Chu Việt Thâm trên mặt cũng có vẻ bình tĩnh.
Tư Niệm thậm chí còn nắm chặt bản chất xấu tính của cô ta: “Em chồng à, em nấu ăn không giỏi, món gà này ít muối, không có mùi vị. Những quả trứng này không có dầu, chiên ít váng, làm sao có thể bổ dưỡng được? Haiz, quên đi, đi ăn thôi…”
Chu Đình Đình: “?”
Bất quá, mấy đứa nhỏ gật đầu đồng ý: “Đúng! Chỉ đành ăn tạm mà thôi.”
Chu Đình Đình: “….”(╯‵ ′)╯︵┻━┻.
Chu Đình Đình thật sự không ngờ thứ cô ta làm ra lại bị người ta ghét bỏ, Tư Niệm thì không nói, cô từ thị trấn đến nên có thể hiểu, dù sao cô ta cũng nghe nói Tư Niệm từng rất giàu có.
Nhưng những đứa trẻ mồ côi lại dám nói như vậy, điều này thực sự khiến cô ta tức giận.
Có cái gì ăn đã tốt, còn dám kén chọn canh, sao không lên trời đi!
Chu Đình Đình vô cùng khó chịu, lập tức quay đầu nhìn Chu Việt Thâm bên cạnh.
“Anh, anh thấy chưa? Em vất vả nấu một bàn ăn lớn, lại bị người ta nói như vậy?”
Vẻ mặt Chu Việt Thâm lãnh đạm, lông mày và ánh mắt lạnh lùng: “Dù sao loại chị dâu nào cũng có, nhưng Niệm Niệm không như em, dù tôi có nói như thế nào em cũng gả vào Lý gia…”
Chu Đình Đình: “…”
Chu Đình Đình tức giận không ăn cơm đi lên lầu.
Tức đầy bụng thì ăn gì nữa?
Người vừa rời đi, thằng hai không khỏi nhìn Chu Việt Thâm nói: “Cha, con không thích cô nhỏ, cũng không muốn ở cùng cô nhỏ.”
Chu Trạch Đông mím môi nói: “Cha, con cũng không thích cô nhỏ. Cô luôn làm phiền mẹ.”
Cậu bé tức giận đến mức không ăn nổi.
Chu Việt Thâm giơ tay chạm vào tiểu tử đầy phẫn nộ, đôi mắt đen đầy vẻ lạnh lùng.
Lần này anh không đuổi Chu Đình Đình đi vì sợ lời đồn thổi từ bên ngoài lại đổ dồn vào Tư Niệm.
Chu Đình Đình đã khóc quỳ xuống, đại khái là đã quyết tâm.
Anh không quan tâm, nhưng nếu hành động của cô ta rơi vào mắt dân làng, họ chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều.
Vì chuyện của Lưu gia và Lý gia, dân trong thôn bắt đầu bàn tán sau lưng.
Ạnh không thể làm cho danh tiếng của cô quá xấu.
Kể cả khi anh không quan tâm thì việc lan truyền nó vẫn luôn là điều xấu.
Cho nên khi Tư Niệm đồng ý, Chu Việt Thâm cũng không đuổi cô ta đi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh thực sự có ý định giữ người ở đây.
Lúc đầu Chu Việt Thâm từ chối để Chu Đình Đình kết hôn với nhà họ Lý, không phải vì đối phương là người thị trấn.
Là bởi vì tính cách của Lý Gia Minh không tốt.
Dù sao cũng là em gái của mình, anh không thể trơ mắt nhìn cô ta nhảy vào hố lửa được.
Tuy nhiên, Chu Đình Đình hoàn toàn không nghe lời anh, thậm chí còn dọa cắt đứt quan hệ với anh.
Kỳ thật Chu Việt Thâm cùng cô em gái này cũng không có quan hệ sâu xa, anh ta lớn hơn Chu Đình Đình mười tuổi, Chu Đình Đình khi ra xã hội khi còn rất nhỏ, cơ bản là do người khác nuôi dưỡng, cho nênanh không có nhiều liên lạc với cô ta.
Sau đó, anh đi lính và chưa bao giờ liên lạc với cô ta. Sau khi cha mẹ qua đời, anh được yêu cầu phải chăm sóc thật tốt cho chị gái và em gái của mình, vì vậy Chu Việt Thâm sẽ gửi tiền vào sổ tiết kiệm cho hai người họ hàng tháng.
Tuy nhiên, lòng tốt của anh dành cho cả hai không nhận được sự đáp lại.
Bản thân Chu Việt Thâm cũng lạnh lùng và không quan tâm.
Cho nên Chu Đình Đình không nghe anh thuyết phục, cũng không tiếp tục xử lý.
Cô ta tuyệt đối không nên, không nên làm phiền Tư Niệm.
Chu Việt Thâm trầm ngâm suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn đứa con trai đau khổ của mình, an ủi: “Được, đêm nay để cô con trở về đi.”
Chu Trạch Hàn chớp mắt, lập tức vui vẻ hỏi: “Thật sao? Sau này cô nhỏ có đến không?”
Chu Việt Thâm vẽ lên đôi môi mỏng một đường cong lạnh lùng: “Có lẽ cô con không có thời gian đến đây.”
Nếu Lý gia xảy ra chuyện, Chu Đình Đình có lẽ sẽ không rảnh tới tìm lỗi.
“Mau ăn đi.”
Hai đứa trẻ vẫn luôn tin tưởng Chu Việt Thâm, sau khi nghe được lời của anh, bọn chúng lập tức yên tâm.
Cô nhỏ nấu ăn tuy không ngon nhưng cũng nên không lãng phí đồ ăn.
Ăn xong, Chu Việt Thâm đi ra ngoài.
…
Vào buổi chiều, trời đã muộn.
Một vị khách đến nhà Tư Niệm để tặng quà.
Nói là để cảm ơn Chu Việt Thâm vì đã hạ giá thịt vào ngày đầu năm mới.
Mang theo trứng, một ít gạo và rau.
Mặc dù có người bàn tán về Tư Niệm nhưng cũng có khá nhiều người thích cô ấy.
Với sự hỗ trợ của Chu Việt Thâm, giám đốc nhà máy lớn đứng sau anh ta, ai dám xúc phạm Tư Niệm.
“Niệm Niệm, nam nhân của người thật là tốt bụng. Biết hôm nay là ngày hội nên chúng ta đã cho mọi người nhiều thịt hơn. Hôm nay miệng con ta toàn là đồ ăn béo ngậy.”
“Nơi này có một số đồ vật, không có giá trị gì, đều là của ta, người đừng ghét bỏ.”
“Nhà cậu còn bánh ngọt không? Tôi muốn cân cho cậu một ít, con tôi đói quá…”
Đối phương xấu hổ nhìn Tư Niệm.
Tư Niệm cũng cảm thấy quan hệ những người này thật tốt, nên gật đầu: “Theo tôi vào.”
Cái bụng đói của Chu Đình Đình kêu lên, cô ta xấu hổ đi xuống lầu ăn.
Vừa xuống lầu đã thấy Tư Niệm dẫn người vào.
Tư Niệm vừa rồi đang nghĩ đến việc tắm cho Đại Hoàng, nhưng khi nhìn thấy có người tới, liền nói: “Em chồng, giúp tôi tắm cho Đại Hoàng, chuồng còn phải rửa nữa, sáng nay cô còn chưa dọn.”
Tư Niệm nói xong, sắc mặt Chu Đình Đình tái xanh.
Cô ta dùng ánh mắt âm trầm nhìn Tư Niệm, muốn ăn thịt cô.
Con khốn này thật sự chơi đến nghiện rồi sao?
Chu Đình Đình còn chưa kịp tức giận, Tư Niệm quay đầu nhìn nữ nhân đang kinh ngạc nói: “Mấy ngày nay em chồng về nói thấy tôi bận quá nên đến giúp tôi làm việc. Mặc dù trước kia cô ấy có mang theo người nhà gây rắc rối, tấn công chúng tôi, nhưng bây giờ cô ấy biết lỗi của mình và thật tâm sửa chữa, còn tôi, một người chị dâu, không thể từ chối…”
Tư Niệm cười nói: “Rm chồng, tắm rửa xong nhớ quét cửa nữa…”
Nói xong, Tư Niệm dẫn mấy người đi vào phòng bếp.
Hai mắt Chu Đình Đình đen kịt, không biết là đói hay tức giận.
Tuy nhiên, không ai chú ý đến cô ta, mọi người đều có chút ngạc nhiên.
Sau khi nghe tin lần trước Chu Đình Đình dẫn người đến đánh người, cô lập tức cảm thấy việc cô ta giúp đỡ là chuyện đương nhiên.
…
Sau khi mệt nhọc làm xong việc thì trời đã tối.
Chu Đình Đình gần như kiệt sức mà ngất đi.
Nhưng trước khi cô ta vào bếp tìm đồ ăn, cô ta chỉ nhìn thấy những người phụ nữ đó mang về rất nhiều bánh ngọt, hẳn là bánh ngọt Tư Niệm dạy cho nhà mẹ đẻ, chúng rất ngon.
Cô nuốt nước bọt, vừa định bước vào cửa thì có người vội vàng chạy tới.
“Chị Đình Đình, chị Đình Đình, sao chị còn ở đây? Nhà chị xảy ra chuyện rồi! Hãy quay lại nhìn xem!”
Người đến là Tiểu Trường Khiêm, người có quan hệ tốt với Chu Đình Đình.
Hai người thường xuyên liên lạc qua điện thoại, đó là lý do Chu Đình Đình biết nhà Tư Niệm kiếm được rất nhiều tiền.
Chu Đình Đình lau mồ hôi cho mình, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Trường Khiêm nhìn trái nhìn phải, khi không có ai, cô nhỏ giọng nói: “Con khốn mà cô đã nói với tôi về chuyện dụ dỗ chồng cô, có người vừa mới nói cho tôi qua điện thoại, nói rằng cô ấy nhìn thấy anh Lý nhà cô và ả tađi vào khách sạn…”
—