Hiện trường lập tức trở nên kỳ lạ.
Trì Lâm nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Sâm đang ôm cổ tay với vẻ mặt đau đớn bên kia lưới, không nói gì.
Lần đầu tiên anh không nhếch mép chế giễu mà lại cảm thấy hơi nghi ngờ, thầm nghĩ: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cậu ta cứ r*n r* như thế? Hay là cú giao bóng của mình quá mạnh? Ha ha, Thượng Quan Sâm đúng là kém cỏi.
Anh không nhịn được liếc nhìn một góc trên khán đài.
Lúc này, khán giả cũng rất bối rối. Đặc biệt là những người bạn của nam chính.
"Anh Sâm bị gì thế?"
"Có phải cổ tay cậu ấy bị thương rồi không? Hu hu, mình đau lòng quá!"
"Cho dù có bị thương vẫn kiên trì thi đấu, đúng là người đàn ông đại diện cho Kimberleyton!"
Dưới ánh hào quang của nhân vật chính, mọi người nhanh chóng tìm ra một lời giải thích hợp lý cho Thượng Quan Sâm.
Họ bắt đầu cổ vũ nhiệt tình:
"Đàn anh Thượng Quan, anh giỏi nhất!"
"Cố lên! Cố lên!"
"Đừng bỏ cuộc! Chúng tớ luôn ủng hộ cậu!"
Tạ Tri Ý hòa mình vào đám đông. Cô cảm nhận được điểm hóa ác của nam chính đang tăng vọt, vì vậy cũng nở một nụ cười tươi rói và vỗ tay.
Thượng Quan Sâm cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, muốn bỏ cuộc. Nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép anh ta làm vậy.
Thượng Quan Sâm đành phải lắc cổ tay, vuốt lại mái tóc rối bời, rồi mỉm cười với khán giả và đối thủ.
"Thật ngại quá, vừa rồi hơi trượt tay." Giọng nói của anh ta dịu dàng, ấm áp như cơn gió xuân.
Khán giả cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ. Thượng Quan Sâm vốn đã rất quyến rũ, nhưng hôm nay... vẻ quyến rũ ấy có chút khác thường.
Trì Lâm nhếch mép: "Miễn là cậu còn chơi được."
Thượng Quan Sâm cười lạnh một tiếng - Đàn ông không bao giờ chịu thua!
Trận đấu tiếp tục.
Tạ Tri Ý rất hài lòng. Cô thích cái tính không chịu thua của Thượng Quan Sâm! Như vậy sẽ giúp cô tăng chỉ số hóa ác trong một thời gian dài.
Bầu không khí trên sân trở nên căng thẳng, mọi người đều tập trung nhìn vào Thượng Quan Sâm.
Ánh mắt của anh ta sắc bén như chim ưng, dõi theo từng động tác của Trì Lâm.
Trì Lâm vung tay, quả bóng bay đi với tốc độ nhanh.
"Xoẹt!"
Quả bóng bay về phía Thượng Quan Sâm, anh ta nhanh chóng di chuyển.
"Cố lên! Anh Thượng Quan!"
"Đánh trả đi! Cố lên!"
Thượng Quan Sâm vung vợt đánh trả. Nhưng đúng lúc này, hai chân anh ta bất ngờ vấp vào nhau, rồi cả người chệch hướng – Bịch, anh ta ngã nhào trên sân.
"Á!" Thượng Quan Sâm không kìm được mà hét lên lần thứ hai.
Cả sân vận động im phắc.
Tạ Tri Ý đã hiểu ra mọi chuyện.
Đối với Thượng Quan Sâm lúc này, cái chết người hơn cả cái [Vẻ đẹp yếu đuối của nữ chính] kia.
Mà chính là... hiệu ứng [Ngã sõng soài như nữ chính] – đã ngủ quên bao lâu nay, vậy mà giờ nó…
... lại còn kết hợp với nhau nữa!!!
[Phát hiện cảm xúc của nam chính có biến động. Chỉ số hóa ác +2500.]
Lúc này, Thượng Quan Sâm vừa có vẻ đáng yêu ngây thơ của nữ chính, lại vừa có vẻ yếu đuối tội nghiệp, khiến người ta không khỏi cảm thấy xót xa, thương cảm.
Tạ Tri Ý xoa xoa trán, thở dài: "Nhìn thế này mà không thương cũng khó."
Hệ thống hỏi: [Vậy ký chủ có muốn thu hồi kỹ năng không?]
Tạ Tri Ý: "Không."
Hệ thống: [… Không hổ danh là ngài!]
*
Cuộc thi tennis hôm đó kết thúc rất nhanh.
Trì Lâm thậm chí còn chưa đổ mồ hôi đã giành chiến thắng.
Anh đánh rất không thoải mái. Không hiểu sao, khi thi đấu với tên ngốc Thượng Quan, anh luôn có cảm giác như đang chơi với một người phụ nữ – Cứ như thể mình đang bắt nạt người khác vậy. Trì Lâm nghĩ trong lòng đầy bực bội.
Sau khi trận đấu kết thúc, anh quay đầu lại tìm kiếm ai đó trong khán đài. Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đang cười của Tạ Tri Ý, cô giơ nắm đấm lên, âm thầm cổ vũ anh.
Ban đầu, Trì Lâm chỉ tham gia trận đấu vì một cuộc cá cược, nhưng lúc này khi nhìn thấy nụ cười trên môi Tạ Tri Ý, không hiểu sao… anh đột nhiên rất muốn giành được một chiếc cúp về tặng cô.
Tạ Tri Ý cũng không hiểu tại sao, khi thấy Trì Lâm chiến thắng, cô lại cảm thấy vui vẻ một cách khác thường.
Có lẽ là vì đây là người mà cô dạy? Hoặc có lẽ là vì cô nam chính không vừa mắt?
Dù sao đi nữa, cô cũng rất vui.
Cô và Trì Lâm nhìn nhau cười qua đám đông ồn ào.
Đúng lúc đó, hệ thống phát ra một tiếng "bíp" dài.
Tạ Tri Ý nhìn vào, tốc độ tăng điểm hoá ác đang nhanh một cách bất thường, gần như bằng với việc tiếp xúc trực tiếp!
Tại sao lại như vậy?
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ kỹ, bởi vì ngay sau khi trận đấu kết thúc, Thượng Quan Sâm lại một lần nữa được xe cấp cứu đưa đi bệnh viện, thậm chí còn chưa đầy một tháng kể từ lần tai nạn trượt tuyết trước đó.
Nhưng vì lần trượt tuyết kia chỉ bị thương nhẹ nên lần này Thượng Quan Sâm đã cố gắng chịu đựng rất lâu, giúp cô tăng được 8000 điểm.
Tạ Tri Ý vô cùng biết ơn. Cảm ơn nhé, cảm ơn nhé!
*
Bệnh viện.
Khu nghỉ dưỡng VIP.
Triệu Tân Nguyệt ngồi trên xe lăn, vẻ mặt đầy phẫn nộ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau trận thi đấu Taekwondo, cô ta quả thật đã nổi tiếng! Song, điều mà mọi người truyền tai nhau lại chính là khoảnh khắc cô ta bị đá bay!
Dường như đó đã trở thành khoảnh khắc huy hoàng nhất đời cô ta!!
Triệu Tân Nguyệt vừa tức giận vừa phải điều trị, đến nỗi mép môi đều bị loét. Trong thời gian này cô ta còn nhận được tin nhắn quan tâm từ Tạ Vi Lan. So sánh cả hai, cô ta càng thấy Tạ Tri Ý đáng ghét hơn!
Nếu không phải vì Tạ Tri Ý, bây giờ cô đã có thể tỏa sáng ở các môn thể thao khác hoặc cổ vũ cho những chàng trai khác, chứ không phải ngồi đây trong bệnh viện một cách đáng thương như thế này.
Đúng lúc này, cuối hành lang truyền đến tiếng nói, nghe có vẻ như có rất nhiều nhân viên y tế, giống như có một nhân vật quan trọng nào đó.
Triệu Tân Nguyệt di chuyển xe lăn sang một bên, rất nhanh, một chiếc giường bệnh được đẩy đến gần.
Cô ta ngẩng đầu lên và ánh mắt cô ta vô tình chạm ngay với người nằm trên giường bệnh.
Thượng Quan Sâm: "..."
Triệu Tân Nguyệt: "..."
Thật trùng hợp.
Đúng là những kẻ bị số phận nghiệt ngã trêu đùa.
*
Trì Lâm đã xuất sắc vào vòng chung kết giải tennis. Trước trận chung kết, anh còn có thêm thời gian để tập luyện. Thật ra, ngoài Thượng Quan Sâm đã bị loại, những đối thủ còn lại cũng không quá nổi bật. Với tài năng và sự nỗ lực của Trì Lâm hoàn toàn có khả năng giành được một trong ba vị trí đầu.
Thật sự mà nói, cậu ấm nhà họ Trì rất chăm chỉ.
Tạ Tri Ý thường xuyên tới chỉ dẫn anh luyện tập, đồng thời kiếm thêm điểm hóa ác. Hôm nay sau giờ học, cả hai đã có một trận đấu giao hữu trên sân tennis của trường và kỹ năng của Trì Lâm đã tiến bộ vượt bậc.
Trì Hướng Dương và Đường Bắc Thanh ở bên cạnh không ngừng nịnh nọt.
"Cặp đôi trai tài gái sắc, thật là đẹp mắt!"
"Đột nhiên cảm thấy chúng ta thừa thãi quá nhỉ? Em thấy thế nào?"
"Anh cũng thấy vậy..."
Trì Lâm cảm thấy tai mình nóng ran, ánh mắt thì cứ lảng tránh, không biết đang mắng ai mà lẩm bẩm: "Nói nhảm gì thế!"
Anh cảm thấy có chút thích thú một cách khó hiểu.
Từ khi Tạ Tri Ý và Trì Lâm thường xuyên xuất hiện cùng nhau, không ai còn nhắc đến chuyện tình cảm giữa cô và Thượng Quan Sâm nữa. Thay vào đó, mọi người đều ngưỡng mộ mối quan hệ thân thiết của họ.
Trước những lời trêu chọc của mọi người, Tạ Tri Ý tỏ ra vô cùng bình tĩnh và thật lòng khen anh: "Tôi thấy anh rất tuyệt."
Trì Lâm mím môi cười, cảm giác đôi cánh của mình như đang vỗ, sẵn sàng cất cánh.
"Tôi sẽ giành giải." Anh nói với Tạ Tri Ý một cách đầy tự tin.
Tạ Tri Ý cười: "Được thôi, mình tin anh."
Mấy người họ cùng nhau đi ra khỏi sân trường sau buổi tập tennis.
Nhóm người này nổi bật đến mức thu hút mọi ánh nhìn.
Thái tử nhà họ Trì, cùng Chu Vũ Kiệt, Phó Cảnh Ngôn, những cậu ấm danh giá khác, vốn đã là tâm điểm chú ý. Bây giờ, bên cạnh họ còn có Tạ Tri Ý.
Mấy ngày qua, hầu như ai ở Kimberleyton cũng đã xem màn võ thuật đỉnh cao của cô ở giải đấu Taekwondo. Đoạn video đó đã lan truyền chóng mặt trên các diễn đàn, mạng xã hội, trở thành hiện tượng với hàng chục ngàn lượt thích. Không chỉ riêng Tạ Tri Ý nổi tiếng, mà cả trường Kimberleyton cũng được một phen vinh danh!
Khi các sinh viên Kimberleyton nhận ra cô chính là người đã biểu diễn piano điêu luyện trong cuộc thi âm nhạc trong trường, họ càng trở nên cuồng nhiệt hơn.
"Tay có thể chơi đàn, chân có thể tung cước! Chị thật là ngầu quá đi!"
"Còn gì là cô ấy không biết làm nữa không vậy?"
Tạ Tri Ý chỉ biết cười trừ và trả lời: Cũng có vài thứ thôi (nhún vai).
Việc nổi tiếng trên mạng đối với cô chẳng có gì là lạ cả. Ở thế giới trước, chỉ cần cô hắt hơi thôi cũng đủ để lên hot search rồi. Nhưng không khí ở trường bây giờ đã khác trước rất nhiều. Sau khi Tạ Vi Lan và Thượng Quan Sâm lần lượt flop, gu thẩm mỹ của mọi người cũng trở nên bình thường hơn.
Ôn Chi Nghi rất hài lòng với tình hình này. Cô ấy đã sớm dự đoán rằng Tạ Tri Ý sẽ dần dần tỏa sáng – tất nhiên, cô ấy không ngờ rằng Tạ Tri Ý lại xuất sắc đến vậy, quả là một bất ngờ lớn.
Thật đấy! Cô ấy thích nhất là những cô gái vừa xinh đẹp, vừa tài năng lại còn có tính cách tốt!
Bây giờ thì chẳng ai còn nhắc đến vụ lùm xùm về buổi phát thanh của cựu nữ thần – Tạ Vi Lan nữa.
Hiện tại, Tạ Vi Lan cũng đang ở trường song ả không dám xuất hiện trước đám đông, thậm chí còn phải đeo khẩu trang để che mặt.
Ả đã thấy Tạ Tri Ý đi cùng những người ưu tú, còn xung quanh là những ánh mắt ngưỡng mộ.
Song, điều mọi người bàn tán không còn là việc Tạ Tri Ý xuất thân từ nông thôn hay là việc cô cố bám lấy Trì Lâm và những người bạn kia. Mọi người đều ngưỡng mộ và khao khát được như cô!
Nếu cứ tiếp diễn như vậy, mọi chuyện sẽ giống y như trong giấc mơ kia – Tạ Tri Ý sẽ trở thành người mà ai cũng yêu thích, kẻ chiến thắng trong cuộc đời còn ả sẽ chẳng còn gì cả!
Tạ Vi Lan bước ra một góc vắng người, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Cảnh Ngôn.
"Alo?" Giọng Phó Cảnh Ngôn lười biếng, nghe như thể chẳng mấy quan tâm.
Tạ Vi Lan cắn môi: "Trước đây anh nói sẽ đưa em đi gặp nhà sản xuất, em... em đồng ý."
Phó Cảnh Ngôn đang dựa vào ghế sofa da, nghe vậy thì cười khinh miệt: "Tạ Vi Lan, chuyện của cô ở trường tôi cũng nghe rồi, dám hạ thuốc Thượng Quan Sâm, giờ lại còn diễn vai nữ thần thuần khiết nữa sao?"
Trong giới giải trí, gã đã thấy không ít kiểu người như thế. Chiêu trò của Tạ Vi Lan đối với gã chẳng là gì cả.
Sắc mặt Tạ Vi Lan chợt trắng bệch.
Phó Cảnh Ngôn châm chọc thêm vài câu, sau đó giọng chuyển sang lạnh nhạt: "Dù sao cũng may là nhà sản xuất Lưu vẫn thích vẻ ngoài của cô. Tìm thời gian đi với tôi một chuyến."
Tạ Vi Lan đè nén giọng: "Vâng."
Ả đang định cúp máy, nhưng Phó Cảnh Ngôn lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, cô với Tạ Tri Ý ở chung đúng không? Chị cô bình thường làm gì thế?"
Tạ Vi Lan cắn môi: "Em cũng không rõ... Chị ấy khá mạnh mẽ, trong cuộc sống cũng chẳng thích em lắm."
"À." Phó Cảnh Ngôn nghe xong mất hứng: "Nhìn là biết."
Gã tắt máy, nhớ lại gương mặt của Tạ Tri Ý.
Thứ không thuộc về mình lúc nào cũng khiến lòng khát khao.
Lúc thi đấu Taekwondo, gã ngồi ở hàng ghế giám khảo, nhìn rõ nét mặt quyết liệt, chính xác và lạnh lùng của cô, kết hợp với khuôn mặt không chút tì vết, thực sự khó quên.
Bây giờ, nhờ hiệu ứng truyền thông Tạ Tri Ý đã nổi tiếng trong cộng đồng mạng. Lượng tương tác này đối với một người bình thường đúng là không nhỏ, dễ làm người ta hoa mắt. Ít nhất, đứa em gái Tạ Vi Lan của cô đang tha thiết ước ao sự nổi tiếng ấy.
Nhân cơ hội này, gã muốn chỉ cho Tạ Tri Ý một con đường sáng sủa, giàu sang và dễ dàng hơn học hành… Phó Cảnh Ngôn hứng thú vuốt cằm, tin chắc rằng cô sẽ xiêu lòng.
Gã vắt chéo chân, gọi một cuộc cho giám đốc điều hành của Kimberleyton.
"Ừ, là tôi. Hội thao vừa rồi tổ chức suôn sẻ chứ?... Tốt lắm."
"À, về cô bé đạt giải nhất Taekwondo, tôi muốn trò chuyện về kế hoạch phát triển của cô bé. Tìm dịp gọi cô bé tới một chuyến nhé."
Kết thúc cuộc gọi, Phó Cảnh Ngôn nở nụ cười phấn khích.
Lần này, gã sẽ không để cô chạy thoát nữa.
*
Hai ngày sau, Tạ Tri Ý cùng Trì Lâm ăn cơm ở căn tin.
Có lẽ do bình thường cô nấu ăn quá ngon nên món ở căn tin được cô khen ngợi cũng được các cậu ấm tán thưởng.
Còn về lý do cô thích ăn cơm cùng Trì Lâm, Đường Bắc Thanh và Trì Hướng Dương…
Tạ Tri Ý chỉ biết rơi lệ vì quá vui sướng.
Ba cột tín hiệu cùng kết nối, cấu hình sang chảnh, đãi ngộ cao cấp, một bữa ăn thế này có thể kiếm được 1000 điểm.
Thơm thật.
Cơm này ngon quá.
Vừa ăn cơm, cô vừa tiện tay lướt di động.
Gần đây, tình hình nhà họ Tạ không mấy tốt đẹp, Tạ Vi Lan dường như cũng đã bắt đầu bước vào giới giải trí, phát triển nghề phụ. Cô cũng cần nhanh chóng tìm con đường kiếm tiền.
Đối diện, Đường Bắc Thanh tinh mắt thấy cô mở Weibo, hào hứng hỏi: "Có phải Tri Ý muốn tìm đoạn video kia không? Giờ vẫn hot đấy nhé!"
Đường Bắc Thanh đẹp trai lại giàu, hút fan nhờ vẻ ngoài và các vlog du học, sở hữu tài khoản Weibo hàng triệu fan.
Tạ Tri Ý cũng từng sở hữu một tài khoản Weibo có lượng fan khổng lồ, nhưng cô hiểu rằng đối với người thường, việc kiếm tiền từ độ hot không hề dễ.
Tuy nhiên, truyền thông tự thân cũng không phải là một hướng tồi. Cô suy nghĩ một chút rồi mở Weibo của mình. Tài khoản này cô đăng ký từ rất lâu, không có ảnh gì, chỉ có vài bài ghi chép tâm trạng riêng tư.
Vừa ăn, cô vừa chỉnh sửa ảnh chụp lúc nấu ăn lần trước, nhanh chóng tạo thành một công thức, thêm tên món và các hashtag rồi đăng lên.
Chẳng bao lâu sau, đã có vài bình luận hiện lên.
[Wow, món của chủ thớt nhìn ngon ghê!] [Cho hỏi vì sao lại cho giấm trước vậy?]
Tạ Tri Ý không trả lời, cất điện thoại đi.
Ăn xong, cả nhóm bước ra khỏi căn tin.
Ngay lúc đó thư ký của giám đốc điều hành đi tới, đứng trước mặt cô và hỏi: "Cô là Tạ Tri Ý phải không?"
Tạ Tri Ý chưa kịp đáp thì Trì Lâm đã nhíu mày, hơi nghiêng người chắn trước mặt cô: "Có chuyện gì vậy?"
Kimberleyton là ngôi trường danh giá, ban quản trị chắc chắn không thiếu chuyện bẩn thỉu, tự dưng tìm Tạ Tri Ý thế này chắc chắn không phải chuyện hay ho.
Thư ký đối diện với Trì Lâm, thái độ vô cùng cung kính: "Chuyện là thế này, vì cô Tạ có thành tích xuất sắc trong hội thao lần này, thêm cả phần thể hiện tại cuộc thi piano trước, nhà trường muốn bàn bạc với cô về vài hoạt động quảng bá."
Trì Lâm xụ mặt không hiểu sao trực giác mách bảo anh rằng việc này chẳng có gì tốt.
Tạ Tri Ý lại bình tĩnh hơn nhiều, cô quan sát thư ký rồi hỏi: "Có trả phí không?"
Ba người giàu kếch xù bên cạnh: "?"
Thư ký cũng không ngờ khi có người hỏi thẳng ra vấn đề tiền bạc một cách tự nhiên như thế, ngập ngừng một chút rồi mỉm cười đáp: "Tất nhiên, Kimberleyton không bao giờ để sinh viên chịu thiệt."
Thực ra, nguồn thu nhập lớn nhất hiện tại của Tạ Tri Ý vẫn là tiền thưởng từ các cuộc thi.
"Thôi thì đã đến rồi thì cứ đi vậy." Tạ Tri Ý nhanh chóng quyết định, quay lại vẫy tay với mọi người, sau đó theo thư ký đi thẳng.
Thật dứt khoát!
Đường Bắc Thanh nhìn theo bóng cô rời đi, cười nói: "Tôi thích cái kiểu sảng khoái của Tri Ý lắm."
Trì Hướng Dương gật đầu lia lịa: "Ôi trời ơi, ngầu quá đi!"
Chỉ có Trì Lâm là cau mày, trông có vẻ không được ổn.
Chết tiệt, anh thấy có gì đó không ổn!
*
Thư ký dẫn Tạ Tri Ý vào tòa nhà văn phòng sang trọng, dừng lại trước một cánh cửa. Tầng này vắng tanh, chẳng thấy bóng dáng ai.
Thư ký ra hiệu: "Cô cứ vào đi."
Tạ Tri Ý liếc nhìn cô ta, rồi đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, không thấy bóng dáng vị hiệu trưởng đâu cả.
Thư ký có vẻ hơi lúng túng.
Tạ Tri Ý cũng không khó dễ cô ta. Kết hợp với kịch bản và những gì đã xảy ra gần đây, cô đoán người có thể gây ra chuyện này chỉ có thể là tên b**n th** Phó Cảnh Ngôn.
Chuyện lần trước tại cuộc thi vẫn chưa xong, mà tên khốn này lại tiếp tục gây chuyện.
Vì vậy, Tạ Tri Ý không vào trong, mà đứng ngay ngoài cửa, lớn tiếng gọi: "Alo!"
Không gian trở nên tĩnh lặng.
Tạ Tri Ý rất kiên nhẫn.
Khoảng năm phút sau, thư ký đã xấu hổ đến mức lén lút chuồn đi, người bên trong mới thong thả bước ra.
Phó Cảnh Ngôn nhìn thấy cô, ngạc nhiên nói: "Là em à, thật trùng hợp…"
Tạ Tri Ý gật đầu, chờ đến khi gã tới gần thì lập tức đóng sầm cửa lại.
"Rầm!"
Sau cánh cửa vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
[Ting – Điểm hóa ác +500.]
Ái chà, xem ra khá đau đấy.
Tạ Tri Ý thấy an tâm, quay người rời khỏi tòa nhà văn phòng. Khi đi ngang qua thư ký của giám đốc điều hành, cô ta hoàn toàn không dám ngăn lại. Đùa gì chứ! Cú đá hôm đó ai mà không biết chứ!
Vừa bước ra, chợt thấy Thái tử đang khoanh tay, mặt mày cau có đứng dưới gốc cây đối diện.
Tạ Tri Ý ngạc nhiên nhướng mày, tiến tới hỏi: "Sao anh đứng đây? Đợi tôi à?"
Trì Lâm theo phản xạ phủ nhận: "Tại sao tôi phải chờ em."
"À!" Tạ Tri Ý cũng không để ý lắm vẫy tay: "Nói chuyện xong rồi, chúng ta đi thôi?"
Trì Lâm đứng thẳng người, liếc mắt lên tầng lầu: "Sao nói nhanh thế?"
Tạ Tri Ý không muốn kể cho anh nghe về cuộc nói chuyện với Phó Cảnh Ngôn, cô cảm thấy Trì Lâm sẽ nổi đóa lên mất.
"Không muốn nói chuyện nên đã từ chối rồi." Tạ Tri Ý vừa nói vừa nhìn anh, chợt hiểu ra điều gì đó, mỉm cười: "Anh lo lắng à? Lo gì chứ, tôi mạnh lắm mà."
Trì Lâm suy nghĩ một lúc, đúng là vậy – "Nhưng em vẫn có thể bị thương mà."
Vừa nói xong, cả hai đều im lặng một chút.
Trì Lâm chợt nhận ra… trời ơi, sao mình lại nói thế chứ!
Tai anh đỏ bừng lên.
Tạ Tri Ý chớp mắt mấy cái, sau đó không nhịn được cười.
Cảm giác được ai đó quan tâm như vậy… thật là ấm áp.
Trì Lâm như bị lửa đốt, vội vàng đưa cô đến cổng trường rồi vội vã quay về sân tennis.
Lúc này Tạ Tri Ý mới rảnh kiểm tra hệ thống. Không hiểu sao, gần đây chỉ số hóa ác của Trì Lâm tăng lên rất nhanh. Cô thấy mình sắp đủ để mở khóa thẻ kỹ năng mới rồi.
Cô khẽ đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đang rộn ràng, ngẫm thấy kỳ lạ – rõ ràng là chẳng hề có tiếp xúc cơ thể gì mà sao lại tăng nhanh thế này?"
*
Tối đó, trước cửa một hộp đêm sang trọng, Phó Cảnh Ngôn và Tạ Vi Lan, cả hai đều đeo khẩu trang, tình cờ gặp nhau. Lúc đầu, cả hai đều không nhận ra đối phương.
Tạ Vi Lan hơi ngạc nhiên, hỏi: "Anh sao vậy?"
Phó Cảnh Ngôn sờ mũi, đáp: "Không sao đâu, vào thôi."
Gã vẫn đang tức sôi người. Tạ Tri Ý căn bản không cho gã để nói chuyện, cô thật quá đáng...
Nhưng chính cái sự tàn nhẫn đó lại làm gã bị mê hoặc không cưỡng lại được!
May mắn là buổi ăn tối diễn ra khá suôn sẻ. Tạ Vi Lan ngoan ngoãn nghe lời, nhà sản xuất rất hài lòng.
Bản thân Tạ Vi Lan cũng dần đắm chìm vào không khí này.
Ở đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ả, những lời khen ngợi không ngớt, những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng, những người đàn ông giàu có sẵn sàng theo đuổi ả.
Càng uống càng say, Tạ Vi Lan cảm thấy mình như đang bay bổng.
Đến nửa đêm, Phó Cảnh Ngôn cũng uống không ít, ánh mắt mờ mịt xuyên qua làn khói, thoáng nhìn vào gương mặt Tạ Vi Lan, trong phút chốc gã chợt lầm tưởng ả là người khác.
Gã đưa ả về. Tạ Vi Lan tựa vào ghế trên xe, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của gã, trong lòng không khỏi hân hoan – ngay cả anh cũng bị tôi mê hoặc rồi sao?
Khi Phó Cảnh Ngôn tiến đến gần, ả không từ chối nhưng ngay sau đó lại nghe thấy một cái tên khác.
"Tạ Tri Ý, tôi nhất định sẽ có được em!"
Khuôn mặt Tạ Vi Lan thoáng méo mó.
Đây đã là lần thứ hai rồi! Lần đầu là Thượng Quan Sâm, giờ đến cả Phó Cảnh Ngôn cũng...
Tạ, Tri, Ý!
Lúc này, Tạ Tri Ý đang ở nhà chỉnh sửa ảnh các món ăn để đăng lên mạng xã hội thì bất ngờ hắt hơi một cái.
Ngay sau đó, hệ thống thông báo, cô không biết Tạ Vi Lan đang làm gì mà lại giúp cô tăng thêm 800 điểm hóa ác.
[Ting! Giá trị hóa ác đã đạt đến ngưỡng quy định, rớt kỹ năng có thể tùy chỉnh: [Bán vĩnh viễn ‘...’] Thẻ này là một loại buff thể chất có thể tùy ý điền nội dung, miễn sao có lý, thẻ này sẽ ở bên đối tượng mãi mãi.]
Tạ Tri Ý nhướng mày, thẻ kỹ năng này không quá cụ thể nhưng lại mở ra rất nhiều khả năng.
Nếu là về cơ thể thì liệu có phải là xăm mày vĩnh viễn? Làm đẹp vĩnh viễn?
Nghe có vẻ kỳ quái, lại hơi lãng phí.
Vì vậy, Tạ Tri Ý bắt đầu nghĩ theo hướng ngược lại – chỉ trong chớp mắt, hàng tá ý tưởng mới mẻ xuất hiện.
Hệ thống cảm nhận những ý tưởng tiềm năng của cô mà chỉ biết im lặng
Cô cười khẽ, giữ vẻ mặt điềm nhiên như thể chẳng có gì xảy ra: Vậy để xem ai sẽ tự đưa đầu vào họng súng.
*
Hai ngày sau, một chiếc siêu xe cực kỳ sang trọng đỗ trước cổng trường.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một bó hoa hồng khổng lồ bên trong.
"Ôi chao, lãng mạn quá!"
"Không biết cô gái nào may mắn thế nhỉ!" – Người may mắn đó chính là Tạ Tri Ý vừa nhận được cuộc gọi.
Phó Cảnh Ngôn không biết lấy số điện thoại của cô từ đâu, mà khi nghe thấy giọng nói trầm ấm, gợi cảm của gã thì cơn buồn ngủ của Tạ Tri Ý tan biến ngay tức khắc.
"Lần trước em chạy trốn quá nhanh, chúng ta còn chưa kịp nói chuyện tử tế."
Gã hạ giọng, giọng nói đầy vẻ quyến rũ: "Em không tò mò xem tôi có thể mang đến cho em những gì hay sao?"
Tạ Tri Ý cầm điện thoại xa khỏi tai một chút, hỏi thẳng: "Mang đến gì?"
Phó Cảnh Ngôn cười khẩy, nhìn những người phụ nữ đang đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt họ đầy vẻ ngưỡng mộ và mong đợi.
"Nhờ đoạn video kia mà em đã có chút tiếng tăm, giờ nhất định em đang nghĩ làm sao để hot hơn đúng không? Chỉ có tôi mới giúp được em. Tôi có thể cho em tất cả những thứ em không thể tưởng tượng nổi, danh vọng, tiền bạc."
"Và hơn thế nữa, tôi có thể mang đến cho em niềm kh*** c*m tột cùng… khiến em phải nghiện."
"Em không muốn thử cảm giác đó sao, hửm?"
"…" Có lẽ vì quá kinh tởm, Tạ Tri Ý chợt nảy ra một ý tưởng hay ho cho thẻ kỹ năng của mình.
[‘Yếu sinh lý’ vĩnh viễn]! Quá hợp với tên đàn ông chỉ biết nghĩ đến chuyện đó rồi!
Hệ thống "Bíp" một tiếng: [Thân gửi, ‘Yếu sinh lý’ là từ nhạy cảm, có thể bị hệ thống kiểm duyệt vì liên quan đến công kích cá nhân và dễ bị vô hiệu hóa.]
Tạ Tri Ý cảm thấy hơi thất vọng.
Ở đầu dây bên kia, Phó Cảnh Ngôn cảm thấy cô sắp cắn câu rồi, bèn tung ra câu cuối cùng:
"Vậy thì, cô gái, em có muốn lên xe tôi không?"
Tạ Tri Ý nghĩ bụng, thôi bỏ đi yếu sinh lý cũng không gấp gáp gì cả.
Cô nghĩ ra một thứ hay ho hơn.
Hệ thống hỏi: [Ký chủ muốn điền gì vào?]
Tạ Tri Ý gõ vào vài chữ.
Bán vĩnh viễn [Rối loạn tiêu hóa].
Hệ thống: [Đúng là không ai qua được ngài!]
Vài giây sau, chiếc xe sang trọng đắt tiền kia phóng đi vèo vèo.
Trông có vẻ rất vội.
Tạ Tri Ý đứng đó vẫy tay chào.
Cẩn thận đừng có mà làm bẩn cả ghế xe đấy nhé!