Trì Lâm dần lấy lại bình tĩnh giữa những tràng pháo tay kéo dài. Ánh mắt anh vẫn còn chút sững sờ.
Tạ Tri Ý lại chơi đàn piano hay đến vậy? Cô đã luyện tập từ khi còn ở quê à? Anh đã từng thấy những người dân ở cái làng nhỏ bé đó, họ chẳng có vẻ gì là sẽ mua đàn piano cả... Vậy mà cô lại chơi hay như một nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Trì Lâm nhìn Tạ Tri Ý đang khẽ cúi chào trên sân khấu, anh cảm nhận rõ ràng sự tỏa sáng của cô.
Không biết vì sao, cảm giác lần đầu tiên gặp cô lại trào dâng trong lòng anh. Cảm giác như chưa từng quen biết, nhưng lại như cuối cùng đã gặp được người mình tìm kiếm, khiến trái tim anh...
– Mình bị làm sao thế này? – Trì Lâm nghĩ thầm.
Nhưng khi anh quay đầu lại, thấy Trì Hướng Dương thậm chí còn bất ổn hơn anh.
"Trời ơi! Quá đỉnh! Đỉnh của chóp!"
"Chị Ý, em yêu chị!"
"..." Trì Lâm im lặng hai giây, rồi chợt lo lắng. Anh còn một năm nữa là tốt nghiệp, còn Trì Hướng Dương thì còn ba năm. Chuyện này... làm sao bây giờ?
Kết quả cuộc thi không nằm ngoài dự đoán, người chiến thắng là Tạ Tri Ý.
Giám khảo hết lời khen ngợi Tiết Tri Ý, thậm chí còn chủ động tìm cô để nói chuyện, hỏi cô có muốn hợp tác không.
Hiệu trưởng đích thân trao giải, cùng với phần thưởng là 10.000 USD. Tạ Tri Ý vui vẻ nhận lấy vì cô đã kiểm tra số dư trong tài khoản thật sự đang rất cần tiền. Có vẻ như dùng nghề cũ để kiếm tiền cũng không phải là ý tồi.
Tạ Vi Lan cũng giành được giải thưởng – giải "Phong thái xuất sắc" do các giám khảo trao tặng.
"Vui lên nào, đến đây chúng ta chụp ảnh chung, cười lên!" Giám khảo vỗ vai ả.
Tạ Vi Lan miễn cưỡng nở một nụ cười trước ống kính.
Lúc Tạ Tri Ý biểu diễn, ả đã luôn dõi theo Thượng Quan Sâm. Đó là lần đầu tiên anh ta nhìn Tạ Tri Ý với ánh mắt đầy tập trung, cả quá trình dường như đều thất thần.
Lần này, ả hoàn toàn bị Tạ Tri Ý lấn át trước mặt mọi người, cô chị gái mà ả từng xem thường!
Sau khi nhận giải, ả xé nát tấm bằng khen ngợi vô dụng kia rồi ném vào thùng rác.
Khi quay lại, thấy Tạ Tri Ý đang nhìn ả với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tạ Tri Ý suy xét kỹ lưỡng, nhận ra rằng nếu muốn khai thác giá trị hóa ác từ Tạ Vi Lan một cách bền vững và lâu dài thì cần để ả giữ lại một chút niềm tin. Không thể để tâm trạng của ả sụp đổ hoàn toàn.
Tạ Vi Lan cố gắng kìm nén sự ghen tị, hỏi: "Chị giỏi quá, chị đã luyện tập từ trước rồi à? Sao em không biết?"
Tạ Tri Ý khẽ nâng váy tiến lại gần, nói với vẻ chân thành: "Không giấu gì em, chị đã luôn bước theo dấu chân của em."
Tạ Vi Lan vẫn còn đang nghĩ về thương hiệu chiếc váy mà Tạ Tri Ý đang mặc, nhưng khi nghe thấy câu này, ả giật mình: "Gì... gì cơ?"
Tạ Tri Ý: "Chị biết em rất tài năng, nên chị luôn cố gắng để theo kịp em. Chị có được thành tích ngày hôm nay, đều nhờ có em đấy."
Hệ thống: [...] Tôi tin rồi đấy.
Mãi một lúc sau Tạ Vi Lan mới phản ứng lại được: "Đây... đây là điều mà em nên làm..."
Đôi mắt Tạ Tri Ý đen láy, nhìn người ta trông rất nghiêm túc: "Cảm ơn em, em gái." – Nhờ em mà chị đã thu được hơn 1000 giá trị hóa ác đó.
Sau này hãy chăm sóc chị nhiều hơn nha.
Tạ Vi Lan: "Không có gì đâu..."
Khi Tạ Tri Ý vừa xoay người rời đi, Chu Vũ Kiệt đã đến bên cạnh Tạ Vi Lan, giọng điệu không mấy thiện cảm: "Con nhỏ Tạ Tri Ý đó có phải đến để khoe khoang với cậu không?"
Không, ngược lại thì có.
Nhưng Tạ Vi Lan khẽ hạ mắt xuống, thấp giọng nói: "Chị ấy chơi piano giỏi thật, những gì chị ấy nói đều không sai mà..."
Chu Vũ Kiệt thấy dáng vẻ yếu đuối của ả trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, đối với Tạ Tri Ý thì càng ngày càng căm ghét.
"Vi Lan, cậu đừng đau lòng." Chu Vũ Kiệt nói một cách âm trầm: "Con nhỏ đó kiêu ngạo như vậy, sẽ có người trừng trị nó thôi."
Tạ Vi Lan khẽ nheo mắt lại, rồi dịu dàng nói: "Tớ không muốn chị ấy gặp chuyện không may."
Chu Vũ Kiệt cười nửa miệng: "Sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Chỉ là sẽ phải chịu chút khổ sở mà thôi!
…
Sau khi thay xong bộ trang phục biểu diễn, hệ thống cũng gần xong phần tính toán.
Tính cả sự dao động cảm xúc của toàn bộ khán giả cộng thêm sự biến động cực kỳ mãnh liệt của Thượng Quan Sâm và Tạ Vi Lan, Tạ Tri Ý đã thu thập được gần 2000 điểm hóa ác.
Tạ Tri Ý cực kì hài lòng.
Hệ thống: [Nhưng có một điều cần nhắc nhở ký chủ.]
Tạ Tri Ý: "Nói đi."
[Căn cứ vào sự quan sát của hệ thống, bởi vì biểu hiện xuất sắc của ngài, khiến ngài bước vào trái tim của nam chính. Tuyến tình cảm của cốt truyện đã bắt đầu, nam chính sẽ liên kết với nữ phụ để hãm hại ngài.]
Tạ Tri Ý: Ủa? Tởm dữ ha?
Trong cốt truyện gốc, khi nam chính bắt đầu động lòng thì Tạ Vi Lan để giữ chân Thượng Quan Thần đã không ngần ngại hạ thuốc anh ta, rồi đổ tội cho Tạ Tri Ý, khiến cô bị người đời khinh rẻ hơn.
Trong thời gian này, Tạ Vi Lan sẽ dính líu mờ ám với các nhân vật nam quyền lực khác, sau này họ đều tìm đến Tạ Tri Ý để gây rối, rồi còn hùa với nam chính để tranh đoạt cô.
Toàn là drama máu chó, đọc mà muốn tắt mắt.
[Ngoài ra còn có một tin tốt, ký chủ chỉ thiếu 37 điểm hóa ác nữa là có thể rút được kỹ năng tiếp theo.]
Tạ Tri Ý nhướng mày, sớm biết thế đã trò chuyện thêm với Tạ Vi Lan vài câu rồi.
Cô đảo mắt một vòng, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Trì Lâm.
Không hiểu sao cuộc thi đã kết thúc mà vị này vẫn chưa rời đi, không biết đang chờ đợi điều gì.
Tạ Tri Ý nảy ra một ý hay, cô cầm chiếc cúp tiến đến gần Trì Lâm, đưa tay ra: "Cảm ơn anh đã hướng dẫn tôi ngày hôm đó, nhờ có anh mà tôi mới đạt được thành tích như ngày hôm nay. Người tôi nên cảm ơn nhất chính là anh!"
Hệ thống: […Người mà ký chủ nên cảm ơn có vẻ hơi nhiều.]
Trì Lâm: "Em nghĩ tôi là kẻ ngốc à?" Trình độ của cô, làm sao anh dạy nổi?
Đây là lần thứ hai Tạ Tri Ý chủ động đưa tay về phía anh. Ngón tay Trì Lâm đặt trong túi quần khẽ cử động.
Tạ Tri Ý nhiệt tình vẫy tay: "Nào, bắt tay một cái đi mà."
Trì Lâm lưỡng lự một lúc rồi đưa tay ra, vừa mới chạm thì Tạ Tri Ý "tóm" lấy tay anh một cách dứt khoát.
Hệ thống: [Tốc độ dòng chảy hiện tại: +1/s.]
Nghe thấy con số 1 Tạ Tri Ý hơi thất vọng, nhưng khi nghe đến đơn vị là "mỗi giây" cô lập tức siết chặt tay Trì Lâm hơn – Đây đúng là bảo bối siêu lớn mà!
Trì Lâm: "Làm... làm gì vậy!"
Tai anh đỏ bừng, lan xuống cả cổ. Cô gái này rốt cuộc có phải là con gái không vậy? Sao lại chủ động đến thế?
Trong khi Trì Lâm nhìn cô với vẻ bối rối và ngượng ngùng, Tạ Tri Ý lại nở nụ cười tươi như hoa. Hai người cứ đứng im như vậy suốt 30 giây, tạo nên một khung cảnh vừa hài hước vừa kỳ quặc – [Ting! Giá trị hóa ác tăng lên đủ tiêu chuẩn, rơi ra thẻ kỹ năng.]
Tạ Tri Ý nghe xong mới tiếc nuối buông tay, giọng điệu chân thành: "Cảm ơn anh, cảm ơn nhiều nhé!"
Trì Lâm: ?
Anh thu tay về, vẻ mặt đầy nghi hoặc mãi đến khi rời đi vẫn không hiểu tại sao Tạ Tri Ý lại cảm ơn mình.
[Thẻ kỹ năng lần này là "Muay Thái cấp 5". Đây là một kỹ năng vĩnh viễn, có thể trực tiếp nâng cao khả năng võ thuật của người sử dụng.]
Tạ Tri Ý: Ồ hay ghê!
"Cấp 5 thì mạnh cỡ nào nhỉ?"
Hệ thống: [Cấp 5 là cấp độ cao nhất mà ngài có thể đạt được trong cuốn tiểu thuyết này.]
Tạ Tri Ý gật gù: "Thế thì tao giữ lại xài."
[Kỹ năng đã được kích hoạt √.]
Có chút võ nghệ phòng thân, đúng là cảm thấy an toàn hơn hẳn.
Tuy nhiên...
Tạ Tri Ý bất giác nghĩ đến một chuyện. Nếu cốt truyện chuẩn bị bùng nổ thì Trì Lâm – một nhân vật phản diện – chắc chắn sẽ trở nên ngày càng nổi bật. Nhưng anh ấy làm cách nào để thành phản diện? Không lẽ cũng vì chuyện tình cảm?
Sau cuộc thi piano, Tạ Tri Ý đã thành người nổi tiếng ở Kimberleyton. Nhờ màn trình diễn xuất sắc đêm đó, đi đến đâu cô cũng nhận được sự chào hỏi nồng nhiệt.
… À, còn có những tình huống như bây giờ nữa.
Chu Vũ Kiệt chặn đường cô ở con hẻm nhỏ ngoài trường, nơi này ít người qua lại.
Tạ Tri Ý nhướng mày, cốt truyện cẩu huyết đến rồi đây – chó săn của Tạ Vi Lan tới gây chuyện.
Vừa nhìn thấy cô, Chu Vũ Kiệt đã lập tức nhớ lại nỗi đau ê ẩm ở vùng mông mà gã ta phải dưỡng rất lâu mới khỏi: "Tạ Tri Ý, tôi cần một lời xin lỗi!"
Tạ Tri Ý tỏ vẻ khó hiểu: "Không cần đâu, tôi tha lỗi cho cậu rồi."
Chu Vũ Kiệt giận đến phát điên: "Con mẹ nó tôi nói là cậu xin lỗi tôi đó!!"
Hệ thống: [Giá trị hóa ác +20.]
Tạ Tri Ý hào phóng phẩy tay, động tác nhẹ nhàng nhưng Chu Vũ Kiệt theo phản xạ lập tức lùi ra sau một bước – chết tiệt, con nhỏ này ra đòn nhanh quá, mà hễ ra tay là đánh người!
Tạ Tri Ý suýt bật cười: "Đừng căng thẳng thế chứ."
Chu Vũ Kiệt phản ứng lại, thẹn quá hóa giận: "Cậu cứ đợi đấy! Lẽ ra hôm nay chỉ cần cậu xin lỗi thì xong chuyện rồi, nhưng giờ không đơn giản thế đâu!"
Sau khi suy nghĩ kỹ, Chu Vũ Kiệt nhận ra lần trước Tạ Tri Ý thắng là nhờ đánh lén chứ thực ra không hề giỏi giang gì. Lần này gã ta gọi thêm mấy tên thì cô chỉ có nước khóc lóc cầu xin thôi!
"Và đừng có bắt nạt Vi Lan nữa, nếu không tôi sẽ không ngần ngại ‘dạy’ cậu mỗi khi gặp mặt!"
Một đám côn đồ xuất hiện từ đâu, chúng nhìn Tiết Tri Ý với ánh mắt d*m đ*ng.
"Ôi chao, cô gái này trông ngon lành đấy, để anh em chúng tôi 'yêu thương' cô một chút nhé." Một tên cười nham nhở.
Chu Vũ Kiệt tựa lưng vào tường, cười nham nhở: "Cứ làm đi."
Đó chính là hậu quả của việc Tạ Tri Ý từ chối gã ta!
Sợ hãi chứ? Run rẩy chứ?
Quỳ xuống cầu xin gã ta tha cho cô đi!
"RẦM!" "RẦM!" Hai tiếng va chạm nặng nề vang lên, Chu Vũ Kiệt mỉm cười nhìn sang.
Chỉ thấy hai tên côn đồ đã ngã xuống đất, chỉ còn lại một tên cầm đầu đứng vững.
Kế tiếp, Tạ Tri Ý tung ra một cú đá, đá bay tên côn đồ còn lại, thậm chí Chu Vũ Kiệt còn nhìn thấy máu mũi tên cầm đầu phun ra.
Tạ Tri Ý đã giải quyết xong mọi chuyện, trong lòng thầm nghĩ hệ thống quả nhiên không lừa mình, kỹ năng này thật sự đủ dùng.
Cô vỗ tay, ánh mắt lướt qua ba tên côn đồ nằm trên đất, rồi cô nhìn về phía Chu Vũ Kiệt với vẻ thương hại, nở một nụ cười, sau đó quay lưng bỏ đi.
Tên cầm đầu từ mặt đất đứng dậy, lau máu mũi: "Mẹ kiếp, Chu Vũ Kiệt! Mày dám lừa tao à?"
Chu Vũ Kiệt: "Không, không phải đâu, anh ơi, anh nghe tôi giải thích…"
"Cô gái bình thường? Hả? Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gọi là bình thường!"
"Á! Á!"
"Anh ơi, tôi sai rồi! Áaaaaaaa"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Học hành căng thẳng quá, khóc ròng ròng!
Chỉ có thể viết chút ngôn tình ngọt ngào để giải khuây thôi!