Tạ Tri Ý nhìn ánh sáng dần lụi tàn.
Người ấy nhắm mắt lại, nhưng khi mở ra lần nữa, trong mắt mang theo chút bối rối, nhưng vẫn quen thuộc và sống động như trước.
— Là Trì Lâm của cô.
Tạ Tri Ý dụi dụi mắt, giọng nhỏ nhẹ vang lên: "Em đã gặp anh ấy rồi."
Trì Lâm vươn tay ôm cô: "...Anh cũng gặp rồi."
Tạ Tri Ý hơi ngạc nhiên, ngước đôi mắt đỏ hoe lên đối mặt với Trì Lâm.
Có những chuyện không cần nói cũng thấu – chính Trì Lâm đã để anh ấy đến, để trước khi hoàn toàn biến mất, hai người được gặp nhau lần cuối.
Tạ Tri Ý không kìm được nước mắt, nhưng những giọt lệ ấy nhanh chóng được Trì Lâm nhẹ nhàng lau đi.
"Đừng khóc." Trì Lâm thì thầm: "Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của anh ấy, khi rời đi anh ấy rất bình yên."
Bởi anh ấy đã nhận được tình yêu của cô, đã xác nhận được hạnh phúc mà cô sẽ có trong tương lai. Vì vậy, linh hồn anh ấy cũng thanh thản và an lòng.
Đó là sự buông bỏ hoàn toàn, không còn lưu luyến.
Tạ Tri Ý nhắm mắt lại trong vòng tay Trì Lâm, biết rằng tất cả đã khép lại.
Trì Lâm hôn lên mái tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Anh vẫn ở đây, mãi mãi bên em."
Và mãi mãi được anh ấy nhắc nhở…
Rằng trong cuộc đời này, cô quý giá với anh biết nhường nào.
…
Sau đó, Tạ Tri Ý bất ngờ nhận được một lời chào hỏi từ hệ thống tổng đài.
[Thân ái gửi đến ký chủ - À không, giờ cô không còn là ký chủ số 077 nữa, chào cô Tạ Tri Ý thân mến!]
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Tạ Tri Ý lập tức cau mày: "Lại muốn gì đây?"
[Tình hình là thế này, tổng đài phát hiện một chút dao động dữ liệu nhỏ ở thế giới của cô, nhưng hiện tại đã ổn định trở lại. Vì vậy, tôi đến để hỏi thăm, đồng thời thực hiện khảo sát phản hồi: Xin hỏi, cô cảm thấy cuộc sống ở thế giới dưỡng già này như thế nào?]
Hiển nhiên, tổng bộ vẫn không hiểu được quyết định của cô, luôn nghĩ rằng từ bỏ những kịch bản huy hoàng để quay lại thế giới ban đầu là một lựa chọn thiếu sáng suốt.
Tạ Tri Ý chẳng thèm giải thích: "Rất ổn."
Hệ thống, như thể không tin vào câu trả lời, ngập ngừng nói tiếp: [Với thành tích xuất sắc trước đây của cô, tổng bộ sẽ ưu ái cho cô đưa ra một yêu cầu bất kỳ.]
Tạ Tri Ý nhếch môi cười nhạt: "Điều tôi muốn là cậu biến mất vĩnh viễn."
Hệ thống: […]
Một hồi lâu sau, chỉ còn lại tiếng "Ting—" báo hiệu hệ thống đã thoát. Từ đó về sau, không còn bất kỳ dấu vết nào của nó nữa.
Tạ Tri Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Thế giới mà cô chọn, chẳng cần phải so sánh với bất kỳ kịch bản nào khác.
Cả đời này, thật sự rất tốt, rất tuyệt vời.
…
Về sau, nhờ độ ngọt ngào và sự nổi tiếng của cặp đôi Trì Lâm - Tạ Tri Ý, số lượng fan của Tạ Tri Ý đã tăng gấp đôi, hai người còn liên tục nhận được lời mời từ nhiều chương trình khác.
Tuy nhiên, vì Trì Lâm quá bận rộn, nên anh không thể thường xuyên xuất hiện, ngược lại, Tạ Tri Ý thỉnh thoảng tham gia một mình, khiến độ nhận diện và sự yêu thích dành cho cô ngày càng nhiều.
Trong một buổi dạ hội phát sóng trực tiếp, Tạ Tri Ý tham gia một mình.
Dù thời tiết vẫn còn hơi se lạnh, nhiều nữ minh tinh vẫn lựa chọn những bộ trang phục hở vai, hở chân để khoe dáng, riêng Tạ Tri Ý lại mặc một chiếc váy dài thêu hoa bằng len. Bộ váy kết hợp hoàn hảo với lớp trang điểm nhẹ nhàng của cô, khiến cô lọt top tìm kiếm với chủ đề "Tuyệt sắc nhân gian".
Người dẫn chương trình, vốn là một fan ngầm của CP Lâm - Ý, vừa thấy cô đã bắt đầu trêu ghẹo.
"Tri Ý vẫn đẹp như vậy, không biết ‘người bảo vệ’ của em làm sao mà yên tâm để em đi một mình thế này?"
Tạ Tri Ý mỉm cười, có chút bất đắc dĩ: "Anh ấy ép tôi mặc quần giữ nhiệt rồi mới để tôi ra ngoài đấy."
Người dẫn chương trình che miệng, nghĩ bụng: Cái gì thế này, sao lại ngọt ngào như vậy?
Khán giả tại hiện trường cũng không ngừng trầm trồ. Tạ Tri Ý trả lời tuy khéo léo tránh né, không để rơi vào cái bẫy của MC, nhưng lời nói ẩn chứa sự ngọt ngào như mật lại khiến khán giả tan chảy.
Trên nền tảng phát sóng trực tiếp, bình luận bay như mưa:
[Trời ơi, CP nhà tôi lại phát đường nữa rồi!!!]
[Hai người này là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người đấy.jpg]
[Làm ơn kết hôn ngay đi!!!]
Người dẫn chương trình cũng rất biết cách chiều lòng khán giả, trực tiếp hỏi thẳng vào điều mọi người quan tâm nhất: "Tôi mạn phép hỏi thay khán giả nhé, hai người định khi nào thì…"
Khán phòng lặng ngắt, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Trước ánh nhìn của hàng triệu người, Tạ Tri Ý khẽ cười và nhẹ nhàng nói: "Đã nằm trong kế hoạch rồi."
Lúc này, ở nhà, ông cụ Trì đang xem phát sóng trực tiếp, hớn hở mong chờ câu trả lời của cô. Nhưng nghe đến đó, ông cụ suýt nữa đập tường.
Sao vẫn chưa chịu nói toạc ra?!
Cái thằng vô dụng Trì Lâm đó làm gì mà chậm chạp thế này?
Cưới đi, cưới mau đi!
Nhưng khổ nỗi, Trì Lâm đã quyết tâm đời này chỉ cưới mỗi Tạ Tri Ý. Từ chỗ phản đối gay gắt, ông cụ Trì dần dần chuyển sang nóng lòng mong cháu dâu, mong chắt, cuối cùng trở thành fan cuồng, ngày nào cũng thở dài than vãn.
Đợi mãi không thấy đám cưới, ông cụ sốt ruột đến mức thay đổi hẳn tính cách. Gặp Trì Lâm là chẳng nói gì khác ngoài.
"Thằng bất tài!" hoặc "Cháu đúng là vô dụng!"
Một cô gái mà cũng không cưới được, nuôi mày lớn từng này để làm gì?!
Phí công nuôi cho mập thây, cao tồng ngồng! Đồ bỏ đi!
Vừa mới ký xong hợp đồng vài trăm tỷ, Trì tổng chỉ biết câm nín: "…"
Chết tiệt, ông già thối lắm.
Anh thực sự đã bắt đầu lên kế hoạch cưới xin rồi mà!
Nhưng ông cụ Trì không tin, liền tự mình ra tay. Nhân lúc nghỉ hưu, ông cùng quản gia bay sang châu Âu nghỉ dưỡng, tiện thể... mua một chiếc váy cưới siêu sang trong một buổi đấu giá.
Một tháng sau, Tạ Tri Ý nhận được một kiện hàng "nặng ký."
Đó là chiếc váy cưới tinh xảo giá trị bằng cả gia tài mà ông cụ đã đích thân mua.
Mua váy cưới rồi, nhanh mà cưới đi chứ!
Nhìn thấy chiếc váy, Trì Lâm bật cười.
Anh cũng đã thiết kế sẵn một bản phác thảo váy cưới cho Tạ Tri Ý, nhưng không ngờ ông cụ ngày thường thích xỉa xói, lại chơi lớn như vậy.
"Ông ấy sốt ruột đến thế cơ à!?"
Trì Lâm vừa cười vừa vỗ nhẹ vào kiện hàng, rồi quay sang Tạ Tri Ý:"Thử xem mặc có vừa không. Nếu em không thích, đừng nhận của ông ấy."
Tạ Tri Ý nhận lấy, cảm nhận tâm ý nặng trĩu trong chiếc váy, rồi vào phòng thử.
Trì Lâm ngồi bên ngoài đợi, trong đầu không ngừng vẽ ra hình ảnh cô trong chiếc váy anh tự tay thiết kế.
Lâu thật lâu sau vẫn không thấy cô bước ra, Trì Lâm nghi hoặc quay lại nhìn.
Đúng lúc ấy, Tạ Tri Ý nhấc váy, chậm rãi bước ra.
Trì Lâm sửng sốt.
Chiếc váy cưới thực sự rất lộng lẫy. Từng lớp voan trắng và thêu tay tỉ mỉ khiến chiếc váy như một đám mây nhẹ bồng.
Phần eo được thiết kế cao, ôm gọn một cách hoàn mỹ. Đường cong từ cổ thiên nga đến đôi vai nhỏ nhắn của cô như vẽ ra, thấp thoáng bên dưới là phần chân váy rộng lớn như mộng ảo.
Chiếc váy vốn đã quá nổi bật, nhưng người mặc nó còn toát lên ánh hào quang rực rỡ hơn mọi thứ.
Tạ Tri Ý chưa từng mặc một bộ lễ phục lộng lẫy như thế này. Cô nhìn xuống chiếc váy, hơi ngập ngừng hỏi: "Được không?"
Trì Lâm không rời mắt khỏi cô, mãi lâu sau mới khẽ nói: "Anh đã không thể chờ được nữa..."
"Chờ gì cơ?"
Trì Lâm bước tới, nâng tay cô lên, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
"Không thể chờ được... để cưới em về nhà."
-
Cuối cùng, cặp đôi nổi tiếng khắp mạng xã hội – Trì Lâm và Tạ Tri Ý – đã công bố tin kết hôn.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị chu toàn, Trì Lâm và Tạ Tri Ý cuối cùng cũng sắp tổ chức lễ cưới.
Đêm trước ngày trọng đại, cả hai quyết định nghỉ ngơi sớm để sẵn sàng cho buổi lễ ngày mai.
Từ lần đầu Tạ Tri Ý chuyển đến ở chung nhà với Trì Lâm đến bây giờ, đã rất nhiều năm trôi qua, giữa chặng đường đó là biết bao sự kiện. Lời cầu hôn đã thốt lên, những tháng ngày cuồng nhiệt cũng đã trải qua.
Giờ đây, chỉ còn chờ một buổi lễ chính thức, để tuyên bố rằng: Em thuộc về anh và anh thuộc về em.
Nhưng… vẫn thấy hồi hộp.
Trì Lâm nằm bên cạnh Tạ Tri Ý, cả người toát lên sự căng thẳng rõ rệt.
Tạ Tri Ý bị cảm giác đó của anh ảnh hưởng, cũng bắt đầu thấy căng thẳng theo.
Rõ ràng địa điểm tổ chức, quy trình buổi lễ, tất cả đều đã được chuẩn bị hoàn hảo. Bạn bè tới tham dự cũng đã sẵn sàng. Từng chi tiết nhỏ nhặt nhất đều do chính tay Trì Lâm chăm chút. Vậy mà không hiểu sao, đêm nay họ vẫn không tài nào chợp mắt được.
Cả hai cứ nằm ngay đơ, nhìn chăm chăm lên trần nhà, chẳng nói lời nào.
Rồi không biết bao lâu trôi qua, cũng chẳng rõ vì lý do gì, cả hai bất chợt bật cười.
Tạ Tri Ý hỏi: "Chúng ta đang làm gì thế này?"
Trì Lâm cũng cười: "Không biết nữa."
Họ cứ cười mãi, cười đến khi vòng tay ôm lấy nhau, rồi trao nhau những nụ hôn ấm áp dưới lớp chăn.
Trì Lâm vừa hôn lên mắt cô, khóe môi cô, vừa bật cười thì thầm: "Chuẩn bị sẵn sàng đi."
Tạ Tri Ý cười, hôn lại anh: "Được rồi, anh yêu."
Sẵn sàng rồi, để được gả cho anh.
…
Đầu hạ, Tuần lễ vàng.
Nhà họ Trì bao trọn một khu điền trang hoàng gia cổ kính ở ngoại ô thành phố, tổ chức một lễ cưới xa hoa, mời toàn bộ giới thượng lưu tham dự.
Một đám cưới xa hoa, công khai rầm rộ.
Ngày cưới, mọi thứ ngay lập tức leo lên hot search. Hàng triệu người hâm mộ hò reo, cả mạng xã hội ngập tràn lời chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới.
Tạ Tri Ý khoác lên mình bộ váy cưới đắt giá, lộng lẫy không ai sánh bằng, nhất thời trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Trong những bức ảnh chụp vội của phóng viên và người hâm mộ tại hiện trường, ngay cả ảnh chưa qua chỉnh sửa, nhan sắc cô dâu vẫn hoàn mỹ, lớp trang điểm tinh tế, rạng rỡ tựa ánh dương, từng chi tiết đều toát lên vẻ kiêu sa.
Chỉ tiếc rằng, ở khu vực sâu hơn của trang viên, trong đại sảnh lễ nghi dưới mái vòm cao ngất, nơi thực sự diễn ra nghi thức thiêng liêng, không phải ai cũng được chứng kiến.
Tạ Tri Ý ôm bó hoa cưới, từng bước đi trên thảm đỏ.
Giây phút này, cô lại không còn hồi hộp như đêm qua nữa.
Có lẽ bởi cô biết, cuối con đường ấy có người đang đợi mình, nên chẳng còn lý do để sợ hãi. Mỗi bước chân của cô đều thật vững vàng.
Cánh cửa lễ đường mở ra hai bên, tiếng nhạc ngân vang như thác đổ, tất cả quan khách hướng ánh mắt về phía cô dâu đứng trước cửa.
Những lời trầm trồ vang lên không ngớt, khen ngợi sự lộng lẫy hiếm thấy của chiếc váy cưới và cả vẻ đẹp của cô dâu – vẻ đẹp hoàn toàn không bị bộ váy xa hoa ấy lấn át.
Ông cụ nhà họ Trì ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Tạ Tri Ý mặc chiếc váy cưới do ông tặng biểu cảm hài lòng không thể giấu nổi.
Thằng nhóc vô dụng nhà họ Trì, nếu không phải nhờ ông ra tay, biết đến bao giờ Trì Lâm vô dụng kia mới cưới được vợ!
Aiz, công nhận con bé này mặc chiếc váy này quá hợp! Tiền bỏ ra thật đáng đồng tiền bát gạo!
Tạ Tri Ý cảm nhận ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, nhưng cuối cùng cô chỉ dừng lại ở người đàn ông đứng thẳng tắp ở cuối thảm đỏ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trì Lâm ăn diện trang trọng đến vậy.
Để xứng đôi với vẻ đẹp của cô, Trì Lâm chăm chút đến từng sợi tóc. Bộ vest trắng tinh khôi đính ngọc trai, từ chất liệu đến từng chiếc khuy đều được anh tỉ mỉ lựa chọn. Trên ngực cài một chiếc trâm hình rắn quấn, cổ áo còn đính thêm dây chuyền kim cương lấp lánh.
Khí chất quý tộc toát ra từ từng chi tiết.
Từ khi cánh cửa lễ đường mở ra, ánh mắt Trì Lâm không rời khỏi cô một giây.
Cuối cùng, Tạ Tri Ý cũng đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay anh.
Hai bàn tay khẽ chạm, lòng bàn tay áp vào nhau, ấm áp và vững chãi.
Người dẫn chương trình điều khiển nghi thức bằng giọng nói nhẹ nhàng. Cô dâu chú rể cùng tuyên thệ và trao nhẫn cho nhau.
Cuối cùng… hai người đối diện nhau.
"Vào thời khắc thiêng liêng này, hai bạn có điều gì muốn nói với đối phương không?"
Người dẫn chương trình đưa micro đến.
Nhưng Trì Lâm không nhận.
Anh chỉ cúi đầu, nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, ánh mắt khẽ dừng lại trên cặp nhẫn sáng lấp lánh, rồi thì thầm, chỉ đủ cho cô nghe: "Thế giới này có một bí mật… chỉ thuộc về hai chúng ta."
Tạ Tri Ý khẽ sững người.
Ánh mắt Trì Lâm ấm áp như mang cả thế giới: "Bí mật đó chính là… chúng ta yêu nhau hơn cả một đời."
Một cơn sóng cảm xúc bất chợt ùa vào tim cô, khiến cô dù cố gắng giữ bình tĩnh cũng không khỏi nghẹn ngào.
Nhưng anh vẫn tiếp tục nói, từng câu từng chữ đều như một lời hứa khắc sâu vào trái tim cô: "Em đã đi qua rất nhiều nơi, trải nghiệm vô vàn điều tuyệt vời… Những điều đó, anh không thể đồng hành cùng em."
Đôi mắt Tạ Tri Ý khẽ chớp, những ký ức xưa cũ bất ngờ ùa về – đó là những điều cô từng kể cho Trì Lâm trong một thời không khác.
Còn hiện giờ, anh lựa chọn dùng chính ngày trọng đại này để nói với cô rằng: Nhưng từ giờ trở đi, mỗi bước đi của em, bất kể em ở đâu, bất kể em làm gì… anh sẽ luôn ở bên em.
Tạ Tri Ý cảm nhận một dòng ấm nóng dâng lên trong đáy mắt, hơi thở dường như bị kìm nén, nhưng ánh sáng trong đôi mắt ấy lại rực rỡ hơn bao giờ hết. Cô mỉm cười ngọt ngào và gật đầu.
Trì Lâm cúi xuống, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, giọng nói trở nên trầm ấm: "Anh từng nghĩ rất nhiều về khoảnh khắc này, về việc mình nên nói với em những gì… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh nhận ra, mình chỉ còn thiếu một câu."
Ánh mắt họ chạm nhau. Khoảnh khắc ấy, cô lập tức hiểu.
Câu nói ấy, anh chưa từng nói ra, nhưng nó đã luôn ở đó – trong những cánh rừng họ cùng đi qua, trong tiếng gió biển từng vờn qua tai, trong những ánh nhìn dịu dàng hai người trao nhau.
Nó vẫn luôn hiện diện ở đó.
"Lần này, anh không muốn mượn lời ai khác, anh sẽ tự nói với em." Trì Lâm cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Tạ Tri Ý… Anh yêu em."
…
Dưới mái vòm kính tráng lệ, ánh sáng từ trời cao rọi xuống tựa như cả thiên đường đang làm chứng cho tình yêu của họ.
Tạ Tri Ý chậm rãi ngước lên, ánh mắt chan chứa sự dịu dàng, đặt lên môi anh nụ hôn vừa ngọt ngào vừa thiêng liêng.
Từ nơi xuất phát, họ đã từng là những kẻ bước đi ngược lối, mang trong mình số phận như áng mây trôi dạt, tưởng chừng mãi mãi lạc lối trong vô định.
Nhưng đến cuối hành trình, họ đã vượt qua mọi xiềng xích của định mệnh, phá tan những rào cản vô hình, cùng nhau giành lấy hạnh phúc mà họ vốn dĩ xứng đáng, khép lại câu chuyện bằng một cái kết trọn vẹn và đầy ý nghĩa.
Tạ Tri Ý nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ anh, giọt nước mắt tựa pha lê lăn dài trên má, tan vào nụ cười đầy viên mãn.
"Em cũng yêu anh."
Mãi mãi yêu anh – không phải là lời hứa hẹn, mà là chân tình khắc sâu vào trái tim, như bản giao hưởng của tình yêu vang vọng qua mọi kiếp. Không phải lời nói suông, mà là sự thật vĩnh cửu, không bao giờ thay đổi.
(Kết thúc)