Sau khi cả hai ra về thì có một nữ nhân bước đến, dung mạo hoa nhường nguyệt then, gương mặt tầm ba mươi nhưng nét đẹp dường như vẫn giữ được nguyên vẹn, mái tóc đen được vấn gọn lên, đầu đội mão phụng vàng, làn da trắng như hoa bưởi, trên người khoát bộ y phục cầu kỳ hình chim phượng hoàng, trên người tỏa ra khí chất của một mẫu nghi thiên hạ khiến người người quy phục đang uyển chuyển đi đến mái đình ấy.
Từ từ ngồi xuống rồi khẽ cất giọng nhẹ nhàng như nước: “Thái hậu có thấy ưng ý không ạ?”
Thái hậu mỉm cười gật đầu: “Thật sự rất hay, ai gia rất thích.
Nhưng ai gia lại thích hai đứa nó hơn.”
Hoàng thượng nhìn bà hỏi: “Ý người là…?”
Vị nữ nhân ấy nói: “Xem ra thái hậu đã chấm hai hài tử ấy làm cháu dâu rồi!”
Thái hậu gật đầu cườ: “Chỉ có Lâm Hoa là hiểu ai gia thôi.
Trần Tử Long con là con ai gia mà không hiểu được ai gia bằng hoàng hậu thật khiến ta đau lòng quá!”
Hoàng thượng nhấp ngụm trà nói: “Mẫu hậu, người có muốn cũng đừng làm quá sẽ khiến hai hài tử ấy sợ mà chạy mất đấy!”
Hoàng hậu quay sang nói với ông: “Hoàng thượng đừng lo.
Thái hậu nếu đã nói vậy thì chắc chắn đã có chủ ý rồi đi.
Con nói có đúng không ạ?”
Bà hài long gật đầu: “Quả nhiên chỉ có Hoa nhi hiểu ai gia!” Ba người cùng cười vừa ngồi uống trà vừa âm thầm lên kế hoạch bắt cháu dâu về nhà.
------------*******-------------
Bên này sau khi được Khiết An dìu ra khỏi hoàng cung thì Khiết Anh mới lấy lại bình tĩnh, Khiết An lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ! Tỷ có sao không?”
Khiết Anh lắc tay nói: “Không sao! Không sao! Giờ chúng ta đến doanh trại của phụ thân thôi!”
Khiết An khó hiểu hỏi: “Chúng ta đến đó làm gì ạ?”
Khiết Anh gõ nhẹ vào trán cô nói: “Làm nguyệt lão chứ làm gì nữa? Mau lên xe thôi!” Cả hai lên xe rồi cho xa phu đánh ngựa thật nhanh đến doanh trại phía đông kinh thành nơi Nghiên Trung đóng quân.
Vì chạy nhanh nên chỉ mất tầm nửa canh giờ là đến nơi, nhưng mông và lưng của Khiết Anh thì sắp bị tan nát rồi, sao không ai nói với nàng là nếu xe ngựa chạy nhanh sẽ bị xốc như ngồi thú nhún vậy chứ? Báo hại bộ xương già của nàng cũng sắp nứt ra luôn rồi.
Khiết Anh ai oán cùng Khiết An đi vào quân doanh.
Đến nơi, quân lính tuy không nhận ra Khiết Anh nhưng lại nhận ra khiết An vì cô từ nhỏ đã được phụ thân đưa đến đây luyện tập.
Tên lính ấy cúi chào Khiết An: “Tiểu nhân xin bái kiến nhị tiểu thư! Vị tiểu thư này là….?”
Khiết An khẽ nói: “Đây là tỷ tỷ ta, Khiết Anh đại tiểu thư Cao phủ.”
Tên lính hơi hoảng sợ vội cúi đầu: “Tiểu nhân xin bái kiến đại tiểu thư! Thứ cho tiểu nhân ngu dốt, có mắt như….”
Khiết Anh đã đang đau nhức khắp người còn phải nghe tên này lải nhải thật sự rất đau đầu a!!! Nàng giơ tay bảo hắn im lặng rồi nói: “Được rồi, không biết không có tội.” Rồi được Khiết An dìu vào lều trại của Nghiêm Trung.
Nghiêm Trung thấy hai nàng thì ngạc nhiên vội đứng lên hỏi: “Sao hai đứa lại đến đây? Mau ngồi xuống đi nào Anh nhi sao sắc mặt con tái nhợt vậy? Có sao không vậy?”
Khiết Anh mỉm cười khẽ lắc đầu: “Dạ nữ nhi không sao ạ!” Rồi nàng nhìn qua vị tướng quân đang đứng im phía đối diện đánh giá một chút mới lên tiếng: “Phụ thân, vị này là…..”
Nghiêm Trung chợt nhớ ra trong lều còn người vội nói: “À! Đây là Lâm Mặc- Lâm tướng quân.
Là vị tướng quân trẻ nhất trong quân doanh của ta đấy!” Rồi ông quay qua nhìn y và hỏi: “Dường như tướng quân chưa có thê thất phải không?”
Lâm Mặc lắc đầu: “Vẫn chưa ạ!” Khiết Anh nhìn Khiết An, cả hai trong lòng thầm hô "không xong, có biến!"
Quả nhiên Nghiêm Trung nghe vậy liền gật đầu nói: “Vậy để bổn tướng quân tìm mối duyên cho ngươi có được không?”
Không hẹn mà cả ba cùng đồng thanh hô to: “Không được ạ!” Sau đó cảm thấy như phản ứng hơi quá nên cả ba cùng cúi đầu xuống đất.
Nghiêm Trung trên đầu là một đống dấu hỏi.
Ông khẽ ho nhẹ: “Khụ…khụ…ba đứa....ba đứa sao lại.....?”
Vẫn là cả ba đồng thanh nói: “Dạ không sao hết!” Thế là cả ba lại nhìn nhau.
Nghiêm Trung như cảm giác được trên đầu mình có hàng ngàn con quạ bay qua, ông nói: "Các con....biết nhau trước sao?"
Cả ba đồng thanh lần nữa cắt ngang câu nói của ông: "Dạ không quen biết! "
Nghiêm Trung vẻ mặt ngờ nghệch: "Chuyện này...."
Khiết Anh lấy lại bình tĩnh đứng lên nắm tay ông và nói: “Phụ thân, người có thể ra ngoài cho con nói chuyện với Lâm tướng quân được không ạ?” Ông bị Khiết Anh đẩy ra ngoài khi mặt còn đang chưa hiểu chuyện gì, trên gương mặt vẫn còn nguyên nét ngạc nhiên không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khiết Anh sau khi kéo Nghiêm Trung ra ngoài thì xoay người lại nhìn Lâm Mặc hỏi: “Ngài là Lâm Mặc từng cứu công chúa Vĩnh Ninh?”
Lâm Mặc thật thà gật đầu: “Chính là thuộc hạ.
Xin hỏi tiểu thư, không biết…”
Khiết Anh cắt ngang lời của Lâm Mặc và hỏi tiếp: “Vậy theo ngài thấy thì công chúa là người thế nào?”
Lâm Mặc đưa mắt nhìn về xa xăm nói: “Công chúa là kim chi ngọc diệp, xinh đẹp như hoa, tính tình hiền lành, vui vẻ, bao dung.
Đặt biệt nụ cười của nàng đẹp như ánh nắng sớm mai, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy thì tựa như thấy ánh sáng nơi thiên đường vậy!” Càng nói ánh mắt của y càng lấp lánh, môi dường như cũng nở nụ cười mà có lẽ chính y cũng không biết.
Khiết Anh và Khiết An thu hết nét mặt của y vào mắt.
Khiết Anh khẽ cười hỏi: “Vậy chẳng hay tướng quân có ý gì với công chúa chăng?”
Lâm Mặc giật mình quay lại nhìn nàng rồi cúi người lắc đầu: “Thuộc hạ đây chỉ là một võ tướng hèn mọn, gia cảnh cũng chỉ đủ ăn đủ mặc thì làm gì có tư cách mà nhìn đến công chúa lá ngọc cành vàng chứ!”
Khiết Anh xoay người lại bước đến ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Khiết An nghiêng đầu nhìn Lâm Mặc hỏi: “Nếu công chúa cũng có tình ý với ngài thì sao?”
Lâm mặc cười: “Nếu như có thì thuộc hạ dù có tan xương nát thịt cũng sẽ bên cạnh công chúa đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ và yêu thương nàng.”
Khiết Anh hài lòng nói: “Thật chứ?”
Lâm Mặc gật đầu: “Đúng vậy nhưng chỉ là nếu như chuyện đó có thật mà thôi.”
Khiết An đừng lên đáp: “Có thật đấy nên hôm nay ta và tỷ tỷ mới đến đây gặp tướng quân để xem tình ý của ngài đối với công chúa như thế nào?”
Lâm Mặc bất ngờ đến nói không nên lời: “Sao…sao chứ? Sao…..sao….có…có thể…?”
Khiết Anh cũng đứng lên tiến đến gần Lâm Mặc nói: “Là sự thật đấy! Nên chúng ta mới đến đây muốn giúp ngài cùng công chúa nên duyên đó.”
Lâm Mặc vui mừng nói: “Thật…Là thật sao?” Nhưng nét mặt vui mừng bỗng chốc chuyển sang lo lắng: “Nhưng mà….”
Khiết An vội cắt lời nói: “Ngài đang lo thái hậu và hoàng thượng đúng không?” Lâm Mặc gật đầu.
Khiết Anh trấn an nói: "Về chuyện đó ngài yên tâm, bọn ta sẽ có cách chỉ cần ngài tin tưởng ta và công chúa là được!” Lâm Mặc im lặng một chút rồi kiên định gật đầu.
Khiết Anh và Khiết An hài lòng gật đầu định ra về thì gặp Nghiêm Trung bước vào khiến cả ba giật mình cùng nhìn ông với ánh mắt lo sơ.