Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Giá trị hóa ác Bluetooth đã kết nối! Tốc độ hiện tại: +4/h (cập nhật theo thời gian thực).]

Tạ Tri Ý ngồi cách Trì Hướng Dương một ghế, tâm trạng cực kỳ phấn khởi.

Cúi đầu hào hứng gửi tin nhắn cho Trì Lâm xong, Trì Hướng Dương tắt di động, ngẩng đầu vội vàng tự giới thiệu: “Chào chị, em là Trì Hướng Dương!”

“Tạ Tri Ý.” Tạ Tri Ý nở nụ cười hết sức thân thiện, thầm nghĩ nhóc phản diện này đáng yêu hơn Trì Lâm nhiều.

Trì Hướng Dương như bị ngơ ngẩn, người cứ lâng lâng, ánh mắt dính vào nụ cười của Tạ Tri Ý, suýt nữa thì cậu hét lên: Chị ơi, làm ơn, xin hãy chơi đùa cảm xúc của em đi!

May mà lý trí còn giữ cậu lại. Dù sao cô chỉ ngồi gần cậu thôi, không có hành động gì khác chắc chỉ là muốn tránh gã đàn ông bựa lúc nãy thôi.

Song, có thể học chung lớp với chị đẹp đã đủ hạnh phúc rồi! Nói không chừng đây là dấu hiệu cho thấy tình yêu sắp đến đấy!

Tạ Tri Ý nhận thấy dòng năng lượng từ cậu dao động lên xuống dao động liên tục. Dù không cao như từ Trì Lâm, nhưng lại có ưu điểm là ổn định không gián đoạn.

Nếu là Trì Lâm, chắc chắn không cho cô ngồi gần như vậy đâu. Tạ Tri Ý cảm thấy hôm nay mình học không uổng chút nào.

Vì đây là tiết đầu tiên, lớp học chủ yếu cho các bạn thoải mái làm quen, giảng viên giới thiệu khái quát nội dung chương trình học, quy chế thi và tỷ lệ điểm, sau đó phát phát một bài kiểm tra xuống lớp.

“Các em đừng lo lắng, bài này chỉ để kiểm tra trình độ của mọi người, không tính vào điểm cuối kỳ. Cứ làm để cảm nhận độ khó, rồi quyết định có tiếp tục học không.”

Triệu Tân Nguyệt vừa chuyền đề vừa cười: “Giảng viên thật tâm lý, đề này rõ ràng là dành riêng cho ai đó, để họ biết tự lượng sức mình.”

Tạ Vi Lan lo lắng liếc nhìn về phía Tạ Tri Ý: “Lo cho chị quá.”

Còn bản thân Tạ Tri Ý thì rất bình tĩnh nhận bài, cúi đầu bắt đầu làm.

Trì Hướng Dương từ bé đến lớn đều sợ thi, mỗi lần nhìn thấy bài kiểm tra là cậu nhấp nhổm bồn chồn, nhưng lại không muốn biểu lộ điều đó trước mặt Tạ Tri Ý. Sự lo âu của cậu khiến tốc độ mạng tăng vọt, suốt buổi kiểm tra liên tục cung cấp điểm hóa ác ổn định cho Tạ Tri Ý.

Tạ Tri Ý thì lại rất vui vẻ, thậm chí còn làm bài tập chăm chỉ hơn.

Ở phía bên kia, Chu Vũ Kiệt làm xong bài là lại chạy đến chỗ cô. Gã tựa người vào bàn cô, cúi đầu xuống thấy Tạ Tri Ý đã gấp bài thi lại, tưởng rằng cô đã bỏ cuộc.

“Thế nào? Câu nào không làm được thì để tớ chỉ cho.” Gã giả vờ nói bằng giọng dịu dàng, còn Trì Hướng Dương ngồi bên cạnh thì lén lút giả vờ nôn.

Các nữ sinh khác trong lớp lại rất phấn khích, Triệu Tân Nguyệt chụp lại cảnh đó, gửi vào nhóm lớn của họ: [Các cậu có muốn đặt cược xem bao lâu thì Chu Vũ Kiệt cưa đổ được cô ấy không?]

Người đầu tiên trả lời là Đường Bắc Thanh, dù đang ở tận nước ngoài: [Nhìn góc nghiêng cô ấy đẹp đấy, ai đây vậy? Sao tôi không nhận ra nhỉ?]

Triệu Tân Nguyệt: [Phì, là Tạ Tri Ý đấy. Không nhận ra phải không? Cô ấy "tút" lại rồi]

Đường Bắc Thanh: [Tút lại à? Bệnh viện nào đấy? Giới thiệu thử xem.]

Triệu Tân Nguyệt nhìn điện thoại: “…” Đàn ông đúng là chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài.

Nhà họ Đường có tiền có quyền, Đường Bắc Thanh thì muốn gì cũng được, trong nhóm bạn thì anh ấy có thể chơi với tất cả, mà lại còn là một trong số ít người quan hệ tốt với Trì Lâm, Triệu Tân Nguyệt không dám đụng vào.

Thấy chủ đề bắt đầu chệch hướng, cô ta vội kéo lại: [Thôi đi, các cậu không quan tâm xem bao lâu thì cô ta chán Thượng Quan Sâm mà chuyển qua chạy theo Chu Vũ Kiệt à?]

Những người còn lại trong nhóm đều đang ở trường.

Phan Tử Nghiên: [Chắc là không lâu đâu, mấy đứa con gái thích làm đẹp như thế này thường rất phù phiếm, lại chưa trải qua nhiều sóng gió, dễ bị những thứ hào nhoáng hấp dẫn.]

Thiệu Bằng: [Cá một cái túi xách là cô ta sẽ nhanh chóng bị hạ gục.]

Phó Văn Bác: [Tôi cược một bó hoa haha, nếu Chu Vũ Kiệt không thành công thì để tôi lên sân khấu.]

Đừng nói bọn họ, Chu Vũ Kiệt cũng đang nghĩ như thế. Gã cho rằng chỉ cần một bó hoa, nhiều nhất là một cái túi xách, thì chắc chắn sẽ ổn thôi.

Thực tế, Tạ Tri Ý chẳng hề quan tâm đến Chu Vũ Kiệt trước mặt. Cô lùi về sau, giữ một khoảng cách với gã.

Vừa rồi máy dò của cô hoạt động nữa, đã thế không vang lên âm thanh nhắc nhở, vậy có nghĩa…

Chu Vũ Kiệt nhìn vào gương mặt cô, cảm thấy lòng dâng lên cảm giác xốn xang, gã bèn nói thẳng: “Nói thật, cậu có thể cân nhắc ở bên tớ, mỗi tháng tớ sẽ cho cậu tiền tiêu vặt…”

Lời của gã bị tiếng “rầm!” của cửa phòng ngắt ngang.

Trì Lâm tới lớp vào đúng lúc gần hết giờ.

Ánh mắt của anh lướt qua một góc, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ mà chào giảng viên: “Em xin lỗi, em tới trễ.”

Giảng viên: “…”

Đây là cậu chủ nhà họ Trì, ai dám ý kiến chứ. Dù anh chỉ tới một phút, cũng phải để cho anh vào.

Trì Lâm vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn những ánh mắt khác.

“Sao Trì Lâm tới đây?”

“Anh ấy cũng muốn học tiết này à?”

Triệu Tân Nguyệt ngay lập tức chỉnh lại tóc, lén nhìn Trì Lâm vài lần.

“Trì Lâm sắp tốt nghiệp rồi, cậu nói xem tôi có nên xin số WeChat của anh ấy không?”

“Nếu cậu dám xin thì có gì nhắn tôi nhé!”

Mặc dù Thượng Quan Sâm là nam thần được cả trường Kimberleyton công nhận, nhưng thật ra Trì Lâm cũng cực kỳ nổi tiếng. Chỉ tiếc là tính anh quá khó chịu, mặt lúc nào cũng cau có, chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện với con gái nên xếp hạng của anh thấp hơn Thượng Quan Sâm.

Trì Lâm đi xuống các bậc thang, đến trước mặt gã Chu Vũ Kiệt, lạnh lùng nói: “Biến đi, cản đường rồi.”

Chu Vũ Kiệt không dám đối đầu với Trì Lâm, vội vàng né sang một bên, rời khỏi chỗ ngồi trước Tạ Tri Ý.

Trì Lâm không liếc nhìn ai, đi thẳng đến ngồi cạnh Trì Hướng Dương. Chưa kịp để cậu mở miệng hỏi, Trì Lâm đã chặn lại: “Câm mồm.”

Trì Hướng Dương: “… Dạ.” Sao anh mình có vẻ giận dữ thế nhỉ?

Khung cảnh bây giờ trở nên kỳ lạ: Tạ Tri Ý, Trì Hướng Dương và Trì Lâm ngồi thẳng thành một hàng.

Triệu Tân Nguyệt có chút ghen tỵ mà rút ánh mắt lại: “Thảo nào Tạ Tri Ý lại chạy qua ngồi đó trước khi buổi học bắt đầu.” Nếu biết Trì Hướng Dương và Trì Lâm quen nhau, cô ta cũng đã chạy sang đó ngồi rồi.

Tạ Tri Ý liếc nhìn sang Trì Lâm, khuôn mặt anh đầy vẻ không vui.

Trì Lâm vừa nhìn vào cái bảng đen trống trơn, vừa tự nhủ trong lòng: Nhìn cái gì mà nhìn? Sao em ấy vẫn còn nhìn?

Chết tiệt, lần này mình đến có phải hơi lộ liễu quá không?

Tạ Tri Ý quan sát một lát rồi thôi, thầm nghĩ: Quả là Bồ Tát sống.

Từ lúc anh ngồi xuống, cô cảm giác như đồng thời kết nối được hai nguồn, khiến điểm hóa ác tăng vọt. Thậm chí khuôn mặt đầy khó chịu của Trì Lâm, trong mắt cô cũng như tỏa ra ánh sáng từ bi [chắp tay niệm Phật].

Kết thúc buổi học, hệ thống tổng kết điểm. Tính cả các giá trị hóa ác từ những thay đổi cảm xúc của Thượng Quan Sâm, Tạ Vi Lan và một số người khác, tổng cộng đã tăng lên 310 điểm, con số cao nhất từ trước tới giờ.

Tạ Tri Ý bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về cách duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Trì Lâm. Trong số những điều cô giỏi, nấu ăn ngon dường như là cách hiệu quả nhất để thu hẹp khoảng cách giữa hai người... Điều này cô rất tự tin.

Trước khi tan học, gã Chu Vũ Kiệt vì quá xấu hổ mà lén lút chuồn mất.

Còn Trì Lâm thấy mình có hơi cố ý lộ liễu quá nên cũng vội vàng kéo Trì Hướng Dương ra khỏi lớp ngay sau khi chuông tan học vang lên.

Trì Hướng Dương thì lưu luyến không rời, giơ tay như Nhĩ Khang (*) với Tạ Tri Ý.

(*) Là meme này:

undefined

Tạ Tri Ý vẫy tay chào cậu, trong lòng đã có kế hoạch.

Mọi người rời đi, Ôn Chi Nghi – đại diện lớp – thu hết bài kiểm tra để nộp cho giảng viên.

Bài đầu tiên là của Tạ Tri Ý. Ôn Chi Nghi liếc qua và nhận thấy các đáp án của cô đều đúng, chữ viết đẹp đẽ, câu cú phong phú. Trình độ tiếng Anh này hoàn toàn không giống lời châm chọc của đám người Tạ Vi Lan, nhưng Tạ Tri Ý chưa từng vội vàng phản bác lại bất cứ điều gì.

Ôn Chi Nghi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình vừa rồi trong lớp, không biết có phải do ảo giác hay không, cảm thấy Trì Lâm hình như đang giúp Tạ Tri Ý thoát khỏi tình huống khó xử – điều này có vẻ không hợp với tính cách nổi tiếng lạnh lùng của anh.

Còn một điều thú vị khác, Thượng Quan Sâm vẫn luôn để mắt đến Tạ Tri Ý, có lẽ ngay cả anh ta cũng không nhận ra điều này.

Ôn Chi Nghi không mấy bận tâm đến Thượng Quan Sâm, nhưng cô rất ghét loại người như Tạ Vi Lan – một sự kết hợp giữa trà xanh và sen trắng, xung quanh lại có cả đám người a dua.

Nhưng hiện tại cô ấy đang mang tâm trạng xem kịch hay.

Trực giác của cô ấy mách bảo, người chị này của Tạ Vi Lan không hề đơn giản.

Sau hôm đó, Chu Vũ Kiệt như muốn tạo phong thanh, bắt đầu gióng trống khua chiêng theo đuổi Tạ Tri Ý.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp trường, từ trong giới hào môn ra đến toàn bộ học sinh.

Tạ Tri Ý càng nhận được nhiều ánh mắt chú ý hơn.

Triệu Tân Nguyệt và đám người kia thì càng thêm dầu vào lửa, thậm chí trên diễn đàn nổi tiếng của trường cũng bắt đầu bàn tán về chuyện này.

Trì Hướng Dương, người thường xuyên lướt diễn đàn, thấy vậy bèn chia sẻ với Trì Lâm: [Anh, diễn đàn đang rần rần vụ chị Ý được theo đuổi nè.]

Trì Lâm: [Ai là chị Ý của cậu?]

Trì Lâm: [Liên quan gì tới anh mày?]

Anh vứt điện thoại sang một bên, tức đến mức muốn bật cười.

Trước giờ đã biết Tạ Tri Ý mù quáng, nếu cô thực sự để mắt đến loại não tàn như Chu Vũ Kiệt thì anh sẽ không thèm để ý đến cô nữa.

Gần đây, Chu Vũ Kiệt luôn mò đến lớp của Tạ Tri Ý, hết tặng hoa lại mời đi ăn.

Nhưng đối mặt với cái sự lì lợm đó, Tạ Tri Ý vẫn bình thản coi như không có gì.

Cô nhanh chóng nhận ra một điều hay ho – nhờ gã này diễn quá lố, danh tiếng của cô bỗng dưng bay vọt, mà hệ thống cũng ghi nhận giá trị hóa ác của gã tăng vèo vèo.

Thế nên Tạ Tri Ý xem gã như một con heo, đợi béo lên là thịt.

Chiều hôm đó, sau khi tan học, Chu Vũ Kiệt chặn đường Tạ Tri Ý.

Gã ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, rồi bảo: “Hôm nay tớ dẫn cậu đến trung tâm thương mại chơi nhé.”

Tạ Tri Ý liếc gã một cái, thấy giá trị hóa ác của gã không nhích thêm được nữa, bèn gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”

Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay làm thịt heo luôn vậy.

Trong lòng Chu Vũ Kiệt tràn đầy vui mừng: Mấy ngày nay cô đều thờ ơ, mua quà cho cô chẳng phải sẽ khiến cô rơi vào lưới sao?

Quả nhiên là một đứa nhà quê chưa từng thấy qua thế giới!

Cùng lúc đó, Triệu Tân Nguyệt chụp được hình Tạ Tri Ý và Chu Vũ Kiệt một trước một sau rời đi, gửi vào nhóm chat, nhanh chóng lan truyền.

“Đỉnh của chóp, sắp thành công rồi kìa!”

“Tớ đã nói mà, Tạ Tri Ý chắc chắn không chịu nổi đâu, mới có mấy ngày thôi mà.”

“Nếu chị ấy thực sự thích Vũ Kiệt thì tớ sẽ chúc phúc cho họ…”

Triệu Tân Nguyệt không kìm được sự phấn khích, kéo Tạ Vi Lan và những người khác cùng đi theo.

Tạ Tri Ý và Chu Vũ Kiệt đi ra khỏi cổng trường, đến gần khu rừng nhỏ, cô dừng lại.

Chỗ này vắng tanhkhông một bóng người.

Chỉ còn hai người bọn họ ở đây, Chu Vũ Kiệt bắt đầu có suy nghĩ đen tối.

Cô chủ động dắt gã đến đây, chẳng phải là ám chỉ điều đó sao?

“Hãy tin tớ, tớ sẽ là người đàn ông tốt nhất cậu có thể gặp.” Chu Vũ Kiệt đến bên cạnh Tạ Tri Ý, vươn tay ôm vai cô: “Cậu ở bên tớ, sau này muốn gì cứ nói với tớ, tớ sẽ cố gắng hết sức để khiến cậu hài lòng.”

Lần đầu tiên Tạ Tri Ý nhìn thẳng vào gã: “Vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Chu Vũ Kiệt nghĩ rằng cô đã đồng ý, d*c v*ng che mờ tâm trí, cúi đầu định hôn lên môi cô.

Đúng lúc này, Tạ Tri Ý bất ngờ giơ tay lên “Chát” giáng một bạt tai vào mặt hắn, không cho Chu Vũ Kiệt bất cứ cơ hội phản ứng nào.

Mặt gã ta méo mó, đứng ngẩn ra vài giây rồi mới chửi thề: “Con mẹ cậu…”

Chưa kịp nói hết câu, Tạ Tri Ý đã nhanh chóng tung cú đá vào hạ bộ của gã.

Bộp. Nhanh, gọn, lẹ.

Chu Vũ Kiệt: Chết tiệt! Mình quá chủ quan rồi! Không kịp tránh!

Chỉ trong một giây, gã cảm thấy bản thân bay lên tận trời xanh.

Trứng, vỡ tan tành.

Bình Luận (0)
Comment