Mở mắt ra, cậu nhìn Tư Niệm, nước mắt giàn giụa: "Mẹ ơi, con đau răng quá."
Tư Niệm thở hổn hển và bắt cậu mở miệng, chắc chắn rằng nướu của cậu đỏ, sưng và viêm.
Chu Trạch Đông nghe thấy tiếng khóc lập tức tỉnh lại, vội vàng ngồi dậy khỏi giường, nghe thấy em trai khóc nức nở, sắc mặt tái nhợt.
"Mẹ, Tiểu Hàn làm sao vậy?"
Tư Niệm tuỳ ý khoác áo khoác cho Chu Trạch Hàn, ôm cậu ấy đứng dậy nói: "Tiểu Hàn bị sốt rồi, Tiểu Đông, con ở nhà trông chừng em gái, mẹ dẫn em đến thôn bên cạnh xem."
Thôn Nhất có một phòng khám, không lớn, chỉ có một bác sĩ già.
Nhưng tất cả những người ở thôn Hạnh Phúc đều chạy đến đó khi họ bị ốm.
Tư Niệm lấy đèn pin buộc vào phía trước xe đạp, bế đứa trẻ lên xe đạp, an ủi: "Tiểu Hàn, ngoan, lát nữa sẽ không đau nữa."
Chu Trạch Hàn bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng ngừng khóc, nhìn Tư Niệm nói: "Mẹ, con không có cố ý lừa mẹ, ban ngày không đau."
Tư Niệm thở dài, thằng nhóc ngốc nghếch này.
Sau ngần ấy thời gian, cậu vẫn còn lo lắng rằng cô sẽ đổ lỗi cho cậu vì trâ nay cauauj nói không đau?
Tư Niệm lau mồ hôi trên đầu, mặc dù tăng cân nhưng trông cậu vẫn gầy và nhỏ, thậm chí còn thấp hơn so với các bạn cùng trang lứa.
"Mẹ tin con, nhưng sau này nếu con cảm thấy không thoải mái, nhớ nói trước với mẹ, con không nên chịu đựng một mình?"
Chu Trạch Hàn gật đầu trong khi cố mở mắt.
Tư Niệm lo lắng cậu ngủ gật mà ngã, vừa đạp xe vừa tìm đề tài nói: "Đoán xem hôm nay mẹ mua cho con thứ gì tốt."
Quả nhiên, cậu bé tay chân yếu ớt, mí mắt đang chiến đấu lập tức lấy lại tinh thần, dựa vào lưng cô, sốt sắng hỏi: "Mẹ mua gì cho con sao?"
"Đương nhiên là mẹ mua cho con mấy quyển sách tiếng Anh, con không phải hỏi mẹ đọc sách gì sao? Mẹ mua cho con và anh trai, sau này ẹ sẽ dạy con..."
Nghe Tư Niệm nói như vậy, hai mắt thằng hai sáng lên: "Mẹ, là thật sao? Vậy ngày mai chúng ta học nhé?"
Tư Niệm gật đầu, đáp: "Được, khám răng xong mẹ sẽ dạy các con."
Thằng hai gật đầu lia lịa: "Mẹ ơi, con sẽ chăm học".
Trên thực tế, Tư Niệm rất sợ đi ban đêm, đặc biệt là loại đường đêm nông thôn này, ban đêm nhìn không thấy tia sáng, xung quanh còn có núi non.
Bình thường, cô sẽ sợ ch.ết khiếp.
Nhưng bây giờ, nghe giọng nói ngây thơ của thằng hai, dường như không còn đáng sợ nữa.
motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/18/tn80-chuong-155-hoc-tieng-anh/