Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 2

Tạ Tri Ý thưởng thức những gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ này.

Có nam chính mà cô từng hết lòng theo đuổi, có em gái mà cô phải hy sinh đến mức mặt bị huỷ hoại để cứu – đủ cả. Nhưng nghĩ đến tương lai khi họ hợp lực hành cô ra bã, từ sỉ nhục, c**ng b*c, tra tấn đến đào thận, Tạ Tri Ý chỉ biết nở nụ cười với vẻ mặt khó tả.

Cô “hóa ác” mà chẳng có chút áp lực tâm lý nào. Theo một góc độ nào đó, kẻ luôn coi mình là trung tâm, tùy tiện chơi đùa bỡn với phụ nữ như Thượng Quan Sâm và ả sen trắng hại người hại mình như Tạ Vi Lan, còn đáng khinh hơn cả phản diện.

Không biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, nhưng nét mặt họ hiện giờ đúng là đầy đặc sắc. Tiếc là cái kỹ năng này chỉ có hiệu lực trong thời gian ngắn, Tạ Tri Ý đã chiêm ngưỡng đủ rồi nên rời đi.

Với trực giác nhạy bén của nữ chính sảng văn xuất sắc, cô đã nhận ra rằng nếu lần tới có được thẻ kỹ năng dài hạn và biết cách dùng thì việc tăng điểm hóa ác liên tục và ổn định sẽ không còn là điều khó khăn.

Vừa quay lại quầy dịch vụ, Tạ Tri Ý vừa đề nghị với hệ thống: “Mở chi tiết điểm hóa ác của từng người đi.”

Nếu đã có kỹ năng quét diện rộng, hẳn cũng phải có kỹ năng chọn mục tiêu chứ nhỉ? Mặc dù nam chính chắc chắn là con mồi béo bở nhất, nhưng cô cũng cần biết những người khác có thể mang lại cho mình bao nhiêu điểm. Chơi bài phải biết chọn quân chứ!

Có bảng điểm hóa ác trong tay, cô có thể dễ dàng lập ra bảng xếp hạng để biết vả mặt ai là đáng đồng tiền bát gạo nhất.

Hệ thống cảm nhận được lối suy nghĩ trực diện và cực thực dụng của ký chủ, đáp lại: [Ký chủ yên tâm, hệ thống đã cập nhật chức năng máy dò.]

[Không chỉ giúp ký chủ nắm bắt được ai có phản ứng cảm xúc cao nhất mà còn bổ sung một tính năng quan trọng: theo dõi động thái của nhân vật phản diện. Khi ký chủ đến gần họ, máy dò sẽ báo hiệu. Khoảng cách càng gần, âm thanh càng lớn; khi đã phát hiện, tín hiệu sẽ ngừng.]

Trong nguyên tác không tiết lộ ai là trùm phản diện, chỉ biết người đó xuất hiện, phá banh mọi thứ khiến Thượng Quan Sâm và các nhân vật khác khổ sở, rồi... bốc hơi như chưa từng tồn tại. Tạ Tri Ý đoán với một cuốn tiểu thuyết não phẳng kiểu cũ như này, phản diện lớn chắc cũng chỉ là quân cờ thừa mà tác giả muốn vứt đi lúc nào thì vứt.

Vì đây là một con đường tắt, Tạ Tri Ý vừa đi ra khỏi bệnh viện vừa suy nghĩ về những người có thể là ứng cử viên.

Mối liên hệ giữa cô và cốt truyện bắt đầu từ năm 17 tuổi. Năm ấy cậu cả xấu tính của nhà họ Trì đến đua xe địa hình ở vùng quê, tình cờ gặp cô. Nhờ ngoại hình giống Tạ Vi Lan đến bảy phần, cô mới được nhà Tạ tìm lại. Đến giờ, mới ba năm trôi qua.

Mặc dù chưa xác định được danh tính của phản diện, chí ít cũng chắc chắn rằng người này có mối liên hệ mật thiết với cốt truyện…

Tạ Tri Ý quyết tâm tìm người này càng sớm càng tốt, sau đó xây dựng mối quan hệ thân thiết với người đó.

*

Bên ngoài bệnh viện, một chiếc xe sang trọng màu đen đậu bên lề đường.

Trên hàng ghế sau, một chàng trai trẻ tuổi đang cúi đầu chăm chú xem bản báo cáo sức khỏe trong tay. Làn da anh trắng nhợt, mái tóc đen vuốt keo tạo kiểu, những đường nét khuôn mặt sắc sảo toát lên vẻ nam tính, nhưng đôi mày lại vô thức cau lại, ẩn chứa chút khó chịu và gai góc.

Đó chính là Trì Lâm – Thái tử nhà họ Trì. Hiện là sinh viên năm cuối, dù chưa tốt nghiệp nhưng đã bắt đầu tiếp quản công việc gia đình.

Ngoại trừ tính cách nóng nảy, còn lại thì không gì để chê.

Ngồi yên lặng trên ghế lái là trợ lý Lâm Triết. Anh ấy bất chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi ra khỏi bệnh viện, tay xách đầy túi đồ ăn bổ dưỡng.

Lâm Triết sững sờ nhìn chằm chằm, rồi há hốc mồm.

Anh ấy loay hoay đổi tư thế trên ghế, liên tục ngó qua gương chiếu hậu, cuối cùng mới lên tiếng: "Thưa cậu chủ, tôi vừa thấy cô Tạ Tri Ý."

Bàn tay lật báo cáo tài chính của Trì Lâm khựng lại, rồi anh hừ một tiếng: "Liên quan gì đến tôi?"

Lâm Triết thừa biết – trong mắt cậu chủ nhà họ, ai ai cũng là kẻ ngốc, chỉ có mức độ khác nhau mà thôi. Mỗi lần nhắc tới vị thiên kim nhà họ Tạ có mối quan hệ phức tạp với anh, Trì Lâm đều dùng giọng điệu rất gắt gỏng.

Dẫu vậy, lúc này Lâm Triết vẫn hy vọng cậu chủ chịu nhìn qua một lần, thử gây chút chú ý: "Cô ấy… cô ấy xách nhiều túi đồ bổ dưỡng trông khá nặng."

Trì Lâm mạnh tay lật một trang giấy, gương mặt sa sầm: "Đồ vô dụng, lại hạ mình để nịnh nọt."

Kể từ khi trở về nhà họ Tạ cô gái đã sống rất khổ sở, nấu ăn lấy lòng người thân nhưng bị đổ oan, vì cứu người mà làm hỏng mặt mình. Chưa kể, cô lại thích tên đần nhà Thượng Quan, khiến Trì Lâm mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy khó chịu.

Thấy Tạ Tri Ý dần đi xa, Lâm Triết sốt ruột: “Không phải, cô ấy không phải đến tặng thực phẩm dinh dưỡng đâu... Cậu chủ, ngài thật sự không nhìn thử sao!”

Trì Lâm mất kiên nhẫn ngẩng đầu: “Tôi không...”

Chỉ mới thoáng nhìn, anh như dán chặt mắt ở một nơi, hoàn toàn im bặt.

Trong lòng Lâm Triết rít lên: Đấy, bảo nhìn không nghe! Có người đẹp kìa! Siêu phẩm kìa!!!

Lúc này, Tạ Tri Ý chuẩn bị lên taxi thì bất ngờ nghe thấy tiếng bíp của máy dò.

Phản diện ở gần đây?

Tạ Tri Ý nhanh chóng quay đầu lại nhưng không thấy ai.

Cho đến khi xe Tạ Tri Ý đi xa, Trì Lâm mới vô cảm thu tầm mắt về.

Không khí trong xe trở nên lúng túng.

Lâm Triết cố phá vỡ tình hình: “Ha ha, cô Tạ… thay đổi nhiều nhỉ!”

Ngày trước, khi mới về nhà họ Tạ, cô đã rất xinh rồi, nhưng sau đó bị thương ở mặt, cứ phải để tóc che đi, chẳng còn ai chú ý nữa.

Bây giờ nhìn cô, thật sự là thay đổi hoàn toàn, như thể lột xác vậy...

Người ngồi ở ghế sau im lặng một lúc rồi đột nhiên chửi rủa: “Anh điều tra xem em ấy phẫu thuật sẹo ở thẩm mỹ viện nào thử.”

Lâm Triết không theo kịp suy nghĩ của anh: “Cái... cái gì?”

“Đáng chết, em ấy chẳng có tiền!” Trì Lâm sốt ruột: “Đừng nói là đi viện chui, có giấy phép kinh doanh hay không cũng không biết, nhỡ lại làm hỏng thì chết!”

Mặt Lâm Triết dại ra: “Hả?”

Trọng điểm quan tâm của cậu có phải hơi lệch không?!

*

Ngày hôm đó sau khi Tạ Tri Ý rời khỏi phòng bệnh, Thượng Quan Sâm bần thần hồi lâu.

Không riêng gì anh ta, ngay cả mấy người Chu Vũ Kiệt cũng sững sờ, không ai giúp Tạ Vi Lan chất vấn Tạ Tri Ý tại sao không cầm thực phẩm dinh dưỡng tới!

Vì thế Tạ Vi Lan lập tức làm thủ tục xuất viện rồi đi thẳng đến thẩm mỹ viện làm mặt.

Ả nào ngờ, cô chị từ nông thôn trở về của mình lại lắm mưu kế đến vậy! Biết lén lút tân trang nhan sắc để thu hút ánh mắt của người khác nữa?!

Tạ Vi Lan không cam lòng cắn môi, quả nhiên chị ta vẫn muốn cướp anh Sâm của ả! Tuyệt đối không thể để chị ta đạt được mục đích!

Hai ngày sau, dưới sự lan truyền vô tình hay cố ý của Tạ Vi Lan, cả giới thượng lưu đều nghe tin – Tạ Tri Ý đã đi phẫu thuật thẩm mỹ.

“Đậu má trâu bò thật, vì gả vào nhà Thượng Quan mà nhỏ đó liều mạng luôn?”

“Tớ thấy nó gian xảo phết, hại Vi Lan nhập viện còn mình âm thầm sửa mặt!”

“Đau lòng cho Sâm quá, sau này không thoát được nhỏ nhà quê đó rồi…”

Nghe mấy lời này, Thượng Quan Sâm chỉ cười khẩy.

Anh ta thừa nhận ngày đó mình đã bị thu hút trong thoáng chốc, cô gái Tạ Tri Ý này không đơn giản.

Nhưng muốn dùng mấy thủ đoạn này để trở thành người phụ nữ của Thượng Quan Sâm, đúng là đang mơ giữa ban ngày!

Tạ Tri Ý không hề biết những suy nghĩ trong đầu của mấy người này, cô chỉ tranh thủ thời gian trước khi khai giảng, lên kế hoạch cho nhiệm vụ tăng giá trị hóa ác.

Cô sắp xếp chi tiết mọi phương án đã có, sau đó phân nhánh thực hiện vài phép suy luận. Khi đã nắm chắc, cô lên giường ngủ sớm.

Sáng hôm sau thức dậy, Tạ Tri Ý tràn trề năng lượng. Lúc cô nhìn gương, khuôn mặt căng tràn sức sống lại càng thêm trẻ trung xinh đẹp.

Một ngày mới đã đến, cô phải cố gắng hết mình vì nhiệm vụ!

Hôm nay diễn ra lễ khai giảng Học viện Kimberleyton.

Về ngôi trường này, hệ thống giải thích như sau: [Vì tác giả chưa từng học đại học nên đã tạo ra một trường đại học quý tộc, xếp hạng hàng đầu trên toàn cầu, giảng viên có nền tảng học thuật rất tốt, sinh viên trong trường không giàu cũng quý. Con cái các gia đình giàu nhất như nhà họ Trì, nhà Thượng Quan, nhà họ Đường,… đã tập trung về đây hết.]

[Nói cách khác, ai cũng là bạn học.]

Tạ Tri Ý: “Được rồi.”

Cô rời phòng, chạm mặt Tạ Vi Lan trang điểm tỉ mỉ đến từng sợi lông mi.

Nghiêm túc mà nói, Tạ Tri Ý cũng xem như xa cách lâu ngày mới gặp lại em gái. Hiện tại cảm tình của Tạ Tri Ý dành cho ả, hoàn toàn dựa trên việc ả có thể giúp cô tăng bao nhiêu giá trị hóa ác.

“Chị, buổi sáng tốt lành.” Tạ Vi Lan quan sát Tạ Tri Ý.

Ả vốn tưởng chị gái sẽ ăn diện lộng lẫy, dù gì thì khai giảng cũng là cơ hội tốt để tỏa sáng, nhưng không ngờ Tạ Tri Ý lại để mặt mộc.

Nhưng người chị song sinh này như được trời phú cho dinh dưỡng tốt hơn, không không chỉ ngũ quan tinh tế hơn mà ngay cả vóc dáng cũng đẹp hơn ả! Nên khi Tạ Tri Ý bị hủy dung, ả chỉ cảm thấy sự mất cân bằng ấy cuối cùng đã biến mất là ông trời đã lấy lại những ưu đãi đó.

Nhưng bây giờ cảm giác mất cân bằng đó đã quay về.

“Hôm nay em sẽ lên sân khấu phát biểu, chị sẽ xem chứ?”

Tạ Tri Ý gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Cô còn muốn tìm phản diện đây, chỗ đông người như vậy, dĩ nhiên cô sẽ tới rồi.

“Vậy tốt rồi ạ.” Tạ Vi Lan nở nụ cười.

Ả có thể đứng phát biểu trên sân khấu, còn Tạ Tri Ý chỉ biết ở dưới nhìn. Dù sao tại Kimberleyton, địa vị của hai người cũng cách biệt một trời một vực.

Lúc Tạ Tri Ý bước vào sân trường, vẻ đẹp rạng rỡ của cô lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

“Chà, ai thế nhỉ? Trường chúng ta có người đẹp như vậy hả?!”

“Không hiểu sao mình thấy cô ấy quen quen?”

“Bạn này trông hơi giống Tạ Vi Lan, nhưng mà đẹp hơn...”

“Suỵt! Cẩn thận bị người theo đuổi Tạ Vi Lan nghe được bây giờ!”

Tạ Tri Ý đã quá quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, cô điềm tĩnh bước về phía quảng trường lễ khai giảng.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vừa đủ nghe cắt ngang sự hiếu kỳ của mọi người: “Ôi chao, cái mặt dao kéo kia tưởng mình là ngôi sao màn bạc thật à?”

Tạ Vi Lan khẽ nhếch miệng.

Tạ Tri Ý chẳng buồn quay đầu lại. Cô ta không gọi đích danh ai, nếu cô để ý thì chẳng khác nào tự nhảy vào hố.

Triệu Tân Nguyệt thấy cô không phản ứng, nói năng càng thêm quái gở: “Cho dù có chỉnh sửa đẹp lên thì sao! Chẳng phải vẫn vô dụng à. Ở Kimberleyton, tài năng quan trọng hơn mặt nhé!”

Đợi cô ta nói xong, Tạ Vi Lan mới kéo nhẹ áo của cô ta: “Nguyệt Nguyệt, đừng nói chị tớ như thế!”

Nhưng trong lòng ả lại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn – dù Tạ Tri Ý đã phẫu thuật thẩm mỹ nhưng gu thẩm mỹ, cách ăn mặc, tài năng và mọi thứ khác của cô vẫn thua xa ả. Trong giới thượng lưu, chỉ có gương mặt xinh đẹp thôi là chưa đủ.

Tạ Tri Ý vẫn mặc kệ, đi được một đoạn thì cô khẽ vuốt cằm suy nghĩ.

Cũng đúng nhỉ.

Dùng tài năng để áp đảo, ắt có thể thu hoạch được nhiều giá trị hóa ác hơn…

*

Quảng trường.

Sinh viên từ năm nhất đến năm tư đều tụ họp tham gia lễ khai giảng.

Tạ Vi Lan, với vai trò đại diện sinh viên, bước lên sân khấu với nụ cười ngọt ngào.

“Wow, là chị Tạ Vi Lan, đỉnh thật, đúng chuẩn nữ thần!”

“Nghe nói nhà Thượng Quan và nhà họ Tạ có hôn ước đó, nhìn xem, Thượng Quan Sâm đang ở đằng kia đó!”

“Đúng là cặp đôi hoàn hảo…”

Tạ Vi Lan lạnh lùng nhìn xuống Tạ Tri Ý từ trên cao, sau đó hướng ánh mắt về phía Thượng Quan Sâm – trung tâm của mọi ánh nhìn, rồi chỉnh giọng bắt đầu đọc bài phát biểu.

Tạ Tri Ý liếc nhìn quanh, hơi tiếc vì máy dò của cô vẫn im lìm chẳng báo hiệu gì.

Chẳng lẽ không có nhân vật phản diện nào gần đây hay khoảng cách chưa đủ gần?

Bên khu vực năm tư, Trì Lâm đứng cuối hàng, mặt cau có thấy rõ.

Xung quanh, không ít nữ sinh len lén nhìn về phía anh. Dù gì trong trường cũng chỉ có hai nam thần nổi bật: Thượng Quan Sâm và Trì Lâm, đều là người thừa kế tương lai của hai gia tộc lớn. Mấy cô gái thường mơ mộng so sánh, tự hỏi mình sẽ chọn người nào: Thượng Quan Sâm lịch lãm, cuốn hút hay Trì Lâm lạnh lùng nhưng đầy cảm giác an toàn.

Nhưng Trì Lâm chẳng thèm để tâm chút nào.

Em họ Trì Hướng Dương của anh, cũng là tân sinh viên, chạy tới tìm anh chơi: “Anh, không phải anh không tham gia hoạt động tập thể sao?”

Trì Lâm thu tầm mắt từ một hướng nào đó về: “Mày quản anh?”

“Phải, phải, em không dám hỏi nữa.” Trì Hướng Dương rụt cổ: “Nhưng cô gái đang phát biểu trên sân khấu cũng khá xinh mà!”

Trì Lâm châm chọc: “Xinh cái đầu mày.” Thậm chí còn chẳng bằng ba phần của chị gái.

Anh bảo Lâm Triết điều tra, Tạ Tri Ý không hề đến thẩm mỹ viện, có lẽ vì mặt cô đã hồi phục từ lâu, chỉ là chưa bao giờ để lộ ra.

Hiện tại cô để lộ, khiến tất cả mọi người đều trộm nhìn cô.

Trên sân khấu Tạ Vi Lan đọc xong, tiếng vỗ tay vang lên.

Buổi lễ kết thúc, đám đông giải tán. Đúng lúc này, một nam sinh ôm hoa vội vã tiến tới.

Tạ Tri Ý vừa cất bước, đã thấy một nam sinh kích động đến trước mặt cô.

“Mới một học kỳ không gặp, cậu càng xinh đẹp hơn rồi.” Chàng trai kia cầm hoa: “Tớ nhớ cậu lắm, Vi Lan!”

Tạ Tri Ý đoán chắc cậu ta định làm Tạ Vi Lan tức điên lên đây mà.

Không chỉ nhận nhầm người, mà còn vô tình khen cô đẹp hơn Tạ Vi Lan.

Đúng như dự đoán, hệ thống lập tức thông báo: [Ting! Giá trị hóa ác +20]

Tạ Tri Ý đã sớm lường trước được điều này.

Nhưng ngay sau đó, một loạt âm báo liên tiếp vang lên:

[Giá trị hóa ác đã đạt mức hai, chuẩn bị rớt xuống thẻ kỹ năng thứ hai…]

[Tít – Máy dò khởi động. Phản diện đang đến gần.]

[Tít tít…]

[Tít tít tít…]

Tiếng báo hiệu càng lúc càng lớn.

Tạ Tri Ý nhướng mày: Chuyện gì đây? Phản diện này đang nổi giận à?

-

Lời tác giả:

Ting ting ting, nam chính xuất hiện rồi đây!

Bình Luận (0)
Comment