Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 35

(*) Phúc Âm: Trong Kitô giáo, tiếng Hy Lạp "εὐαγγέλιον euangélion" nghĩa là "tin tức vui mừng hay tốt lành".

Tạ Tri Ý chợt cứng người.

Không khí mờ ám đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, quấn quanh ngón tay cô khi chạm vào mái tóc mềm mượt của Trì Lâm.

Tóc anh không dùng sáp, mềm mại và đen óng. Những lọn tóc quấn quanh ngón tay cô như những chiếc vuốt lông mềm mại.

Tạ Tri Ý thoáng ngẩn ngơ: Cách khác? Còn có cách nào khác sao?

Cô muốn đổi tư thế, nhưng không dám nhúc nhích.

Rõ ràng... thường ngày cô cũng hay ngồi trên chiếc sofa này để ăn uống và xem TV, một nơi rất quen thuộc. Thế nhưng lúc này, cô lại thấy lòng mình bồn chồn và cơ thể nóng lên khó hiểu.

Tạ Tri Ý chớp mắt, nhìn khuôn mặt gần kề của Trì Lâm, tự hỏi: Ý của anh là gì?

Chắc không phải chỉ đơn thuần theo nghĩa đen... đúng không?

Vậy đây là... đang tán tỉnh mình à?

Những lần xuyên không trước đây, cô cũng thường xuyên nhận được sự theo đuổi của người khác. Vì tính chất công việc đa dạng trong từng thế giới, cô đã gặp qua đủ loại đàn ông đẹp trai, người thành đạt, từ những người đàn ông quyến rũ đến những người đàn ông điềm tĩnh, thế nên tiêu chuẩn của cô rất cao.

Nhưng lúc này, Tạ Tri Ý vẫn cảm nhận được nhịp tim mình rộn ràng. Có lẽ vì anh quá dễ thương trong bộ đồ ngủ, lại nói chuyện nghiêm túc đến thế, sự tương phản này thực sự khiến cô xiêu lòng.

Mặc kệ! Tạ Tri Ý nghĩ: Mình đâu phải là thánh nữ gì đâu.

Dù không giỏi mấy chuyện tình cảm, nhưng cô lại rất quyết đoán.

Chỉ cần bắt được một chút dấu hiệu, cô sẽ thẳng thắn bày tỏ.

Thế là, Tri Ý không do dự, trượt tay từ đầu Trì Lâm xuống vai anh ấy.

Ngay lập tức, yết hầu của Trì Lâm chuyển động rõ rệt, từ tai đến cổ đỏ ửng một mảng.

Lần này đến lượt anh cứng đờ người.

Tạ Tri Ý l**m môi, ánh mắt lóe lên một tia khiêu khích, hỏi anh: "…Ví dụ như thế nào?"

Trì Lâm sững sờ, lông mi rung rẩy, rồi cả người như bị sốc điện.

Những ý tưởng, những câu nói bóng gió mà anh vừa mới cố gắng sắp xếp, tất cả đều tan thành mây khói.

Anh chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Màn trêu ghẹo này quá mượt rồi.

Cứu mạng.

Thấy vẻ mặt của anh, Tạ Tri Ý càng tiến lại gần hơn một chút, khóe môi khẽ cong lên: "Hửm?"

Trì Lâm cảm thấy mình sắp bị bốc hơi, tim đập thình thịch, cuối cùng chỉ lắp bắp nói được mấy chữ: "Khen... khen anh đi."

Nói xong, Tạ Tri Ý ngẩn người ra.

Trì Lâm cũng sững sờ, rồi hối hận muốn quay ngược về một phút trước –

Rõ ràng anh muốn nói là "Có thể hôn anh một cái không!" mà!!!

Á á á chết tiệt!!

Sao lại thành "khen anh" chứ?? Anh ấy là học sinh tiểu học à!!

Trì Lâm nắm chặt tay: Chắc chắn là bộ đồ ngủ gấu bông đáng yêu này đã kìm hãm sự thể hiện của mình! Mình hoàn toàn có thể làm được những điều ngầu hơn, quyến rũ hơn!!!

Tạ Tri Ý chớp mắt, rồi trong lòng vang lên một câu nói hùng hồn: Toang rồi.

… Sao mà dễ thương thế không biết. Sao lại dễ thương đến vậy!

Trì Lâm toàn thân toát mồ hôi, nghĩ rằng mình đã làm hỏng tất cả, đột nhiên, tay của người đối diện lại nâng lên.

Tạ Tri Ý chạm vào má anh, thậm chí còn véo nhẹ một cái.

"Trì Lâm, anh là người dễ thương nhất trên thế giới." Cô nói xong, rồi bổ sung thêm: "– Khen anh đấy."

Trì Lâm ngừng thở, đôi mắt quên cả chớp.

Mọi dây thần kinh trong người anh đều tập trung vào khuôn mặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cô thật mềm, thật ấm.

Một lúc lâu sau, Trì Lâm mới lấy lại tinh thần, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong thì…

Ôi trời ơi, cô ấy tuyệt quá.

Anh ổn rồi.

Anh sẵn sàng làm chú gấu bông của cô.

-

"Tôi cảm thấy mình tiến bộ hơn trong việc nắm bắt cảm xúc rồi đấy." Tạ Tri Ý nói với hệ thống.

Hệ thống: [...Chúc mừng ký chủ.]

Dù vậy, tiền nhà vẫn phải đóng. Tạ Tri Ý chuyển ba tháng tiền nhà vào tài khoản của Trì Lâm rồi mới yên tâm.

Sau đêm hôm đó, cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Trì Lâm tiến triển hơn một bậc. Dù không chắc chắn Trì Lâm có thích cô hay không, nhưng ít nhất anh ấy không tỏ ra xa cách.

Đây là một tín hiệu tốt.

Thêm vào đó, tốc độ tăng trưởng giá trị hóa ác hiện tại vẫn duy trì ở mức rất cao. Nếu cứ thế này, chỉ trong một thời gian ngắn, chưa đến Tết, cô đã có thể đạt được một triệu điểm hóa ác.

Đến lúc đó, lời nguyền "tử vong vì suy thận" sẽ không còn ám ảnh cô nữa, cô sẽ tự do làm chủ cuộc đời mình hơn và cũng có thể nghiêm túc hơn với tình cảm dành cho Trì Lâm.

Vậy là thích một người thì có cảm giác như thế này sao? Tạ Tri Ý tự hỏi.

Thậm chí cả kỳ thi cuối kỳ cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Các môn học ở Kimberleyton đều khá thoải mái, nhiều môn chỉ cần làm báo cáo cuối kỳ là xong, Tạ Tri Ý chỉ có một hai môn phải thi, thực sự rất thoải mái.

Trong nguyên tác, lúc này nữ chính đã bị móc mất một quả thận, cả về thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương nặng nề, cái chết cũng cận kề.

Trong khi đó, Tạ Vi Lan – cô ả mang thai bỏ trốn – dựa vào con để leo lên gia tộc Thượng Quan. Chim hoàng yến cũng muốn chen chân vào nhà Thượng Quan, hai người vì vậy mà tranh đấu kịch liệt.

Còn kẻ thù chung của họ - người mà nam chính thầm thương trộm nhớ - tất nhiên cũng không có cuộc sống dễ dàng.

Nhưng bây giờ cốt truyện đã lệch hoàn toàn, nam chính, nữ phụ, nam phụ đều đã bị xáo trộn. Tạ Tri Ý nghĩ, nếu nam chính không còn là nam chính… thì phản diện có còn là phản diện không nhỉ?

Dù sao thì trong nguyên tác, những hành động gây khó dễ cho sự nghiệp của nam chính mà phản diện thực hiện cũng là để thúc đẩy tuyến tình cảm. Tác giả không nỡ ngược đãi con trai ruột quá lâu, nên đã nhanh chóng cho nữ chính chết, phản diện cũng biến mất, rồi kết thúc bằng một cao trào lớn, để nam chính chìm đắm trong hối hận.

Cả nữ chính lẫn phản diện đều không có kết cục tốt.

Tạ Tri Ý bật cười.

Nghĩ đi nghĩ lại, nữ chính và phản diện quả thật rất hợp nhau!

-

Kỳ thi cuối kỳ đến đúng hẹn.

Môn học này là môn chuyên ngành chính của sinh viên khoa Kinh tế, nên tất cả sinh viên đều phải tham gia.

Tạ Tri Ý đeo ba lô, bước ra phòng khách, liếc nhìn Trì Lâm cũng đã chuẩn bị xong, cô tò mò hỏi: "Sao anh cũng đi thi?"

Trì Lâm sẽ tốt nghiệp vào học kỳ tới, những môn còn lại anh đều nhờ trợ lý lo hết rồi, còn môn hôm nay thì anh đã thi qua từ lâu, chẳng cần tham gia nữa.

Hơn nữa, Tạ Tri Ý biết dạo này Trì Lâm rất bận rộn. Theo như Đường Bắc Thanh nói, nhà họ Trì đang cạnh tranh một dự án lớn với nhà Thượng Quan. So với cốt truyện gốc, đây chính là giai đoạn phản diện đàn áp sự nghiệp của nam chính.

Trì Lâm xoa đầu, nhìn vào gương xác nhận vẻ điển trai của mình: "Không sao, anh đưa em đi."

Kể từ khi Tri Ý chuyển đến ở cùng, hai người đã trở thành một cặp đôi được săn đón trong giới. CP của họ rất nổi tiếng trên mạng, anh tin chắc là nhiều người trong trường cũng đã nghe nói.

Nói tóm lại, anh muốn xuất hiện cùng Tạ Tri Ý ở bất cứ đâu!

Tri Ý nghi ngờ nhìn anh: "Nhưng mà anh không phải rất bận sao?"

Trì Lâm lắc đầu: "Không sao, dành một chút thời gian cho em được mà."

Tạ Tri Ý không còn cách nào khác: "Được rồi."

Khi đến cổng trường Đại học Kimberleyton, Trì Lâm đi đậu xe ở phía bên kia còn Tạ Tri Ý đứng chờ anh.

Vì là ngày thi nên chưa đầy một phút, cô đã gặp một người quen.

Tạ Tri Ý đã lâu không gặp em gái mình là Tạ Vi Lan. Khi gặp lại, cô thấy Vi Lan có vẻ sống khá tốt. Thấy chị gái, cô ả tiến tới, nghịch nghịch tóc rồi chào: "Chị, lâu lắm rồi không gặp nha, ở nhà anh Trì chắc sướng lắm nhỉ?"

Tạ Tri Ý thành thật đáp: "Cũng được."

Tạ Vi Lan vẫn thấy hơi ghen tị, lại tức tối vì thái độ của chị gái chẳng hề tò mò về cuộc sống của ả. Nhưng gần đây ả cũng khá thành công nên nhất định phải khoe khoang với chị gái.

"Em cũng ổn lắm. Giám đốc Viên sắp xếp cho em một dự án phim mới, em có thể nổi tiếng rồi." Ả nói.

Tạ Tri Ý biết cô em gái vẫn còn đang mang [Thẻ EQ cực thấp], nên chỉ có thể nói chuyện thẳng thắn. Cô mỉm cười gật đầu: "Chúc em thành công."

Tạ Vi Lan tự nói tự nghe: "Hơn nữa, gần đây Giám đốc Viên không khỏe, em thường xuyên ở bên chăm sóc. Bây giờ anh ấy không thể rời xa em được nữa. Không chừng sau này sẽ cưới em – chứ chị thì không đâu. Dù chị có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể nào vào nhà họ Trì được."

Tạ Tri Ý suy nghĩ về biểu hiện của Viên Phong khi không khỏe, rồi nhìn vẻ tự đắc của Tạ Vi Lan.

... Cô đoán rằng mình đã hiểu tại sao Viên Phong lại "không thể rời xa" ả.

Ừm.

Thấy chị gái ngẩn người, Tạ Vi Lan cho rằng mình đã chọc đúng chỗ ngứa, bèn nhân cơ hội mà châm chọc: "Chị vào nhà họ Trì, cuối cùng cũng phải tự mình đi học, đến cả tài xế cũng không có. Chắc Trì Lâm không muốn lo cho chị đâu."

Tạ Tri Ý: "À, cái này..."

Cô còn chưa kịp đáp lại thì đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm từ phía sau: "Cô ấy không có tài xế à? Tôi đây này."

Tạ Vi Lan giật mình quay lại, thấy Trì Lâm đang đứng đó với vẻ mặt khó chịu.

Trì Lâm tiến đến bên cạnh Tri Ý, liếc xéo Vi Lan: "Miệng lưỡi thật dài, ăn no quá rồi à?"

Tạ Vi Lan cứng người, không dám đáp lại.

Trì Lâm chẳng thèm để ý đến ả, anh cúi xuống nhìn Tạ Tri Ý, hơi cúi người và giơ tay ra: "Mời em, nữ hoàng của tôi."

Tạ Tri Ý không nhịn được cười.

Cả hai cùng bước vào trường, thu hút mọi ánh nhìn.

"Trời ơi, đàn anh Trì Lâm kìa!"

"Anh ấy thật sự đang hẹn hò với Tạ Tri Ý sao?"

"Ôi trời ơi, tớ không biết nên ghen tị với ai nữa, hai người họ đẹp đôi quá quá đi!!!"

"Mình ship cặp này lâu rồi!! CP Lâm Ý là thật đó!!!!"

Trì Lâm điềm tĩnh bước đi, nhưng thực ra tai anh đã dựng đứng lên.

Anh nghe thấy vài lời thì thầm, đột nhiên cảm thấy sảng khoái.

Đúng rồi! Chính là vậy! Cắn nhiều nhiều đi! Mọi người hãy cứ ship nhiệt tình đi!

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì anh lại nhìn thấy một người vô cùng đáng ghét.

Không chỉ trên thương trường mà ngay cả trong trường học, anh cũng phải thấy mặt Thượng Quan Sâm, tên khốn kiếp này đúng là như con ma.

Tạ Tri Ý cũng nhìn thấy Thượng Quan Sâm và cảm nhận được ánh mắt của anh ta.

Gần đây, Thượng Quan Sâm không chỉ trở thành nam thần trong mắt các bạn nam mà còn đang viết sách về đạo đức, có vẻ như muốn trở thành một tấm gương sáng cho giới trẻ noi theo.

Thượng Quan Sâm đi tới một cách tao nhã, nhìn quyển sách mà Tạ Tri Ý đang ôm rồi chủ động nói: "Môn học này tôi đã ôn luyện rất kỹ. Bởi vì đàn ông chỉ khi không ngừng nâng cao kiến thức và kỹ năng thì mới xứng đáng được phụ nữ yêu thương."

Tạ Tri Ý: "Vậy anh cố lên nhé?"

Thượng Quan Sâm ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn vì lời động viên của em. Tôi đã khác trước rồi, không còn bỏ qua sự tốt đẹp của em nữa. Tôi sẽ giữ gìn bản thân trong sạch, dành tất cả cho người mình yêu nhất và người đó chính là..."

Trì Lâm nghe không nổi nữa.

Này này, tên khốn này coi anh là người chết à??

Anh vòng tay qua vai Tri Ý, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sâm, vẻ mặt đầy khiêu khích: "Có chuyện gì à? Không có chuyện gì thì đừng chắn đường."

Thượng Quan Sâm tức giận trừng mắt - nói thật, anh ta vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ Trì Lâm cả về sự nghiệp lẫn tình cảm, nhưng đạo đức của một người đàn ông đã dạy anh ta không được tranh giành.

Thượng Quan Sâm nghiêm mặt, chỉ trích: "Đắc ý đến mức mất cả tỉnh táo, không biết giữ chừng mực!"

Trì Lâm nhếch miệng nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, chẳng buồn đáp lời.

Ngược lại, Tạ Tri Ý bên cạnh cảm thấy không vui: "Anh mắng ai đấy?"

Thượng Quan Sâm lắc đầu: "Em chọn đàn ông thật tệ. Tôi mới là người trong sạch nhất trên đời này, còn kẻ bên cạnh em không xứng đáng."

Trì Lâm lập tức bật lại: "Cậu trong sạch cái con khỉ ho cò gáy!"

Thượng Quan Sâm tỏ vẻ giận dữ: "Anh thật vô lễ! Một người đàn ông không nên nói những lời tục tĩu như vậy!"

Trì Lâm: "Tôi chửi bố cậu đấy, tôi cứ nói shwaouowhfweiwu…"

Dường như không chịu nổi những lời lẽ bậy bạ của anh, cuối cùng Thượng Quan Sâm phủi tay áo bỏ đi.

Rồi anh ta quay người bỏ đi, trước khi đi còn nói với Tri Ý một câu: "Tôi sẽ để cả thế giới nói cho em nghe, lựa chọn của em là sai lầm!"

Tạ Tri Ý thở dài.

Cô cảm thấy nhân vật nam chính ngày càng trở nên cực đoan rồi, phải làm sao đây?

Trong hai ngày sau đó, Tạ Tri Ý đã hoàn thành tốt cả hai môn thi.

Khi kỳ thi cuối kỳ của trường kết thúc, các học sinh tham dự lễ tổng kết học kỳ, chính thức khép lại học kỳ này.

Theo phong cách hoành tráng thường thấy của trường Kimberleyton buổi lễ sẽ được tổ chức long trọng tại hội trường lớn.

Nhìn lại một học kỳ đã qua, các sinh viên nhận ra rằng đã có rất nhiều sự kiện lớn xảy ra.

Nào là cựu nữ thần trường học tự bóc phốt chuyện tình cảm kịch tích, đến trận đấu Taekwondo với cú đá bay đối thủ ra khỏi sàn thi đấu, rồi cả chuyện doanh nhân thành đạt trình diễn ợ hơi trước công chúng… Quả thật, một học kỳ đầy màu sắc!

Khi Tạ Tri Ý cùng Trì Lâm đến buổi lễ, cô nhận thấy không khí thực sự long trọng.

Điều thú vị hơn là cô còn thấy Phó Cảnh Ngôn, Viên Phong và một số nhân vật khác trong khán đài. Các nam phụ dường như đã hoàn toàn bị Thượng Quan Sâm thuyết phục, biểu cảm còn rất thành kính.

Lúc này, Thượng Quan Sâm – người sẽ đại diện sinh viên phát biểu – bước ra giữa đám đông. Anh ta lại trở thành "thiên tài", "nam thần" của trường như trước đây. Chỉ có điều, trước đây anh là "nam thần" của các cô gái, còn bây giờ thì là của các chàng trai .

"Nhìn kìa, Thượng Quan đến rồi!"

"Thầy ơi, dạo này em đang tu thân dưỡng tính, đã ở nhà làm việc nhà hai tuần rồi!"

"Em cũng chăm chỉ tu dưỡng đạo đức, gia đình hòa thuận hẳn ra, cô bồ nhí của ba em không dám đến nhà nữa, ba em cũng đã thay đổi hoàn toàn!"

Thượng Quan Sâm hài lòng nhìn họ: "Rất tốt, các em đều là những cậu bé ngoan!"

Sau khi nhận được lời khẳng định của anh ta, mọi người bỗng lộ ra vẻ cảm động.

Nhận được lời khen ngợi, mọi người đều tỏ ra xúc động. Trong sự tán dương nhiệt liệt đó, Thượng Quan Sâm ngồi vào hàng ghế đầu tiên. Ngay cả các lãnh đạo của trường cũng tỏ ra tôn kính "Thầy Thượng Quan" và nhường chỗ cho anh ta.

Đường Bắc Thanh lẩm bẩm: "Thượng Quan Sâm này đúng là có gì đó đấy, nghe nói anh ta đã viết mấy vạn chữ về đạo đức nam nhi rồi, sắp xuất bản nữa. Mà không hiểu sao, tôi lại thấy có lý thật."

Trì Hướng Dương gật đầu: "Em cũng thấy vậy."

Tạ Tri Ý nhìn họ, càng cảm thấy thẻ [Nam đức] mà cô đã nâng cấp cho Thượng Quan Sâm đang trở nên quá mạnh.

Liệu sau này anh ta có thực sự đi ra nước ngoài, truyền bá Phúc Âm của mình không?

Phó Cảnh Ngôn vốn dĩ rất sợ hội trường này, song gã vẫn quyết định bước ra khỏi vùng an toàn của mình để đến nghe Thượng Quan Sâm thuyết giảng.

Trong khi tìm chỗ ngồi, gã vô tình chạm mắt với Tạ Tri Ý... và Trì Lâm đang đứng cạnh cô với vẻ mặt nghiêm nghị như một vị thần hộ mệnh.

Dường như để giải thích, gã nói: "Tôi đến đây để nghe công tử Thượng Quan phát biểu."

Bây giờ, cả nhóm đều tin theo lời dạy của Thượng Quan Sâm, ngay cả Viên Phong cũng đến đây. Viên Phong cũng bắt đầu suy ngẫm về bản thân và cố gắng thay đổi để trở thành một người đàn ông tốt hơn.

Phó Cảnh Ngôn nhìn quanh hội trường, một nỗi nhớ thoáng qua trong mắt gã.

"Lần trước tôi lên sân khấu biểu diễn tiết mục ợ hơi." Phó Cảnh Ngôn nói với vẻ mặt buồn bã: "Bây giờ tôi đã nhận ra rằng, chính vì tôi hành động quá nổi bật nên mới xảy ra chuyện như vậy. Đàn ông không nên phô trương mà nên giữ đúng phận sự của mình."

Tạ Tri Ý: "... Ừ."

Phó Cảnh Ngôn nói: "Vì vậy, tôi quay lại đây để nghe lời dạy của công tử Thượng Quan và sám hối về lỗi lầm của mình."

Tạ Tri Ý thành thật nói: "... Anh vui là được."

Thực ra cô muốn hỏi xem việc tin vào nam đức có giúp ích gì cho đường tiêu hóa của gã không, nhưng nghĩ lại rồi thôi.

Mọi người đã ngồi vào chỗ, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là các bài phát biểu của lãnh đạo, không khí trong hội trường rất yên bình. Sau đó, MC cuối cùng cũng giới thiệu Thượng Quan Sâm.

Giữa những tràng pháo tay và tiếng reo hò nhiệt liệt, Thượng Quan Sâm bước lên sân khấu. Anh ta như một vị thần, nhìn xuống đám đông.

Cuối cùng, anh ta liếc nhìn Trì Lâm - người duy nhất trong đám đông vẫn chưa chịu hối cải - với ánh mắt đầy thương hại, như thể đang nói: Cậu không xứng chút nào.

Trì Lâm: ??? Thằng ngu này.

Còn Tạ Tri Ý thì tức giận hơn cả Trì Lâm.

Não bộ của nam chính đã bị nam đức ăn mòn rồi.

Nếu giá trị quan này cứ tiếp tục được cường hóa, biết đâu anh ta sẽ trở thành kẻ thống trị thế giới theo một cách khác?

Tạ Tri Ý quyết đoán, không còn do dự, quyết định dùng kỹ năng thẻ trong tay để kiềm chế lại tình hình.

Hệ thống nói thẻ [Tài năng thanh nhạc] có thể ban cho người sở hữu nó một "Giọng hát trời phú". Nếu vậy, chẳng phải Thượng Quan Sâm sẽ càng dễ truyền giáo, càng dễ mê hoặc mọi người sao?

Tạ Tri Ý hỏi hệ thống: "Dù sao tao cũng có thể điền đúng không?"

Hệ thống trả lời: [Đúng vậy, ký chủ.]

Tạ Tri Ý suy nghĩ một lúc rồi quyết định làm ngược lại.

Vì thế cô nói: "Tao đưa thẻ này cho Thượng Quan Sâm và ban cho anh ta giọng như gà gáy."

Hệ thống: […]

Hệ thống: [Đang cố gắng giải mã, xin chờ trong giây lát.]

Tạ Tri Ý chờ khoảng 5 giây, cuối cùng hệ thống cũng phát ra tiếng "Bíp" thẻ kỹ năng đã được kích hoạt thành công.

Lúc này, Thượng Quan Sâm đã đứng trên bục cao, tỏa ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, đối diện với hàng trăm gương mặt đang háo hức chờ đợi.

Hôm nay, họ lại chuẩn bị được tiếp nhận một buổi lễ rửa tội tâm hồn.

Thượng Quan Sâm mở miệng.

Và rồi Tạ Tri Ý nhận ra, cái từ "gáy" mà hệ thống phân tích có ý nghĩa sâu xa hơn thế.

Gáy. Có thể là tiếng kêu líu ríu của gà con, tiếng gáy oai phong của gà trống hoặc tiếng cục tác của gà mái.

Và thế là...

Giọng nói của Thượng Quan Sâm lúc thì "chíp chíp chíp chíp".

Lúc thì "ò ó o ò ó o ò o o o".

Lúc thì "cục tác cục cục tác".

Cả hội trường nam sinh, những người vốn mong chờ một bài giảng sâu sắc, ban đầu tỏ ra bối rối, rồi bất ngờ thông suốt: "Mình hiểu rồi! Chắc hẳn đây là phong cách mới của nam đức!"

"Đúng vậy! Chúng ta hãy đi theo bước chân của thầy Thượng Quan!"

"Mọi người cùng học theo!"

"Học theo nào!"

Và thế là cả hội trường bắt đầu tràn ngập tiếng gáy gà hạnh phúc.

Không khí như ngập tràn lông gà bay bay.

Trì Lâm nhìn cảnh tượng một lúc với vẻ mặt đờ đẫn, rồi quay sang Tạ Tri Ý nói: "Tiêu rồi."

Tạ Tri Ý: "Hả?"

Trì Lâm: "…Vô tình xông vào chuồng gà rồi."

Bình Luận (0)
Comment