Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 29

Tạ Vi Lan vừa dứt lời, cả căn phòng như bị đóng băng.

Không chỉ Bùi Tử Yên mà tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai ngờ rằng ả có thể buông lời đến mức độ đó.

Nhưng cũng may vì đã từng làm ra những chuyện điên rồ hơn như tự thú trên loa về việc bỏ thuốc vào đồ uống của Thượng Quan Sâm, nên mọi người cũng dần bình tĩnh lại.

Cuộc chiến giữa Tạ Vi Lan và Bùi Tử Yên thì ai cũng rõ. Lúc này, trong lòng họ chợt lóe lên một ý nghĩ: Phải chăng đây là cách các cô chiêu nhà giàu tranh giành tình cảm? Quả nhiên, chiến trường tình yêu chẳng hề có khói súng.

Tạ Tri Ý thầm nghĩ: Không đơn giản vậy đâu.

... E rằng cuộc chiến này sẽ sớm bùng nổ dữ dội hơn.

Thực ra, điểm hóa ác mà Tạ Tri Ý nhận được không phải từ Tạ Vi Lan mà từ những người xung quanh, đặc biệt là Bùi Tử Yên. Chỉ một câu nói của Tạ Vi Lan đã giúp Tạ Tri Ý kiếm được hàng trăm điểm.

Với chỉ số EQ thấp đến mức đáng báo động, Tạ Vi Lan hoàn toàn không nhận ra mình đã nói gì sai. Trên gương mặt ả vẫn hiện rõ vẻ chân thành như đang đưa ra lời khuyên hữu ích.

Bùi Tử Yên, người trực tiếp hứng chịu cú sốc này, đầu tiên sờ nhẹ khóe mắt rồi biểu cảm càng thêm khó coi. Cô ta nghĩ thầm: Tạ Vi Lan này là gì vậy? Dù sao cũng là thiên kim, sao có thể nói ra những lời như thế?

Nhưng Bùi Tử Yên rất thông minh, cô ta không tỏ ra tức giận mà quay sang Thượng Quan Sâm, vẻ mặt vô tội: "Anh Sâm, anh thấy không? Hình như Vi Lan không thích em."

Pha diễn này trước đây từng là sở trường của Tạ Vi Lan nhưng giờ ả đã hoàn toàn mất đi khả năng đó, thay vào đó là sự thẳng thắn đến mức khó đỡ.

Thật lòng đến mức khiến người khác đau lòng.

"Biết rõ còn hỏi, có phải cô thấy ngại nên muốn chuyển chủ đề đúng không?" Tạ Vi Lan thẳng thừng chế nhạo.

Tạ Tri Ý âm thầm vỗ tay trong lòng: Trời ơi, quá đỉnh luôn! Điểm tăng rồi điểm tăng rồi.

So với việc nhắc nhở người khác có ráy mắt, thì việc cứ bám riết không buông khi người ta đã cố gắng chuyển chủ đề còn đáng xấu hổ hơn.

Lần này, Bùi Tử Yên thực sự có chút lúng túng. Cô ta vốn rất giỏi việc đối phó với những người phụ nữ trong giới thượng lưu, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy hoàn toàn bất lực – Tạ Vi Lan quả thật là một đối thủ đáng gờm!

Cô ta đành phải nhìn Thượng Quan Sâm với ánh mắt đáng thương, vẻ mặt như thể đang cầu xin sự giúp đỡ, trông thật tội nghiệp.

Dẫu sao Bùi Tử Yên cũng là người mà Thượng Quan Sâm đưa đến, anh ta chắc chắn phải ra mặt giúp đỡ chứ!

Thế nhưng, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Thượng Quan Sâm – người xưa nay vẫn luôn bá đạo – lại không đứng ra bảo vệ.

Anh ta chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Vi Lan như để cảnh cáo, rồi ôm chặt lấy Bùi Tử Yên, tiếp tục cắm hoa.

Chỉ có Tạ Tri Ý hiểu rõ nguyên nhân – Thượng Quan Sâm đang sợ.

Là người đàn ông đã trải qua nhiều chuyện phức tạp, lại còn bị Tạ Vi Lan nắm trong tay không ít bí mật, Thượng Quan Sâm sợ rằng ả sẽ lỡ miệng nói ra điều gì đó không nên nói.

Tạ Tri Ý vừa cắm hoa vừa cười thầm, đây là một tình huống quá tuyệt vời.

Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Bùi Tử Yên vẫn rất ngoan ngoãn, tiếp tục cùng Thượng Quan Sâm cắm hoa.

Tạ Vi Lan thì vừa đắc ý vừa ghen tị, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Buổi học cắm hoa cứ thế tiếp diễn trong một bầu không khí căng thẳng nhưng lại rất thú vị.

Tạ Tri Ý làm theo cách cắm hoa cơ bản nhất, xếp các cành hoa chồng lên nhau theo chiều ngược chiều kim đồng hồ, điều chỉnh độ cao của từng cành cho đến khi bó hoa trở nên cân đối.

Sau khi hoàn thành, Tạ Tri Ý cảm thấy khá hài lòng với tác phẩm của mình.

Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn của Trì Lâm báo rằng anh đang trên đường đến. Tạ Tri Ý trả lời: [Sắp tan lớp rồi.]

Trì Lâm: [Không sao.]

Tạ Tri Ý do dự một chút, rồi nhắn: [Tôi làm một bó hoa tặng anh nhé.]

Nhận được tin nhắn, Trì Lâm ngây người nhìn vào màn hình điện thoại, rồi mới phản ứng lại - Tạ Tri Ý muốn tặng hoa cho anh?!

Hoa đấy!

Trì Lâm mừng húm, ngồi ở ghế sau xe, cố ý ho khụ khụ mấy tiếng.

Trợ lý lo lắng hỏi ngay: "Cậu chủ, cổ họng cậu không khỏe à?"

Trì Lâm cố tỏ ra bình tĩnh: "Không sao đâu."

Trong lòng anh lúc này đang sung sướng tột độ, vui ơi là vui.

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì Trì Lâm chợt nhớ ra một điều quan trọng – không đúng, không đúng, anh vẫn chưa tặng hoa cho Tạ Tri Ý!

Thế nhưng, anh vẫn muốn biết bó hoa mà cô sắp tặng mình trông như thế nào.

Trì Lâm giả bộ lạnh lùng nói với trợ lý: "Lái nhanh lên!"

Trợ lý: ??! Còn có thể nhanh hơn nữa à?!

Tạ Tri Ý gửi tin nhắn xong thì ngập ngừng chạm vào màn hình. Cô tự hỏi liệu những ý nghĩ thầm lặng của mình có vô tình lộ ra qua từng dòng chữ hay không. Dẫu vậy, loài hoa cô chọn là chứa đựng cả tấm lòng và cô thực sự muốn tặng nó cho Trì Lâm.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Sâm đang bị Tạ Vi Lan và Bùi Tử Yên vây quanh, bất giác liếc mắt về phía Tạ Tri Ý.

Liệu cô ấy sẽ tặng hoa cho ai nhỉ?

Bùi Tử Yên tinh lắm, cô ta để ý thấy ánh mắt của Thượng Quan Sâm. Lén lút quan sát Tạ Tri Ý phải công nhận là cô gái này rất xinh đẹp, nhưng đặc biệt hơn cả là cái thần thái của cô…

Cả buổi học cắm hoa, Tạ Tri Ý chẳng nói năng gì, chỉ im lặng làm việc của mình ở một góc. Thế mà không hiểu sao, mọi người cứ để ý đến cô, không chỉ có Thượng Quan Sâm đâu.

Bùi Tử Yên đảo mắt một vòng, định dời đi thì bỗng thấy Tạ Tri Ý ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, đôi mắt trong veo của Tạ Tri Ý như chứa đựng một chút ý cười, pha lẫn một chút áy náy...

Áy náy cái gì thế này???

Bùi Tử Yên vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đối phương đã mỉm cười và quay đi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, cô ta cảm thấy mình hoàn toàn bị lép vế, thậm chí còn không kịp phản ứng.

Khi hoàn hồn lại, cô ta chợt nghĩ: May quá... May mà người này không hề có ý gì với Thượng Quan Sâm.

Bùi Tử Yên nhìn Tạ Vi Lan đang tiến đến bên cạnh Thượng Quan Sâm với bó hoa trong tay, vội vàng đưa bó hoa của mình tới: "Oa, bó hoa của cô Tạ thật đẹp!"

Thấy Bùi Tử Yên bị người ta công kích mà vẫn có thể ứng xử lịch sự như vậy, mọi người xung quanh đều tỏ ra ngưỡng mộ.

Tạ Vi Lan gật đầu: "Đúng là đẹp hơn của cô nhiều."

Tử Yên: "..."

Tạ Vi Lan nhìn về phía Thượng Quan Sâm: "Vậy nên anh Sâm không cần nhận của cô ấy đâu nhé"

Bị hai cô gái tranh giành, Thượng Quan Sâm tỏ ra rất đắc ý, hơi ngả người ra sau: "Nào, hai người nói xem, các em chọn loài hoa này có ý nghĩa gì?"

Bùi Tử Yên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu nồng cháy, hồng phấn là lời thề yêu, còn em chọn hồng nhung, nghĩa là... chỉ muốn ở bên anh thôi."

Thượng Quan Sâm híp mắt, nắm lấy tay Bùi Tử Yên và hôn lên mu bàn tay.

Tạ Vi Lan nghe vậy thì không khỏi lo lắng – những bông hoa mà ả đã chọn đều mang ý nghĩa tình cảm, yêu đương rõ ràng! Lời hay ý đẹp đều bị Bùi Tử Yên cướp mất, nên đành cắn răng nói: "Bó hoa này của em còn có ý nghĩa đặc biệt!"

Thượng Quan Sâm hứng thú nhướng mày: "Có ý nghĩa gì? Nói anh nghe thử xem?"

Tạ Vi Lan chỉ vào đoá bách hợp cắm giữa bó hồng của mình và nói: "Ngoài tình yêu dành cho anh, em còn hy vọng anh mạnh khoẻ!"

Khi Thượng Quan Sâm nghe đến hai chữ "khỏe mạnh" dây thần kinh trên trán anh ta giật mạnh.

"Ý nghĩa của hoa bách hợp là thắp lên ngọn lửa cuộc sống, cùng tận hưởng một cuộc đời trọn vẹn!"

Sắc mặt Thượng Quan Sâm đột nhiên thay đổi khi nghe đến "thắp lửa."

Còn Tạ Tri Ý, người duy nhất nghe hiểu được ngụ ý, suýt bật cười thành tiếng: Ngọn lửa cuộc đời, chắc chắn sẽ khiến Thượng Quan Sâm nhớ đến cái của quý bị cháy của anh ta. Tạ Vi Lan quả nhiên là người sở hữu EQ thấp, chuyên nhắc đến những chuyện người ta không muốn nghe!

Thượng Quan Sâm sắc mặt lạnh đi, giọng nói hạ thấp: "Tạ Vi Lan!"

Cô tốt nhất đừng có mà nói ra những chuyện không nên nói trước đám đông!

Nhưng anh ta không hề biết rằng, một lần nữa anh ta đã vô tình phạm phải một sai lầm lớn – đặc điểm lớn nhất của những người thẳng tính là không hiểu được ý tứ ẩn chứa trong lời nói của người khác, hơn nữa còn nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.

Tạ Vi Lan hỏi lại: "Sao vậy anh, em chỉ mong anh khỏe mạnh, cuộc sống thuận lợi thôi mà! Dù sao thì anh cũng…"

Những người xung quanh, bao gồm cả Bùi Tử Yên, lập tức vểnh tai – chẳng lẽ chỗ nào đó của Thượng Quan Sâm có vấn đề?

Thượng Quan Sâm biết không ổn rồi, bí mật chỉ có anh ta và Tạ Vi Lan biết, liên quan đến "bản lĩnh đàn ông" của anh ta, tuyệt đối không thể để cho cô gái EQ thấp này tiết lộ ra ngoài!

Vừa lúc chuông hết giờ reo lên, Thượng Quan Sâm lập tức đứng dậy bỏ chạy, ngay cả chim hoàng yến bên cạnh cũng không kịp để ý.

Tạ Vi Lan ở phía sau gọi với: "Anh ơi, anh đừng chạy nhanh quá! Coi chừng làm hỏng chỗ đó đấy!"

Mọi người: "???"

Chẳng lẽ yêu đương rồi thì khác biệt nhiều đến vậy sao, thông tin này hơi quá sức tưởng tượng rồi!

Thượng Quan Sâm quay lại, tức giận gầm lên: "Không hỏng!"

Tạ Vi Lan chớp mắt vài cái, không hỏng là có ý gì?

Nghĩ khoảng hai giây, đúng lúc Thượng Quan Sâm sắp chạy ra khỏi lớp, Tạ Vi Lan đã hiểu ra.

"À, chắc là vì đã bị cháy rồi nên không hỏng được nữa!"

Đám đông: "!!!"

Thượng Quan Sâm suýt nữa thì đụng phải cửa.

Xấu hổ tột độ!

Tạ Tri Ý vỗ tay tán thưởng.

[Giá trị hóa ác +2000.]

Tối hôm đó, tin đồn "Thượng Quan Sâm không được" lan truyền khắp giới thượng lưu và cả trường Kimberleyton, những gì xảy ra sau đó thì khỏi phải nói.

Trì Lâm vội vã đến trường, lao thẳng vào lớp học cắm hoa. Khi đến nơi, lớp học đã kết thúc, anh không kịp chứng kiến chiến trường đầy khói lửa và những khoảnh khắc xấu hổ không chịu nổi của tình địch.

Anh chỉ thấy Tạ Tri Ý đứng ở cuối hành lang, ánh sáng hắt sau lưng làm cô trông như đang phát sáng. Tay cô ấy giấu sau lưng, có thể thấy những tờ giấy gói hoa. Trì Lâm cố nén niềm vui sướng, tiến lại gần và nhẹ nhàng hỏi: "Cái em làm trong lớp, em thật sự định tặng cho tôi à?"

Anh đứng ở vị trí đón ánh sáng, khuôn mặt góc cạnh trở nên mềm mại hơn, trông anh như một chàng trai trẻ đầy sức sống.

Tạ Tri Ý gật đầu, lấy bó hoa ra từ phía sau: "Tặng anh thật đấy."

Trái tim Trì Lâm đập thình thịch. Anh suýt nữa thì thốt ra những lời muốn nói từ lâu.

Tạ Tri Ý cũng nhìn anh chăm chú: "Nhanh xem có thích không."

Trì Lâm thì thầm một tiếng "Được" đầy vẻ say mê rồi cúi đầu xuống.

Và... một bó hoa cúc rực rỡ xuất hiện trước mắt anh.

Trì Lâm: "...?"

Tạ Tri Ý có hơi lo lắng – thật ra cô có cắm thêm hoa giả vào đó!

Thực ra cô đã cố tình chọn loại hoa này! Dù cuộc đấu đá về ý nghĩa hoa của Tạ Vi Lan và Bùi Tử Yên khá hài hước, nhưng cô vẫn không thể không suy nghĩ nghiêm túc về nó.

Vì là tặng cho Trì Lâm nên cô đã chọn rất kỹ - đó là cúc tây cánh kép.

Loại hoa này có ý nghĩa là em muốn chia sẻ niềm vui nỗi buồn với anh.

Đối với Tạ Tri Ý, đó đã là sự quan tâm lớn nhất của cô rồi.

Dù cô quen sống một mình nhưng cô cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh, cùng anh chia sẻ những cảm xúc, vui buồn.

... Thật ra là nhiều hơn thế nữa!!

Trì Lâm khẽ mỉm cười, có chút bất lực: "Thích."

Tạ Tri Ý thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi!"

Sau khi tiễn Tạ Tri Ý về xong.

Trì Lâm ôm bó cúc xinh đẹp trở lại xe.

Trợ lý nhìn anh từ gương chiếu hậu, thận trọng hỏi: "Thưa cậu chủ, có cần tôi xử lý bó hoa này giúp không?"

Trì Lâm trừng mắt nhìn anh ấy: "Đồ của tôi, cậu không được động vào."

Trợ lý: ... Tôi cũng không định động vào mà!

Trì Lâm mang hoa về văn phòng công ty, thay thế luôn bó hoa nhài đang cắm trong bình. Anh chụp rất nhiều ảnh bó hoa của Tạ Tri Ý, sau đó cẩn thận mở ra và c*m v** bình đã thay nước mới.

Sau đó, Thái tử mở điện thoại lên tìm kiếm.

#Tặng hoa cúc cho người khác giới có ý nghĩa gì?#

Trên mạng có khá nhiều bài đăng tương tự, Trì Lâm nhanh chóng nhấp vào.

Anh thấy có người bình luận: [Phải xem là loại cúc gì đã người anh em à! Chắc chắn cô ấy không tặng anh hoa để đi tảo mộ đâu nhỉ!]

Trì Lâm gật đầu tán đồng, người này có vẻ hiểu biết đấy!

Anh tiếp tục đọc: [Cúc cũng rất đẹp mà! Hơn nữa, nhiều loại cúc còn có ý nghĩa khác nhau nữa, ví dụ như vạn thọ, cúc tím... Ý nghĩa vừa hay lại vừa đẹp! Chủ thớt đừng nản lòng nhé!]

Trì Lâm nhìn bó hoa của Tạ Tri Ý, anh không biết đây là loại cúc gì nên quyết định tìm hiểu.

Vạn thọ, một loài hoa thuộc họ cúc.

Ý nghĩa: Tình bạn.

Trì Lâm: "..."

Anh không tin vào mắt mình, lại tìm kiếm tiếp loại cúc tím.

Cúc tím, một loại cây thảo một năm hoặc hai năm.

Ý nghĩa: Hạnh phúc khi độc thân.

Trì Lâm: "... Cái quái gì vậy."

Việc tặng hoa quả thực là cả một nghệ thuật.

Tạ Vi Lan nghĩ rằng mình chọn sai hoa nên mới không được Thượng Quan Sâm chú ý. Nhưng may mắn là Thượng Quan Sâm cũng không lấy hoa của Bùi Tử Yên, có vẻ như anh ta không thích cả hai.

Bùi Tử Yên từ tỉnh khác lên, cô ta chỉ có thể dựa vào Thượng Quan Sâm. Còn Tạ Vi Lan thì khác, trên tay ả có sẵn nhiều lựa chọn khác nữa cơ!

Tạ Tri Ý nhìn em gái mình trang điểm lộng lẫy chuẩn bị ra ngoài, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tạ Vi Lan mất đi EQ, nhưng ả lại tìm thấy niềm vui.

Khi ả bước xuống nhà, ba Tạ mắng té tát: "Cả ngày mày không biết làm gì, cũng chẳng thèm nhìn xem nhà mình ra nông nỗi gì!"

Tạ Vi Lan đáp lại một cách nghiêm túc: "Ba, ba đừng có tức giận như vậy nữa, khoa học đã chứng minh rằng, tức giận nhiều sẽ làm tăng nguy cơ đột tử lên đến 70% đấy."

"Con bé hỗn láo! Mày đang nguyền rủa bố mày à?!"

Tạ Tri Ý ở trên lầu mỉm cười nhìn Tạ Vi Lan đi xa và ba Tạ nổi cơn tam bão.

Theo một cách nào đó, em gái cô dường như trở nên đáng yêu hơn rồi...

Tạ Vi Lan đến tìm Viên Phong với một mục đích rõ ràng. Gia đình họ Tạ ngày càng sa sút, không còn gì để níu kéo, ả không muốn giống người chị ngốc nghếch của mình, cứ mãi quanh quẩn với việc cập nhật mạng xã hội, mơ hồ chờ đợi một ngày nào đó có thể kiếm được tiền.

Quá chậm! Và điều đó hoàn toàn không thể đáp ứng được cuộc sống mà ả mong muốn.

Phó Cảnh Ngôn đã nói đúng, chỉ cần nghĩ thoáng ra, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng. Đằng nào Thượng Quan Sâm cũng không hề trân trọng ả, vậy thì cũng chẳng dại gì mà giữ mình cho anh ta.

Viên Phong không chỉ có thể giúp ả lấy lại vai diễn mà còn có thể yêu cầu biên kịch tăng gấp đôi số cảnh của ả!

Như vậy, dù Viên Phong có hơi b**n th** thì ả cũng có thể chấp nhận được.

Trong phòng tổng thống của khách sạn, Viên Phong nhìn Tạ Vi Lan bước ra, gật đầu ra hiệu về phía chiếc giường và bảo ả mặc bộ đồ mà gã đã chuẩn bị. Tạ Vi Lan xinh đẹp và biết cách lấy lòng gã, vì vậy Viên Phong khá hài lòng về ả.

Dù gã thích chị gái của Tạ Vi Lan hơn, nhưng cô em gái này vẫn chưa chơi chán. Hơn nữa, có thể cùng lúc vui vẻ với cả hai người...

Viên Phong ôm lấy Tạ Vi Lan, cười gian xảo: "Biết phải làm gì rồi chứ?"

Tạ Vi Lan gật đầu. Đàn ông mà, ai chẳng thích nghe những lời đường mật.

Trên giường lớn, hai bóng người hòa quyện vào nhau.

Viên Phong cười gian xảo hỏi: "To không?"

Tạ Vi Lan nằm im: "Không to."

Viên Phong: "?!"

Chẳng có gã đàn ông nào chịu được khi bị phụ nữ chê như vậy. Gã còn tưởng đối phương đã từng trải nên mới nói vậy, không ngờ lại như thế này. Ngay lập tức, gã tăng tốc, cuối cùng đổ mồ hôi nhễ nhại mà kết thúc.

"Ha ha, sướng chưa?"

Bình thường, những người phụ nữ khác đã sớm nép vào lòng gã, nói những lời ngọt ngào mà đàn ông thích nghe. Tạ Vi Lan cần gã giúp đỡ nên tất nhiên phải cố gắng lấy lòng.

Viên Phong châm một điếu thuốc, nhìn Tạ Vi Lan đỏ mặt lên tiếng.

"Không sướng, chẳng có cảm giác gì, chỉ có vậy thôi à?"

Viên Phong: "???"

Điếu thuốc trên tay gã rơi xuống, đốt cháy đùi.

"Tạ Vi Lan! Cô dám nói lại lần nữa không?!"

Tạ Vi Lan sợ hãi nhìn gã: "Sếp Viên, anh làm sao vậy? Em chỉ nói thật thôi mà!"

Viên Phong suýt nữa thì tức ngất.

"Cô đừng hòng bước chân vào phòng tôi nữa! Việc chỉnh sửa kịch bản cũng đừng mơ tới!" Gã mặc quần áo, lạnh lùng nhìn ả.

Tạ Vi Lan lúc này mới hoảng hốt, ả không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này. Lúc trước Viên Phong rõ ràng đã đồng ý mà.

"Ngài Viên, em sai ở đâu em đều sửa! Anh nói gì em cũng nghe!"

Viên Phong hơi dịu xuống: "Ồ? Tất cả mọi thứ đều được à?"

Tạ Vi Lan vội gật đầu: "Dạ, vâng."

Viên Phong nghiêng người lại gần tai ả, thì thầm: "Vậy thì đưa chị gái của cô đến đây."

Tạ Vi Lan trợn tròn mắt.

Tối đó, Tạ Tri Ý có chút bất ngờ khi nhận được 1000 điểm hoá ác từ nam phụ Viên Phong.

Cô và gã này chưa từng đối đầu trực tiếp, theo cốt truyện gốc thì Viên Phong là kẻ b**n th** nhất - không giống Phó Cảnh Ngôn kiểu quyến rũ, Viên Phong lại là kiểu nhân vật được tác giả thả hồn để thể hiện sự b*nh h**n một cách chân thật.

Song, việc nhân vật này bắt đầu tăng điểm hoá ác chứng tỏ những kỹ năng cô đã cài đặt cho các nhân vật khác đã phát huy tác dụng - rất có thể là sự thẳng thắn của em gái cô đã chọc tức gã.

Và sự can thiệp của Viên Phong vào cốt truyện sẽ ngày càng sâu hơn.

Tối mai là đêm cuối năm, theo kế hoạch ban đầu cô sẽ đến nhà Trì Lâm để quay video mới. Đường Bắc Thanh và Trì Hướng Dương cũng sẽ đến. Món ăn đã được Trì Lâm đặt hết rồi, Tạ Tri Ý chỉ cần làm một món chính thôi.

Đêm đó, trường học cũng tổ chức sự kiện Tất niên Dương lịch. Mọi người sẽ tập trung dưới tháp đồng hồ của trường để cùng nhau đếm ngược chào đón năm mới.

Tính ra, cô đã trở về trường được nửa năm rồi. Không có những tình tiết ngược dòng, chiến thắng ngoạn mục như trong các tiểu thuyết sảng văn trước đây, mỗi ngày cô chỉ cần làm nhiệm vụ, tăng điểm hóa ác, sáng tạo ra những tình huống thú vị... thời gian trôi qua thật nhanh.

Tạ Tri Ý khá mong chờ đêm đón năm mới.

Nhưng rồi cô chợt nhớ ra, trong cốt truyện gốc, đêm đó sẽ xảy ra một số tình tiết quan trọng, liên quan đến Viên Phong.

Nữ chính cũng tham gia bữa tiệc của Thượng Quan Sâm, lúc đó anh ta dẫn theo Bùi Tử Yên, cố tình tạo ra những tình huống để nữ chính ghen tuông. Và đúng vào ngày hôm đó, Tạ Vi Lan trở về với cái thai trong bụng, nói rằng mình mang thai con của anh ta!

Thượng Quan Sâm lập tức hoảng loạn. Cùng trở về với Tạ Vi Lan còn có Viên Phong, kẻ đã qua lại với ả trong thời gian qua.

Viên Phong trực tiếp để mắt đến nữ chính và cùng với Tạ Vi Lan dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để đưa cô vào khách sạn - đến giai đoạn này, dù nam chính không thừa nhận nhưng thực ra anh ta đã yêu nữ chính sâu sắc.

Vì vậy, khi nghe tin Tạ Tri Ý bị Viên Phong đưa đi, anh ta lập tức bỏ rơi Tạ Vi Lan và Bùi Tử Yên, chạy đến khách sạn, cuối cùng đã bảo vệ được danh dự cho nữ chính vào phút cuối.

Từ đó, nữ chính càng yêu say đắm kẻ khốn nạn này hơn.

Sau khi sắp xếp lại các tình tiết và mối quan hệ, Tạ Tri Ý thầm nghĩ: "..."

Cô có thể phối hợp diễn theo cốt truyện, nhưng chuyện tình cảm... cút xéo!

Đối với những nhân vật phụ tự đưa mình đến cửa, Tạ Tri Ý đều coi họ như công cụ để hoàn thành nhiệm vụ. Dù không dùng kỹ năng, cô cũng có thể đánh bại tên b**n th** Viên Phong, nên cô không hề sợ hãi.

Điện thoại reo lên, là tin nhắn của Phó Cảnh Ngôn.

[Viên Phong đang tìm hiểu về em. Gã không phải người tốt.]

Tạ Tri Ý nhướng mày.

Ngay cả Phó Cảnh Ngôn, một kẻ ngạo mạn như vậy, cũng khẳng định Viên Phong không phải người tốt, vậy thì Tạ Tri Ý càng tò mò về gã hơn.

Hôm giao thừa, một nhóm bạn trẻ tụ tập ở nhà của Trì Lâm.

Dù không mấy thích thú với điều này, nhưng nghĩ đến việc Tạ Tri Ý sẽ thoải mái hơn trong hoàn cảnh này, Trì Lâm đành chấp nhận sự có mặt của hai bóng đèn là Trì Hương Dương và Đường Bắc Thanh.

Tạ Tri Ý hỏi: "Vậy đêm giao thừa mọi người muốn ăn gì?"

Cảm giác có một đầu bếp giỏi ở nhà thật tuyệt, mấy chàng trai bàn tán một hồi rồi quyết định: "Ăn tôm hùm sốt bơ tỏi!"

Tạ Tri Ý tưởng họ sẽ chọn món gì đó phức tạp hơn, nghe xong có chút bất ngờ: "Món này không khó làm đâu."

Đường Bắc Thanh nói: "Miễn ngon là được! Mà còn có thể cho các fan xem, nhà của blogger này có điều kiện đấy chứ!"

Tạ Tri Ý: "Được rồi được rồi... vậy trưa làm món này, tối sẽ làm món Phật nhảy tường nhé."

Trì Hướng Dương: "Oa!"

Đường Bắc Thanh: "Tôi sẽ ăn thật nhiều để tăng thêm ba cân vào đêm cuối năm!"

Trì Lâm lặng lẽ đi theo Tạ Tri Ý vào bếp, cúi đầu hỏi: "Làm cả trưa lẫn tối có mệt không?"

Tạ Tri Ý ngước lên cười: "Không mệt đâu."

Trì Lâm nhìn gần vào nụ cười trên môi cô, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Khụ khụ... vậy thì... tôi có thể giúp gì được không..."

Anh chưa nói xong đã bị Trì Hương Dương hét lớn cắt ngang: "Anh trai! Em mới đi có mấy ngày mà nhà anh đã trồng hẳn một cây hoa cúc rồi à?!"

Trì Lâm tức giận quay đầu lại: "Mày có mắt không đấy hả? Không biết thì tự mà tra đi!"

Tạ Tri Ý ngẩng đầu sờ chóp mũi: "Anh đặt trong nhà sao?"

Trì Lâm tức giận quay đầu lại, cúi đầu nói: "Đương nhiên rồi, tôi còn chăm sóc nó nữa."

Tạ Tri Ý vui ra mặt.

Có vẻ như ý mình đã được truyền đạt rồi!

Hệ thống tỏ vẻ nghi ngờ: [Thật sao?]

Tôm hùm Boston thì gọi ship tận nhà, tuy không quá to nhưng may mà Thái t nhà mình đủ giàu, mua một đống.

Khi Tạ Tri Ý đang chế biến, Trì Lâm cầm máy ảnh chụp hình cho cô, thỉnh thoảng còn đưa tay vào giúp.

Đối với Tạ Tri Ý mà nói, món này không hề khó. Chẳng mấy chốc, tôm hùm đã hấp xong, mở nắp nồi ra, mùi tỏi thơm lừng pha lẫn chút béo ngậy của sữa lan tỏa khắp không gian.

Tạ Tri Ý dùng muỗng xúc một ít thịt tôm, quay lại đối diện với Trì Lâm đang đứng sau ống kính, rất tự nhiên nói: "Há miệng nào."

Trì Lâm nhìn cô qua ống kính, tim đập thình thịch, không kiềm chế được mà há miệng ra.

"Ngon không?"

"Ngon."

Tạ Tri Ý cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Trì Lâm im lặng vài giây, đột nhiên đặt máy ảnh xuống.

Cậu ấm kiêu ngạo cúi đầu, nói với cô: "Lúc nãy em cho tôi ăn là vì muốn quay video thôi đúng không... tôi muốn thêm."

Tạ Tri Ý ngước mắt lên: "Hửm?"

Trì Lâm mở miệng: "Aaaaa"

Tạ Tri Ý chớp mắt.

Lông mi dài như cánh quạ rũ xuống trên làn da trắng lạnh của anh, thật khó tưởng tượng rằng một người bình thường hay nổi cáu lại có lúc ngoan ngoãn như vậy.

Tạ Tri Ý lại đút cho anh thêm một muỗng nữa.

Cô nghĩ: Dễ thương quá đi.

Ôi trời, cứ như một chú chim lớn đang được v**t v* lông.

Hệ thống: [... Đây là những từ ngữ gì vậy?!]

Tôm hùm trưa nay bị quét sạch không còn một mẩu, đến cả vỏ cũng muốn l**m sạch. Đường Bắc Thanh nằm dài trên sô pha, sờ bụng mà than thở, tiện tay kéo một đoạn video về Tạ Tri Ý đang cầm tôm hùm lên cho mọi người xem.

Tạ Tri Ý đăng đoạn video lên, lượng bình luận tăng vọt hơn cả lần trước.

[Người đẹp người đẹp! Người đẹp ơi, tôi đến đây!]

[Trời ơi cứu tôi với, ngọt chết tôi mất!!!!]

[Tết này tôi chỉ sống nhờ đoạn video này thôi!!!]

[Nói là video nấu ăn mà sao lại lừa người ta vào đây thế này???]

[Em xin tình nguyện bị giết! Ai cũng muốn thấy anh chàng quay phim kia!?]

Tạ Tri Ý và Trì Lâm ngồi cạnh nhau, cả hai đều lướt xem bình luận của cô, khóe miệng không giấu được nụ cười.

Tạ Tri Ý: Có phải hơi lộ liễu quá không nhỉ? Thật là không hay chút nào.

Trì Lâm: Ngọt là được rồi! Cứ thế mà ship đi!

Sau khi xem hết bình luận, cô tiện tay lướt qua trang thống kê và phát hiện lượng người theo dõi tăng đều đặn với tốc độ 20 người/giây, gần như không có biến động.

Nhờ con tôm hùm to oạch này mà số tiền trong thẻ của cô sắp đạt giới hạn rồi.

Thật là… đã quá.

Buổi chiều không có lịch trình gì đặc biệt. Từ khi Tạ Tri Ý nói tối nay sẽ nấu một món ăn cầu kỳ, cả nhóm đều háo hức chờ đến giờ ăn tối.

Món ăn này phức tạp hơn con tôm hùm nhiều, Tạ Tri Ý về nhà lấy đồ rồi đến siêu thị mua sắm. Trì Lâm nói sẽ đến đón cô sau.

Khi Tạ Tri Ý xách túi đồ ra khỏi siêu thị, nhìn thấy Tạ Vi Lan đang đứng ở lề đường, cô mới nhớ ra cốt truyện trong tiểu thuyết – Có vẻ như em gái tôi đến để đẩy nhanh tiến độ cốt truyện rồi.

Truyện ngôn tình sến súa thường có những tình tiết rất đơn giản. Trong lúc Tạ Vi Lan giả vờ nói chuyện với cô, có người từ phía sau lao tới, định bịt miệng cô bằng một cái khăn.

Tạ Tri Ý chỉ mất một giây để cân nhắc tình hình, cô nghĩ mình có thể giải quyết vấn đề trước khi Trì Lâm đến, vì vậy trước khi chiếc khăn chạm vào mặt, cô đã ngất đi.

Tạ Vi Lan đỡ lấy cô và nói: "Chị à, đừng trách em, vì tương lai của em, chị phải hi sinh một chút. Khi em nổi tiếng rồi, em sẽ giúp chị đóng vài vai nhỏ, ít nhất chị cũng không phải lo ăn đói."

Người lái xe phía sau: "... Đừng có mà lảm nhảm nữa."

Tạ Vi Lan: "Dạ."

Tạ Tri Ý nằm trong xe, rất tỉnh táo, nghe Tạ Vi Lan và người lái xe bàn về sở thích của Viên Phong, cô dần hiểu rõ hơn về gã đàn ông này.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cửa sau của một khách sạn, Tạ Tri Ý bị người ta khiêng vào phòng tổng thống.

Cô nheo mắt lại, ghi nhớ số phòng rồi bị đưa vào trong.

"Ngài Viên, em đã đưa chị ấy đến đây rồi…"

Viên Phong đang mặc áo choàng tắm, cầm ly rượu vang, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Tri Ý, vẻ mặt đầy h*m m**n:

"Cô ấy giống như một tác phẩm nghệ thuật của thần tình yêu! Đây chính là điều tôi luôn tìm kiếm! Đẹp quá…"

[Ting! Phát hiện dao động cảm xúc của Viên Phong, chỉ số hoá ác +200.]

Tạ Tri Ý nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch, thầm nghĩ tên này đúng là không biết trời cao đất dày.

Thẻ tiếp theo của cô sắp được rút ra rồi.

Nhưng rõ ràng Viên Phong càng lúc càng hưng phấn. Gã đi vòng quanh Tạ Tri Ý hai vòng, hệ thống liên tục thông báo.

Tạ Vi Lan nói: "Ngài Viên, vậy... vậy em xin phép không làm phiền nữa..."

"Cũng ở lại đây." Ánh mắt Viên Phong lóe lên vẻ b*nh h**n.

Tạ Vi Lan: "Em? Em ở lại để làm gì?"

Viên Phong cười: "Làm trò vui."

...

Tạ Vi Lan đi tắm.

Trong phòng chỉ còn lại Viên Phong và Tạ Tri Ý.

Hơi thở của gã càng lúc càng nặng nề, ngày càng gấp gáp, bàn tay từ từ chạm vào mặt Tạ Tri Ý...

Đúng lúc đó, cô mở mắt.

Đôi mắt đen láy, sáng ngời, nhìn thẳng vào gã mà không hề dao động.

"Chết tiệt!"

Giống như một bức tượng xinh đẹp bỗng nhiên cử động, Viên Phong giật mình lùi lại hai bước.

Tạ Tri Ý vẫn duy trì tư thế nằm trên sofa, mắt nhìn chằm chằm vào gã.

Viên Phong sững sờ vài giây, rồi cũng phản ứng lại, có lẽ là do thuộc hạ làm việc không tốt, liều lượng thuốc không đủ, để cô tỉnh lại!

Nhưng không sao, cơ thể cô vẫn còn tê liệt gã có thể tùy ý điều khiển như một con búp bê.

Đối diện với đôi mắt đẹp của cô, Viên Phong lại càng hưng phấn hơn.

"Cô gái, em không biết tôi cũng không sao, tối nay tôi sẽ cho em biết rõ về tôi."

Tạ Tri Ý nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.

[Tít! Chỉ số hóa ác tăng lên đến ngưỡng tiếp theo, rơi ra kỹ năng - [Phun nước]. Kỹ năng này có thể tùy biến và người sở hữu sẽ có khả năng phun nước.]

Tạ Tri Ý: Lại nữa à?

Một thẻ quen thuộc quá rồi!

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ hệ thống muốn cô tự dùng? Phun vào tên b**n th** này à?

Dù sao nếu đưa cho Tạ Vi Lan thì sẽ ảnh hưởng đến chỉ số EQ thấp. Dùng thẻ để đánh nhau thì quá phí.

Vừa có thể phun lửa lại có thể phun nước, cô không muốn biến Tạ Vi Lan thành một loài động vật quý hiếm đâu.

Viên Phong nhìn thấy cô đang suy nghĩ, thì không nhịn được nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô: "Hãy nhớ kỹ tên tôi, tôi là Viên Phong."

"Em có tin hay không?" Viên Phong nhìn cô, đôi môi bóng nhẫy tiến lại gần: "Chỉ cần tôi nhìn em một cái… em sẽ ướt."

Ướt?

Ướt cái gì?

Tạ Tri Ý đột nhiên nhướng mày.

Cảm hứng đến rồi.

Ngay khi đôi môi của Viên Phong sắp chạm vào cô, Tạ Tri Ý đột ngột đẩy gã ra, sau đó đứng dậy một cách linh hoạt: "Tặng thẻ phun nước cho quý ông này."

[Tít – Nạp thành công √.]

Viên Phong: "Sao?! Sao em có thể cử động được?"

Tạ Tri Ý nhìn thấy: "Phụt phụt! Phụt phụt phụt! Xì..."

Miệng gã biến thành vòi phun, phun nước xì xì.

Viên Phong hoàn toàn ngây ngốc, ngớ ngẩn che miệng...

Sao có thể như vậy được?? Nước bọt của gã sao lại nhiều đến vậy?!

Còn Tạ Tri Ý thì dùng khăn giấy lau sạch một giọt nước bắn vào mu bàn tay, gật đầu thản nhiên:

"Quả thật là ướt rồi."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Vi Lan: Thư giãn đi! Ai cũng từng có lúc như vậy mà. Tôi hiểu hết!

Bình Luận (0)
Comment