Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 42


Qua hôm sau, Tử Hạo sáng sớm đã đến Vĩnh Ninh cung tìm Vĩnh Ninh để nói chuyện, Vĩnh Ninh đang dùng bữa sáng nghe cung nữ báo thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cho mời Tử Hạo vào và cho dọn dẹp thức ăn trên bàn và cung nữ lui ra ngoài.
Cậu vừa bước vào thì Vĩnh Ninh đã cất tiếng hỏi: “Sau hôm nay đột nhiên đệ lại đến thăm tỷ sớm vậy?”
Tử Hạo cười tươi bước đến ngồi xuống đối diện với cô nói: “Tại ta nhớ hoàng tỷ nên đến thăm thôi mà!”
Vĩnh Ninh trề môi: “Có quỷ mới tin đệ.” Cô luôn rất yêu thương hai đệ đệ của mình, nhưng so với tảng băng kia thì cô thân thiết với Tủ Hạo hơn vì cậu vui vẻ lại ôn nhu chứ không như tên kia mỗi lần nói chuyện cứ như đang đứng
trước kẻ thù vậy.
Tử Hạo cười cười: “Hoàng tỷ nói vậy thật khiến đệ đau lòng nha!” Cậu vừa nói vừa giả vờ ôm lấy ngực, mặt mày nhăn nhó.
Vĩnh Ninh giơ tay ý bảo cậu ngừng lại nói: “Được rồi, đệ bớt lại đi.

Ta sắp bị đệ làm tới muốn nôn luôn rồi đấy!”
Tử Hạo bấy giờ mới ngồi ngay lại, thu lại nét đùa giỡn khi nãy mà nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Hoàng tỷ, nghe nói thái tử Đông Nhạc kỳ này đến đây là muốn ngõ ý kết duyên với tỷ, tỷ nghĩ thế nào?”
Không nói thì thôi, mà khi nhắc đến là lại khiến Vĩnh đau đầu, cô đáp nhưng gương mặt có vài phần muộn phiền nói: “Ta không nghĩ gì mà cũng chẳng muốn nghĩ đến.


Ta rất không muốn mối hôn sự này nhưng thân lại là công chúa một nước thì mấy ai có thể lựa chon được nhân duyên như ý chứ?”
Từ Hạo gật nhẹ, đúng vậy! Mấy ai là công chúa mà lại có thể tự ý chọn được hôn sự vừa ý mình chứ! Nói đến đây cậu cũng không biết nói gì nên đành đứng lên nói: “Hoàng tỷ nghỉ ngơi đi nhé, ta đi tìm hoàng huynh bàn chuyện
một chút.”
Vĩnh Ninh gật đầu: “Được, đệ đi đi!” Cậu cúi đầu xoay lưng bước đi, vừa bước đến cửa thì lại gặp Khiết An và Tiểu Đào bước vào.
Khiết An vội vàng hành lễ: “Dân nữ bái kiến tam vương gia!”
Tử Hạo vôi đưa tay đỡ cô cười nói: “Không cần đa lễ như vậy.

Cô nương đến tìm hoàng tỷ sao?” Khiết An gật đầu.

Cậu nói tiếp: “Vậy cô nương vào trong đi, tỷ ấy đang trong tẩm điện đấy!” Rồi bước đi, Khiết An quay đầu nhìn theo bóng dáng ấy một chút rồi bước vào tìm Vĩnh Ninh.
Vừa bước vào Khiết An đã vội đóng cửa lại và dặn Tiểu Đào canh chừng còn mình khẽ lên tiếng: “Công chúa!”
Vĩnh Ninh đang ngồi trên bàn uống trà, nghe tiếng cô thì ngẩng lên mỉm cười định mở miệng thì thấy cô đưa ngón tay lên miệng, Vĩnh Ninh ngơ ngác hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy?.”
Khiết An ngồi xuống vô thẳng vấn đề: “Công chúa, người hãy nhanh cùng Tiểu Đào thay y phục đi rồi chúng ta đi gặp Lâm tướng quân thôi.” Cô nói xong thì Tiểu đào bước đến cởi y phục ra chỉ chừa lại nội y mỏng bên trong.

Vĩnh Ninh tuy không hiểu nhưng vẫn đứng lên nhận lấy bộ y phục và vào trong thay ra.
Sau khi thay xong thì Tiểu Đào mặc lại y phục của công chúa rồi bước đến chải lại tóc và trang điểm cho cô, trông sáu phần giống tựa Tiểu Đào.

Khiết An nhìn xong gật nhẹ rồi quay sang nói nói Tiểu Đào: “Muội hãy theo kế hoạch mà làm.

Nhớ đừng lên tiếng nhé!” Tiểu Đào gật đầu rồi trang điểm lại một chút.

Giờ Tiểu Đào và Vĩnh Ninh nếu nhìn xa thì có chút khó phân biệt.
Vĩnh Ninh càng nhìn càng khó hiểu liền quay sang Khiết An hỏi: “Khiết An, như thế này là..??”

Khiết An nhẹ nhàng giải thích: “Tiểu Đào có vóc dáng tương tự người, nên muội để muội ấy mặc y phục của người và giả dạng ở lại đây thay công chúa.

Vì lần trước xin cho người xuất cung đã nhiều, lần này sợ la bị nghi ngờ nên muội và tỷ tỷ đã nghĩ ra cách này.

Công chúa phải giả làm Tiểu Đào như vậy thiệt thòi cho người rồi.”
Vĩnh Ninh nghe vậy thì hiểu ra, cô nhìn Khiết An lắc đầu: “Không có, không có! Ta phải đa tạ hai muội đã giúp ta như vậy.

Đa tạ muội.”
Khiết An nắm tay công chúa nói: “Lời đa tạ nói sau đi ạ! Giờ chúng ta phải nhanh chóng đi thôi.” Cô mở cửa bước ra ngoài, Vĩnh Ninh cúi đầu nép vào lưng Khiết An, cô lớn tiếng dặn dò với cung nữ: “Công chúa hơi mệt nên đã
nghỉ ngơi, người dặn dò không ai được vào làm phiền.” Tất cả cung nữ thái giám có mặt đều cúi đầu vâng lời, thấy mọi chuyện thuận lợi Khiết An vội nắm lấy tay Vĩnh Ninh bước nhanh ra xe ngựa ngoài cổng hoàng cung đi đến nơi hẹn.
-------------*******-------------
Khiết Anh sau khi phân công cho Khiết An vào cung đón công chúa thì nàng lên xe ngựa đi đến doanh trại tìm Lâm Mặc, hôm nay nàng chuẩn bị sẵn bó hoa thật đẹp gồm hoa mẫu đơn và đỗ quyên.

Nàng cho người đánh xe một mạch đến doanh trại rồi cùng Tiểu Mai đi tìm Lâm Mặc.
Nàng đi đến cổng doanh trại liền hỏi một binh sĩ gác cổng: “Cho hỏi Lâm tướng quân có ở đây không?”
Từ lúc nàng bắt đầu làm nguyệt lão thì thường xuyên đến đây tìm Lâm Mặc nên các binh sĩ đều biết thân phận của nàng, binh sĩ đó nghe nàng hỏi liền cúi đầu nói: “Dạ Lâm tướng quân đã đi tuần tra rồi ạ.


Chắc cũng sắp quay về
rồi thưa đại tiểu thư.” Nàng gật đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh đợi Lâm Mặc.
Y sau khi tuần tra xong thì cùng năm binh sĩ quay về, vừa đến cổng doanh trại đã thấy nàng thì y vội nhanh bước đi đến cúi đầu hành lễ: “Cao đại tiểu thư!” Những binh lính kia cũng vội cúi đầu chào theo.
Nàng gật nhẹ rồi nói: “Tướng quân, chúng ta đi thôi, gần đến giờ rồi!” Rồi nàng đi lại xe ngựa lấy bó hoa ra đưa cho y.

Những binh sĩ khác thấy một màn này thì muốn sang chấn tâm lý.

Cao đại tiểu thư lại tặng hoa cho Lâm tướng quân? Ôi thật là chấn động mà.
Lâm Mặc nhận lấy rồi cùng nàng và Tiểu Mai đi vòng ra phía sau doanh trại đến nơi thường hẹn hò để gặp Vĩnh Ninh, bỏ lại những binh sĩ đứng đó nhìn theo mà mắt chữ A miệng chữ O, Lâm tướng quân hẹn hò với Cao đại tiểu
thư của Cao tướng quân! Ôi mẹ ơi đúng là khó tin mà! Thế nhưng hai người kia nào biết suy nghĩ ấy mà vẫn vô tư đi đến nơi hẹn để đợi người..

Bình Luận (0)
Comment