Tạ Tri Ý sững sờ, ba mẹ Tạ cũng ngẩn người.
Thực ra, bản thân Tạ Tri Ý cũng khá ngạc nhiên.
"Thế giới này vẫn còn người có thể nhận ra trà xanh ngay từ đầu à?" Cô thầm hỏi hệ thống.
Hệ thống: [Dù sao cũng là boss phản diện, đương nhiên khác biệt rồi]
Hệ thống: [Ting! Mục tiêu: Tạ Vi Lan, [Thẻ bóc trần kẻ giả tạo] đã được kích hoạt √.]
Tạ Tri Ý gãi gãi cằm, khá tò mò về hiệu ứng của thẻ này.
Thượng Quan Sâm vốn đã không hài lòng với sự xuất hiện của Trì Lâm, nghe được câu này, anh ta càng cau chặt mày: "Trì Lâm, cậu nói vậy là có ý gì? Vi Lan đâu có làm sai điều gì."
Trì Lâm nhìn anh ta như thể đang nhìn một kẻ ngu.
Tạ Vi Lan rõ ràng đang muốn hãm hại Tạ Tri Ý, thế mà ba mẹ cô và Thượng Quan Sâm lại tin? Thật sự không thể nào sống nổi trong gia đình này.
Sau này anh sẽ nuôi Tạ Tri Ý.
Còn Tạ Vi Lan thì nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thượng Quan Sâm, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc.
Mặc dù bây giờ người ả rất đau nhưng quả nhiên sau khi thân mật, anh Sâm sẽ càng bảo vệ ả hơn! Hiện tại hai người có mối quan hệ như này, gia tộc Thượng Quan cũng sẽ không đứng ngoài cuộc, ả nhất định sẽ trở thành con dâu của nhà họ Thượng Quan, để Tạ Tri Ý không thể nào so sánh với mình!
Tạ Vi Lan lau nước mắt bên khóe mắt, giọng nói dịu dàng: "Không sao đâu, anh Sâm, em không khóc nữa là được mà."
Còn Thượng Quan Sâm nghe lại thành: "Không khóc thì không khóc, dù sao mọi người cũng thương mình chứ không phải chị ta."
"...?" Thượng Quan Sâm hơi ngần ngừ trước sự thay đổi đột ngột này, rồi gật đầu: "Ừm."
Vì Trì Lâm đang ở đây nên bố mẹ Tạ Tri Ý cũng không thể tiếp tục chỉ trích Tạ Tri Ý.
"Chuyện này, nhà bác sẽ bàn với nhà họ Thượng Quan. Dù sao đã xảy ra, hai đứa cũng đừng quá căng thẳng. Ba mẹ đều là những bậc phụ huynh rất cởi mở, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau, ba mẹ rất ủng hộ."
Ba mẹ nhìn sang cô con gái nhỏ mà họ thương yêu nhất, thấy cô ả cúi đầu đầy e thẹn.
"Con không có gì phải lo lắng cả! Con vui muốn chết rồi đây!"
Lời vừa nói ra, cả căn phòng trở nên im lặng.
Ngoại trừ Tạ Vi Lan, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lòng thật sự của cô ả.
Tạ Tri Ý khẽ nhướng mày, không ngờ chức năng của thẻ kỹ năng lại đơn giản và mạnh mẽ như vậy. Cô đã có thể dự đoán hôm nay Tạ Vi Lan sẽ mang về cho mình bao nhiêu điểm hóa ác.
Ba Tạ ho khan để xoa dịu không khí: "Thôi được rồi, hai đứa cứ đi học trước đi, chuyện này ba sẽ điều tra rõ ràng!"
"Đúng đấy." Trì Lâm xen vào với giọng khô khan: "Nhớ dùng não điều tra cho kỹ vào."
Ba Tạ: "Cậu!"
Trì Lâm cũng chẳng muốn phí lời, trực tiếp nắm lấy cổ tay Tạ Tri Ý rồi rời khỏi nhà họ Tạ.
Tạ Tri Ý cúi đầu nhìn tay anh, rồi liếc nhìn tốc độ tích lũy theo thời gian thực quả nhiên chỉ số tăng vọt.
Tiếp xúc cơ thể, thật sự tuyệt vời!!
Trì Lâm đưa cô đến xe của mình rồi mới buông tay ra, lén xoa nhẹ đầu ngón tay của mình.
Sau đó, anh tỉnh bơ bảo trợ lý: "Đến trường đi."
Trợ lý ngạc nhiên: "Cậu chủ, không đến công ty nữa sao?"
Tạ Tri Ý cũng quay đầu nhìn anh, sắc mặt Trì Lâm thoáng biến đổi, giọng điệu có phần cứng cỏi: "Tôi nói muốn đến công ty lúc nào?Lái xe đi!"
Trợ lý: ???
Trong xe, anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo không nói lời nào với Tạ Tri Ý.
Dù anh không nói gì, Tạ Tri Ý vẫn có được điểm hóa ác nên chẳng hề bận tâm.
Cho đến khi xuống xe, cô định tìm lớp để vào học thì Trì Lâm mới gọi cô lại.
Dù sao thì, việc Thượng Quan ngốc nghếch và cô em gái của Tạ Tri Ý giờ coi như đã bị khóa lại, điều này với Trì Lâm mà nói là một điều tốt.
"Nếu con em gái phiền phức đó còn gây chuyện nữa, cứ tìm tôi." Trì Lâm nói với giọng điệu bá đạo.
Không hiểu sao, Thượng Quan Sâm nói với vẻ mặt hống hách lại khiến Tạ Tri Ý thấy đáng ghét nhưng kiểu bá đạo của Trì Lâm thì lại mang chút dễ thương.
Cô cười gật đầu: "Được thôi."
Thấy nụ cười nơi khóe môi cô, tai Trì Lâm hơi nóng lên giọng anh bất giác nhanh hơn: "Cười cái gì chứ! Còn nữa… lần trước chưa đãi em ăn được, trưa nay tôi mời cơm."
Tạ Tri Ý: "Được." Dùng bữa ở căng tin trường cũng tốt, đỡ phải để anh tốn kém.
Thái tử tỏ ra rất hài lòng.
…
Sau khi chia tay Trì Lâm, Tạ Tri Ý gặp Tạ Vi Lan dưới tòa nhà giảng dạy.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần phấn chấn, dù cả đêm hôm trước "chiến đấu" kịch liệt, nhưng hôm nay thần sắc của Tạ Vi Lan vẫn rạng rỡ.
"Chị ơi!" Cô ả chủ động gọi Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý nhìn cô ả với vẻ thích thú: "Sao vậy, em gái?"
Tạ Vi Lan cố gắng kìm nén sự đắc ý, cúi đầu, dịu dàng nói: "Chị, em biết... chị cũng thích anh Thượng Quan. Nhưng bây giờ chúng em đã... chị có thể chúc phúc cho chúng em không?"
[Thẻ bóc trần kẻ giả tạo] của hệ thống tự động phiên dịch: "Tôi đã cướp chồng sắp cưới của chị đấy nhưng bây giờ phải làm sao nào, chị chỉ có thể chúc phúc cho chúng tôi thôi mà!"
Nghe xong, Tạ Tri Ý mỉm cười vui vẻ: "Chị không sao, chỉ là... em sẽ phải giải thích với nhiều người đấy."
Tạ Vi Lan cẩn thận quan sát nét mặt của cô, vẫn không tìm thấy nụ cười miễn cưỡng nào như đã tưởng tượng, vì vậy cô ả hơi nheo mắt lại.
Tạ Tri Ý bây giờ đúng là không dễ bị x** n*n như trước. Chẳng lẽ… vì đã leo được lên người Trì Lâm, nên cô mới tự tin như vậy?
Nhưng nếu Trì Lâm thích cô, chẳng phải ba năm trước đã thích rồi sao? Nhà họ Trì là một gia đình quyền quý, còn xuất thân của Tạ Tri Ý lại không đủ cao sang, làm sao cô có thể bước chân vào đó được?
Tạ Vi Lan nhếch môi: "Cảm ơn chị, em sẽ giải thích."
Tạ Tri Ý gật đầu, giữ vẻ mặt hiền lành đưa mắt nhìn cô ả rời đi, rồi nhập hội cùng những người bạn thân và các "con chó l**m" của mình.
Triệu Tân Nguyệt là người bạn thân nhất luôn kề vai sát cánh với Tạ Vi Lan. Là người đầu tiên biết chuyện đã xảy ra đêm qua, Triệu Tân Nguyệt lập tức nháy mắt ra hiệu, kéo Tạ Vi Lan lại gần: "Sao rồi? Công tử Thượng Quan khiến cậu muốn ngừng mà không được à?"
Nhìn thấy Tạ Vi Lan lộ vẻ xấu hổ, Triệu Tân Nguyệt lại nghe được lời thật lòng từ cô ả: "Còn phải hỏi? Trong lòng anh Sâm chỉ có tớ thôi."
Triệu Tân Nguyệt kinh ngạc: "Hả?"
Tạ Vi Lan thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô ta, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Tân Nguyệt lắc đầu: "Không có gì."
Tạ Vi Lan cười dịu dàng, sau đó bước đến chỗ Chu Vũ Kiệt và vài nam sinh khác.
Trong giới nhà giàu, tin tức truyền rất nhanh, mọi người đều nghe nói ba mẹ Tạ đã đến nhà họ Thượng Quan thăm hỏi, đoán rằng lễ đính hôn giữa hai gia đình sẽ sớm có tiến triển.
Đám nam sinh không khỏi hâm mộ, xen lẫn chút ghen tỵ: "Vi Lan, có phải cậu và Thượng Quan Sâm sắp…"
Cô gái vốn luôn giữ hình tượng thanh thuần nay lại mở miệng thốt ra: "Đúng vậy, chúng tôi ngủ với nhau rồi!"
Mọi người: "…?"
Duy trì hình tượng thanh thuần thì khó nhưng đập vỡ lại chỉ cần một giây.
Thấy ánh mắt của mọi người trở nên ngơ ngác, cuối cùng cô ả cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: "Mọi, mọi người sao vậy?"
Chu Vũ Kiệt khó tin: "Cậu và anh ta thật sự đã... chuyện đó…?"
Tạ Vi Lan tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng lại nói: "Hỏi trắng trợn như vậy, có não không, đồ ngu!"
Chu Vũ Kiệt cảm thấy như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, thẹn quá hóa giận nói: "Sao cậu lại trở nên như vậy chứ!"
"Đúng đấy, vừa leo được lên người Thượng Quan Sâm đã khinh thường bọn tôi rồi sao?"
"Tôi đúng là bị mờ mắt rồi!"
Triệu Tân Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Chắc chắn Vi Lan không có ý đó đâu!"
Tạ Vi Lan cũng bắt đầu luống cuống, đây là lần đầu tiên những người theo đuổi cô ả lại dùng thái độ này nói chuyện với mình, vội vàng nhìn về phía Triệu Tân Nguyệt.
"Không biết nói đỡ cho tôi vài câu sao? Để cậu có ích gì chứ?"
Triệu Tân Nguyệt: "…?" Con mẹ nó!
Đúng lúc đó, Ôn Chi Nghi đi ngang qua đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại này.
"Nữ thần?" Ôn Chi Nghi làm vẻ kinh ngạc, khoa trương nói: "Sao nữ thần như cậu lại nói vậy?"
Nhìn ánh mắt nghi ngờ, tức giận, đắc ý của mọi người xung quanh, Tạ Vi Lan bắt đầu hoảng loạn, cả người run rẩy. Cảm giác như có điều gì đó đang thay đổi nhưng chỉ có mình cô ả không nhận ra!
Trong khi đó, Tạ Tri Ý thong thả bước vào tòa nhà giảng dạy, trong lòng vui vẻ khi nhận được điểm hóa ác mà Tạ Vi Lan đã "cống hiến" cho cô.
Hì hì. Ngày mới chỉ vừa bắt đầu thôi, bình tĩnh nào.
Sáng hôm sau, niềm vui khi vừa mới nhận được tình cảm của Thượng Quan Sâm đã nhanh chóng tan biến khỏi lòng Tạ Vi Lan.
Ả đã nếm trải cảm giác tuyệt vọng là gì.
Những cô bạn thân thiết và những chàng trai từng theo đuổi ả trước đây giờ đều tỏ ra thất vọng và tức giận.
Tạ Vi Lan cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, nỗ lực nói những lời hay ý đẹp với họ nhưng phản ứng của họ lại càng dữ dội hơn!
Không thể nào! Ả là nữ thần của Kimberleyton!
Ở Kimberleyton, không ai là không thích ả!
Tâm trạng Tạ Vi Lan càng lúc càng tệ. Sau giờ học, vừa thấy bóng dáng Thượng Quan Sâm, cô ả lập tức đáng thương bước tới gần.
"Anh Sâm!" Giọng nói ngập tràn vẻ tủi thân.
Dù sao cũng là người đã cùng thân mật đêm qua, Thượng Quan Sâm cũng dịu dàng hơn với ả, cúi đầu cưng chiều hỏi: "Sao vậy, Vi Lan?"
May quá, anh A Sâm vẫn như trước đây! Ả chỉ cần có Thượng Quan Sâm là đã có tất cả rồi!
Tạ Vi Lan lộ ra vẻ mặt u buồn: "Hôm nay ai cũng xa lánh em, có lẽ họ nghĩ rằng em đã dùng thủ đoạn nào đó để được ở bên anh…"
Thượng Quan Sâm nói: "Anh biết chuyện này không liên quan đến em."
"Vậy thì tốt quá rồi!" Tạ Vi Lan lộ vẻ xúc động nhưng trong lòng lại nghĩ: "Anh thật dễ bị lừa!"
Thượng Quan Sâm nghe thấy câu đó, ngước mắt lên: "Em nói gì?"
Tạ Vi Lan không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, còn nhấn mạnh thêm: "Dù em có lừa anh thì em cũng vẫn là người yêu anh nhất! Em vừa thấy Trì Lâm và chị ta đi cùng nhau kìa, chị ta đã không còn yêu anh! Bây giờ em mới là người phụ nữ của anh!"
Ả ngửa đầu chu môi tỏ vẻ đáng yêu, trong mắt ngập tràn vẻ hâm mộ.
Nhưng điều ả chờ đợi không phải là nụ hôn của Thượng Quan Sâm, mà là gương mặt đầy giận dữ của anh ta.
"Tạ Vi Lan, anh chưa từng nghĩ đến, hóa ra em lại là loại người như vậy!"
Tạ Vi Lan sợ hãi, ôm lấy anh ta: "Anh… sao thế, anh?"
Thượng Quan Sâm đẩy cô ả ra: "Đừng chạm vào tôi!"
Tạ Vi Lan choáng váng.
[Kiểm tra được dao động cảm xúc của người cầm thẻ Tạ Vi Lan.]
[Giá trị hóa ác +1000]
Tạ Tri Ý đang trên đường đi tìm Trì Lâm để ăn trưa, nghe thấy thông báo này thì khẽ nhướng mày.
Chỉ trong một buổi sáng mà ả đã giúp cô tăng gần 4000 điểm. Với sự dao động mãnh liệt vừa rồi, chắc chắn là công của nam chính.
Tạ Tri Ý hài lòng với tiến độ này. Độ kịch tính của cốt truyện chỉ ngày càng tăng cao, thu thập nhiều giá trị hóa ác sẽ giúp rút được thêm nhiều thẻ bài, để có thể hoàn thành nhiệm vụ đối đầu với cốt truyện.
Tạ Tri Ý đi chưa bao xa đã thấy bóng dáng cao lớn của Thái tử.
Cô vui vẻ tiến tới, chỉ về phía trước: "Đi thôi."
Trì Lâm nhất thời không kịp phản ứng, vô thức bước theo cô vài bước, sau đó mới nhớ ra hỏi: "Đi đâu đấy?"
Tạ Tri Ý: "Đi ăn trưa."
Trì Lâm nhìn về phía nhà ăn trường Kimberleyton không xa: "…"
Cái anh nói không phải là kiểu ăn trưa này!
Ý anh là nhà hàng sang trọng trên tầng cao! Có bàn xoay! Hoa tươi, nến! Kiểu như thế cơ!"
Tạ Tri Ý quay đầu lại, cười nhẹ: "Sao nào? Tôi muốn ăn cà ri ở quầy số 7."
Trì Lâm: "…Được thôi."
Nói xong, anh ngơ ra vài giây rồi chợt thấy hối hận.
Trời ạ, từ giờ trở đi không thể cứ thấy em ấy cười là vội vàng đồng ý ngay như vậy được…!
Phải công nhận rằng, đồ ăn ở nhà ăn Kimberleyton chẳng thua kém gì các nhà hàng ngoài kia, đến mức ngay cả một người sành ăn như Tạ Tri Ý cũng thấy ổn. Do đó, dù Kimberleyton toàn người giàu, nhà ăn vẫn lúc nào cũng chật kín.
Hai người vừa bước vào nhà ăn đã lập tức trở thành tâm điểm thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
"Trời ơi! Lần đầu tiên thấy Thái tử trong nhà ăn!"
"Chết thật! Nếu biết vậy đã trang điểm rồi!"
"Bên cạnh anh ấy không phải Tạ Tri Ý sao? Hai người họ…?"
"Nghe nói nhà họ Tạ muốn kết thông gia với nhà Thượng Quan, nếu thêm cả nhà họ Trì, vậy thì đúng là…"
Đứng cạnh Tạ Tri Ý, lần đầu tiên Trì Lâm không thấy phiền khi nghe mấy lời bàn tán, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái.
Khóe môi anh khẽ nhếch, như muốn nói sẽ bao cả nhà ăn cho nàng, hỏi Tạ Tri Ý: "Em muốn ăn gì?"
Tạ Tri Ý đứng cách anh ba mét, điên cuồng vẫy tay: "Mau tới đây, không thì phải xếp hàng dài lắm!"
Cả đời này Thái tử chưa từng phải xếp hàng để ăn cơm: "…"
Tạ Tri Ý vừa đứng vào cuối hàng thì một nam sinh đã đứng sau cô.
Trì Lâm vốn đang đi chậm rãi, bỗng nhiên tăng tốc như tên lửa.
Cậu bạn kia xếp hàng xong mới phát hiện ra cô gái đứng trước mình chính là nhà vô địch piano, người đẹp khiến người ta xuýt xoa! Tim cậu đập thình thịch, lưỡng lự không biết có nên xin số điện thoại không.
"Này." Giọng Trì Lâm lạnh lùng vang lên. Cậu bạn ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Thái tử.
Trì Lâm ra lệnh một cách ngang ngược: "Lùi ra sau một chút!"
Cậu bạn vội vàng đáp: "Dạ, vâng…"
Tạ Tri Ý quay đầu lại, cười nhẹ: "Bạn học, bạn cứ lên trước đi"
Trước mặt Thái tử, cậu bạn nào dám! Cậu vội xua tay rồi lùi ra sau.
Hai người vô tình va vào nhau, Tạ Tri Ý mất đà ngã về phía sau và đập vào một lồng ngực cứng rắn.
Cô ngẩng đầu lên, thấy cổ họng Trì Lâm khẽ động. Để đỡ cô, Trì Lâm đã dùng cánh tay chắn ở phía sau lưng cô. Thế này xem ra chẳng khác nào đang ôm nhau.
Trì Lâm cứng đờ người. Tim anh đập thình thịch, anh thẫn thờ nghĩ: Sao khi cô ấy va vào mình lại không đau chút nào?
Trì Lâm dùng hết sức căng chặt cơ bắp từ ngực đến bụng, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu hỏi: "Không sao chứ?"
Hệ thống: [Ting – tốc độ dòng chảy hiện tại: +5/s]
Đây là tốc độ cao nhất từ trước đến nay!
Tạ Tri Ý suýt nữa thì bật khóc vì vui sướng "Tôi không sao!"
Trì Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra ung dung: "Thế thì… sao em lại run thế?"
Tạ Tri Ý: "Tôi có run đâu?"
Cuối cùng, cô cũng không dám nán lại quá lâu, đứng thẳng người lên rồi nhìn Trì Lâm.
"Này, sao mặt anh đỏ thế?"
Trì Lâm mặt mày hung dữ: "…Tôi không đỏ!"
Cậu bạn bị chen lấn ở phía trước: "…" Không, không dám quay đầu lại!
Cuối cùng thì Trì Lâm cũng lấy lại bình tĩnh sau khi mua được đồ ăn. Hai người tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi đối diện nhau.
Họ đã từng ăn cùng nhau nhiều lần, nhưng lần này đồ ăn không phải do Tạ Tri Ý nấu và cũng thiếu Trì Hướng Dương, cảm giác thật khác lạ.
Trì Lâm ngẩng đầu nhìn người đối diện vài lần rồi thu tầm mắt, khẽ ho một cái.
"Ô hô! Đây chẳng phải là cậu ấm nhà họ Trì sao?" Một giọng nói quen thuộc chen vào.
Biểu cảm của Trì Lâm lập tức trở nên khó coi như thể vừa đạp phải phân chó.
Đường Bắc Thanh nâng ly cà phê Americano đá, lãm ngồi xuống bên cạnh Tạ Tri Ý: "Người đẹp lâu ngày không gặp tôi nhớ em lắm – ư a!"
Chân anh ấy suýt bị Thái tử giẫm nát, vội chữa lại: "–nhớ món ăn em nấu!"
Tạ Tri Ý vừa kết nối thành công với cột tín hiệu thứ hai, ước tính bữa ăn này có thể kiếm được hơn hai ngàn điểm hóa ác nên tâm trạng rất phấn khởi: "Được thôi, vậy lần sau tôi sẽ nấu cho anh."
Trì Lâm: "...?"
Cô nàng này!! Dám ở ngay trước mặt anh mà hứa hẹn sẽ nấu ăn cho người khác?! Còn coi anh ra gì nữa không!!
Thái tử như con hổ dữ gầm lên trong lòng.
Đúng lúc đó, anh nghe thấy Đường Bắc Thanh cười đùa hỏi với vẻ tò mò: "À đúng rồi cái gì ấy nhỉ… Nghe nói em gái của em và Thượng Quan Sâm đã ngủ với nhau đấy? Em không thấy gì à?"
Thái tử gia ngay lập tức ngừng gào rú, vểnh tai lắng nghe.
Anh cũng muốn biết lắm.
Tạ Tri Ý thổi thổi thìa cà ri rồi ăn một miếng, vẻ mặt vô cùng bình thản: "Không cảm giác, không có cảm giác gì hết."
Chúc hai người họ hạnh phúc mãi mãi nhé! Cảm ơn!
Khi cô vừa dứt lời thì sự khó chịu trên mặt Trì Lâm lập tức tan biến, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Chú đại bàng mở rộng cánh, sẵn sàng bay cao.
Đường Bắc Thanh liếc thấy biểu cảm của Trì Lâm, khẽ ho một tiếng, quyết định vì tương lai nhà Đường mà giúp anh thêm một chút, "Ồ, không thích nữa à… vậy bây giờ em thích kiểu người như thế nào?"
Trì Lâm: "!"
Anh ngồi thẳng người lên, dỏng tai chờ đợi câu trả lời, thì bỗng một giọng nói quen thuộc xen vào— "Anh! Chị Ý! Woohoo~"
Trì Lâm nổi đóa đập bàn: "Woo cái đầu mày!!"
Trì Hướng Dương sợ đến mức run rẩy.
"Em… em chỉ muốn nói là…" Cậu ngập ngừng, hơi tủi thân nói tiếp: "Em gái của chị Ý ấy đang ở trạm phát thanh kìa. Em thấy cô ta dường như không bình thường cho lắm?!"
Tạ Tri Ý nhướng mày, trạm phát thanh?
Hôm nay Tạ Vi Lan lại định lên sóng phát thanh sao?
… Chơi lớn vậy sao?
Hệ thống phát thanh của Kimberleyton bao phủ hầu hết khu vực trường, thường được dùng để phát nhạc hoặc cho những ai muốn tỏ tình mà chịu chi sẽ thuê riêng để phát. Tạ Vi Lan là cái tên được nhắc đến nhiều trong các màn tỏ tình đó và bản thân cô ả cũng hay xuất hiện tại đài phát thanh để phô diễn giọng nói ngọt ngào của mình.
Khi ra khỏi căng tin mọi người đã nghe thấy tiếng phát thanh.
"Xin chào các bạn thính giả thân mến, chủ đề của 'Tiếng nói Kimber' hôm nay là – tình yêu! Chúng tôi hân hạnh mời đến nữ thần của Kimberleyton đó chính là cô Tạ Vi Lan!"
Tạ Tri Ý nhìn thấy chiếc loa lớn ở quảng trường, trong lòng thầm cầu nguyện cho Tạ Vi Lan.
Mặc dù đã có không ít người biết về sự thay đổi bất thường của Tạ Vi Lan nhưng phần đông trong trường vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp với cô ả. Nghe cái tên quen thuộc này, họ đều nhớ ngay đến hình ảnh một cô gái trong sáng, thanh lịch và dừng lại lắng nghe.
Tạ Vi Lan ngồi trong phòng phát thanh, đeo tai nghe, lòng thoáng run rẩy.
Ban đầu ả có thể từ chối cuộc phỏng vấn này nhưng mọi chuyện hôm nay khiến ả cảm thấy bất an. Vì vậy, ả muốn nhân cơ hội này để tỏ tình, để tất cả mọi người biết rằng cô và Thượng Quan Sâm là một cặp không thể tách rời!
"Tình yêu quả là một chủ đề thật đẹp phải không nào!" Giọng nói ngọt ngào vang lên từ loa phát thanh.
Tạ Vi Lan hợp tác với người dẫn chương trình, chia sẻ những suy nghĩ của mình về tình yêu và cho đến lúc này, mọi thứ vẫn khá bình thường.
Rồi ả bắt đầu biểu diễn: "Trong lòng mình, cũng có người mà mình yêu sâu đậm."
Quảng trường ồn ào hẳn lên.
"Sắp tỏ tình rồi à?" "Trời ơi trời ơi, mình đang xem trực tiếp luôn này!"
Chức năng của [Thẻ bóc trần kẻ giả tạo] sẽ lan rộng đến tất cả những người có thể nghe thấy giọng nói của người đang sử dụng thẻ.
Tạ Tri Ý chắp tay niệm: "Nam mô A di đà Phật."
"Người mình yêu chính là Thượng Quan Sâm!"
"Mặc dù anh ấy là chồng sắp cưới của chị gái mình, nhưng mình không nghĩ điều đó không quan trọng."
"Dù có phải bỏ thuốc, mình cũng phải biến anh ấy thành người của mình!"
Lần này, cả quảng trường như nổ tung.
Mọi người nghĩ rằng sẽ được nghe một lời tỏ tình ngọt ngào của nữ thần, nào ngờ lại bị "tấn công" bằng một kịch bản tình yêu đầy kịch tính và gây sốc đến như vậy!
Đường Bắc Thanh không nhịn được phải phun nước ra: "Không thể tin nổi! Tự vạch áo cho người xem lưng ư?"
Trì Hướng Dương: "Trời ơi, đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới!"
Thượng Quan Sâm lúc này đang đứng ở rìa quảng trường, sắc mặt xám xịt như người chết.
"À, à, cô Vi Lan, cô..." Người dẫn chương trình cố gắng ngắt lời ả.
"Tất cả đều là lời từ tận đáy lòng mình! Mình tin bọn mình sẽ được mọi người chúc phúc, phải không nào!"
Quảng trường bỗng im phăng phắc.
Trì Lâm là người đầu tiên vỗ tay.
Anh vừa động đậy, Trì Hướng Dương cũng làm theo, kéo theo cả Đường Bắc Thanh và Tạ Tri Ý cũng vỗ tay cùng.
Cuối cùng, cả quảng trường vang lên những tràng pháo tay rền rĩ.
Ôn Chi Nghi đứng trong đám đông, ghi lại toàn bộ sự việc, rồi cũng vỗ tay theo: "Nếu là mình, chắc sẽ mua vé tàu bỏ trốn ngay trong đêm luôn."
Xem ra danh hiệu nữ thần của trường sắp phải đổi chủ rồi.
Cô ấy nhìn về phía xa, nơi Tạ Tri Ý đang được bao quanh bởi một nhóm các cậu ấm cô chiêu, nhưng trông cô vẫn rất hòa hợp.
Không biết cô còn có thể tỏa sáng rực rỡ đến mức nào nữa đây...
Sắp tới là đại hội thể thao hàng năm của Kimberleyton, Ôn Chi Nghi rất mong đợi xem Tạ Tri Ý sẽ mang đến thêm bất ngờ gì.
Trong khi đó ở đằng xa, Tạ Tri Ý vừa vỗ tay vừa nghĩ: Hiệu ứng chương trình bùng nổ rồi.
Đúng là cảm động lắm, em gái ơi.
…
Chiều hôm đó Tạ Vi Lan nhận được bản ghi âm của chương trình.
Nghe được một nửa, ả đã ngất xỉu. Tại sao chứ! Rõ ràng ả không nói như vậy! Sao lại thành ra như thế này?!
Khi tỉnh lại và xem tin nhắn từ các nhóm chat, mọi thứ đều nổ tung, ai ai cũng bàn tán về những tình tiết yêu hận tình thù đẫm drama mà cô ả đã tự phơi bày.
Ở đầu danh sách tin nhắn, cô ả thấy tin nhắn của Thượng Quan Sâm, chỉ có một dòng duy nhất.
[Tôi sẽ không cưới cô.]
Tạ Vi Lan như bị sét đánh ngang tai tinh thần vỡ vụn thành từng mảnh, lại ngất lịm đi.
Đêm đó, cô ả mơ suốt một đêm toàn ác mộng.
Trong giấc mơ, Tạ Tri Ý trở thành người chiến thắng cuộc đời được Thượng Quan Sâm yêu say đắm. Còn cô ả thì bị ba mẹ, Thượng Quan Sâm cùng tất cả những người lớn trong nhà họ Thượng Quan đồng loạt chỉ trích, mắng mỏ. Những gương mặt đầy thất vọng và oán giận khiến ả đau đớn bật khóc nức nở.
Cô ả thầm mong ước, tất cả chỉ là một giấc mơ! Tỉnh dậy là mọi thứ sẽ trở lại như cũ!
Một đêm trôi qua, Tạ Tri Ý nhận được âm thanh thông báo từ hệ thống vào buổi sáng.
[Ting – [Thẻ bóc trần kẻ giả tạo] đã hết hạn, chức năng bị hủy √.]
[Trong thời gian sử dụng, đã tăng thêm tổng cộng 30228 điểm.]
Xem ra đôi "cục cưng công cụ" của cô cũng là dân cày đêm, ngủ mà vẫn không quên tích điểm kinh nghiệm. Tạ Tri Ý nở nụ cười hài lòng khi bước ra khỏi phòng.
[Ting! Giá trị hóa ác đã đạt đến ngưỡng quy định, rớt kỹ năng – [Vẻ đẹp yếu đuối của nữ chính]. Thẻ này giúp người cầm thẻ trở nên đáng thương, yếu đuối như liễu rủ khiến ai nấy đều muốn che chở. Hiệu ứng này sẽ kéo dài mãi mãi cho đến khi có sự thay đổi khác.]
Tạ Tri Ý nghĩ đến đại hội thể thao sắp tới, trong lòng đã có sẵn kế hoạch.
Cái này hay thật, tuyệt quá đi mất!
Phải nói rằng ở một khía cạnh nào đó, cả Tạ Vi Lan và Thượng Quan Sâm đều là những công cụ hữu ích của cô. Cần phải chăm sóc tốt để họ phát huy hiệu quả lâu dài!
Lúc này ở phòng bên, Tạ Vi Lan vừa mới tỉnh dậy trong cơn đau khổ, mắt còn sưng húp vì khóc.
Bầu trời xanh thẳm, mặt nước lấp lánh có hàng ngàn cánh hạc giấy.
Sau cơn ác mộng, liệu thế giới này có còn tốt đẹp không?
Ả mở to đôi mắt sưng đỏ, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của chị gái mình thò vào.
Tràn đầy sự dịu dàng.
"Cứ xem đó như là một giấc mơ thôi."
Tạ Tri Ý mỉm cười dịu dàng, "Cố lên, đừng suy sụp tinh thần nhé!"
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Trì Lâm: Hôm nay vợ ôm tôi rồi.
Tạ Tri Ý: ?