Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 15

Tạ Tri Ý biết rõ, nếu bình chữa cháy thực sự phun trúng thì có khi làm chỗ ấy của gã đóng băng luôn.

Vậy nên cô chỉ nhắm vào phần dưới của gã, luồng bột trắng bắn trúng chân ghế ngay g*** h** ch*n Phó Cảnh Ngôn. Hiệu quả... phải gọi là thần tốc!

Nhìn cái vẻ mặt méo xệch của gã, không cần nói cũng biết đây không chỉ là chuyện “cứng hay không cứng” nữa, mà là vấn đề “còn cứng nổi không”.

[Kiểm tra được dao động cảm xúc của đối phương. Giá trị hóa ác +700.]

Tạ Tri Ý nhướng mày cười, nghĩ lại cũng đúng thôi – dù sao thì "anh bạn nhỏ" của gã suýt nữa đã ra đi, đối với một người đàn ông mà nói đó là nỗi khiếp sợ kinh khủng biết chừng nào!

Gương mặt Phó Cảnh Ngôn cứng đơ lại với biểu cảm kinh hoàng, trên mặt còn vương vài chấm trắng. Cảnh tượng này khiến người ta không biết ai "vấy bẩn" ai nữa.

Tạ Tri Ý đặt bình chữa cháy xuống, hất nhẹ lọn tóc rủ xuống, nở nụ cười: “Xin lỗi nha, tôi chỉ muốn nói tôi không phải người anh đang tìm thôi.”

Phó Cảnh Ngôn nhìn cô chằm chằm, gương mặt đơ cứng.

"Ồ…" Tạ Tri Ý bổ sung thêm một câu: "Nếu ai đó nói với anh như vậy thì anh cứ đi tìm người đó là được."

Phó Cảnh Ngôn dừng lại vài giây: "...À."

Gã nhìn Tạ Tri Ý, trong lòng nghĩ: Cô gái này không hề kiểu cách chút nào.

Cô hoàn toàn không giống những người phụ nữ mà anh từng gặp!

Yêu mất rồi.

Hệ thống thông báo: [Giá trị hóa ác +100.]

Tạ Tri Ý: Ủa?

Chưa kịp phân tích thêm, ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân phừng phừng giận dữ. Ba giây sau, cánh cửa phòng bị đá mạnh tới mức bật tung.

Từ phòng kế bên, Tạ Vi Lan nghe động thì hớt hải chạy ra với chiếc máy ảnh trên tay. Kết quả, cô ả chứng kiến cánh cửa gỗ đắt tiền không chịu nổi ba cú đá từ Trì Lâm, bị hất văng như đồ chơi.

Tạ Vi Lan hí hửng nghĩ – Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, Phó Cảnh Ngôn đã ra tay rồi, bây giờ mở cửa ra, Trì Lâm sẽ nhìn thấy cảnh hai người họ đang ở trong tình trạng không mảnh vải che thân!

Trì Lâm tức giận đẩy cửa ra, rồi nhìn thấy – Một gã đàn ông thẫn thờ nằm dài trên ghế, dính vài vệt bột trắng kỳ lạ.

Và Tạ Tri Ý đứng cách xa người đàn ông đó, vẻ mặt bình tĩnh.

Tạ Tri Ý quay đầu, nhún vai: "Tôi chẳng làm gì anh ta cả nha."

"… Ồ" Trì Lâm ngây người vài giây, sau đó mới quay sang mắng: "Phó Cảnh Ngôn?? Là anh à? Anh bị bại não sao?"

Lúc này Tạ Tri Ý mới biết tên của tên b**n th** này. Hóa ra đây chính là nam phụ quan trọng trong truyện gốc, một ngôi sao trong giới giải trí và là bạn của Thượng Quan Sâm.

Trước đây gã từng dây dưa với Tạ Vi Lan, sau đó vì một lý do ngớ ngẩn nào đó mà lại quay sang thích cô. Sự xuất hiện của gã khiến Thượng Quan Sâm càng thêm ghen tuông, đẩy nhanh tuyến tình cảm "yêu là phải làm tổn thương em" của nam chính.

Cốt truyện khớp hoàn toàn.

Nếu vậy tiếp theo sẽ là…

Tạ Tri Ý liếc qua và bắt gặp một cái camera lén lút lùi lại. Cô nhoẻn miệng cười, khiến camera bối rối chạy biến.

Nhìn từ góc độ đó, chắc Tạ Vi Lan đã nằm bò ra sàn để chụp trộm. Cô ả thật sự cố hết sức.

Vì cô không sao và cũng không nói cho Trì Lâm biết lúc nãy Phó Cảnh Ngôn định làm gì, nên Trì Lâm chỉ chửi bới một trận từ đầu đến chân rồi mới cùng Tạ Tri Ý đi.

Tạ Tri Ý liếc nhìn cậu chủ nhà họ Trì, hỏi: "Làm sao nào, chúng ta còn ăn không?"

Trì Lâm mặt mày bí xị.

Bữa ăn riêng đầu tiên lại bị phá bĩnh bởi một kẻ dở hơi! Cả chỗ cũng bẩn, xui xẻo!

"Không ăn nữa." Cậu cả nhà họ Trì nổi cáu.

Nhìn lưu lượng tín hiệu, quả là Trì Lâm đang rất bực bội.

Tạ Tri Ý thử dò hỏi: "Vậy không bằng về nhà tôi nấu mì cho anh nhé?"

Cứ tưởng rằng Thái tử sẽ khó chịu khi bị đuổi khéo, ai ngờ khí thế bừng bừng ban đầu của anh lại dịu xuống một cách thần kỳ, mà tốc độ tích lũy điểm hóa ác chẳng những không giảm mà còn tăng lên.

Khóe môi Trì Lâm khẽ nhếch lên, giọng điệu tùy ý: "Được rồi, được rồi."

Tạ Tri Ý cũng mỉm cười.

Quả nhiên, chẳng ai có thể chối từ món cô nấu!!

"Phó Cảnh Ngôn?"

Thượng Quan Sâm nhíu chặt mày: "Sao anh ta lại biết Tạ Tri Ý?"

Nếu không phải không chụp được ảnh thì chắc chắn bây giờ cô ả đã có bằng chứng để tố cáo hai người họ rồi.

Tạ Vi Lan làm ra vẻ lo lắng: "Em cũng không biết nữa… Nhưng nghe nói hai người họ đã ở trong phòng riêng với nhau khá lâu."

Thượng Quan Sâm suy nghĩ một lát, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cô ả: "Vi Lan, anh nhớ em có quen Phó Cảnh Ngôn mà."

Tim Tạ Vi Lan run lên, vội vàng nở nụ cười tỏ vẻ ấm ức: "Anh Sâm, mấy hôm nay ngoài việc đến bệnh viện em chỉ ở nhà nấu canh cho anh thôi, chỉ mong anh sớm khỏe lại."

Thượng Quan Sâm hơi khựng lại, sắc mặt dịu xuống: "Vi Lan, em vất vả rồi."

"Em không thấy vất vả đâu." Tạ Vi Lan nắm lấy tay anh ta: "Anh mau khỏe lại, để có thể tỏa sáng trong đại hội thể thao sắp tới. Em luôn tin tưởng anh!"

Thượng Quan Sâm mỉm cười, lấy lại vẻ tự tin, ngạo nghễ.

"Đợi anh xuất viện rồi qua nhà bọn em nhé!" Tạ Vi Lan cụp mắt xuống, che đi ánh sáng trong mắt mình: "Ba mẹ đều rất lo lắng cho anh."

"Được."

Tạ Tri Ý điểm qua tình tiết dự là sắp có một đoạn drama đỉnh cao diễn ra.

Cô đã kích hoạt hào quang nữ chính lên nam chính với hiệu ứng [Ngã sõng soài như nữ chính] thu về cả ngàn điểm hóa ác trong thời gian ngắn vừa qua, kết quả rất đáng kể. Nếu tình tiết tiếp tục phát triển đúng hướng, Thượng Quan Sâm và Tạ Vi Lan sẽ sớm hợp lực giúp cô tích thêm nhiều điểm nữa.

Vì trong tình tiết quan trọng này, nam phụ Phó Cảnh Ngôn có ý định tranh giành nữ chính với nam chính, thúc đẩy sự phát triển trong tuyến tình cảm của nam chính. Tạ Vi Lan không ngại chuốc thuốc Thượng Quan Sâm để giữ chân anh ta, biến mọi chuyện thành sự đã rồi.

Hai ngày sau, khi Tạ Tri Ý về nhà, thấy chiếc xe của nhà họ Thượng Quan đậu trước biệt thự, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Đến rồi đến rồi.

Trong nhà, Thượng Quan Sâm ngồi một mình, ba mẹ Tạ tất bật hỏi han quan tâm anh ta, còn Tạ Vi Lan thì ra vẻ dịu dàng ngồi một bên.

Khi Tạ Tri Ý bước vào, vừa ngẩng đầu liền chạm ngay phải ánh mắt thâm trầm phức tạp của Thượng Quan Sâm.

Kể từ khi trở về từ chuyến trượt tuyết, cô chưa gặp lại vị công tử này, bây giờ đột nhiên nhớ lại cảnh tượng anh ta lăn lộn trên đường trượt, suýt thì bật cười.

Thượng Quan Sâm tức giận trừng mắt nhìn cô: Người phụ nữ đáng ghét này! Nhưng tại sao trái tim anh ta lại đập loạn lên vì cô chứ!?

Trong bữa tối, Tạ Tri Ý cũng không ngồi cùng.

Bây giờ cô sống trong nhà như người vô hình, tự nấu tự ăn.

Thượng Quan Sâm liên tục nhìn về phía nhà bếp nhưng lại cố giữ vẻ lạnh lùng không hỏi.

Không lâu sau, một mùi thơm nức mũi từ nhà bếp lan tỏa ra, nhanh chóng át đi mùi thơm trên bàn ăn.

Mọi người: "..." Đột nhiên cảm thấy đồ ăn mất vị.

Ăn xong bữa cơm vô vị, ba mẹ Tạ ngỏ ý mời Thượng Quan Sâm ở lại qua đêm.

"Nhà bác đã coi cháu như người trong gia đình từ lâu rồi, còn chuẩn bị hẳn một phòng dành riêng cho cháu nữa!"

Tạ Vi Lan cũng phụ họa: "Phải đấy anh Sâm, cũng muộn rồi để mai hãy về nhé."

Không rõ vì lý do gì, Thượng Quan Sâm lại đồng ý.

Tim Tạ Vi Lan đập thình thịch, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Qua đêm nay, mọi thứ sẽ thay đổi!

Thượng Quan Sâm bước vào căn phòng mà nhà họ Tạ chuẩn bị sẵn cho mình, quả thật rất chu đáo, mọi thứ đều được sắp xếp theo sở thích của anh ta.

Bên cạnh giường còn có một cốc nước.

Thượng Quan Sâm uống một ngụm, sau một lúc anh ta cảm thấy có điều gì đó lạ.

Tạ Tri Ý tự tay làm xong bữa ăn, ăn uống no nê tắm rửa sạch sẽ, rồi thành tâm ngồi yên trong phòng.

Đến đêm khuya thanh vắng, hành lang biệt thự vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

Bước chân dừng lại trước căn phòng ở cuối hành lang.

Thượng Quan Sâm đang trằn trọc trên giường, gương mặt đỏ ửng.

Tạ Vi Lan giấu đầu hở đuôi bưng khay trái cây, trái tim đập thình thịch bước tới: "Anh ơi, anh bị làm sao vậy..."

Thượng Quan Sâm mở mắt, lửa nóng trong người dâng lên mơ hồ nhìn thấy một gương mặt.

Là người mà trong khoảng thời gian này anh ta cố gắng quên đi nhưng lại không thể quên được!

"Tạ Tri Ý…!"

Tạ Vi Lan cắn chặt môi, không lên tiếng.

Thượng Quan Sâm kéo cô ả lên giường, khay trái cây rơi xuống đất, cả đêm không thể miêu tả.

Ở căn phòng phía xa, Tạ Tri Ý ngồi xếp bằng, vui vẻ xem hệ thống báo cáo.

Có vẻ như Thượng Quan Sâm và Tạ Vi Lan đang rất kích động và không hiểu sao cả hai đều liên quan đến cô.

Theo cốt truyện gốc, Tạ Tri Ý rất thích nam chính và còn là vợ sắp cưới của Thượng Quan Sâm. Vì vậy, việc này đã gây cho cô một cú sốc lớn cả về tinh thần lẫn danh dự.

Mà kiểu nam chính điển hình như vậy lại nghĩ rằng, cô càng đau khổ thì chứng tỏ càng yêu anh ta cho nên sau đó càng ra sức hành hạ cô hơn nữa.

Nhưng bây giờ, Tạ Tri Ý chỉ cảm thấy – dựa theo mô tả trong nguyên tác về một đêm bảy lần, giá trị hóa ác ngày hôm sau kết toán sẽ cực kỳ khả quan.

Thế là cô an tâm đi ngủ.

Sáng hôm sau, một tiếng hét chói tai xé toạc cả biệt thự.

"Sao, sao lại thành ra thế này!"

Tạ Vi Lan ôm chăn che đi cơ thể đầy dấu vết của mình, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.

"Anh, anh Sâm, anh, em…"

Lúc này, Thượng Quan Sâm cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức sợ ngây người.

Sao lại… là ả.

Sự việc nhanh chóng truyền khắp nhà họ Tạ.

Đợi Tạ Tri Ý ngủ đủ và tỉnh dậy, cô nhìn vào hệ thống – Trời đất ơi, giá trị hóa ác tăng thẳng lên mười ba nghìn!

Tuyệt vời! Cảm ơn, cảm ơn! Thêm nữa đi thêm nữa đi!!!

Hệ thống bị cô cài chế độ ngủ nên giờ mới bắt đầu vang lên thông báo.

[Ting! Chỉ số hóa ác tăng đến ngưỡng, rơi vật phẩm kỹ năng – [Thẻ bóc trần kẻ giả tạo], thẻ này có thể khiến tất cả mọi người biết được suy nghĩ thật của người cầm thẻ trong vòng 24 giờ, ai ai cũng trở thành chuyên gia phát hiện kẻ giả tạo.]

"!?" Tạ Tri Ý nói: "Mày trực tiếp báo số chứng minh thư của Tạ Vi Lan luôn cho xong."

Hệ thống này đúng là có nhiều chức năng hỗ trợ (chắc chắn rồi).

Khi Tạ Tri Ý đi xuống cầu thang, cô thấy ba mẹ Tạ tỏ ra vừa vui mừng vừa không hài lòng – ái chà, vui mừng vì Tạ Vi Lan, không hài lòng vì Tạ Tri Ý.

"Tri Ý, con làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!" Mẹ Tạ là người đầu tiên lên tiếng.

Ba Tạ giận dữ đập bàn đứng dậy: "Ai dạy mày mấy thủ đoạn bất nhân này? Nếu không phải A Sâm, suýt nữa là mày hủy hoại em gái mày rồi!"

Tạ Tri Ý nhìn họ, nhìn bộ dạng khóc lóc tàn tạ của Tạ Vi Lan, lại nhìn vẻ mặt vô cùng phức tạp của Thượng Quan Sâm, hiểu ra.

"Chuyện này sao có thể đổ lên đầu tôi được?" Cô thản nhiên hỏi.

Cùng lúc đó. Cửa gara nhà họ Trì mở ra, Trì Lâm chuẩn bị đến công ty, đi ngang qua nhà họ Tạ nên tò mò nhìn vào theo thói quen.

Sau đó thấy một chiếc xe rất quen mắt, biển số xe vẫn có độ nhận biết, là của tên khốn Thượng Quan.

Trì Lâm khó chịu: "Sáng sớm Thượng Quan Sâm đến nhà họ Tạ làm gì?"

Trợ lý nhìn qua gương chiếu hậu, sau đó lịch sự nói: "Cái đó… chiếc xe đã ở đây từ đêm qua rồi."

"Cái gì?!"

Trì Lâm, lập tức, bùng nổ.

Thằng ngu Thượng Quan qua đêm ở nhà họ Tạ?

Ngủ ở đâu?!

"Dừng xe lại cho tôi!"

"Ấy, cậu chủ!"

Trong phòng khách, một vở kịch trách phạt đang được diễn ra.

Tạ Tri Ý quyết định nâng cao cảm xúc của mọi người lên một chút rồi mới dùng thẻ kỹ năng, như vậy thì chắc chắn giá trị hóa ác sẽ cao hơn.

Tạ Vi Lan khóc sướt mướt nói mình chỉ muốn đưa trái cây cho Thượng Quan Sâm, nhưng Thượng Quan Sâm lại... cô ả lắp bắp, ngụ ý chuyện đã xảy ra.

Thượng Quan Sâm thì vẻ mặt phức tạp, nói rằng Tạ Tri Ý không phải người tốt như vẻ bề ngoài.

Ba mẹ Tạ đau lòng an ủi Tạ Vi Lan, sau đó lại giận dữ nhìn cô.

Mà lúc này, đột nhiên cửa lớn nhà họ Tạ bị người ta mở ra.

Một người đàn ông xông vào, cau mày nhìn mọi người, đứng sau lưng Tạ Tri Ý.

Tạ Tri Ý quay đầu lại: "Trì Lâm?"

Vị Thái tử nhà họ Trì nhìn gia đình Tạ với vẻ khinh bỉ: "Đi ngang qua, nghe thấy tiếng ồn ào nên vào xem."

Tạ Tri Ý suýt bật cười.

Ba mẹ Tạ không dám làm gì anh, Tạ Vi Lan lại nhân cơ hội khóc lóc kể lể - cô ả đã có được Thượng Quan Sâm, nhưng ả không hy vọng Tạ Tri Ý có được Trì Lâm!

"Chị ấy... chị ấy vì muốn... với anh Sâm... nên mới, sau đó em…"

Nói chuyện đứt quãng kèm theo tiếng khóc nức nở, lại cố ý ám chỉ.

Tạ Tri Ý nhíu mày.

Không biết vì sao cô lại không muốn Trì Lâm nghe được những điều này. Có lẽ là bởi vì... Trì Lâm là người bạn mà cô vất vả lắm mới thân thiết được.

Cô không muốn Trì Lâm cũng nhìn cô như những người khác.

Tạ Tri Ý gõ đầu hệ thống: "Sử dụng thẻ kỹ năng."

Hệ thống: [Kích hoạt kỹ năng cho Tạ Vi Lan.]

Nhưng trước khi có âm thanh nhắc nhở thêm thành công, cô bỗng nghe một tiếng cười nhạo từ sau lưng.

Vẻ mặt anh trào phúng nhìn nước mắt ngoan ngoãn bất lực của Tạ Vi Lan.

"Chưa ăn cơm à? Khóc to lên."

Tạ Tri Ý: "...?"

-

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Lâm: Thiên tài nhận biết kẻ giả tạo (ưỡn ngực tự hào).

Bình Luận (0)
Comment