Xuyên Về Năm 70

Chương 33

Nghe cháu nói vậy sao đội trưởng Triệu còn không hiểu? Nhìn qua Vu Thục Phân đang muốn giải thích thì bị thằng em mình trừng mắt lại, anh ta bất đắc dĩ quay qua dỗ Nha Nha đang ôm anh trai khóc nức nở: “Nha Nha ngoan đừng khóc nữa, chú Triệu nhất định mắng anh Hổ Tử để trút giận cho cháu, sau này nó không dám quấy rối cháu nữa đâu, chú Triệu sẽ lên trường nói chuyện với thầy giáo, nhất định không để cháu chịu thêm ủy khuất nào nữa, cháu đừng khóc nữa được không?” Khó trách Gia Tề giận đến thế, người lớn mà dẫn đầu việc ức hiếp một đứa nhỏ. Chuyện này không giống chuyện mấy đứa nhỏ cãi vã với nhau, lần này Vu Thục Phân thật sự hơi quá đáng.

“Nha Nha, cháu yên tâm, chú nhất định trông chừng thím và anh Hổ Tử cho thật tốt, sau này hai người bọn họ còn dám nói bậy một câu nào, chú sẽ cho cả hai nếm mùi vị sống tự lập là như thế nào.” Triệu Kiến Quốc cắn răng nói ra những lời này, nói xong câu cuối còn hung hăng trừng mắt với Vu Thục Phân một cái. Anh ta phải dọa ả, ăn anh ta có thể chiều ả, uống anh ta có thể chiều ả, nhưng anh ta không cho phép ả dùng những thủ đoạn độc ác khi dễ một đứa nhỏ mới bảy tuổi? Đặc biệt đứa nhỏ này còn là con gái của Đoạn Ngọc Trân.

“Thật ạ? Bọn họ sẽ không bắt nạt cháu nữa ạ?” Bé thấy tình hình có chuyển biến tốt, khóc thút thít quay đầu nhìn về phía anh em nhà họ Triệu.

“Yên tâm, sẽ không có nữa, ai còn dám nhiều chuyện nữa chú sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà họ Triệu.”

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi dọa Vu Thục Phân sợ đến rụt cổ lại, không dám nói thêm câu nào. Bình thường tính tình Triệu Kiến Quốc rất tốt, trong nhà có chỗ nào không sạch sẽ thì anh ta sẽ tự mình làm, khồng hề nổi giận với ả. Nhưng hôm nay ả cảm giác nếu ả còn dám ngụy biện, anh ta sẽ thật sự đuổi mình ra khỏi nhà họ Triệu. Ả không muốn, ả rất yêu chồng, thích ngôi nhà này, cái con bé chết tiệt kia lúc khác trừng trị đều được, vì nó mà ả bị mất chồng con, ả sẽ hối hận chết mất.

Đội trưởng Triệu thấy bé ngừng khóc, anh ta ngẩng đầu lên nhìn La Gia Tề đang ôm Nha Nha kia, dùng giọng điệu nghiêm khắc la cậu: “Cháu đó, cháu có biết chuyện hôm nay ảnh hưởng lớn thế nào hay không? Dám ở trường học xách một đứa nhỏ lên, nếu thằng bé sợ hãi thì sao đây?”

“Em gái cháu không biết bị nó dọa bao nhiêu ngày, nó là con trai còn không bằng một đứa con gái sao?” La Gia Tề không dám tỏ ra ngang ngược, chỉ rũ mắt nhỏ giọng than thở.

“Cháu?” Đội trưởng Triệu hơi cứng lại, sau đó tức giận nói, “Cháu đã lớn như vậy còn ức hiếp một đứa nhỏ?” Anh ta nhìn cậu cao hơn Hổ Tử không chỉ hai cái đầu.

“Mẹ nó còn lớn hơn cháu nữa…”

“La-Gia-Tề, thái độ của cháu là sao hả?” Mặc dù câu nào của cậu nói đều đúng, nhưng mùi vị khi mỗi câu mình nói ra đều bị người ta đáp trả lại khó tránh khỏi khiến anh ta nổi trận lôi đình.

La Gia Tề rất thức thời cúi đầu xuống, dù sao lời nên nói đều đã nói, còn nhiều chuyện nữa đúng là sẽ chọc phải họng súng.

Thấy cậu im lặng, đội trưởng Triệu muốn mắng tiếp, nhưng nghĩ đến những lời đối phương vừa nói, anh ta cảm thấy không còn phát cáu nữa, chỉ phất tay coi như bỏ qua nói: “Được rồi được rồi, chú cho cháu biết, việc hôm nay còn chưa giải quyết xong đâu, chờ lên đội nhận phạt đi, cháu…”

“Chú ơi! Có phải anh cháu sẽ bị bắt hay không? Nếu anh cháu bị bắt, có thể bắt luôn cháu được không? Chỉ cần cháu được theo anh là tốt rồi, ở đâu đều được hết.” Bé lo lắng nhìn đội trưởng Triệu, bắt đầu thêm tiết mục khổ.

“Nha Nha, đừng lo lắng, chuyện không nghiêm trọng như thế đâu, việc này không thể trách anh cháu, anh cháu sẽ không sao đâu.” Triệu Kiến Quốc thấy đứa nhỏ này vì nghĩ chuyện này do lỗi của mình nên sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong lòng anh ta thấy thật khó chịu. Trong lòng anh ta mẹ của Nha Nha đại diện cho thời gian tốt đẹp của mình. Anh ta một lòng muốn giúp đỡ chiếu cố đứa nhỏ này, không ngờ lại chiếu cố thành thế này?

Vu Thục Phân thấy vẻ mặt ôn hòa của chồng trong lòng càng hận, nếu không phải vì con đàn bà đê tiện kia sao anh ta có thể đối xử tốt với con bé đó như vậy?

“Thật ạ?” Nha Nha quay đầu nhỏ về phía đội trưởng giả bộ vai người đáng thương, giả bộ bị oan ức, đúng là cực kỳ thích hợp.

“Cháu yên tâm, tuyệt đối không bắt anh cháu đâu.” Chỉ kiểm điểm bằng miệng và khó tránh không bị khấu trừ mấy tháng công điểm.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhìn bộ dáng đáng thương của cô bé, đội trưởng Triệu vẫn mềm lòng. Việc hôm nay tuy La Gia Tề có chút quá đáng, nhưng xác thật tâm tư của Vu Thục Phân quá ác độc, đều là người cùng thôn, mấy năm nay đã xảy ra việc gì trong lòng mọi người đều rõ ràng? Trước đây Kiến Quốc thích mẹ Nha Nha, nhưng người trong nhà không đồng ý, Vu Thục Phân nhiều lần tình cờ gặp gỡ mẹ Kiến Quốc, thím mình vừa ý cô gái này. Kiến Quốc biết không còn hi vọng với người trong lòng nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của mẹ, kết hôn với Vu Thục Phân. Chưa từng nghĩ tới chuyện đã nhiều năm vậy rồi ả còn nhớ rõ? Kiến Quốc không đối xử tốt với ả sao? Sao ả không biết chừng mực vậy? Tranh gianh với người đã chết, ích gì chứ?

Triệu Kiến Quốc dạy lại vợ và con mình thế nào, hai anh em La Gia Tề không biết. Cậu nghe đội trưởng Triệu dạy bảo một hồi, vội vàng chạy ra khỏi đây.

Trên đường đi về nhà, thấy người xem náo nhiệt đều dần tản đi, Nha Nha nắm chặt tay anh nói: “Anh à, em không chịu thiệt thòi gì hết, mấy bữa trước nó có mắng em một lần, bị em dọa chạy mất, hôm nay là lần thứ hai nó đến bắt nạt em nhưng anh đã đến rồi, thật sự em không có ủy khuất một lần nào cả.” Nếu không nói rõ, trong lòng anh không biết đang khó chịu thế nào đâu.

“Nha Nha, về sau có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, tuy anh chưa lớn nhưng anh có nhiều cách hơn em, đừng có ngu ngốc chịu bị bắt nạt có biết không? Thà chúng ta dọa người khác, không thể để cho người ta dọa mình biết không, bằng không còn có nhiều người trong thôn này khi dễ em hơn.” Người khác nói gì cậu không thèm để ý, chỉ cần em gái không bị thiệt thòi, người khác nhìn cậu thế nào cậu đều không quan tâm.

“Anh yên tâm, thằng nhóc kia chưa kịp khi dễ em đã bị em dọa cho chạy mất, vừa nãy em khóc thương tâm như vậy vì em sợ bọn họ bắt anh, có điều đội trưởng Triệu đã hứa với em sẽ không bắt anh, vậy thì không còn việc gì rồi.” Cô bé thấy anh bình yên vô sự thì cười rất vui vẻ.

La Gia Tề nhìn tâm tình bé tốt hơn, cậu cũng thả lỏng, nắm tay em gái từ từ đi về nhà, lúc nãy đập một hồi cậu đã tiêu hao không ít sức lực.

“Anh, thật ra em thấy thằng nhóc kia còn đáng thương hơn em, nó bị anh dọa đến ngất luôn rồi.” Nước mũi và nước mắt đầy mặt, thật đáng thương.

“Đáng đời, ai biểu nó khi dễ Nha Nha của anh, nó còn dám khi dễ em anh thật sự sẽ đánh nó…” Không đánh là vì nó không phải chủ mưu, còn dám phạm lần nữa? Không dễ buông tha vậy đâu.

“Anh, sao hôm nay anh nghĩ tới việc đến đón em?” Đúng lúc nhìn thấy việc này.

“Bé ngốc, hôm nay là sinh nhật của em mà em quên hả? Buổi sáng lúc ăn trứng gà còn không biết vì sao ăn?” Con bé mơ hồ này, sao không nghĩ vì sao sáng sớm lại ăn trứng gà?

“A, sinh nhật của em? Em quên mất, anh, anh còn nhớ sao? Anh tốt nhất…” Nha Nha bắt đầu làm nũng.

“Sao anh dám quên sinh nhật của em chứ? Đi thôi, anh dẫn em đi xem thứ tốt anh làm cho em…”

“Thứ tốt gì chứ?”

“Về nhà mới nói cho em…”

Hai anh em cười cười nói nói suốt đường, vui vẻ đi về nhà.

Ngày hôm sau, La Gia Tề nhận được thông báo xử phạt của đội, bởi vì hành động hôm qua của cậu tạo thành ảnh hưởng xấu nghiêm trọng. Cho nên cậu phải kiểm điểm bằng miệng, sau đó bị khấu trừ một tháng tiền công.

Nhận được kết quả này, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm: cũng may, một tháng tiền công, đập nhiều đồ như vậy cậu cứ nghĩ phải hơn nửa năm ấy. Cậu biết việc này là do công lao của đội trưởng Triệu, cậu cười hì hì nói cám ơn với đội trưởng Triệu: “Đội trưởng Triệu, lần này thật sự là cảm ơn chú.”

“Thằng nhóc lần sau đừng mang phiền phức đến cho chú nữa là tốt rồi, nếu không phải thấy ngày thường cháu biểu hiện không tệ, bằng không lần này cháu có thể bị đuổi ra khỏi đội sản xuất rồi.” Đội trưởng Triệu nghiêm mặt, tiếp tục gõ La Gia Tề.

“Dạ, hôm qua cháu thật sự có chút quá trớn, chủ yếu do cháu thấy Nha Nha bị ức hiếp đáng thương như vậy, cháu không kiềm nén được. Chú yên tâm, sau này không ai ức hiếp Nha Nha nữa cháu nhất định không dám tái phạm, cháu hứa làm việc thật tốt, không để lão nhân gia ngài thất vọng đâu ạ.” La Gia Tề chân chó cười, còn ân cần cầm cây quạt quạt cho đối phương.

“Cháu hiểu được là tốt, còn nữa, đối với chú Kiến Quốc cháu không nên có suy nghĩ không tốt gì, cậu ấy chỉ muốn tốt cho Nha Nha thôi. Lúc trước cháu muốn vào đội sản xuất làm, cậu ấy là người đầu tiên giơ tay đồng ý, chuyện lần này cậu ấy không biết, nếu cậu ấy biết nhất định không để con mình làm ra chuyện này đâu.” Nhớ lại hôm qua em mình giận dữ, đội trưởng Triệu không nhịn được nói tốt cho em trai, sau này cả hai làm việc cùng nhau, nếu có bất kỳ ý đối địch nào thì không hay lắm.

“Vâng.” Đây rõ là giọng điệu ứng phó.

Thấy cậu không tin, đội trưởng Triệu tức giận trừng mắt cậu một cái, sau đó quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: “Lúc chú Triệu cháu còn trẻ, nhiều lần qua nhà họ Đoạn cầu hôn, nhưng mọi người trong nhà chú ấy không chấp nhận, cho nên chú ấy mới đối tốt với Nha Nha, cháu hiều chưa?” Vì muốn sau này mọi việc đều êm đẹp, cả bí mật của em trai anh ta đều nói hết ra hết rồi.

“A!” La Gia Tề ngây người, thì ra còn có nội tình như vậy? Cậu nổi tính nhiều chuyện, kích động đến nỗi ngừng quạt, vội vàng đưa đầu qua nhỏ giọng hỏi, “Đội trưởng Triệu, sao người nhà chú Triệu không chấp nhận ạ? Vì sao lại cưới Vu Thục Phân? Nói thật, cháu thấy ánh mắt của chú Triệu rất tốt, nhưng sao người nhà chú ấy không chấp nhận?” Nhìn bộ dáng của Nha Nha thì biết, nhất định mẹ vợ tương lai đã mất kia trông rất đẹp, nhìn bà nội thì biết tính cách của con gái bà hẳn là không tệ, sao cả hai lại không thành được chứ?

“Đi đi đi, con nít con nôi hỏi việc này làm gì? Chú chỉ nói cho cháu biết, chú Triệu không hề muốn làm hại với các cháu, vậy nên sau này gặp mặt cháu đừng có mặt mày cau có với chú ấy, còn nữa chuyện này đừng có nói với ai, chỉ cháu biết là được rồi, nhanh đi làm việc đi.” Đội trưởng Triệu phất tay, đuổi La Gia Tề đang tò mò ra ngoải. Thằng nhóc này, sao anh ta có thời gian kể chuyện xưa cho cậu chứ?

“Ơ ơ?” La Gia Tề nhìn cửa phòng đóng chặt, nhìn lại cây quạt trong tay còn chưa bỏ lại chỗ cũ, nhún vai, cậu nhét cây quạt vào lưng quần của mình, vừa đi cậu vừa nghĩ tới tình cảm trước đây của đồng chí Triệu Kiến Quốc và gút mắc về mẹ vợ tương lai mất sớm kia. Cuối cùng cậu suy nghĩ cẩn thận, may là hai người không thành, nếu thành không biết hai người họ sinh ra có phải là Nha Nha hay không? Nếu không phải Nha Nha cậu phải làm gì đây? Ừm, không thành thì tốt, không thành thì tốt…

Ở bên này cậu nghĩ thông suốt mọi chuyện trong lòng cảm thấy thật thoải mái, còn bên Triệu Kiến Quốc lại không hề thoải mái gì. Chuyện tối qua anh ta đã phiền lòng lắm rồi, vậy mà hôm nay còn chạm mặt anh của Đoạn Ngọc Trân là Đoạn Vĩnh Quý.

Ban đầu anh ta có ấn tượng tốt về Đoạn Vĩnh Quý, cảm thấy nhân cách của người này không tệ, lúc Ngọc Trân bệnh hắn chăm sóc cô rất tận tình. Nhưng sau này hắn lại đuổi Nha Nha ra khỏi nhà, một chút thiện cảm trong lòng đã không còn, một đứa nhỏ thì ăn của họ bao nhiêu chứ? Cho dù có lời đồn không tốt, hắn thân là cậu không thể đuổi đứa nhỏ ra khỏi nhà như vậy? Vì thế trong lòng anh ta rất xem thường Đoạn Vĩnh Quý, bình thường không có chuyện quan trọng thì đều ít quan tâm đối phương. Hôm nay vừa vào phòng làm việc thay quần áo thì thấy Đoạn Vĩnh Quý bước vào.

“Kiến Quốc, hôm qua trong nhà không có việc gì chứ?” Đoạn Vĩnh Quý hỏi lời này thật lòng, hắn không sợ việc gì, chỉ sợ nhỡ La Gia Tề đánh người ta có chuyện gì thì không ai nuôi Nha Nha, người làm cậu như hắn sao nhẫn tâm chứ? Về phần đối phương có thể vì hắn quan tâm mà trong lòng thấy khó chịu, hắn không hề nghĩ tới.

“Không có việc gì, đều do Thục Phân lắm mồm thôi, không biết giữ miệng kể cho Hổ Tử nghe chuyện kia, kết quả Hổ Tử vào trường nói bậy bạ, nếu không Gia Tề đã không tức giận đến thế.” Trong lòng Triệu Kiến Quốc đầy khó chịu nhưng mặt vẫn cười nói, nếu không anh ta có thể nói thế nào? Nói với người ta vợ mình một bụng toan tính sao?

“Ai, phụ nữ đã gây chuyện đúng là không còn cách nào, nói thật, lúc trước nếu em dâu không ở bên nói bóng nói gió với chị dâu cậu chuyện Nha Nha, anh không chịu nỗi chị dâu cậu suốt ngày cứ ầm ĩ nên đã không đuổi Nha Nha ra khỏi nhà, giờ nghĩ lại anh cảm thấy thật có lỗi với đứa em gái đáng thương kia…” Đoạn Vĩnh Quý thấy mình và đối phương có tiếng nói chung không nhịn được tố khổ, mấy năm nay hắn bị người trọng thôn chỉ trỏ còn không phải đều do Vu Thục Phân gây nên hay sao?

“Anh nói gì? Năm đó là do cô ta ở một bên nói bóng gió về Nha Nha với chị dâu sao? Là vợ của em Vu Thục Phân sao?” Triệu Kiến Quốc định bước đi thì dừng lại, không dám tin quay đầu nhìn Đoạn Vĩnh Quý, chẳng lẽ những năm này Nha Nha không nơi nương tựa đều bắt nguồn từ anh sao?

“Đúng vậy, chính là em dâu nói với chị dâu cậu? Nói Nha Nha khắc chết Trân Nhi, còn bắt đầu khắc mẹ anh nữa, trong nhà những chuyện xui xẻo cứ kéo đến. Anh còn nhớ, Thành Tử nhà anh bị người ta đánh, chị dâu cậu bị trật sống lưng, lãnh đạo muốn điều anh qua đội hai, kết quả nghe vợ cậu nói thế chị dâu cậu đã tin, anh bị chị dâu cậu nháo mãi nên đã đồng ý.” Nói cho cùng, hắn cũng rất hối hận. Có điều bây giờ Nha Nha sống không tồi, nếu thật đưa về nhà thì không biết trong nhà còn ầm ĩ thế nào nữa, thôi cứ để vậy đi.

Triệu Kiến Quốc tức giận cả người run rầy, làm thế nào anh ta đều không thể tin được, hóa ra người đàn bà sống với mình nhiều năm qua lại ác độc như vậy? Hóa ra từ sớm ả đã bắt đầu hãm hại Nha Nha, vào lúc mình cảm thấy gia đình hạnh phúc, Tiểu Nha Nha lại vì anh ta mà không có nhà để về? Nghĩ đến vài năm này Nha Nha ở trong thôn bị người ta chỉ trỏ, nghĩ đến cô bé ủy khuất khóc kể lể, anh ta không nói lời nào xoay người đi ra ngoài.

“Này? Kiến Quốc, cậu còn chưa lấy công cụ đó.” Thấy đối phương quên cầm đồ làm việc, Đoạn Vĩnh Quý tốt bụng nhắc nhở đối phương.

Hắn thật sự không có ý xấu, chỉ cảm thấy cuối cùng đã có người biết chút nội tình nên hắn có thể nói với đối phương. Vì trong lòng hắn những chuyện này đã là quá khứ, chút chuyện không đáng đó không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của vợ chồng Triệu Kiến Quốc, huống chi còn là vì người ngoài?

Hắn là loại người qua loa, sao hiểu được trong lòng Triểu Kiến Quốc? Cả đời Triệu Kiến Quốc chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, không ngờ đó là người duy nhất anh ta áy náy và muốn chiếu cố nhất? Sao anh ta có thể yên tâm thoải mái xem như chưa có chuyện gì xảy ra?

Nghe Đoạn Vĩnh Quý gọi, Triệu Kiến Quốc dừng bước,quay đầu nhìn đối phương sắc mặt không đổi nói: “Anh nói chuyện khi đó bị điều sang đội hai, tôi nhớ rồi, khi đó quản sự đội hai bị điều đi. Trong đội thiếu quản sự, lãnh đạo thấy nhà anh khó khăn, anh phải chăm lo cho cô nhi quả phụ nên muốn điều anh qua đội hai làm quản sự. Sau đó thấy cô nhi quả phụ trong nhà anh đều dọn ra ngoài, việc này thay đổi thành người khác, đó là chuyện tốt.” Nói xong, anh ta xoay người rời đi. (Đáng đời nhá, hối hận muộn rồi ^.^)

Chỉ vì lời đồn khắc người hắn đã tham sống sợ chết đuổi cháu gái ra khỏi nhà, càng thấy anh ta thấy trơ trẽn.

Gì? Cho hắn qua đội hai làm quản sự? Vậy là thăng chức cho anh hả?

Đoạn Vỉnh Quý vỗ mạnh đùi một cái, không nhịn được mắng: “Chu Tiểu Mẫn, cô là người vợ ngu dốt, cô hại tôi…”

Khỏi phải nói trong lòng hắn đang rất hối hận. Chúng ta nói đến Triệu Kiến Quốc, anh ta cắn răng, tay nắm chặt lại thành quyền nhanh chân đi về nhà.

“Kiến Quốc, đang trong giờ làm cậu muốn đi đâu thế?” Bác Lý ở cửa lớn kinh ngạc khi thấy sắc mặt khác thường của Triệu Kiến Quốc, bình thường chàng thanh niên này tính tình rất tốt, thấy ai đều chủ động cười chào hỏi, hôm nay bị làm sao vậy? Chẳng lẽ? Là chuyện của đứa nhỏ La Gia Tề kia?

“Bác Lý, bác giúp cháu xin nghỉ một ngày, cháu có việc về nhà trước.” Nói xong, Triệu Kiến Quốc bước qua cửa lớn.

“Này, Kiến Quốc?” Bác Lý gọi hai tiếng không gọi người lại được. Nghĩ lại thấy việc này không đúng lắm, vẫn nên nói một tiếng với đội trưởng Triệu thì tốt hơn, người luôn có tính tình tốt mà tức giận thành như vậy, chắc là xảy ra chuyện lớn gì rồi?

Vu Thục Phân chưa chải đầu, chưa rửa mặt dựa vào trên giường. Ả đang tính toán xem làm sao để trút cơn giận này lên hai đứa nhóc chết tiệt kia, có điều lần này không thể để con mình ra mặt. Tối qua khi ngủ, bảo bối của ả khóc tỉnh giấc vài lần, người làm mẹ này rất đau lòng, con trai vì hai đứa nhóc kia mà sợ như vậy, không thể tha thứ được.

Đang suy nghĩ, nghe âm thanh mở cửa, ả đứng lên muốn nhìn xem là ai đến? Còn chưa đi ra ngoài thì thấy sắc mặt chồng không đổi đẩy cửa vào.

“Kiến Quốc? Sao anh lại trở về thế?” Chồng mình chưa bao giờ bỏ bê công việc, sao hôm nay lại trở về lúc này?

Triệu Kiến Quốc không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn ả tóc tai bù xù, khoác áo ngoài lên tiếng chất vấn: “Năm đó, chính cô là ngươi nói với Chu Tiểu Mẫn Nha Nha khắc người khác đúng không?”

Trong lòng Vu Thục Phân giật mình một cái, sau đó ả chết không thừa nhận nói: “Ai nói thế? Làm sao là em được? Có phải Chu Tiểu Mẫn nói với anh không? Anh đừng có tin loại đàn bà như cô ta? Anh không thấy đức hạnh của cô ta đâu? Cả mẹ chồng còn đuổi ra ngoài, lời của người như thế sao anh… A…” Thấy ả nói dối như vậy Triệu Kiến Quốc giơ tay tát ả một cái.

Ả chật vật lấy tay che mặt lại, không thể tin nhìn chồng mình: “Anh đánh tôi?” Triệu Kiến Quốc chưa từng động tới một ngón tay của ả, hôm qua là lần đầu mắng ả, hôm nay thế nhưng vì con bé chết tiệt đó mà đánh ả? Không đúng, không phải vì con bé chết tiệt kia, là vì con ả Đoạn Ngọc Trân kia.

“Nếu như tôi còn không đánh cô, thì không biết cái loại đàn bà như cô còn đối phó với đứa nhỏ đáng thương kia thế nào, Vu Thục Phân, cô còn chưa có đủ sao? Tôi đối xử với cô chưa đủ tốt sao? Bác Đọan bởi vì mang theo một đứa nhỏ ra sống một mình, vừa tức vừa mệt nên qua đời sớm vậy mà cô vẫn không biết hối lỗi hay sao? Sao cô còn làm ra chuyện như ngày hôm qua?Trong lòng cô rốt cuột có trái tim hay không? Một chút không đành lòng cô đều không có sao?” Triệu Kiến Quốc giận đến nỗi môi trở nên xanh đen, nếu không phải vì ả ở giữa châm ngòi khiêu khích, sao bác Đoạn lại bệnh trở nặng mất sớm như vậy?

“Thế nào? Anh đau lòng đúng không? Bà Đoạn đâu phải mẹ vợ của anh, anh đau lòng cái gì? Hồ ly tinh kia sớm đã chết, anh còn thể hiện ân cần làm gì?” Lần đầu tiên bị đánh Vu Thục Phân bị chọc giận. Ả kiên định cho rằng nếu không phải trong lòng chồng mình còn nhớ con hồ ly tinh kia, sao lại vì một người xa lạ mà đối xử với ả như vậy?

“Hồ ly tinh?” Triệu Kiến Quốc cười lạnh gật đầu, “Được, hôm nay tôi mới biết ở trong lòng Vu Thục Phân cô coi tôi là người như vậy, Vu Thục Phân, cô cút khỏi đây cho tôi, nhà họ Triệu tôi không chứa được loại đàn bà hai mặt như cô, tôi cảm thấy thật sợ hãi khi sống chung với loại đàn bà như cô, cô cút khỏi đây cho tôi ——” nói xong, anh ta nắm chặt tay đối phương kéo ra ngoài cửa lớn.

Vu Thục Phân thấy chồng muốn đuổi mình đi, trong lòng ả sợ hãi: Với tính tình Triệu Kiến Quốc, hôm nay nếu thật bị đuổi ra ngoài, có lẽ cả đời này ả đều không quay về được, ả không muốn, ả không muốn rời khỏi ngôi nhà này.
Bình Luận (0)
Comment