Xuyên Về Năm 70

Chương 77


Thấy Nha Nha và La Gia Tề đính hôn, Vu Đại Lực quan sát bạn gái Trịnh Giai Giai đứng cạnh, trong lòng ngứa ngáy, anh cũng muốn đính hôn.

Độc thân bao năm, anh cũng muốn chấm dứt độc thân.
Đồng chí Vu Đại Lực cũng là người thuộc trường phái hành động, suy nghĩ kĩ không trì hoãn, tranh thủ lễ Tết mang theo bốn hộp lễ chạy tới nhà bạn gái thân yêu.
Gia cảnh nhà họ Đình bình thường, nghe con gái nói thân phận bạn trai khiến vợ chồng họ Trịnh thật thà không biết ứng xử thế nào.

Họ nằm mơ cũng không nghĩ đến con gái có thể tìm tấm chồng tốt như vậy? Giết heo, thịt gà, nghĩ ra mọi thứ có thể lấy ra chiêu đãi con rể tương lai, hai vợ chồng rất vui.

Sau này gặp ai họ cũng nói cho con gái đi đọc sách thật tốt, lúc trước Giai Giai đến trường, bạn bè thân thích đều nói lãng phí tiền, nhìn xem, nếu không học đại học, sao có thể tìm được tốt con rể như vậy?
Lần này Vu Đại Lực đi không uổng công, coi như quan hệ của hai người ổn định.

Điều duy nhất làm cho anh có vẻ thất vọng là nhà cha vợ không ai đề cập đến chuyện kết hôn, mặc dù khó chịu nhưng sau đó anh nghĩ không đính hôn thì không đính hôn.

Sau khi đợi Giai Giai tốt nghiệp, anh trực tiếp kết hôn, dù sao phải làm trước La Gia Tề, cho chừa việc đối phương còn khoe khoang việc đính hôn trước mặt anh.
Hiển nhiên anh chàng này quên việc Giai Giai tốt nghiệp, Nha Nha cũng tốt nghiệp, hơn nữa cha già họ Tiêu nhà người ta còn sốt ruột việc con gái kết hôn hơn cả đương chủ, trong lòng cha vợ anh còn chưa lên chương trình.
Hôm nay là ngày Nha Nha đi nhận bằng tốt nghiệp, bốn năm đại học, kiếp sống học tập hơn mười năm cuối cùng đã xong, ngẫm lại cô thật đáng thương, cuộc sống học tập hơn người ta mười năm.

Có điều xem anh trai bên người, cô hạnh phúc nở nụ cười, có người ở bên cạnh, bảo cô học hơn mười năm cô cũng cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng hơn giữa trưa, đối mặt với sự ly biệt, khác biệt với các bạn học đôi mắt ửng đỏ lưu luyến không rời, tâm trạng Nha Nha rất tốt, trải qua quá nhiều chuyện khiến cô tạo thành thói quen chia ly.


Chỉ cần người ở bên cạnh cô vẫn ở đây, những người còn lại thế nào cũng được.

Bạn thân duy nhất của cô chính là Giai Giai, hiện tại hai người đi làm cùng một nơi, hơn nữa theo tình hình phát triển hiện tại, cả đời này sẽ thường xuyên gặp mặt, không cần rối rắm, vui vẻ đi liên hoan thôi.
“Anh, chúng ta không về nhà à?” Thấy anh trai dừng xe ở nhà hàng nhỏ rất độc đáo, Nha Nha rất ngạc nhiên hỏi anh trai, chẳng lẽ không quay về liên hoan với ba à?
“Không, khi ra ngoài anh đã nói với ba, ăn cơm xong mới về.” Dừng xe, La Gia Tề tươi cười dẫn Nha Nha vào nhà hàng nhỏ.
Nhìn bề ngoài nhà hàng nhỏ rất khác biệt, không khí bên trong rất tốt, vừa thấy là tràn ngập bong bóng phấn hồng, tất cả chỗ ngồi đều là ghế đôi, đây chính là nhà hàng cho tình nhân.
Hai người tìm vị trí ngồi xuống, nghe theo nhân viên phục vụ đề cử, chọn phần ăn đặc biệt của nhà hàng.
Đánh giá cách trang trí trong nhà hàng, Nha Nha thấp giọng nói: “Anh, nhà hàng này trang trí khá ổn, nhà ai làm?” Không có cách nào, trong nhà làm ngành này, cô cũng học nghề này, hiện tại ba câu không rời khỏi nghề chính.
“Chúng ta làm.

Hai tháng trước chị Nhược Tuyên liên hệ nghiệp vụ, sau đó nói cho anh biết nơi này không tệ, để anh có thời gian dẫn em tới nơi này xem.” Nói xong, anh đánh giá xung quanh, phát hiện chỗ này khá ổn, mỗi chỗ ngồi đều có tấm mành nửa trong suốt, muốn làm gì cũng thuận tiện.

À, đương nhiên, anh không phải loại người tùy tiện đó, muốn ăn món gì có thể mua đồ về nhà nấu, anh chỉ cảm thấy không khí có vẻ tốt hơn thôi, không cần hiểu lầm.
“Ồ, quay về hỏi xem nhà hàng này do ai thiết kế, ý tưởng mới lạ.” Tâm trạng Nha Nha tốt tiếp tục xem, hoàn toàn không phát hiện mặt anh trai nhà mình hơi xấu hổ.
“Nha Nha, hôm nay anh đưa em ra ngoài là muốn đưa em thứ này.” Nhìn nhìn vị trí hai bên không có người, xa xa cũng không thấy rõ hai người đang làm gì, La Gia Tề giơ tay lấy từ trong túi một hộp nhẫn xinh xắn, sắc mặt ửng đỏ đặt gần tay em gái.
“Anh?” Nhìn thấy hộp nhẫn, Nha Nha có phần vui mừng.

Cô vẫn nghĩ hai người sẽ thuận theo tự nhiên kết hôn, hiện tại, xem như cô được cầu hôn à?
“Nha Nha, em tình nguyện gả cho anh không?” Vào thời buổi này chuyện quỳ xuống một gối khá ít, hơn nữa La Gia Tề không làm được, nhưng cánh thanh niên ở công ty đều nói phải tự mình cầu hôn mới có cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ, cho nên hôm nay anh đến đây.
Khóe mắt Nha Nha hơi ửng hồng, đây là vui vẻ, cô vẫn cảm thấy tình cảm giữa hai người giống như cặp vợ chồng già, bình bình đạm đạm mang theo vô hạn ấm áp, nhưng hôm nay được anh trai cầu hôn khiến cô vui sướng nói không nên lời.
Bên môi mang theo ý cười tràn đầy, cô gật đầu, không chút hàm súc vươn tay phải nói: “Vốn dĩ em chỉ chuẩn bị kiếp này gả cho anh, nể tình việc anh cầu hôn, em quyết định kiếp sau cũng gả cho anh.


Nếu anh vẫn luôn đối xử tốt với em, kiếp sau nữa em sẽ ở bên cạnh anh, anh, xem biểu hiện của anh đấy.”
La Gia Tề cười cầm tay cô, lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, từ từ lồng vào ngón áp út của Nha Nha, sau đó đầy cõi lòng tin tưởng nói: “Yên tâm, chắc chắn anh sẽ giữ chặt ngón tay của em, đời đời kiếp kiếp đều đeo nhẫn của anh.” Không ai cướp được cô khỏi tay anh.
—— tôi là đường ranh giới ——
Nhìn hai người tay cầm tay quay về, trong lòng Vu Đại Lực cắn khăn tay bé nhỏ không nhịn được khóc, vì sao không ai bảo anh bây giờ có thể cầu hôn? Anh lại chậm một bước, lại chậm một bước, không được, tuần này nhất định anh phải đến nhà Giai Giai cầu hôn, đính hôn chậm, cầu hôn chậm, anh nhất định phải kết hôn sớm…
“Hả, đây là cái gì?” Nhìn thiệp cưới đỏ thẫm bị nhét vào trong tay, trong lòng Vu Đại Lực dâng lên dự cảm không tốt.

Không phải như anh tưởng tượng chứ?
“Thiệp mời đấy, tuần sau tôi và Nha Nha kết hôn, trước tiên thông báo các cậu, đến lúc đó nhiệm vụ của cậu rất gian khổ, nhớ tới làm phù rể.” La Gia Tề cầm một xấp thiệp cưới, tâm tình tốt đẹp chuẩn bị tự mình đi ra ngoài phát.
“Đợi chút, không phải anh vừa cầu hôn thành công à? Tại sao có thiệp cưới nhanh như thế?” Điều này không khoa học?
“Cầu hôn là việc của tôi, in thiệp cưới là chuyện của ba, hai bên không chậm trễ.”
Nhìn bóng dáng La Gia Tề đường làm quan rộng mở, Vu Đại Lực rốt cục biết vì sao mình bị bỏ rơi phía sau, hóa ra vì anh không có cha vợ hậu thuẫn?
—— tôi là đường ranh giới ——
Hôm nay là ngày vui của ông chủ công ty Gia Thần —— La Gia Tề, nghe nói cô dâu là em họ của Tiêu Tư Văn nhà họ Tiêu? Mặc dù không nhận tổ nhận tông, nhưng ai bảo Tiêu Tư Văn nhận cô em gái này, cho nên mọi người đưa tiền mừng không nương tay, có thể đoán trước hai người La Gia Tề hôm nay có thể kiếm một số tiền lớn.
Tiệc rượu tổ chức ở khách sạn Quân Duyệt của Tiêu thị, mặc dù không muốn nhấc theo quan hệ của nhà họ Tiêu nhưng khách sạn Quân Duyệt thật sự là địa điểm uy tín lâu đời, hơn nữa Tiêu Tư Văn đề xuất mấy lần, nếu hai người chọn chỗ khác thì quá làm kiêu.
Tiêu Tư Văn rất vui vẻ, lấy thân phận người bên nhà gái, không ngừng tiếp đón các vị khách.

Trông thấy ông chủ họ Tiêu hiếm khi xuất hiện có mặt, khách mời còn phân vân mình đưa tiền mừng quá nhiều đều cảm thấy đáng giá, xem ra không phải nghe đồn, Tiêu Tư Văn rất để ý cô em họ này, tin tưởng sau hôm nay, sự nghiệp của La Gia Tề sẽ càng thẳng tắp.
Theo lý thuyết phải tách ra tổ chức hai bên nhà trai nhà gái, nhưng La Gia Tề không có ý định nhận mẹ.


Ngoài Tiêu Trung Thần, hai người không có họ hàng gần nào khác, cho nên đám cưới tiến hành trong một ngày.
Vì kết hôn, lần đầu tiên Nha Nha ở lại nhà cha, dù sao hôm sau phải đợi La Gia Tề tới đón cô dâu.

Thấy con gái ở một đêm đã bị đón đi, trong lòng Tiêu Trung Thần ê ẩm, cảm giác thật khó chịu.

Có điều nghĩ lại, nhà con gái cách mình chỉ năm phút, hơn nữa kết hôn có nghĩa rằng mình có thể ôm cháu trai, cho nên sầu não một lúc cha Tiêu đã vứt con gái ra sau đầu, bắt đầu ảo tưởng cháu ngoại đáng yêu mười tháng sau xuất hiện.
Không biết đã bị cha vứt bỏ, Nha Nha mặc áo cưới trắng tinh khôi, vui vẻ quay về nhà của mình và em trai.

Được rồi, như vậy xem ra, không trách cha cô quên cô, người con gái này cũng vô tâm vô phế, hoàn toàn không nhớ tới người cha đáng thương của cô.
Nói đến cái này cần nói tới bạn nhỏ Diệp Uyển Oánh.

Tuy rằng La Gia Tề kết hôn không thông báo nhóm người La Gia Thành, nhưng chuyện lớn như vậy, làm sao bọn họ có thể không biết? La Gia Thành xấu hổ đến, dẫn mẹ mình trực tiếp tới khách sạn Quân Duyệt, nhưng Diệp Uyển Oánh không biết xấu hổ, đợi dưới lầu nhà anh Hai chờ anh đi đón dâu, tự động chen vào đội ngũ đón dâu, mặc cho La Gia Tề muốn nói cái gì đều làm ngơ.
Cô không chỉ đến một mình, còn dắt theo cháu gái nhỏ của cô.

Nhìn cô bé vui tươi hớn hở gọi chú Hai, La Gia Tề bất đắc dĩ, cầm phong bì đỏ đi qua, anh có thể không quan tâm đến người lớn, anh có thể nói gì với đứa bé đây?
Bận rộn một thời gian, mọi người rầm rộ kéo tới khách sạn, chuẩn bị tham dự buổi lễ kết hôn.
Người làm chủ hôn là người chuyên nghiệp kim bài, khỏi cần nói dạt dào cảm xúc, nói tới nói lui dẫn dắt vô số tiếng hô vang.

Tiêu Trung Thần ngồi chính giữa bàn, nhìn con gái con rể cúi đầu với mình, kích động rơi nước mắt, ông chờ đợi ngày này quá lâu.
Nghẹn ngào nâng hai người dậy, hai mắt ông đỏ ửng, xuyên thấu qua con gái thấy được vợ mình: Trân Nhi, bà có thấy không, hôm nay con gái chúng ta kết hôn, tôi tự tay gả con gái ra ngoài, bà có thể yên tâm…
Bà cụ Tiêu ngồi ở tầng hai nhìn không chớp mắt hình ảnh này qua màn hình.

Lưng bà cụ thẳng tắp, hai mắt ửng đỏ nhưng không lấp lánh ánh lệ, một lúc lâu sau bà mới vươn tay sờ con trên màn hình, không ai biết giờ phút này trong lòng bà có từng hối hận không?

Vương Tú Liên tựa vào người đứa con lớn nhất, mặt đầy nước mắt, một phần là vui vẻ, con bà đã lấy vợ.

Nhưng con bà lấy vợ, người làm mẹ như bà không được ngồi ở vị trí phụ huynh, đây là tâm tình như thế nào? Trông thấy con trai, con dâu kính rượu đến bàn của mình, bà lấy ra món quà mình đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận đưa sang, gặp Nha Nha nhận quà còn nói cảm ơn, bà không nhịn được vui mừng bật khóc, ít nhất, con dâu nhận bà.
Thật ra bây giờ Nha Nha gặp bà không còn thấy phiền.

Cô phát hiện con người rất thích so sánh, ban đầu cô cảm thấy mẹ của anh trai rất không chịu trách nhiệm, nhưng so với bà nội, cô cảm thấy Vương Tú Liên chính là hình mẫu người mẹ hiền, cho nên thấy đối phương tặng quà cho cô, dù sao cũng là một phần tấm lòng, cô cười cầm món quà.
Kết hôn rất mệt, ít nhất sau khi kính rượu các bàn, cặp vợ chồng mới sẽ choáng váng, nhưng còn chưa xong, thanh niên ở công ty họ rất đông.

Thấy ông chủ kết hôn, tâm trạng vui vẻ họ không thèm khách sáo, vây quanh hai người không buông tha, ép cả hai hôn nhau trước mặt mọi người.
“Mấy cậu nhóc thối này, không sợ đắc tội anh, tháng sau không ai phát tiền lương cho các cậu hả?” La Gia Tề ôm eo Nha Nha, cười mắng đám thanh niên.
Nhưng hiển nhiên những người này không sợ anh, một đám hô to: “Không sao, anh Gia Tề, hai người hôn càng lâu, tiền lương tháng sau của bọn em coi như quà mừng cho hai người.

Các anh em, các bạn nói có đúng không?”
“Đúng vậy, hôn một cái, hôn một cái…” Tiếng reo hò ầm ĩ khiến nhóm Tiêu Trung Thần đứng xa cũng nghe được, cả nhóm cười hớ hớ chờ chế giễu, không ai đến giải vây.
La Gia Tề rất hàm súc ở phương diện này, nếu không sao có thể nhiều năm như thế chưa từng nếm ít canh thịt, lúc này bị mọi người đùa giỡn khiến mặt anh đỏ bừng, người toát mồ hôi.
“Mọi người nói chuyện giữ lời chứ? Hôn một cái, tiền lương tháng sau coi như quà mừng?” Nha Nha ngước cằm cười nhìn mọi người, không phải là hôn một cái à? Hiện tại hai người cũng có người làm chứng, sợ cái gì?
Không ngờ Nha Nha mở miệng? Mọi người yên tĩnh một lúc, sau đó càng làm ầm ĩ: “Đúng vậy, bà chủ, hôn một cái bọn em không cần tiền lương tháng sau, hôn một cái…” Hiển nhiên mấy cậu nhóc này quên vết sẹo trên miệng La Gia Tề, càng lúc càng kêu to.
“Anh Đại Lực, nhớ kỹ những người này cho em, tháng sau, chúng ta tiết kiệm tiền.” Nói xong, Nha Nha ôm lấy cổ anh trai, kiễng mũi chân hôn lên đôi môi không thể quen thuộc hơn nữa…
La Gia Tề ngây người một lúc, sau đó cười cúi đầu, ôm bà xã khiến nụ hôn này càng thêm sâu sắc…
“Bà chủ khá lắm, anh Gia Tề cố lên…”
“Hay…”
Trong tiếng hoan hô và tiếng cười đùa của mọi người, hai người hôn ngọt ngào, đến cùng có thể hôn bao lâu ư? À, xem mấy cậu nhóc này đặt cược bao nhiêu tiền…

Bình Luận (0)
Comment