Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 40

"Tổng giám đốc Trì!"

"Chào sếp Trì."

Trong tòa nhà tập đoàn nhà họ Trì, Trì Lâm vừa nghe trợ lý báo cáo vừa bước ra ngoài. Những người đi ngang qua đều cung kính chào hỏi.

Bây giờ, vị trí người thừa kế của gia tộc họ Trì đã ngày càng rõ ràng. Dù vị Thái tử này nổi tiếng nóng tính, nhưng năng lực cá nhân lại quá mạnh, khiến người ta không thể nào chê bai được.

"Cứ làm theo những gì tôi nói, cậu tự đi mà làm." Trì Lâm xem xong tài liệu, đẩy lại cho trợ lý: "Rồi bớt đến nhà tôi làm phiền tôi."

"Vâng, tổng giám đốc."

Trợ lý đáp lại, trong lòng nghĩ: Tôi mà dám à!!

Chỉ vì vội vàng đến gõ cửa nhà Trì Lâm đúng một lần. Nhưng người mở cửa lại là Tạ Tri Ý đang mặc đồ mỏng manh, Trì Lâm đã lao từ tầng hai xuống sảnh, chẳng chút khách khí mà đuổi trợ lý ra ngoài.

"Cái gọi là thế giới hai người là thứ cậu có thể xâm phạm sao?" Thái tử ngạo mạn quát nạt.

Trợ lý bề ngoài liên tục gật đầu đồng ý, trong lòng thì gào thét: Thế giới hai người cái gì chứ! Không phải vẫn ngủ riêng sao!

Hiện tại, Trì Lâm đã có quyền kiểm soát rất lớn trong nhà họ Trì, dưới sự nhường quyền cố ý của ông Trì, xu hướng này càng rõ rệt.

Dĩ nhiên, ông cụ Trì cũng thật sự không thể quản nổi anh.

Thỉnh thoảng nới lỏng một chút, tên hỗn xược này ít ra cũng biết về nhà thăm nom.

Hôm nay Trì Lâm trở về nhà là vì nghe nói có người tặng cho nhà họ Trì một ít lá trà Mao Tiên hảo hạng. Sau khi tan làm, anh liền về nhà cũ và đi lấy báu vật của ông mình.

"Về nhà là chỉ biết vơ vét! Cái nhà này nuôi cậu để làm kẻ cướp à!" Ông cụ Trì chống gậy, tức giận quát.

Trì Lâm đương nhiên không thể nói thật là vì Tạ Tri Ý thích uống trà nên mới về. Miệng anh lập tức bịa ra một cái cớ: "Cháu chẳng qua muốn học thưởng trà cùng ông, rèn luyện tâm tính thôi mà."

Ông nội nghe thấy lời khen thì mặt mày giãn ra, trông có vẻ hài lòng hơn một chút.

Nhìn bộ dạng chỉnh tề của cháu trai, quan trọng nhất là tinh thần khá tốt, mấy bệnh vặt ngày xưa cũng chẳng thấy đâu nữa. Hình như ở nhà sống cũng khá thoải mái.

Ông nội hoàn toàn không hề hay biết, cháu trai mình ở nhà ngày nào cũng tranh nhau nấu ăn, không cho nấu còn giận dỗi nữa.

Ông vuốt râu, giả vờ vô tình hỏi: "Khụ khụ, nghe nói con bé họ Tạ đó gần đây nổi lắm phải không?"

Quả thật, độ nổi tiếng của Tạ Tri Ý ngày càng cao, quan trọng hơn là Trì Lâm còn trực tiếp xuất hiện cùng cô, nghe nói fan hâm mộ của họ ngày càng nhiều, gần như thành một cặp sao. Ngay cả ông nội già đời như ông cũng nghe mọi người bàn tán rất nhiều.

Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng về vẻ ngoài, họ quả thật rất xứng đôi, thậm chí cô bé này còn có phần nổi bật hơn.

Nhưng chỉ có vẻ ngoài thôi thì chưa đủ để ông nội chấp nhận.

"Nổi gì mà nổi phải gọi là thành danh mới đúng!" Trì Lâm chọn xong trà, đứng dậy nói: "Bây giờ cô ấy đã có hơn một triệu fan rồi, trong đó có cả fan CP của bọn cháu mà ông có hiểu fan CP là gì không? Không hiểu cũng không sao, đại khái ông chỉ cần biết, nếu bọn cháu chia tay, cháu sẽ nói là ông đã phá đám, lúc đó vài chục ngàn người sẽ đến mắng ông đấy..."

"Rùng rợn không?" Trì Lâm cười, nhưng ánh mắt lại như đao.

Ông cụ Trì chỉ biết im lặng.

Hôm ấy, Trì Lâm rời khỏi nhà trong tiếng quát lớn của ông nội: "Nghiệp chướng!"

Tất nhiên, mỗi lần anh về nhà, Tạ Tri Ý đều gửi một món quà nhỏ cho ông quản gia để biếu cụ.

Ông cụ Trì biết điều đó và cảm thấy ấm lòng, chỉ là có chút không vui – rốt cuộc tại sao đứa cháu mình nuôi lớn lại tệ đến vậy, còn không đáng yêu bằng cô gái kia?

Trì Lâm đã từng ngăn Tạ Tri Ý vài lần, sợ rằng cô cảm thấy không thoải mái. Nhưng sau khi trò chuyện, anh hiểu rằng cô nhìn nhận mọi thứ với sự thấu hiểu và nhẹ nhàng hơn anh rất nhiều. Những việc cô làm tự nhiên như nước chảy mây trôi, không hề thấy phiền.

Còn những lời Trì Lâm hù dọa ông nội, thật ra cũng không phải chỉ để cho vui.

Trong vài tháng ngắn ngủi, Tạ Tri Ý đã có hơn một triệu người theo dõi trên mọi nền tảng – thành tích này thật sự khủng khiếp!

Từ việc cô chăm chỉ học hỏi, đến những video hướng dẫn nấu ăn cực xịn, bỏ xa mấy kênh ẩm thực khác, rồi cả vlog cuộc sống thường ngày khiến ai cũng mê. Fan của cô không chỉ mê tài năng mà còn cả vẻ ngoài xinh đẹp, chưa kể còn có cả một đội fan CP đông đảo!

Trì Lâm cảm thấy vô cùng tự hào. Anh biết rằng với tài năng của Tạ Tri Ý, cô sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Đặc biệt, fan CP chiếm khoảng 30% trong số các fan của Tạ Tri Ý, điều này khiến anh rất hài lòng.

Tốt nhất là cả thế giới đều biết! Bọn họ là một đôi!!

-

Trì Lâm xách túi nilon đựng trà đắt tiền về nhà, vừa thấy Tạ Tri Ý thì đã tiện tay đưa cho cô.

"Cho em này, anh lái xe ngang qua thấy nên mua luôn."

Tạ Tri Ý mở chiếc túi nilon xộc xệch ra, ngửi mùi thơm liền biết ngay là hàng xịn. Cô mỉm cười đầy bất lực: "Lại về nhà móc đồ đem cho em à?"

"Khứu giác của em nhạy bén thật đấy." Trì Lâm bước tới, khẽ nhéo chóp mũi cô: "Em đừng có áp lực gì nha, về sau tất cả đều là của em... mà anh, cũng là của em."

Tạ Tri Ý dở khóc dở cười lắc đầu.

Trì Lâm cúi đầu nhìn cô một lúc, chỉ thấy cô gái này, từ đôi mắt, chiếc mũi đến đôi môi đều đẹp đến mê hồn. Dù biểu cảm có thay đổi thế nào thì cũng đẹp đến mức không tưởng. Trong giấc mơ đó, anh đã thấy cô với những vết sẹo còn chưa lành, không hề thấy xấu xí, chỉ thấy xót xa khi cô phải dùng tóc để che đi.

Bây giờ, cô còn xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn cả nhiều năm trước.

Tạ Tri Ý đợi mãi mà không thấy Trì Lâm nói gì, cô ngẩng lên thì thấy anh đã cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

Mùi thơm của trà thoang thoảng, nụ hôn này dịu dàng và êm ái.

Tạ Tri Ý khép mắt lại theo phản xạ.

"Anh nói thật đấy... Anh muốn dành tất cả những gì mình có cho em." Trì Lâm thì thầm bên tai cô.

Sau đêm không ai biết ấy, thế giới dường như vẫn vận hành bình thường. Không ai hay biết nó từng dừng lại, không ai biết Tạ Tri Ý đã phải đi rất xa mới có thể quay trở về.

Về chuyện đêm đó và sự thật của thế giới này, Tạ Tri Ý không giấu giếm Trì Lâm điều gì. Dù sao thì Trì Lâm ở thế giới kia cũng từng xuất hiện trong cuộc đời anh, anh sẽ cảm nhận được.

Cô kể cho anh nghe về Trì Lâm ở thế giới đó đã tự mình bước vào không gian của cô và cùng cô quay về thế giới này. Nhưng hai phiên bản của cùng một người không thể cùng tồn tại trong một thế giới, nên anh ấy đã trao sinh mệnh của mình cho Trì Lâm, còn ý thức của mình thì ở lại trong giấc mơ của Trì Lâm, bảo toàn "Trì Lâm này" một cách trọn vẹn.

Nghe xong mọi chuyện, Trì Lâm trầm mặc hồi lâu.

Thực ra, khi biết mình suýt mất mạng, anh không có phản ứng gì quá dữ dội. Nhưng khi biết Trì Lâm ở thế giới song song đã chọn hy sinh bản thân, anh thở dài nặng nề, trong lòng đầy sự biết ơn.

Điều khiến anh chấn động hơn cả là việc Tạ Tri Ý đã ở lại thời không đó rất lâu. Cô đơn một mình, sau lưng là cái ch*t của anh, phía trước là con đường mịt mờ không ai dẫn lối.

Nghĩ đến đó, tim Trì Lâm như bị bóp nghẹt, nỗi đau dâng lên cuồn cuộn.

Ngày hôm ấy, Tạ Tri Ý kể lại mọi chuyện, từ đầu tới cuối, không bỏ sót chi tiết nào. Đến khi cô ngước lên, ánh mắt chạm phải Trì Lâm, thấy anh đang cúi đầu. Khóe mắt đỏ hoe, sống mũi cũng hồng lên, cả người như đang gồng mình kìm nén cảm xúc, không để chúng vỡ òa.

Dù bóng dáng của người đó vẫn còn in sâu trong Trì Lâm. Anh vẫn là Thái tử kiêu ngạo mà cô quen thuộc, nhưng bây giờ, trong dáng vẻ của anh có thêm chút nặng nề của tiếc nuối, một sự trưởng thành trầm lặng và điềm tĩnh hơn.

Tạ Tri Ý xoa đầu anh, khẽ nói: "Mọi chuyện đều đã qua rồi."

Trì Lâm ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào hõm cổ cô: "Vậy nên, chúng ta phải trân trọng từng giây phút bên nhau."

Tạ Tri Ý để anh cọ cọ, cười nhẹ rồi thở dài: "Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi thật xa."

Bởi vì đây là thế giới cuối cùng cô chọn cho mình.

Chắc chắn, sẽ là một nơi tốt đẹp.

-

Câu chuyện do tác giả viết đã khép lại, nhưng các nhân vật phụ vẫn phải tiếp tục cuộc đời của mình.

Tạ Vi Lan vẫn đang tiến quân vào làng giải trí, vì thế cứ dây dưa không dứt với Viên Phong. Bùi Tử Yên, sau khi nhà họ Thượng Quan thất bại trước nhà họ Trì, cũng từng định nhắm tới Trì Lâm. Nhưng khi thấy Tạ Tri Ý, cô ta quyết định không thể thua cùng một người đến hai lần, thế là chuyển địa bàn sang tỉnh khác.

Dĩ nhiên, dù kết thúc rồi, tính cách của các nhân vật vẫn không đổi.

Thượng Quan Sâm mất đi hào quang của đủ loại nữ chính, cũng không còn ánh hào quang nhân vật chính mà tác giả ưu ái. Cùng lúc đó, Tạ Tri Ý cũng mất hết những kỹ năng buff kèm theo khi hệ thống rời đi. Thượng Quan Sâm, chẳng còn bị gò bó bởi thứ gọi là nam đức và trở về làm một thanh niên tự tin thái quá như trước.

– Nói theo lời Trì Lâm thì giờ anh ta chẳng khác gì "một thằng ngáo tự tin hạng nặng".

Tạ Tri Ý, sau khi đã chứng kiến Thượng Quan Sâm của kiếp trước, lại thấy phiên bản hiện tại của anh ta ít ra còn "dễ thở" hơn – vì chưa từng sở hữu, nên cũng chẳng có chuyện đau lòng hối tiếc.

Trì Lâm thỉnh thoảng gặp Thượng Quan Sâm trong các sự kiện công việc, nhưng đến cả việc tỏ ra khinh bỉ anh ta, anh cũng chẳng buồn làm.

Trong giấc mơ, Tạ Tri Ý từng thích Thượng Quan Sâm, nhưng Tạ Tri Ý của hiện tại thì không.

Trì Lâm hiểu rõ, giữa anh và Tạ Tri Ý có một mối liên kết mà người khác không bao giờ chạm tới được. Đó là cảm giác yên bình chỉ dành riêng cho họ, chẳng ai có thể chen chân vào.

Gặp Thượng Quan Sâm, Trì Lâm còn chủ động chào hỏi: "Chào thầy, cuốn sách về nam đức viết xong chưa vậy? Tôi định mua vài cuốn mang về phát cho mọi người."

Thượng Quan Sâm mỉm cười: "Dạo này hơi thiếu cảm hứng... Sao thế, Tạ Tri Ý bảo cậu mua về học à?"

"Không." Trì Lâm bật cười, đầy khinh miệt: "Là tôi muốn mua. Để phát cho mọi người đọc, để họ biết cậu là một kẻ ngốc và nhà họ Thượng Quan đã sụp đổ rồi."

Thượng Quan Sâm: "..."

Mọi người giờ đều sống chung một thế giới, nên thỉnh thoảng Tạ Tri Ý lại tình cờ chạm mặt những nam phụ.

Như Phó Cảnh Ngôn, kẻ đã lấy lại phong thái bóng bẩy ngày nào.

Nói thật, trong cả câu chuyện, Phó Cảnh Ngôn là người bị ảnh hưởng ít nhất. Dù bị ăn vài thẻ kỹ năng trời ơi đất hỡi, nhưng cũng không đến mức tàn khốc, hơn nữa vấn đề về hậu môn của gã cũng đã được giải quyết.

Phó Cảnh Ngôn tự thấy so với Thượng Quan Sâm - kẻ tự tin mù quáng đến mức lạc lối vào tà giáo, hay Viên Phong - thằng điên suốt ngày làm trò lố, thì bản thân gã vẫn giữ được chút thể diện.

Thế nên, khi gặp lại Tạ Tri Ý, gã vẫn có thể ung dung tựa xe, nở nụ cười phong độ.

"Nhìn em dạo này sống tốt nhỉ, thế nào, có định ký hợp đồng với công ty anh không?" Phó Cảnh Ngôn đẩy nhẹ kính mát, nháy mắt đầy vẻ trêu chọc: "Anh có thể lăng-xê cho em đó."

Tạ Tri Ý im lặng một lúc, rồi nói: "Không cần đâu."

Thật ra, Trì Lâm còn muốn đầu tư xây hẳn một studio cho cô, nhưng bị cô thẳng thừng từ chối. Danh chưa đủ lớn mà đòi làm màu, chỉ tổ cười vào mặt. Cô hài lòng với sự nghiệp hiện tại của mình, mọi thứ đang đi đúng hướng mà chẳng cần bất kỳ ai can thiệp.

Phó Cảnh Ngôn còn định nói thêm gì đó, thì một giọng nói khác đã cắt ngang.

"Anh lăng-xê? Anh là cái thá gì?"

Trì Lâm trong bộ vest cắt may hoàn hảo từ đâu bước tới, vòng tay ôm lấy Tạ Tri Ý như tuyên bố chủ quyền, sau đó lướt ánh mắt khinh bỉ qua Phó Cảnh Ngôn: "Bệnh hậu môn khỏi rồi à? Còn bày đặt lăng-xê người khác."

"..." Phó Cảnh Ngôn giận tím người: "Tôi khỏi rồi…"

Gã còn chưa kịp nói hết câu thì đã liếc thấy Thượng Quan Sâm ở phía sau, thế là lập tức nuốt lại lời, tỉnh táo hơn hẳn.

Đợi Trì Lâm và Tạ Tri Ý đi rồi, Thượng Quan Sâm mới hờ hững ném lại một nụ cười nhạt: "Ngài Phó chắc vẫn còn tơ tưởng đến Tạ Tri Ý? Ngay cả tôi còn không thể có được cô ấy, anh nghĩ mình có cơ hội gì?"

Phó Cảnh Ngôn: "???"

Gì vậy trời? Thua cả rồi mà còn bày đặt sân si với nhau.

Nhìn gương mặt của Thượng Quan Sâm, gã nhớ lại lúc trước không hiểu vì sao lại thấy hắn cực kỳ ưu nhã, còn tin tưởng mấy cái lý thuyết về đức hạnh đàn ông, rồi tự mình kiềm chế một thời gian… Nghĩ lại chỉ thấy mình đúng là một thằng não tàn.

Thượng Quan Sâm liếc gã, vẫn giữ cái kiểu mỉa mai: "Sao? Bị tôi nói trúng tim đen rồi?"

Phó Cảnh Ngôn bực mình chửi thẳng: "Đúng cái quần! Cút!"

-

Tạ Tri Ý thực sự không cần ai nâng đỡ.

Về cơ bản, cô là một người sáng tạo nội dung có sức hút mạnh. Lịch đăng tải đều đặn, kỹ thuật quay dựng xuất sắc, nhan sắc đủ để gây ấn tượng, lại còn có một chiếc CP ngọt ngào bùng nổ – mỗi yếu tố đều là công cụ thu hút fan cực mạnh. Trước khi Phó Cảnh Ngôn ngỏ lời mời, đã có rất nhiều công ty quản lý tìm đến cô.

Ngay cả Đường Bắc Thanh cũng bắt đầu thèm thuồng lượng fan của cô – dù sao thì ngày xưa anh ấy từng dựa vào danh tiếng của mình như một đại V blogger triệu fan, vậy mà bây giờ, Tạ Tri Ý mới chỉ khởi đầu đã suýt vượt mặt anh ấy rồi! Thật đáng ghét!!!

Đường Bắc Thanh từng âm thầm ngỏ ý muốn hợp tác quay thêm vài video, còn đùa muốn phát triển một CP tình bạn với Tạ Tri Ý. Nhưng kết quả là bị Trì Lâm phũ phàng quát: "Cút!"

Đường Bắc Thanh cảm thấy lòng lạnh buốt, chỉ đành lôi Trì Hướng Dương vào vlog của mình làm cameo.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hiện tại Tạ Tri Ý tự set kèo làm ăn cực đỉnh, hợp tác chuyên nghiệp khỏi chê. Cô tự do tung hoành, thích quay gì thì quay, chẳng cần công ty quản.

Fan vì thế mà càng mê như điếu đổ, chịu chi cho cô không tiếc tay – cơ mà, tiêu tiền nhiều thì đòi hỏi cũng không ít!

[Ý Ý ơiii, vlog đâu! Nhanh nộp bài!!]

[Bé đói quá rồi, xin một bát "cơm Ý"!]

[Hu hu hu, mùa xuân đã qua nửa, đường tui đâu! Kẹo đâu! Còn mứt nữa!!!]

Trì Lâm rất chi là hiểu chuyện: Yêu cầu của fan là phải thỏa mãn ngay và luôn.

Thế là anh vác máy quay, kéo ngay Tạ Tri Ý đi sản xuất "content".

Mấy tháng trời trôi qua, vlog "couple" chỉ quanh quẩn trong công viên chán òm cuối cùng cũng được nâng cấp xịn sò – bởi vì lúc đó hai người vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, giờ thì chính thức là "chính thất vlog".

Còn chuyện gì nữa? Giấc mơ của Trì Lâm bao lâu nay: bữa tối dưới ánh nến ở nhà hàng xoay siêu xịn trên tầng thượng, kèm bó hoa lãng mạn, cuối cùng cũng được hiện thực hóa!

Khi Tạ Tri Ý ôm một bó hồng to đùng, nhận ánh mắt ghen tị từ các chị em xung quanh và nhìn Trì Lâm phấn khích còn hơn cả mình, cô bật cười: "Hay là em cũng tặng anh một bó luôn nhỉ?"

Trì Lâm cố giữ dáng vẻ lạnh lùng, trả lời rất ra dáng đàn ông trưởng thành: "Không cần đâu."

Ngoài cửa sổ, thành phố bừng sáng dưới màn đêm. Những dòng xe cứ thế nối nhau trôi, khiến mọi thứ đều trở nên lãng mạn hơn.

Tạ Tri Ý nghiêng đầu ngắm nhìn dòng xe, trong khi ở phía đối diện, ánh nhìn của Trì Lâm dừng lại trên gương mặt cô, như thể chỉ khoảnh khắc này thôi cũng đã đủ ấm áp và dịu dàng.

Để video thêm thú vị, Tạ Tri Ý đã cẩn thận tìm hiểu và đặt một căn homestay cổ kính gần đó.

Mặc dù giá hơi chát, nhưng ngay khi được quản gia dẫn vào, cô cảm thấy… cực kỳ đáng đồng tiền bát gạo!

Căn nhà mang phong cách thời Dân quốc, từng chi tiết được bảo tồn cẩn thận. Từng viên gạch, từng cành cây đều thấm đẫm dấu ấn thời gian, như thể cả trăm năm đã trôi qua trong yên lặng.

Dạo quanh quay vlog xong xuôi, trời cũng đã tối muộn. Nhà có hai tầng, phòng thì thừa sức, nhưng rõ ràng là Trì Lâm chẳng hứng thú với việc ngủ riêng chút nào.

"Anh sợ lắm." Anh ngồi trên giường, nhìn cô đầy nghiêm túc.

Tạ Tri Ý đang chỉnh camera, quay sang nhìn, ánh mắt đầy nghi vấn: "???"

Trì Lâm ngồi trên giường, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lời nói lại rất đáng yêu: "Anh sợ mình sẽ khóc làm em tỉnh giấc."

Tạ Tri Ý: "?? Em cũng bắt đầu thấy sợ rồi đây!"

Trì Lâm khẽ nhếch môi, nụ cười như kéo dài đến tận khóe mắt. Anh vẫn mặc chiếc sơ mi trắng lúc ăn cơm, vòng eo thon làm tôn lên đường nét quá đỗi hút hồn. Cái kiểu cười này của anh, thật sự như muốn hớp hồn người ta vậy.

Tạ Tri Ý lén l**m môi, ánh mắt như vô tình dừng lại trên anh.

Trì Lâm chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn cô vài giây rồi giang tay ra ôm lấy eo cô.

Sau đó… cả hai biến mất khỏi ống kính.

Khi cảnh này lên sóng trong vlog, phần bình luận và pop-up bên dưới gần như phát nổ:

[Trời ơi cứu tôi với!!!]

[Tớ tan thành bọt rồi, trời đất ơi, tớ có được phép xem không vậy?! Sao mlem thế này!]

[Cảm ơn thánh nữ Tạ Tri Ý, cô ấy không xem chúng ta là người ngoài!]

Tạ Tri Ý đọc phản hồi mà suýt phì cười khi thấy lượng tương tác tăng vọt.

Thực ra, sau khi Trì Lâm kéo cô vào phòng – chẳng có gì xảy ra cả!

Có lẽ do quá phấn khích, Tạ Tri Ý vừa bước vào đã giẫm trúng chân anh, cả hai ngã lăn ra sàn – âm thanh thảm thiết vẫn còn trong file gốc.

Nhưng mà! Nhờ có phép thuật cắt ghép đỉnh cao của "pháp sư" Trung Hoa, người xem chỉ cảm nhận được sự ngọt ngào đầy mê hoặc, cộng thêm bầu không khí "vừa tình vừa dục" toát ra từ cảnh quay!

Thế là họ bắt đầu điên cuồng trong phần bình luận, đầy những lời lẽ táo bạo như:

[Tôi chuyển màu rồi!!!]

[Tự động gửi comment "màu vàng"!!!]

[Cảnh báo ngọt ngào cấp độ cao!!!]

Còn có vài bình luận "mặn mòi" hơn, mạnh dạn yêu cầu luôn:

[Nhanh lên, cảnh tiếp theo! Cho tôi tua đến phần trả phí!!]

[Tôi đã đủ tuổi trưởng thành rồi, chiếu tiếp đi nào!!!]

[Đây, tôi có tiền! Chiếu đi, tôi xem được hết!!!]

Thú thực, Tạ Tri Ý đọc mà không khỏi cảm thấy chút… xiêu lòng.

Khụ khụ khụ. Người trưởng thành thì sao không thèm muốn người mình thích được chứ?

Trong khi đó, ở phòng bên cạnh, Trì Lâm vẫn giữ thói quen theo dõi bình luận của cô. Xem đến mấy câu kia, anh chợt nghĩ xa hơn và…

"BÙM!" Mặt anh đỏ bừng, trông cứ như vừa xem phải thứ gì "không phù hợp lứa tuổi".

Đến khi Trì Lâm bước ra khỏi phòng, mặt đỏ gay, cứ như vừa xem phải thứ gì không thể công khai.

Vừa khéo, Tạ Tri Ý cũng đi ra. Hai người, mỗi người đều đang "mưu đồ riêng", bất ngờ chạm mặt nhau, không khí bỗng dưng trở nên… nóng bỏng.

Mùa xuân đã qua một nửa, nhiệt độ cũng tăng đáng kể. Buổi tối ở nhà, ai cũng mặc đồ mỏng nhẹ. Ánh mắt của Tạ Tri Ý rơi lên bờ vai rộng và gương mặt điển trai của Trì Lâm, đầu óc cô lại tràn ngập những bình luận mà cô vừa đọc.

Cô cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi.

Không khí bỗng… nóng đến bất thường.

Trì Lâm cảm thấy cổ họng khô khốc.

Anh cố gắng kiềm chế, nhưng quay đầu lại, "nguồn cơn khiến anh bức bối" đang từng bước đi tới.

Yết hầu anh khẽ chuyển động.

Tạ Tri Ý bước đến trước mặt anh, nhìn vẻ ngoài quá đỗi đẹp trai của anh, cuối cùng không kìm được mà giơ tay lên, quàng qua cổ anh, kiễng chân hôn một nụ hôn thật sâu.

Rất lâu sau, cô nửa khép hờ mắt, rời ra, chạm ngay ánh mắt sâu thẳm của Trì Lâm. Cô bối rối chữa cháy: "Fans yêu cầu đấy."

Trì Lâm cong môi cười, cúi người áp sát, giọng khàn khàn: "Fans còn yêu cầu thêm nữa."

Chỉ cần một nụ hôn, con người điềm tĩnh ấy lập tức hóa thành kẻ săn mồi, ánh mắt tràn đầy khao khát. Tạ Tri Ý bối rối, quay mặt né tránh, lúng túng nói: "Ơ… Đây là… trả tiền phòng thôi! Là anh bảo thế mà."

Trì Lâm khẽ run vai, tiếng cười không kiềm chế được bật ra.

Câu nói đùa xàm xí từ tận đâu xa lắc mà giờ cô mới mang ra dùng, thật sự khiến anh không nhịn được cười.

Tạ Tri Ý đỏ bừng mặt, giận quá hóa thẹn: "Cười cái gì mà cười hả?"

Trì Lâm chẳng trả lời, chỉ vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng xoay người, đẩy cô dựa sát vào tường. Sau đó, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng như trước. Nhiệt độ tăng lên, đầy cuồng nhiệt và sâu sắc, như muốn đốt cháy cả màn đêm tĩnh lặng.

Một lúc lâu, thật lâu sau, Trì Lâm mới dừng lại, tựa đầu vào sát tai cô, giọng nói khàn khàn thì thầm: "Vẫn còn một cách khác, em không cần phải trả tiền phòng nữa."

Tạ Tri Ý ngước mắt lên, hơi thở chưa kịp ổn định, khẽ hỏi: "Cách gì?"

Anh siết chặt vòng tay, ghé sát vào tai cô, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe: "Em chuyển qua ở chung phòng với anh."

"!" Tạ Tri Ý chớp mắt ngơ ngác, tai đỏ bừng bừng như ai vừa bật công tắc sưởi.

Trong giây lát, cô cảm giác như Trì Lâm vừa nhập vai "ông hoàng thả thính".

Cô ngước lên, đôi mắt trong veo bất lực nhìn anh.

Mà cái vẻ đáng yêu đó khiến anh cầm lòng không đặng, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa vùng da dưới mắt cô, rồi bật cười.

Không nói thêm câu nào, Trì Lâm cúi người bế cô lên, thẳng tiến về phòng.

Ánh mắt anh lấp lánh ý cười: "Em nói mùa xuân đến rồi mà." Trì Lâm cúi sát vào tai cô, giọng khàn đi: "Vậy chúng ta… làm điều nên làm vào mùa xuân đi."

Xuân khép lại, hạ sang.

Mùa hè qua đi, thu lại đến.

Những ngày bình yên trôi qua thật nhanh.

Cuối năm đó, Tạ Tri Ý nhờ vào loạt video chất lượng cao mà nhận được giải thưởng Nhà Sáng Tạo Của Năm. Trong ngày trao giải, khoảnh khắc cô sải bước trên thảm đỏ như một nữ thần lập tức leo thẳng lên top trending.

Càng gây chú ý hơn là Thái tử nhà họ Trì – Trì Lâm – đích thân lái siêu xe đến hộ tống, hành động cực tình này nhanh chóng khiến cả thành phố bàn tán rôm rả.

Cộng đồng fan CP của cả hai thì khỏi nói, ngày càng đông như trẩy hội. Các video cắt ghép về họ ngập tràn mạng xã hội, mỗi ngày có cả ngàn bài đăng mới. Thậm chí, nghe đồn ông nội nhà họ Trì cũng lén lút xem vài clip do fan dựng mà không để ai biết.

Sự nghiệp và cuộc sống của Tạ Tri Ý cứ thế mà thuận buồm xuôi gió.

Cô hiểu rõ, đây không phải một thế giới sảng văn toàn màu hồng, càng không phải kịch bản được lập trình hoàn hảo mà cô từng cân nhắc lựa chọn.

Đây là thế giới bước ra từ một câu chuyện ngược tâm được cải biên. Nhưng chỉ cần có Trì Lâm bên cạnh, sẽ không có nơi nào tốt đẹp hơn nơi đây.

Tuy nhiên, cô vẫn biết rằng, thỉnh thoảng trong giấc mơ, Trì Lâm vẫn gặp lại "người ấy".

Có lẽ là chút tàn dư tiếc nuối mà người ấy để lại, hoặc chỉ là cảm giác mơ hồ về sự lưu luyến dần tan biến trong ý thức.

Những lúc ấy, mỗi lần tỉnh dậy, Trì Lâm đều ôm cô thật chặt, như sợ đánh mất điều gì quý giá.

Họ từng có một câu chuyện kéo dài qua nhiều kiếp.

Nhưng quan trọng nhất, chính là đời này họ được bên nhau.

-

Một đêm nữa lại trôi qua.

Trì Lâm mở mắt, cảm giác tiếc nuối mơ hồ từ giấc mơ dần tan biến. Bàn tay anh chậm rãi tìm đến tay của Tạ Tri Ý và kéo cô vào lòng.

Tạ Tri Ý không hỏi, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng anh như một cách trấn an.

Ngoài cửa sổ, bầu trời còn mờ mờ sáng. Một lúc sau, cô nghe giọng nói trầm thấp của Trì Lâm vang lên bên tai, anh kể về kế hoạch của mình:

"Qua năm, dự án ở phía Nam sẽ bận rộn hơn. Nhưng ngày nào anh cũng sẽ cố gắng về sớm. Khoảng hai tháng nữa, anh cần đến Tam Á khảo sát, nếu em không bận thì mình đi cùng nhau. Giữa năm có vài hạng mục đầu tư lớn, nếu thuận lợi sẽ rất hỗ trợ cho công việc của em. Còn nửa cuối năm thì…"

Tạ Tri Ý yên lặng lắng nghe, rồi cũng kể cho anh nghe những dự định của mình trong nửa năm tới: các mục tiêu công việc, yêu cầu từ đối tác và kỳ vọng của người hâm mộ.

Họ đều có hành trình riêng, nhưng mọi thứ hòa hợp, ổn định. Điều đó khiến cả hai cảm thấy yên tâm.

Trì Lâm cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô, đôi mắt anh trong sáng, đầy ý cười.

"Còn một chuyện nữa mà em chưa nhắc đến."

Tạ Tri Ý ngước mắt lên, tò mò: "Chuyện gì?"

"Fan của em có một thắc mắc." Trì Lâm mỉm cười.

"Thắc mắc gì?" Cô càng khó hiểu.

"Họ đang hỏi..." Trì Lâm nắm tay cô, ánh mắt sáng lấp lánh, như thể muốn xóa nhòa tất cả tiếc nuối vừa qua: "Bao giờ chúng ta kết hôn?"

Tạ Tri Ý thoáng sững sờ, nhưng rồi cô bật cười, nụ cười như ánh sáng buổi sớm, nhẹ nhàng mà ấm áp.

Trì Lâm nhấc tay cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô.

"Em còn nhớ không?" Trì Lâm nói, "Rất lâu trước đây, em từng đưa tay ra với anh, nói: Chúng ta bắt tay làm hòa đi."

Tạ Tri Ý phì cười nhớ lại - đó là khi cô phát hiện ra Trì Lâm chính là "cột sóng" của mình. Dù lúc đó quan hệ hai người chẳng ra sao, nhưng vẫn mặt dày chìa tay làm lành. Mà Trì Lâm khi ấy lại lườm cô, kiểu: Ai cho em đụng vào tay tôi?

Thời gian trôi qua, kỷ niệm đó giờ thành một phần ký ức đáng yêu giữa họ.

Tạ Tri Ý cười, nghiêng người hôn nhẹ lên khóe môi anh, khẽ nói: "Thực ra... là muốn làm hòa với thế giới này."

Trì Lâm khẽ cười, nắm lấy ngón áp út của cô, trong ánh bình minh dịu dàng, anh hôn trả lại cô.

"Ừm, giảng hòa với thế giới."

"Và anh với em... mãi mãi bên nhau."

Chúng ta sẽ cùng đi qua tất cả những ngày tháng, cho đến khi cả hai cùng già đi.

(Hết phần chính)

Bình Luận (0)
Comment