Chủ biên cũng tức giận cười: “Cô Từ hào phóng quá! Chẳng trách cô có thể dạy được nhiều học sinh xuất sắc như vậy. Nhưng tôi nghe nói có hai học sinh trường cô tham gia cuộc thi, một người về nhất, một người về cuối, và họ đều là học sinh của cô.”
Nụ cười của Cô Từ đông cứng lại.
Chủ biên nhìn Chu Trạch Đông, giả vờ buôn chuyện hỏi: “Nhà vô địch của chúng ta và các học sinh cùng lớp có mối liên hệ gì không?”
Ông muốn trêu chọc Cô Từ, nhưng Chu Trạch Đông, người vừa phớt lờ thầy, lại thực sự nói: “Đúng vậy.”
Mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc.
Đôi mắt của người Chủ biên lập tức sáng lên với lời bàn tán, ông ta bay đến trước mặt Chu Trạch Đông, háo hức đưa micro vào miệng.
“Chuyện như vậy thật sự đã xảy ra, vậy vì lý do gì mà em lại ‘hạ knock out’ bạn học của mình không chút thương tiếc!”
Người ở tòa soạn cho rằng, lúc này Chủ biên của họ giống phóng viên hơn cả họ.
Họ đặc biệt đến để dưad tin về cuộc thi lần này.
Hiện Chủ biên thị trấn cũng rất chú trọng đến cuộc thi này nên người trong tòa soạn đặc biệt đến đây không chỉ để ghi lại phong thái của những nhà vô địch trước đó mà còn để tuyên truyền, khuyến khích mọi người học tập, nâng cao tỷ lệ trúng tuyển vào giáo dục đại học.
Chu Trạch Đông nhìn sắc mặt tái nhợt của Cô Từ, đột nhiên mỉm cười nói: “Là Cô Từ của chúng em bảo em làm việc này.”
Chủ biên: “Cái gì?”
Vốn vẫn đang khóc, Lý Hữu Tài đột nhiên không thể tin được nhìn Cô Từ.
Sắc mặt của Cô Từ đột nhiên thay đổi: “Em đang nói nhảm cái gì vậy? Im đi.”
Tất cả mọi người trên khán đài đều sửng sốt, giáo viên yêu cầu cậu làm điều này, sao có thể được?
Không phải họ đều là học sinh của chúng ta sao? Làm thế nào chúng ta có thể cho phép học sinh nhắm vào chính học sinh của mình?
Chủ biên không ngờ trường tiểu học ngoại ngữ lại thu được lợi lớn như vậy, lập tức hỏi: “Sao Cô Từ lại để em làm việc này?”
Chu Trạch Đông ngây thơ nói: “Thật ra Cô Từ không cho em trả lời câu hỏi vì em là học sinh chuyển trường và vì em xuất thân từ quê. Em lại vào trường không lâu, Cô Từ lo lắng việc em trả lời câu hỏi sẽ làm giảm điểm của Lý Hữu Tài, nên cô ấy yêu cầu em im lặng và không được trả lời câu hỏi ”.
Cậu cúi đầu, thất vọng nói: “Vốn là em định ngoan ngoãn, nhưng không ngờ bạn học Lý Hữu Tài lúc nào cũng không trả lời được câu hỏi, em lo lắng học sinh trường khác sẽ cướp điểm của em, nên em phải vội vàng trả lời.”
Chủ biên không thể tin nổi: “Nghe nói chỉ có một mình em trả lời được 60% câu hỏi, nếu muốn giúp cậu ta thì sao lại phải trả lời nhiều câu hỏi như vậy?”
Chu Trạch Đông nói: “Bởi vì lão sư muốn chiếm được hạng nhất, nếu em không vội vàng trả lời, điểm sẽ bị chia, Lý Hữu Tài nhất định sẽ không được hạng nhất. Để thực hiện được tâm nguyện của cô Từ, hơn nữa là để Cô Từ chấp nhận em, một học sinh chuyển trường quê đến đây, xin đừng bắt em phải đứng trong lớp nữa, em sẽ cố gắng trả lời các câu hỏi, em không có ý nhắm vào Lý Hữu Tài.”
Nói xong, Chu Trạch Đông mỉm cười nhìn đám người đang choáng váng trên khán đài nói: “Em chỉ muốn giành được vị trí thứ nhất, để Cô Từ có thể giành được hai vị trí đầu tiên.”
Mọi người: “…”
Cô Từ: “……”
Không gian rơi vào sự im lặng chết chóc.
Tư Niệm vừa mới tới, chen tới phía trước, vừa nghe lời này, cô loạng choạng suýt ngã ra ngoài.
Người Chủ biên há mồm, quên thu lại micro: “Cô, phương pháp giảng dạy của cô giáo Từ, thật sự là chấn động.”
Khán giả trên khán đài cảm giác như một cái nồi sắp nổ tung.
“Trời ạ, cô Từ lại là loại người này sao? Có phải là quá đáng không?”
“Vì để cho một học sinh khác của mình đạt được vị trí thứ nhất, cô ấy lại không cho cậu ấy trả lời câu hỏi! Quá đáng!”
“Cậu không nghe nó nói sao? Vì là học sinh chuyển trường, xuất thân từ quê nên phải đứng trong lớp. Đứa trẻ này thực ra đã cố gắng rất nhiều chỉ để được hạng nhất. Thật đáng thương! Cô Từ có lương tâm không?”
“Trái tim tôi tan vỡ khi nghe điều này. Làm sao có giáo viên nào có thể tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy?”
“Tôi nghe nói giáo viên Hứa bị phụ huynh tố cáo đánh học sinh cách đây không lâu, không ngờ đó là sự thật.”
“Đã như vậy, tôi cũng không dám cho học sinh vào lớp cô ấy. Con tôi đến đây học, không phải để bị đánh!”
“Ừ, ừ, may mắn là chúng ta vừa hỏi cô ấy thông tin liên lạc của trường luyện thi…”
Các bậc phụ huynh vừa rồi vội vàng hỏi thông tin liên lạc cảm thấy như ăn phải sh.it.
Sắc mặt Cô Từ đỏ bừng, rồi cam, vàng, lục, lam, tím.
Điều đó thật tuyệt vời!
Chủ biên ho khan, quả dưa lớn tuy rất thơm nhưng đây không phải là nơi ăn dưa.
“Đừng lo lắng. Một đứa trẻ xuất sắc như em nhất định sẽ tìm được một giáo viên có thể hướng dẫn em một cách nghiêm túc. Nếu trường tiểu học ngoại ngữ lãng phí học sinh như vậy thì em sẽ được chào đón vào trường tiểu học của chúng tôi.”
Chu Trạch Đông lắc đầu: “Không, các giáo viên ở trường tiểu học ngoại ngữ đều rất giỏi, nhưng phương pháp giảng dạy của Cô Từ đặc biệt hơn một chút. Cô Từ nói rằng chỉ cần một cây gậy thì mới có thể đào tạo được học sinh xuất sắc còn học sinh trong lớp chúng em đã quen với điều đó rồi.”
Chủ biên:”……”
Mọi người: “……”
Học sinh xuất sắc đạo tạo từ cây gậy = nhục hình.
Đã quen = quen bị đánh.
Lập tức, tất cả mọi người đều tức giận!
Cô Từ: “…….”
Người của tòa soạn: Sao đứng đó? Mau chụp ảnh!
…
Ngay khi Chu Trạch Đông chuẩn bị bước xuống thì ông lại được gọi lên.
Cậu ấy cũng đạt giải nhất môn tiếng Anh.
Bởi vì mọi người đều chú ý đến toán học nên không ai chú ý đến tiếng Anh.
Mặc dù được cho là trường tiểu học ngoại ngữ nhưng hiện tại trường không dạy nhiều ngoại ngữ.
Số lượng người tham gia cũng tương đối ít.
Chủ biên vừa đặt micro xuống rồi lại lấy lại: “Không ngờ lại là em,em thật sự rất xuất sắc. Nhưng vừa rồi em nói là học sinh chuyển trường từ quê lên, phải chăng là các khu vực ở nông thôn cũng đang bắt đầu học tiếng Anh phải không?”
Chu Trạch Đông cuối cùng cũng nhìn ông, ông là một người đàn ông trung niên đầu hói, bụng to.
Nhưng ông ấy trông khá tốt bụng, có vẻ là Hiệu trưởng của một trường học nào đó.
Rất giống với phó hiệu trưởng trước đây.
Chu Trạch Đông lắc đầu: “Không.”
Chủ biên ngạc nhiên: “Em học được bao lâu rồi?”
Chu Trạch Đông suy nghĩ một chút rồi nói: “Đã mấy tháng rồi.”
Chủ biên: “…Em, em là một học sinh tuyệt vời, em có thực sự không muốn cân nhắc việc đến trường của chúng tôi không?”
Chu Trạch Đông: “Ngài phải hỏi mẹ em.”
Nói xong, Chu Trạch Đông chú ý đến em gái mình và Tư Niệm dưới khán đài.
Khuôn mặt như thể thay đổi, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
Cậu giật lấy chiếc cúp từ tay chủ biên ngu ngốc rồi chạy tới.
Khi đi ngang qua Cô Từ, cậu thậm chí còn không thèm để ý đến cô ta.
“Mẹ, con đã đoạt chức vô địch, đây là cúp dành cho mẹ.” Anh giơ cao cúp bằng cả hai tay, đôi mắt sáng ngời nhìn Tư Niệm.
Tư Niệm đưa tay nhận lấy, trong lòng vui mừng nói: “Tiểu Đông thật tuyệt vời, mẹ rất vui!”
Chu Trạch Đông mím môi cười, ngượng ngùng nhìn cô.
Lý Hữu Tài nhìn thấy cảnh này ghen tị, tức giận đẩy Cô Từ rồi khóc lóc bỏ chạy.