Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 3

Một bó hoa to đùng rực rỡ này ngay lập tức làm cả đám học sinh xung quanh phải tròn mắt nhìn chằm chằm.

Trong bầu không khí lãng mạn của ngôi trường cổ kính, không gì có thể thu hút hơn những màn tỏ tình công khai. Đám con gái xung quanh ai nấy đều lộ rõ vẻ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.

Triệu Tân Nguyệt vốn cũng nằm trong số đó, nhưng khi nghe rõ những gì người kia nói, cô ta bỗng phì cười: “Tớ còn tưởng cậu ta thật sự muốn theo đuổi Tạ Tri Ý chứ! Lan Lan, hóa ra Vệ Ninh nhận nhầm người rồi!”

Tạ Vi Lan gượng cười, trong lòng chỉ muốn cách ly khỏi đứa bạn lắm chuyện này.

Thà Vệ Ninh đừng gọi tên ả còn hơn! Thế khác gì bảo chị gái ả mới là người xinh đẹp hơn chứ? Chỉ có Triệu Tân Nguyệt ngốc nghếch mới thấy vui mừng vì chuyện này.

Ánh mắt của Tạ Vi Lan lướt nhanh qua đám đông, chạm phải ánh nhìn đầy khinh miệt của Thượng Quan Sâm. Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Ai cũng biết Tạ Tri Ý thích Thượng Quan Sâm. Cô – vợ sắp cưới trên danh nghĩa của anh ta – luôn nghe lời răm rắp. Từ ngày Tạ Tri Ý lột xác trở nên xinh đẹp, Thượng Quan Sâm cũng chẳng thèm để ý, vì xét cho cùng cô là để chứng minh mình xứng đôi với anh ta.

Vệ Ninh ư? Ha – Tạ Tri Ý thích anh ta, nên làm gì có mắt nào để ý đến những người khác? Không cần nghĩ cũng biết cô chắc chắn sẽ từ chối ngay, để thể hiện lòng trung thành trước mặt anh ta.

Nghĩ vậy, anh ta ngước mắt lên và thấy Tạ Tri Ý mỉm cười dịu dàng với Vệ Ninh. Cái nụ cười đó làm gương mặt cô thêm phần sinh động, khiến Vệ Ninh cũng ngây người.

Đôi mắt Thượng Quan Sâm hẹp lại, đầy vẻ không hài lòng: “Cô gái này... đúng là chẳng biết tự trọng gì cả!”

[Kiểm tra được biến hóa cảm xúc của nam chính.]

[Giá trị hóa ác +30.]

Tạ Tri Ý nghe thấy tiếng hệ thống thông báo, nhưng không để tâm lắm đến giá trị hóa ác mà nam chính và em gái mình vừa cung cấp. Sau vài tiếng báo hiệu dồn dập, hệ thống bỗng dưng im bặt rồi không kêu thêm nữa.

Cô quay đầu tìm kiếm kẻ phản diện nhưng chẳng thấy bóng dáng gì khả nghi, chỉ nhìn thấy Trì Lâm trong đám đông xa lạ.

Cậu ấm nhà họ Trì đứng ở phía xa, nhìn cô bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Vẻ mặt đó chẳng khác gì sợ bị cuốn vào cảnh tượng “đậm mùi drama” này.

Từ rất lâu trước đây, Trì Lâm đã thế, luôn chán ghét cách cô cố lấy lòng người nhà. Những lời anh nói rất gay gắt và mối quan hệ giữa hai người cũng cực kỳ tệ, dần dà chẳng mấy khi gặp nhau nữa.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, cậu chủ nhà họ Trì nhìn ai cũng thấy ngốc, chứng tỏ anh mới là nhân vật tỉnh táo duy nhất trong cái câu chuyện cổ lỗ này. Nên khi Tạ Tri Ý thấy anh, tự dưng lại thấy thân thương kỳ lạ.

Bên kia, Trì Lâm vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, vội quay đầu sang hướng khác.

Trì Hướng Dương đứng cạnh, mặt ngơ ra như dấu hỏi chấm. Ban nãy chị đẹp học khóa trên được tặng hoa, anh trai cậu đang lao ra thì bất ngờ phanh gấp, thốt lên “Liên quan gì tới tôi!” rồi quay ngoắt đi.

Cậu sốt ruột hỏi: “Anh, có đi ngắm chị đẹp không đấy?” Không đi thì em đi ngắm hộ!

Trì Lâm mặt lạnh tanh: “Ở đâu ra chị đẹp?”

Trì Hướng Dương chỉ tay về phía Tạ Tri Ý: “Đó kìa! Ngày đầu nhập học đã gặp được nữ thần như vậy, chắc chắn ông trời muốn em có tình yêu siêu cấp lãng mạn suốt đại học…”

Chưa kịp nói xong, bỗng dưng cậu cảm thấy lạnh sống lưng.

Chỉ thấy gương mặt đẹp trai của anh trai cậu, lúc nào cũng như núi lửa, giờ lạnh như băng: “Kỳ này anh tự chọn môn cho em, ít hơn mười môn là anh nói ông nội.”

Trì Hướng Dương: “QAQ?? Em làm gì sai cơ chứ??”

Cuối cùng thì vở kịch drama trên quảng trường cũng hạ màn nhờ màn xuất hiện của Tạ Vi Lan.

Vệ Ninh lúng túng tặng hoa cho nữ thần của mình, nhưng vẫn không quên ngoái lại nhìn Tạ Tri Ý đến mấy lần.

Ở phía bên kia, Thượng Quan Sâm vừa lịch sự từ chối vài lá thư tình từ các cô gái khác, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Tri Ý đã lẻn đi từ lúc nào, hàng mày nhíu chặt.

Cô gái này vừa đẹp lên là muốn gây chuyện rồi sao?

Chu Vũ Kiệt vừa nãy cũng đứng ở đó xem, lại gần thử dò hỏi: “Anh Sâm, tớ thấy ban nãy Tạ Tri Ý vui lắm, cậu nói xem, liệu nhỏ có thay lòng đổi dạ với cậu không?”

Thượng Quan Sâm cười ngang ngược: “Cô ta có thay lòng đổi dạ hay không thì liên quan gì đến tớ?”

Chu Vũ Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Không thể không công nhận, bây giờ Tạ Tri Ý đúng là quá cuốn hút. Huống hồ, không chỉ riêng gã ta thấy vậy, còn nhiều người khác cũng bắt đầu xao xuyến, như Vệ Ninh khi nãy không rời mắt khỏi cô một giây.

Huống hồ, Tạ Tri Ý và Tạ Vi Lan trông khá giống nhau, nhưng chắc chắn Tạ Tri Ý dễ theo đuổi hơn nhiều. Người từ vùng xa về, cái gì cũng chưa từng thấy, tặng một bó hoa thôi đã vui vẻ tới vậy rồi, chẳng phải chỉ cần một chút công sức là có thể chinh phục được sao?

Nếu Thượng Quan Sâm không phiền thì Chu Vũ Kiệt nhất định sẽ ra tay sớm!

Hôm đó, Tạ Tri Ý đã tìm quanh khu vực mà hệ thống dò được mà vẫn không thấy bóng dáng phản diện nào cả.

Cô có chút bất đắc dĩ: “Nhân vật trong truyện nhiều như vậy, dựa vào may mắn để tìm đồng đội đúng là hơi hên xui.”

Hệ thống trấn an: [Ký chủ cứ yên tâm, khi kịch bản càng lúc càng drama, mâu thuẫn leo thang, phản diện chắc chắn sẽ xuất hiện. Với tư cách là nữ chính, ngài nhất định sẽ giao lưu với họ. Đôi khi chỉ thiếu chút duyên thôi mà.]

Tạ Tri Ý cũng hiểu điều đó. Đi đường tắt thì sướng thật, nhưng chắc chắn chẳng dễ thế.

Cô nhớ lại một chuyện quan trọng: “Còn thẻ kỹ năng lúc nãy đâu rồi?”

Mỗi lần nhận thẻ kỹ năng, số điểm cần để rơi ra thẻ tiếp theo lại tăng lên rõ rệt và mức tăng này không hề nhỏ. Nói trắng ra là, mỗi lần rút thẻ sau này sẽ khó như lên núi nên phải biết quý trọng từng cơ hội.

Hệ thống vui vẻ thông báo: [Chúc mừng ký chủ, ngài vừa nhận được thẻ kỹ năng [Không Chơi Đẹp].]

Tạ Tri Ý: Hả? Quỷ gì vậy?

[Thẻ này có thuộc tính sử dụng lâu dài. Khi giữ thẻ này, nếu có ai dám động tay động chân hoặc ra tay với ngài, chỉ cần ngài đáp trả (đánh lén/đánh thẳng), chắc chắn sẽ thắng.]

Tạ Tri Ý nghiền ngẫm quy tắc, bất giác thấy lòng phấn khích một cách khó tả. “Tao dùng thẻ này.”

Dù cô đã max điểm mọi kỹ năng khác nhưng về khoản sức mạnh thì đúng là hơi yếu và thẻ này sẽ là sự bù đắp hoàn hảo.

[Tích – Thẻ kỹ năng đã được kích hoạt!]

Tạ Tri Ý: Sức mạnh kỳ lạ tăng lên rồi.jpg

Đúng lúc này, cô đi ngang qua khu bảng thông báo của trường và thấy đầy những tấm poster quảng bá sự kiện nào là cắm trại, đua ngựa, dạ hội hóa trang – đúng kiểu trường quý tộc.

Ánh mắt của Tạ Tri Ý dừng lại trên một tờ rơi về cuộc thi piano. Gương mặt đại diện của chương trình – người mẫu đội vương miện với nụ cười ngọt như kẹo, không ai khác chính là em gái cô, Tạ Vi Lan.

Nhìn gương mặt quen thuộc của cô em trên poster, Tạ Tri Ý cân nhắc ba giây rồi quét mã QR phía dưới.

Đăng ký.

Cô không rõ trình độ piano của Tạ Vi Lan ra sao, nhưng với tư cách người từng chơi nhạc cụ và debut ở vị trí center, cô tin vào bản thân mình.

Ừ thì ở Kimberleyton, tài năng mới là điểm ăn tiền mà.

Tạ Tri Ý đứng tại chỗ điền thông tin cá nhân, rồi quay người định rời đi.

Ai ngờ, vừa quay lại cô đã bắt gặp một gương mặt quá đỗi quen thuộc.

Cô khẽ nhướng mày, thật đúng là trùng hợp.

Bấy giờ trên bậc thang cách đó không xa, Trì Lâm đang cau mày nói chuyện điện thoại. Mái tóc đen của anh có phần dựng lên, đường nét gương mặt sắc như dao, trông anh như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống ai đó.

Tạ Tri Ý chẳng còn lý do gì để gây sự với Trì Lâm, nhưng khi cô vừa định đổi hướng thì Trì Lâm đã kết thúc cuộc gọi, mắt nhìn chằm chằm về phía cô như chim ưng phát hiện con mồi.

Anh liếc qua tấm bảng thông báo sau lưng cô, rồi đứng đấy gầm lên: “Cô thích cái tên ngốc Thượng Quan Sâm kia đến thế à??”

Tạ Tri Ý quay đầu lại và thật sự thấy ngay một tấm áp phích có hình Thượng Quan Sâm trên đó.

Gia đình họ Thượng Quan và nhà họ Trì là hai tập đoàn giàu nhất thành phố. Trì Lâm vốn luôn coi trời bằng vung, khinh thường Thượng Quan Sâm thì cũng chẳng phải chuyện gì mới. Hẳn nhiên, anh còn không ưa cả những người thích Thượng Quan Sâm.

Tạ Tri Ý chẳng buồn giải thích, chỉ khẽ phẩy tay một cái.

Anh lại càng nổi đóa, trông như con sư tử bốc hỏa, hằm hằm bước về phía cô: “Này, mặt đã chữa xong rồi thì cũng nên chỉnh lại não và mắt đi chứ!”

Tạ Tri Ý đề phòng nhìn anh, thầm nghĩ nếu anh dám động tay động chân, cô nhất định sẽ không chơi đẹp.

Ai ngờ đúng lúc này, chiếc máy dò yên ắng cả buổi đột nhiên kêu lên một tiếng “Tít” thật dài.

Tạ Tri Ý: Ủa? Gì đây?

Trì Lâm hệt như con sư tử nổi giận, hùng hổ bước đến gần, âm thanh báo động của hệ thống “Tít tít tít” mỗi lúc một to.

Biểu cảm của Tạ Tri Ý trở nên vi diệu.

Cảm xúc trong lòng cô cũng lộn xộn, vừa hồi hộp vừa ngỡ ngàng.

Đến khi Trì Lâm chỉ còn cách cô một khoảng ngắn, máy dò tìm đột ngột dừng lại và thay bằng một âm báo dài.

[Ting – Phát hiện vị trí của đại phản diện!]

[Đã kết nối với chỉ số hóa ác qua Bluetooth! Tốc độ hiện tại: +10/h (cập nhật theo thời gian thực).]

Tạ Tri Ý nghiêm túc, cảm thấy xúc động ghê gớm.

Trì Lâm nhíu mày, đôi mắt sắc bén xoáy vào cô: “Cái biểu cảm ngớ ngẩn đó là sao…”

Còn chưa kịp nói xong, người trước mặt đã giơ tay ra với lòng bàn tay mở ra mềm mại, dịu dàng như cánh hoa sớm mai.

Cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng: “Chúng ta bắt tay và bỏ qua mọi chuyện nhé?”

Chỉ số hóa ác nhảy vọt, vút lên +38/h.

Tai Trì Lâm đỏ ửng như ai vừa vẽ lên màu sắc của ngọn lửa, mắt lóe lên tia bối rối hiếm có, anh vội quát lên: “Ai... ai cho cô quyền được chạm vào tay tôi hả?!”

-

Tác giả nói nhỏ cuối chương:

Trì Lâm trong lòng gào thét: Vợ đòi nắm tay mình kìa (aaaaahhhhh)

Bình Luận (0)
Comment