Hai người mơ hồ dâng trào, nhiệt độ tăng cao, Tư Niệm mở miệng, vừa định nói gì đó, Chu Việt Thâm cúi đầu hôn lên môi cô, siết chặt lòng bàn tay, nâng eo cô lên.
Tư Niệm ngửa cổ ra sau, lưng dưới ép vào bàn, không thể lùi lại, cổ hơi nâng lên, tạo thành một vòng cung đẹp mắt, Chu Việt Thâm đè xuống cô, hôn cô liên tục.
Bộp.
Cuốn sổ kế toán rơi xuống đất.
Tư Niệm đột nhiên tỉnh lại, đẩy anh.
“Không, bên ngoài có người.”
Dù bây giờ đã là buổi trưa nhưng mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Nhưng Tư Niệm vẫn lo lắng có người tới gặp mình.
Dù sao, cửa sổ trong văn phòng tồi tàn của anh đã bị vỡ.
Người đi ngang qua có thể nhìn thoáng qua.
Chu Việt Thâm dừng một chút, đã lâu cùng cô không thân mật, trong lòng có chút tức giận.
Bất quá, anh cũng biết nơi này không phải chỗ, anh khẽ cau mày, đè nén xúc động, hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, ôm cô vào lòng, vén màn giường đi vào.
…
Buổi chiều, Chu Việt Thâm chở cô về nhà.
Tư Niệm cảm thấy ngột ngạt và nóng bức, vừa mở cửa sổ đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Nó có mùi như thịt thối.
Tư Niệm cau mày.
Lúc sáng đến cô chắc chắn không ngửi thấy mùi gì.
Cô nhanh chóng tóm lấy Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm hiển nhiên cũng ngửi được, mùi này rõ ràng đến mức khó có thể bỏ qua.
Đó là mùi thịt thối.
Nó nồng nặc đến mức khiến người ta muốn nôn mửa.
Trong lòng Tư Niệm có dự cảm không tốt.
Chu Việt Thâm dừng xe, đi về hướng có mùi hôi mà không cho Cô xuống xe.
Cách đó không xa, anh đang đứng trên một sườn núi.
Tư Niệm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, khựng lại.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh quay lại xe.
Tư Niệm lo lắng hỏi: “Có chuyện gì à?”
Chu Việt Thâm khởi động xe, lái ra ngoài, đợi đến khi hết mùi hôi mới nói: “Trong nước có một đống heo chết.”
Mặc dù Tư Niệm nhạy cảm cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Trong chốc lát, da đầu cô tê dại.
Nói cách khác, có phải ai đó đã cố tình chở heo ch.ết vì dịch tả đến đây để vu oan cho trang trại của Chu Việt Thâm?
Dịch tả heo rất dễ lây lan, tuy ở bên ngoài nhưng cách đó không xa, lại còn ở trong nước. Chỗ ở của Chu Việt Thâm khi trời mưa thường bị đọng nước, mấy ngày nay trời lại mưa, nước thấm vào xác heo ch.ết chảy xuống, hướng vừa rồi là trang trại chăn nuôi của Chu Việt Thâm…
Chỉ nghĩ thôi đã đáng sợ.
Chu Việt Thâm trong khoảng thời gian này đang bế quan kiếm ăn, không có người đi ra, tự nhiên không chú ý.
Đến khi phát hiện ra, cô e rằng đã quá muộn.
Vì tối nay sẽ có mưa lớn.
Tư Niệm: “Chúng ta làm sao bây giờ? Bằng không anh đưng về, em tự mình đi bắt xe buýt, anh về lại xử lý?”
Bây giờ vẫn còn kịp để giải quyết nó.
Nếu chậm trễ nữa thì đã quá muộn rồi.
Chu Việt Thâm hiển nhiên không ngờ thủ đoạn của đối phương lại ác độc như vậy.
Nếu Tư Niệm không tới đây, có lẽ anh sẽ không phát hiện ra chuyện này.
Mặc dù tôi biết sẽ không tốt nếu để cô ấy ở nhà ga nhưng lúc này tôi thực sự không có thời gian.
Anh một tay giữ chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng.
Họ vừa mới đến đây, họ luôn tránh được những hành động khiêu khích từ các đối thủ cạnh tranh bất cứ khi nào có thể.
Không muốn gây rắc rối.
Nhưng lần này Chu Việt Thâm thực sự tức giận.
Anh chở Tư Niệm đến nhà ga, nắm tay cô không nói một lời, nhưng ánh mắt lại càng tối sầm hơn.
Tư Niệm biết tâm trạng anh lúc này nhất định không tốt nên không ở lại lâu, buông tay anh ra, lên xe, bảo anh nhanh chóng quay về.
Chu Việt Thâm không đáp lại, nhìn cô lên xe, khởi động xe rồi từ từ lái đi. Sau đó anh quay người, lên xe, nhấn ga, xe quay đầu phóng đi, tất cả chỉ trong một nốt nhạc.
Tư Niệm tuy lo lắng nhưng cô biết nếu Chu Việt Thâm có thể làm ăn lớn thì nhất định phải có thủ đoạn của riêng mình.
Giờ có lo lắng cũng chẳng có ích gì, cô không thể giúp được gì nhiều.
Về đến nhà, thằng hai đang quét sân ở cửa lập tức đánh rơi chổi, chạy tới.
“Mẹ, mẹ về rồi hả? Cha đâu?”
Chu Trạch Hàn nghiêng đầu nhìn lại, cha đã mấy ngày không có ở nhà.
Cha đi công tác như trước nữa.
Cậu chớp mắt, cảm thấy ngạc nhiên.
Trong trường hợp này, liệu cậu có thể cùng mẹ đi một chuyến tàu dài để tìm lại cha không, đồng thời cậu cũng được nghỉ học và không phải đến trường?
Nhìn vẻ mặt vui mừng của cậu, Tư Niệm bất đắc dĩ thở dài.
“Cha còn có việc phải làm, hiện rất bận, mấy ngày nữa sẽ không về.”
“Tiểu Hàn nhớ cha?”
Chu Trạch Hàn lập tức gật đầu: “Con nhớ cha, mẹ, chúng ta đi gặp cha à?” Vậy lần này cậu phải mang quần áo mới vào mới được!
Tư Niệm lập tức nói: “Bây giờ chúng ta không thể đi gặp cha được, mấy ngày nữa cha sẽ tự mình về.”
Trại chăn nuôi đang có dịch tả heo nên cô nhất định không đưa con đến đó.
Nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng lúc này của cậu bé, cô có chút kinh ngạc.
Chu Việt Thâm đã đi rất lâu nhưng vẫn không thấy bọn trẻ có phản ứng gì.
Thỉnh thoảng hỏi thăm đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với Chu Việt Thâm.
Mới có mấy ngày mà sao chúng đã nhớ vậy?
Cô đưa tay xoa đầu cậu bé, việc đầu tiên cô làm khi vào nhà chính là đi tắm.
Tuy rằng không tới gần, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hôi, Tư Niệm liền cảm thấy thân thể không sạch sẽ, dọc đường cảm thấy khó chịu.
Chắc chắn đêm đó lại có một trận mưa lớn khác.
Cây cối bên ngoài bị gió xào xạc.
Chu Việt Thâm đương nhiên không quay lại.
Tuy nhiên, Dao Dao đã tỉnh dậy sau giấc ngủ, chân trần gõ cửa phòng cô và nói rằng cô nhóc sợ.
Tư Niệm bế cô nhóc vào ngủ với mình.
Sau khi Chu Việt Thâm làm giường cho con gái, cô rất ít khi ngủ với chúng.
Có lẽ tối nay sấm sét quá lớn nên khiến Dao Dao sợ hãi.
Tư Niệm ôm cô nhóc, chẳng mấy chốc cô nhóc đã yên bình chìm vào giấc ngủ.
Cơn buồn ngủ ập đến, cô cũng ngủ thiếp đi.
Sau cơn bão là trời nắng.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chiếu từ hướng Đông, trời không mây.
Không khí có mùi cỏ và đất.
Thật không thể chịu nổi khi phải đi làm trong thời tiết tốt như vậy.
Tư Niệm vừa ngồi xuống, Vương Tiểu Lý đã đi tới, lo lắng hỏi xem trang trại heo của cô có chuyện gì không.
Gần đây chuyện dịch tả heo hơi lớn.
Cô ấy nghe nói trường học không còn dám dùng thịt heo nữa.
Vương Tiểu Lý có chút lo lắng khi nghe tin chồng Tư Niệm quản lý một trang trại chăn nuôi heo.
Tư Niệm lắc đầu nói, chuyện này cô cũng không biết nhiều.
Dù sao, Chu Việt Thâm đã không liên lạc với cô sau chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Thật khó để nói rõ tình hình cụ thể.
Nếu heo ch.ết vì dịch tả heo vào buổi sáng hoặc nửa đêm, mà nhóm Chu Việt Thâm lại sử dụng nước máy thì sẽ thực sự nguy hiểm.
Vào lúc này Cô chỉ có thể hy vọng rằng những chú heo con sẽ ổn.
Nếu không thì có lẽ sẽ rắc rối lớn.
Vương Tiểu Lý nhìn thấy cô như vậy, liền biết chuyện này thực sự nghiêm trọng.
Trước đây nó đã được truyền miệng từ người khác, nói như vậy, nhưng chưa có ai tận mắt nhìn thấy.
Có người vẫn mạnh dạn cho rằng như vậy vẫn không sao.
Thịt heo rẻ thì mua thêm.
Bây giờ thấy Tư Niệm đã nói như vậy, cô phải nhanh chóng báo cho mẹ chồng đang lo lắng ở nhà đừng bị người khác lợi dụng nữa.
Tư Niệm buổi sáng không có nhiều tiết học nên về sớm.
Cô ghé chợ bán đồ tươi sống để mua rau và thấy có ít quầy bán thịt heo hơn nhưng vẫn có người xếp hàng mua.
Cô nghe nói đó là thịt đã được kiểm nghiệm và vẫn ổn.
Trước đây mọi người không dám ăn, bây giờ nghe nói vừa ngon lại rẻ nên tự nhiên có nhiều người đi mua.
Tư Niệm liếc nhìn nó không ngừng.
Cô mua ít rau rồi về, thịt heo cô cũng không thiếu, trong tủ lạnh nhà còn rất nhiều.
Đây đều là những món trước đây còn lại nên cô không phải lo lắng.
Tư Niệm cất rau củ đi, lấy xương heo trong tủ lạnh ra hầm canh, sau đó ném một khúc xương lớn cho Đại Hoàng.
“Đại Hoàng, con thế nào? Mẹ, đối xử tốt với con lắm phải không? Giờ phút này người khác không thể ăn thịt, nhưng con vẫn còn xương để ăn.” Tư Niệm vuốt đầu nó, mỉm cười.
Phương Huệ vốn muốn đến nhà Tư Niệm hỏi xem còn thịt hay không, không nói nên lời: “Cô Tư, cô quá bất cẩn rồi, dù sao nó cũng là súc vật, làm sao có thể nuôi nó như con được? “
Nụ cười của Tư Niệm nhạt đi một chút: “Nhưng tôi vui vẻ.”
Phương Huệ nghẹn lời nói: “Gần đây nghe nói có dịch tả heo, bên ngoài không dám mua thịt, nghe nói chồng của người có trang trại nuôi heo, trong nhà chắc chắn không thiếu thịt. Tôi muốn mua từ chỗ cô một ít đi, con của tôi đã mấy ngày không ăn thịt, thằng bé vẫn đang lớn, làm sao có thể không ăn thịt?”
Tư Niệm có chút ký ức về Phương Bá Văn, thỉnh thoảng gặp Phương Huệ khi đưa đón cậu đi học, nhưng lại rất ít thấy đứa nhỏ ra ngoài chơi.
Cậu ta thậm chí còn không thích kết bạn hơn Tiểu Đông nhà cô.
Cô lắc đầu: “Xin lỗi, nhà tôi có nhiều con, thịt cũng không còn nhiều.”
Không phải là cô keo kiệt và hay không muốn bán.
Chỉ là bây giờ bệnh dịch tả heo đang trầm trọng, cô lo Phương Huệ mua về ăn sẽ xảy ra chuyện, tự chuốc lấy phiền phức.
Quả nhiên, Phương Huệ bĩu môi, cảm thấy Tư Niệm keo kiệt, cô ta cũng không phải là không muốn trả tiền.
Tư Niệm rất sẵn lòng cho chó thịt nhưng lại không muốn bán cho cô ta.
Chẳng trách mọi người ở Phố Lão Đông đều nói cô không mấy tốt đẹp.
Cô ta không nói nhiều, quay người rời đi.
Tư Niệm ở nhà, liền mở xích cho Đại Hoàng thả nó lang thang trong sân.
Bây giờ nó đang nhai xương và đi theo bất cứ nơi nào nó muốn đi.
Tư Niệm không cho nó ra khỏi sân, nhìn thấy người bán than đi ngang qua, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Cô vừa mua than, đang định về nhà thì thấy Phó Thiên Thiên đi xe đạp tới.
Khi nhìn thấy Tư Niệm, cô lập tức vẫy tay chào, dừng xe đạp, nhìn thấy những người xung quanh, thấp giọng hỏi cô: “Trang trại heo của cô ổn chứ?”
Tư Niệm không gật cũng không lắc đầu: “Cô cũng biết à?”
Phó Thiên Thiên gật đầu: “Tối hôm qua, đơn vị chúng tôi ăn tối. Tôi gặp Vu Đông ở nhà hàng anh ấy. Anh ấy nói với tôi.”
Tư Niệm kinh ngạc: “Vu Đông?”
Phó Thiên Thiên nói: “Cô không biết phải không? Vu Đông là con trai của ông chủ khách sạn lớn nhất thị trấn chúng ta. Hôm qua tôi mới phát hiện ra rằng tiểu tử này giấu đủ sâu.”
Tư Niệm biết chút ít về chuyện này, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Bây giờ cô chỉ hơi ngạc nhiên khi nghe điều này.
Nhưng cũng có thể hiểu tại sao khả năng kinh doanh của Vu Đông lại tốt đến vậy.
Hóa ra là ông chủ trẻ của một khách sạn.
Nhưng thật trùng hợp khi hai người này lại có thể tình cờ gặp nhau khi đang dùng bữa.
Không phải Tư Niệm không hiểu được suy nghĩ của Vu Đông, nhưng Phó Thiên Thiên chắc chắn không thể hiểu được.
Cô cũng có thể nói: “Vu Đông đẹp trai, gia cảnh tốt. Bây giờ anh ấy bị thúc giục về nhà, chắc anh ấy đang bận kết hôn.”
Phó Thiên Thiên kinh ngạc: “Thật sao? Vậy chúng ta lại có thể uống rượu mừng sao?”
Tư Niệm: “…” Vạn tiễn xuyên tâm ai đó.
Không phải cô không muốn giúp Vu Đông, chỉ là Phó Thiên Thiên trong đầu không có chữ “yêu”.
“Mẹ của cô… ôi, dì Tư bị bệnh, cô chưa đến thăm dì sao?” Phó Thiên Thiên hỏi: “Tôi nghe nói dì Tư và chú Tư sắp ly hôn, dì Tư rất tức giận. Trong thời gian này, bọn họ đều đang ở bệnh viện, Lâm Tư Tư đang bảo vệ dì ấy.”
“Trong bệnh viện mọi người đều nói cô lên thị trấn, cách nhà không xa, dì Tư và chông sắp ly hôn, nhưng cô không đến giúp đỡ. Lúc ốm đau không đến đến thăm cũng không hề tỏ ra thương xót. Nói với cô là một con sói mắt trắng không được nuôi dạy tốt, nói thật khó nghe ”.
Tư Niệm cau mày, không cần đoán cũng chắc chắn là tác phẩm của Lâm Tư Tư.
Cô ta vừa ra tù và mang tiếng xấu nên đương nhiên phải tìm kẻ tệ hại hơn để che đậy.
Nó không chỉ huỷ hoại danh tiếng của cô mà còn cho thấy cô ta là người hiếu thảo như thế nào…
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Phó Thiên Thiên thông cảm với cô và nói: “Khi Lâm Tư Tư ở trong tù, không ai nói gì về cô. Bây giờ cô ta đã trở lại, nó như thế này. Nói Cô ta không làm gì sau lưng cả, tôi không tin.”
“Tôi hỏi cô, Tư Niệm, cô định làm gì?”
Hiện tại trong trang trại của chồng cô đã xảy ra chuyện, Tư Niệm lại bị người ta bàn tán sau lưng, có thể nói cô đang bị tấn công từ cả hai phía.
Thật là khốn khổ.
Tư Niệm không để ý tới vẻ mặt đáng thương của cô ấy, cầm than củi suy nghĩ, gần đó không có người qua lại, cô chỉ nói thẳng: “Thành thật mà nói, tôi không có ý định làm gì cả, tôi không muốn liên lạc với Tư gia và Lâm Tư Tư.”
Phó Thiên Thiên lập tức đồng ý: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ rằng một khi dính líu đến đám người này thì không thể dứt ra được. Tôi nói cho cô biết, anh trai tôi sắp ly hôn với cô ta, cô ta và mẹ cô ta đã dùng việc thi tuyển sinh lđể trấn áp chúng tôi, nói gì nếu bây giờ anh trai tôi ly hôn với cô ta, sẽ ảnh hưởng cô ta thi đại học.”
Phó Thiên Thiên trợn mắt: “Trước đây khi anh trai tôi không tồn tại, tôi cũng có bao giờ thấy cô ta vượt qua kỳ thi.”
Tư Niệm cũng thấy buồn cười khi nghe cô ấy phàn nàn.
Tuy nhiên, xét tính cách giữ thể diện của nhà họ Phó, vụ bắt cóc có đạo đức này là phù hợp nhất.
Mặt khác, việc ly hôn giữa Trương Thuý Mai và Cha Tư đã được đề cập trong tiểu thuyết nhưng nó không phải là vấn đề lớn.
Nhắc mới nhớ, vấn đề này không hề khiến Lâm Tư Tư đau đầu.
Lưu Đông Đông dụ sói vào nhà không chỉ có đối với Phó Dạng mà còn có Cha Tư.
Chị gái cô ấy đang ngoại tình với Cha Tư.
Tuy nhiên, trong tiểu thuyết, khí chất của nữ chính Lâm Tư Tư quá mạnh nên sự việc này không gây ra rắc rối gì và nhanh chóng được giải quyết.
Cha Tư cho rằng anh đã bị dụ dỗ nhưng sau đó anh đã thừa nhận lỗi lầm của mình và được tha thứ, gia đình sống một cuộc sống hoà thuận và tươi đẹp.
Thời đại này đàn ông ngoại tình quá nhiều, nhiều người đàn ông vẫn cho rằng mình vẫn còn ở thời cổ đại, nếu có đủ tiền thì lại muốn có tam vợ tứ thiếp như thời xưa.
Phụ nữ đều biết điều này, nhưng vì gia đình, họ đều chọn cách nhẫn nhịn.
Tuy nhiên, trong tiểu thuyết, chính vì Lâm Tư Tư đã ngăn chặn kịp thời những tổn thất của mình nên mọi chuyện không trở nên tồi tệ hơn.
Cha mẹ Tư thậm chí còn không làm ầm ĩ và muốn ly hôn như vậy.
Điều này cho thấy Lưu Đông Đông đã làm được rất nhiều điều tốt trong thời gian Lâm Tư Tư ở trong tù.
Nếu không có sự can thiệp của cô ta, Cha Tư chắc chắn đã ngoại tình.
Hơn nữa, Lâm Tư Tư bị Phó gia ly hôn, Cha Tư cảm thấy cô ta vô dụng nên nóng lòng muốn ly hôn.
Có lẽ ông vẫn có thể có một đứa con trai.
Tư Niệm chỉ là không hiểu tại sao một nữ chính tốt như Lâm Tư Tư lại chú ý đến cô, cô ước gì mình có thể cách xa cô Lâm Tư Tư hàng ngàn dặm, sao cô ta nhất định phải để ý đến cô?
Ngược lại, không có ai xung quanh nhận ra Lưu Đông Đông có điều gì đó không ổn trong một thời gian dài như vậy.
Cô thực sự không hiểu làm thế nào cô ta có thể đạt đến thành công trong cuốn tiểu thuyết.
Tư Niệm không trả lời Phó Thiên Thiên, mà nói: “Tôi nghi ngờ cha nuôi của tôi đã ngoại tình, người đó đang ở trong nhà.”