Một năm sau, lứa học sinh năm cuối của học viện Kimberleyton cuối cùng cũng tốt nghiệp.
Dù sao đây cũng là trường quý tộc cao cấp, tên đầy đủ là “Học viện Kinh doanh Kimberleyton.” Trước khi tốt nghiệp, con cháu các gia đình quyền quý đã sớm có đường lui. Người thì về làm việc trong công ty gia đình, kẻ lại nhờ quan hệ chen chân vào các tập đoàn lớn.
Như Thượng Quan Sâm đương nhiên kế thừa sản nghiệp gia đình, còn những người gia cảnh kém hơn như Triệu Tân Nguyệt, Chu Vũ Kiệt thì cũng có công việc và mức lương ổn định. Vì vậy, buổi lễ tốt nghiệp không khác gì một “hội họp lớp” khổng lồ, nơi mọi người giao lưu, trao đổi thông tin và giới thiệu danh thiếp mang tầm “xã hội người lớn”.
Tạ Vi Lan năm nay đóng được vài bộ phim chiếu mạng, ít nhiều cũng tích lũy chút tiếng tăm. Dù nhà họ Tạ không còn được như xưa, nhưng trong đám bạn cùng lớp, ả vẫn có thể tự xưng là “nữ diễn viên”.
“Vi Lan à, sau này mà nổi tiếng rồi, nhớ giúp tớ xin chữ ký của xxx nhé!”
“Đúng đó, còn cả vé xem concert nữa. Tớ trông cả vào cậu đấy!”
Tạ Vi Lan cười rạng rỡ, tỏ vẻ đắc ý: “Không vấn đề gì, nhớ giữ liên lạc nhé.”
Mấy “chị em sống ảo” nói xong thì lập tức quay lưng đi giao du với các tiểu thư, danh viện khác – dù gì thì khả năng diễn xuất của Tạ Vi Lan thế nào, mọi người cũng tự hiểu. Muốn nổi tiếng? Khó lắm.
Nhưng dù sao cái mác “nữ diễn viên” vẫn tỏa sáng, Tạ Vi Lan hưởng thụ cảm giác được các nam sinh xung quanh liếc nhìn đầy ẩn ý. Ả đang định tiếp tục “khoe sắc” thì bỗng nghe thấy một trận xôn xao.
“Nhìn kìa, Tạ Tri Ý đến rồi!”
“Ở bên kia, mau nhìn xem!”
“Trời đất, đây mới đúng là nữ thần trong truyền thuyết…”
Cửa phòng tiệc được nhân viên phục vụ đẩy ra, một người phụ nữ cao ráo với làn da trắng nõn bước vào.
Như một làn gió mát lướt qua, cô không mang chút áp lực nào, nhưng vẫn khiến mọi ánh mắt dồn hết về mình, không tài nào dời đi được.
Sự nghiệp của Tạ Tri Ý hai năm gần đây ngày càng phát triển. Số lượng fan hâm mộ trên các nền tảng đã tăng gấp nhiều lần, đủ để cô bước chân vào hàng ngũ các “blogger nổi tiếng” – nổi đến mức đi dạo phố cũng có fan nhận ra.
Hiện tại, cô đã có một đội ngũ riêng và vừa ký hợp đồng với một công ty quản lý sau khi tìm hiểu kỹ càng. Trong mắt người ngoài, với gần chục triệu người theo dõi trên mạng, Tạ Tri Ý đích thực là “minh tinh màn ảnh”.
Nhưng bản thân Tạ Tri Ý vẫn rất bình thản, bởi cô từng sở hữu lượng fan còn “khủng” hơn thế nhiều. Dẫu vậy, cuộc sống hiện tại của cô vô cùng thoải mái.
Ngoài công việc truyền thông thường ngày, cô tham gia rất nhiều cuộc thi quen thuộc: từ piano quốc tế, đấu võ nghiệp dư, cho đến thi nấu ăn… Cuộc sống lúc nào cũng bận rộn, phong phú.
Hỏi tại sao cô làm vậy? Đơn giản thôi, vừa có tiền thưởng, vừa làm thêm video vlog để cập nhật nội dung mới!
Fan hâm mộ của cô thì vừa “la hét nghi ngờ” việc cô lười làm video, vừa không ngừng gào thét: “Vợ tôi thật quá ngầu, khóc mất thôi!”
Ai mà không thích xem những cảnh tượng “thao túng cuộc chơi” ngoạn mục cơ chứ? Nhất là khi cô toàn diện áp đảo mọi lĩnh vực.
Hôm nay, Tạ Tri Ý tranh thủ đến dự lễ tốt nghiệp để nhận bằng, đồng thời đây cũng là một cơ hội tốt để quay video tư liệu.
Theo quy định, buổi lễ yêu cầu mặc lễ phục. Không có sẵn bộ đồ nào phù hợp, cô đã phải ra trung tâm thương mại vào ngày hôm qua.
Chiếc váy hôm nay cô đang mặc khá vừa vặn và thoải mái, nhưng nghĩ lại thì thua xa bộ váy đã thử hôm qua. Chỉ cần nhớ đến gu thẩm mỹ của Trì Lâm, cô đã không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
Hôm qua, khi nghe nói cô định chọn lễ phục, anh bèn đề nghị đi cùng. Ban đầu chẳng có vấn đề gì, nhưng sau khi đi qua mấy cửa hàng thời trang cao cấp, Tạ Tri Ý thử một chiếc váy trắng bằng voan, ngay từ lúc cầm lên đã thấy rất ưng.
Khi bước ra từ phòng thử đồ, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều nín thở.
Đó là một chiếc váy voan được thêu tay bằng chỉ bạc, đính hạt đá lấp lánh. Thiết kế hở vai giúp tôn lên đôi vai thon và chiếc cổ thiên nga, từ ngực xuống thu nhỏ lại, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Khuôn mặt vốn đã rạng rỡ, với khí chất lạnh lùng đặc trưng, nay lại được chiếc váy làm nổi bật lên vẻ đẹp kiêu sa và đẳng cấp.
Mọi người trong cửa hàng chỉ có chung một cảm nhận: Tiên nữ hạ phàm đây rồi!
Trì Lâm đứng đờ ra.
Anh luôn biết Tạ Tri Ý rất đẹp, từ nhiều năm trước đã biết. Song sự ngơ ngẩn của anh lúc này không chỉ vì nhan sắc, mà còn bởi cảm giác khi nhìn thấy cô mặc chiếc váy này – nó khiến anh liên tưởng đến hình ảnh cô mặc váy cưới.
Trong khoảnh khắc, anh như đang bước đi trên thảm đỏ, hướng đến người con gái cuối lối đường.
“Đẹp không?” Tạ Tri Ý ngắm mình trong gương, cũng thấy hài lòng với chiếc váy này.
Quản lý cửa hàng nhanh chóng gật đầu lia lịa: “Quá đẹp! Chiếc váy này như được sinh ra dành riêng cho cô vậy. Ngay cả nhà thiết kế của chúng tôi mà nhìn thấy chắc chắn cũng phải khen ngợi!”
Nhân viên trong tiệm cũng đồng thanh: “Đúng vậy, đẹp thật sự luôn!”
“Cảm ơn.” Tạ Tri Ý nở nụ cười mỉm, quyết định mua chiếc váy.
Nhưng chưa kịp thanh toán, Trì Lâm đã lắc đầu nguầy nguậy: “Không được!”
Nói đùa à, mặc đẹp thế này mà đi khoe với lũ ngốc ở Kimberleyton? Không đời nào!
“Sao vậy?” Tạ Tri Ý quay sang nhìn anh.
Trì Lâm nhanh tay lấy một chiếc váy đen bên cạnh, đưa cho cô: “Cái này chắc chắn đẹp hơn, cái em mặc trông bình thường quá rồi.”
Tạ Tri Ý: “???”
Mọi người: Anh có hiểu thế nào là “bình thường” không vậy?
Tạ Tri Ý định thuyết phục anh nhưng không nổi, Trì Lâm nhất quyết cho rằng chiếc váy đen sẽ giúp cô “chặt đẹp” tất cả. Cuối cùng, cô đành mua chiếc váy đen, vì dù sao mặc cũng đẹp.
Đêm đó, Trì Lâm một mình đeo kính đen, mặt lạnh như tiền quay lại cửa hàng, bí mật mua chiếc váy voan trắng.
Hành động của anh khiến nhân viên cực kỳ bối rối, nhưng nghĩ đến khách hàng là “người có tiền”, họ chỉ biết cười chuyên nghiệp và gói váy lại.
Trong lúc gói, họ còn nghe anh khẽ lẩm bẩm: “Voan trắng, đính đá, thêu chỉ bạc… Ghi lại hết.”
Nếu Tạ Tri Ý mặc đẹp như vậy, thì khi đặt thiết kế váy cưới, anh sẽ “học lỏm” hết mấy chi tiết này!
Nhân viên cửa hàng: “???”
…
Tạ Tri Ý hoàn toàn không biết rằng Trì Lâm đã lén quay lại mua chiếc váy trắng kia. Hôm nay cô mặc chính chiếc váy đen anh chọn. Thiết kế tinh tế, cắt may khéo léo, vừa vặn làm nổi bật khí chất thanh lịch và cuốn hút của cô.
Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra theo trình tự thông thường. Các sinh viên lần lượt lên sân khấu, bắt tay hiệu trưởng, nhận hoa và bằng tốt nghiệp.
Tạ Tri Ý vừa ôm máy quay ghi lại khoảnh khắc tốt nghiệp của mình, vừa cân bằng trên tay bó hoa và tấm bằng, cuối cùng mỉm cười chụp ảnh lưu niệm cùng hiệu trưởng.
Dưới khán đài, Triệu Tân Nguyệt và mấy người bạn cũ ngồi nhìn, trong lòng bất chợt dâng lên một loại cảm giác ưu việt. Đúng là Tạ Tri Ý xinh đẹp và nổi tiếng thật, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn phải tự xách máy quay đi làm, tự phục vụ cho chính mình hay sao?
Còn họ, ưu thế lớn nhất của họ so với Tạ Tri Ý hay Tạ Vi Lan chính là chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của gia đình là đủ, hưởng một cuộc sống cao cấp suốt đời. Với một gia tộc đã phá sản như nhà họ Tạ, làm gì còn tư cách vượt qua cánh cửa hào môn?
Cả nhóm khẽ cười với nhau, chờ Tạ Tri Ý cầm máy quay rời sân khấu thì họ mới nhấc tà váy lộng lẫy, tao nhã bước lên.
Khi họ bước xuống lần nữa, vừa lúc thấy Tạ Tri Ý ôm bó hoa đi về phía cửa.
Cửa lớn mở ra, một chiếc Maybach S-Class đang chờ sẵn bên ngoài. Người đàn ông cao ráo, phong độ bước đến, tự nhiên nhận lấy bó hoa và máy quay từ tay cô. “Đi được chưa?”
Tạ Tri Ý hai tay nhẹ nhõm, gật đầu: “Đi thôi~”
Thái tử gia ngày nào, giờ đây là tổng giám đốc Trì Lâm, một tay ôm hết đồ đạc, tay kia nắm lấy bàn tay của cô. Anh nâng tay cô lên, cúi xuống hôn nhẹ: “Về nhà nào.”
Tạ Tri Ý cười rộ lên, cũng nâng tay anh hôn đáp lại: "Về nhà thôi."
Đám bạn cũ đứng phía sau nhìn mà câm nín: “…”
Họ chợt nhận ra Tạ Tri Ý cũng có một cánh cửa mà họ không bao giờ với tới được.
… Chết tiệt.
Tự dưng mặt thấy đau rát.
Trì Lâm đưa Tạ Tri Ý ra xe. Ngồi vào ghế lái, anh thở phào: “Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi.”
Tạ Tri Ý đang cúi đầu chỉnh lại váy, nghe vậy ngẩng lên cười: “Anh tốt nghiệp lâu rồi mà?”
Trì Lâm nghĩ bụng, chính vì anh đã tốt nghiệp trước hai năm nên mới không yên tâm để cô một mình ở trường!
Giờ đây cô càng ngày càng nổi tiếng, người thèm khát cô cũng tăng theo cấp số nhân. Trì Lâm vì cân nhắc sự nghiệp của cô nên chưa thể cưới cô về nhà, nhưng luôn có một cảm giác nguy cơ bao trùm.
Bây giờ thì ổn rồi. Sau khi tốt nghiệp, ít nhất cũng chẳng còn liên quan gì đến đám ngốc Thượng Quan Sâm nữa.
Huống chi môi trường làm việc của Tạ Tri Ý cũng đơn giản, cơ hội cô gặp phải những kẻ thèm khát cô sẽ thấp hơn.
Tổng giám đốc Trì vô cùng hài lòng.
-
Sau khi video mới của Tạ Tri Ý được đăng tải, công ty đánh giá rất tốt. Nhờ nắm bắt đúng thời điểm "mùa tốt nghiệp" đang thu hút nhiều sự quan tâm, phản hồi của video vô cùng tích cực.
Sếp công ty, giám đốc Cố, là người khá dễ mến. Tạ Tri Ý cũng thuộc kiểu người làm việc nghiêm túc, cẩn thận, nên dù vẫn đang trong giai đoạn làm quen với công ty, cô cũng khá hài lòng với mọi thứ.
Giám đốc Cố tuổi tác không còn trẻ, thuộc mẫu quý ông lịch lãm, trưởng thành. Ông từng nói rằng nhìn thấy ở Tạ Tri Ý một khí chất không giống với những người đồng trang lứa, vì vậy luôn dành cho cô sự đánh giá cao.
Sau cuộc họp công ty, sếp Cố gọi Tạ Tri Ý lại: "Tôi biết em là người có ý tưởng riêng, nên công ty sẽ không áp đặt nhiều hạn chế lên em. Tôi sẽ tôn trọng phong cách video của em."
Tạ Tri Ý biết đây là lời nói mang tính chất công việc, không ép buộc, nên mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn anh Cố."
Tổng giám đốc Cố cũng mỉm cười, cả hai cùng bước ra khỏi công ty. Anh ấy lịch sự, mở lời: “Để tôi đưa em về nhé?”
Trước lời đề nghị của ông chủ, Tạ Tri Ý cũng không muốn từ chối, một cách tự nhiên mở cửa sau xe và ngồi vào.
Thật trùng hợp, ông cụ Trì vừa đi ngang qua, bắt gặp cảnh một người đàn ông bảnh bao đang rất chu đáo với cô cháu dâu chưa cưới của ông – dù ngày trước ông không hài lòng lắm với gia thế của cô cháu dâu này, nhưng không thể làm gì được vì thằng cháu bất trị của ông đã quyết tâm cưới cô, nên từ lúc đó ông đã chuyển từ ngăn cản sang lo lắng hơn cả Trì Lâm!
Về nhà, ông cụ gọi điện cho Trì Lâm, mượn cớ hỏi thăm nhưng thực ra là thúc giục cưới hỏi.
“À này, gần đây hai đứa sao rồi? Tình cảm ổn chứ?”
Trì Lâm đáp: “Vẫn ổn mà.”
Ông cụ Trì cố ý nói: "Nhưng ông thấy hình như nó không yêu cháu mấy thì phải."
Trì Lâm nghe vậy thì không vui.
Nói nhảm! Tình yêu của Tạ Tri Ý dành cho anh đến cả mặt trăng mặt trời cũng nhìn thấy được!
Ông cụ Trì không nói thẳng, nhưng ngụ ý rất rõ: “Cháu phải cẩn thận đấy! Không hành động thì chẳng may người khác sẽ cướp mất đấy!”
Trì Lâm nghe ra sự không ổn, nhưng ông cụ lại chơi kiểu bóng gió rồi cúp máy. Trì Lâm ngồi trong công ty mà suy nghĩ mãi, càng nghĩ càng thấy không ổn, cuối cùng vội vã kết thúc công việc và chạy về nhà ngay.
Lúc này, ở nhà, Tạ Tri Ý đang tiếp khách.
Cô vừa xuống khỏi xe của tổng giám đốc Cố thì gặp ngay Trần Bội Bội.
Trần Bội Bội hiện đang quen với một cậu ấm xuất thân từ gia đình quý tộc, sắp tổ chức đám cưới, việc này đã lên báo. Tính cách của Trần Bội Bội dễ mến, dần dần cũng trở thành bạn của Tạ Tri Ý, thỉnh thoảng còn cùng cô uống trà chiều.
"Tớ nói thật nhé, ông nội của Trì Lâm nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng thực ra không khó gần, còn rất quan tâm đến thế hệ sau. Dù ông ấy lúc nào cũng không khen cháu trai mình, nhưng thực ra ông ấy cực kỳ tự hào về Trì Lâm, từ nhỏ đã thế rồi.”
Tạ Tri Ý vừa cười vừa nghe, cảm thấy thú vị.
Đó là những chuyện cô chưa từng tham gia, những kỷ niệm thời thơ ấu của Trì Lâm mà cô cũng hơi ghen tị với Trần Bội Bội vì cô ấy được chứng kiến.
“Nhưng Trì Lâm từ nhỏ đã khó ưa lắm! Ai cũng không vừa mắt, lại chẳng bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc! Trước kia tớ còn tưởng cậu ấy là Gay ấy!”
Tạ Tri Ý giật mình rồi suýt nữa bật cười.
“Trần Bội Bội, cô đang nói linh tinh gì vậy?!”
Giọng nói ác liệt của Trì Lâm đột ngột vang lên, không chút thương xót, khiến cô gái hoảng hồn.
Tạ Tri Ý nhìn Trì Lâm, bất đắc dĩ trả lời: "Bọn em chỉ nói chuyện thôi mà."
Trì Lâm dĩ nhiên biết hai người đang nói chuyện, dù không nghe rõ nhưng anh nhạy bén nhận ra Trần Bội Bội đang nói xấu mình — trước mặt Tạ Tri Ý.
Anh không thể để cô ấy đánh giá thấp mình!
Trì Lâm bước tới, ngồi ngay bên cạnh Tạ Tri Ý, khoác tay qua vai cô: “Hai người có gì mà nói?”
Trần Bội Bội lườm anh một cái, thật không hiểu sao Trì Lâm lại có thể tìm được cô bạn gái xuất sắc như Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý cười nói: “Nói anh hồi nhỏ đáng yêu.”
Trì Lâm nghi ngờ nhìn qua lại giữa hai người họ, lẩm bẩm một câu.
Anh đã thắc mắc rất lâu, tại sao Tạ Tri Ý lại không bao giờ có chút ghen tuông nào với Trần Bội Bội? Trước kia, Trần Bội Bội còn đến nhà anh, ngang nhiên tự xưng là vị hôn thê của Trì Lâm.
Sao Tạ Tri Ý không ghen? Đột nhiên, Trì Lâm cảm thấy một cơn sóng lo lắng trào dâng trong lòng.
Liệu cô thật sự không yêu anh đến vậy sao?
Vì không chịu nổi bầu không khí tẻ nhạt và sức ép từ Trì Lâm, Trần Bội Bội quyết định ra về. Trước khi đi, cô cũng không quên đưa ra yêu cầu của mình: “Dù sao thì em trai tớ cũng làm video khá ổn, thấy sếp Cố đối xử tốt với cậu như thế, đưa về nhà nữa, lần sau giúp tớ nhắc đến một câu nhé.”
Nói một câu thì có gì khó đâu, nhưng Tạ Tri Ý sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện của người khác.
Cô gật đầu đồng ý, tiễn Trần Bội Bội ra ngoài, rồi quay lại chỉ thấy ánh mắt đen như mực của Trì Lâm đang nhìn chằm chằm mình.
“Ông chủ của em còn tiện đường đưa em về nhà à?” Trì Lâm hỏi.
Anh đã đoán ra lý do ông nội gọi – tám phần mười là do thấy cảnh này.
Tạ Tri Ý rất thẳng thắn, gật đầu đáp: “Tiện đường, hôm nay giám đốc đưa em về một lần thôi.”
Cô luôn giữ mọi chuyện trong chừng mực, mà đối phương cũng là kiểu người đáng tin, chắc chắn chẳng có gì quá giới hạn.
Trì Lâm phút trước còn băn khoăn vì sao Tạ Tri Ý không ghen. Phút sau chính mình đã tự đá bay hũ giấm của bản thân.
Anh nhớ công ty Tạ Tri Ý ký hợp đồng thuộc về một người đàn ông, đột nhiên cảm thấy không vui, bèn hỏi với giọng đầy mùi dấm: "Hai người nói chuyện gì với nhau?"
Tạ Tri Ý đáp: "Bàn về định hướng video, anh ấy cho em vài ý kiến rất hợp lý."
Câu này càng khiến trái tim Trì Lâm trở nên chua chát. Nghĩ lại, trong ngành này, ngoài việc giúp cô cầm máy quay, dường như anh chẳng thể làm được gì khác.
Dẫu trong lòng ngập tràn giấm chua, Trì Lâm lại không chịu thừa nhận. Anh cứ ngồi ủ ê nửa ngày, cuối cùng hỏi một câu: "Sếp em bao nhiêu tuổi rồi?"
Tạ Tri Ý suy nghĩ một chút, rồi không hỏi thẳng, chỉ có thể dựa vào vẻ ngoài mà đoán: “Cũng sắp 40 rồi thì phải?”
Dù ông chủ của cô bảo dưỡng rất tốt, nhìn khá trẻ trung, nhưng sự chững chạc trong phong thái và kinh nghiệm sống đều khiến người ta cảm nhận được dấu vết của thời gian.
Nghe xong, Trì Lâm thở phào một hơi thật dài – gần bốn mươi? Thế thì chỉ là ông già mà thôi!
Ông chú già kia còn muốn tơ tưởng đến vợ anh ư? Đúng là mơ tưởng hão huyền!
Trì Lâm thầm kiêu hãnh với đôi cánh chim ưng đầy quyền uy của mình, nghĩ bụng ông già nhà mình đúng là lo lắng hơi quá.
Trì Lâm khẽ vắt chéo chân, vẻ mặt điềm đạm: “Ông chú đó đưa em về một chuyến, cũng coi như là chiếu cố em rồi.”
“…” Tạ Tri Ý bị tiếng "ông chú" làm cho cạn lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra lý do phản bác. “...Ừ, đúng vậy.”
Nhưng sáng hôm sau, Trì Lâm nhất định đòi đưa Tạ Tri Ý đến công ty.
Tạ Tri Ý bị anh chặn lại ngay trong phòng thay đồ, cô chỉ có thể đẩy ngực anh ra: “Em không cầm đâu, anh cũng đâu có tiện đường.”
Trì Lâm vừa chỉnh cà vạt, vừa chọn đồng hồ đeo tay, hôm nay ngay cả kiểu tóc cũng đi theo phong cách trưởng thành.
“Anh không có việc gì, tiện đường đưa em thôi.”
Anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, khí chất lạnh lùng pha lẫn sự sắc bén của tuổi trẻ, kết hợp với những đường nét gương mặt sắc sảo. Khi anh quay đầu nhìn cô, ngay cả Tạ Tri Ý cũng phải rung động.
“Sao thế? Không dời mắt được à?” Trì Lâm khẽ ho hai tiếng, kéo kéo cà vạt, giả vờ như không để ý.
“Phụt!” Tạ Tri Ý bật cười, đưa tay kéo cà vạt của anh lại gần, kề sát mặt anh, thì thầm: “Đúng đấy, bé yêu.”
Trì Lâm: “!”
Khi nghe thấy biệt danh này, người đàn ông trưởng thành, đeo đồng hồ trị giá cả chục triệu, tức khắc đỏ bừng cả mặt.
Mất cả buổi trời anh mới lấy lại tinh thần, cố tỏ ra khí chất chững chạc, khẽ hắng giọng: “Vậy anh nhất định phải đưa em đi làm.”
Dù Tạ Tri Ý có ngốc, đến lúc này cũng đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ. Cô khẽ nhíu mày, trong không khí như có mùi dấm.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, mùi dấm đáng lẽ phải chua, nhưng sao đầu lưỡi cô lại thấy ngọt lịm?
“Ồ…” Cô kéo dài giọng, chọc tức anh.
Trì Lâm quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh: “Sao thế?”
Tạ Tri Ý không nhịn được, kéo anh lại gần bằng chiếc cà vạt, nghiêng đầu hôn lên môi anh.
Trì Lâm ban đầu còn chống cự: “Đừng hòng hối lộ anh.”
Anh nhất định phải tận mắt xem thử tên ông chủ đó là người như thế nào, có phải kiểu béo bụng, hói đầu hay không, rồi mới yên tâm được!
“Hối lộ không được sao?” Tạ Tri Ý cười, cảm thấy anh thật đáng yêu, bèn cắn nhẹ lên môi anh, khẽ gọi: “Bảo bối...”
Lý trí của Trì Lâm sụp đổ trong vòng ba giây.
Anh vòng tay qua eo cô, kéo cô sát lại gần, cúi đầu hôn thật sâu.
Không gian kín trong phòng thay đồ, ánh sáng vàng dịu, âm thanh ướt át đầy mờ ám.
Tạ Tri Ý ngửa đầu, chẳng mấy chốc đã bị hôn đến chóng mặt. Cô chỉ nghe thấy giọng anh khàn khàn bên tai: “Gọi anh một lần nữa.”
Tạ Tri Ý níu lấy áo sơ mi của anh, đầu tựa vào ngực anh, th* d*c để lấy lại bình tĩnh: “Muộn rồi, phải đi làm thôi…”
Trì Lâm cau mày, nghe thấy hai chữ “đi làm” là lại nhớ đến ông chủ của cô, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội bị ai đó xen vào.
Anh bế cô lên, lùi vài bước về phía ghế ngồi trong phòng thay đồ, để cô ngồi lên đùi mình.
Tạ Tri Ý vội đưa tay che mặt, nhưng Trì Lâm kéo tay cô xuống, cúi đầu thì thầm bên tai cô với giọng nói đầy mê hoặc: “Bảo bối…”
Quá khó để từ chối.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tri Ý nhận ra người đàn ông khi ghen quả thật đáng sợ.
Trì Lâm cầm lấy tay cô, hướng dẫn cô tháo nút áo của anh, giọng điệu như một vị vua không muốn thiết triều, thì thầm bên tai cô:
“Đi làm gì nữa chứ? Làm anh nè.”