Phó Cảnh Ngôn đặc biệt chọn bệnh viện tư nhân này vì tính bảo mật cao.
Nghĩ đến việc một người đàn ông được mệnh danh là gợi cảm nhất lại gặp phải vấn đề về sức khỏe như vậy, gã tuyệt đối không muốn ai biết!
Hôm nay, bác sĩ thông báo rằng nguyên nhân gây ra tình trạng tiêu chảy của gã vẫn chưa rõ, vì vậy cần phải ăn uống thanh đạm và giữ tinh thần thoải mái. Do đã quen với dịch vụ cao cấp từ lâu, Phó Cảnh Ngôn hoàn toàn không lo lắng về vấn đề rò rỉ thông tin.
Nhưng không ngờ lại gặp phải Trì Lâm!
Thậm chí còn đúng lúc ở cửa phòng khám!!!
Phó Cảnh Ngôn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười gật đầu: "Ồ, tôi có một người bạn, đang gặp vấn đề tương tự."
Trì Lâm, vốn đang cảm thấy khó chịu, giờ lại tỏ ra hứng thú, gật đầu: "Ồ, bạn à..."
Phó Cảnh Ngôn bình tĩnh nói tiếp: "Đúng rồi, không ngờ lại tình cờ gặp được cậu Trì ở đây, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao…"
Gã còn chưa nói hết câu, trợ lý nam đã vội vàng cầm tài liệu chạy tới từ phía sau: "Sếp, ở đây còn cần chữ ký của anh!"
Phó Cảnh Ngôn: "..."
Gân xanh trên trán gã giật giật.
Trì Lâm gần như viết mấy chữ "Tôi cười anh là đồ ngu" lên mặt.
Anh nhìn Phó Cảnh Ngôn cười gượng, vẻ mặt ân cần nói: "Ồ, bạn của anh còn cần anh ký kìa, anh nhanh đi đi."
Phó Cảnh Ngôn miễn cưỡng nói: "Cậu Trì đi thong thả."
Trì Lâm đi chậm rãi, dáng vẻ ung dung tự đắc. Ra khỏi phòng khám mới gọi điện cho Tạ Tri Ý.
Đối xử với tình địch, phải dùng cách này, giết sạch!
"Đoán xem tôi vừa gặp ai?" Thái tử gia hả hê hỏi.
Tạ Tri Ý đang trả lời bình luận trên Weibo, lười nhác đáp: "Ai?"
Trì Lâm làm vẻ bí hiểm: "Tôi gặp Phó Cảnh Ngôn ở bệnh viện, em đoán xem anh ta đến làm gì?"
"Hử?" Tạ Tri Ý ngẩng đầu lên: "Anh đến bệnh viện? Anh bị làm sao vậy?"
Trì Lâm sững sờ một lúc.
Điện thoại bên kia cũng im lặng chờ câu trả lời.
Một lúc sau, Trì Lâm mới hoàn hồn, chợt cảm thấy như mình vừa ăn một viên kẹo ngọt, ngọt từ đầu lưỡi lan ra khắp nơi.
"Tôi không sao cả." Anh không nhịn được cười, nói: "Tôi không sao."
Mặc dù Tạ Tri Ý đang trên đường đến kết cục "chết vì suy thận", nhưng cô vẫn lo lắng hơn cho tình trạng thể chất của Trì Lâm. Phản ứng của Trì Lâm sau trận đấu thể thao vừa qua làm cô khá bất ngờ.
"Vậy tại sao anh lại đến bệnh viện?" Tạ Tri Ý hỏi.
Trì Lâm: "Tôi đi thăm ông nội, ông ấy bảo..."
Giữa chừng, Trì Lâm chợt nhận ra không nên nói với Tạ Tri Ý về những sắp xếp của gia đình mình.
Dù sao thì anh cũng không định tuân theo sự sắp xếp đó.
"--Không có gì đâu." Trì Lâm chuyển chủ đề, giọng điệu vẫn đầy vẻ đắc thắng, cố ý hỏi cô: "Sao em không quan tâm đến Phó Cảnh Ngôn chút nào vậy?"
Tạ Tri Ý ngáp một cái: "Quan tâm anh ta làm gì."
Trì Lâm thầm nghĩ, không quan tâm anh ta nhưng lại quan tâm anh.
Anh cảm thấy như mình đang bay lên.
Thái tử ho khan hai tiếng, quyết định chèn ép tình địch đến cùng: "Tôi thấy anh ta đi khoa hậu môn trực tràng, hình như chỗ đó có vấn đề."
"Hả?" Tạ Tri Ý ngẩng đầu lên.
Khoa hậu môn trực tràng?
Cô nhỏ giọng hỏi hệ thống: "Thẻ buff vĩnh viễn sẽ có ảnh hưởng gì không?"
Hệ thống trả lời rất khách quan: [Có thể ảnh hưởng đến một số chức năng cơ thể.]
Lương tâm của Tạ Tri Ý có chút áy náy.
Cô quyết định sẽ quan sát Phó Cảnh Ngôn thêm một thời gian nữa. Nếu gã ngoan ngoãn thì cô cũng có thể thu hồi cái thẻ này.
"Ngạc nhiên không?" Trì Lâm cười ha hả: "Tôi cũng rất ngạc nhiên."
Tạ Tri Ý: "Ngạc nhiên ngạc nhiên, quả thật rất ngạc nhiên."
Trì Lâm: "Vậy sau này nhớ tránh xa anh ta ra nhé."
Tạ Tri Ý: "Được rồi được rồi."
Cúp máy, cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy với tính cách phong lưu của Phó Cảnh Ngôn thì chuyện không đơn giản như vậy.
…Dù sao thì, gã vẫn sẽ tiếp tục gây rắc rối.
Thôi kệ, cứ để gã tiếp tục đi khám hậu môn trực tràng đi.
Ừm, đúng rồi.
—
Vì gần đây Thượng Quan Sâm và Tạ Vi Lan đã làm lành, nên anh ta lại thường xuyên đến nhà họ Tạ. Đây quả là một tin vui đối với gia đình họ Tạ đang gặp khó khăn về kinh tế.
Ba mẹ Tạ trực tiếp coi anh ta như khách quý, muốn cả nhà cùng phục vụ anh ta. Tất nhiên, họ không thể bắt Tạ Tri Ý vào bếp. Vì vậy, bữa tối đều được đặt từ nhà hàng và mang đến nhà.
Nhìn thấy Tạ Vi Lan đang nép mình bên cạnh Thượng Quan Sâm một cách đáng yêu, ba Tạ lại nảy ra ý định.
Câu chuyện hôn ước giữa hai nhà từ nhiều năm trước đã không còn giá trị và cái danh "Vợ sắp cưới" của Tạ Tri Ý cũng chỉ còn trên danh nghĩa. Nhưng sau chuyến đi cắm trại gần đây, Tạ Vi Lan đã khiến Thượng Quan Sâm cảm động và cả hai đã có những trải nghiệm đặc biệt...
Ba Tạ nở một nụ cười hiền lành, chủ động hỏi Thượng Quan Sâm: "Bác nghe nói bố của cháu, ông Thượng Quan, đang tìm một cô dâu cho cháu và dự định tổ chức một bữa tiệc lớn. Không biết cháu đã có người trong mộng chưa?"
Thượng Quan Sâm dừng lại một chút, còn Tạ Vi Lan thì ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Anh ta lộ ra vẻ mặt phức tạp, nói: "Có."
Ba Tạ tranh thủ cơ hội: "Mặc dù gần đây nhà họ Tạ bác phát triển trì trệ, nhưng chỉ cần được Tập đoàn Thượng Quan nâng đỡ một chút là có thể thu được lợi nhuận gấp trăm lần! Bác hy vọng A Sâm có thể truyền đạt lời này cho ngài Thượng Quan."
Trong mắt Thượng Quan Sâm lộ ra sự giễu cợt. Sự suy sụp của nhà họ Tạ vốn đã khó thay đổi, nhưng anh ta cũng không vạch trần điều đó.
"Cháu biết, thưa bác trai."
Ba mẹ Tạ nở nụ cười vui vẻ, bữa cơm xem như hòa hợp.
Sau bữa ăn, Tạ Vi Lan giữ Thượng Quan Sâm lại và tặng anh ta món quà mà cô đã chuẩn bị rất cẩn thận.
"Anh Sâm, chúng ta đã trải qua rất nhiều cùng nhau. Em đã chọn món quà này cho anh và còn có lá thư tay của em nữa, trong đó là những điều em muốn nói với anh."
Đến giờ, Thượng Quan Sâm đã tin rằng Tạ Vi Lan là người yêu anh ta nhất.
Nhưng không hiểu sao anh ta lại không thấy hài lòng, có lẽ chính vì bản tính xấu xa của một người đàn ông, mà anh ta càng quan tâm tình yêu mà mình không thể có được hơn…
Tạ Vi Lan nhìn dáng vẻ lơ đãng của anh ta, thất vọng nói: ""Anh không thích quà của em à?"
Thượng Quan Sâm sực tỉnh, cười dịu dàng: "Đồ ngốc, anh đang nghĩ đến món quà mình chuẩn bị cho em."
Tạ Vi Lan lập tức lộ ra vẻ mặt ngọt ngào và ngạc nhiên: "Thật sao!"
"Đương nhiên rồi." Thượng Quan Sâm cười gian.
Tạ Vi Lan lập tức chủ động hôn anh và cả hai nhanh chóng hòa vào nụ hôn.
…
Tối hôm đó, vừa mới bước ra khỏi phòng để lấy nước, Tạ Tri Ý đã thấy cửa phòng của Tạ Vi Lan mở ra. Cảnh tượng này cứ như thể cô em gái đã chờ sẵn ở đó từ lâu.
Tạ Vi Lan khoác lên mình chiếc váy ngủ bằng lụa mềm mại, tay áo buông lơi, khẽ xoa nhẹ mái tóc, để lộ chiếc lắc tay sáng bóng trên cổ tay. Cử chỉ của ả có vẻ quá cố ý, khiến Tạ Tri Ý chỉ liếc qua một cái cho có lệ.
Tạ Vi Lan nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của chị gái và cười tủm tỉm: "Ừm, đây là quà Giáng sinh anh Sâm tặng em, lắc tay của Van Cleef & Arpels đấy!"
Tạ Tri Ý nhướng mày tỏ vẻ không quan tâm.
Tạ Vi Lan cười thật tươi, rồi giả vờ vô tình hỏi: "Chắc hẳn cậu Trì cũng đã chuẩn bị quà cho chị rồi đúng không? Hai người thân thiết với nhau mà."
Nhớ lại lần trước Trì Lâm hỏi cô về quà tặng, Tạ Tri Ý hình như đã nói là giới thiệu cho cô một công việc, nhưng sau đó cũng chẳng nhắc lại nữa. Thế nên, cô thành thật trả lời: "Thật ra thì chị cũng không biết."
Nghe vậy, Tạ Vi Lan lập tức tỏ ra mình hơn hẳn: "Chị đừng buồn nhé! Hay là em tặng chị chiếc vòng cổ Chanel này đi?" Ả mở to đôi mắt long lanh, tỏ vẻ hào phóng.
Tạ Tri Ý nhìn Tạ Vi Lan, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của trà xanh đang tỏa ra từ cô em gái. Cô khẽ mỉm cười, cảm thấy rất hài lòng.
Thật tốt!
Tạ Vi Lan cuối cùng cũng lấy lại được sự tự tin của mình.
Như vậy, cô có thể tiếp tục thu hoạch giá trị hóa ác của ả rồi.
…
Ngày hôm sau, Tạ Tri Ý vừa bước vào Kimberleyton đã cảm nhận được không khí Giáng sinh tràn ngập khắp nơi.
Những cây thông trong trường được trang trí lộng lẫy, các bạn nữ đều mặc đồ màu đỏ và đội những chiếc băng đô hình cây thông Noel hoặc bánh gừng.
Đêm giao thừa sắp đến, còn buổi biểu diễn sẽ diễn ra vào ngày Giáng sinh, tức là ngày mai. Toàn trường sẽ tham gia, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Tạ Vi Lan, với sự tự tin đã lấy lại được, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội biểu diễn này, nhưng ả rất biết mình và đã chọn nhảy múa thay vì chơi đàn piano.
Tạ Tri Ý bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc tặng thẻ kỹ năng cho ả.
Trong lúc suy nghĩ, cô bất ngờ gặp Thượng Quan Sâm.
Nhìn qua anh ta rất bình thường, không hề có dấu hiệu của những đêm thức khuya để nghe nhạc buồn và những lần ngã sõng soài hay những lúc yếu đuối.
Quả đúng là nam chính được tác giả ưu ái, thật là bền bỉ.
"Giáng sinh vui vẻ." Thượng Quan Sâm nhìn Tạ Tri Ý thật sâu.
Hai người đứng gần nhau nhưng lại cảm thấy xa cách vô cùng.
Tim Thượng Quan Sâm thắt lại.
Anh ta lấy ra món quà đã chuẩn bị cho Tạ Tri Ý, mở chiếc hộp sang trọng.
Tạ Tri Ý nhìn vào thì há hốc mồm, cái vòng tay này y hệt cái mà Tạ Vi Lan đang đeo! Chỉ khác là cái hiện tại có nhiều kim cương hơn.
"..." Thật không thể tin nổi, nam chính này.
Thượng Quan Sâm thấy cô im lặng, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt hiểu rõ: "Có phải anh là người đầu tiên tặng em quà Giáng sinh không? Nào, cô gái, đã cảm động chưa?"
Tạ Tri Ý: Dám đụng (*).
(*) 敢动: Đồng âm với cảm động, nghĩa là dám đụng.
Ngay lúc cô định ra tay, bất ngờ có một tiếng reo hò vang lên từ đám đông.
Một chiếc xe hơi sang trọng quen thuộc vừa đỗ trước quảng trường của trường Kimberleyton.
Người đàn ông ngồi sau tay lái bước ra, đóng sầm cửa xe một cách đầy phong cách, rồi nhìn thấy món quà trong tay Thượng Quan Sâm thì khẩy một cái đầy mỉa mai.
Thượng Quan Sâm sắc mặt khó coi: "Phó Cảnh Ngôn, anh lại đến trường chúng tôi làm gì?"
Phó Cảnh Ngôn cười nhạt: "Đương nhiên là vì mục đích giống cậu.
Hệ thống vang lên tiếng [Ting]: [Tam giác tình yêu giữa nam chính, nữ chính và nam phụ đã bắt đầu rồi nha!]
Tạ Tri Ý: "..."
Ánh mắt quyến rũ của Phó Cảnh Ngôn dừng lại trên người Tạ Tri Ý, rồi gã mở cốp xe ra. Ngay lập tức, đám đông xung quanh lại ồ lên kinh ngạc.
Tạ Vi Lan và bạn bè của cô cũng đang ở gần đó, nghe thấy tiếng động.
"Vi Lan, nhìn kìa, họ đang làm gì thế?"
"Hình như có người đang tỏ tình, chúng ta qua xem nào!"
Mọi người thấy cốp xe của Phó Cảnh Ngôn chất đầy hoa hồng, ở giữa là một chiếc túi xách đắt tiền. Ngay lập tức, có người nhận ra thương hiệu.
"Oa! Đó là túi của hãng H, siêu hiếm luôn! Màu này không mua được đâu!"
"Mình ghen tị quá!"
Tạ Tri Ý quay đầu lại, Thượng Quan Sâm đã đi mất.
Tạ Vi Lan trong đám đông nhìn thấy rõ ràng Thượng Quan Sâm rời đi trong tay còn cầm một chiếc hộp đựng vòng tay cùng loại. Ả nhìn sang Tạ Tri Ý ở trung tâm đám đông, sắc mặt có chút méo mó.
Triệu Tân Nguyệt đứng cạnh ả, chua chát nhìn trung tâm sân trường: "Phó Cảnh Ngôn thật hào phóng."
Tạ Vi Lan không kiềm chế được ánh mắt ghen tị của mình. Rõ ràng ban đầu Phó Cảnh Ngôn có hứng thú với ả, sao bây giờ lại đối xử với Tạ Tri Ý chu đáo đến vậy!
Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Phó Cảnh Ngôn bước từng bước đến trước mặt Tạ Tri Ý, cúi đầu nói: "Nhận được món quà này, em có vui không? Bây giờ em là tâm điểm chú ý của cả trường rồi đấy."
Tạ Tri Ý nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Merry Christmas! Để tỏ lòng với em, anh đã tài trợ cho buổi lễ Giáng sinh của trường, nhưng đừng cảm động quá." Phó Cảnh Ngôn tiến lại gần tai Tạ Tri Ý, giọng nói đầy cám dỗ: "Bởi vì em còn một món quà quan trọng hơn, đó chính là anh."
"Aaaa…"
"Đẹp trai quá, quyến rũ quá."
"Đột nhiên ghen tị với Tạ Tri Ý ghê!"
"Tớ ghen tị với Tạ Tri Ý quá đi!"
Phó Cảnh Ngôn cười khẽ, nhìn chằm chằm vào gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Tri Ý, dù cô không có biểu cảm gì, nhưng vẫn khiến anh ta cảm thấy hấp dẫn lạ thường - gã không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Em yêu, sao không nói gì? Bất ngờ quá à?"
"Không." Cuối cùng Tạ Tri Ý cũng lên tiếng.
Cô vừa rồi đang suy nghĩ có nên dùng thẻ kỹ năng không, chẳng hạn như để Phó Cảnh Ngôn phun lửa ngay tại chỗ.
Nhưng nghĩ lại, tiêu chuẩn để dùng thẻ ngày càng cao. Theo tốc độ hiện tại mà Trì Lâm cung cấp, cô phải ở bên cạnh vị Thái tử này cả ngày mới có thể đổi được một thẻ.
Có cách đơn giản hơn để giải quyết tình huống này.
Tạ Tri Ý nâng mắt lên, cũng dùng giọng điệu trầm thấp như Phó Cảnh Ngôn, nói: "Anh đã đi khám hậu môn chưa?"
Chỉ trong một giây.
Phó Cảnh Ngôn cứng đờ tại chỗ.
Đợi đến khi Tạ Tri Ý quay người rời đi giữa sự ngạc nhiên của mọi người, Phó Cảnh Ngôn mới hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: Trì Lâm!!!
Mày muốn cô ấy? Tao nhất định sẽ cướp lấy!
Gã nhất định sẽ quay lại!
...
Chuyện xảy ra ở quảng trường hôm đó nhanh chóng được đăng lên diễn đàn trường.
[Không bị vẻ hào nhoáng bên ngoài hấp dẫn, quả thực là nữ thần của trường!]
Bài đăng kèm theo một vài bức ảnh, có ảnh chiếc túi hiệu, có ảnh Tạ Tri Ý điềm tĩnh rời đi.
Lầu 1: Ngầu quá! Đỉnh quá, đổi là tôi chắc chắn không đi nổi.
Lầu 2: Nói thật, anh chân dài này cũng khác đẹp trai đấy. Thế nên là, làm cách nào mới có thể tán đổ Tạ Tri Ý? Online chờ gấp.
Lầu 3: @Lầu 2, tôi khuyên bạn đi ngủ nằm mơ sẽ nhanh hơn.
Lầu 4: Lầu 3, +1
Lầu 5: Tôi thích chị gái ngầu lòi!!
...
Nhà họ Trì.
Đường Bắc Thanh kể lại câu chuyện trên diễn đàn cho Trì Lâm nghe, anh ấy nghĩ rằng với tính cách của Trì Lâm, chắc chắn sẽ nổi đóa.
Nhưng không ngờ Trì Lâm lại rất bình tĩnh, thậm chí còn cười rất thâm ý.
Đường Bắc Thanh rất ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, họ còn chưa chính thức hẹn hò, mà Phó Cảnh Ngôn đã ra tay trước như vậy, Trì Lâm phải tức giận chứ?
"Cậu không lo lắng à?" Đường Bắc Thanh hỏi.
Trì Lâm cười, nụ cười rất sâu xa.
"Không lo." Anh ấy nói: "Không đáng lo."
Đường Bắc Thanh: "Tại sao?"
Trì Lâm: "Cậu không hiểu đâu."
Phó Cảnh Ngôn có bí mật phải che giấu. Trời biết, đất biết, tôi biết và Tạ Tri Ý cũng biết.
Tạ Tri Ý sẽ không thích gã.
Đường Bắc Thanh: Chết tiệt, tôi cũng muốn biết!
Anh ấy nhịn một lúc, rồi không nhịn được hỏi: "Thế cậu định tặng gì cho cô ấy? Phải đỉnh hơn cái túi kia chứ?"
"Cậu không cần biết." Trì Lâm ném cho anh ấy một túi đồ.
Đường Bắc Thanh mở ra, bên trong là một đống đồ trang trí Giáng sinh lung linh.
"Làm cái gì thế?"
Trì Lâm đã ôm cây thông Noel và ông già Noel đi vào phòng khách: "Đương nhiên là trang trí rồi – không thì gọi cậu đến làm gì? Để ăn ké à?"
Đường Bắc Thanh nhìn sang Trì Hướng Dương cũng đang ôm một đống đồ trang trí, thở dài.
Thôi, họ đều là công cụ của Thái tử trong hành trình đến với tình yêu của mình.
...
Đêm đến.
Mọi người trên các mạng xã hội đều đang chúc mừng Giáng sinh vui vẻ và rất nhiều người bạn trên mạng xã hội đang khoe quà tặng, không khí lễ hội thật rộn ràng.
Tạ Tri Ý vẫn làm việc như thường lệ. Ban đầu, cô định làm món "Táo Ngọc Rồng" để khoe tài nấu ăn của mình, nhưng tiếc là nhà bếp không có bình đựng nitơ lỏng và máy nấu chậm ở nhiệt độ thấp, nên hơi khó thực hiện.
Vì vậy, cô đã dành thời gian để làm một chiếc bánh táo vừa có lớp vỏ ngoài giòn rụm vừa có phần nhân bên trong thơm ngon.
Bài hướng dẫn này vừa đăng lên đã nhận được rất nhiều sự quan tâm.
[Tôi đến rồi tôi đến rồi!!!]
[Mỗi ngày đều đợi ngóng Ý Ý đăng bài! Cảm giác như mình cũng được ăn luôn ấy!]
[Oa oa cái này nhìn ngon quá đi!]
Không ngờ tài khoản của cô đã thu hút được vài chục nghìn người theo dõi. Một bài hướng dẫn trước đó của cô còn được các trang mạng xã hội chia sẻ rộng rãi. Có rất nhiều nhãn hàng tìm đến cô để quảng cáo sản phẩm, nhưng Tạ Tri Ý vẫn từ chối hết.
Bởi vì hiện tại, cô vẫn muốn tập trung vào việc chia sẻ và xây dựng kênh của mình, việc hợp tác với các nhãn hàng cần phải cân nhắc kỹ hơn.
Cô trả lời một vài bình luận, chúc mừng Giáng sinh vui vẻ, rồi định tắt điện thoại thì nhận được tin nhắn của Trì Lâm.
Trì Lâm: [Qua đây một chút]
Hai người họ khá thân thiết, mà Tạ Tri Ý cũng định mang chiếc bánh táo này đến cho anh, vì vậy cô mang bánh đến nhà Trì Lâm.
Khi đến trước biệt thự, cô nhận thấy bên trong tối om, không bật đèn và cửa chỉ hé mở một khe nhỏ.
Tạ Tri Ý nhướng mày, cảm giác như có chuyện gì đó không ổn, giống như nhà bị trộm vậy.
Cô rất cẩn thận đẩy cửa vào, mò mẫm tìm công tắc đèn trong bóng tối.
Đúng lúc đó, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay của cô...
Nói thì chậm, làm thì nhanh, bản năng Muay Thái của Tạ Tri Ý lập tức phát huy.
Cô trực tiếp tóm lấy tay đối phương, đẩy lên tường: "Bắt được tên trộm rồi!"
"…"
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Trì Lâm vang lên: "Là tôi."
Tạ Tri Ý: "...Ối."
Cô buông tay ra, có chút ngượng ngùng, hỏi: "Có đau không?"
Trì Lâm thở dài.
Cái này không giống với những gì anh tưởng tượng chút nào!
Tạ Tri Ý đang nhìn hệ thống, kinh ngạc nói: "Này, không sai, thật sự lúc đánh nhau tốc độ tích lũy điểm hóa ác tăng thật nhanh."
Hệ thống: […] Tôi chưa bao giờ nói thế!
Trì Lâm thở dài, lại nắm lấy cổ tay của Tạ Tri Ý, lần này cô ngoan ngoãn theo anh. Cả hai cùng đi về phía phòng khách.
Cây thông Noel tỏa sáng trong bóng tối, trên cây treo đầy những đồ trang trí. Dưới gốc cây là những món đồ chơi và hộp quà.
Toàn bộ phòng khách cũng được trang trí, tuy có hơi lệch lạc nhưng vẫn rất ấm cúng.
"Oa." Tạ Tri Ý thật sự bất ngờ và cảm động.
Trì Lâm ho khan hai tiếng, cố gắng làm theo kịch bản mà anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nỗ lực kìm nén sự căng thẳng.
"À, chúc em một đêm Giáng Sinh vui vẻ, mong em luôn bình an."
Anh lấy ra một bó hoa, trên hoa cũng có đèn, trông rất đẹp và mơ mộng.
Tạ Tri Ý nhận lấy hoa, ngước nhìn Trì Lâm, ánh đèn từ cây thông Noel và hoa chiếu lên khuôn mặt anh, khiến anh trông có vẻ căng thẳng nhưng đôi mắt lại rất chân thành khi nhìn cô.
"Tôi cũng chúc anh Giáng sinh vui vẻ." Cô nói.
Hôm nay, cô liên tục nhận được những món quà kỳ lạ từ những người kỳ lạ, cho đến tận bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được không khí Giáng sinh.
Trì Lâm nắm lấy tay còn lại của cô, kéo cô đến một cánh cửa và mở ra.
Tạ Tri Ý chớp mắt: "Bếp à?"
Trì Lâm dựa vào khung cửa, nụ cười tự đắc: "Tôi tặng em cái bếp này, bên trong đã trang bị đầy đủ mọi dụng cụ em có thể cần. Tôi còn ký hợp đồng cho em quyền sử dụng vĩnh viễn."
Cô đi xem một vòng, phát hiện tất cả mọi thứ đều mới tinh, thậm chí còn là những sản phẩm mới nhất trên thị trường, đầy đủ mọi thứ, đúng là thiên đường cho những người yêu thích nấu ăn.
Đây là một món quà mà cô không bao giờ ngờ tới.
Thậm chí, suốt những năm xa nhà, Tạ Tri Ý chưa bao giờ nhận được món quà nào như thế này.
"Đương nhiên, tôi không có ý bắt em phải nấu ăn đâu, nếu em thích nấu nướng thì cứ thoải mái!" Cậu cả họ Trì nói thêm: "Vậy nên, em có thích không?"
Tạ Tri Ý quay đầu lại, mỉm cười với anh: "Thích."
Tim Trì Lâm đập thình thịch trong lồng ngực.
Hôm nay anh vốn định hỏi hai câu thích, giờ đã có một câu rồi.
Tạ Tri Ý từ bếp đi ra, mới phát hiện tốc độ tích lũy điểm hóa ác đang tăng vọt. Cô nghĩ ra rằng tặng quà cho người khác lại vui như vậy, sớm biết cô cũng mang quà đến rồi.
Trì Lâm đè tay lên ngực, ho khan hai tiếng, cố ý dời tầm mắt sang cái mà cô đang cầm: "Đây là quà Giáng Sinh em tặng tôi à?"
"À…" Tạ Tri Ý sững sờ: "Không phải, tôi để quà Giáng sinh của anh ở nhà rồi, cái này là bánh táo tôi làm."
Trì Lâm thoáng thả lỏng hơn một chút. Anh tỏ vẻ thoải mái nhận lấy túi trong tay cô, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào bèn mở ra, kết quả là nhìn thấy một đống vụn. "?"
Tạ Tri Ý: "... Rồi lúc nãy đánh anh, bánh bị đập nát luôn."
"..." Trì Lâm khựng lại một chút: "Không sao."
Anh kéo Tạ Tri Ý trở lại phòng khách, đứng trước cây thông Noel, hít sâu mấy hơi.
Tạ Tri Ý ngước lên nhìn, ánh mắt chăm chú chờ anh nói gì đó.
Trì Lâm cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, anh mở miệng: "Tạ Tri Ý, thật ra tôi…"
Tốc độ tích lũy vẫn tiếp tục tăng lên, khiến Tạ Tri Ý bắt đầu lo lắng cho trái tim của Trì Lâm thì chuông cửa đột ngột vang lên - "Người đâu? Sao không bật đèn? Nhóc con, ông biết cháu ở trong, mau mở cửa ra!"
Mặt Trì Lâm lập tức đen như đáy nồi.
Là ông nội!
Tạ Tri Ý nghe thấy giọng nói thì đoán ra người đến là ông cụ nhà họ Trì. Cô lập tức đề nghị: "Anh ra mở cửa đi, tôi sẽ đi cửa sau để tránh bị hiểu lầm. Mai tôi sẽ mang quà qua cho anh."
Trì Lâm: "Đợi..."
Tiếng chuông cửa càng lúc càng lớn, Tạ Tri Ý vừa vẫy tay ra hiệu anh đi nhanh, vừa đi về phía cửa sau, tiện tay bật đèn trong phòng khách lên.
Phòng khách sáng trưng.
Người đã đi rồi.
Trì Lâm nghe tiếng chuông cửa vang lên từng hồi.
Anh thốt ra một câu chửi thề thật lớn.
---
Đến tận ngày hôm sau, sắc mặt của cậu ấm nhà họ Trì vẫn còn khó coi đến mức người lạ không dám lại gần.
Ngay cả khi nhận được cây vợt tennis cao cấp mà Tạ Tri Ý tặng cũng chẳng thể nào xoa dịu được cơn tức giận, anh chửi thầm: Chết tiệt! Cơ hội tốt như vậy! Không khí tuyệt vời như vậy! Đáng lẽ ra phải làm được nhiều hơn!
Ông nội còn dẫn cả đứa cháu gái tên là Bối Bối đến, Trì Lâm đuổi thẳng cổ cả hai.
Đường Bắc Thanh liếc nhìn anh, trêu chọc: "Bớt nhăn nhó đi, Phó Cảnh Ngôn đang nhìn kìa." Nghe vậy, Trì Lâm lập tức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt kiêu ngạo. Hoàn toàn không thể để tình địch nhìn ra mình thất bại.
Dù không thể tỏ tình, nhưng ít nhất anh cũng đã tặng được món quà ý nghĩa cho Tạ Tri Ý, hơn hẳn tên ngốc Thượng Quan và gã họ Phó kia nhiều.
Lúc này, họ đang ngồi trong hội trường của trường Kimberleyton, hôm nay là ngày tổ chức sự kiện biểu diễn Giáng sinh.
Tạ Tri Ý nhờ Đường Bắc Thanh giữ chỗ , sau khi xong việc sẽ đến. Dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt để sử dụng tấm thẻ đặc biệt, cô không thể bỏ lỡ. Chính vì Tạ Tri Ý sẽ đến nên Trì Lâm mới đồng ý đến đây.
Phó Cảnh Ngôn thu hồi ánh mắt, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Tạ Tri Ý trong hội trường.
Gã ngồi ở hàng ghế đầu với tư cách đại diện của đối tác nhà trường, trước đó đã xem qua chương trình biểu diễn và không thấy tên Tạ Tri Ý trong danh sách. Gã khẽ gọi người dẫn chương trình đến bên tai, thì thầm vài câu, người dẫn chương trình gật đầu đồng ý.
Phó Cảnh Ngôn tựa lưng vào ghế, nở một nụ cười đầy tự mãn.
Chương trình chính thức bắt đầu với một vài tiết mục hài kịch và nhạc cụ. Khi Tạ Tri Ý bước vào hội trường từ phía sau, đúng lúc Thượng Quan Sâm đang biểu diễn.
Anh ta chọn một bản nhạc piano, khi đang chơi đàn, anh ta ngẩng lên và nhìn thẳng vào mắt Tạ Tri Ý, ánh mắt đầy tình cảm.
Tạ Tri Ý nghĩ thầm: Ừm, ứng cử viên số 1.
Ngay sau đó, Tạ Vi Lan uyển chuyển bước qua bên cạnh cô, đi về phía hậu trường để chuẩn bị biểu diễn.
Ứng cử viên số 2 đây rồi.
Tạ Tri Ý vẫn chưa quyết định nên chọn ai, cô hỏi hệ thống: "Tài năng có thể điền bất kỳ thứ gì phải không?"
Hệ thống trả lời: [Đúng vậy. Nhưng cần lưu ý rằng, tài năng phải là thật sự.]
Tạ Tri Ý đang suy nghĩ thì đột nhiên, người dẫn chương trình trên sân khấu cất giọng:
"Tiếng đàn piano vừa rồi thật sự quá tuyệt vời! Chắc hẳn mọi người vẫn còn luyến tiếc! Vậy hãy cùng hướng ánh mắt đến nữ hoàng piano của trường Kimberleyton – cô Tạ Tri Ý!"
Màn kêu gọi đột ngột này khiến mọi người bất ngờ và đèn sân khấu dường như đã được chuẩn bị từ trước, chiếu thẳng vào Tạ Tri Ý.
Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đám đông lập tức reo hò cổ vũ.
Tạ Tri Ý: "?" Tình huống gì thế này?
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên từ loa: “Tôi đã nghe nói cô Tạ Tri Ý chơi piano rất giỏi, kkhông biết tôi có vinh hạnh được hát phụ họa cho cô không?”
Tạ Tri Ý nhìn qua nửa hội trường, bắt gặp nụ cười đầy chất dầu mỡ của Phó Cảnh Ngôn.
… Được rồi, đúng là tới số rồi.
"Phó Cảnh Ngôn kìa…"
“Hôm qua anh ta vừa tặng túi hàng hiệu cho Tạ Tri Ý, xem ra là muốn chiếm trái tim cô ấy đây!”
"Lãng mạn thế này, ai mà không xiêu lòng?"
Phó Cảnh Ngôn, với vẻ ngoài điển trai và phong thái cuốn hút, giơ tay một cách đầy tự tin.
Thượng Quan Sâm và Trì Lâm đều đang có mặt tại buổi tiệc và gã nhất định phải cho họ thấy gã có thể cùng Tạ Tri Ý biểu diễn chung trên sân khấu, tạo nên một cặp xứng đôi đến nhường nào!
Tạ Tri Ý thật sự bước về phía sân khấu.
Khi đi ngang qua Trì Lâm, người đang mất bình tĩnh đến mức Đường Bắc Thanh cũng phải can ngăn, cô nhẹ nhàng vỗ vai để trấn an.
Cứ xem tôi đây .
Tạ Tri Ý vừa bước lên sân khấu vừa hỏi hệ thống: "Tài năng là đánh rắm có được không?"
Tính năng kích hoạt tức thời, gia tăng cường độ, biến nó thành tài năng bắt buộc và đáng tự hào của người sở hữu.
Nhưng hệ thống trả lời: [Rất tiếc, không được. Đánh rắm không phải là tài năng.]
Tạ Tri Ý đứng trước đàn piano và ngồi xuống.
Phó Cảnh Ngôn cũng cầm mic đi tới, lịch lãm chống một tay lên nắp đàn, ánh mắt đầy quyến rũ nhìn chằm chằm vào Tạ Tri Ý: "Em đàn, tôi hát."
Tạ Tri Ý bị vẻ dầu mỡ của gã che mờ tầm mắt. Và rồi, cảm hứng bất ngờ nảy ra.
[Tài năng: ___] chỉ cần điền đúng theo quy định là được.
"Tôi biết điền cái gì rồi." Tạ Tri Ý nói.
Hệ thống nhắc nhở: [Cần đảm bảo hợp lý trong logic nhé.]
Cô bình tĩnh đáp: "Rất hợp lý." Nói rồi, cô bỏ qua phần gạch dưới phía sau từ "Tài năng" mà viết thêm vào phía trước từ "ợ hơi".
[Tài năng ợ hơi], hợp tình hợp lý.
Hệ thống đứng hình vài giây, sau đó mới vang lên thông báo: [Bíp – thẻ kỹ năng đã được kích hoạt, đối tượng: Phó Cảnh Ngôn.]
Tạ Tri Ý cũng mỉm cười, các ngón tay gõ nhẹ lên phím đàn, tạo nên một giai điệu du dương.
Phó Cảnh Ngôn tiến sát micro, chuẩn bị cất giọng hát làm người khác mê đắm của mình, nào ngờ vừa hé môi đã "ợ" một cái thật lớn.
Rồi tiếp theo là một loạt âm thanh "errrrrrrrrrrr" kéo dài.
Cả khán phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng đàn piano của Tạ Tri Ý và tiếng ợ dài không dứt.
"Errrrrrrrrrrr..."
Tiếng piano ngừng lại, Tạ Tri Ý đứng dậy, cúi chào Phó Cảnh Ngôn.
Thông suốt từ đầu tới cuối.
Người này thật sự hiểu chuyện quá! [Biểu tượng giơ ngón cái]
---
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Cảnh Ngôn: Kiệt sức, tổn thương.