"Cái quái gì thế này?!"
Ngay khi ngọn lửa bùng lên, Thượng Quan Sâm vội vàng lùi lại, nhưng vẫn cảm nhận được một cơn đau rát kinh hoàng ngay nơi nhạy cảm nhất của mình!
"Á á á a a"
Anh ta đã trông rất yếu đuối rồi, lúc này đây hét lên đau đớn lại càng thêm thảm hại.
Tạ Vi Lan hoảng hốt ngả người ra sau, những tia lửa bén vào tấm màn cửa bằng lụa thật, tạo ra những lỗ thủng đen xì rồi tắt lịm.
Tình hình tạm thời ổn định.
Cảnh tượng trước mắt quá đỗi kỳ quái, đến nỗi Thượng Quan Sâm sau khi cơn đau qua đi phải mất một lúc lâu mới có thể cứng đờ mở miệng.
Lời nói bật ra, giọng anh ta còn đang run: "Cô…cô vừa… phun lửa đấy à?"
"c** nh*" của anh ta không chỉ mềm nhũn mà còn có cảm giác như sắp bị thiêu cháy!
Tạ Vi Lan cũng sững sờ. Ban đầu, ả định tạo ra một đêm tuyệt vời, nhân cơ hội này để thụ thai, hy vọng một lần là thành công, để mình có thể đứng vững trong cuộc tranh đoạt của gia tộc!
Nào ngờ đâu mọi chuyện lại diễn ra như vậy!
Ả kinh hãi nhìn Thượng Quan Sâm, cố gắng giải thích: "Em… em không có ý..."
Thượng Quan Sâm lập tức nhận ra điều gì đó, vội vàng ngăn lại: "Khoan đã!"
Nhưng đã muộn, mỗi âm ả thốt ra lại làm b*n r* từng đốm lửa nhỏ, mà ả càng kích động thì lửa lại càng lớn hơn!
Thượng Quan Sâm hoảng sợ đến mức lăn xuống giường: "Cô, cô là yêu quái! Tôi phải đưa cô vào phòng thí nghiệm!"
Tạ Vi Lan khóc lóc kêu lên: "Em không phải! Anh Sâm ơi! Em cũng không biết chuyện này là thế nào…"
Thượng Quan Sâm chỉ thấy: "Phừng… bùm…xèo xèo… phừng!"
"... Ngậm mồm! Đừng mở miệng nữa!"
Gân xanh trên trán Thượng Quan Sâm nổi lên, một tay ôm chỗ đau, một tay gọi người đến xử lý.
Tạ Vi Lan cũng ý thức được tốt nhất là đừng mở miệng, đành bụm miệng khóc thút thít.
Thượng Quan Sâm nhanh chóng mặc xong quần áo, từ trên cao nhìn xuống ả: "Cuộc sống hạnh phúc sau này của tôi, cô đền nổi không?!"
Tạ Vi Lan theo phản xạ muốn kéo anh ta lại, nhưng Thượng Quan Sâm nào dám đến gần, chỉ giữ vẻ bề ngoài cao ngạo một giây rồi nhanh chóng chạy trốn như bị ma đuổi.
Ở một nơi khác, Tạ Tri Ý nhận được thông báo từ hệ thống.
[Phát hiện nam chính có biến động cảm xúc, tổn hại đến lòng tự trọng nam giới, giá trị hóa ác +7022]
... Ôi chao!
Tạ Tri Ý chép miệng, chợt hiểu ra cái gọi là "nam nhân tôn nghiêm" là gì. Cô không ngờ cô em độc ác Tạ Vi Lan kia, lại có thể làm ra chuyện kinh khủng đến vậy.
Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Tri Ý chắp tay cầu nguyện.
Hy vọng ai đó sẽ gặp chuyện...
Thật ra, việc làm tổn thương "c** nh*" của người khác đối với Tri Ý chẳng còn lạ lẫm gì nữa. Lần đầu gặp Phó Cảnh Ngôn, cô đã từng dùng bình cứu hỏa để "dập lửa" cho gã.
Giờ tình cảnh của Thượng Quan Sâm quả thật giống hệt, chỉ khác ở chỗ lần đó giá trị hóa ác của Phó Cảnh Ngôn chỉ tăng có bảy trăm, còn Thượng Quan Sâm lần này trực tiếp tăng bảy nghìn điểm.
Đúng là nam chính, thân thể quả nhiên quý giá hơn nhiều.
Nam chính và nam phụ cứ đấu đá kịch liệt, nhưng nào có hay rằng đối phương cũng đang âm thầm chịu đựng tổn thương giống mình. Số phận đúng là biết cách chơi khăm!
Tối hôm đó, Thượng Quan Sâm lại phải nhập viện.
... Lần này là bệnh viện nam khoa.
Buổi tiệc xa hoa của nhà Thượng Quan sắp diễn ra mà nhân vật chính lại gặp vấn đề nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến việc sinh con nối dõi! Nhà họ Thượng Quan hận Tạ Vi Lan đến mức muốn giết người, đành phải thông báo hoãn tiệc và âm thầm đưa Thượng Quan Sâm đi khám.
Vì chỉ có hai người biết chuyện nên sự việc không bị phanh phui ra ngoài. Tuy nhiên, gia đình họ Tạ lại rơi vào khủng hoảng.
"Mày ăn mấy thứ linh tinh gì đấy hả?! Sao lại thành ra thế này!"
Vốn dĩ ba mẹ Tạ coi Tạ Vi Lan là niềm hy vọng của cả gia đình, nào ngờ khi mối quan hệ với Thượng Quan Sâm mới ấm dần lên thì ả lại gặp tình cảnh này!
Đừng nói chuyện cưới xin với Thượng Quan Sâm nữa, giờ ả còn không thể sống bình thường!
Tạ Vi Lan trải qua cú sụp đổ lần thứ hai trong đời: "Con cũng không biết! Con…"
"Phừng… bùm bùm…"
Ba Tạ nổi gân xanh: "Đừng nói gì nữa!"
Lúc Tạ Tri Ý đi ngang qua, cô nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Lửa từ miệng Tạ Vi Lan như ngọn lửa thiêu đốt khiến cho gia đình vốn đã khó khăn nay càng thêm túng quẫn.
Tạ Tri Ý rất bình tĩnh, từ lâu cô đã không còn coi họ là gia đình nữa rồi. Cô có một khoản tiền tiết kiệm nho nhỏ, công việc làm thêm trên mạng cũng dần ổn định, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rời khỏi cái gia đình hỗn loạn này.
Nhưng trong mắt ba mẹ Tạ, cô lại trở thành cái phao cứu sinh duy nhất.
"Tri Ý về rồi à? Lại đến nhà họ Trì chơi à?" Mẹ Tạ mỉm cười bước tới.
Tạ Tri Ý hơi nhướng mày nhưng không đáp lại.
Mẹ Tạ cũng không chấp nhặt thái độ lạnh nhạt của cô, chỉ hiền từ nhìn cô: "Đứa nhỏ này vẫn chưa thân thiết với ba mẹ. Ba mẹ đều nghe nói con rất thân thiết với cậu chủ nhà họ Trì đấy!"
Tạ Tri Ý hiểu ra – ba mẹ cô biết lần này không còn trông cậy vào Thượng Quan Sâm được nữa, nên mới chuyển sự kỳ vọng sang gia đình họ Trì.
… Thật là mộng tưởng hão huyền.
Ba Tạ cũng tiến đến vài bước: "Quen thân với cậu Trì là chuyện tốt! Hôm nào mời cậu Trì đến nhà ngồi chơi đi!"
Tạ Tri Ý nhìn hai khuôn mặt trước mắt, một lúc sau mới nhẹ nhàng nhướng mày: "Không phải cậu Trì ghé qua rồi sao."
Ba mẹ Tạ không có phản ứng gì, nhưng Tạ Vi Lan đang phun lửa ở phía sau, đã hồi tưởng lại điều gì đó. Tạ Tri Ý cười khúc khích: "Sáng hôm công tử Thượng Quan ở lại qua đêm, chẳng phải Trì Lâm đã tới rồi sao."
Khi ấy, Trì Lâm đã tận mắt chứng kiến Thượng Quan Sâm bị Tạ Vi Lan chuốc thuốc.
Sắc mặt ba mẹ Tạ lập tức tái xanh, phía sau Tạ Vi Lan lại càng đỏ bừng vì nhịn lửa.
Ba mẹ Tạ đều hiểu ý của Tạ Tri Ý – Nhà họ Tạ đã thành bức tường rách nát, người ngoài thậm chí còn chẳng muốn liếc nhìn, nói gì đến chuyện vào thăm.
Nhưng rõ ràng Tạ Tri Ý cũng là con gái nhà họ Tạ, sao cô lại có thể lạnh nhạt, thờ ơ như vậy?
Họ cố gắng lục lọi ký ức về ba năm Tạ Tri Ý quay về, nhưng hình ảnh cô cứ mờ nhạt dần, như thể chưa bao giờ thực sự hòa nhập vào gia đình này.
Trong khi đó, nhìn bóng lưng con gái lớn, gầy gò nhưng tự do phóng khoáng, họ cảm thấy cô bé dường như tách biệt hoàn toàn với những rối ren xung quanh.
Tất nhiên, Tạ Tri Ý chẳng hề hay biết những suy nghĩ của họ.
Nếu biết, cô chắc chắn sẽ lại chắp tay cầu nguyện: Xin lỗi mọi người, tất cả đều tại tôi.
[Amen]
Vì nhà họ Thượng Quan gần đây im ắng không hé nửa lời về chuyện của Thượng Quan Sâm, nên Tạ Tri Ý cũng không biết tình hình hiện tại của anh ta ra sao.
Nhưng thật ra cô khá quan tâm đến "c** nh*" của Thượng Quan Sâm – chính là nguyên nhân gây ra bao nhiêu rắc rối trong cái cuốn tiểu thuyết quái đản này.
"Liệu Thượng Quan Sâm có bị tàn phế thật không?" Tạ Tri Ý hỏi hệ thống.
Nếu Tạ Vi Lan không khống chế tốt nhiệt độ thì "c** nh*" của anh ta sẽ bị thiêu luôn mất.
Hệ thống: [Dựa theo bản chất mẹ ruột của tác giả, trong thế giới này, rất khó để gây ra một tổn thương vĩnh viễn và nghiêm trọng cho nam chính. Nhưng mà quy luật tự nhiên vẫn sẽ áp dụng, nam chính bị lửa đốt thì cũng sẽ bị thương thôi.]
Ồ... hiểu rồi. Tức là "c** nh*" vẫn còn, nhưng mà... hỏng rồi.
…
Tại một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô.
Một chiếc xe sang trọng đỗ trong bãi đậu xe, một người đàn ông cao lớn, đeo kính râm bước xuống.
Đó không phải Thượng Quan Sâm mà là Phó Cảnh Ngôn.
Kể từ lần tình cờ gặp Trì Lâm ở khoa hậu môn trực tràng, mỗi lần đến khám bệnh, Phó Cảnh Ngôn đều vô cùng cẩn thận – không phải gã không muốn đổi bệnh viện, mà là vì bệnh viện này bảo mật nhất.
Hơn nữa, gã cũng không muốn để bác sĩ nào khác khám cái chỗ đó nữa!
Phó Cảnh Ngôn vừa quan sát xung quanh, vừa đi vào khoa tiêu hóa để xem kết quả kiểm tra của mình - từ sau lần ợ hơi liên tục ở buổi dạ tiệc của Kimberleyton, sau đó gã không còn bị như vậy nữa và kết quả kiểm tra cũng hoàn toàn bình thường.
Ra khỏi khoa tiêu hóa, Phó Cảnh Ngôn lại đến khoa hậu môn trực tràng để khám định kỳ. Bác sĩ nói tình hình của gã đã được cải thiện.
Hoàn thành xong mọi thủ tục, Phó Cảnh Ngôn đeo kính râm, bước ra khỏi bệnh viện, chắc chắn rằng mình không để lại bất kỳ dấu vết nào, rồi lại nở nụ cười tự tin, tao nhã.
Nhưng vừa mới ra đến sảnh thì gã đã đụng phải Thượng Quan Sâm.
Cả hai đều đeo kính râm, trông giống như vừa khám bệnh xong. Và cả hai đều giả vờ như không nhận ra nhau.
Rồi khi trở về xe, cả hai đều gọi điện cho người của mình để điều tra xem đối phương đến bệnh viện làm gì.
Thượng Quan Sâm: "Trong vòng một phút tôi cần biết Phó Cảnh Ngôn khám gì."
Phó Cảnh Ngôn: "Đi mà điều tra xem Thượng Quan Sâm bị làm sao."
Mười phút sau, cả hai đều biết được: Thượng Quan Sâm đến khám nam khoa vì "c** nh*" có vấn đề, còn Phó Cảnh Ngôn đến khám hậu môn trực tràng.
Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuyệt quá!
Anh em à!
…
Tạ Tri Ý hơi ngạc nhiên vì chợt nhận được một ít điểm hóa ác từ Phó Cảnh Ngôn và Thượng Quan Sâm.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cô đã nhận được tin nhắn từ Đường Bắc Thanh:
[Tiểu Ý Ý, chỉnh sửa xong video rồi nè]
Ý tưởng làm YouTuber là do Đường Bắc Thanh gợi ý và Tạ Tri Ý cũng thấy khá hợp. Đường Bắc Thanh hào phóng cho cô mượn cả một đội ngũ chuyên nghiệp để dựng phim và chỉ vài ngày sau là có thành phẩm.
Tạ Tri Ý: [Cảm ơn, cảm ơn]
Đường Bắc Thanh trực tiếp đưa ra yêu cầu: [Tôi muốn ăn món tôm sốt kia lần nữa nha [quay vòng] [nhảy nhót]!!!]
Tạ Tri Ý mỉm cười: [Được, hẹn gặp lại anh trong bếp.]
[Yeah yeah yeah! Hy vọng Thái tử sẽ không đánh chết tôi /hehe/]
Tạ Tri Ý mỉm cười. Kể từ khi Trì Lâm tặng cô căn bếp nhân dịp Giáng sinh, cô thường xuyên nấu ăn hơn. Tất nhiên, mỗi lần Đường Bắc Thanh hay Trì Hướng Dương đến ăn ké, Trì Lâm đều không quên mắng cho một trận.
Lần trước làm món tôm sốt còn thừa nguyên liệu, nay có thể làm thêm một lần nữa, vừa để ăn vừa để xem thành phẩm của đội ngũ dựng phim Đường Bắc Thanh.
Tạ Tri Ý thay bộ đồ thoải mái, xách theo túi nguyên liệu, rồi đi thẳng đến nhà Trì Lâm.
Từ xa, cô chợt thấy một chiếc xe lạ đậu trước cửa nhà họ Trì.
Ngay sau đó, một cô gái trẻ bước xuống xe. Cô ta ăn mặc rất sành điệu, trang điểm kỹ lưỡng, tóc uốn xoăn tít, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại về phía cửa nhà họ Trì.
Tạ Tri Ý nhướng mày, tự nhủ: Tìm Trì Lâm à? Hiếm thấy đấy.
Cô ta gọi điện thoại một hồi, rồi bấm chuông cửa vài cái nhưng không ai ra mở.
Cô ta tỏ vẻ không hài lòng, quay người định đi thì bất ngờ chạm mặt Tạ Tri Ý đang xách rau từ trong nhà ra.
Hai người nhìn nhau, cô gái trẻ sững sờ một lúc, rồi để ý đến trang phục giản dị và túi rau trên tay Tạ Tri Ý, kết luận: "Chắc cô là người giúp việc ở đây đúng không?"
Tạ Tri Ý chỉ biết ngơ ngác nhìn cô ta.
Cô gái này trông khá xinh đẹp, nhưng mắt nhìn người có vẻ không được tốt lắm.
Chính bản thân Trần Bội Bội cũng cảm thấy điều này không hợp lý, bởi làm gì có người giúp việc nào lại xinh đẹp như vậy? Song bản năng mách bảo cô ta nên đề phòng cô gái lạ mặt này.
"Cô định vào à?" Cô ta đứng trên bậc thềm, nhìn xuống Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý gật đầu: "Ừ."
Thành thật mà nói, cô cũng có thể coi là đầu bếp của nhà này.
Lông mày mảnh của Trần Bội Bội nhướng lên, giọng nói cao hẳn: "Tại sao cô lại vào được trong này?!"
Tạ Tri Ý đưa tay sờ lên chóp mũi: "Vì tôi biết mật khẩu..."
Trần Bội Bội: "Cái gì! Tôi là vợ chưa cưới của Trì Lâm, tôi còn không biết mật khẩu nhà anh ấy!"
Cuối cùng Tạ Tri Ý cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Vợ chưa cưới?
Có lẽ là do giọng nói của Trần Bội Bội làm phiền đến Trì Lâm, cánh cửa được kéo ra, lộ ra khuôn mặt cau có của Trì Lâm. Anh ta vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tạ Tri Ý.
Biểu cảm của Trì Lâm lập tức thay đổi, lộ ra một nụ cười nhẹ: "Sao em lại đến đây?"
Tạ Tri Ý giơ túi đồ lên: "Đường Bắc Thanh muốn ăn món tôm sốt mà tôi đã làm lần trước."
Trì Lâm chửi thề một câu: "Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, lần sau đừng làm cho cậu ta nữa!"
Tạ Tri Ý: "... Ồ."
Trần Bội Bội hoàn toàn bị Trì Lâm phớt lờ, kích động: "Trì Lâm, anh có thấy điện thoại tôi gọi không!"
Trì Lâm liếc mắt nhìn cô ta: "Thấy rồi."
Trần Bội Bội chưa bao giờ bị đối xử như vậy, tức muốn chết: "Vậy sao anh không nghe?"
Trì Lâm vẻ mặt thờ ơ: "Ừ."
Tạ Tri Ý đứng bên cạnh quan sát một lúc, chợt nhớ lại lúc cô và Trì Lâm chưa làm lành, lúc đó cậu ấm này đối xử với cô cũng khá thô lỗ.
… Nhưng có vẻ hơi khác, lúc đó Trì Lâm thích mắng cô hơn, đặc biệt là chuyện cô thích Thượng Quan Sâm, gần như ngày nào anh cũng chế giễu. Còn với Trần Bội Bội thì không, giọng điệu của anh rất bình tĩnh và kiềm chế.
Tạ Tri Ý suy nghĩ một chút, đây có phải là điểm khác biệt dành cho vợ chưa cưới của anh không?
Cô quan sát Trần Bội Bội.
Theo cốt truyện, cô nàng này là một nhân vật phụ không mấy quan trọng, giá trị hóa ác rất thấp, cũng không thể trở thành tháp tín hiệu của cô. Về lý thuyết, Tạ Tri Ý không cần để ý đến cô gái này.
Nhưng không hiểu sao… cô lại hơi để ý.
Tạ Tri Ý sờ cằm.
Mình có chỗ nào đó sai sai.
Trần Bội Bội tức điên lên: "Là ông nội anh nhắc tôi đến gặp anh! Anh đối xử với vợ chưa cưới của mình như vậy sao?!"
Trì Lâm đột nhiên lộ ra vẻ mặt phong phú hơn vẻ mặt lãnh đạm khi đối mặt với Trần Bội Bội, anh liếc nhanh về phía Tạ Tri Ý, sau đó tức giận: "Vợ chưa cưới cái đầu cô? Cô là vợ chưa cưới con khỉ gì chứ??"
Trần Bội Bội đang muốn tranh luận với anh, sau lưng lại truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Hey, đây không phải Bội Bội sao? Cậu cũng tới ăn thử món ăn chúng tôi nấu à?"
Trần Bội Bội quay người nhìn gương mặt của Đường Bắc Thanh, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tạ Tri Ý.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu người phụ nữ này là bạn của họ! Hơn nữa họ còn rất thân thiết với nhau!
"Tôi không thèm!" Trừ phi Trì Lâm xin lỗi và mời cô ta vào ăn chung!
Trì Lâm: "Thế thì cút."
Nói xong, anh kéo Tạ Tri Ý vào nhà, Đường Bắc Thanh cũng nhanh chóng chạy vài bước rồi chui tọt vào trước khi cửa đóng lại.
Tôm sốt của Tạ Tri Ý thật sự rất tuyệt vời, ai không ăn là đồ ngu!
Trì Lâm kéo Tạ Tri Ý vào phòng bếp, đóng cửa lại, cúi đầu lo lắng giải thích: "Đừng nghe Trần Bội Bội nói bậy, tôi sẽ không cưới cô ta, tất cả đều do ông già nhà tôi sắp đặt."
Thái tử lo lắng quan sát vẻ mặt của cô.
Tạ Tri Ý gật đầu, cô cũng biết với tính cách của Trì Lâm, rất khó để anh chấp nhận sự sắp đặt của gia đình.
"Tôi hiểu mà." Tạ Tri Ý hiểu chuyện, ngược lại hỏi: "Anh thích ăn tôm sốt với cơm hay mì?"
Trì Lâm trầm mặc một lát: "Cơm đi."
Đường Bắc Thanh đang xem video ngoài phòng bếp, một lúc sau đã thấy Thái tử đi ra.
Trì Lâm ngồi xuống bên cạnh anh ấy, khoanh tay suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên hỏi: "Mày thấy có phải là em ấy không quan tâm không?"
Đường Bắc Thanh xứng đáng là người có thể ở bên Trì Lâm lâu nhất. Anh ấy lập tức hiểu được suy nghĩ của anh: "Trần Bội Bội?"
Trì Lâm không nói gì.
Ngay cả khi không ghen tị thì ít nhất cũng nên tò mò một chút. Nếu không quan tâm, có phải là hoàn toàn không có chút tình cảm nào không.
Thái tử hơi chán nản. Ban đầu anh muốn một lần nữa hoàn thành những gì mình chưa hoàn thành dịp Giáng sinh.
Đường Bắc Thanh suy nghĩ: "Theo hiểu biết của tao ý mà, cô gái có trình độ như Tạ Tri Ý, quả thật đàn ông sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của cô ấy."
Trì Lâm: "Mẹ mày, cút."
"Hơn nữa, cũng không hẳn là cô ấy không quan tâm…" Đường Bắc Thanh ra vẻ thâm sâu, trông như cố vấn tình ái: "Cho mày xem video đội nhà tao chỉnh sửa."
Video do Trì Lâm quay, một số giọng gốc của Trì Lâm không bị cắt bỏ mà được giữ lại.
Phối hợp với cô gái đang nấu ăn, đôi tay thỉnh thoảng xuất hiện trong máy ảnh, giúp cô đưa cái này cái kia, thi thoảng lại có một giọng nói trầm thấp - toàn bộ video được chỉnh sửa mang một bầu không khí ngọt ngào.
Ở giữa có cảnh Trì Lâm nói gì đó, Tạ Tri Ý quay lại mỉm cười.
Đôi mắt cô hướng về phía ống kính, vài sợi tóc xõa xuống, khóe môi cong lên. Khoảnh khắc đó giống như đoạn video thường ngày của một cặp đôi.
Sắc mặt Trì Lâm từ u ám chuyển sang bình tĩnh, cuối cùng không nhịn được cười.
Chết tiệt, ngọt ngào ghê.
Anh ổn lại rồi. Anh đã hoàn toàn bình phục.
Khi Tạ Tri Ý chuẩn bị tôm sốt bưng ra, thấy trên mặt Trì Lâm nở nụ cười ngốc nghếch kỳ lạ: "?"
Vừa nãy nấu ăn không chú ý, bây giờ mới nhận ra tốc độ tăng điểm hóa ác theo thời gian thực của Trì Lâm rất cao, anh và Đường Bắc Thanh kiếm cho cô rất nhiều.
Hệ thống phát ra tiếng bíp, nhắc nhở rằng giá trị hóa ác đã đạt đến tiêu chuẩn nhất định, một thẻ kỹ năng mới sẽ rơi ra.
Tạ Tri Ý bị sốc: Vừa nãy hai người làm gì vậy??
"Tao sẽ đăng video sau khi ăn xong!" Thái tử nói.
Đường Bắc Thanh cũng cười: "Ừ, ừ, ừ."
Tạ Tri Ý nghi ngờ: "Tốt bụng vậy cơ à?"
Trì Lâm: "Đúng vậy!"
Đường Bắc Thanh cũng điên cuồng gật đầu.
Anh ấy đã có thể đoán trước được bao nhiêu người sẽ hét lên ngọt ngào rồi rớt thẳng xuống hố.
Đến lúc đó anh ấy sẽ là người đầu tiên cắn CP online, hehehe.
…
"Cái gì? Nhà họ Trì định kết thông gia với nhà họ Trần hả?"
Trong phòng khách nhà Thượng Quan,Thượng Quan Sâm kinh ngạc hỏi ba mình.
Thượng Quan Vấn Thiên gật đầu, mặt đầy lo lắng. Nhà họ Trì rõ ràng có ý định cạnh tranh với nhà Thượng Quan, nhưng đúng lúc then chốt này, A Sâm lại gặp vấn đề như vậy!
Không thể để chậm trễ nữa, chuyện hôn nhân của nhà Thượng Quan phải được triển khai ngay.
“Dạo này thế nào rồi con?” Ông ta hỏi dò.
Thượng Quan Sâm biết ông ta đang hỏi vấn đề nhạy cảm đó, mặt mũi vừa xấu hổ vừa đầy cảm giác bi tráng: “Vẫn… không ổn.”
Không rõ là do bị sốc tâm lý hay tổn thương thật, mà dạo này “anh bạn nhỏ” cứ nằm im, chẳng chịu hoạt động.
Bực mình thật chứ!
Thượng Quan Vấn Thiên nhắm mắt thở dài, rồi mở ra với ánh mắt quyết liệt: “Con trai Thượng Quan Vấn Thiên này không có gì phải sợ, nhất định sẽ đứng lên được!”
“Đứng lên”, ẩn chứa hai nghĩa.
“Với lại, con trai ba đẹp trai ngời ngời, gái xếp hàng muốn làm dâu nhà này đâu thiếu! Con cứ chọn thoải mái, ba sẽ giúp con kiểm tra kỹ!”
Chính nhờ cách giáo dục và môi trường gia đình, Thượng Quan Sâm mới có sự tự tin và khí phách như bây giờ. Trong bầu không khí đó, anh ta đã thực sự “đứng lên”!
…
Trước thềm năm mới, buổi dạ tiệc của nhà Thượng Quan cuối cùng cũng được tổ chức.
Tất cả các gia đình quyền quý trong thành phố đều nô nức tham gia, không ít gia đình muốn kết giao với nhà Thượng Quan thậm chí còn lặn lội từ các tỉnh khác tới.
Đây đúng là đẳng cấp hoành tráng của nam chính bá đạo trong mấy bộ truyện ngôn tình cũ rích!
Chỉ là không biết những gia đình giàu có này sẽ nghĩ gì nếu biết Thượng Quan Sâm thật sự không “lên” được.
Ngày diễn ra tiệc tối, Tạ Tri Ý đi học về, thấy Tạ Vi Lan đang ngồi một mình trên ghế sofa.
Mấy ngày nay, cuộc sống của ả đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi thẻ phun lửa. Nghe tin buổi “tuyển phi” tái khởi động, tâm trạng ả càng trở nên rối loạn hơn.
… Nếu không phải có căn bệnh kỳ lạ đột ngột này, cô ả đã xuất hiện trong bữa tiệc tối nay và trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất đứng cạnh Thượng Quan Sâm rồi!
Tạ Tri Ý suy nghĩ một chút, cảm thấy việc để thẻ phun lửa tiếp tục có hiệu lực thì chỉ khiến Tạ Vi Lan bị mắc kẹt ở nhà, điều này lại không có lợi cho việc tăng điểm hóa ác.
“Huỷ bỏ thôi.” Cô vừa đi lên lầu vừa nói với hệ thống.
Hệ thống xử lý trong vài giây: [Ting! [Phun lửa] đã bị hủy bỏ √.]
Chưa đầy một phút sau, tiếng cười ầm ĩ vang lên từ dưới nhà.
"Mình ổn rồi! Ha ha ha ha ha! Mình ổn rồi…"
"Mình phải đi! Mình phải đi tìm anh Sâm! Không để cho con nào cướp mất anh ấy!"
Vừa mới hết phun ra lửa, Tạ Vi Lan đã trở nên thẳng thắn và thật thà một cách đáng kinh ngạc.
Bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi, ả vội vã chạy lên lầu trang điểm, sau đó phóng như bay ra khỏi nhà.
Tạ Tri Ý nghĩ thầm: Có Vi Lan ở đây, chắc chắn bữa tiệc tối nay sẽ rất náo loạn.
Và cô sẽ có thể thêm vài điểm nữa.
Hệ thống hỏi: [Ký chủ không tham gia sao?]
Tạ Tri Ý: "Thôi thôi thôi." Cô chỉ cần điều khiển mọi thứ từ xa là được rồi.
Lần trước rơi ra một thẻ kỹ năng mới, lại là một tấm [Hào quang nữ chính], nhưng hơi... vô dụng.
[Với tấm thẻ hào quang nữ chính: [Vẻ đẹp tuyệt đỉnh của nữ chính], người sở hữu lá bài này sẽ trở thành người đẹp nhất trong toàn bộ câu chuyện, khiến các cô gái khác ghen tị và các chàng trai say đắm.]
Mặc dù có vẻ hơi vô dụng, nhưng... cũng không phải là không thể dùng được nhỉ?
Tạ Tri Ý xoa cằm, suy tính.
…
Tại buổi tiệc.
Thượng Quan Sâm, trong bộ vest trắng cao cấp, đẹp trai như một hoàng tử, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn đi đến đâu cũng thu hút.
Anh ta đi vòng quanh sảnh tiệc một vài lần nhưng không thấy bóng dáng của Tạ Tri Ý.
Nhiều cô gái vây quanh anh ta, Thượng Quan Sâm nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, các cô đều đỏ mặt.
Thượng Quan Sâm cảm thấy vô cùng sảng khoái, nghĩ: Đây mới là cuộc sống mà anh ta nên tận hưởng!
Ánh mắt ngưỡng mộ của những người phụ nữ, những cử chỉ tiếp cận tinh tế - những người phụ nữ không biết điều như Tạ Tri Ý hoàn toàn không xứng với anh ta!
"Các quý cô, rượu vang tối nay rất ngon, nhưng đừng uống quá nhiều nhé." Thượng Quan Sâm nở nụ cười quyến rũ.
"Được, công tử Thượng Quan!"
"Công tử Thượng Quan thật chu đáo quá!"
Bùi Tử Yên, cô chủ nhà họ Bùi đến từ tỉnh khác, trêu chọc: "Nhưng khi nhìn thấy anh, tôi đã hơi say rồi..."
Thượng Quan Sâm cười khẩy.
Ở một góc khác, Phó Cảnh Ngôn kết thúc những cuộc giao tiếp xã hội của mình, ngẩng đầu lên và chạm mắt với Thượng Quan Sâm.
Cả hai đều cười.
Một bệnh nhân khoa hậu môn và một bệnh nhân khoa nam khoa vào lúc này đã đạt được sự hòa giải.
Cheers!!
Có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh tại buổi tiệc, hình ảnh Thượng Quan Sâm được bao quanh bởi những cô gái xinh đẹp được gửi đến điện thoại của anh ta.
Và anh ta lại chuyển tiếp cho Tạ Tri Ý.
Ý nghĩa rất rõ ràng - Tôi không cần đến một người phụ nữ như cô.
Tạ Tri Ý búng tay một cái, rất tốt, rất tốt.
"Vậy thì hãy tặng thẻ [Ánh hào quang nữ chính] này cho nam chính nhé!"
[Ting! [Vẻ đẹp tuyệt đỉnh của nữ chính] đã được kích hoạt √.]
Lúc này.
Thượng Quan Sâm cúi đầu nhìn Bùi Tử Yên, giọng nói trầm thấp gợi cảm: "Có cần tôi giúp cô Bùi tỉnh táo lại không?"
Anh ta biết khuôn mặt của mình có sức hấp dẫn tuyệt đối với phụ nữ, chắc hẳn cô Bùi đây còn say mê hơn khi nói chuyện thế này.
Nhưng không biết vì sao, Bùi Tử Yên nhìn anh ta, trong mắt dần hiện lên một vẻ khác lạ.
Không chỉ cô ta, mà tất cả các cô gái xung quanh đều vô thức cảm thấy có chút thù địch với người đàn ông trước mặt.
Thượng Quan Sâm nháy mắt một cái: "Sao vậy?"
Đã ngây người rồi sao? Những người phụ nữ này.
Ha, có h*m m**n đối với tôi là điều rất bình thường.
Bùi Tử Yên nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc rồi nói: "Cái đó..."
Thượng Quan Sâm nhướng mày: "Hửm?"
"Son môi của anh là màu gì vậy?" Bùi Tử Yên hỏi xong, vô thức thêm vào một từ: "... Chị em ơi?"
Thượng Quan Sâm: "?"
Cả cuộc đời này chưa có người phụ nữ nào gọi anh ta như vậy!
Nhưng anh ta không biết rằng, mỗi cử chỉ, hành động của mình lúc này lại quá sức cuốn hút, khiến mấy cô gái xung quanh cảm thấy bị lép vế.
"Tóc của anh làm ở đâu đẹp thế?"
"Da anh chăm sóc thế nào mà mịn vậy?"
"Dáng người giữ kiểu gì mà chuẩn quá vậy..."
Thượng Quan Sâm: "???"
Anh ta hoảng loạn chạy trốn khỏi đám chị em rôm rả, thế mà lại đâm sầm vào Phó Cảnh Ngôn.
Phó Cảnh Ngôn theo phản xạ ôm lấy anh ta, bốn mắt chạm nhau.
Phó Cảnh Ngôn sững sờ vài giây rồi nói: "Sao… cậu lại... xinh đẹp thế này?"
Thượng Quan Sâm: "????"
Đúng lúc đó, Trì Lâm từ ngoài bước vào, suýt chút nữa muốn tự chọc mù mắt mình.
"Mấy người không thấy buồn nôn à??"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Tình địch tự dưng lại... tiêu hóa lẫn nhau rồi à???