Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 12

Dọc đường đi, khóe miệng Trì Lâm chưa từng hạ xuống.

Tài xế ngồi phía trước, Trì Hướng Dương bị đẩy sang ghế phụ, còn Trì Lâm và Tạ Tri Ý ngồi ở hàng ghế sau.

Khung cảnh ngoài cửa xe lướt qua thật nhanh.

Trong xe, khoảng cách giữa mọi người vừa phải, nhiệt độ dễ chịu, khóe môi của Tạ Tri Ý cũng cong lên suốt chặng đường.

Nếu thuận lợi, hôm nay cô có thể rút được một lá kỹ năng mới.

"Sao hai người cũng đi chung vậy?" Cô hỏi.

Trì Lâm khoanh tay tựa vào ghế, thuận miệng bịa đại: "Lâu rồi không đi, vận động chút."

Trì Hướng Dương: "…?" Chú cảnh sát ơi, có người đang chém gió nè.

Cậu tương đối thành thật, quay đầu bám lấy lưng ghế hỏi: "Chị Ý, chị biết trượt tuyết không?"

Trì Lâm nghĩ thầm hỏi thừa tất nhiên là không biết rồi.

Từ sau khi Tạ Tri Ý quay về nhà họ Tạ, anh chưa nghe nói cô từng đi trượt tuyết lần nào.

Tạ Tri Ý biết mọi người đều nghĩ như vậy, thêm vào đó cô cũng không rõ trình độ trượt tuyết của Trì Lâm ra sao, nên cô chỉ khiêm tốn đáp: "Tôi học trên mạng."

Trì Hướng Dương nói: "Vậy thì tốt quá, em với anh trai—à không! Em cũng không biết trượt, đến lúc đó chúng ta giúp nhau nhé!"

Tạ Tri Ý cười tươi: "Không vấn đề gì."

Tạ Tri Ý mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Trì Lâm chen vào cuộc trò chuyện, hơi kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Anh mang đồ trượt tuyết cho em rồi."

Tạ Tri Ý quay đầu nhìn anh.

Trì Lâm nhìn cô một cái rồi lạnh lùng quay mặt đi: "Cái này coi như là trả cho cái bánh trứng kia."

Tạ Tri Ý bật cười: "Cảm ơn cậu chủ nhiều lắm." Thực ra anh ấy đã "trả" thừa nhiều rồi.

Trì Lâm nhíu mày, không hài lòng với sự khách sáo của cô.

Nhưng nghĩ đến việc cô đã chọn mình thay vì tên ngốc Thượng Quan Sâm, tâm trạng của Trì Lâm lại tốt hơn.0

Cô đã biết đường quay đầu, chưa ngu hẳn.

Hơn một tiếng sau, xe dừng lại trước khu trượt tuyết Nam Thành.

Một loạt xe hơi đỗ lại, nhiều người quen thuộc. bước ra.

Họ đều là những khách quen, mang theo các loại dụng cụ trượt tuyết chuyên nghiệp, tụ tập quanh Thượng Quan Sâm và Tạ Vi Lan.

Nhiều người trong số họ đang tìm kiếm Tạ Tri Ý. Kể từ khi Tạ Tri Ý chiến thắng Tạ Vi Lan trong cuộc thi piano, cô ngày càng được chú ý. Tất nhiên, mọi người đều cho rằng cô làm vậy là để thu hút Thượng Quan Sâm.

Nếu không thì tại sao phải so tài với em gái mình? Chẳng phải là để nâng cao vị thế trong lòng Thượng Quan Sâm sao?

Nhiều người nhìn cô với ánh mắt chế giễu và châm chọc, nhưng khi thấy cô đi cùng Trì Lâm thì họ đều im bặt.

Triệu Tân Nguyệt vốn rất vui khi thấy Trì Lâm, nhưng bây giờ lại cau mày, kéo tay Tạ Vi Lan: "Tạ Tri Ý thân thiết với Trì Lâm từ lúc nào thế?"

Tạ Vi Lan thì thầm: "Nghe nói dạo này chị ấy thường xuyên nấu ăn cho Thái tử Trì..."

"Cái gì, cô ta đối xử với ai cũng một kiểu thế à? Mình thấy ghê quá!"

Triệu Tân Nguyệt thầm nghĩ, lòng dấy lên sự ghen tức. Nếu biết vậy cô ta cũng đã nấu ăn cho Trì Lâm rồi! Tạ Tri Ý nấu ăn có ngon lành gì đâu. Cô ta chỉ dựa vào chút tình cảm cũ với Trì Lâm mà thôi! Không nhìn xem Trì Lâm là người có địa vị như thế nào à? Làm sao có thể để ý đến một người đã phẫu thuật thẩm mỹ như cô ta chứ!

Trước đây là Thượng Quan Sâm, bây giờ là Trì Lâm, Tạ Tri Ý luôn chọn những người đàn ông xuất sắc nhất, thật đáng ghét!

Tạ Tri Ý hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt đó, cũng như ánh mắt tức giận của Thượng Quan Sâm, ung dung đi theo hai "tháp tín hiệu" lớn nhỏ của mình.

Đến cửa hàng cho thuê đồ trượt tuyết, Trì Lâm dừng lại, quay sang nói với Tạ Tri Ý và Trì Hướng Dương: "Chờ ở đây."

Lúc bước ra, mặt anh vẫn thản nhiên, nhưng lại cầm trên tay một chiếc đệm mông hình rùa màu hồng mềm mại, ném cho Tạ Tri Ý.

Đây là để chống va đập khi ngã, Tạ Tri Ý im lặng trong giây lát rồi vẫn nhận lấy lòng tốt này.

"Hai người không dùng à?" Tạ Tri Ý hỏi.

Trì Hướng Dương muốn nói mình cũng muốn thì nghe thấy Trì Lâm hừ lạnh một tiếng: "Không cần."

Trì Hướng Dương: Ủa? Thật không, anh hai?

Tạ Tri Ý vốn định nếu Trì Lâm tự tin thì sẽ cùng nhau thử đường trượt cao cấp, nhưng nhìn thấy hai người họ lúng túng trượt trên tuyết, cô đành thay đổi ý định: "Chúng ta đi đường trượt dành cho người mới bắt đầu thôi."

Trì Lâm vẻ mặt thờ ơ: "Tùy em."

Tạ Vi Lan diện đồ trượt tuyết màu trắng tinh, mũ bảo hiểm có gắn tai thỏ, dù đứng trên tuyết cũng giữ vững dáng vẻ nữ thần. Đi ngang qua bọn họ, cô ả vẫy vẫy gậy trượt tuyết và mỉm cười: "Chị ơi em dạy chị trượt tuyết nha."

Tạ Tri Ý thản nhiên đáp: "Cảm ơn em, lát nữa nhé."

Tạ Vi Lan nhìn cô cười nhạt một cái, rồi quay người đi tìm Thượng Quan Sâm. Cô ả nghĩ, chị ta chẳng bao giờ có thể ở cùng "đường đua" với mình được.

Tạ Tri Ý và Trì Lâm một trước một sau bước lên thảm trượt, rồi đứng trên đường tuyết. Con đường này khá bằng phẳng, độ dốc cũng không quá cao, nhưng khi ba người đứng đó, bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Thực ra, Trì Lâm đã học qua những điểm cơ bản, chỉ là vì sợ lạnh mà anh chưa từng thực hành. Anh khẽ hắng giọng, hơi nghiêng người về phía trước, đầu gối hạ xuống để đẩy chặt vào giày trượt, chuẩn bị lên tiếng.

Đúng lúc này, Tạ Tri Ý trượt đến bên cạnh anh, tay chống lên lưng anh, điều chỉnh tư thế của anh: "Như vậy này."

Trì Lâm cứng đờ.

"Thư giãn một chút, đừng căng thẳng."

"Thả lỏng chút, đừng căng thẳng." Tạ Tri Ý thấy rõ sự lo lắng của anh bèn nhẹ nhàng trấn an.

"Ván trượt để hình chữ V, hơi ngả người về phía trước, tưởng tượng như mình đang ôm một quả bóng."

Dưới lớp mũ bảo hiểm, cổ và mặt Trì Lâm đỏ lên: "Không cần em dạy!"

Tạ Tri Ý gật gù bước lùi lại: "Tôi cũng chỉ học trên mạng thôi mà."

Hệ thống: [Tốc độ hiện tại: +500/h.]

[Còn 1020 điểm nữa sẽ đến giai đoạn tiếp theo.]

Ôi chao.

Chỉ cần Trì Lâm có biểu hiện tức giận hoặc bất kỳ cảm xúc mạnh nào khác, tốc độ tích lũy sẽ tăng nhanh. Giữ tốc độ như này thì hai tiếng là đủ rồi.

Tạ Tri Ý dùng cách tương tự để dạy Trì Hướng Dương, sau đó giả vờ ôn bài, nói qua về phanh hình chữ A và cách xử lý khi ngã, rồi khuyến khích hai anh em thử trượt xuống.

Trì Hướng Dương không để ý, trượt một cái "rít" xuống dốc với tốc độ chóng mặt, vừa trượt vừa la hét.

Trì Lâm nhìn mà không nhịn được cười, giữ vững tư thế chuẩn bị trượt. Khi trượt xuống được nửa đường thì bắt đầu phanh, tốc độ giảm đi nhưng vẫn chưa ổn định.

Dưới chiếc mũ bảo hiểm, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi.

Đúng lúc đó, có một luồng gió nhẹ thổi qua, Tạ Tri Ý như một cơn gió xoay người trượt xuống trước mặt anh một cách uyển chuyển: "Trì Lâm, hạ thấp người xuống."

Trì Lâm sững sờ một lúc, rồi hét lên: "Em quay lại đây!"

Đeo cái mai rùa này không phải để cô ngã thật đâu!

Tạ Tri Ý biết Trì Lâm lo cô xảy ra chuyện, giống như chiếc mai rùa đáng yêu ngốc nghếch buộc sau lưng cô.

Sự quan tâm chân thành như thế khiến cô không kìm được mà ngẩng đầu mỉm cười: "Đừng sợ."

Trì Lâm vừa điều khiển ván trượt tuyết, vừa cúi đầu nhìn cô - Tạ Tri Ý không đeo kính bảo hộ, mặt nạ cũng không cài chặt. Cô ngước mắt lên, hàng mi cong cong tạo thành một đường cong đẹp mắt, đôi mắt đen láy long lanh ý cười.

Ánh mắt cô phản chiếu bóng hình anh. Trì Lâm đột nhiên không biết nên nói gì.

Anh nhận ra, khi ở trước mặt cô gái này cảm xúc của anh luôn bị phóng đại, lên xuống thất thường.

Vào khoảnh khắc này, Trì Lâm bất ngờ thấy một cảm giác thân quen ùa về, như thể đã lâu lắm rồi mới gặp lại…

[Tốc độ hiện tại: +3/s.]

Tạ Tri Ý: Tăng 3 điểm mỗi giây? Trì Lâm tức giận đến vậy sao??

Năm phút sau.

Tạ Tri Ý và Trì Lâm vừa bước vào đường trượt trung cấp thì hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở.

[Ting!]

[Điểm hóa ác đạt đến mức tiêu chuẩn, rút thẻ kỹ năng]

Tạ Tri Ý trong lòng cảm kích: Cậu Trì, anh thật tuyệt vời.

Cô đang chờ hệ thống giải thích về thẻ kỹ năng mới, thì nhìn thấy Thượng Quan Sâm và Tạ Vi Lan cũng bước xuống từ thảm trượt.

Thượng Quan Sâm từ sáng đến giờ đã rất khó chịu, bây giờ còn cố tình nắm tay Tạ Vi Lan. Xung quanh có không ít bạn bè hùa theo, Tạ Vi Lan dựa vào người Thượng Quan Sâm, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

Trì Lâm đứng bên cạnh Tạ Tri Ý, bình tĩnh không nói gì, cũng không ai dám tiến lại.

Thượng Quan Sâm từ sáng đã có vẻ không vui, giờ còn cố tình nắm tay Tạ Vi Lan. Xung quanh có không ít bạn bè cổ vũ, Tạ Vi Lan ngượng ngùng tựa vào người Thượng Quan Sâm, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

Trì Lâm đứng bình thản bên cạnh Tạ Tri Ý, không nói gì, cũng chẳng ai dám lại gần.

[Lần này rút ra thẻ [Ngã sõng soài như nữ chính]. Thẻ này thuộc sở hữu cá nhân lâu dài, người sở hữu sẽ được buff ánh hào quang nữ chính, dễ dàng vấp ngã, ngây thơ đáng yêu, dễ gây thương cảm.]

Tạ Tri Ý: ...Thật sự có đáng yêu đến vậy không?

Thượng Quan Sâm liếc nhìn Trì Lâm, rồi lại nhìn sang Tạ Tri Ý, trên môi mang theo một nụ cười chế giễu: "Cùng chơi một ván nhé?"

Tạ Tri Ý nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý.

Đây là lời thách đấu của anh đấy nhé.

Một lát sau, hệ thống tải xong, phát ra tiếng [Ting.]

Tạ Tri Ý bước tới, nhưng bị Trì Lâm kéo lại.

Thái tử Trì kéo cô một cái rồi buông ra ngay, vẻ mặt khó chịu: "Đừng có chơi với lũ đó."

Tạ Tri Ý thấy anh rất đáng yêu, cười nói: "Biết rồi."

Trì Lâm thấy khóe môi cô cong lên, lại bĩu môi quay đi.

Thượng Quan Sâm luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Anh ta mỉm cười đầy tự tin, hạ thấp người xuống, sẵn sàng cho cuộc đua.

Đường đua không quá khó, anh ta nhất định phải chứng minh cho Tạ Tri Ý thấy. Trên thế giới này, Thượng Quan Sâm mới là người xuất sắc nhất.

Cô ta muốn anh ta ghen vì Trì Lâm? Thật nực cười!

Tạ Vi Lan mặt đỏ bừng cùng một nhóm người cổ vũ cho anh ta.

"Anh Sâm tuyệt vời nhất!"

"Cố lên!"

"Em đã rất háo hức rồi!"

Toàn bộ đường đua trống trải, mặt tuyết trơn láng, tầm nhìn bao quát.

Thượng Quan Sâm cong môi cười, "Xẹt" một tiếng lao xuống…

Mười mét sau "Bùm!" "Bịch!" Hai tiếng vang lên thật lớn, thân hình dẻo dai của anh ta đột ngột biến thành một quả bóng lăn xuống.

Lăn vài vòng, anh ta nằm im bất động trên đường đua.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một đống tuyết lùn.

Trông thật ngộ nghĩnh.

Cả đám im phăng phắc.

Tạ Tri Ý chọc chọc Trì Lâm bên cạnh, hỏi: "Có đáng yêu không?"

Trì Lâm nghĩ thầm: Đáng yêu cái khỉ gì.

"Đáng yêu." Anh đáp.

Bình Luận (0)
Comment