đi tới nơi mà cậu nói không có ai biết, nhìn thấy một mảng lớn bắp trước mắt, Nha Nha kinh ngạc nhìn La Gia Tề: “Anh, đây đều là anh trồng? Đều của nhà chúng ta sao?” Trời ạ, anh trai này có khả năng tiên đoán quá đi? Có số bắp này, cả mùa đông này hai người bọn họ không cần lo sẽ bị đói bụng rồi.

“Đúng vậy, Nha Nha nhìn đi, bắp lớn lên rất tốt, anh không ngờ nó sẽ phát triển tốt thế?” La Gia Tề hưng phấn đi vào giữa đống bắp, nhìn bắp trưởng thành không nhịn được cười nói.

Mùa đông năm trước cậu đã hỏi bà ngoại về đặc tính các loại cây trồng. Sau đó phát hiện, độ ẩm đất là yêu cầu tối thiểu của bắp. Cho nên đầu mùa xuân, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi của người trong đội, cậu lén lấy một chút hạt giống bắp, bạo gan đến một vùng không ai biết sâu trong núi, cậu không hiểu phải chọn đất thế nào, chỉ dựa theo kiểu dáng đất của mọi người rồi chôn xuống coi như xong chuyện, không ngờ vậy mà thật sự trưởng thành? Có số bắp này, Tiểu Nha Nha của cậu không phải sợ đói bụng rồi.

La Gia Tề tìm một chỗ sạch sẽ để cho Nha Nha ngồi xuống, loại công việc này Nha Nha đâu thể làm được. Cậu thả cái giỏ trúc trên lưng dùng để che dấu xuống, xắn tay áo lên bắt đầu nhổ bắp non. Dù sao có không gian của Nha Nha, gộp chung một chỗ dịch chuyển về rồi từ từ tách, còn lại thân bắp vừa vặn đặt trong nhà kho, giữ để phơi nhóm lửa, một công đôi việc, không gian của Nha Nha thật sự quá tốt.

Bởi vì không tốn thời gian tìm cho nên tốc độ rất nhanh, không tới một tiếng một mảng lớn đều trụi lủi.

Nhìn một đống bắp non trong không gian, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nha Nha vui mừng. Mặc kệ nói như thế nào, mùa đông năm nay không phải đói bụng, hai người có thể bình an qua năm mới.

Về tới nhà, hai người vội vàng đóng cửa lại, dịch chuyển bắp non trong không gian ra mảnh đất trống trong sân.

Gặp Nha Nha vui vẻ dùng tay tẽ bắp, La Gia Tề không ngăn cản, dặn dò hai câu rồi xoay người đi làm cơm. Chơi vui thì để bé chơi đi, không để bị thương là được.

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau tách bắp. Có thể vùng núi kia thật sự rất tốt cho nên thân bắp đều dài, nhìn bắp vàng tươi, trong lòng hai người khỏi phải nói càng thêm vui vẻ.

“Nha Nha, buổi tối anh luộc bắp cho em ăn nhé.” Có mấy bắp ngô non, có thể luộc ăn, nếu không đem phơi khô cũng không tạo ra thêm tinh bột.

“Dạ.” Tiểu Nha Nha cười híp mắt, tuy rằng bắp này không có mùi vị ngon giống bắp công nghệ cao trong tương lai, nhưng đây chính là do nhà bọn họ tự mình trồng, nhất định ăn ngon.

Mang bắp đã tách ra sân sau phơi, Nha Nha đưa tay chạm vào đống thân bắp còn lại, dịch chuyển vào không gian, rồi thả tới nhà kho từ từ hong khô để làm củi đốt.

Gặp cô bé giúp đỡ để cho bản thân tiết kiệm thời gian, La Gia Tề tự hào cười: ai nói Nha Nha nhà bọn họ là tai tinh (ngôi sao tai họa)? Rõ ràng chính là một tiểu phúc tinh (người mang lại hạnh phúc hoặc hi vọng cho người khác). Bản thân luôn nghĩ phải chăm sóc cô bé nhiều hơn, nhưng hiện tại vì có cô bé nên cậu mới tiết kiệm được nhiều sức lực, ai từng gặp qua tai tinh nào đáng yêu như vậy chưa? Thật là không có ánh mắt.

Dường như mùa đông năm nay đặc biệt đến sớm, còn chưa thu hoạch thực phẩm xong thì tuyết đã bắt đầu rơi.

Vì phải thu hoạch lương thực gấp, trong thôn người nào có thể làm việc đều nóng lòng ra ngoài làm, cả những đứa nhỏ choai choai đều đi theo làm việc. Nhưng bầu không khí nhiệt liệt khẩn trương này lại chẳng liên quan tới hai người nhà Nha Nha.

Bởi vì hai người bọn họ một người không được người trong thôn thừa nhận, một người tuy rằng được thừa nhận nhưng qua năm mới năm tuổi. Hơn nữa vì những tin nhảm mấy ngày nay, người trong thôn từ nhỏ đến lớn đều không thích tiếp xúc với Nha Nha. May mà bé còn nhỏ, ngoài La Gia Tề hay dẫn bé lên núi thì bé chẳng có cơ hội đi ra ngoài, nếu không đám khỉ nhỏ trong thôn này không biết còn nói bé thế nào.

Bên ngoài người người cuống cuồng thu hoạch gấp mùa màng không cảm thấy rét lạnh, trong nhà La Gia Tề, cũng chưa từng có ấm áp như vậy.

Cùng ông nội tới thôn này là vào giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) mùa đông, lúc ấy trong nhà không gì để đốt, cơ thể ông nội lại không tốt, trong thôn có vài người có giao tình tốt với ông nội nên giúp đỡ cho chút củi đốt. Hai ông cháu tiết kiệm để đốt, toàn bộ căn phòng chỗ nóng hổi duy nhất chính là giường lò.

Năm thứ hai chỉ còn lại bản thân, không có kinh nghiệm lại không ai quan tâm, nhặt chút củi xài tiết kiệm cũng chỉ được vài ngày, suýt nữa làm bản thân chết cóng.

Năm nay tốt lắm, có không gian của Nha Nha, cậu nhặt không ít củi, từng đó củi bọn họ có thể mặc sức đốt đến mùa hè sang năm đều có thừa.

Trong phòng ấm áp, La Gia Tề lấy một cái bát lớn, cầm bắp đi xuống chà xát (xát là tiếng địa phương dùng để chỉ động tác dùng dao xát hạt bắp thành từng phiến mỏng, khi hạt còn dính với cùi), bắp này muốn ăn phải xát xuống, nếu không nằm trên cùi ăn thế nào?

Chà xát bắp ngô là công việc rất tốn sức, tay Tiểu Nha Nha quá bé nên không làm được việc này. Bởi vậy, cậu ngồi bên cạnh vừa làm vừa trò chuyện với cô bé, tiện tay hái loại rau dại mà buổi trưa muốn ăn.

Nhìn Nha Nha duỗi tay lộ ra một đoạn áo bông, La Gia Tề thầm nhíu mày. Quần áo của cậu khá tốt, bởi vì ở nhà còn rất nhiều quần áo hồi nhỏ của anh trai, tuy rằng đã nhiều năm nhưng có mặc là tốt lắm rồi, đâu dám chọn lựa?

Nhưng Nha Nha thì hơi phiền toái, quần áo trong nhà chờ đến lúc bản thân không mặc được thì thực sự nó đã hỏng chẳng ai dám mặc, vả lại bé con Nha Nha xinh đẹp như vậy, sao có thể mặc quần áo con trai? A, không biết quần áo của mẹ còn hay không? Lát nữa đi phòng phía tây xem thử, nếu có thì có thể sửa vài cái áo bông nhỏ cho cô bé.

Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng không nói gì, bởi vì cậu sợ ngộ nhỡ không tìm thấy khiến cô bé thất vọng.

Ăn cơm xong, cậu dọn dẹp bát đũa rồi trực tiếp đến phòng phía tây. Phòng này đã lâu không có người ở, nghe nói, trước khi mình sinh ra mẹ đã dẫn anh trai lên huyện sống với cha, sau đó chưa từng trở về.

Mở toàn bộ ngăn tủ trước kia ra, thế mà thật sự tìm thấy mấy bộ quần áo mẹ để lại. Ôm quần áo, trong lòng La Gia Tề thản nhiên hoài niệm, nhà trên Huyện từ lâu đã thuộc về người khác, càng không cần nói đến đồ bên trong. Hiện tại, mấy bộ quần áo này có thể là vật kỷ niệm mẹ để lại? Nhưng mà đối với cậu, kỷ niệm vĩnh viễn là kỷ niệm, không quan trọng bằng người sống bên cạnh.

Cậu lấy một bộ có lẽ là áo bông cũ mặc mùa đông của mẹ, lại lấy một cái áo khoác mới mẻ nhất, số còn lại nhét về trong tủ, chờ khi cần dùng lại đến lấy.

“Anh, anh đang làm cái gì vậy?” Mới nãy nhìn thấy cậu loay hoay với mấy tờ tiền, sao bây giờ còn chưa xong nữa? Hiện tại trong nhà có lương thực có đồ ăn, cậu muốn đổi cái gì sao?

La Gia Tề hơi buồn bực, cậu nhìn mấy tờ tiền giấy dùng hộ khẩu Nha Nha lĩnh về, ai cũng không nỡ lấy nhờ người ta làm quần áo.

Nha Nha còn nhỏ, đồ lĩnh được càng ít, mấy thứ này vừa vặn có thể đổi chút bột mì và thịt để lúc đến năm mới làm sủi cảo cho bé con ăn, đương nhiên, có thể gói kỹ đẹp không thì nói sau.

Lúc này nếu dùng thì lễ mừng năm mới sẽ không đủ, năm thứ nhất bà ngoại rời đi dù thế nào cũng phải làm cho bé được giống như năm trước.

“Anh đang nghĩ có thể đổi bao nhiêu thịt cho Nha Nha ăn đón năm mới.” Nhìn cô bé trắng mịn sáp tới bên cạnh, La Gia Tề cười cất tiền giấy đi, chuẩn bị nghĩ biện pháp khác. Biện pháp do con người nghĩ ra, theo như ông nội cậu nói, có người còn chết vì nín tiểu cơ mà? Cho nên cậu quyết định không đụng đến mấy thứ này, giữ lại dùng cho Nha Nha đón năm mới.

Thịt a! Trong lòng Nha Nha cảm khái một tiếng, dường như đã lâu bé chưa ăn thịt, nhưng mà bé rất thỏa mãn đối với cuộc sống hiện tại, ở trong phòng ấm áp, có thể ăn cơm no, đối với đứa nhỏ như bé như vậy đã là hạnh phúc lớn nhất. Nói vậy thôi, đâu thể mất hứng nói không muốn ăn thịt? Cho nên bé cười tủm tỉm tựa vào người cậu nói: “Anh, đủ để chúng ta gói sủi cảo không?” Kỳ thật trong lòng bé vừa tính toán một phen, có mấy thứ này, ba mươi cái sủi cảo hẳn là không có vấn đề.

“Đủ, dù thế nào anh cũng phải để con mèo nhỏ của chúng ta được ăn sủi cảo.” Nhìn dáng vẻ nũng nịu của bé con, tâm trạng La Gia Tề không thể tốt hơn. Giờ này năm trước cậu còn vì hai cây bắp mà bị người ta rượt đuổi, bây giờ trong nhà cậu có củi có lương thực và Tiểu Nha Nha thích làm nũng. Cậu tin tưởng, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt, hai người sẽ càng ngày càng hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment