Tạ Tri Ý quay một đoạn video ngắn để phòng thân, sau đó thong thả đi về trường. Sức mạnh vật lý quả thật hữu dụng, nhưng hiệu quả tăng chỉ số hóa ác thì không bằng việc dùng thẻ dài hạn lên đối tượng chính.
Thượng Quan Sâm trong nguyên tác đêm nào cũng ăn chơi thác loạn, chuẩn style tổng tài bá đạo "một đêm bảy lần", mà giờ lại ngày ngày ôm mặt khóc không biết buồn vì đâu – Những nỗ lực của anh ta đã mang lại hàng nghìn điểm hắc hóa, nhưng gần đây lại có xu hướng giảm. Mức điểm cần thiết để đổi thẻ mới lại tăng lên đáng kể, Tạ Tri Ý vẫn phải tiếp tục tìm cách.
Hơn nữa, dạo gần đây [Trầm cảm] có thể gây phản tác dụng, ánh mắt Thượng Quan Sâm nhìn cô ngày càng kỳ lạ…
Đi được một đoạn, Tạ Tri Ý gặp phải Tạ Vi Lan.
Sau vụ thi đấu lần trước, có lẽ lời cô nói đã có chút tác dụng. Tạ Vi Lan đã nhanh chóng trở lại như trước. Lần này vừa thấy Tạ Tri Ý, ả nhanh chóng bước tới.
"Chị ơi, may mà chị không sao! Làm em lo chết đi được." Ả kéo tay Tạ Tri Ý.
"Có chuyện gì à?"
"Chị cũng biết rồi đấy, Vũ Kiệt đối với em... nên khi thấy em thua trong cuộc thi, cậu ấy có chút quá khích. Em sợ cậu ấy sẽ gây rắc rối cho chị." Tạ Vi Lan làm vẻ mặt rất khó xử.
Tạ Tri Ý nhìn ả, nở một nụ cười hơi mỉa: "Ồ, không sao đâu."
Không nhận được phản ứng như mong muốn Tạ Vi Lan cắn môi hỏi dò: "Chị không giận em chứ?"
"Không đâu." Tạ Tri Ý nói: "Có lẽ cậu ta sẽ trách chị."
Tạ Vi Lan: ?
Không lâu sau đó. Xe cứu thương dừng trước cổng trường, Chu Vũ Kiệt được khiêng ra từ một con đường nhỏ, gây ra cảnh tượng náo loạn trở thành chủ đề nóng trong ngày ở Kimberleyton.
Tạ Vi Lan không mấy để ý đến tình hình của Chu Vũ Kiệt. Trong lòng ả đây chỉ là một cái lốp dự phòng thôi.
Tạ Vi Lan đến một hộp đêm sang trọng ở trung tâm thành phố và báo tên Thượng Quan Sâm ở quầy lễ tân. Nơi này thuộc sở hữu của gia tộc Thượng Quan, khách của cậu ấm nhà họ Thượng Quan luôn được tiếp đãi nồng hậu.
Sản nghiệp nhà Thượng Quan trải rộng từ kinh doanh hợp pháp đến phi pháp, khắp các lĩnh vực. Đó là lý do tại sao Tạ Vi Lan khao khát được gả vào gia đình này. Trong số những người đồng trang lứa, Thượng Quan Thần chắc chắn sẽ là người xuất sắc nhất.
Tạ Vi Lan quyết tâm giữ chặt anh ta, tuyệt đối không để Tạ Tri Ý cướp mất!
Trong phòng VIP, Thượng Quan Sâm đang nhâm nhi ly rượu vang. Khi thấy ả tới thì nhếch miệng cười: "Vi Lan."
Tạ Vi Lan cười ngọt ngào: "Anh Sâm, sao lại uống rượu một mình thế này? Để em uống cùng anh."
Thượng Quan Sâm đẩy chai rượu về phía ả, cả hai nâng ly trong một không gian riêng tư. Rất nhanh, Tạ Vi Lan đã say khướt và dựa vào anh ta.
"Anh Sâm, khu trượt tuyết Nam Thành vừa mở, chúng ta cùng đi nhé."
Thượng Quan Sâm không từ chối mà mỉm cười dịu dàng: "Được thôi."
Bầu không khí trở nên lãng mạn một nam một nữ đơn độc trong phòng, Tạ Vi Lan nhân cơ hội tiến sát hơn, hôn lên môi anh ta và thổ lộ: "Anh Sâm, em... em thích anh..."
Thượng Quan Thần cúi đầu, nhìn người đẹp trước mặt, không hiểu sao lại nghĩ đến một khuôn mặt khác. Không chỉ là bây giờ, mà còn rất nhiều đêm khác.
Sao lại thế được? Rõ ràng anh ta coi tình yêu của người con gái ấy chẳng đáng một xu.
Thượng Quan Sâm cau mày thật chặt cúi xuống hôn một cách gượng ép, nhưng khi Tạ Vi Lan muốn tiến xa hơn thì anh ta lại ngăn ả lại.
Tạ Vi Lan khó mà chấp nhận nổi. Lời của một người đàn ông quyền lực trong giới lại vang lên bên tai ả – Nếu muốn giữ chân đàn ông có thể tìm tôi, chỉ cần một giọt thôi là đủ để… Chẳng lẽ thật sự phải tìm đến cách đó?
Thượng Quan Thần thong thả cài lại khuy áo, đẩy ả ra, nở một nụ cười hờ hững đứng dậy: "Vi Lan, anh luôn xem em như em gái."
Tạ Vi Lan nắm chặt lấy vạt váy, vừa định hỏi thì Thượng Quan Thần đã quay người đi.
Nụ cười trên môi anh ta rất lạnh lùng, cất giọng: "Đi trượt tuyết thì được, nhưng gọi thêm Tạ Tri Ý nữa."
Ban đầu Tạ Vi Lan trố mắt ngạc nhiên, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó và mỉm cười.
Tạ Tri Ý đang ở nhà thì đột nhiên nhận được 300 điểm hóa ác từ Tạ Vi Lan.
"Chẳng lẽ là vì thương Chu Vũ Kiệt mà thương đến mức này?" Tạ Tri Ý sờ cằm suy nghĩ.
Thành quả thu hoạch được trong giai đoạn gần đây không hề nhỏ, tổng cộng khoảng gần mười nghìn điểm, nhưng so với mục tiêu cuối cùng thì vẫn còn cách xa.
Tạ Tri Ý nghĩ ngợi một chút, nhận ra những tình tiết kịch tính thực ra lại có lợi cho nhiệm vụ của cô. Theo một nghĩa nào đó, càng nhiều drama giữa nam chính và các nữ phụ, cô càng có nhiều cơ hội để phát huy.
Chẳng bao lâu sau, cô nhận được tin nhắn của Tạ Vi Lan. Ả mời cô cùng đi trượt tuyết và nói rõ thời gian.
[Chị đừng lo lắng về việc bị ngã nhé, em sẽ dạy chị mà. Nhất định phải đi nha!]
Tạ Tri Ý suy nghĩ một chút – Tạ Vi Lan đi chơi với nhóm bạn thân chắc chắn sẽ không rủ cô đi. Những dịp như thế này đa phần là để Tạ Vi Lan khoe mẽ, vì vậy rất có khả năng Thượng Quan Sâm cũng sẽ có mặt.
Cả hai mục tiêu đều có mặt, thế thì tất nhiên là phải đi rồi. Nếu không đi, cô biết làm sao mà hoàn thành KPI được đây.
Tạ Tri Ý lục lọi trong nhà tìm ra một bộ ván trượt cũ, không biết là của ai vứt bỏ, dù sao thì cô cũng chẳng có trang bị gì. Ngoài ra còn có một bộ đồ trượt tuyết, mũ bảo hiểm và kính bảo hộ không được đẹp lắm. …Cũng tạm đủ dùng rồi.
Tạ Tri Ý trả lời tin nhắn: [Được thôi.]
Tạ Vi Lan nhận được tin nhắn, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường. Loại hình vận động này Tạ Tri Ý chưa từng thử qua, chắc chắn sẽ rất háo hức. Đáng tiếc là người mới tập, không ngã sõng soài mới là lạ.
Ả chỉ chờ xem Tạ Tri Ý bị bẽ mặt thôi.
*
Tin tức về chuyến đi trượt tuyết nhanh chóng lan truyền trong nhóm bạn bè. Nghe nói Thượng Quan Sâm bao trọn sân, lại còn có cả Tạ Tri Ý – người đang thu hút sự chú ý gần đây – khiến không ít người kéo đến hóng hớt.
Đường Bắc Thanh đang ở nước ngoài cũng chen vào vài câu rồi thoát ra, mở tin nhắn riêng.
[Cậu cả đâu rồi?]
[Gần đây nhà họ Thượng Quan khá là hot nhỉ.]
Hơn nửa ngày sau Trì Lâm mới trả lời: [Ừm.]
Đường Bắc Thanh nhìn điện thoại, cảm thấy có chút lạnh nhạt: "..."
Trên thế giới này có lẽ chỉ có một người có thể làm anh ấy tức giận mà anh ấy không thể làm gì chính là vị Thái tử gia này. Anh ấy thật khó tưởng tượng nổi, người như Trì Lâm lại có thể đối xử tốt với ai được chứ?
Trì Lâm lại gửi thêm một tin nhắn: [Yên tâm, thằng đó cũng chỉ nổi được tí thôi.]
Giọng điệu rất ngông nghênh nhưng anh ấy hiểu Trì Lâm nói chẳng sai. Trì Lâm tiếp xúc với việc kinh doanh gia tộc sớm hơn tất cả mọi người, lại có tài năng thiên bẩm, so với Thượng Quan Sâm thì anh đúng là người trên cơ. Ngay cả Đường Bắc Thanh cũng vậy.
Vì thế, dù tính khí Trì Lâm có khó chịu đến đâu, Đường Bắc Thanh cũng phải duy trì mối quan hệ tốt với anh. Không lâu nữa anh ấy sẽ về nước mà nhà họ Thượng Quan và nhà họ Trì có vài dự án lớn cạnh tranh nhau, hai bên chắc chắn sẽ phải chọn phe. Đến lúc đó, nhà họ Đường sẽ xem xét thời cơ mà quyết định.
Cả hai nói chuyện phiếm vài câu, trao đổi ít tin tức, rồi Đường Bắc Thanh lại quay lại chủ đề chính.
[Mà này, cậu không đi trượt tuyết à?]
Trì Lâm trả lời ngắn gọn: [Không biết trượt.]
Đường Bắc Thanh bật cười: […Thế mà lại có thứ cậu không biết làm đấy.]
Trì Lâm đáp lại: [Lạnh.]
Đường Bắc Thanh: "..." Tôi thề, chát chít với cậu mà cũng thấy rét run.
Cuối cùng anh ấy quyết định gửi một đoạn tin nhắn thoại để kết thúc cuộc trò chuyện băng giá này:
[Hahaha, nếu tôi ở trong nước thì sẽ đi đấy. Nghe nói cô con gái lớn nhà họ Tạ cũng đi, nhìn ảnh thấy xinh lắm. Thôi, cậu bận đi nhé—]
Trì Lâm: ?
Trì Lâm thoát khỏi khung trò chuyện với Đường Bắc Thanh, rồi mở khung chat của Tạ Tri Ý.
Kể từ lần chạm tay ấy, cô chỉ gửi cho anh một chiếc bánh trứng tự làm. Nhưng sau lưng lại âm thầm đi gặp Thượng Quan Sâm!
Trì Lâm tức đến bốc khói tại chỗ: Đúng là đồ lăng nhăng!
Mười phút sau.
Trì Lâm nhắn WeChat cho Trì Hướng Dương: [Đi trượt tuyết.]
Trì Hướng Dương trả lời ngay: [Hả?]
[Anh trai, anh biết trượt tuyết à?]
Trì Lâm: [Đi hay không?]
Trì Hướng Dương: [Đi.]
Dù anh không biết trượt, nhưng anh không muốn Tạ Tri Ý bị đám bạn của Thượng Quan Sâm chế giễu.
Hơn nữa, chính Tạ Tri Ý là người chủ động nắm tay anh.
Họ là cùng một phe, phải không nhỉ?
*
Khu trượt tuyết nằm ở ngoại ô, phải khởi hành từ sáng sớm.
Ngày hôm ấy khi trời vừa tờ mờ sáng, một chiếc xe sang trọng đã dừng trước biệt thự nhà họ Tạ.
Thượng Quan Sâm đeo kính râm bước xuống xe, dựa vào cửa xe.
Tạ Vi Lan nhanh chóng từ trong nhà chạy ra: "Anh Sâm, em tới rồi!"
Tạ Tri Ý xách ván trượt và ba lô, đi phía sau cô ả một cách chậm rãi, nhưng ánh mắt của Thượng Quan Sâm lập tức dán chặt vào cô.
— Vậy mà không nhìn anh ta? Cô gái này gần đây rất giỏi trò lạt mềm buộc chặt.
Thượng Quan Sâm mở cốp xe, nhìn về phía hai chị em: "Lên xe đi."
Ngay lúc này một chiếc xe sang trọng khác dừng ngay đối diện xe Thượng Quan Sâm, không hề nhượng bộ mà đấu đầu với anh ta.
Cửa xe mở ra, Thái tử nhà họ Trì bước xuống với bộ đồ trượt tuyết cao cấp, nhìn về phía Tạ Tri Ý.
Khoảng cách đủ gần để hai "cột sóng" chạm nhau, giá trị hóa ác tăng lên đều đặn. Tạ Tri Ý mặc dù không hiểu tại sao Trì Lâm lại đến đây, nhưng cô vẫn nở một nụ cười thật lòng: "Chào buổi sáng."
Hệ thống: [Tốc độ hiện tại: +200/h]
Cũng khá nhanh.
Tạ Vi Lan không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, lắp bắp: "Trì... Trì Lâm..."
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau trong ánh bình minh yếu ớt, ánh mắt giao nhau, không khí trở nên căng thẳng.
Thật ra, Trì Lâm có chút lo lắng. Anh biết Tạ Tri Ý thích Thượng Quan Sâm, dù gần đây dường như cô đã tỏ ra lạnh nhạt hơn… Nhưng anh vẫn không chắc liệu cô có lên xe anh không.
Thượng Quan Sâm nhếch miệng cười, đôi mắt đầy tự tin và bá đạo nhìn về phía Tạ Tri Ý: "Lên xe đi."
Trì Lâm ngừng lại một lúc rồi lên tiếng: "Tạ Tri Ý."
Còn Tạ Tri Ý – người đang bị kẹp giữa nam chính và phản diện: "?"
Tất nhiên cô sẽ…
"Tôi đi với anh." Tạ Tri Ý mỉm cười, bước về phía Trì Lâm.
--------------------
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Trì Lâm: Đại bàng tung cánh.