(*) Trầm cảm (网抑云) là thuật ngữ mạng Trung Quốc, chỉ cảm xúc tiêu cực và nỗi buồn mà người dùng chia sẻ khi nghe nhạc buồn trên nền tảng NetEase Cloud Music. Dùng để thể hiện sự ức chế trong cuộc sống hoặc cảm xúc đồng cảm giữa những người trải qua khó khăn.
Sau khi Trì Hướng Dương thi đậu Kimberleyton cậu đã chuyển đến sống cùng anh trai.
Căn nhà lớn này chỉ có Trì Lâm và người hầu khá quạnh quẽ. Ông cụ nhà họ Trì cũng muốn anh ở bên em trai nhiều hơn. Dù tính tình của Trì Lâm rất xấu, nhưng thực tế anh lại đối xử rất tốt với người thân, khiến Trì Hướng Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với ở nhà mình.
Hơn nữa Trì Lâm là người có kiến thức phong phú, nắm bắt công việc của công ty rất nhanh. Trì Hướng Dương ở cạnh anh có thể học hỏi được nhiều điều, cậu luôn sẵn lòng giúp đỡ Trì Lâm, kể cả những việc nhỏ nhặt nhất.
Hôm nay cậu vừa ra khỏi phòng đã thấy Trì Lâm đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.
Trì Hướng Dương gãi gãi đầu: "Có, có chuyện gì vậy ạ?"
Trì Lâm nói: "Ba gọi em về nhà ăn cơm."
Trì Hướng Dương ngơ ngác: "Ba em đi công tác rồi mà?"
"..." Trì Lâm mặt không biến sắc: "Nói nhầm, mẹ em mới đúng."
Trì Hướng Dương: "Mẹ có biết nấu cơm đâu?"
Trì Lâm lôi cổ cậu ra cửa sau: "Tóm lại là em về thăm nhà đi, nhanh cút đi."
Sau khi đẩy cậu ra ngoài, Trì Lâm quay về phòng chỉnh sửa kiểu tóc.
Trì Hướng Dương tủi thân ngồi xổm ở cửa sau, đột nhiên nhớ tới đôi AJ cool ngầu của mình đang ở trong tủ giày ở cửa chính. Cậu lén mở cửa chạy về, mang giày vào rồi đi ra từ cửa chính.
Khi Tạ Tri Ý cầm hộp cơm đi qua, đúng lúc thấy Trì Hướng Dương đang bước đến với hai đám cỏ xanh trên chân. Hệ thống đã tự động kết nối, giá trị hóa ác bắt đầu tăng lên một cách ổn định.
Tạ Tri Ý vẫy tay với cậu: "Ra đón tôi à? Không cần đâu."
Trì Hướng Dương vừa định trả lời, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm: "Không phải... chị Ý, chị đang nói gì vậy?"
Tạ Tri Ý: "Đồ ăn tôi nấu, cho hai người ăn."
Trì Hướng Dương lập tức nói: "Thật sao, vậy em ăn xong rồi về nhà!!" Đồ chị đẹp nấu nhất định phải ăn!
Vài phút sau, chuông cửa biệt thự vang lên.
Trì Lâm lạnh lùng mở cửa: "Đi nhanh thế làm gì, cũng không…"
Ngoài cửa, Trì Hướng Dương nở nụ cười rạng rỡ: "Anh ơi! Chị Ý mang đồ ăn tới cho chúng ta!"
Trì Lâm: "..."
Khoảng cách này, Tạ Tri Ý nở nụ cười thỏa mãn.
[Kết nối Bluetooth với tốc độ dòng chảy hiện tại: +10/h (thay đổi theo thời gian thực)]
[Kết nối Bluetooth với tốc độ dòng chảy hiện tại: +50/h (thay đổi theo thời gian thực)]
Sảng khoái quá đi!
Tạ Tri Ý nhìn Trì Lâm: "Cầm giúp tôi, đồ ăn vừa nấu xong, ăn đi kẻo nguội."
Trì Lâm lập tức nhíu mày: "Em không ăn?"
Tạ Tri Ý hơi ngạc: "Anh muốn ăn cùng tôi sao?"
Cô hỏi vậy cũng dễ hiểu thôi, ai bảo hai người họ cứ như nước với lửa. Mỗi lần gặp nhau là một lần Trì Lâm lại cau mày. Cô chỉ không muốn làm hỏng bữa ăn của anh ấy thôi.
Trì Lâm lập tức tỏ ra lúng túng, quay đầu lại, nghiến răng nói: "Tất nhiên là không..."
Trì Hướng Dương vui vẻ chen vào: "Muốn muốn muốn! Sao lại không muốn! Chị Ý, em lấy dép cho chị…"
Trì Lâm thở phào nhẹ nhõm. Thằng nhóc Trì Hướng Dương ngốc này cũng có lúc ra gì đấy.
Anh quay người đi về phía nhà ăn trước: "Mọi người vào đi."
Trì Lâm vừa đi, tín hiệu lập tức yếu đi, Tạ Tri Ý vội vàng thay dép và theo sau.
Nhà họ Trì có kiến trúc khác biệt so với biệt thự nhà họ Tạ, nó rộng lớn hơn, trang trí xa hoa hơn, nhưng đáng tiếc là không gian rộng lớn như vậy mà lại ít người ở, đến nỗi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, sợ hãi.
Tạ Tri Ý liếc qua chiếc bàn đá cẩm thạch dưới khung tranh, trên đó bày la liệt mấy lọ thuốc. Ai trong hai người họ uống thuốc? Tâm tư cô xoay chuyển nhưng không muốn để ý đến chuyện riêng tư của người khác nữa.
Đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, Trì Lâm vừa kéo ghế ngồi xuống vừa hỏi một cách thờ ơ: "Sao tự nhiên lại nấu ăn cho tôi - à, cho bọn tôi thế?"
Tạ Tri Ý không ngờ tới câu hỏi này, suy nghĩ hai giây rồi đáp một cách khô khan: "Ồ, dù sao anh cũng là quý nhân của tôi mà."
Trì Lâm: "..." Quý nhân là cái quái gì thế? Quý nhân đã quý ba năm rồi mà bây giờ mới làm vậy à??
Anh khoanh tay, làm màu ra vẻ Thái tử nhà họ Trì: "Dù sao… cũng xem như em có tâm. Ăn ngon hay không cũng không sao cả, không cần áp lực."
Bên này, Trì Hướng Dương đã không kìm được mà mở nắp hộp đựng thức ăn ra.
Mùi thơm ngào ngạt tràn ngập khắp phòng.
Trình độ nấu ăn có vẻ ổn đấy chứ? Trì Lâm nghĩ thầm.
Anh dùng đũa gắp một miếng, nhai kỹ rồi nuốt xuống.
... Cái quái gì thế này?
Trong khi đó, Trì Hướng Dương đã ăn ngấu nghiến như gió cuốn, miệng lẩm bẩm không rõ: "Đệt! Đệt! Đệt! Quá ngon! Nấu ăn ngon như đầu bếp chuyên nghiệp luôn!"
"..." Trì Lâm lập tức ăn nhanh hơn.
Tạ Tri Ý thấy chỉ số hóa ác tăng lên gấp đôi, nghĩ thầm xem ra nghề cũ của mình vẫn còn hữu dụng.
Trì Lâm một bên yên lặng cướp thức ăn, một bên nghĩ: Trước kia cái tên chuyên giả vờ Thượng Quan Sâm kia toàn ăn những món ngon như thế này hả? Thật tức chết mà.
Hệ thống: [Tốc độ dòng chảy hiện tại: +200/h.]
Tạ Tri Ý không hiểu cho lắm: Hửm, sao tự nhiên lại tăng nhanh thế?
Chỉ trong vòng hai mươi phút, bữa ăn đã kết thúc.
Trì Hướng Dương ăn xong vẫn còn thấy thòm thèm, thậm chí muốn l**m cả cái đĩa. Mấy món ăn đơn giản thế này mà sao qua tay của Tạ Tri Ý nấu lại ngon đến thế? Chẳng lẽ đây là sức mạnh của người đẹp?
Lúc này Tạ Tri Ý cũng cảm thấy rất hài lòng: Bữa ăn này đã giúp cô tăng thêm hơn 200 giá trị hóa ác.
Ai da, quả không hổ là đồ ăn mình nấu! Cô thầm nghĩ.
Vừa thu dọn hộp cơm, cô vừa liếc nhìn Trì Lâm thấy anh có vẻ hơi bồn chồn.
Tạ Tri Ý quyết định không làm phiền anh chàng nữa, dù sao hôm nay cô cũng đã đạt được mục tiêu của mình rồi. Cô thu dọn xong, đứng dậy rồi nói: "À, đúng rồi."
Trì Lâm ngẩng đầu: "Sao vậy?"
"Cái đó, tôi muốn hỏi anh là hàng tuần anh học những môn gì?" Tạ Tri Ý hỏi.
Trì Lâm nghĩ: Có ý gì? Hỏi lớp học của tôi để làm gì nhỉ?
Tạ Tri Ý đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, cô nói một cách nghiêm túc: "Tôi nhận thấy anh là một người rất xuất sắc, tôi muốn học hỏi theo anh."
Trì Lâm: ??
Ngày hôm đó, lúc Tạ Tri Ý rời khỏi nhà họ Trì, không chỉ có được thông tin về các lớp học mà còn kiếm thêm được vài chục điểm giá trị hóa ác nữa, cô ra về trong tâm trạng vô cùng hài lòng.
Đêm đó.
Trì Lâm thức trắng đêm, đăng nhập vào hệ thống đăng ký môn học của trường và thêm thật nhiều môn vào thời khóa biểu của mình.
*
Ngày hôm sau, giờ học.
Khi đi đến lớp, Tiết Tri Ý đã nhìn thấy Trì Lâm ở đó và cảm thấy rất vui.
Cảm giác quan hệ giữa mình và ngài phản diện này đã có bước nhảy vọt về chất, thật đáng mừng!
Nếu cố gắng hơn nữa, biết đâu họ có thể trở thành bạn bè!
Tâm trạng tốt khiến một người vốn đã xinh đẹp càng thêm rạng rỡ, Chu Vũ Kiệt ở phía sau nhìn Tạ Tri Ý, ánh mắt mang vẻ u uất.
"Vũ Kiệt!" Giọng nói ngọt ngào của Tạ Vi Lan vang lên, xua tan đi sự khó chịu trong lòng Chu Vũ Kiệt.
Tạ Vi Lan là một bông sen trắng chính hiệu, tất nhiên sẽ không thừa nhận mình đã thấy cảnh Chu Vũ Kiệt bị đánh. Ả và Thượng Quan Sâm cùng đi đến trước mặt Chu Vũ Kiệt, tỏ vẻ quan tâm: "Mình nghe nói cậu bị thương? Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"
Chu Vũ Kiệt nhất thời nghĩ: Quả nhiên vẫn là Vi Lan tốt nhất, đây mới là nữ thần của hắn, Tạ Tri Ý là cái thá gì? Còn dám đối xử với gã ta như vậy.
"Tớ không sao, đừng lo lắng."
Tạ Vi Lan gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi… tớ vừa mới thấy chị gái, gần đây chị đều không để ý tới tớ, tớ đi nói chuyện với chị ấy một chút!"
Hai người đàn ông có mặt ở đó nghe xong đều cảm thấy Tạ Vi Lan thật sự quá thiện lương.
Sau khi Tạ Vi Lan đi, Chu Vũ Kiệt chua chát hỏi Thượng Quan Sâm: "Sao hai người lại đi cùng nhau?"
Thượng Quan Sâm: "Cuộc thi piano sắp bắt đầu rồi, Vi Lan mời tớ ngày mai làm hoạt động tuyên truyền."
Ở Kimberlyton, tài năng đặc biệt được đánh giá cao. Tạ Vi Lan là nữ thần của trường, là người phát ngôn của phương diện này, nếu ả mời nam thần Thượng Quan Sâm cùng quảng bá, mọi người sẽ thấy rất hợp lý.
Chu Vũ Kiệt không chiếm được Tạ Vi Lan lại bị Tạ Tri Ý đánh một trận, nỗi oán hận trong lòng tăng cao.
"Tạ Tri Ý không làm người, tớ phải dạy cho cô ta một bài học..." Chu Vũ Kiệt nhìn về phía Thượng Quan Sâm: "Cậu sẽ không để phản đối chứ?"
Thượng Quan Sâm khẽ nhíu mày, sau đó nhếch môi cười lạnh: "Tất nhiên."
Tạ Tri Ý như thế nào, thì với anh ta có liên quan gì?
Chu Vũ Kiệt cũng hung hăng nở nụ cười: "Vậy tớ sẽ làm."
Bước vào phòng học, Thượng Quan Sâm vô thức tìm kiếm bóng dáng của Tạ Tri Ý.
Rồi anh ta nhìn thấy cô đang ngồi gần Trì Lâm, còn đưa cho anh một túi giấy.
Thượng Quan Sâm híp mắt lại.
Anh ta quá quen thuộc với cái túi đó, bởi vì trước đây Tạ Tri Ý cũng hường làm vậy với anh ta.
Không hiểu sao, trong lòng anh ta dấy lên một cảm giác đau nhói.
Tạ Tri Ý nhận được thông báo từ hệ thống: [Phát hiện cảm xúc của nam chính có biến động, giá trị hóa ác +30.]
Quả nhiên Thượng Quan Sâm rất dễ bị k*ch th*ch! Tạ Tri Ý đưa đồ ăn cho Trì Lâm xong, càng thêm quyết tâm lợi dụng anh ta để kiếm thêm điểm.
Chu Vũ Kiệt đứng ở phía sau cũng nhìn thấy cảnh này, trong lòng tức giận như lửa đốt: "Ồ, Chậc, đổi người nịnh nọt rồi sao? Anh Sâm, tớ thấy cô ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của cậu thôi!"
Thượng Quan Sâm cười nhạt: "Hừ, đàn bà…"
Trong suốt buổi học, Tạ Tri Ý vừa "hút" điểm hóa ác từ Trì Lâm, vừa liên tục nhận được những điểm thưởng từ Thượng Quan Sâm, Chu Vũ Kiệt và cả Tạ Vi Lan.
Sau giờ học, Tạ Tri Ý hài lòng khi nghe thấy thông báo từ hệ thống:
[Ting! Giá trị hóa ác đã đạt mức tiêu chuẩn, nhận được kỹ năng mới - [Thẻ trầm cảm], thẻ này thuộc sở hữu cá nhân vĩnh viễn. Khi sử dụng kỹ năng này, đối tượng sẽ rơi vào trạng thái u uất, khóc suốt đêm, liên tục cung cấp giá trị hóa ác.]
[Nhắc nhở hữu nghị, ký chủ có quyền tự giữ hoặc chuyển nhượng kỹ năng. Nếu tự giữ có thể sử dụng vô thời hạn, nếu chuyển nhượng có thể tự do quyết định thời gian sử dụng của đối tượng.]
Tạ Tri Ý mỉm cười đầy tự mãn: "Dĩ nhiên là sẽ chuyển nhượng rồi."
Một món hời như vậy, đương nhiên phải dành cho nam chính!
Hệ thống: [Tít — Kỹ năng của nam chính Thượng Quan Sâm đã được kích hoạt √.]
*
Tối hôm đó.
Dưới sự hầu hạ của tận tình của người hầu, Thượng Quan Sâm đã chọn trang phục và đồng hồ cho buổi quảng bá ngày mai.
Là một nam thần, ngoại hình của anh ta luôn được mọi người chú ý và bàn tán.
Nhưng không hiểu sao, hình ảnh Tạ Tri Ý đưa đồ ăn cho Trì Lâm cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta, không sao xóa nhòa được.
Tạ Vi Lan gửi tin nhắn WeChat: [Anh Sâm ơi, tối nay em rất nhớ anh.]
Lần đầu tiên, Thượng Quan Sâm nhìn thấy tin nhắn nhưng không muốn trả lời.
Một cảm giác buồn bã và chán nản kỳ lạ dâng lên trong lòng, khi bản nhạc từ chiếc loa vang lên cảm xúc đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh nằm dựa vào gối, trong đầu thoáng hiện ra một suy nghĩ: "Sinh ra làm người, thật sự xin lỗi."
Thượng Quan Sâm bật khóc.
Có những cái tên khắc sâu trong tâm trí, có những chuyện không thể quên, thành phố này thật yên tĩnh, đến mức khiến người ta sợ hãi.
Chẳng ai sẽ mãi yêu anh ta, Tạ Tri Ý cũng đã khác rồi.
Thế giới này rộng lớn mà sao lại trống rỗng đến vậy.
Giờ phút này anh có khiến người ta xót thương? Đánh đổi cả mạng sống để có được.
*
Sáng hôm sau, Tạ Tri Ý nhận được thông báo từ hệ thống.
Thượng Quan Sâm đã giúp cô kiếm được 500 điểm giá trị hóa ác trong một đêm!
Đây là trầm cảm tới trình độ nào vậy? Tạ Tri Ý vui vẻ nghĩ.
Buổi quảng bá cho cuộc thi piano được tổ chức tại quảng trường trung tâm của trường. Toàn bộ nữ sinh đều biết Thượng Quan Sâm sẽ đến, nên tụ tập đông đúc để mong nhìn thấy dung nhan của nam thần trường học.
Chẳng mấy chốc, Thượng Quan Sâm xuất hiện.
Người phụ trách tuyên truyền thẹn thùng đi tìm Thượng Quan Sâm: "Đàn anh, đàn anh…?!"
Thượng Quan Sâm với đôi mắt sưng húp như hai quả đào, vẫn mỉm cười ung dung: "Có chuyện gì à?"
Nữ sinh: "..." Đây là ai vậy?