Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 14

Tin tức Đường Bắc Thanh trở về nước nhanh chóng lan rộng trong giới thượng lưu.

Giới nhà giàu ngầm chia thành hai phe, một phe do Thượng Quan Sâm đứng đầu, còn lại là Thái tử nhà họ Trì. Tuy bề ngoài hòa hợp nhưng sự cạnh tranh trong thương trường đã dần gay gắt hơn.

Theo lý, Đường Bắc Thanh chơi khá thân với cả hai bên, nhóm con nhà giàu xung quanh Thượng Quan Sâm rất muốn kéo anh ấy về phe mình. Nhưng vì Thượng Quan Sâm đang nằm viện, chân chưa hồi phục nên họ cũng không tiện lên tiếng.

Vì thế Đường Bắc Thanh dọn dẹp xong thì đến tìm Trì Lâm.

Chủ yếu vì anh ấy tò mò – với trực giác nhạy bén sau nhiều năm lăn lộn tình trường, Trì Lâm chắc chắn có vấn đề. Trời biết anh ấy từng nghĩ Trì Lâm là kiểu người bẩm sinh khiếm khuyết về tình cảm, chỉ khi làm việc mới thể hiện sự nghiêm túc.

“Ding dong.”

Đường Bắc Thanh ấn chuông cửa nhà họ Trì.

Phải mất đến ba phút sau, anh ấy mới diện kiến vẻ mặt khó chịu của Thái tử: “Cậu đến đây làm gì?”

Đường Bắc Thanh chớp mắt, phát hiện Trì Lâm đã dùng keo xịt tóc để cố định mái tóc.

Nhìn xuống dưới, quần áo cũng được phối hợp rất ăn ý. Kết hợp với gương mặt vốn đã rất đẹp nay lại càng toát lên vẻ phong độ.

... Điển trai một cách bất thường.

Đường Bắc Thanh hỏi: “Ở nhà mà ăn mặc bảnh bao thế này để làm gì?”

Trì Lâm sắc mặt hơi không tự nhiên: “Cậu quản tôi à?”

Đường Bắc Thanh đảo mắt, hắng giọng rồi giơ lên chiếc cặp tài liệu trong tay: “Tôi có việc quan trọng muốn nói chuyện với cậu.”

Trì Lâm do dự một lúc rồi cũng cau mày nhường đường: “Vào đi, bàn xong thì cút.”

Hôm nay Tạ Tri Ý lại nấu ăn cho anh, chỉ cần đuổi Đường Bắc Thanh đi trước khi cô đến là được.

Đường Bắc Thanh ngoan ngoãn bước vào, quyết định hôm nay sẽ không đi đâu cả.

Chắc chắn có gì đó mờ ám!

Trong nhà chỉ có Trì Lâm và cậu em họ Trì Hướng Dương, nhưng hôm nay cậu ta lại không có nhà, cả căn biệt thự trở nên vô cùng yên tĩnh. Đường Bắc Thanh ngồi trên sofa trong phòng khách, trò chuyện với Trì Lâm về dự án đang thực hiện, cả hai người khá hợp nhau về nhiều ý tưởng.

Trì Lâm nhìn đồng hồ hai lần, rồi ngẩng đầu: “Được rồi, những tài liệu còn lại trợ lý của tôi sẽ gửi cho cậu.”

Đường Bắc Thanh vẫn ngồi im như đá, cười híp mắt rút ra một tài liệu khác: “Chúng ta hãy nói thêm về cái này nhé.”

Trì Lâm: "..."

Càng gần đến giờ ăn, Trì Lâm càng trở nên cáu kỉnh. Đúng lúc anh định dùng vũ lực để đuổi Đường Bắc Thanh đi thì chuông cửa reo lên.

Đường Bắc Thanh lập tức sáng mắt lên: “Ai vậy?”

Trì Lâm mặt không biểu cảm nhìn anh ấy: "..." Đồ chó, tôi giết cậu bây giờ.

Anh đứng lên ném Đường Bắc Thanh lại phòng khách, đi đến mở cửa.

Hôm nay Tạ Tri Ý nấu món Tương Tây, mấy hộp đồ ăn lớn trông cũng rất hấp dẫn.

Trì Lâm cao ngạo nhìn cô một cái, nói: “Ra ngoài ăn đi.”

“Hả?” Tạ Tri Ý phản ứng lại, đoán chắc là trong nhà có chút bất tiện.

Mặc dù cô hơi tiếc cái “tháp tín hiệu” trước mắt nhưng vẫn rất hiểu chuyện: “Không sao, vậy em để đồ xuống rồi đi.”

Trì Lâm sốt ruột: “Khoan đã!!”

Tạ Tri Ý ngơ ngác: “?”

Trì Lâm mặt mày cau có, phân vân giữa việc “Chia một nửa đồ ăn mà Tạ Tri Ý nấu cho con chó Đường” và “Việc cô không ăn cùng mình”. Cuối cùng đành thỏa hiệp.

“Vào đi.” Anh quay người mở rộng cửa.

“Ồ.” Tạ Tri Ý không để ý lắm.

Nhưng khi cô đi theo Trì Lâm vào phòng khách, đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của máy dò hệ thống vang lên – “Tít tít…”

Âm lượng lớn hơn nhiều so với khi phát hiện ra Trì Hướng Dương.

Mắt Tạ Tri Ý lập tức sáng lên – nhân vật phản diện mới kìa!

Đường Bắc Thanh thò đầu nhìn qua, đụng phải đôi mắt ấy.

Đôi mắt hơi xếch, trong veo như thủy tinh ngâm nước, chứa đựng một tia hy vọng mong manh, nhìn về phía anh ấy.

Đường Bắc Thanh: Chết tiệt.

Anh ấy ôm ngực, trời ơi đẹp quá.

Trì Lâm mặt mày đen xì, giới thiệu qua loa: “Đây là Đường Bắc Thanh.”

Anh nói không rõ ràng còn nuốt mất vài âm, suýt chút nữa Tạ Tri Ý không nghe rõ tên.

May mắn là cô đã đọc qua nguyên tác, nhanh chóng đối chiếu được nhân vật này – Đường Bắc Thanh, đối tác kinh doanh của Trì Lâm, người thừa kế nhà họ Đường. Rõ ràng, sự can thiệp của anh ấy vào cốt truyện còn sâu hơn Trì Hương Dương nhiều, chỉ kém Trì Lâm một chút về tốc độ tăng điểm hóa ác.

Bảo bối số hai! Trong mắt Tạ Tri Ý tràn đầy hy vọng

Đường Bắc Thanh sẽ hợp tác thương mại với Trì Lâm, bởi Trì Lâm là phản diện lớn của cả truyện, nên Đường Bắc Thanh cũng bị hệ thống xếp vào phe phản diện. Chỉ có điều Tạ Tri Ý nhớ rằng, kết cục của nhà họ Đường chẳng mấy tốt đẹp. Bởi vì tác giả thiên vị nam chính, hào quang nhân vật quá rực rỡ, nhà họ Đường cuối cùng sẽ phá sản. Trong truyện, dù kết cục của Trì Lâm không được nhắc đến, Tạ Tri Ý cũng có thể dự đoán rằng nó sẽ không mấy tốt đẹp.

[Giá trị hóa ác đã kết nối Bluetooth! Tốc độ hiện tại: +30/h (thay đổi theo thời gian thực)]

[Giá trị hóa ác đã kết nối Bluetooth! Tốc độ hiện tại: +20/h (thay đổi theo thời gian thực)]

Hai tháp tín hiệu đều đã kết nối, giá trị hóa ác bắt đầu tăng vùn vụt. tăng vọt. Tạ Tri Ý quyết định sau này sẽ hết sức bảo vệ các đồng chí của mình.

Đường Bắc Thanh đứng dậy khỏi sofa, bước đến với vẻ phong lưu bẩm sinh: “Em là Tạ Tri Ý đúng không?”

Tạ Tri Ý gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong lòng Đường Bắc Thanh nghĩ thầm, con mẹ nó cái này đẹp hơn cô em Tạ Vi Lan một vạn lần, ảnh chụp không thể hiện được khí chất của người thật! Còn có ai nói cô phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt này hoàn toàn không có dấu vết phẫu thuật!

Anh ấy vừa định nói gì đó, thì bị Trì Lâm kéo sang một bên, tự tay kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Tạ Tri Ý rất thân thiện giơ hộp đồ ăn lên: “Em có nấu mấy món, cũng nhiều lắm, cùng ăn nhé?”

Đường Bắc Thanh mặt mày say mê: “Em vừa xinh đẹp lại biết nấu ăn, thật sự khiến người ta…”

Mặt Trì Lâm đã đen như mực, túm lấy anh ấy kéo ra xa: “Không ăn thì biến.”

Đường Bắc Thanh biết nghe lời phải: “Ăn chứ ăn chứ.”

Anh ấy vừa cười híp mắt đi theo vào phòng ăn, vừa đánh giá trạng thái tức giận đến dựng cả tóc của Trì Lâm.

Ồ – đang ghen đấy.

Đúng là cảnh tượng hiếm thấy trên thế gian!

Đường Bắc Thanh vốn cho rằng với dung mạo này của Tạ Tri Ý thì ai nhìn cũng sẽ động lòng, cho đến khi vừa nói chuyện với cô vừa nếm thử một miếng món ăn cô làm – “!”

“Món này ngon quá! Rốt cuộc là bàn tay thế nào mới có thể làm ra món ngon như vậy!”

Tạ Tri Ý thầm nghĩ, tên phản diện số hai này tuy lắm lời nhưng cũng khá dễ gần, sau này cũng có thể dựa hơi một chút.

Trì Lâm im lặng không nói gì cuồng phong lốc cuốn mà ăn, đợi Đường Bắc Thanh nói xong mới gắp thức ăn thì phát hiện Thái tử đã ăn hết phần của mình rồi.

Đường Bắc Thanh: … Khốn kiếp!

Sau bữa ăn, Trì Lâm đuổi Đường Bắc Thanh đi rồi đưa Tạ Tri Ý về nhà.

“Chỉ vài bước chân thôi, thật sự không cần đâu.” Tạ Tri Ý nhìn vào tốc độ tăng điểm, làm bộ từ chối.

Không biết tại sao, bữa cơm tối nay tốc độ tăng điểm của Trì Lâm rất nhanh, có mấy đoạn tăng vọt theo giây, cả hai trạm tín hiệu cộng lại cho cô gần một nghìn điểm hóa ác.

“Không sao.” Trì Lâm cao lớn đứng bên cạnh liếc nhìn cô một cái: “Tiện thể đi tiêu cơm.”

Tạ Tri Ý vui vẻ: “Vậy được rồi.”

Hai người cùng nhau đi về phía nhà họ Tạ, gần đến nơi Trì Lâm mới gắng gượng mở lời: “Em thấy Đường Bắc Thanh thế nào?”

Tạ Tri Ý nhướng mày: “Khá tốt.”

Trì Lâm nhăn mặt: “Tốt ở đâu?”

Tạ Tri Ý thấy anh không vui, nghĩ ngợi một lúc. Dù sao Trì Lâm vẫn là trạm tín hiệu chính, bây giờ chỉ có hai người họ, châm chọc một chút cũng không sao.

Vì vậy cô thành thật nói: “Nhưng anh ấy không bằng anh.” Thật lòng đấy.

Trì Lâm dừng chân.

Cô nói nhỏ âm thanh trong trẻo, cuốn theo gió đêm, nhè nhẹ truyền đến tai anh.

Trì Lâm cảm thấy tai mình hơi nhột, anh ngẩng đầu lên dụi dụi, tự hỏi sao lại thấy nóng bừng thế này. Cô gái này chẳng lẽ trời sinh đã giỏi trong việc hấp dẫn người khác ư?!

Vừa cảm thấy vui vừa có chút không hài lòng, cuối cùng niềm vui vẫn chiến thắng sự không hài lòng, anh mím môi cười: “Được rồi, về nhà đi! Ngày mai tôi đưa em đến một nhà hàng tư nhân.”

Tạ Tri Ý “À?” một tiếng, nhưng Thái tử hẹn xong thì quay lưng rời đi.

Trông chẳng khác gì một con đại bàng đang tung cánh.

Có vẻ như tâm trạng Trì Lâm khá tốt, đi một đoạn đường thôi mà đã giúp cô cày đủ số điểm còn thiếu.

[Ting! Điểm hóa ác tăng lên đạt tiêu chuẩn, rớt kỹ năng – [Thẻ công cụ], thẻ này chỉ dùng một lần, sử dụng kỹ năng này, có thể nhận được bất kỳ công cụ nào, hóa giải khủng hoảng.]

Tạ Tri Ý nhướng mày, hay đấy sau này chắc chắn sẽ dùng đến.

Tạ Vi Lan đứng bên cửa sổ nhìn thấy Trì Lâm tiễn Tạ Tri Ý về, lại nhớ đến chuyện Triệu Tân Nguyệt nói với cô ả, rằng Trì Lâm đã lên tiếng bênh vực chị ta.

Một người như Trì Lâm lại để mắt đến chị ta, điều này làm Tạ Vi Lan cực kỳ khó chịu. Trì Lâm và Thượng Quan Sâm đều là những người nổi bật nhất trong giới, thế nhưng dạo gần đây cả hai dường như đều hướng về phía chị gái…

Còn ả chẳng có gì trong tay cả. Tạ Tri Ý đã trở thành mối đe dọa của ả!

Ánh mắt Tạ Vi Lan ngày càng lộ vẻ đố kỵ, nắm chặt lọ “thuốc” mà ả lấy từ Phó Cảnh Ngôn, ngầm hạ quyết tâm.

Tối hôm sau, Tạ Tri Ý thực sự nhận được địa chỉ từ Trì Lâm, xem ra anh ấy nghiêm túc muốn mời cô dùng bữa.

Cô vừa thấy bất ngờ vừa cảm động – trong một cuốn tiểu thuyết đầy kịch tính, sến sẩm như thế này mà vẫn nở ra đóa hoa tình bạn, thật quý giá và sáng chói biết nhường nào!

Tạ Tri Ý từ chối việc để Trì Lâm đến đón, đúng giờ thì lên xe của nhà họ Tạ rồi đi.

Vừa thấy cô ra khỏi cửa, Tạ Vi Lan đã nhanh chóng liên lạc với tài xế để biết địa điểm mà Tạ Tri Ý sẽ tới – một nhà hàng tư nhân.

Tạ Vi Lan lập tức nhắn cho Phó Cảnh Ngôn: [Người anh cần đang đợi trong phòng riêng số xxx.]

Phó Cảnh Ngôn nhận được tin nhắn, nhếch môi cười.

Gã rất quen thuộc với hội quán này, gọi ngay một cú điện thoại dặn họ sắp xếp chu đáo.

Tạ Vi Lan yêu cầu tài xế chạy lòng vòng một chút, còn mình thì bắt taxi đi trước rồi trốn trong một phòng khác chờ thời cơ để chụp ảnh.

Phó Cảnh Ngôn có nhiều mánh khóe, chẳng sợ không thu phục được Tạ Tri Ý. Chỉ cần kế hoạch thành công… thì không chỉ Trì Lâm mà cả Thượng Quan Sâm cũng sẽ chẳng còn hứng thú gì với Tạ Tri Ý nữa!

Tạ Tri Ý đến nơi thì phát hiện đây là một nhà hàng tư nhân kiểu hội quán. Cô vào trong vô cùng thuận lợi. Mở cửa phòng VIP ra, bên trong không có ai, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là căn phòng lộng lẫy này lại có cả... giường. Thật là kỳ quặc.

Cô quyết định cứ hành xử như bình thường. Vừa nhắn cho Trì Lâm để báo số phòng, cô vừa đi vào.

Chưa được bao lâu, ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân nặng nề. Cửa phòng bật mở, một gã đàn ông bung ba nút áo sơ mi trông rất lố lăng bước vào.

Phó Cảnh Ngôn vừa thấy Tạ Tri Ý, lập tức nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ trêu đùa. Tạ Vi Lan không hề lừa gã… người phụ nữ này quả là xinh đẹp.

Dù trong lòng khinh miệt những phụ nữ dùng thân xác để đổi lấy danh tiếng, nhưng gương mặt này dù chẳng có tài cán gì cũng đủ để trở nên nổi tiếng.

Trong phòng đang đốt loại hương chỉ có mình gã hiểu rõ. Nhìn người đẹp trước mặt, Phó Cảnh Ngôn càng thêm hứng thú.

“Chỉ cần nhìn thấy em là tôi đã thấy rạo rực rồi.” Gã nói đầy dụ dỗ.

Tạ Tri Ý trưng ra bộ mặt như ông già trên tàu điện nhìn chằm chằm vào điện thoại: “Anh điên rồi à?”

Đi nhầm phim trường rồi chăng, anh bạn?

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện qua máy dò rằng tỷ lệ hóa ác của người đàn ông này không hề thấp, xứng đáng xếp vào danh sách những kẻ “đáng khinh” của cô.

Rõ ràng cốt truyện cẩu huyết đang âm thầm tiến triển và Tạ Tri Ý nhận ra gã đàn ông đầy vẻ trơ trẽn này hẳn là một nhân vật nam phụ quan trọng. Ít nhất, xét từ phong cách của gã, thật là chuẩn vị “tiểu thuyết kịch tính”!

Nếu lợi dụng tốt, đây có lẽ lại là một công cụ đắc lực để tích lũy điểm hóa ác.

Trái lại, Phó Cảnh Ngôn đinh ninh rằng cô đang “mèo vờn chuột” với mình – kiểu người như gã vừa giàu có vừa gợi cảm lại nắm trong tay nhiều nguồn tài nguyên, làm gì có người phụ nữ nào có thể từ chối?

Gã bước tới ngồi xuống ghế, vỗ lên đùi mình, cười khiêu khích: “Tự đến ngồi lên đây nào.”

Tạ Tri Ý bị gã làm cho buồn nôn đến mức thấy Thượng Quan Sâm còn chưa đáng khinh đến thế.

Để tránh hiểu lầm, cô quyết định làm rõ trước khi ra tay: “Anh tìm nhầm người rồi, tôi đến đây để gặp bạn.”

Phó Cảnh Ngôn cười nhạt: “Đêm nay, tôi chính là người bạn sẽ đem lại niềm vui cho em đây…”

Tạ Tri Ý thấy kinh tởm, bắt đầu nghĩ tới việc dùng thẻ công cụ để lấy ra một thanh đao bốn mươi mét, quét sạch tất cả!

Phó Cảnh Ngôn tiến tới, nghịch ngợm đưa tay vuốt lọn tóc trên má cô: “Cửa đã khóa rồi, hương trong phòng sẽ làm em hưng phấn. Đừng lo, tôi sẽ dẫn dắt em đến…”

Tạ Tri Ý nghe xong không khỏi than thầm, trời đất gã này còn định làm trò gì thế nhỉ?

Cô lùi lại rồi nói: “Tôi cần đạo cụ.”

Mắt gã sáng lên vì phấn khích: “Tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn rồi, em muốn mặc đồ y tá hay tai mèo đây?

Tạ Tri Ý xoay người gọi hệ thống rồi đẩy mạnh Phó Cảnh Ngôn định ôm lấy mình.

Gã ta ngồi xuống ghế da d*ng h** ch*n ra, cười đểu: “Em làm tôi bốc lửa lên rồi, tự mình dập đi chứ.”

“Được thôi.”

[Ting! [Thẻ công cụ] kích hoạt thành công]

Tạ Tri Ý nhận được thứ mình cần, quay người lại.

Cô vác một chiếc bình chữa cháy đỏ rực, bình thản nói: “Bốc cháy phải không? Để tôi dập cho nè.”

Dứt lời “Phụt” một tiếng, phun thẳng vào hạ bộ của gã.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Lâm (vác dao): Ai dám cản trở buổi hẹn của ông đây?

Bình Luận (0)
Comment