Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 32

Trì Lâm định thể hiện mình trước mặt Thượng Quan Sâm, nhưng thấy anh ta có vẻ không được ổn lắm nên vội kéo Tạ Tri Ý đi luôn.

"Đi chậm chút nữa là dính phải cái vẻ ngu ngốc của anh ta mất." Trì Lâm thì thầm bên tai cô.

Tạ Tri Ý không thể kìm nén được nụ cười trước những trò đùa của Thái tử.

Có vẻ như cô rất thích những lúc được ở bên cạnh anh.

Nhóm công tử bột đi theo Thượng Quan Sâm khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Trì Lâm dành cho Thượng Quan Sâm, bỗng nhiên sực tỉnh.

Kỳ lạ thật! Sao lúc nãy họ lại như bị thôi miên, cảm thấy mọi thứ Thượng Quan Sâm nói đều đúng vậy?

Nghĩ lại mới thấy toàn là mấy câu cửa miệng của mấy ông già thời bao cấp! Ai đời bây giờ còn tin mấy thứ đó chứ?

Huống hồ gì chúng ta là đàn ông!

Thượng Quan Sâm nhìn theo bóng lưng của Tạ Tri Ý và Trì Lâm, trong lòng đau như cắt.

Thượng Quan Sâm đau khổ nghĩ: Tại sao cô lại cười tươi khi ở bên người khác? Chắc chắn là do anh ta chưa đủ tốt.

Không có người phụ nữ nào lăng nhăng, chỉ có người đàn ông không đủ tốt! Anh ta nhất định phải không ngừng hoàn thiện bản thân, để cô quay lại với mình.

Tạ Tri Ý đã đi một đoạn xa thì nhận được thông báo từ hệ thống: Giá trị hóa ác +1000 từ Thượng Quan Sâm, thầm nghĩ, quả không hổ danh là cha đỡ đầu của nam đức. Nhất định phải nghiêm khắc với chính mình hơn!

Thượng Quan Sâm lấy lại tinh thần, quay đầu thấy những người đàn ông khác lại bắt đầu huýt sáo nhìn các cô gái, lập tức tỏa ra ánh hào quang thánh thiện.

"Các chàng trai, sao lại quên mất những gì tôi đã nói rồi?"

"Không, không phải…"

Tối nay chắc chắn là một đêm sôi động.

Phó Cảnh Ngôn cũng đang ở trong hộp đêm này. Lúc ngắm cảnh bên cửa sổ, gã nhìn thấy Tạ Tri Ý và không kìm được mà bước ra ngoài.

Nhưng vừa đến cửa, ánh mắt của gã lại bị thu hút bởi một bóng hình khác ở ngay lối vào – Thượng Quan Sâm, luôn là người nổi bật nhất trong đám đông.

Phó Cảnh Ngôn ôm một cô gái trong lòng, tay còn lại đút túi, vẻ phong lưu đi tới chào hỏi:

"Công tử Thượng Quan."

Ánh mắt của Thượng Quan Sâm dừng lại trên người gã và cô gái bên cạnh, lắc đầu không đồng tình: "Ngài Phó, điều này không tốt."

Phó Cảnh Ngôn ngạc nhiên nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy như có một luồng ánh sáng thánh thiện tỏa ra từ người Thượng Quan Sâm, những lời anh ta nói có sức thuyết phục đến lạ.

Thượng Quan Sâm không bỏ lỡ cơ hội giáo dục đạo đức nam giới cho bất kỳ ai, nghiêm túc nói: "Một người đàn ông tốt là phải chung thủy, cả đời chỉ dành cho một người phụ nữ. Đã khuya rồi, sao còn ở ngoài chơi? Tan làm phải về nhà đúng giờ, nấu cơm, giặt giũ, đun nước ngâm chân."

Phó Cảnh Ngôn: "???"

Đây là cái quái gì vậy? Đàn ông ở ngoài chẳng phải là để chơi gái sao?

Nhưng mà... nhưng mà sao... hình như những gì anh ta nói lại có lý?

Thượng Quan Sâm nở nụ cười đẹp tựa mỹ nhân: "Học đạo đức nam giới, thân thể khỏe mạnh, cha mẹ vinh quang, xã hội hòa hợp!"

Phó Cảnh Ngôn nhìn Thượng Quan Sâm và các tín đồ của anh ta đi xa, đờ đẫn. Cô gái trong lòng giật giật gã mấy cái, gã mới hoàn hồn.

"Trên đời này lại có cô gái tốt như vậy sao?"

Phó Cảnh Ngôn bắt đầu nghi ngờ về bản thân trước đây.

Hệ thống nhắc nhở Tạ Tri Ý: [Kiểm tra được dao động cảm xúc của Phó Cảnh Ngôn, giá trị hóa ác +300.]

Có vẻ như giáo lý của Thượng Quan Sâm rất hiệu quả.

Tạ Tri Ý đã có thể hình dung ra một tương lai tươi sáng, nơi mà tất cả những tên đàn ông tồi tệ đều được cải tạo.

Xã hội sẽ trở nên hài hòa biết bao!

Tại cửa sau của một công ty đầu tư nổi tiếng, một chiếc xe lặng lẽ dừng lại, thả một nam một nữ xuống.

Viên Phong đeo khẩu trang, cúi đầu vội vã bước vào công ty.

Cuối cùng thì gã cũng thoát khỏi cái nơi địa ngục gọi là phòng thí nghiệm! Nếu không bị bịt mắt khi ra vào, gã sẽ đào ba thước đất để tìm ra phòng thí nghiệm đó và cho nó nổ tan nát!

Tuy nhiên, lợi ích duy nhất là căn bệnh phun nước của gã đã được chữa khỏi, vì vậy những ngày tháng khổ sở vừa qua cũng không hoàn toàn vô nghĩa.

Bây giờ gã cần một người phụ nữ để xả hơi. Mấy ngày nay bên cạnh chỉ có Tạ Vi Lan ngốc nghếch đó, gã sắp ói ra rồi!

"Sếp Viên, anh không thể đi được!" Tạ Vi Lan vội vàng nắm lấy tay gã: "Mấy ngày nay em không đi quay phim, chắc chắn đã bị đuổi rồi, anh đã hứa sẽ sắp xếp công việc cho em mà!"

Viên Phong hất tay ả ra: "Tao sắp xếp cho mày cái gì chứ, con ngốc này, mày tưởng mình sẽ nổi tiếng à!?"

Tạ Vi Lan bám chặt lấy gã, cũng chẳng còn gì để mất nữa: "Nếu anh không tìm cho em vai diễn, em sẽ tiết lộ bí mật của anh!"

Viên Phong nhìn ả với ánh mắt dữ tợn, vài giây sau: "Tao sẽ cho mày một vai, Tạ Vi Lan, mày tốt nhất nên tự biết điều."

Tạ Vi Lan vội vàng gật đầu: "Sếp Viên, yên tâm đi! Em sẽ không nói cho ai biết anh phun nước ba lít mỗi ngày, rồi bị nhét vào bể bơi, bị một đám đàn ông quan sát đâu!"

Viên Phong: "…"

Gã quay người bỏ đi, chỉ một mong muốn đừng bao giờ gặp lại Tạ Vi Lan.

Mấy ngày này cả công ty đều nghĩ gã bị bệnh, trở lại văn phòng có thư ký xinh đẹp rót trà, nhân viên nhiệt tình hỏi thăm, Viên Phong mới có cảm giác trở lại với thực tại.

Gã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề – việc gã bị phun nước, rốt cuộc ai đã tiết lộ ra ngoài!?

Lúc đó có mặt gã, Tạ Vi Lan và...

Tạ Tri Ý!

Sắc mặt Viên Phong trở nên u ám, con đàn bà này... gã nhất định phải bắt cô lại, tra hỏi cho ra lẽ.

Hơn nữa... lần trước vì xảy ra sự cố nên gã chưa kịp nếm thử. Lần này gã sẽ không bỏ lỡ nữa.

Gã không tin, chuyện kỳ lạ như phun nước đã xảy ra rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?

Tạ Tri Ý, cô chờ đấy!

Trong khi đó, sau khi Tạ Vi Lan nhận được lời đảm bảo từ Viên Phong, cuối cùng cũng cảm thấy việc bị lôi tới phòng thí nghiệm lần này không phải là hoàn toàn vô ích.

Chỉ là trong khoảng thời gian ả bị nhốt, chắc chắn đã bỏ lỡ rất nhiều thông tin quan trọng, khiến Tạ Vi Lan không khỏi lo lắng.

Con khốn Bùi Tử Yên kia đã siết chặt hơn mối quan hệ với Thượng Quan Sâm rồi!

Còn cô chị của ả, lúc này có lẽ đang tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên cạnh cậu ấm nhà họ Trì! Chỉ có mỗi mình ả, bị bỏ lại phía sau!!

Tạ Vi Lan không kịp xem những tin nhắn chất đống trong điện thoại, mà lập tức chạy đến chỗ Thượng Quan Sâm.

Nhưng mà vào lúc này, Bùi Tử Yên đang trải qua một cơn khủng hoảng tinh thần cực độ.

Thượng Quan Sâm đúng là có vấn đề nghiêm trọng!

Cô ta tự nhận mình dù không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng là một cô gái quyến rũ được cả gia tộc bồi dưỡng. Lúc đầu, tên này cũng tỏ ra rất hứng thú mà!

Nhưng giờ thì khác, dù cô ta có cố gắng thả thính như thế nào thì Thượng Quan Sâm cũng như một nhà sư, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm rằng mình sẽ giữ gìn lần đầu tiên cho vợ tương lai.

Bùi Tử Yên sắp phát điên rồi, cô ta bắt đầu tin những lời Tạ Vi Lan nói!

Thượng Quan Sâm không chỉ yếu sinh lý mà còn có vấn đề về thần kinh!

Điều kinh khủng hơn là, ngay cả ông bố cổ hủ của anh ta cũng tin theo những lời nói vớ vẩn đó, cả hai cha con đều trở thành những thánh nhân không màng thế sự.

Không thể làm gì được với nhà họ Thượng Quan, mà tình địch Tạ Tri Ý lại mất tích, nên Bùi Tử Yên đành phải chuyển hướng sang một mục tiêu khác.

Cô ta nghe nói nhà họ Tạ đã phá sản rồi, vậy nên giờ đi tìm Tạ Tri Ý sẽ là thời điểm thích hợp nhất.

Đôi khi thay đổi chiến lược cũng không phải là một ý tồi, chỉ cần loại bỏ được những đối thủ cạnh tranh khác thì thành công sẽ tự đến với mình thôi!

Dạo này Tạ Tri Ý đang đau đầu vì chuyện tìm nhà mới. Cô đã xem qua một vài căn rồi và đang cân nhắc kỹ lưỡng.

"Em thật sự không đến sao?" Trì Lâm vẫn đang cố gắng thuyết phục qua điện thoại: "Anh sẽ trả tiền thuê nhà!"

Tạ Tri Ý cười: "Để em suy nghĩ thêm đã."

Dù Trì Lâm nhiệt tình mời mọc thế nào, Tạ Tri Ý vẫn muốn tự lập.

Tuy không thể tăng giá trị hóa ác từ Thái tử, nhưng nhờ vào sự nỗ lực của Thượng Quan Sâm, nam đức đã trở thành một trào lưu và lan rộng như một căn bệnh truyền nhiễm.

Thậm chí Thượng Quan Sâm còn đến công ty của gia tộc, tiến hành tẩy não về đức độ cho toàn bộ nhân viên nam.

Ban đầu, Thượng Quan Vấn Thiên còn nghĩ con trai mình bị vấn đề về thần kinh, nhưng giờ ông ta lại vô thức chấp nhận những giáo lý này, thậm chí còn cho rằng sự uy quyền và mạnh mẽ trước đây của mình là không phù hợp với đạo đức đàn ông.

Những biến đổi về tâm lý như hối hận, suy ngẫm, ân hận... của những người đàn ông này đều là nhờ thẻ [Nam đức] của Tạ Tri Ý và gián tiếp chuyển hóa thành điểm hóa ác.

Nhờ đó, Tạ Tri Ý có thể trực quan theo dõi mức độ thành công của việc truyền giáo của Thượng Quan Sâm. Và vì thẻ [Nâng cấp] mà hệ thống tặng không làm tăng yêu cầu điểm, nên thẻ kỹ năng tiếp theo của cô sắp rơi ra rồi.

Tuy nhiên, dù rất hài lòng với khả năng diễn xuất của Thượng Quan Sâm, nhưng những người phụ nữ xung quanh anh ta chắc chắn không thích ánh hào quang của đàn ông đức độ này.

Hôm nay, sau khi tan học, Tri Ý định đi xem nhà mới thì tình cờ gặp Bùi Tử Yên.

Lần này cô ta đi một mình, không có Thượng Quan Sâm bên cạnh, bớt đi vẻ kiêu căng như một con chim hoàng yến, lộ rõ bản chất sắc sảo.

Đây quả thực là một nữ phụ khó đối phó hơn Tạ Vi Lan nhiều. Rõ ràng Bùi Tử Yên không biết trò siêu nhiên của Tạ Tri Ý, nhưng theo bản năng cô ta vẫn cảm nhận được điều gì đó khác lạ ở Tạ Tri Ý.

Chỉ là, với tư duy của một con chim hoàng yến sành sỏi, cô ta nhanh chóng kết luận rằng Tạ Tri Ý là một trà xanh cao cấp – hơn nữa còn là loại thả dài dây câu cá lớn.

Cô ta đã nghe ngóng rồi, trước đây Tạ Tri Ý cũng từng theo đuổi Thượng Quan Sâm, còn nấu ăn cho anh ta nữa cơ nhưng không nhận được tình yêu của Thượng Quan Sâm. Giờ thì lại bỏ qua anh ta, tận dụng triệt để bản tính "hèn hạ" của đàn ông, khiến Thượng Quan Sâm ngược lại lại nhớ nhung cô ta.

Với những thủ đoạn như vậy, chẳng trách cô ấy có thể đứng vững bên cạnh một người như Trì Lâm – dù theo như cô ta nghe nói, Tạ Tri Ý từng chỉ là một cô gái quê mùa sống ở nông thôn mười mấy năm.

Bùi Tử Yên mỉm cười nhẹ nhàng với Tạ Tri Ý: "Tri Ý, trước giờ chúng ta chưa có dịp làm quen kỹ. Cô chắc cũng biết tôi là ai rồi đúng không?"

Tạ Tri Ý gật đầu: "Đúng vậy."

Bùi Tử Yên tỏ ra quan tâm: "Nghe nói nhà họ Tạ gần đây gặp khó khăn về tài chính, Tri Ý đừng ngại, nhà tôi ở tỉnh cũng có chút gia sản, nếu cô có ý định thì tôi có thể giới thiệu cho cô một vài công việc lương cao."

Tạ Tri Ý nhìn cô ta với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Bùi Tử Yên vội vàng nói: "Xin đừng hiểu lầm! Thành thật mà nói, tôi thực sự muốn hòa nhập vào vòng tròn bạn bè của các cô, cho nên có vẻ hơi đột ngột."

Bước đi này vừa lui vừa tiến, cố tình phơi bày mục đích của mình, đồng thời che giấu ý đồ thực sự – diễn đến mức Tạ Tri Ý suýt nữa tin luôn rồi.

Đáng tiếc cô đã từng đọc nguyên tác, biết rõ cái gọi là "chút gia sản" của nhà họ Bùi là gì.

Có thể nói, những vụ "bán thận, xe cứu thương, tai nạn giao thông" đều có liên quan đến họ. Bề ngoài nhà họ Bùi kinh doanh những ngành nghề bình thường, nhưng thực chất lại tham gia vào các hoạt động ngầm, chẳng trách Bùi Tử Yên lại muốn kết hôn với nhà họ Thượng Quan đến vậy, đơn giản là để tẩy trắng cho gia đình mình.

Tạ Tri Ý chợt hiểu ra, mặc dù Thượng Quan Sâm đã được thanh tẩy về đạo đức nam giới, nhưng nhân vật phản diện "Bùi Tử Yên độc ác" vẫn không thay đổi, vẫn sẽ đẩy những tình tiết máu chó trong truyện lên cao trào.

Tạ Tri Ý lặng lẽ nhìn Bùi Tử Yên, người vẫn chưa hề được "cải tạo".

Thượng Quan Sâm nói về đạo đức nam giới, Tạ Vi Lan thì không có EQ, Phó Cảnh Ngôn thì... thôi không nói đến nữa. Vậy còn cô ta thì sao? Em gái à.

Dưới ánh mắt thăm dò của cô, Bùi Tử Yên hơi mất bình tĩnh, vì vậy cố ý k*ch th*ch: "Thực ra tôi biết, cô nhất định vẫn còn thích Thượng Quan Sâm, hoặc muốn kết hôn với nhà họ Thượng Quan, đúng không?"

"?" Tạ Tri Ý cảm thấy mình bị xúc phạm, không nhịn được cười: "Đừng tự ý suy bụng ta ra bụng người."

Đôi mắt Bùi Tử Yên nheo lại, cô ta nhận ra tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với Tạ Tri Ý – trên người cô có một khí chất mạnh mẽ, vượt xa mình, thậm chí vượt xa cả vòng tròn bạn bè này.

Đối mặt với cô, Bùi Tử Yên cảm thấy mình hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.

Điều này thật không hợp lý, Tạ Tri Ý không có bất kỳ bối cảnh đặc biệt nào, trong khi những thứ đen tối mà cô ta học được trong gia đình, bất kỳ thứ gì lấy ra cũng đủ để áp chế Tạ Tri Ý.

Bùi Tử Yên từ từ tiến lại gần Tạ Tri Ý, tay âm thầm luồn ra sau lưng cô, đồng thời thì thầm: "Cô biết đấy, tôi không quan tâm cô thích ai, nhưng cô..."

Cô ta muốn cho Tạ Tri Ý một bài học, nhưng tay còn chưa chạm vào thì đầu gối đã bị cô đá trúng đầu gối, cả người quỳ sụp xuống đất.

Tạ Tri Ý cũng không chiếm tiện nghi, vội vàng tránh sang một bên, không nhận lấy cái lạy này.

Nhưng lúc này là giờ ra chơi, trường học đông đúc, cô ta quỳ xuống như vậy lập tức thu hút sự chú ý.

"Không phải cô gái bên cạnh Thượng Quan Sâm sao??"

"Sao cô ta lại quỳ xuống thế này, ha ha ha"

"Chắc tại Thượng Quan Sâm không có ở đây nên mới thế, mau chụp lại đăng lên diễn đàn đi!!!"

Bùi Tử Yên vội vàng che mặt, đôi mắt tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Tạ Tri Ý: "Cô!"

Tạ Tri Ý nhún vai: "Xin lỗi nhé, tôi không theo luật chơi đâu."

Hệ thống: [Kiểm tra được dao động cảm xúc của Bùi Tử Yên, giá trị hóa ác +700.]

Tạ Tri Ý nhướng mày, Bùi Tử Yên quả nhiên rất hiệu quả, thậm chí ở giai đoạn hiện tại còn có thể vượt qua Tạ Vi Lan.

... Vậy thì càng phải tận dụng cơ hội này!

Giây tiếp theo, hệ thống tiếp tục thông báo: [Ting! Chỉ số hóa ác đã đạt ngưỡng, rút ra thẻ kỹ năng mới – [Hào quang thánh mẫu của nữ chính]. Thẻ này có hiệu lực lâu dài, người sở hữu sẽ cực kỳ lương thiện, giàu lòng trắc ẩn, luôn tự vấn bản thân và sẵn sàng hy sinh lợi ích cá nhân vì người khác.]

Lại thêm một tấm thẻ hào quang nữ chính nữa ư! Lần trước, Tạ Tri Ý từng nói sẽ tặng hết cho Thượng Quan Sâm, để anh ta trở thành một nữ chính chính hiệu của tiểu thuyết cổ điển, nhưng giờ thì Thượng Quan Sâm đã được cải tạo xong rồi.

Vậy nên...

"Tôi quyết định tặng cho Bùi Tử Yên." Tạ Tri Ý mỉm cười nói.

[Ting – kỹ năng đã được kích hoạt √.]

Bùi Tử Yên nghiến răng đứng dậy, ánh mắt đầy sự căm hận.

Cô ta nhất định phải trả thù Tạ Tri Ý!

Nhưng khi quay người lại, cô ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng, dường như toàn thân cô ta đều trở nên mềm mại, trong lòng tràn đầy sự yêu thương và vui vẻ!

Sau lưng cô ta như có một vầng hào quang thánh thiện, cô ta nở một nụ cười thiên thần với Tạ Tri Ý: "Xin lỗi, do mình ngã nên mới thế này, chân cậu không sao chứ?"

Tạ Tri Ý: "..."

Lúc đó, Tạ Tri Ý chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Cô ta và Thượng Quan Sâm đều là những thiên sứ do Chúa trời phái xuống –

Một cặp trời sinh. Cực kỳ hợp nhau. Khóa chặt lại đi.

Tối hôm đó, khi Tạ Vi Lan mãi mới tìm thấy Thượng Quan Sâm, đúng như dự đoán, Bùi Tử Yên đã ở bên cạnh anh ta.

Trong lòng Tạ Vi Lan đầy ắp những lời nguyền rủa dành cho con khốn này, ai ngờ khi bước đến trước mặt họ, ả phát hiện cả hai không phải đang nói chuyện tình cảm.

Mà là... đang trao đổi kinh nghiệm???

Bùi Tử Yên nói: "Hôm nay em suýt nữa đụng phải cô Tạ Tri Ý, chắc chắn là do em có lỗi rồi."

Thượng Quan Sâm đáp: "Điều tối kỵ nhất của đàn ông chúng ta là làm tổn thương phụ nữ, dù là về tinh thần hay thể xác. Nhưng không sao, cô chỉ mắc một lỗi mà bất kỳ cô gái nào cũng có thể mắc phải, cô sẽ được tha thứ."

Tạ Vi Lan ngơ ngác nhìn họ.

Cái gì đây? Cảnh tượng này... có gì đó sai sai??

Bùi Tử Yên là người đầu tiên chú ý đến ả: "Ồ, cô Tạ đến rồi!"

Tạ Vi Lan lườm cô ta một cái: "Cô giả vờ tốt bụng làm gì?" rồi quay sang Thượng Quan Sâm: "Anh à, mấy ngày nay em nhớ anh nhiều lắm, nhưng lại gặp nhiều chuyện không hay, không thể ở bên anh được."

Bùi Tử Yên không hề ghen tuông như mọi khi, mà lại nói với vẻ buồn bã: "Chắc chắn là do những việc em đã làm trước đây mới khiến cô Tạ cảm thấy như vậy."

Thượng Quan Sâm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Phụ nữ không có lỗi, xảy ra tình huống thế này, chắc chắn là lỗi của người đàn ông như tôi."

Bùi Tử Yên: "Không, là do em chưa làm đủ tốt..."

Tạ Vi Lan không nói nên lời nữa. Đối thủ thì điên rồi, còn đàn ông lại bị bệnh mất rồi.

"Mắt tôi cũng bị mù luôn rồi." Ả lẩm bẩm.

Tôi bị chói mắt bởi hào quang thánh thiện của họ.

Bùi Tử Yên và Thượng Quan Sâm nói chuyện thêm một lúc, rồi cuối cùng mới nhớ ra điều gì đó: "Cô Tạ, tôi đề nghị cô về nhà xem thử. Nếu cô có gặp khó khăn gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô!"

Tạ Vi Lan sững sờ, vội nắm lấy cô ta: "Nhà tôi xảy ra chuyện gì?!"

Bùi Tử Yên nhìn ả với ánh mắt đầy thương hại: "Nhà cô không còn nữa rồi!"

Gia đình họ Tạ chính thức tan đàn xẻ nghé rồi.

Tạ Vi Lan cuống cuồng bắt taxi trở về biệt thự nhà họ Tạ, thì đúng lúc bắt gặp cảnh các công nhân đang lần lượt chuyển những đồ đạc có giá trị ra khỏi nhà.

"Khoan đã! Cái bàn trang điểm kia là của tôi, tôi đã đặt làm từ nước ngoài đấy! Các người đang làm gì vậy?!"

Các công nhân vẫn làm việc không ngừng, chẳng bận tâm đến tiếng la hét của ả.

Tiếng la hét của ả làm ba mẹ Tạ trong nhà phải chú ý. Ba Tạ bước ra, vừa thấy ả thì giơ tay tát một cái thật mạnh: "Mày còn biết đường về à?!"

Mẹ Tạ cũng tức giận, nước mắt lưng tròng: "Nhà cửa tan đàn bại xã như thế này rồi, con vẫn còn ngày ngày ra ngoài, trong lòng có còn nghĩ đến gia đình này nữa không!"

Tạ Vi Lan đáp lại: "Các người biết tôi đã trải qua những gì trong mấy ngày qua không? Không ai quan tâm đến tôi cả, các người chỉ biết lo cho bản thân mình!"

Ba Tạ gào lên: "Câm miệng! Nhà này nuôi mày với con bé kia là phí hết! Đống đồ bỏ đi!"

Tạ Vi Lan vừa khóc vừa cố gắng giằng lấy đồ đạc của mình.

Tạ Tri Ý xách một chiếc vali, đứng từ xa nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

Cô cũng không ngờ hôm nay phải chuyển đi ngay lập tức, nhưng may mắn là cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cảnh tượng trước mắt thật sự quá xấu hổ. Khu này toàn những người giàu có, gia đình họ Tạ phá sản rồi lại còn làm um lên như thế này, thật không biết xấu hổ.

Tạ Tri Ý nghe thấy những lời lẽ cay nghiệt đó, đưa tay lên gãi tai rồi hạ xuống.

Nhìn vào căn biệt thự trước mặt, cô cảm thấy vô cùng xa lạ.

Nhiều năm trước, cô đã từ quê lên đây, sống ở đây một thời gian dài, nhưng bây giờ tất cả dường như đã trở nên mờ nhạt.

Ký ức rõ nét nhất lúc này chỉ là con đường từ đây đến nhà Trì Lâm.

Gia đình, rốt cuộc là gì?

Tạ Vi Lan tranh cãi nảy lửa với ba mẹ,đến mức suýt nữa thì lao vào đánh nhau. Cầm vali trên tay, Tri Ý quay lưng định rời khỏi đám người ồn ào ấy.

Lúc này, ba Tạ bỗng nhìn thấy cái máy ảnh treo trên cổ cô, mắt sáng rỡ như thể vừa phát hiện ra một kho báu. Ông ta lao tới túm lấy cô: "Đứng lại!"

Tạ Tri Ý bị kéo giật mình, hơi chao đảo, nhíu mày hỏi: "Làm gì thế?"

Dạo này ba Tạ bị ám ảnh bởi tiền bạc nên cứ thấy cái gì có giá trị là mắt sáng lên. Nhìn cái ống kính to đùng của máy ảnh, ông ta đã biết ngay là đồ đắt tiền.

"Cái máy ảnh này không phải mày dùng tiền của nhà mình mua à? Mà mày chẳng bao giờ nghĩ đến nhà này, vậy thì đừng mang đi cái gì cả!"

Tạ Tri Ý nghe mà tức cười, cô chưa bao giờ thấy mình bất lực đến thế.

Trong khi cô còn đang ngơ ngác, ba Tạ đã giật lấy dây đeo máy ảnh trên cổ cô.

Tạ Tri Ý không thể chịu đựng được nữa, kéo tay ông ta lại: "Cái này là của bạn tôi cho, không hề tốn một đồng nào của ông!"

Ba cô đã như người mất trí: "Tao không tin! Mọi thứ lấy từ nhà ra đều là tiền của tao!"

Tạ Tri Ý nhìn người đàn ông trước mặt, không thể tin được rằng đó chính là ba ruột của mình.

Cô nắm chặt rồi thả lỏng nắm tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đẩy ông ta một cái: "Đừng có động vào đồ của tôi!"

Ba cô lảo đảo lùi lại hai bước, được mẹ cô đỡ lấy, rồi bắt đầu khóc lóc ầm ĩ: "Các người xem đấy! Đó là con gái ruột của tôi đấy! Nuôi nó lớn như vậy, cuối cùng nó lại đánh bố nó!"

Mẹ cô cũng theo đó mà khóc, vừa khóc vừa đẩy cô, cảnh tượng thật là hỗn loạn.

Đã rất lâu rồi Tạ Tri Ý không còn trải qua những giây phút như vậy nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, những thành công cô đạt được trong suốt mười năm qua đều trở nên vô nghĩa.

Những tiếng khóc lóc om sòm, người lớn xô đẩy nhau loạn xạ, tất cả mọi thứ đều… thật lúng túng và ngột ngạt.

Đúng lúc ấy, một bàn tay nắm lấy tay cô.

Rồi một lực mạnh đẩy đôi phụ huynh đang điên cuồng ra xa, chắn trước mặt cô.

Tạ Tri Ý ngẩng đầu lên giữa đám đông hỗn loạn, nhìn thấy phần hàm góc cạnh rắn rỏi và đôi môi mím chặt của Trì Lâm.

Anh quay lại gọi tên cô: "Tạ Tri Ý."

Giữa tiếng ồn ào náo loạn, giọng nói của anh vang lên rõ ràng và kiên định.

"Đừng cúi đầu, đừng sợ. Anh có thể đưa em đi một lần, thì cũng có thể đưa em đi lần thứ hai."

"Lần này, anh sẽ đưa em về nhà an toàn."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Các con ơi, hãy về nhà thôi!

Bình Luận (0)
Comment