Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 4

Tạ Tri Ý thật sự nghĩ không thông.

Cái kiểu thẳng thắn như Trì Lâm sao lại có thể biến thành phản diện chính trong câu chuyện được nhỉ?

Dù Tạ Tri Ý cũng lần đầu dấn thân vào con đường phản diện, nhưng những kẻ phản diện mà cô từng gặp trong mấy thế giới trước đều là kiểu người tâm cơ sâu sắc, hoặc giỏi giả vờ. Mấy ai mà hống hách như Trì Lâm, mặt mũi chẳng hề kiêng dè gì như thế.

Hệ thống giải thích: [Phản diện cũng là nhân vật tác giả tạo nên, có hành trình phát triển riêng. Hiện tại, Trì Lâm đúng là người có chỉ số hóa ác cao nhất trong truyện, là mục tiêu lý tưởng để ký chủ cày kinh nghiệm.]

Xem ra, câu chuyện của Trì Lâm chắc chắn không hề đơn giản. Đáng tiếc là sau khi cô chết, tác giả như thể không còn hứng thú hành hạ ai khác nữa, cốt truyện cực kỳ qua loa, nhiều chi tiết cũng vì thế mà bị bỏ lửng.

Nhưng chứng nhận của hệ thống thì không thể giả được, mà chỉ số hóa ác cứ tăng vù vù như thế này thì quả là đáng phấn khởi. Dù trước kia cô và Trì Lâm không ưa gì nhau, nhưng vì cái mạng của mình, Tạ Tri Ý rất sẵn lòng xây dựng lại mối quan hệ tốt đẹp với anh.

Có điều… sắc mặt người đối diện trông như đang bị xúc phạm.

Gương mặt Trì Lâm tỏ vẻ khó chịu, nhưng trong đầu thì hoàn toàn lơ ngơ – Ở khoảng cách gần thế này, trong đầu anh chỉ toàn mấy suy nghĩ lộn xộn: Sao em ấy trông trắng hơn trước nhỉ? Mặt nhỏ như nắm tay của anh, lông mi thì siêu dài, không hiểu sao xóa cái sẹo mà lại xinh hơn nhiều thế này? Thực ra hồi đó cũng…

Trì Lâm nghĩ mấy thứ lặt vặt xong rồi tự trách mình chắc não bị úng nước.

Tạ Tri Ý xinh hay không liên quan gì đến anh chứ? Anh chỉ là vì đã đưa cô về nhà họ Tạ nên mới thấy mình có chút trách nhiệm thôi.

Trì Lâm lấy lại bình tĩnh, cố tình nhìn cô từ trên cao: “Bắt tay cái gì? Cô tưởng mình là ai chứ?”

Tạ Tri Ý tiếc nuối rút tay về, thầm nghĩ quả nhiên là không dễ dàng.

Nhưng dù Trì Lâm có thái độ thế nào, ít nhất chỉ số hóa ác của anh vẫn không ngừng nhảy số.

Trì Lâm nhìn cô rút tay về, mặt lại càng nhăn nhó khó chịu. Đúng lúc đó, cô lấy điện thoại từ trong túi ra và nói: “Thế… mình kết bạn WeChat nhé?”

Tạ Tri Ý nghĩ, bắt chuyện với con trai thì cứ nói nhiều vào là được, nhỉ?

Ai ngờ Trì Lâm lại càng phát điên hơn.

Ai ngờ Trì Lâm càng phẫn nộ hơn.

Anh giận dữ hét lên: “Tôi có Wechat của em rồi!”

Từ tận 3 năm trước đấy!!!

Nhưng em chưa bao giờ gửi tin nhắn cho tôi!!!

Tạ Tri Ý: “…”

Thấy Trì Lâm như con chim to lớn hờn dỗi xoay người bỏ đi, cô tiếc hùi hụi giơ tay: “Uầy…”

[Tút - kết nối đã bị gián đoạn.]

Tạ Tri Ý thở dài.

Ai cũng biết trong sảng văn, đường tình duyên của nữ chính không sáng sủa gì cho cam, Tạ Tri Ý từng trải qua nhiều thế giới, cho tới giờ chưa một lần nghiêm túc yêu đương, cô luôn dốc lòng liều mạng xây dựng sự nghiệp. Sự nghiệp công thành danh toại, cô sẽ chuyển sang thế giới kế tiếp, do đó đến giờ cô vẫn không hiểu đàn ông lắm.

Cô đoán, vừa rồi Thái tử dỗi có lẽ vì cô không trân trọng Wechat của anh chăng?

Bấy giờ hệ thống đã hoàn tất kiểm kê, lên tiếng nhắc nhở: [Tổng cộng tăng +12.383 điểm hóa ác.]

Do tốc độ dòng hóa ác thay đổi theo cảm xúc của Trì Lâm, nên chỉ số lúc nào cũng chênh lệch. Nhưng dù sao thì, vài câu nói mà kiếm được từng này điểm đúng là cách nhanh nhất từ trước đến giờ.

Hơn nữa, dựa theo quan sát, khi cô chủ động đưa tay muốn bắt tay, chỉ số hóa ác của Trì Lâm dưới cơn tức giận, khó chịu... đều tăng vọt.

Tạ Tri Ý nghĩ thản nhiên, nếu không thể làm thân thì…

Kích cho anh ấy tức chết cũng được.

Ừm.

Ngày khai giảng đầu tiên không có lịch học cụ thể, chủ yếu là để các bạn sinh viên làm quen và trao đổi thông tin.

Lịch học của trường Kimberleyton khá thoáng, thêm nhiều môn “quý tộc” như trượt tuyết.

Dựa trên thông tin đã biết, Tạ Tri Ý lên kế hoạch nhỏ – tìm cách nắm được thời khóa biểu của Trì Lâm. Bởi cô nhớ Trì Lâm dù đã năm cuối nhưng vẫn thiếu tín chỉ, học kỳ này lý thuyết là sẽ phải học bổ sung vài môn với khóa dưới.

Cứ học chung với anh, ngồi gần nhau hơn chút là có thể kết nối “mạng” rồi.

Về nhà, Tạ Tri Ý thấy ba mẹ vốn thường xuyên bận rộn nay lại ở nhà, còn ăn mặc khá chỉn chu.

Quả nhiên, Thượng Quan Sâm đang ngồi trong phòng ăn nhà họ Tạ.

“Lần trước Vi Lan nhập viện may mà có cháu chăm sóc. Nhà có chuyện mà phải làm phiền cháu, thật ngại quá.” Ba Tạ nhìn Thượng Quan Sâm, ánh mắt đầy tán thưởng.

Thượng Quan Sâm nhoẻn miệng cười: “Là việc cháu nên làm, bác trai ạ.”

Nhà Tạ và nhà Thượng Quan là bạn bè, tuy sản nghiệp bên Thượng Quan vượt xa bên Tạ, nhưng dù sao hai nhà vẫn còn quan hệ thông gia.

Ba Tạ vỗ vai Tạ Vi Lan, bảo ả rót rượu cho Thượng Quan Sâm, Tạ Vi Lan nũng nịu đến gần, bầu không khí vui vẻ hòa thuận. Về phần cô con gái họ Tạ thật sự có quan hệ thông gia với nhà Thượng Quan, chẳng một ai nhớ tới.

Trước kia có lẽ Tạ Tri Ý sẽ cố gắng hòa nhập, ví dụ như nấu thêm vài món, ít nhiều gì cũng có thể nói nhiều hơn. Nhưng bây giờ cô nhìn ba mẹ ruột, chị em sinh đôi của mình, trong lòng không còn cảm giác gì.

Cô nhớ về cốt truyện, thật ra không lâu nữa, nhà họ Tạ sẽ xuống dốc vì dự án thất bại, từ đó thúc đẩy hàng loạt tình tiết cướp đoạt gia sản, cô chạy tôi đuổi đầy máu chó. Thượng Quan Sâm cũng không ngừng mập mờ giữa hai chị em họ Tạ.

Một bên hưởng thụ cảm giác hơn người khi được tranh giành, một bên cứ tổn thương cả hai để kiểm tra xem mình yêu ai – Không hổ là nam chính truyện lỗi thời, một gã đần độn.

“Ấy! Chị về rồi kìa!”

Tạ Vi Lan là người đầu tiên phát hiện Tạ Tri Ý. Cô ả cố tình không báo cho chị biết hôm nay anh Sâm đến, tỏ vẻ vô tư lên tiếng chào hỏi.

Ánh mắt ả đầy vẻ giễu cợt – bây giờ trong giới đều biết Chu Vũ Kiệt muốn theo đuổi Tạ Tri Ý. Dù chị ả thích Thượng Quan Sâm, nhưng Chu Vũ Kiệt cũng đâu phải dạng vừa, đẹp trai lại giàu. Tạ Tri Ý chưa từng được ai tán tỉnh, chắc khó mà từ chối.

Ba Tạ tỏ vẻ không hài lòng: “Quan Sâm đến chơi mà còn trở về muộn như thế này nữa!”

Tạ Tri Ý hơi nhướng mày, Tạ Vi Lan vội nói: “Anh Sâm sẽ không trách chị đâu – chị mau ngồi xuống ăn cơm đi!”

Cô liếc qua bàn ăn, thấy mọi người đã ăn gần xong: “Con ăn rồi, trên đường về đã ăn.”

Tạ Vi Lan tiếc rẻ: “Ồ… hôm nay hải sản ngon lắm.”

Đợi Tạ Tri Ý đi khỏi, Thượng Quan Sâm bỗng dưng nói: “Không phải cô ấy bị dị ứng hải sản sao?”

Mặt Tạ Vi Lan khựng lại, ba mẹ Tạ cũng lộ rõ vẻ lúng túng, mấy người vội đổi chủ đề.

Sau bữa cơm, Tạ Vi Lan tiễn Thượng Quan Sâm ra xe.

“Anh Sâm.” Ả kéo nhẹ góc áo anh ta, hai mắt ươn ướt: “Nghe nói Chu Vũ Kiệt muốn theo đuổi chị em… anh không để ý chứ?”

Thượng Quan Sâm hơi nhíu mày rồi cười nhạt: “Tất nhiên không để ý.”

Dù gì anh ta cũng không tin, người từng yêu mình lại có thể thích người khác.

Tạ Vi Lan cười rạng rỡ, rồi tiến sát thêm chút nữa, thỏ thẻ: “Còn em thì sao? Anh có quan tâm không?”

Thượng Quan Sâm đỡ eo ả: “Vi Lan, anh xem em như em gái.”

Trả lời xong, anh ta phóng khoáng xoay người, lên xe riêng của nhà Thượng Quan.

Tạ Vi Lan si ngốc dõi theo bóng lưng anh ta.

Chàng trai này, lúc nào cũng mê người như vậy… Ả chắc chắn không để vuột mất đâu!

Đứng bên cửa sổ, Tạ Tri Ý tình cờ nhìn thấy qua cửa sổ, không thể kìm nổi vẻ chán ghét, kéo rèm lại ngay.

Không nhìn nổi luôn, đúng là tởm lợm.

Vài ngày sau, trong lớp học môn tự chọn.

Hôm nay là lớp luyện nói IELTS mà cả nhóm của Tạ Vi Lan đều đăng ký. Thực ra Tạ Tri Ý không cần học mấy lớp này, mấy năm trước cô đã cộng tác với đội ngũ nước ngoài để làm album, tiếng Anh cũng luyện giỏi rồi. Nhưng nghĩ đến khả năng Trì Lâm cũng sẽ tham gia, cô quyết định tới nghe thử.

Vừa bước vào lớp, một vài ánh mắt lập tức hướng về phía cô.

Tạ Tri Ý vừa vào phòng học, nhiều ánh mắt đã tập trung lên người cô.

Triệu Tân Nguyệt cười khúc khích: “Ơ kìa, thật sự là môn nào cô ta cũng dám học à, tớ nghĩ Chu Vũ Kiệt có hy vọng rồi đó…”

Cô ta nói xong, mấy chị em xung quanh cũng ngầm hiểu nở nụ cười.

Tạ Tri Ý nghe hiểu ý tứ trong lời cô ta, nhẹ nhàng nhướng mày.

Bây giờ cô chẳng ngán phiền phức gì nữa, dù gì thì mấy người này cũng chỉ là rau hẹ để cô thu hoạch điểm hóa ác thôi. Nhưng tên Chu Vũ Kiệt kia, Tạ Tri Ý nhớ rõ gã đứng bét trong danh sách đáng khinh của mình. Tạ Tri Ý chẳng hứng thú gì việc diễn trò cùng.

“Chị đừng lo! Ngồi với em nhé, môn này giảng viên thường đặt câu hỏi và giao bài tập.” Tạ Vi Lan dừng một chút, tốt bụng hạ giọng nói: “Phải dùng tiếng Anh hết ạ.”

Âm lượng này, vừa đủ cho vài người trong phòng học nghe được.

Bên kia, Thượng Quan Sâm cũng ngẩng đầu.

Ai cũng biết Tạ Tri Ý là đứa trẻ được nhà họ Tạ đón từ làng lên, trình độ tiếng Anh thì cũng chỉ cỡ trung học cơ sở. Thế mà cô vẫn đến nghe lớp IELTS, đúng là không biết tự lượng sức.

Mọi ánh mắt dồn về phía cô, Tạ Tri Ý vẫn giữ vẻ mặt cực kỳ bình thản.

Cô có gương mặt quá đẹp, đến nỗi Triệu Tân Nguyệt và đám bạn chỉ cười gượng gạo vài tiếng rồi dần mất tiếng cười.

Khi Tạ Tri Ý sắp mở miệng thì một giọng nói đột nhiên chen vào: “Tạ Vi Lan còn đi giúp người khác? Cô có tự biết mình dốt tiếng Anh không?”

Ánh mắt Tạ Tri Ý dời qua, thấy một cô gái với diện mạo nổi bật.

Mặt Tạ Vi Lan thoáng đông cứng, rồi ngay lập tức thể hiện vẻ mặt tổn thương.

Triệu Tân Nguyệt lập tức phản ứng: "Ôn Chi Nghi, cậu nói gì vậy?!"

Ôn Chi Nghi nhếch mày, không ngán gì, thậm chí còn đảo mắt trắng dã: "Cái đứa nịnh hót."

Cả trường này lúc nào cũng như phải thờ phụng Tạ Vi Lan là sao? Chẳng hiểu nổi, nhìn chị gái ả còn hay hơn cả đống kia.

[Kiểm tra được dao động cảm xúc của Tạ Vi Lan, giá trị hóa ác +3.]

Tạ Tri Ý thích thú theo dõi cảnh này, thấy cô bạn này khá thú vị, còn gián tiếp giúp cô một chút.

Đáng tiếc Trì Lâm không tới lớp này, Tạ Tri Ý định rời đi thì nhạc chuông báo hiệu vào học vang lên, ai đó đẩy nhẹ vai cô về phía trước.

Với mái tóc vuốt sáp, Chu Vũ Kiệt nở nụ cười tự tin quyến rũ như bắt chước Thượng Quan Sâm: “Sao còn đứng đấy? Nào, qua ngồi với tớ nhé.”

Cuối cùng trò hay cũng mở màn, mấy người Tạ Vi Lan phớt lờ đoạn nhạc đệm nhỏ vừa rồi, dời mắt qua. Chu Vũ Kiệt trừng mắt nhìn họ, cười rộ.

Tạ Tri Ý thấy giảng viên đã lên bục giảng, bèn mặc kệ Chu Vũ Kiệt, tự tìm chỗ ngồi xuống.

Ở lại thu hoạch giá trị hóa ác cũng được.

“Uầy, ra vẻ làm kiêu ghê ha.”

“Diễn đạt phết đấy chứ…”

Thượng Quan Sâm nhìn, trong mắt lộ ra ba phần châm biếm, ba phần lạnh nhạt, ba phần thờ ơ.

Chu Vũ Kiệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho thái độ hờ hững của Tạ Tri Ý, bây giờ Tạ Tri Ý là người đẹp hàng thật giá thật rồi, mỹ nhân thì phải kiêu một tí, huống chi Thượng Quan Sâm cũng học tiết này.

Gã ta vẫn duy trì nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Tạ Tri Ý.

Lúc này, Trì Hướng Dương lẻn vào lớp qua cửa sau, vừa hay bắt gặp cảnh đó.

Nhìn đàn chị xinh đẹp ngày đó đang bị một tên lố lăng nào đuổi theo ngồi bên cạnh, cậu suýt nôn mửa.

Tiết học hôm nay do anh trai cậu chọn giúp, dĩ nhiên Trì Hướng Dương sẽ lấy di động ra phát sóng trực tiếp cho anh trai:

[Wow, chị đẹp hôm khai giảng được tặng hoa cũng có mặt trong lớp này nhé!]

Ngay lúc đó, Trì Lâm cũng đang xem điện thoại.

Cứ lật qua lật lại đoạn chat không biết bao nhiêu lần.

Có người xin WeChat của anh, vậy mà mấy hôm rồi khung chat vẫn im thin thít như chả có ai.

Khỉ thật. Hòa gì mà hòa? Đồ lừa đảo.

Anh đang định vứt điện thoại đi thì bỗng thấy tin nhắn của Trì Hướng Dương, lập tức bật dậy.

Trì Hướng Dương tiếp tục gõ gõ trên điện thoại, đầu không ngẩng lên:

[Có một thằng bết bát ngồi cạnh chị ấy, trời ạ, sao bây giờ các chị gái xinh đẹp lại toàn bị lũ rùa già l**m hết rồi!]

Cùng lúc đó, hệ thống trong đầu Tạ Tri Ý bỗng “Tít” một tiếng.

[Ting – Phát hiện vị trí của phản diện.]

Cô sáng bừng mắt.

Âm thanh nhắc nhở này không lớn như lần trước bắt gặp Trì Lâm, nhưng Tạ Tri Ý vẫn quay đầu tìm kiếm, nhanh chóng thấy người đứng cạnh Trì Lâm trong lễ khai giảng hôm nọ.

Nếu Tạ Tri Ý đoán không sai, người này vì đứng cạnh Trì Lâm mà thuộc phe phản diện, nên cũng có thể kết nối mạng. Chỉ là bây giờ khoảng cách quá xa, không thể kết nối được.

Bên cạnh, Chu Vũ Kiệt vẫn cứ nhìn cô. Tạ Tri Ý liếc lên, thấy thầy giáo đang quay lưng viết trên bảng, cô lập tức đứng dậy.

Vừa ngẩng lên đã thấy Tạ Tri Ý đứng dậy, cậu bèn cúi xuống tiếp tục gõ chữ.

[Ơ may quá, chị đẹp tự đứng lên đi rồi!]

Trì Lâm nhận được tin nhắn này thì đã đứng sẵn ở cửa nhà rồi.

Đọc xong, sắc mặt ủ rũ của anh mới dãn ra được đôi chút.

Nhưng ngay sau đó, một dòng tin nhắn cực kỳ sống động của Trì Hướng Dương bật lên.

[Rồi chị ấy đang đi về phía em!]

Trì Lâm: ?

[Ôi trời ơi, chị ấy hình như định ngồi cạnh em đấy?!]

[Ối ối không nói nữa đâu, em phải chăm chỉ nghe giảng rồi! Cảm ơn anh vì đã chọn lớp này nha, yêu anh nhiều nhiều!]

Trì Lâm: “...” Cái quái gì thế???

-

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Hướng Dương: Rùa già lại chính là mình!

Trì Lâm: Mày chết chắc rồi.

Bình Luận (0)
Comment