Chu Vũ Kiệt xém ngất xỉu tại chỗ.
Gã không hiểu! Sao gã không né được tay và chân của Tạ Tri Ý chứ?!
Còn Tạ Tri Ý thì hiểu rất rõ.
Cảm giác đau đớn của gã đàn ông hèn hạ này được chuyển thành điểm hóa ác, tăng vùn vụt lên cả chục điểm.
Tạ Tri Ý tự nhủ: Chơi đẹp để làm gì chứ cách đơn giản nhất luôn là cách sướng nhất!
"Sau này đừng làm phiền tôi nữa." Tạ Tri Ý giơ nắm đấm lên, giọng điệu bình thản nhưng đầy đe dọa.
Chu Vũ Kiệt chửi thầm: Mẹ kiếp, con điên này, ông đây sẽ đăng lên diễn đàn cho cô thân bại danh liệt.
Gã ôm đ*ng q**n co rúm: "Tôi sẽ không trêu chọc cậu nữa, cậu yên tâm..."
Đợi Tạ Tri Ý xoay người, Chu Vũ Kiệt lập tức nhấc chân muốn đá cô.
Tạ Tri Ý nhẹ nhàng né tránh, cô quay lại.
Cúi xuống nhìn gã.
"Định đánh lén tôi à?"
Lần này Chu Vũ Kiệt thật sự sợ hãi, run rẩy môi: "Không, không, tôi đùa thôi…"
Tạ Tri Ý dùng hành động nói cho tên này biết: Khi bàn về nghệ thuật úp sọt, cưng chỉ là tay mơ!
Khi Tạ Vi Lan, Triệu Tân Nguyệt cùng những người hóng chuyện khác kéo đến hiện trường, họ tưởng sẽ thấy một cảnh tình tứ dưới tán cây.
Ai ngờ lại là cảnh Tạ Tri Ý tung một cú đá điệu nghệ hất văng Chu Vũ Kiệt đang định phản công.
Chu Vũ Kiệt nước mắt lưng tròng, bò lê lết trên đất: "Mẹ nó, cậu… cậu đúng là không có đạo đức mà!"
"…?"
Tạ Tri Ý nghiêng đầu, mặt đẹp tựa nữ thần, nhưng ra tay thì tàn nhẫn, không khoan nhượng, tạo nên một sự đối lập đầy ấn tượng.
Giữa đám đông, Ôn Chi Nghi vừa giơ điện thoại quay video vừa cảm thán: "Có mỗi mình tôi thấy cô ấy ngầu thôi à?"
Vài giọng yếu ớt lên tiếng hưởng ứng:
"Tớ cũng thấy vậy…"
"Quá ngầu luôn!"
"Tớ mê cô ấy rồi, hu hu hu…"
Nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người, mặt Tạ Vi Lan cứng đờ – kịch bản ả muốn không phải thế này!
Không biết từ khi nào, người chị gái này đã trở nên xa lạ đến thế. Không còn nhìn cả nhà với ánh mắt dè dặt, không còn cố gắng xích lại gần mọi người để tìm chỗ đứng, cũng chẳng còn nhẫn nhịn chiều theo ả nữa.
Nhưng chính điều đó lại làm cô ả thấy khó chịu, vì Tạ Tri Ý lúc này tỏa ra một loại khí chất rực rỡ, làm ả chói mắt.
[Giá trị hóa ác +0,1.]
[Giá trị hóa ác +30.]
[Giá trị hóa ác +0,2.]…
Tạ Tri Ý thu hết đống điểm hóa ác từ Chu Vũ Kiệt đang rơi lệ thảm thương trên đất, hệ thống lại phát ra từng tiếng Ting liên tiếp. Tạ Tri Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy đám đông bu xung quanh lối vào khu rừng.
Cảnh này giống như lần cô kiếm điểm từ ông chủ tiệm thuốc, tuy không nhiều nhưng với chiến thuật "người đông thế mạnh" cũng hiệu quả phết.
Không thèm quan tâm đến Chu Vũ Kiệt đang khóc ròng, Tạ Tri Ý mặt không đổi sắc, quay người bước đi.
Khi đi ngang qua chỗ của Ôn Chi Nghi, cô ấy chủ động bắt chuyện: "Này này, biết chuyện chưa? Gã Chu Vũ Kiệt đó còn khoe khoang sau lưng là muốn biến cậu thành bản sao của Tạ Vi Lan đấy. Loại đàn ông đó đúng là đáng ăn đập, cậu tung cước quá đỉnh luôn."
Tạ Tri Ý nhận ra cô bạn này là người từng dám "bật" lại Tạ Vi Lan và Triệu Tân Nguyệt trong buổi học trước, nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn cậu nha."
Ôn Chi Nghi đứng gần ngắm nhìn gương mặt Tạ Tri Ý, không khỏi trố mắt. Không hiểu sao, cô ấy cảm thấy Tạ Tri Ý có một thần thái chững chạc mà ít ai ở độ tuổi này có được. Cộng thêm nhan sắc sắc sảo như búp bê sống, chỉ một nụ cười nhẹ của cô thôi cũng đủ khiến tim Ôn Chi Nghi lỡ nhịp.
"Khụ, tớ tên Ôn Chi Nghi, làm quen chút nhé." Cô ấy chìa tay ra.
"Tạ Tri Ý." Cô mỉm cười thân thiện.
Ôn Chi Nghi cực kỳ thích phong thái của Tạ Tri Ý và tận sâu trong lòng cô ấy tin rằng, khi Tạ Tri Ý xuất hiện thì việc Tạ Vi Lan được đưa lên tận mây xanh là chuyện không thể chấp nhận được.
Ôn Chi Nghi đang đếm từng ngày để thấy Tạ Tri Ý soán ngôi Tạ Vi Lan tại Kimberleyton.
"Nhưng cậu phải cẩn thận với tên đấy, Chu Vũ Kiệt là kẻ nhỏ nhen, rất có thể sẽ trả thù." Ôn Chi Nghi vừa chỉnh video vừa dặn dò.
Tạ Tri Ý gật đầu: "Được, tớ biết rồi."
Không lâu sau, Ôn Chi Nghi đăng video lên diễn đàn trường với tiêu đề [Nhấn để xem màn mỹ nữ hạ gục gã trơn nhớt, cảnh tượng làm lòng người sung sướng!]
Dù có người thương cảm cho Chu Vũ Kiệt, bảo rằng động tay động chân là không nên nhưng cái mặt trong video thì quá mức nổi bật. Tên của Tạ Tri Ý ngay lập tức nổi như cồn ở Kimberleyton.
Từ chuyện gia đình của cô đến mối quan hệ với nữ thần Tạ Vi Lan, cả trường bàn tán không ngớt. Vì thế, mỗi khi Tạ Tri Ý bước qua, bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ đều hướng về phía cô.
Cùng lúc đó, Trì Hướng Dương đang ở nhà lướt diễn đàn, thấy video đó thì hú hét gọi anh mình:
"Anh! Anh ơi! Chị Tri Ý..."
Trì Lâm mất kiên nhẫn ngắt lời cậu: "Không muốn nghe."
Anh hoàn toàn không muốn biết tên ngốc Chu Vũ Kiệt đã làm gì để theo đuổi Tạ Tri Ý.
"Không phải, anh nghe em nói, chị Ý vừa…"
Trì Lâm giận dữ: "Cậu gọi thân thiết thế để làm gì? Quen thân lắm à? Nói chuyện với người ta được mấy câu rồi?"
Trì Hướng Dương bị cắt lời liên tục, tức tối đến độ muốn đập đầu vào tường: "Không phải! Chị ấy đã đấm bẹp…"
Trì Lâm cảm thấy như có ai đó vừa đấm thẳng vào tim, đứng phắt dậy bỏ chạy: "Ông đây không muốn biết!!"
"Không, anh phải nghe chứ!" Trì Hướng Dương chạy theo hét lớn: "Chị Tạ Tri Ý vừa cho Chu Vũ Kiệt ăn hành rồi!"
Trì Lâm đứng khựng lại giữa đường: "Cái gì?"
Ai hạ ai cơ?!
…
Mặc kệ những lời đồn thổi ngoài kia, Tạ Tri Ý chỉ tập trung vào tiến độ nhiệm vụ của mình.
Cô rà soát lại số liệu, hiện tại cô có gần 800 điểm hóa ác, coi như đã đạt được một cột mốc nhỏ đáng ăn mừng – nhưng vẫn còn quá xa mục tiêu triệu điểm.
Cô suy tính thêm một chút, định bụng sau khi tan học sẽ ghé siêu thị mua vài món đồ nấu ăn. Có thu phục được boss phản diện hay không, phải xem tài nghệ của cô rồi.
Hết giờ học, cô bước ra khỏi lớp thì bất chợt cảm thấy có một ánh mắt chăm chú dõi theo mình.
Với giác quan nhạy bén đã tôi luyện qua bao năm, cô ngẩng đầu lên và lập tức tìm thấy vị trí của người đó.
Người kia rõ ràng hơi bất ngờ rồi mới bước ra khỏi bóng tối.
Tạ Tri Ý nhìn Thượng Quan Sâm ăn mặc chỉn chu, không khỏi đắn đo không biết anh ta đến đây làm gì.
Thượng Quan Sâm nhìn cô một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: "Tôi biết em làm vậy là vì tôi."
Tạ Tri Ý không nhịn được mà thốt lên: "Hả?"
Thượng Quan Sâm coi như cô đang giả vờ ngây ngô. Dù sao thì Tạ Tri Ý trước kia cũng đâu phải là người sẽ công khai bày tỏ tình cảm, tình yêu của cô đều nằm trong những chi tiết nhỏ nhặt như là chuẩn bị quà tặng tự tay làm, nấu vài món ăn hoặc là cứ luôn nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm, lấp lánh một tia sáng khó nhận thấy: "Em làm vậy, khiến tôi và Chu Vũ Kiệt khó xử lắm."
Tạ Tri Ý ngơ ngác: "???"
Lúc này cô mới hiểu, hóa ra tên này tưởng cô vì anh ta nên mới từ chối Chu Vũ Kiệt.
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn giản là không thích cậu ta thôi." Tạ Tri Ý nói.
Thượng Quan Sâm bật cười tự mãn – đúng vậy, người phụ nữ trước mắt này chỉ yêu mình, điều này không cần phải bàn cãi.
Tạ Tri Ý trầm tư vài giây, nảy sinh ý định muốn giáng một đấm vào cái mặt đầy kiêu ngạo của anh ta.
Nhưng cô bỗng nhận ra một điều, trong phạm vi dò tìm của máy dò, tỉ lệ hóa ác từ cảm xúc của nam chính tăng cao hơn, tức là... đánh vào mặt nam chính sẽ có phần thưởng lớn!
Tạ Tri Ý lén hỏi hệ thống: "Chẳng lẽ vì anh ta càng hiểu tôi hơn, nên giá trị điểm hóa ác sẽ cao hơn?"
Hệ thống: [Cũng có thể do cốt truyện đã được đẩy nhanh, nam chính bắt đầu phát triển tình cảm với ngài, vì vậy giá trị cảm xúc của anh ta đành cho ký chủ tăng lên.]
Tạ Tri Ý mặt không cảm xúc: …Cút.
Nữ chính sảng văn, không vướng vào tình cảm vì đàn ông chỉ làm chậm tốc độ vung kiếm của tôi thôi.
"Sao không nói gì, hử?" Thượng Quan Sâm nhíu mày nhìn Tạ Tri Ý.
Trước đây anh ta chưa bao giờ chủ động tới gặp cô, huống chi là tình huống chỉ có hai người như thế này, anh ta sợ Tạ Tri Ý sẽ hiểu nhầm.
Thượng Quan Sâm rất nhanh kết luận: "Em xấu hổ à."
"…" Tạ Tri Ý thật sự không muốn đôi co với hắn ta, bèn hỏi hệ thống: "Còn bao nhiêu điểm hóa ác nữa là đủ rút được thẻ kỹ năng?"
Hệ thống: [Ký chủ còn thiếu 335 điểm.]
Tạ Tri Ý: Được rồi.
Không cần biết thẻ kỹ năng đó là gì.
Cô phải nhanh chóng dạy nam chính cách làm người tử tế.
…
Ở đầu hành lang bên kia, một bóng dáng lặng lẽ quay người rời đi.
Trì Lâm bước xuống cầu thang, lên chiếc Harley (*) của mình, gầm rú một tiếng rồi phóng đi.
Hóa ra đập cho Chu Vũ Kiệt một trận là vì Thượng Quan Sâm.
Anh còn định đến xem Tạ Tri Ý có sao không.
Đúng là, dư hơi làm chuyện không đâu!
…
Bỏ qua Thượng Quan Sâm, Tạ Tri Ý vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Cô bước ra khỏi trường, lên xe và bảo tài xế dừng ở siêu thị lớn.
Vào mua nguyên liệu xong, cô nghĩ: Cũng lâu rồi mình chưa vào bếp. Trong thế giới trước, mình còn nấu ăn cho lãnh đạo quốc gia cơ mà. Để "mua chuộc" Trì Lâm thì chắc cũng không khó nhỉ?
Nhà họ Trì và nhà họ Tạ đều nằm trong khu biệt thự. Đến lúc đó, làm xong rồi, cô sẽ nghĩ cách mang qua cho anh.
Trì Lâm cưỡi mô-tô vòng vèo ngoài phố một hồi, về đến nhà thì vừa đúng lúc thấy Tạ Tri Ý xách mấy túi lớn bước vào cửa.
Anh gỡ nón bảo hiểm xuống, bực đến muốn đấm vào không khí.
Lại làm đồ ăn cho người ta! Đúng là đồ hèn nhát, không có chút tự trọng nào!
Nếu anh còn quan tâm đến cô, anh đúng là chó!
Vừa vào nhà, Tạ Tri Ý đụng ngay mẹ mình.
"Ai da, Tri Ý lại muốn nấu ăn à…" Mẹ Tạ cười gượng gạo.
Lần trước Tri Ý nấu ăn, đừng nói đến mùi vị chỉ tầm trung, quan trọng là khiến Vi Lan phải nhập viện, bà xót ruột muốn chết.
Cô con gái này tuy là ruột thịt nhưng lớn lên bên cạnh người ngoài, lại trong môi trường thiếu thốn, chẳng biết có gì mờ ám trong lòng không. Mà sắp tới Vi Lan còn có cuộc thi piano nữa, lần trước suýt lỡ bài diễn văn khai giảng rồi, lần này không thể để Vi Lan bị ảnh hưởng nữa!
"Mua xong đồ rồi thì cứ để đó, dì giúp việc sẽ lo..." Mẹ Tạ cố gắng ngăn cản.
Tạ Tri Ý đi thẳng vào bếp, đóng cửa cái rầm, mọi người bị chặn ngoài cửa.
"Không cần." Một mình cô làm là đủ.
Không rõ Trì Lâm thích món gì nên cô chọn những món trung tính dễ ăn nhất. Cũng không thể quá cầu kỳ để tránh bị nghi ngờ, cô quyết định nấu vài món ăn gia đình cơ bản.
Nước dùng xương sườn đã ninh nhừ, sóng sánh trong nồi, sẵn sàng cho món canh cải thảo ngọt thanh. Ức gà được thái mỏng, dùng dao băm nhẹ để thịt mềm, sau đó trộn với lòng trắng trứng để làm món gà phi lê hấp mềm tan. Thịt ba chỉ được sơ chế qua rượu gừng để khử mùi rồi chiên vàng đều. Tiếp đến, thịt ba chỉ được đun nhỏ lửa với nước đường, tạo nên lớp màu cánh gián bắt mắt. Cuối cùng, thịt được kho nhừ trong nồi đất, trở thành món thịt Đông Pha đậm đà hương vị, mềm tan ngay đầu lưỡi.
Mấy món này được cô xử lý cùng lúc, không hề rối loạn. Thoạt nhìn là những món quen thuộc, nhưng bên trong chứa đựng sự khéo léo và kinh nghiệm đầy tinh tế.
Chẳng mấy chốc, Tạ Vi Lan cũng về tới nhà, mẹ Tạ lập tức ra đón: "Vi Lan, chị con đang nấu ăn đấy, con chờ chút..."
Vi Lan dựa vào mẹ nũng nịu: "Mẹ ơi, con biết rồi, con không ăn đồ chị nấu đâu. Ai bảo chị thù ghét con cơ chứ..."
Mẹ Tạ nghe xong càng thêm thương xót.
"Lần này cả nhà mình đều không ăn là được, rồi nó sẽ bỏ cuộc thôi!"
Hai mẹ con thủ thỉ vài câu chuyện riêng tư, bỗng dưng cảm thấy có gì đó không đúng.
Mùi hương.
Lúc đầu là thoang thoảng, sau đó mùi thơm càng lúc càng đậm, lan khắp biệt thự.
Ba Tạ từ phòng làm việc đi ra, vô thức nuốt nước miếng: "Dì giúp việc làm món gì mà thơm thế?"
Mẹ Tạ đứng sững: "Không phải dì giúp việc đâu..."
Một lát sau, cánh cửa bếp mở ra, luồng mùi thức ăn thơm nức bốc lên, làm ai cũng phải cồn cào.
Ba Tạ đứng ngay cửa, hồ hởi hỏi: "Mình ăn được chưa?"
Mẹ Tạ hơi ngại: "Dù gì cũng là tấm lòng của Tri Ý, mọi người cứ thử đi."
"Không phải mọi người không thích đồ tôi nấu sao?" Tạ Tri Ý nhìn họ đầy thắc mắc, rồi cầm túi hộp giữ nhiệt, quay người rời khỏi nhà họ Tạ.
Ba người còn lại: "..."
Cửa mở, gió lạnh ùa vào mang theo mùi thức ăn tan mất.
Người nhà họ Tạ bỗng nhiên thấy... tiếc lạ thường.
Điện thoại lóe sáng trong tay Tạ Tri Ý khi cô vừa bước ra khỏi nhà, mở ngay khung chat chưa có một chữ với Trì Lâm.
Tạ Tri Ý: [À này, anh có thích ăn cơm không?]
Gửi đi xong, cô nhận ra mình vừa hỏi câu gì mà ngố tàu thế này!
Ai mà không thích ăn cơm cơ chứ? Nhưng mà cô thật sự không biết bắt chuyện với đàn ông sao cho hợp lý!
May sao, Trì Lâm vẫn chưa trả lời, Tạ Tri Ý vội ấn thu hồi tin nhắn.
Ngay lập tức, phía anh bật lên dòng chữ: [Tôi thấy rồi.]
Mang theo chút bực dọc khó hiểu.
Tạ Tri Ý bối rối, sờ sờ mũi. Thái tử lướt web đến phát cáu luôn rồi sao?
Không còn đường lùi, cô nhắn luôn: [À ý tôi là, tôi có làm mấy món ăn, anh có muốn thử không?]
Nếu bị từ chối thì cũng chẳng sao, cô sẽ tự đi kiếm chỗ nào đó tự thưởng!
Bên kia màn hình, Trì Lâm nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, đứng hình vài giây.
Em ấy hỏi mình có muốn ăn không?
Mấy món đó là làm cho mình sao?!
Trời đất, chuyện gì đây?!
Anh lập tức quên sạch cơn giận, lòng phơi phới như chim đại bàng sắp cất cánh.
Nhưng anh vẫn cố gắng giữ vẻ mặt "cool ngầu", môi mím lại cho ra vẻ nghiêm túc.
[Được.] Anh trả lời, cố gắng "kiềm chế".
Tạ Tri Ý nhận tin nhắn, mắt sáng như sao – Thành công rồi!
Một bước lớn trong hành trình đầy gian nan!
Quả thận của cô được cứu rồi!
Trì Lâm: [Cô ở đâu, tôi qua đón.]
Trì Lâm: [Ý tôi là, đồ ăn ở đâu.]
Tạ Tri Ý vui vẻ gõ: [Tôi mang đến trước cửa nhà anh nha!]
Trì Lâm phấn khích, bật dậy thay đồ ngay tức khắc, thì điện thoại lại "ting" một cái.
Cả người anh tràn đầy hứng khởi, vồ lấy điện thoại đọc…
Tạ Tri Ý: [À, nhớ rủ cả Trì Hướng Dương nữa nhé!]
Đông vui thì mới xôm!
Trì Lâm: "…"
Đại bàng lượn một vòng rồi rơi luôn xuống đất.
-
Tác giả có điều muốn nói:
Trì Lâm: Trì Hướng Dương, đời cậu tiêu rồi.
Trì Hướng Dương: Hở?