Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 31

Tuy vẫn chưa hình dung được chiếc thẻ [Nam đức] này sẽ phát huy tác dụng như thế nào, nhưng Tạ Tri Ý đã vô cùng ngạc nhiên trước các tính năng hỗ trợ của hệ thống.

"Nói về đạo đức của đàn ông thì lại có thẻ [Nam đức] à?" Cô hỏi hệ thống: "Chức năng cụ thể là gì vậy?"

Hệ thống giải thích: [Đây là thẻ cá nhân dùng lâu dài, nó như một cái vòng kim cô ấy, đeo vào là phải ngoan như cừu con. Phải tôn trọng phụ nữ hết mực, sống và hành động theo các tiêu chuẩn mà xã hội đặt ra cho phái nữ, văn minh lịch sự và không được làm những điều xấu xa, mất mặt đàn ông… Cái thẻ này chỉ dành riêng cho các quý ông.]

Tạ Tri Ý: "Đã kích hoạt rồi mà trên đời này còn ai phù hợp với thẻ này hơn nam chính không?"

Hệ thống: [Thật sự là không có ai.]

Tạ Tri Ý mỉm cười. Với thẻ [Nam đức] này, có lẽ chuỗi các tình tiết drama sắp tới sẽ bị cắt bỏ – à không, cái thẻ [Phun lửa] kia đã khiến nam chính mất đi một phần khác rồi.

Vì vậy, ngay cả khi Bùi Tử Yên, Tạ Vi Lan muốn gây chuyện, chắc chắn cũng sẽ gặp phải một số trở ngại.

Tâm trạng của Tạ Tri Ý rất tốt.

Cô mang món Phật nhảy tường vùa chín ra ngoài, hương thơm dịu dàng và bổ dưỡng lập tức lan tỏa, mọi người nhanh chóng vây quanh.

"Trời ơi, thơm quá đi!"

"Nước mắt chảy ra từ khóe miệng mất rồi!!"

Tạ Tri Ý tháo tạp dề: "Nợ mọi người món này coi như trả xong rồi nhé."

Trì Lâm kéo ghế bên cạnh mình ra, Tạ Tri Ý tự nhiên ngồi xuống.

Đường Bắc Thanh nhìn thấy vậy rồi quay sang nói với Trì Hướng Dương: "Em trai, anh cũng muốn kéo ghế."

Trì Hướng Dương rất hợp tác: "Dạ được anh!"

Hai anh em thân thiết ngồi cạnh nhau, Trì Lâm nhìn Trì Hướng Dương với vẻ mặt không chút biểu cảm rồi nói: "Thấy chưa?"

Tri Ý hơi đỏ mặt, giả vờ như không hiểu.

Món Phật nhảy tường được đặt ở vị trí trung tâm, xung quanh là đủ loại đồ ăn mà ba người đàn ông khác mang về, có vịt quay Bắc Kinh, bánh ngọt Hồng Kông, còn có sashimi tôm ngọt, sò điệp Bắc Cực... bày đầy một bàn, coi như là ăn mừng năm mới.

Trì Hướng Dương tự động đảm nhận vai trò tạo không khí: "Hôm nay, chúng ta tụ tập ở đây là để mừng năm mới!"

Đường Bắc Thanh rất hiểu ý: "Tôi chân thành chúc mọi người cuộc sống sau này sẽ phát sáng! Phát nhiệt!"

Tạ Tri Ý cười rồi vỗ tay hưởng ứng.

Cô vỗ tay, Trì Lâm mới miễn cưỡng vỗ tay theo.

Bữa ăn chính thức bắt đầu, Trì Hướng Dương hào hứng mở nắp nồi Phật nhảy tường - trước đây cậu cũng đã ăn ở những nơi khác, biết được hương vị đậm đà thơm ngon đó, mà với tay nghề của Tạ Tri Ý chắc chắn còn tuyệt vời hơn nữa!

Cậu háo hức mở nắp, bị mùi thơm nồng nàn hấp dẫn đến nỗi giật mình, vừa định gắp thì bị một bàn tay "bốp" một cái đánh bay.

Trì Lâm cầm muỗng, ném tay Trì Hướng Dương sang một bên, rồi múc một bát canh cho Tạ Tri Ý trước.

Trì Hướng Dương ôm tay, ấm ức quay sang nhìn Đường Bắc Thanh: "Anh, anh xem anh ấy!"

Trì Lâm mắng cậu: "Rốt cuộc ai là anh của mày."

Đường Bắc Thanh nắm tay Trì Hướng Dương: "Không sao, cậu ấy thiên vị thì thiên vị thôi, chúng ta ăn nhiều vào."

Trì Hướng Dương: "Dạ được anh trai!"

Tạ Tri Ý nghe thấy từ "thiên vị" khẽ giật mình, liếc mắt sang bên cạnh.

Trì Lâm cũng khụ khụ hai tiếng.

Đường Bắc Thanh vừa gắp đồ ăn vào bát mình, vừa nhìn hai người họ, lắc đầu nói: "Hai người này không ổn rồi."

Tạ Tri Ý giả vờ bình tĩnh: "Sao... sao lại không ổn?"

Đường Bắc Thanh: "Tôi nói là sức khỏe của hai người không ổn đấy, nhìn kìa, Trì Lâm còn ho nữa!"

Tạ Tri Ý: "Ồ, ồ."

Trì Lâm ném một hạt lạc vào đầu Đường Bắc Thanh: "Ăn đi, đừng để cái mồm không ngừng nói của cậu rảnh rỗi! Tôi khỏe mạnh lắm!"

Đường Bắc Thanh vào chế độ tranh giành đồ ăn, cuối cùng cũng tự bịt miệng mình lại.

Ánh nắng mùa đông ấm áp, khắp phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Ở đây, Tạ Tri Ý nấu ăn hoàn toàn vì sở thích, cô vừa tận hưởng quá trình, vừa tận hưởng kết quả.

Và không cần phải như trong những cuốn tiểu thuyết sảng văn trước đây, không ngừng đấu tranh để đạt được sự nghiệp.

Không hay biết, thế giới cổ điển đầy những tình tiết rắc rối này đã mang lại cho cô cảm giác thuộc về từ lâu.

Cô nhìn những người bạn đang tranh giành đồ ăn trên bàn, rồi nhìn Trì Lâm luôn tranh thủ gắp đồ ăn cho mình, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Năm mới này, chắc chắn sẽ là một năm tuyệt vời.

Nhưng với một số người, khởi đầu năm mới lại không hề tươi đẹp.

Từ đêm cuối năm, Viên Phong đã phải đeo khẩu trang chống nước và trở nên ít nói hơn hẳn. Cả công ty đều xì xào bàn tán về chuyện gì đã xảy ra với vị tổng giám đốc của mình.

Ngoài ra, bên cạnh gã luôn có một người phụ nữ đi cùng, nghe nói là diễn viên phụ trong bộ phim truyền hình mạng do sếp Viên đầu tư. Người này trông cũng tạm ổn nhưng cách hành xử lại khá kỳ lạ.

Cô gái này dường như hoàn toàn không có chút EQ nào cả. Đi theo bên cạnh giám đốc mà không hề biết nịnh nọt, không dịu dàng, đáng yêu mà còn liên tục nói những câu thiếu suy nghĩ, khiến Viên Phong vô cùng lúng túng.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, dù có tức giận đến mấy, Viên Phong cũng không hề mắng mỏ chỉ lẩm bẩm vài tiếng.

Cả công ty đều xì xào bàn tán, cho rằng Viên Phong sau bao nhiêu cuộc tình hoa đã gặp được tình yêu đích thực.

Nhưng ít ai biết rằng, trong thang máy không có ai khác, Viên Phong đã không thể kìm nén được nữa, lớn tiếng mắng Tạ Vi Lan: "Cô có bị điên không? Biết nói chuyện tử tế không hả?"

Tạ Vi Lan lau vệt nước bắn lên mặt, với tư cách là người từng mắc bệnh tương tự, ả đã dần hiểu được phần lớn "ngôn ngữ nước" của Viên Phong.

"Thế thì anh đừng bắt em ở lại công ty của anh nữa là được rồi. Chẳng phải anh nhất quyết giữ em lại sao?"

Thật ra, việc này cũng không phải là hoàn toàn không có lợi cho ả. Ít ra thì bây giờ, Viên Phong không thể nói chuyện, lại buộc phải dựa vào ả – một cựu bệnh nhân đã hồi phục, khiến nhân viên trong công ty đều nghĩ rằng ả là tình yêu đích thực của Viên Phong.

Cảm giác này thật sự không tệ chút nào.

Nhưng niềm vui của Tạ Vi Lan không kéo dài lâu.

Đi theo Viên Phong ra cửa sau công ty, ả thấy gã dừng lại. Gần đây, vì cái tật phun nước của Viên Phong, gã thường yêu cầu tài xế đợi ở cửa sau để tránh người khác nhìn thấy. Nhưng hôm nay, chiếc xe chờ họ không phải là chiếc xe quen thuộc thường ngày.

Tạ Vi Lan chán ghét nói: "Sếp Viên, anh đổi xe rồi à? Chiếc này không được xịn bằng mấy chiếc trước."

Viên Phong nhận ra điều bất thường, lùi lại vài bước: "Đây không phải xe của tôi."

Vừa dứt lời, gã lại phun nước sùm sụp, từ trong xe bước ra mấy gã cao to lực lưỡng.

"Ông Viên đúng không? Xin mời ông đi cùng chúng tôi."

Viên Phong: "Pù pù! Pưt!" (tiếng phun nước)

Tạ Vi Lan đảm nhận vai trò phiên dịch: "Các người là ai?"

"Chúng tôi là nhân viên của trung tâm nghiên cứu nhân học. Chúng tôi đảm bảo tính bảo mật tuyệt đối và có người tài trợ cho nghiên cứu này. Ông Viên, đây là cơ hội để ông đóng góp cho nhân loại. Tôi nghĩ ông nên có ý thức về điều đó."

Viên Phong: "Sì sì sì!!" Tôi không có ý thức đó!!

Gã không muốn bị đưa vào phòng thí nghiệm để làm chuột bạch! Cả đời này chỉ có gã l*t tr*n người khác chứ ai dám làm ngược lại với gã!

Nhưng mấy gã đàn ông kia chẳng thèm nghe, họ xông tới kéo Viên Phong lên xe. Viên Phong chống cự quyết liệt, đành phải bấu víu lấy Tạ Vi Lan.

Tạ Vi Lan vội đẩy gã: "Anh đừng kéo tôi nữa! Họ chỉ muốn nghiên cứu anh thôi, liên quan gì đến tôi, tôi giờ đâu có phun lửa nữa đâu!"

Các nhà nghiên cứu: "Ồ?"

Một phút sau, Tạ Vi Lan cũng bị kéo lên xe trong tiếng khóc nấc.

Tại sao lại bắt tôi! Tôi đã ngừng phun rồi mà!!

Tạ Vi Lan bỗng nhiên mất tích, nhưng gia đình họ Tạ chẳng ai quan tâm. Tạ Tri Ý chỉ biết được chuyện này khi hệ thống báo cáo một lượng lớn điểm hóa ác lớn do Viên Phong và Tạ Vi Lan mang lại, cho thấy hai người đã gặp phải sự kiện phụ nào đó.

Nhưng cô cũng chẳng quan tâm lắm. Theo diễn biến cốt truyện, gia đình họ Tạ sẽ sớm phá sản, ba mẹ Tạ ngày nào cũng lo lắng chạy đôn chạy đáo.

Việc phá sản là một bước ngoặt quan trọng trong truyện, đánh dấu việc nam chính sẽ càng khống chế nữ chính chặt chẽ hơn. Trong nguyên tác, Thượng Quan Sâm có một câu thoại kinh điển của kiểu tổng tài bá đạo: "Em không thể thoát khỏi bàn tay của anh đâu."

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác...

Nam chính mang tư tưởng nam đức chẳng thể làm những việc đó được.

Tạ Tri Ý nhận ra rằng, dù không thể trực tiếp kiểm tra hiệu quả của thẻ nam đức, nhưng Thượng Quan Sâm vẫn đang tự động cung cấp điểm cho cô.

Mặc dù cô đang sống cùng với một nhóm tháp tín hiệu, nhưng Thượng Quan Sâm vẫn kiên trì đảm nhận vai trò công cụ tạo điểm. Dưới sự ảnh hưởng của thẻ nam đức, anh ta hàng ngày đều tự kiểm điểm, lo lắng và thậm chí còn lôi kéo người khác cùng lo lắng.

Thật là một công cụ hữu ích!

Tạ Tri Ý tính toán tiến độ nhiệm vụ của mình, đồng thời hồi tưởng lại những thẻ kỹ năng đã sử dụng. Tất cả thẻ kỹ năng dài hạn đều tỏa sáng rực rỡ trong cơ thể những nhân vật kia.

Cảm giác nằm không mà điểm hóa ác cứ thế tăng lên thật tuyệt vời!

Đến khi ba mẹ Tạ phát hiện Tạ Vi Lan mất tích, nhà họ Tạ đã rơi vào cảnh kiệt quệ. Hai cô con gái, một người mất tích không rõ tung tích, một người dường như chẳng liên quan gì đến gia đình. Gia đình họ Tạ nhanh chóng tan vỡ, thậm chí cả biệt thự cũng phải thế chấp để trả nợ.

Tin đồn gia đình họ Tạ phá sản nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu.

Mọi người với thái độ vừa thương hại vừa tò mò, lần lượt gửi tin nhắn đến cho Tạ Vi Lan và Tạ Tri Ý.

Triệu Tân Nguyệt, cô bạn thân giả tạo, dù đã tìm được một nhóm bạn mới nhưng vẫn cố tỏ ra quan tâm:: [Không sao đâu, Vi Lan, cậu vẫn còn tương lai tươi sáng phía trước, chắc chắn sẽ nổi tiếng thôi!]

Chu Vũ Kiệt cũng nhắn: [Thời thế đã thay đổi, nhưng tớ vẫn nhớ vẻ đẹp và sự dịu dàng của cậu. Nếu cậu cần giúp đỡ, có thể tìm tớ.]

Lúc này, Tạ Vi Lan đang ở dưới phòng thí nghiệm còn chưa biết nhà mình đã phá sản.

Công việc của cô ả bị đình trệ,lại còn bị người ta nghiên cứu từ đầu đến chân, đến mức tinh thần sụp đổ, ngày nào cũng chửi bới không ngừng. Đến khi Tạ Tri Ý thu hồi thẻ kỹ năng [Phun Nước] thì cả Viên Phong và Tạ Vi Lan đều chẳng còn ra hình dạng người nữa.

Phòng thí nghiệm không thu thập được dữ liệu hữu ích nào từ hai người này, cuối cùng chỉ có thể ghi nhận lại là trường hợp đặc biệt trong hồ sơ "Hồ sơ nhân loại đặc biệt."

Tạ Tri Ý không biết rằng các thẻ kỹ năng của mình đã làm nên lịch sử, tạo ra hai "quái nhân" với khả năng phun lửa và phun nước. Sau khi nhà họ Tạ phá sản, cô cũng nhận được nhiều tin nhắn hỏi thăm từ bạn bè.

Đường Bắc Thanh: [Tiểu Ý, gần đây có mấy thương hiệu hợp với em lắm. Tôi sẽ giới thiệu nhé.]

Trì Hướng Dương: [Không sao đâu, chị Ý! Em sắp trưởng thành rồi, có thể nuôi chị mà!]

Tạ Tri Ý mỉm cười đáp lại từng tin nhắn một. Ngoài ra, một số bạn học ở trường Kimberleyton, như Ôn Chi Nghi, cũng nhắn tin hỏi thăm.

Nhưng kỳ lạ nhất chắc là Phó Cảnh Ngôn, gần đây xem như yên phận, chỉ gửi cho cô một tin nhắn: [Cánh cửa trái tim anh vẫn luôn mở chờ em.]

Tạ Tri Ý không khỏi nghĩ thầm: Cái cửa mở toang nhất trên người gã chắc là... cái cửa kia rồi, khụ khụ khụ.

Cô đã lường trước việc gia đình họ Tạ phá sản, thẻ ngân hàng vẫn còn một khoản tiền dự phòng, đủ để sống qua ngày trong thời gian ngắn. Công việc làm thêm cũng đã ổn định, không khó để kiếm tiền.

Việc bây giờ là thu dọn đồ đạc ở nhà họ Tạ và tìm một chỗ ở phù hợp càng sớm càng tốt.

Tạ Tri Ý mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thông tin về các căn hộ cho thuê xung quanh.

Điều đáng tiếc duy nhất là khu biệt thự này vị trí rất đẹp, giá thuê nhà đương nhiên cũng cao, với khả năng tài chính hiện tại của cô thì không thể thuê được ở gần đây.

Như vậy là không thể thoải mái đi dạo và sử dụng 'món quà Giáng sinh' của mình nữa rồi.

Tạ Tri Ý vừa xem nhà, vừa ghi chép, đúng lúc này thì nhận được tin nhắn của Trì Lâm.

Trong lúc vừa xem nhà vừa ghi chép, cô nhận được tin nhắn từ Trì Lâm. So với những người khác, tin nhắn của anh đến khá muộn, nhưng lại rất bùng nổ.

Thái tử hỏi thẳng: [Em có muốn chuyển đến nhà anh không?]

Tạ Tri Ý: ??

Tôi không phải người đàng hoàng đâu, đừng có mời mọc tôi như vậy chứ?

Cô ngại ngùng nhìn điện thoại một hồi lâu mà không trả lời. Có lẽ Trì Lâm chờ quá lâu, nhắn thêm một tin khác: [Thông tin tuyển dụng.]

[Tuyển gấp đầu bếp cao cấp, chủ nhà đẹp trai, tính tình tốt, bao ăn ở. Lương: Thỏa thuận. Thời gian làm việc: Tự do. Liên hệ: xxxx xxxxx.]

Tạ Tri Ý không nhịn được bật cười. Trì Lâm thật đáng yêu.

Tạ Tri Ý mỉm cười trước thông tin tuyển dụng này nửa ngày.

Cuối cùng, Trì Lâm cũng không kiên nhẫn được nữa, gửi đến một biểu cảm đáng yêu và hỏi: [Em muốn uống canh thịt cừu không?]

Tạ Tri Ý mỉm cười trả lời: [Muốn chứ.]

Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác, rằng trong quá trình thoát khỏi thân phận nữ chính trong tiểu thuyết ngược cũ kỹ, những nhân vật mà cô tự tay tiếp cận từ "phe phản diện" lại đang giúp cô dần rời xa phong cách u ám của thế giới này.

Trì Lâm dường như không liên quan đến những điều đau khổ, rất trong sáng và đáng yêu, nên mới có sức hút đến vậy.

Cô tin rằng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ đạt điểm hóa ác triệu điểm, đảo ngược số mệnh và rồi sẽ học cách mở ra con đường tình cảm của mình., rồi sau đó học cách nghe theo cảm xúc của chính mình.

Ngay lúc ấy, hệ thống phát ra thông báo: [Chúc mừng ký chủ!]

Tạ Tri Ý nhướng mày: "Chúc mừng cái gì?"

[Tổng giá trị hóa ác của ngài đã đạt tới 500 ngàn điểm, tiến độ nhiệm vụ đạt 50%.]

Tạ Tri Ý "ồ" một tiếng, thoáng chốc ánh mắt sáng rỡ, rồi lại trở về vẻ bình tĩnh. Cô quyết định sẽ đợi đến khi nhiệm vụ hoàn thành, khi không còn là nữ chính trong câu chuyện ngược, rồi mới ăn mừng.

Hệ thống không chỉ đơn thuần thông báo dữ liệu mà còn nói thêm: [Để khen thưởng thành tích của ngài, hệ thống sẽ ngẫu nhiên tặng cho ngài một thẻ kết hợp!]

Tạ Tri Ý: Ồ? Còn có chuyện tốt như vậy nữa?

Hệ thống xử lý một lúc rồi thông báo: [Chúc mừng, ngài có một lần lựa chọn. Ngài có thể chọn giữa thẻ [Khôi phục] và thẻ [Nâng cấp]. Thẻ [Khôi phục] sẽ khôi phục một thẻ kỹ năng tức thời đã sử dụng. Thẻ [Nâng cấp] sẽ nâng cấp mạnh mẽ một thẻ kỹ năng hiện có.]

Tạ Tri Ý gãi cằm, nhận ra đây là một câu hỏi cần suy nghĩ kỹ. Cô khá hứng thú với thẻ [Khôi phục] – bởi vì kỹ năng [Tài năng ợ hơi] quá tuyệt vời, chỉ sử dụng một lần thì thật đáng tiếc.

Nhưng về mặt lợi ích, cô cho rằng cơ hội này nên dành cho nam chính. Cô cân nhắc một lát rồi quyết định: "Tôi chọn thẻ nâng cấp, tặng cho Thượng Quan Sâm."

Hệ thống: [Ký chủ muốn nâng cấp thẻ [Thẻ trầm cảm], [Ngã sõng soài như nữ chính], [Vẻ đẹp yếu đuối của nữ chính], [Vẻ đẹp tuyệt đỉnh của nữ chính] hay [Nam đức]?]

"..." Tạ Tri Ý im lặng trong giây lát: "Đột nhiên nhận ra mình khá quan tâm đến nam chính nhỉ."

Hệ thống khẳng định: [Đúng thật.]

Tạ Tri Ý:"Vậy thì... vậy thì nâng cấp thẻ [Nam đức] lên đi, tăng cường thêm chút nữa."

Hệ thống: [Đã nâng cấp thẻ [Nam đức] thành "Người thừa kế nam đức", "Nhà lãnh đạo nam đức", "Chiến binh nam đức". Nam chính Thượng Quan Sâm sẽ tỏa sáng trên con đường đạo đức, soi sáng cho mọi người!]

Tạ Tri Ý chắp tay cầu nguyện: "Phật tổ, xin phù hộ."

Sau khi xử lý xong tấm thẻ kỹ năng, Tạ Tri Ý đến nhà Trì Lâm.

Trì Lâm đã mua sẵn thịt cừu ngon và sẵn sàng để Tạ Tri Ý dạy anh cách sơ chế. Về tin tuyển dụng mà anh đăng, Trì Lâm biết rằng biệt thự nhà họ Tạ sắp bị bán nên mới nghĩ ra cách này. Nhà anh rộng lớn, phòng ốc trống trải, anh chỉ muốn Tạ Tri Ý có một nơi ở ổn định chứ không hề có ý định sống chung! Hoàn toàn không!

Tạ Tri Ý vừa mở cửa bước vào đã nhớ đến tin tuyển dụng dễ thương đó, cười không ngừng được.

Trì Lâm cảm thấy như bị bắt quả tang, xấu hổ và tức giận: "Cười cái gì!". Nhưng lòng nghĩ: Em cứ cười thoải mái. Anh thích nhìn em như vậy.

Tạ Tri Ý xua tay: "Không có gì đâu, không có gì đâu... Thịt cừu đâu?"

Trì Lâm đi theo sau cô, giúp cô thái hành, pha gia vị, rồi nhỏ giọng hỏi: "Em có thật sự không cân nhắc lại không?"

Tạ Tri Ý lắc đầu.

Thật ra mà nói, giá trị hóa ác tăng vọt nhất chính là trong chuyến đi cắm trại, khi ở một mình với Trì Lâm. Bây giờ giá trị hóa ác đã lên đến 500.000 điểm, nhưng có tới 170.000 điểm là kiếm được trong lần đó.

Thành thật mà nói thì Trì Lâm, cái tháp phát tín hiệu khổng lồ này, quả thực quá hấp dẫn đối với cô. Nếu có thể sống gần với anh trong thời gian dài, có lẽ cô sẽ nhanh chóng kiếm đủ 500.000 điểm còn lại.

Nhưng dù sao thì – Trì Lâm không biết ý định thật sự của cô. Nên mới đưa ra lời đề nghị đáng yêu như vậy, rõ ràng là muốn giúp đỡ cô.

Mặc dù Tạ Tri Ý không theo quy tắc, nhưng cô vẫn phải có chút đạo đức. "Anh chỉ muốn ăn đồ em nấu thôi mà." Cô nói đùa.

Trì Lâm vội vàng lắc đầu: "Em nấu hay anh nấu đều được, anh có thể học!"

Trì Lâm cũng biết đề nghị của mình có phần đột ngột.

Vì vậy, anh quyết định thể hiện sự chân thành của mình: "Lần này anh cũng đã tìm hiểu công thức nấu súp thịt cừu, em chỉ huy anh làm nhé."

Tạ Tri Ý chớp mắt, cô không thể từ chối.

Vì vậy, bữa ăn lần này Trì Lâm là người làm chính, nhưng không khí vẫn rất hòa hợp.

Súp thịt cừu đã xong, mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp không gian. Lần này chỉ có hai người họ, nấu một bếp nhỏ, lén lút thưởng thức súp.

Gió lạnh của mùa đông như tan biến hết.

Uống xong, Trì Lâm cảm thấy ấm áp, hài lòng đi rửa bát. Rửa xong, anh còn có thể cùng Tạ Tri Ý đi dạo. Đây chính là cuộc sống mà Trì Lâm hằng mong ước, đến nỗi khi rửa bát anh còn ngân nga hát.

Nghĩ đến việc không chỉ được uống súp thịt cừu, mà còn được chính Tạ Tri Ý dạy, hai người cùng nhau nấu!

Chẳng phải tuyệt vời hơn hồi ức của Thượng Quan Sâm một vạn lần sao?

Trì Lâm cảm thấy mình thật sự quá xuất sắc.

Thật muốn cho Thượng Quan Sâm biết…

Lúc này, Thượng Quan Sâm đang ở hộp đêm.

Hiếm khi anh ta đi chơi mà không có Bùi Tử Yên bên cạnh, lại thêm Tạ Vi Lan cũng bặt tăm đâu đó, nên tối nay là dịp để đám con nhà giàu tụ tập, tìm chút trò vui.

Trước đây, Thượng Quan Sâm cũng rất quen với kiểu cuộc sống này, nhưng giờ anh ta lại ngồi nghiêm túc trên ghế sofa như ông cụ non ấy.

Đàn ông mà khoanh chân thì mất lịch sự. Hơn nữa, con gái bây giờ ai mà thích thằng nào suốt ngày rượu chè bê tha.

Chu Vũ Kiệt ngồi bên cạnh, vẻ mặt háo sắc: "Nói rồi đấy nhé, hôm nay gọi mấy em đến chơi, để anh Sâm chọn trước!"

"Ok không vấn đề!"

"Anh Sâm ơi, đến lượt anh rồi!"

Thượng Quan Sâm lắc đầu, định nói rằng mình không thể cùng họ làm những chuyện như vậy.

Nhưng đột nhiên, anh ta cảm thấy như có một luồng ánh sáng bao quanh mình, tỏa ra một sức hút mãnh liệt!

Bản thân Thượng Quan Sâm cũng nhận thấy sự thay đổi này.

Cứ như thể từ giây phút này, việc truyền bá đạo lý đàn ông trở thành sứ mệnh cả đời của anh ta, anh ta có thể tận dụng sức mạnh của mình để truyền giáo, để ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Cùng nhau học đạo lý đàn ông, nâng cao những giá trị chân, thiện, mỹ! Để tất cả các chàng trai trên đời đều xứng đáng được yêu thương!

Vào khoảnh khắc đó, Thượng Quan Sâm đã giác ngộ.

Anh ta quay sang đám bạn đang háo hức, mỉm cười nói: "Các anh em nghe tôi nói này."

...

Đến khuya đám công tử nhà giàu bước ra khỏi hộp đêm, không rượu chè, không gọi gái, nhìn thế nào cũng giống như vừa xong một buổi họp.

"Nấu ăn nhiều hơn, làm việc nhà nhiều hơn, đàn ông phải chịu khổ một chút!"

"Không được phù phiếm, không được phóng túng, đàn ông trong trắng mới hấp dẫn!"

Mọi người vây quanh anh ta, dù đầu tóc vẫn còn bù xù, quần áo xộc xệch, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ thành kính:

"Không hiểu sao, nhưng tôi cảm thấy những gì anh ấy nói rất đúng..."

"Tôi cần phải tự kiểm điểm lại bản thân."

Thượng Quan Sâm rất hài lòng khi nhìn thấy họ như vậy.

"Các anh em nhất định phải nhớ, trinh tiết chính là của hồi môn quý giá nhất của đàn ông."

Lúc này, Tạ Tri Ý và Trì Lâm vừa ăn xong bát súp cừu đi dạo qua đây, nghe thấy những lời lẽ sấm rền đó không khỏi dừng chân.

Thượng Quan Sâm quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Tri Ý, rồi lại nhìn Trì Lâm với vẻ mặt ngớ ngẩn, luồng ánh sáng trên người anh ta càng trở nên rực rỡ hơn:

"Cậu yên tâm, ghen tuông không phải là việc mà một chàng trai tốt nên làm."

Anh ta giơ tay về phía Trì Lâm như một nhà truyền giáo: "Nào, hãy tham gia vào lớp học đạo lý đàn ông của tôi, bắt đầu một cuộc sống mới tươi đẹp."

Trì Lâm: "?"

Anh nhìn sang Tạ Tri Ý, Tạ Tri Ý cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vì vậy, Trì Lâm quay lại và nói:

"Tham gia cái đầu cậu? Mắc bệnh à!?"

-

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Đúng là lũ ngu! Đừng có đùa, tôi vốn dĩ đã là người tuân thủ nam đức!

Bình Luận (0)
Comment