Tạ Tri Ý không ngờ đối phương lại phản ứng mạnh mẽ đến thế, trực tiếp tặng cô cả mấy nghìn điểm hóa ác, có vẻ thực sự rất đau lòng.
Tuy nhiên, mọi người không vội quay về ngay mà tạm dừng để nghỉ ngơi. Với những người còn lại, ngoài Trì Lâm và Tạ Tri Ý, điều này không khác gì kéo dài thời gian chịu phạt công khai.
Bởi vì Thái tử không chỉ ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái mà còn rất thích thú khi ngắm nhìn cảnh tượng đau khổ của họ.
Dù gì bình thường họ đều là những kẻ đàng hoàng, nay rơi vào tình cảnh như thế này thật hiếm thấy, huống chi trong đó còn có cả tình địch cũ của anh.
Tại sao lại là "cũ"?
Thái tử ung dung ngồi trên ghế, gác chân, tỏ vẻ rất thoải mái – tất nhiên là vì với vẻ ngoài hiện tại của Thượng Quan Sâm, anh dùng mười cái đầu cũng không tin Tạ Tri Ý còn để ý.
"Em nói xem sao mấy người này chịu đựng giỏi vậy?" Trì Lâm chọc chọc Tạ Tri Ý đang yên tĩnh uống nước bên cạnh: "Có thể khiến bản thân đói đến mức này sao?"
Tạ Tri Ý: Tôi biết đấy nhưng mà không nói đâu.
"Ừm… chắc là do vận xui thôi." Tạ Tri Ý trả lời.
Thượng Quan Sâm nghe thấy, lập tức ngồi thẳng lưng: "Quả thật, vận may của chúng tôi không được tốt lắm, hơn nữa tôi còn chẳng may bị thương giữa chừng…"
Tạ Vi Lan lập tức nói: "Đúng vậy, anh Sâm có thể kiên trì đến bây giờ, đã cực kỳ tuyệt vời rồi!"
Thượng Quan Sâm cảm động nhìn ả: "Vi Lan, cũng là nhờ có em ở bên cạnh, anh mới có thể bước ra."
Tạ Vi Lan nhất thời cảm thấy nỗi khổ hai ngày nay của mình không uổng phí! Quả nhiên Thượng Quan Sâm lại mở lòng với ả!
Tạ Vi Lan nhân cơ hội nép vào lòng anh ta: "Anh à, em biết mà, chúng ta chỉ còn lại nhau…"
Thượng Quan Sâm vô cùng xúc động, ôm ả vào lòng, đồng thời liếc mắt nhìn về phía Tạ Tri Ý. Nhìn cảnh hai người họ hoạn nạn có nhau, tình cảm chân thành, chắc hẳn ả sẽ ghen tỵ chứ?
Tạ Vi Lan rúc trong lòng Thượng Quan Sâm, ngầm đắc ý nhìn sang phía chị gái.
Kết quả lại thấy, Tạ Tri Ý lấy một gói hạt dưa nhỏ từ trong ngực ra, xé mở đưa cho Thái tử.
Lúc này, mọi người xung quanh đều có cùng một suy nghĩ:
Mẹ nó, bọn họ còn có cả hạt hướng dương!! Lại còn để dành không ăn hết nữa!!
Chết tiệt!
Trì Lâm hứng một nắm hạt hướng dương thành đống nhỏ trong lòng bàn tay, vội vàng đổ lại: "Nhiều quá nhiều quá, để lại một ít cho em."
Sau đó anh vừa cắn hạt dưa vừa ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sâm và Tạ Vi Lan đang ôm nhau, chậc chậc cảm thán: "Trên người đầy đất và cỏ, hai người không thấy dơ à."
Thượng Quan Sâm: "…"
Tạ Vi Lan: "…"
Hai người im lặng buông nhau ra.
Tạ Tri Ý suýt bật cười.
…
Xe buýt quay về trong sự yên tĩnh kỳ lạ.
Nếu như chỉ là chịu khổ hai ngày thì còn tốt, nhưng vấn đề là lúc mình chịu khổ, người khác lại đang ăn uống vui chơi, tâm trạng không thể nào bình tĩnh được!
Cuối cùng đa số mọi người đều mở to mắt trừng trừng trở về nội thành.
Thượng Quan Sâm thật sự rất mệt mỏi, từ cơ thể đến tâm can đều mệt mỏi.
Kết quả là khi anh ta xuống xe, thấy Phó Cảnh Ngôn tựa vào cửa xe đứng chờ, tâm trạng càng thêm sụp đổ.
Anh ta đường đường là công tử nhà họ Thượng Quan, lại bị tình địch bắt gặp trong trạng thái quẫn bách nhất của mình! Đây nhất định là do ông trời đang ghen tị với anh ta!
Phó Cảnh Ngôn nhìn thấy Thượng Quan Sâm, hơi sửng sốt rồi mới nhếch môi.
Vì một số lý do cá nhân không thể nói ra, nên gã không tham gia hoạt động cắm trại lần này. Nhưng điều đó không có nghĩa là gã không tò mò.
Bây giờ thấy Thượng Quan Sâm bị hành hạ đến mức này, gã càng mong chờ được gặp Tạ Tri Ý.
Nhân lúc cô yếu ớt chật vật, nếu bước lên ân cần hỏi han, chắc chắn có thể rút ngắn khoảng cách của hai người – mà lần này, rõ ràng Thượng Quan Sâm không thể sánh bằng gã.
Phó Cảnh Ngôn đi ngang qua Thượng Quan Sâm, mỉm cười hỏi: "Tạ Tri Ý đâu?"
Thượng Quan Sâm nhếch môi, ánh mắt bộc lộ vẻ bá đạo: "Anh đừng mơ sẽ thu hút được sự chú ý của cô ấy!"
Phó Cảnh Ngôn nhún vai: "Đây không phải chuyện cậu có thể ngăn cản."
Gã mong ngóng đi tới ngoài cửa xe, lần lượt thưởng thức tình trạng thê thảm của mọi người, lúc nhìn thấy Tạ Vi Lan cũng nhướng mày, cười ranh mãnh.
Cuối cùng gã thấy Thái tử nhà họ Trì bình tĩnh, lãnh đạm.
Sau lần hai người gặp nhau ở phòng ăn riêng, họ chưa chạm mặt lần nào, nhưng xuất phát từ trực giác của một người đàn ông, ngay từ giây phút đầu tiên gã đã nhận ra ý thù địch từ anh.
Trì Lâm lãnh đạm nhìn gã một cái, không nói gì, xoay người đưa tay vào trong xe.
Tạ Tri Ý rất tự nhiên nắm lấy tay anh, rồi vài bước nhảy xuống bậc thang của xe buýt.
Sau đó hai người cùng nhau nhìn Phó Cảnh Ngôn.
Không biết vì sao, trong nháy mắt, Phó Cảnh Ngôn bỗng mãnh liệt cảm nhận được cảm giác mình như chiếc bóng đèn, như thể gã đứng ở đây hoàn toàn là đồ thừa.
Trì Lâm nhướng mày, kênh kiệu: "Lại là anh à? Có việc gì?"
Ngược lại, Tạ Tri Ý có thể hiểu vì sao gã lại có mặt ở đây, dù sao màn đấu đá giữa nam chính và nam phụ vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng cô rất bình tĩnh – hiện tại người Tạ Tri Ý không lo lắng nhất chính là Phó Cảnh Ngôn, dù sao thẻ bán vĩnh viễn sẽ phát huy tác dụng mãi, không giống thẻ trầm cảm sử dụng lâu sẽ sinh kháng thể.
Nghĩ vậy thì, Phó Cảnh Ngôn cũng thật đáng thương.
Phó Cảnh Ngôn không thấy sự yếu ớt chật vật như trong tưởng tượng, quan sát hai người họ: "Xem ra, cậu Trì đây chăm sóc cho Tri Ý rất tốt."
Trì Lâm: "Con mẹ nó, anh có biết nói tiếng người không?"
Giọng điệu kiểu này là sao? Nói cứ như thể Tạ Tri Ý là người nhà mấy người vậy?
Phó Cảnh Ngôn cười cười: "Chẳng lẽ không phải sao."
Trì Lâm hừ một tiếng cười, mang theo cảm giác ưu việt nhìn từ trên cao xuống: "Là em ấy chăm sóc tôi."
Tạ Tri Ý trầm mặc một lát, thầm nghĩ, tôi làm chứng, đây là sự thật.
Phó Cảnh Ngôn nghe xong cũng trầm mặc.
Đột nhiên gã có hơi hối hận vì đã không đăng ký tham gia hoạt động lần này.
Có thể được Tạ Tri Ý đích thân chăm sóc…
Chết tiệt, chua quá.
…
Hoạt động cắm trại lần này kết thúc tốt đẹp.
Ngoại trừ ba nữ sinh bỏ cuộc lúc đầu, toàn bộ những người còn lại đều kiên trì đến cùng. Mặc dù tâm trạng của mọi người rất khác nhau, nhưng đều nhận được phần thưởng hoàn tiền từ ban tổ chức.
Đối với việc này, Tạ Tri Ý cực kỳ hài lòng.
[Ting! Thẻ kỹ năng đã đến hạn, ký chủ mất quyền sử dụng.]
Tạ Tri Ý rất không nỡ rời không gian 7-8m² kia, nhưng trước khi hết hạn cô đã chuyển đồ mình mua ra ngoài.
[Đồng thời, chúc mừng ký chủ đã thuận lợi đảo ngược cốt truyện, hoàn thành phó bản nhiệm vụ, hệ thống tự động khen thưởng 50 ngàn điểm giá trị hóa ác~]
Tạ Tri Ý: Cảm ơn nha, cảm ơn.
Hoạt động cắm trại dã ngoại này thực sự vượt quá giá trị vật chất, tương đương với việc cô không tốn đồng nào mà được vui chơi thoải mái một chuyến, kiếm được điểm hóa ác mà bình thường một tháng cũng không kiếm nổi, còn đạt được hai tấm thẻ kỹ năng.
Chỉ là, chẳng có gì gọi là đảo ngược cốt truyện cả, cũng chỉ là hủy bỏ tình huống nam chính phải lựa chọn giữa nữ chính và nữ phụ, nhưng về bản chất cũng không ảnh hưởng đến việc triển khai cốt truyện tiếp theo.
Nếu Tạ Tri Ý nhớ không lầm, tiếp theo đây nhà Thượng Quan sẽ chính thức đẩy mạnh việc liên hôn, vì thế còn tổ chức tiệc cho giới nhà giàu – nói một cách thông thường, chính là buổi tuyển phi.
Tạ Tri Ý cạn lời.
Đã là năm bao nhiêu rồi, còn làm bộ tuyển phi? Thật sự nghĩ là nhà mình có ngai vua cần được thừa kế chắc?
Nhưng không thể phủ nhận, những người trong thế giới này đa phần đều rất phù hợp với việc này, ví dụ như cô ả sát vách phòng cô đang nóng lòng muốn thông qua buổi cắm trại dã ngoại để giành phần thắng. Một bên ôm mộng giới giải trí, một bên cố gắng làm phu nhân nhà họ Thượng Quan.
Trong nguyên tác, nam chính truyện sến sẩm tuy rằng trong lòng đã yêu nữ chính, nhưng đồng thời cũng không từ chối những cám dỗ khác. Đặc biệt là tình cảm với Tạ Vi Lan ngày càng nóng lên, để lại nữ chính là vị hôn thê phải chịu đựng nỗi đau khổ.
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, nữ chính vẫn lựa chọn cứu anh ta khi Thượng Quan Sâm gặp nguy hiểm, sau đó lại diễn ra cảnh nam chính hiểu lầm là nữ phụ đã cứu mình, cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ phát hiện hóa ra là nữ chính – đủ các tình tiết máu chó.
Đương nhiên, những chuyện này đều không thể xảy ra. Hoặc là nói, sẽ không xảy ra dưới hình thức như vậy.
Việc Tạ Tri Ý cần làm chính là tích cực thay đổi cốt truyện, sớm ngày kiếm đủ 1 triệu điểm, sau đó có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống.
Hệ thống: [Đang kết toán cho ngài giá trị hóa ác của phó bản lần này.]
Trải qua đêm đầu tiên, Tạ Tri Ý biết đó nhất định là một con số đáng sợ. Ngày hôm sau, cô và Trì Lâm đều ngắm phong cảnh chơi đùa, cô cũng không chú ý đến số liệu nữa.
Hệ thống kẹt hơn nửa ngày, cho ra kết quả: [Trong nhiệm vụ lần này, dao động cảm xúc của các nhân vật khác và tín hiệu từ tháp tín hiệu phản diện cung cấp thêm, tổng cộng gia tăng 170377 điểm giá trị hóa ác.]
Tạ Tri Ý nằm bẹp ra đất.
Cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn! Nhiệm vụ 1 triệu không còn là giấc mơ nữa!
Cô cảm động một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra, hỏi hệ thống: "Mà này, lúc tôi và Trì Lâm đi cắm trại, rõ ràng chúng tôi không có tiếp xúc thân thể, thế mà đôi khi tốc độ tăng điểm lại còn cao hơn cả khi tiếp xúc vật lý, tại sao lại thế?"
Hệ thống trầm mặc một chút: [Thực ra, vẫn có cách để tăng điểm nhanh hơn tiếp xúc vật lý đấy.]
Tạ Tri Ý: "Cái gì? Còn có cách trực tiếp hơn cả tiếp xúc vật lý?"
Hệ thống hướng dẫn: [Đúng vậy, từ góc độ giao tiếp giữa người với người, còn gì sâu sắc hơn tiếp xúc vật lý?]
Tạ Tri Ý gãi đầu: "Đánh nhau à?"
Hệ thống: [...]
Tuyến tình cảm nát bét của nữ chính sảng văn! Quả nhiên không phải dạng vừa đâu!!
Tạ Tri Ý nghĩ rằng hệ thống không thể giải thích rõ hơn, đành chuyển sang suy nghĩ về những việc khác.
Bây giờ cô ấy có hai thẻ kỹ năng, còn thẻ đặc trưng thì cần phải theo dõi cốt truyện mới biết được nên điền gì. So sánh ra thì thẻ phun lửa thú vị hơn.
Cốt truyện sau này sẽ càng thêm kịch tính và trưởng thành hơn. Phun lửa... trong những tình huống nào thì cần dùng đến miệng nhỉ?
Tạ Tri Ý đắm chìm trong suy nghĩ.
…
Sau chuyến cắm trại, mọi thứ ở Kimberleyton lại trở về như cũ.
Vừa tan học, mấy đứa hẹn nhau ra căn tin.
"Thật vậy sao? Hai người thực sự tìm được hạt dưa à?"
Trì Hướng Dương không tham gia chuyến đi, nên tò mò đến mức ngứa ngáy cả lòng.
Đường Bắc Thanh cũng đứng bên cạnh nghe ngóng: "Tôi nghe nói chuyến cắm trại này cực kỳ thiếu thốn đó chứ? Mấy đứa trong nhóm toàn đăng đàn than thở và khóc lóc, sao hai người lại may mắn thế?"
Tạ Tri Ý chỉ cười mà không nói.
Trì Lâm ngồi cạnh cô, vẻ mặt đắc ý như một ông cụ non: "Người ta gọi là trời sinh đã vậy, may mắn cứ thế mà tới thôi."
Đường Bắc Thanh đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, rồi từ từ nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Có gì đó khác lạ rồi.
Trì Hướng Dương chẳng để ý gì, vẫn cứ hỏi liên tục: "Rồi sao nữa, hai người còn nướng khoai lang không?"
"Có chứ." Trì Lâm hừ hừ cười: "Khoai lang vừa đào lên, nướng ngay tại chỗ, ngọt đến nỗi làm mấy đứa nhỏ bên cạnh khóc thét lên."
Trì Hướng Dương nghe xong thì gào thét: "Ôi trời ơi, thế chẳng khác nào đi picnic cả! Hu hu hu, sang năm em nhất định phải tham gia!"
Lúc này Tạ Tri Ý mới ngẩng đầu, muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Tri Ý nghe vậy mới ngẩng đầu lên, định nói gì đó rồi lại thôi.
Này này, không phải đơn giản như vậy đâu em ạ.
Trì Lâm chế giễu: "Mày mà đi thì chắc là giống Thượng Quan Sâm lắm, vừa ngã sõng soài lại còn ăn không no."
Trì Hướng Dương: "QAQ?"
Tạ Tri Ý thấy thế mới yên tâm ăn tiếp. Ăn xong, cô vừa đưa tay lên thì Trì Lâm đã nhanh tay rút khăn giấy đưa cho cô.
Tạ Tri Ý cũng chẳng khách sáo, nhận lấy lau miệng.
Cả hai ở trong rừng sâu mấy ngày liền, từ leo núi đến lội sông đều phải giúp đỡ lẫn nhau, nên giờ làm những việc này đã trở nên quen thuộc vô cùng.
Đường Bắc Thanh ngồi đối diện, nhìn thấy sự ăn ý giữa hai người thì nghĩ thầm: Trước kia mình mạo hiểm báo cho Tạ Tri Ý biết Trì Lâm bị bệnh, quả nhiên không uổng phí.
Đường Bắc Thanh ho khan vài tiếng: "Vậy mấy ngày đó chỉ có hai người ở với nhau à?"
Tạ Tri Ý đáp một cách tự nhiên: "Đúng rồi."
Trì Lâm cũng gật đầu, vẻ mặt đắc ý: "Đúng rồi."
Trời đất ơi, cái kiểu vợ chồng son này là sao đây??
Đường Bắc Thanh cảm thấy mình sắp bị lóa mắt rồi.
Anh ấy làm như không thấy vẻ mặt đắc ý của Trì Lâm, bèn lảng sang chuyện khác: "Giáng sinh sắp tới rồi đó, tiệc Giáng sinh ở Kimberleyton rất hoành tráng đấy nhá! Mọi người có ý định biểu diễn gì không?"
Trì Tường Dương rất hào hứng: "Em làm được! Em có thể rap một đoạn ngay tại chỗ!"
Đường Bắc Thanh mỉm cười nhìn qua hai người kia: "Hai vợ chồng các cậu – à không, hai cậu thì sao?"
Trì Lâm khoanh tay, tỏ vẻ không hứng thú, Tạ Tri Ý cũng có biểu cảm tương tự.
Đường Bắc Thanh khích lệ nhìn Tạ Tri Ý: "Tôi chưa từng nghe em đánh đàn piano trực tiếp bao giờ, chơi một bản đi nào – hoặc là có tài năng gì khác cũng có thể biểu diễn tự do!"
Tạ Tri Ý vốn dĩ không hứng thú, nhưng nghe thấy từ "tài năng", cô chợt nhớ ra một điều gì đó.
Cô chọc chọc hệ thống, hỏi: "Cái thẻ [Tài năng: ___] đó dùng như thế nào?"
Hệ thống đáp: [Thẻ [Tài năng: ___], nếu chọn giữ lâu dài, sẽ có được kỹ năng tài năng mà người dùng điền vào, nhưng sức mạnh sẽ yếu hơn. Nếu chọn sử dụng tức thời, sẽ tăng cường cực độ tài năng đó, trở thành tài năng mà người sở hữu thẻ phải thể hiện và tự hào trong những dịp đặc biệt.]
Tạ Tri Ý: Ồ… đã hiểu rồi.
Vừa lúc đó, ở cửa nhà ăn, Tạ Vi Lan và Thượng Quan Sâm đi cùng nhau.
Sau sự kiện phát thanh tự hủy lần đó, đây là lần đầu tiên hai người xuất hiện cùng nhau trước công chúng, có vẻ như đang muốn gửi một tín hiệu gì đó.
Tạ Vi Lan bước đi giữa Kimberleyton, một lần nữa cảm nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng, hưng phấn đến nỗi khẽ run rẩy.
Ả nhất định sẽ trở thành tâm điểm của đám đông một lần nữa! Nắm lấy mọi cơ hội thể hiện để khắc sâu hình ảnh nữ thần!
"À đúng rồi – nghe nói nhà họ Thượng Quan sắp chọn con dâu."
Đường Bắc Thanh cũng nhìn về phía đó, rồi quay lại nháy mắt với Tạ Tri Ý: "Em gái em phải cố gắng lên nhé – dù Thượng Quan Sâm cũng chỉ vậy thôi, nhưng muốn gả vào nhà họ Thượng Quan thì không ít người đâu."
Tạ Tri Ý mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô nhất định sẽ giúp đỡ Tạ Vi Lan và Thượng Quan Sâm đến với nhau.
… Lần này tặng tài năng gì nhỉ?
Trì Lâm hoàn toàn không quan tâm đến hai người họ, anh đang nghĩ về một vấn đề khác.
Khi Đường Bắc Thanh và Trì Tường Dương đi khỏi, Trì Lâm đi chậm lại, nhìn Tạ Tri Ý, ho khan hai tiếng.
Tạ Tri Ý biết anh ho là có chuyện muốn nói, nên dừng lại.
Trì Lâm giả bộ bình tĩnh hỏi: "Giáng sinh, em muốn quà gì?"
Tất nhiên, nói rõ ý định là tốt, nhưng anh không thể làm theo ý của Tạ Tri Ý hoàn toàn được, anh sẽ tự mình suy nghĩ.
Anh hỏi như vậy chỉ là muốn bày tỏ một cách kín đáo – dù sao thì họ cũng đã ngủ cùng nhau rồi mà! Tặng quà Giáng sinh cho nhau chẳng phải là điều đương nhiên sao.
Tạ Tri Ý "à" một tiếng, hơi ngẩn ngơ: "Ồ ồ."
Lúc nãy cô chỉ nghĩ đến việc biểu diễn ở buổi dạ hội Giáng sinh, quên mất chuyện tặng quà cho bạn bè. Cô có thể suy nghĩ thêm về món quà cho người khác, nhưng khi được hỏi muốn gì…
Trì Lâm nhìn cô chằm chằm: "Hửm?"
Tạ Tri Ý suy nghĩ một lúc: "Hay là anh tìm việc làm cho tôi đi?"
Trì Lâm: "?"
Em ấy có hiểu ý mình không vậy???
Hệ thống: [Không.]
…
Ở một nơi khác, Phó Cảnh Ngôn cũng đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho Tạ Tri Ý vào dịp Giáng sinh.
Gã chưa bao giờ quan tâm đến một người phụ nữ đến thế.
Đó có lẽ là bản năng chinh phục của đàn ông! Từ Thượng Quan Sâm đến giờ có thêm Trì Lâm, mọi thứ trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Ít nhất thì hiện tại, Tạ Tri Ý chưa hề tỏ ra thích ai trong số họ.
Phó Cảnh Ngôn gọi điện cho thư ký: "Đi đặt chiếc túi mới nhất của nhà H, chọn phụ kiện đi kèm đẹp nhất đấy."
Thư ký vừa ngạc nhiên vừa tràn ngập sự hâm mộ.
Cô gái nào mà không thích túi xách cơ chứ?
Gã muốn Tạ Tri Ý trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất!
Cúp điện thoại, Phó Cảnh Ngôn mỉm cười hài lòng.
Không lâu sau, gã lại cầm tờ giấy lên…rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
-
Ở ngoại ô, một bệnh viện tư nhân rất kín đáo.
Trì Lâm đóng sầm cửa xe, cau mày bước vào.
Các điều dưỡng nhận ra anh, cung kính chào: "Cậu Trì."
Trì Lâm phẩy tay: "Tầng mấy?"
Điều dưỡng trả lời: "Vẫn là khoa tim mạch, phòng VIP 307."
Trì Lâm không có biểu cảm gì, đi thẳng đến phòng bệnh.
"Thằng nhóc hỗn! Cửa cũng không biết gõ à?"
Người đàn ông nằm trên giường vỗ đùi, mắng chửi.
Trì Lâm hừ lạnh: "Đừng giả vờ nữa."
Ông nội anh mỗi năm đều giả bệnh năm lần, mỗi lần ở một khoa khác nhau, Trì Lâm đã quá quen rồi.
Ông nội giả vờ ho vài tiếng, nói: "Nhà họ Thượng Quan sắp chọn con dâu rồi đấy, nó còn nhỏ hơn cháu một tuổi."
Trì Lâm không kiên nhẫn: "Liên quan gì đến cháu."
Ông cụ Trì lại vỗ vỗ đùi: "Cháu cũng 22 rồi! Chuyện này để ông tính, dù sao cũng tốt hơn để ba cháu tính."
Sắc mặt Trì Lâm càng khó coi: "Ông ấy cũng không xen vào nổi."
"Thằng khốn này." Ông cụ Trì nhìn cháu trai, nói: "Con gái nhà họ Trần nhỏ hơn cháu một tuổi, mới trở về từ Cambridge, tên Bội Bội, người cũng xinh đẹp ngoan ngoãn, ông hẹn ngày mốt gặp mặt giúp cháu rồi."
Trì Lâm trực tiếp đanh mặt đứng lên: "Bội Bội? Cháu còn là Bảo Bảo đây này, không đi!"
Ông cụ Trì nhìn anh, nheo mắt chuyển đề tài: "Nghe nói hai ngày trước cháu tham gia cắm trại dã ngoại, ở chung với con nhóc nhà họ Tạ kia à?"
Trì Lâm cũng nheo mắt, gương mặt sắc cạnh, mang theo chút sắc bén.
"Là cái đứa ở nông thôn năm đấy…"
Trì Lâm lười nói chuyện với ông cụ về Tạ Tri Ý, trực tiếp rời đi: "Công việc cháu sẽ thực hiện tốt, những chuyện khác ông bớt xen vào đi."
Ông cụ Trì ở sau lưng giận dữ mắng: "Dù sao cháu cũng phải đi gặp Bội Bội cho ông! Nghe rõ chưa!"
Trì Lâm chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế đi thẳng.
Thái tử đi ra hành lang khoa tim não biểu cảm mới bình tĩnh lại, trong lòng mắng ông cụ ở nhà một trận.
Không biết tại sao, rất muốn gọi điện thoại cho Tạ Tri Ý. Nhưng lại có chút do dự.
Trong chốc lát, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phó Cảnh Ngôn vừa nhìn thấy Trì Lâm, lập tức nghĩ đến túi xách mình muốn tặng cho Tạ Tri Ý đã mua được. Nhân viên bán hàng đã khẳng định đây là phiên bản giới hạn, cả nước chắc chắn không có cái thứ hai.
Vậy nên, Phó Cảnh Ngôn vô cùng tự tin rằng mình sẽ chiến thắng Trì Lâm hay Thượng Quan Sâm trong cuộc chiến giành tình cảm của Tạ Tri Ý.
Gã nở một nụ cười đắc ý, kiểu nụ cười mà mấy thằng tình địch hay dành cho nhau, rồi chào Trì Lâm.
Trì Lâm liếc mắt nhìn về phía sau Phó Cảnh Ngôn, lần đầu tiên có vẻ hơi thân thiện.
"Cố lên nhé!" Thái tử nói.
Câu nói của Trì Lâm khiến Phó Cảnh Ngôn cứng họng.
Sau đó nhìn theo ánh mắt của Trì Lâm, rồi mới phát hiện ra mình đang đứng ngay dưới biển hiệu của một khoa.
Mấy chữ to rõ ràng trên biển báo hiện lên trong tầm mắt.
Khoa Hậu Môn Trực Tràng.
Phó Cảnh Ngôn: "..." Cái quái gì thế này?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Lâm: Chuyện nhỏ thôi, chẳng đáng sợ gì.