Hệ thống hỏi: [Ký chủ, có phải ngài muốn khôi phục và nâng cấp thẻ này không?]
Sau khi nắm bắt được cơ hội mong manh ấy, Tạ Tri Ý lại do dự.
Cơ hội này chỉ có một lần… và đây là quân bài cuối cùng của cô.
Trì Lâm trong thế giới này đã chứng kiến mọi nỗi đau khổ của Tạ Tri Ý, hóa ác đến mức không thể cứu vãn.
Cô thật sự có thể níu giữ anh sao?
Và trong khi Tạ Tri Ý ở thế giới này đã chết hoàn toàn, nếu cô thực sự "sống lại" và xuất hiện trước mặt Trì Lâm, hậu quả sẽ ra sao? Làm sao để giải thích những điều diệu kỳ mà khoa học không thể lý giải?
…Tất cả đều là ẩn số.
"Cho… cho tôi thêm chút thời gian." Cô khẽ nói.
Tạ Tri Ý tràn đầy tâm sự, cô tiếp tục bước đi, không hay biết mình đã đến trước tòa nhà tập đoàn của nhà họ Trì.
Cô dừng lại, không lâu sau đó, Trì Lâm xuất hiện.
Người thừa kế trẻ tuổi của nhà họ Trì có dáng người cao lớn, khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng đến mức đáng sợ. Những người qua lại đều kính cẩn gọi "Tổng giám đốc Trì".
Tạ Tri Ý nhận ra rằng, cô thực sự không có đủ tự tin để đối mặt với một Trì Lâm hoàn toàn xa lạ như vậy.
Vì vậy, cô chỉ đứng nhìn Trì Lâm được mọi người vây quanh bước vào tòa nhà, không dám tiến lại gần.
Không biết đã qua bao lâu, một chiếc xe khác dừng lại trước tòa nhà.
Lần này, người bước xuống là Thượng Quan Sâm.
Anh ta trông rất mệt mỏi, dường như đã rất lâu không được nghỉ ngơi, rõ ràng đang bị nỗi đau "mất đi người yêu" giày vò. So với sự điên cuồng ẩn giấu bên trong của Trì Lâm, nam chính lại thể hiện sự đau khổ một cách công khai, ai cũng có thể nhìn thấy.
Một chiếc xe khác bất ngờ lao tới từ phía sau. Tạ Vi Lan vội vã nhảy khỏi xe, cố gắng níu kéo Thượng Quan Sâm. Nhưng vừa chạm vào, đã bị anh ta hất mạnh ra.
"Cô có một quả thận của cô ấy trong người nên tôi mới tha cho cô, nhưng đừng để tôi thấy gương mặt này nữa! Dù có giống đến đâu, cô cũng không phải là Tạ Tri Ý!"
Tạ Vi Lan bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng: "Nhưng em còn mang thai con của anh!"
Thượng Quan Sâm tuyệt tình đáp: "Tôi đã hiểu rõ rồi, từ đầu đến cuối, trong lòng tôi chỉ có Tạ Tri Ý!"
Từ xa, Tạ Tri Ý chứng kiến cảnh tượng đầy bi kịch trong tiểu thuyết này, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tình yêu của nam chính, dù đau khổ hay ngọt ngào, đều kéo theo bao nhiêu người phải chịu khổ cùng. Cứ như thể anh ta mới là nạn nhân vậy.
Nhưng tại sao Trì Lâm lại là người phải gánh chịu hậu quả?
Khi Tạ Vi Lan sụp đổ và Thượng Quan Sâm bước vào tòa nhà với vẻ mặt đau khổ, Tạ Tri Ý mới giật mình nhận ra đã sắp quá muộn. Cô phải nhanh chóng ngăn cản Trì Lâm!
Bởi vì khi đi qua dòng thời gian trong không gian, cô đã hiểu rõ mạch truyện. Sau khi nữ chính suýt bị tai nạn xe và bị đầu độc, Trì Lâm đã âm thầm trả thù những kẻ liên quan.
Sau khi trải qua cuộc phẫu thuật hiến thận, Trì Lâm vừa điên cuồng trả thù Thượng Quan Sâm, vừa tìm mọi cách chữa bệnh. Nhưng cô vẫn không thể sống sót, lúc này Trì Lâm đã hoàn toàn hóa ác, nhưng điểm ngược tâm của nam chính lại đã kết thúc…
Nói cách khác, tác giả không nỡ hành hạ con trai ruột của mình, nhưng lại không thể khiến một phản diện mạnh mẽ như vậy thất bại một cách hợp lý, cũng không thể kìm hãm d*c v*ng trả thù điên cuồng của anh. Vì vậy, cách giải quyết đơn giản nhất là để anh chết.
Bây giờ, Thượng Quan Sâm đã tìm đến, rõ ràng mâu thuẫn giữa hai người đã bùng nổ.
Nếu Tạ Tri Ý tiếp tục do dự, cô sẽ lại chứng kiến cảnh Trì Lâm ra đi một lần nữa.
Cô không thể để điều đó xảy ra lần thứ hai.
Tạ Tri Ý hít một hơi thật sâu. Nếu cô xông vào tòa nhà, cô có thể bị Thượng Quan Sâm hoặc Tạ Vi Lan phát hiện, điều đó thật không khôn ngoan.
Cô không có cách nào khác, đành ngồi xuống một góc ngoài tòa nhà và chờ đợi.
Cô chưa bao giờ chờ đợi Trì Lâm, nhưng những lần "tình cờ gặp gỡ" trong quá khứ đều là do Trì Lâm lặng lẽ chờ đợi.
Lần này... đến lượt em chờ anh.
Ngày hôm đó, Tạ Tri Ý ngồi bên ngoài rất lâu.
Thượng Quan Sâm rời đi, trợ lý của Trì Lâm cũng rời đi, nhân viên trong công ty lần lượt ra về...
Nhưng không thấy bóng dáng Trì Lâm đâu cả.
Đến khi trời tối đen, ngoài tòa nhà không còn bóng xe qua lại, Tạ Tri Ý thậm chí còn nghi ngờ Trì Lâm đã rời đi mà cô không hề hay biết.
Tạ Tri Ý đành đứng dậy, đi vòng quanh tòa nhà một cách vô định.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Trì Lâm đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài dưới gốc cây lớn phía xa. Bộ vest đắt tiền, may đo riêng của anh ấy giờ đã nhăn nhúm, những sợi tóc được vuốt keo cẩn thận giờ đã xõa xuống vài lọn. Cái vẻ nghiêm nghị thường thấy của "Tổng giám đốc Trì" đã biến mất, thay vào đó là sự hoang mang lộ rõ trên gương mặt anh.
Làm xong tất cả những điều này, anh ấy có được gì chứ?
Dù Thượng Quan Sâm có chết một vạn lần đi nữa, cô gái mà anh ấy mang về cũng sẽ không quay lại.
"... Trì Lâm."
Một giọng nói vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Là một giọng nói quen thuộc, bàn tay của Trì Lâm run lên.
Tạ Tri Ý lấy hết can đảm, chậm rãi bước đến gần anh ấy hơn một chút, rồi lại gọi một lần nữa: "Trì Lâm."
Thực ra cô rất lo lắng, không biết bước đi này sẽ dẫn đến kết quả gì.
Nhưng cô không đành lòng nhìn Trì Lâm đơn độc chìm vào bóng tối.
Lần này, người đàn ông đối diện cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Qua khoảng cách của thời gian, không gian và những mất mát, bốn ánh mắt lại giao nhau.
Người đàn ông u ám đó, trong giây phút nhìn thấy cô, chỉ đứng yên sững sờ.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Tri Ý dường như lại thấy được cậu thiếu niên mà cô từng yêu thích.
Trước khi lên tiếng, cô đã nghĩ đến một vạn khả năng. Có thể Trì Lâm sẽ không tin vào những gì anh ấy đang thấy, nghĩ rằng cô chỉ là một ảo giác.
Khi anh ấy tin, có thể sẽ nắm lấy cô điên cuồng mà hỏi, tại sao em còn sống.
Có lẽ cuối cùng anh ấy cũng tìm thấy một tia hy vọng, nắm lấy cơ hội này để nói hết những lời mà anh ấy chưa kịp nói khi cô còn sống.
Hoặc có lẽ... cũng có thể trong cơn điên loạn, anh ấy sẽ giam giữ cô ở đây mãi mãi.
Vì vậy, Tạ Tri Ý cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì cô hoàn toàn không thể đoán trước phản ứng của Trì Lâm.
Nhưng không.
Hoàn toàn không có.
Tất cả những phản ứng mà Tạ Tri Ý dự đoán đều không xảy ra.
Sau khoảnh khắc sững sờ ban đầu, Trì Lâm cuối cùng cũng đứng dậy và chậm rãi bước đến gần cô.
Trong vài bước chân ngắn ngủi ấy, khoảng cách rút ngắn lại, Tạ Tri Ý cuối cùng cũng nhìn rõ, khóe mắt anh ấy đã đỏ hoe từng chút một.
Cho đến khi đến trước mặt cô, anh ấy nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm nhẹ vào má cô.
Tạ Tri Ý ngẩng đầu lên, nước mắt không thể kìm được trào ra, cơ thể khẽ run lên.
"Thật tốt quá…"
Cô nghe thấy Trì Lâm lên tiếng.
"Vết sẹo của em đã lành…" Đột nhiên anh ấy cười lên: "Thật tốt."
Lần này đến lượt Tạ Tri Ý sững sờ.
Rồi ngay sau đó, những giọt nước mắt mà cô đã cố gắng kìm nén bao nhiêu lần cũng tuôn trào, rơi xuống mặt đất.
Có những người sau khi mất đi người yêu thương sẽ rơi vào tuyệt vọng. Nhưng khi hy vọng lại đến, anh ấy không hỏi về quá khứ của cô, không hỏi về tương lai của cô - mà chỉ quan tâm đến vết sẹo trên khóe mắt năm cô 17 tuổi đã lành.
Trong đêm đó, Tạ Tri Ý cuối cùng cũng bật khóc nức nở.
…
Tạ Tri Ý hoàn toàn không ngờ rằng chính cô mới là người có cảm xúc dao động lớn hơn cả.
Còn Trì Lâm thì dường như trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều kể từ khi gặp lại cô.
Những kế hoạch trả thù điên cuồng, áp lực nặng nề dường như được gác lại.
Anh ấy lặng lẽ ngồi cạnh cô, đưa cho cô tất cả những tờ giấy ăn mà anh có thể tìm thấy, rồi lại mặc bộ vest đắt tiền chạy ra cửa hàng tiện lợi mua giấy và nước về, chờ cho đến khi cô bình tĩnh lại.
Tạ Tri Ý dụi đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh không muốn hỏi em sao?"
Một người đã chết xuất hiện trước mặt, nếu là người thường, chắc hẳn đã sợ hãi đến bay mất hồn vía.
Nhưng từ khoảnh khắc đầu tiên khi Trì Lâm thấy gương mặt không tì vết của cô, anh ấy đã biết rằng Tạ Tri Ý trước mắt không phải là Tạ Tri Ý kia… nhưng cô vẫn là Tạ Tri Ý của anh.
"Anh rất vui vì em đến tìm anh." Trì Lâm sờ đầu cô: "Chứ không phải là Thượng Quan Sâm."
Tạ Tri Ý khẽ ngẩn ra.
Có lẽ, Trì Lâm vẫn nghĩ rằng người cô thích là nam chính – đúng vậy, với Trì Lâm của kiếp này đến khi chết, anh ấy cũng chưa từng có được tình yêu từ người mình yêu thương.
Tạ Tri Ý vội vàng nói: "Em không thích anh ta chút nào."
Trì Lâm khẽ cúi đầu nhìn cô, rồi mỉm cười: "Nhìn là biết rồi."
"Chắc chắn em đã đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy nhiều thế giới hơn, vì vậy mà em…"
Tạ Tri Ý đỏ mũi: "Mà em thế nào?"
"Mà em tốt hơn rồi." Trì Lâm cười.
Nụ cười của anh ấy lan từ khóe miệng đến tận khóe mắt, ấm áp và thật lòng, như đang vui mừng vì cô.
Tạ Tri Ý không hiểu sao lại xúc động đến vậy, cô bỗng dưng muốn trút hết mọi chuyện ra.
Đó là mười năm cô sống ở một thế giới khác, một thế giới mà cô chưa từng kể cho ai biết, giờ lại được kể cho Trì Lâm nghe trong một không gian và thời gian hoàn toàn khác.
Trì Lâm vừa đi cùng cô trong đêm tối, vừa lắng nghe từng câu chuyện của cô.
Cô kể về việc mình trở thành một đầu bếp nổi tiếng ở thế giới kia, nhưng ban đầu ngày nào cũng bị dầu bắn, tay chân vụng về đến mức không cầm nổi cái chảo. Phải trải qua bao nhiêu khó khăn, cô mới đứng ở đỉnh cao của ngành ẩm thực.
Cô kể về việc mình bị cuốn vào gia tộc hào môn, từ đứa con gái không được yêu thương đến người thừa kế tài sản. Trên con đường đó, cô phải đối mặt với những âm mưu, những cuộc tranh giành quyền lực từ anh chị em trong gia đình, nhưng cô đã kiên cường vượt qua tất cả.
Cô kể về việc từng lăn lộn trong giới giải trí, từ một người đẹp bị coi thường trong cuộc thi, nhờ vào tài năng chơi nhạc cụ mà từng bước nổi tiếng, cuối cùng trở thành trung tâm. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau ánh hào quang ấy là những giờ luyện tập không ngừng nghỉ.
Tạ Tri Ý kể rất nhiều, rất nhiều chi tiết được cô khơi gợi từ ký ức, những điều thú vị, cay đắng, tất cả đều kể cho Trì Lâm nghe.
Họ không biết đã đi bao xa, cũng không biết đã bao lâu.
Xa xa phía chân trời dần dần xuất hiện ánh bình minh, báo hiệu một ngày mới sắp đến.
Tạ Tri Ý uống hết cốc nước mà Trì Lâm mua cho cô, rồi quay sang nhìn anh. Cô thấy trong ánh mắt của Trì Lâm không chỉ có sự dịu dàng mà còn có cả sự hãnh diện.
Anh ấy nghĩ: Hóa ra cô gái của anh đã trưởng thành như vậy. Ở một nơi không có anh… em ấy đã mạnh mẽ đến thế thật tốt.
Tạ Tri Ý hiểu rõ suy nghĩ của anh.
Trời sắp sáng, giấc mơ đẹp như một phép màu sắp kết thúc.
Âm thanh của hệ thống vang lên:
[Ký chủ số 077, thời gian ở lại đã quá lâu, ngài có muốn chọn ở lại không?]
[Phần thưởng cuối cùng vẫn chưa được nhận. Tổng bộ mong ngài nhanh chóng đưa ra quyết định, nếu không sẽ bị cưỡng chế ở lại.]
[Cổng dịch chuyển sẽ mở vào lúc bình minh, xin vui lòng quyết định càng sớm càng tốt!]
Trì Lâm như có linh cảm, anh ấy quay sang hỏi cô: "Em vẫn sẽ rời đi, đúng không?"
Hệ thống và Tổng bộ cùng đồng hành, âm thanh nhắc nhở cũng vang lên đúng lúc: [Ký chủ sẽ khôi phục và nâng cấp [Thẻ không gian cá nhân] chứ?]
Tạ Tri Ý nghe âm thanh bên tai, nhìn Trì Lâm trước mặt, nhẹ giọng nói: "Vâng, nhưng em muốn mang anh đi cùng."
Cô không chắc liệu Trì Lâm trước mắt có tiếp tục mù quáng đối đầu với nam chính hay không, cũng không biết cơ thể của anh đã bị tổn thương đến mức nào và sẽ bị cốt truyện xóa sổ khi nào.
Nhưng cô đã nhận ra một điều rõ ràng, cho dù là Trì Lâm nào, cho dù trải qua bao nhiêu chuyện.
Tình yêu của cô dành cho Trì Lâm chưa bao giờ thay đổi.
"Khôi phục thẻ kỹ năng." Tạ Tri Ý nói trong lòng.
Hệ thống phát ra một tiếng bíp dài, sau đó chiếc thẻ đã hết hạn xuất hiện trở lại, được nâng cấp và hoàn thiện hơn.
[Chúc mừng người chơi, bây giờ ngài đã sở hữu không gian cá nhân cấp độ cao nhất, ngài có thể mang theo bất kỳ thứ gì mình muốn đến thế giới mà mình chọn.]
[Hệ thống sẽ sớm ngắt kết nối với cô. Ký chủ, tôi rất ngưỡng mộ sự thông minh của ngài, chúc ngài hạnh phúc.]
Trì Lâm đứng trước mặt cô, nhìn thấy những thay đổi nhỏ trên gương mặt của Tạ Tri Ý, anh ấy nghiêng đầu hỏi: "Mang anh đi… ư?"
Tạ Tri Ý gật đầu, trước mặt anh, cô mở ra một không gian quen thuộc.
Trì Lâm thoáng ngạc nhiên, nhưng nhớ lại những gì Tạ Tri Ý kể về mười năm qua, anh ấy cũng chấp nhận điều đó.
Lần cuối cùng cô sử dụng không gian này là khi đi cắm trại cùng Thái tử. Để chăm sóc cho cả hai, cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và cô đã lén lút để Trì Lâm tìm thấy chúng. Sau đó, họ đã trải qua hai ngày một đêm vui vẻ bên nhau và giá trị hóa ác của Trì Lâm đã tăng lên rất nhiều.
Nghĩ lại lúc đó, cô mới nhận ra lý do giá trị hóa ác tăng nhanh như vậy là vì Trì Lâm đã thích cô từ lâu rồi.
Vì vậy, việc ở cùng nhau, đơn độc, ăn cùng nhau đều mang lại niềm vui cho anh.
Tạ Tri Ý bước vào không gian, cô cúi đầu nhìn thấy mấy củ khoai lang rơi rải rác trên sàn, sống mũi cay cay, nở nụ cười.
Những vật dụng chưa dùng hết lần trước vẫn còn ở đây, không hề bị hỏng. Những củ khoai lang đó là những gì cô đã cố gắng để Trì Lâm "tìm thấy", sau đó họ đã cùng nhau nướng chúng bên bờ suối.
Đi sâu vào bên trong, cô còn tìm thấy nhiều thứ khác nữa, ví dụ như những viên sỏi mà Trì Lâm nhặt, hay chiếc vòng hoa vụng về mà anh đã tự tay bện cho cô.
Đi sâu hơn nữa, cô nhìn thấy cái lều mà họ đã cùng nhau ngủ. Sau khi rời khỏi khu cắm trại, cô đã cất hết đồ đạc vào không gian, trừ cái lều này. Lúc đó, cô nghĩ rằng sẽ còn có dịp sử dụng.
Bây giờ, nó lại trở thành một kỷ niệm đáng nhớ.
Người đàn ông đã ngủ cùng cô trong cái lều ấy, giờ sống chết vẫn còn là ẩn số.
Tạ Tri Ý ngồi xuống, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, cô mở chiếc lều ra và thấy một tờ giấy dán trên cửa sổ trong suốt.
Tạ Tri Ý chớp mắt vài lần, nhanh chóng lật tờ giấy lại và nhìn thấy một đoạn nhật ký trên đó. Dường như là do viết trong tư thế nằm, nên nét chữ xiêu vẹo không đều.
"Hiện tại là ngày x tháng x năm 20xx, 2 giờ sáng."
"Tôi mệt mỏi đến phát điên, nhưng lại không sao ngủ được."
"Tôi vẫn chưa tìm đủ đồ, nhưng tôi rất hạnh phúc. Vì người tôi thích đang nằm cách tôi chỉ mười centimet."
"Tôi thật sự rất thích em ấy."
"Anh rất yêu em. Tạ Tri Ý."
Tạ Tri Ý lại rơi nước mắt.
Cùng lúc ấy, Trì Lâm của thế giới hiện tại cũng bước vào không gian, đứng sau lưng cô, nhìn thấy đoạn nhật ký đó, ánh mắt rung động.
Một lúc lâu sau, anh ấy khẽ cười: "Anh đã hiểu rồi."
Tạ Tri Ý lau đi nước mắt, đứng dậy: "Anh hiểu gì cơ?"
"Em không thích Thượng Quan Sâm, sau này, em đã thích Trì Lâm." Anh ấy nói: "Nhưng Trì Lâm đã gặp vấn đề, phải không?"
Trời đã sắp sáng, Tạ Tri Ý cũng sắp phải rời khỏi không gian này. Nhưng lúc này, cô chợt nhận ra rằng, Trì Lâm hiện tại và Trì Lâm đã viết nhật ký trong lều ấy, thực sự không phải là cùng một người.
Anh ấy rất dịu dàng, rất điềm tĩnh, mạnh mẽ hơn, vẫn yêu cô như cũ. Nhưng… không phải Trì Lâm mà cô thích.
Tạ Tri Ý càng nghĩ càng hiểu rõ hơn – nếu cô có thể ngăn Trì Lâm ở thế giới này không đi đối đầu với nam chính, không đi đến cái chết như tác giả đã sắp đặt… vậy tại sao Trì Lâm phải đi cùng cô?
Cô có tư cách gì để bắt anh ấy phải chịu tổn thất và từ bỏ tất cả để cứu một "cô" đã chết?
Cho dù cô mang mạng sống của Trì Lâm trở về, Trì Lâm từng vụng trộm viết nhật ký bên cạnh cô cũng không còn nữa.
Trong một không gian, chỉ có thể có một nhân vật. Giống như "Tạ Tri Ý" ở thế giới này đã chết, cô mới có thể xuất hiện ở đây. Cũng giống vậy, Trì Lâm ở thế giới này cùng cô quay về, cũng chỉ có một Trì Lâm tồn tại.
Có thể sẽ trùng lặp, có thể sẽ tái tạo, nhưng người mà cô yêu vẫn không còn đó.
"Đúng vậy, em thích Trì Lâm, nhưng anh ấy đã đi rồi."
Nước mắt của Tạ Tri Ý tuôn trào không cách nào ngăn lại được.
Một lúc lâu sau, trời sáng bừng lên, bên tai cô vang lên một tiếng thở dài khẽ.
"Ban đầu, anh định giữ em lại." Trì Lâm khẽ cười một tiếng: "Nhưng hình như không có khả năng, anh đành để em đi thôi."
Tạ Tri Ý ngước đôi mắt đỏ hoe lên.
"Anh rất ghen tị với chính mình trong nhật ký đó." Trì Lâm nhìn cô, khóe môi cười nhưng hơi buồn: "Bởi vì em thích cậu ấy."
Trì Lâm hiểu rõ hơn cô rất nhiều.
Hệ thống bên tai Tạ Tri Ý vang lên âm thanh báo hiệu: [Ma trận dịch chuyển bắt đầu đếm ngược, xin ký chủ nhanh chóng đưa ra lựa chọn!]
Trì Lâm nhìn cô, nở nụ cười bao dung: "Vậy nên, em hãy đưa anh đi cùng em."
Tạ Tri Ý không nói được gì, đối mặt với Trì Lâm, cô chính là một kẻ ích kỷ không thể cứu vãn.
Mà Trì Lâm lại hy sinh tất cả vì cô.
Tạ Tri Ý lắc đầu khó khăn, nói ra sự thật: "Thật ra anh chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình, không cần để ý đến Thượng Quan Sâm, anh có thể sống yên ổn."
Trì Lâm khẽ gật đầu, nói: "Nhưng em vẫn phải rời đi, đúng không? Sau khi em đi, anh biết mình vẫn sẽ bước vào con đường đó."
Tạ Tri Ý ngây người nhìn anh.
Hệ thống đếm ngược hoàn tất, ma trận dịch chuyển bắt đầu khởi động, ánh sáng quen thuộc dần lan tỏa.
"Tạ Tri Ý." Trì Lâm cúi đầu, mang theo sự giải thoát hoàn toàn: "Cảm ơn em đã xuất hiện, đối với anh đó là một sự viên mãn."
Ánh sáng chiếu vào mặt Tạ Tri Ý, vệt nước mắt rõ ràng.
"Những điều trước đây anh chưa nói, giờ em đã biết rồi và em cũng đã yêu 'anh' rồi." Giọng anh ấy chắc chắn, pha lẫn nụ cười.
Lúc này, trước mắt Tạ Tri Ý, hệ thống sắp xếp vô số thế giới và nhân vật, có ngôi sao hạng A sở hữu hàng triệu fan, có nghệ sĩ nổi tiếng, có những người thừa kế giàu có không phải lo lắng cả đời...
Nhưng chỉ có một thế giới không đáng chú ý, ảm đạm và xám xịt, đó là con đường cô đã đến. Nơi có người mà cô yêu thương.
[Xin ký chủ lựa chọn trong số các nhân vật mà hệ thống cung cấp đây sẽ là lựa chọn cuối cùng]
[Một khi đã chọn, không thể thay đổi, đó sẽ là cuộc đời của ngài.]
"Anh không muốn bị em bỏ rơi lần thứ hai." Trì Lâm nhìn cô được bao bọc trong vầng sáng, đưa tay chạm vào má cô.
Anh ấy mỉm cười gọi tên cô: "…Tạ Tri Ý."
Cứ như đã gọi đi gọi lại vô số lần.
Tạ Tri Ý không kìm được mà nắm lấy góc áo anh ấy: "Anh…"
"Anh không còn nuối tiếc gì nữa, từ khi ấy... cho đến bây giờ. Vậy nên... hãy để anh ở lại trong giấc mơ của mình."
Anh ấy cười, bước vào không gian ấy trước tiên.
"Anh hy vọng em sẽ hạnh phúc bên Trì Lâm."
"Trì Lâm mãi mãi yêu em."
Ma trận dịch chuyển được khởi động, ánh sáng chói lòa.
Khi Tạ Tri Ý tỉnh dậy, cô cảm nhận khuôn mặt mình đã ướt đẫm.
Những giọt nước mắt như thể đã gom hết nỗi đau của một kiếp người, lặng lẽ lăn dài trên má.
Mở mắt ra, cô thấy mình vẫn đang ở đúng nơi mà cô đã rời đi trước đó – trong phòng khách nhà Trì Lâm, bên cạnh chiếc sofa, như thể thời gian đã ngừng lại ở khoảnh khắc giao thừa.
Cậu cả nhà họ Trì lúc đó đang thổ lộ tình cảm, nhưng hơi thở anh đột nhiên tắt lịm, như thể mọi thứ bị nhấn chìm trong im lặng, đóng băng trong khoảnh khắc bất tận.
Rồi chỉ trong một hơi thở của cô, mọi âm thanh đột ngột trở nên sống động trở lại. Tiếng pháo hoa từ xa vọng về, nổ vang trong màn đêm.
Tạ Tri Ý lo lắng nhìn Trì Lâm, anh vẫn chưa tỉnh lại.
Trì Lâm...
Anh đã chìm vào một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, anh nhìn thấy khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ Tạ Tri Ý, rồi chứng kiến cô sống một cuộc đời đầy đau thương và cuối cùng lìa đời trong bi kịch.
Anh cảm nhận nỗi đau như mình đã trải qua chính kiếp sống của "mình" thêm một lần nữa, yêu thêm một lần nữa và đau đớn đến tận cùng.
Tạ Tri Ý gầy guộc, tái nhợt, lặng lẽ và tấm bia mộ lạnh lẽo trong nghĩa trang...
Hình ảnh mình điên cuồng, báo thù trong cơn uất hận, rồi ánh đèn mổ cuối cùng tắt lịm...
Tất cả như một câu chuyện bi kịch đầy máu và nước mắt. Anh đã sống lại toàn bộ bi kịch ấy trong giấc mơ, cảm nhận từng mảnh linh hồn mình tan vỡ, đau đớn đến mức không thốt thành lời. Cuối cùng, giữa cơn mê, một tiếng thở dài vang vọng từ xa xôi.
"Hãy đi đi…"
Sau âm thanh ấy, anh dần mở mắt, cảm nhận nhịp đập của trái tim mình trở lại từng nhịp, từng nhịp.
Khi anh mở mắt ra, Trì Lâm thấy Tạ Tri Ý ở ngay trước mặt, đôi mắt cô lấp lánh, như mang theo bao nhiêu lo lắng và xúc động.
Tạ Tri Ý nhìn sâu vào mắt anh, vô thức siết chặt bàn tay. Cô thấy mình như vừa trải qua một hành trình dài vô tận, không biết ai sẽ đợi mình ở cuối con đường.
Mất một lúc lâu, Trì Lâm mới thì thầm, giọng nói đầy ngơ ngác: "Chúng ta... đã chết rồi và cùng lên thiên đường à?"
Tạ Tri Ý sững sờ, rồi bật cười, tiếng cười xen lẫn những giọt nước mắt không kìm nổi.
Trì Lâm trong giấc mơ đã mãi ở lại trong đó, còn Trì Lâm của cô, giờ đã trở lại.
Và cô chỉ mong đời này có thể sống đúng như mong muốn – bình yên và hạnh phúc.
"Không đâu… Chúng ta vẫn đang ở nhân gian." Tạ Tri Ý khẽ nói.
Trì Lâm nhìn xuống bàn tay mình, nhẹ nhàng đáp: "Anh mơ thấy một giấc mơ, trong đó chúng ta đều… rất khổ."
Song cơn đau ấy đã dần tan biến, thay vào đó là niềm hân hoan khi nhìn thấy người con gái trước mặt.
Anh vươn tay ôm lấy cô thật chặt, rồi hỏi khẽ: "Anh vừa nói đến đâu rồi nhỉ?"
Trong đôi mắt Tạ Tri Ý ngấn lệ, cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Vừa nãy, anh nói…"
Cô nhắm mắt lại, lặp lại lời nói của người đó: "Anh sẽ mãi mãi yêu em và bên em trọn đời."
Trì Lâm chưa kịp đỏ mặt thì đã vội lau những giọt nước mắt còn lăn dài trên má cô, giọng anh lúng túng và ấm áp:
"Sao lại khóc chứ? Anh… Anh là như vậy, cả đời này chỉ muốn được ở bên em."
Trong phòng khách, chiếc tivi vẫn đang bật, bài hát "Khó quên đêm nay" vang lên từ chương trình Xuân Vãn, lời ca như lời tâm tình của hai người đang yêu, hòa quyện với không gian đêm giao thừa đầy cảm xúc.
Đêm nay, thật sự sẽ là đêm mà cả hai không thể nào quên.
Tạ Tri Ý ôm chặt lấy Trì Lâm, áp mặt vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh hòa chung với trái tim mình.
Từ đây trở đi, câu chuyện bi thương, những oan trái, đã chính thức khép lại.
Không còn nam chính hay nữ chính, chẳng còn phản diện. Chỉ còn anh và em, bên nhau trọn vẹn.
"Năm mới đến rồi." Tạ Tri Ý thì thầm, giọng nói chứa chan niềm hy vọng: "Mùa xuân cũng đã về."
Trì Lâm cúi xuống, đặt một nụ hôn lên giọt nước mắt còn sót lại trên má cô, tiếp lời:
"Mùa xuân này và cả những mùa xuân sau…"
"Tất cả sẽ ngọt ngào, trọn đời."
-
Lời của tác giả:
Huhuhu, viết từ giờ ra chơi đến giờ mới xong!
Phần còn lại toàn là đường thôi!!!