Ngày hôm đó, tại buổi quảng bá cho cuộc thi piano Kimberleyton, không khí không quá sôi nổi. Nhiều người đến vì danh tiếng của Thượng Quan Sâm, nhưng lại giữ im lặng trong đám đông. Không ít nữ sinh thì thầm với nhau:
“Đàn anh Thượng Quan sao thế này...”
“Chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy cả.”
“Có phải là do áp lực quá lớn không...?”
Tạ Tri Ý cũng đứng trong đám đông. Cô đến để kiểm tra thành quả, tiện thể lấy thêm thông tin về cuộc thi. Nhìn Thượng Quan Sâm đứng ở trung tâm quảng trường với nụ cười ngày càng gượng gạo, cô cười thầm.
Trong nguyên tác, dường như Thượng Quan Sâm chỉ rơi nước mắt sau khi cô chết, lời thoại vẫn là kiểu “Cả đời này, tôi chỉ vì một mình em”. Vì tác giả là "mẹ ruột" của nam chính nên hầu như Thượng Quan Sâm không bao giờ cảm thấy buồn bã, trong lòng anh ta chỉ có sự tự tin tràn trề.
Cho nên, kỹ năng “trầm cảm” thật sự rất phù hợp với Thượng Quan Sâm. Tạ Tri Ý quyết định để cho anh ta sử dụng lâu dài và sẽ chủ động dạy anh ta cách trở nên yếu đuối hơn!
Lúc này, Thượng Quan Sâm “yếu đuối” đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh trên trán. Lần đầu tiên trong đời anh ấy nhận được những ánh nhìn không phải là ngưỡng mộ mà là do dự và nghi ngờ.
Hơn nữa, anh ta nhìn thấy Tạ Tri Ý trong đám đông và trong lòng chợt cảm thấy đau nhói.
Không được. Anh ta không thể để một người phụ nữ như Tạ Tri Ý ảnh hưởng đến mình!
Tạ Vi Lan đứng bên cạnh Thượng Quan Sâm, trong lòng lo lắng. Kể từ tối qua khi Thượng Quan Sâm bỏ qua tin nhắn đầy ẩn ý ả đã cảm thấy bất an.
Ban tổ chức giới thiệu Tạ Vi Lan và Thượng Quan Sâm là đại diện để quảng bá cho giải thưởng của cuộc thi piano. Dù sao Kimberleyton cũng là trường quý tộc, có nguồn tài chính dồi dào, vì vậy giải thưởng cho người chiến thắng cũng rất hậu hĩnh. Và người chiến thắng cuộc thi piano sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đồng thời sẽ trở thành người phát ngôn cho nhiều hoạt động của trường.
Thượng Quan Sâm giải thích từng điều lệ theo yêu cầu của ban tổ chức.
Đám đông vẫn thì thầm:
“Không hiểu sao hôm nay mình không cảm nhận được khí chất quyến rũ trên người đàn anh Thượng Quan.”
“…Tớ cũng vậy.”
“Nhìn kìa, nhìn kìa, đó không phải là Trì Lâm sao!”
“Aaaaaa – đột nhiên tớ hối hận vì đã bỏ phiếu cho đàn anh Thượng Quan làm gương mặt đại diện của trường rồi!!”
Trì Lâm và Trì Hướng Dương cùng nhau đi ngang qua quảng trường, thấy được đám người đang tụ tập.
Trì Hướng Dương rất thích náo nhiệt, cậu vươn cổ nhìn về phía xa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đẹp nhất trong đám đông – "Này, kia không phải là chị Ý sao!"
Trì Lâm lập tức chuyển ánh mắt sang.
Trì Hướng Dương gãi đầu: “Hình như chị ấy đang cười với Thượng Quan Sâm?”
Trì Lâm nhíu mày.
Anh nhìn theo ánh mắt Tạ Tri Ý, thấy Thượng Quan Sâm hôm nay trông thật thảm hại, cứ như một con ếch buồn bã.
Trì Lâm tức đến nỗi không biết nên đánh ai. Thế mà cô vẫn còn thích anh ta à?? Nấu cơm cho anh ta, tặng bánh quy cho anh ta, trong lòng vẫn chỉ có Thượng Quan Sâm sao?
Trì Lâm quay mặt đi. Đột nhiên anh nhận ra mình không cần phải làm vậy. Dù anh đưa Tạ Tri Ý về thế giới này, trong lòng cảm thấy phải có trách nhiệm với cô, nhưng cũng không nên vì cô mà sinh ra nhiều cảm xúc rác rưởi như vậy.
Trong mắt anh Thượng Quan Sâm chẳng là gì cả.
“Đi thôi.” Trì Lâm lạnh mặt nói.
“Ồ…” Trì Hướng Dương theo sau: “Anh không học tiết còn lại à?”
Trì Lâm không : “Không đi.”
Khi hai người rời đi, hoạt động quảng bá cũng đã gần kết thúc. Ngay lúc đó, họ tình cờ gặp Thượng Quan Sâm ở trước cổng trường Kimberleyton.
Trì Lâm hơi nheo mắt lại. Không biết vì sao Thượng Quan Sâm cũng ngẩng đầu kiêu ngạo đáp trả. Đáng tiếc là đôi mắt anh ta quá sưng, khiến khí thế hoàn toàn bị Trì Lâm lấn át.
Hai gia đình vốn là đối thủ cạnh tranh thương mại mạnh nhất, người kế thừa lại cùng tuổi, mặc dù không nói ra nhưng trong trường luôn chia thành hai phe đối đầu nhau.
Thượng Quan Sâm cười trước, giả vờ bình tĩnh: “Nghe nói gần đây Tạ Tri Ý cũng làm đồ ăn cho cậu rồi?”
Từ "cũng" này thật sự rất châm chọc, hàm ý rằng anh ta đã sớm được hưởng thụ điều này và đã không còn thấy hứng thú nữa. Tạ Tri Ý chỉ là thỉnh thoảng nấu cho Trì Lâm ăn mà thôi.
Trong lòng Trì Lâm dâng lên hàng ngàn câu chửi thề nhưng mặt ngoài vẫn không hề biểu hiện gì, cười nhạt: “Cậu nghe được tin tức cũng khá nhanh đấy, hỏi thăm không ít lần nhỉ?”
Sắc mặt Thượng Quan Sâm tối sầm lại, sau đó cũng cười thoải mái: “Đồ ăn Tạ Tri Ý nấu mùi vị cũng bình thường, chỉ là có tấm lòng thôi.”
Trì Lâm nhướng mày, đột nhiên nhận ra đồ ăn mà Thượng Quan Sâm từng nhận có lẽ chẳng ngon lành gì.
Anh lập tức quên mất lời nói của mình cách đây mười phút rằng "không cần thiết". Cánh chim đại bàng trong lòng lại vỗ cánh.
Trì Lâm cố tình giả vờ bối rối nhìn Trì Hướng Dương, chỉ vào Thượng Quan Sâm hỏi: “Thằng này thật sự đã ăn đồ do Tạ Tri Ý nấu sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, lạ thật! Đồ ăn của chị Ý làm ngon hơn đầu bếp nhà em.” Trì Hướng Dương rất hợp tác, che miệng lại nhỏ giọng nói: “Ôi trời, chẳng lẽ chị ấy chưa bao giờ nấu những món ngon cho Thượng Quan Sâm?”
Thượng Quan Sâm: “…”
Trì Lâm thản nhiên bổ thêm một đao: “Tội nghiệp thật.”
Thượng Quan Sâm: “…”
Cùng lúc đó, Tạ Tri Ý nhận được thông báo của hệ thống.
[Kiểm tra được dao động cảm xúc của nam chính, giá trị hóa ác +70.]
Tạ Tri Ý kinh ngạc: Sao vậy? Ban ngày mà lại đắm chìm trong u sầu rồi à?
Nam chính thật đáng thương.
*
Đêm xuống.
Thượng Quan Sâm bảo người hầu mang túi đá đến, tiếp tục chườm mắt.
Nhưng khi màn đêm bao phủ và âm nhạc vang lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi...
Không ai có thể mãi mãi không thay đổi. Dù đêm qua đau khổ đến thế nào, khi tỉnh dậy thế giới vẫn ồn ào như thường.
Cuộc sống thật tốt, lần sau sẽ không đến nữa.
Sáng hôm sau thức dậy, Tạ Tri Ý phát hiện nam chính đã tăng thêm cho cô 670 điểm hóa ác, cô sững sờ.
“Cứ thế này thì Thượng Quan Sâm sẽ không bị mù chứ?” Tạ Tri Ý hỏi hệ thống.
Dù không quan tâm nam chính có mù hay không, nhưng nếu nam chính không nhìn thấy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ta, từ đó ảnh hưởng đến nhiệm vụ thu thập giá trị hóa ác của cô.
Hệ thống trả lời: [Ký chủ yên tâm, theo thiết lập của truyện, nam chính sẽ không sao. Hơn nữa, ảnh hưởng của thẻ kỹ năng lên nam chính cũng sẽ giảm dần nhờ kháng thể tăng lên.]
Tạ Tri Ý: “Được rồi.”
Vậy thì cứ khóc tiếp đi, dù sao cũng không chết được √.
[Để hoàn thành mục tiêu giai đoạn tiếp theo cần 888 điểm hóa ác, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]
Tạ Tri Ý nghĩ thầm, để nam chính khóc thêm hai đêm nữa là đủ rồi, cô còn chẳng cần phải tốn công quấy rối Trì Lâm!
Thời gian rảnh ra có thể chuẩn bị cho cuộc thi piano.
*
Hai ngày sau.
Trong phòng VIP của buổi tiệc nhỏ, mọi người nhìn về phía Thượng Quan Sâm đang mang theo bầu không khí u ám, không ai dám hỏi nhiều.
Đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt mệt mỏi của anh ta rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy từ cách xa tám trăm mét.
Tạ Vi Lan không biết phải làm sao, cảm xúc của Thượng Quan Sâm không liên quan đến ả, đành nhờ Triệu Tân Nguyệt nghĩ ra một chủ đề vui vẻ hơn.
Triệu Tân Nguyệt đảo mắt, nhớ ra một chuyện: “Mọi người có biết không, nghe nói Tạ Tri Ý cũng đăng ký tham gia cuộc thi piano đấy ha ha ha.”
Khi nhắc đến Tạ Tri Ý, bầu không khí trong phòng như sống lại.
Chu Vũ Kiệt là người đầu tiên cười nhạo: “Cô ta á? Đăng ký thi làm gì? Chỉ để tham gia cho vui thôi à?”
Mấy ngày gần đây, không biết tại sao Tạ Tri Ý lại trở nên thân thiết hơn với Thái tử nhà họ Trì, khiến gã ta không có cơ hội ra tay.
Nhưng gã ta nhất định sẽ dạy cho con nhỏ không biết trời cao đất dày kia một bài học!
Tạ Vi Lan cũng giật mình, hỏi: “Thật sao? Chị ấy mà, chơi đàn piano...”
Ả cố ý dừng lại, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ.
“Đúng nha, đồ nhà quê lớn lên ở nông thôn biết gì về đàn piano chứ?”
“Đừng nói đến piano, chắc chắn là các nhạc cụ khác cũng không biết chơi đâu.”
“Đừng nói vậy, biết đâu cô ta biết thổi kèn đấy!”
“Hahahaha.”
Tạ Vi Lam giả bộ bất đắc dĩ, che giấu ánh mắt đầy ý cười.
Trước khi Tạ Tri Ý trở về nhà họ Tạ, ả đã tìm hiểu rõ ràng tất cả tin tức về người chị song sinh này, đàn piano là một loại nhạc cụ mà cô hoàn toàn không thể tiếp xúc được.
Không hiểu Tạ Tri Ý nghĩ gì mà lại tham gia cuộc thi, đúng là tự rước lấy nhục... vậy thì đừng trách ả không nương tay.
Triệu Tân Nguyệt rất tin tưởng vào Tạ Vi Lan: “Sắp đến lúc nộp bài thi rồi, Lan đã chọn bài hát nào chưa?”
Tạ Vi Lan lắc đầu: “Vì chị tham gia thì để tớ định về nhà hỏi ý kiến chị ấy.”
“Cậu thật tốt bụng!”
Tạ Vi Lan mỉm cười nhìn về phía Thượng Quan Sâm, phát hiện đối phương đang thất thần.
Có vẻ như từ lúc nhắc đến cái tên Tạ Tri Ý, tâm trí anh ta đã lạc đi đâu mất.
Tạ Vi Lan nắm chặt tay lại, trong mắt lóe lên tia ghen ghét.
*
Phòng luyện đàn của trường học.
Tạ Tri Ý vừa đánh nốt phím cuối cùng, âm thanh piano vui tươi như dòng nước vẫn còn vang vọng trong căn phòng.
Một lúc sau, chú chim đậu trên cành ngoài cửa sổ mới vỗ cánh bay đi.
Hệ thống: [Ký chủ, quả nhiên không hổ danh là cô.]
Tạ Tri Ý v**t v* những phím đàn đen trắng đã lâu không chạm tới, khẽ cong môi.
Hệ thống lại thông báo một loạt nói rằng Tạ Vi Lam, Thượng Quan Sâm và những người khác không biết đang làm gì, lại cung cấp thêm khá nhiều điểm.
Tính cả số điểm Thượng Quan Sâm khóc suốt hai đêm qua, cô đã đạt đủ 888 điểm.
[Ting! Giá trị hóa ác đã đạt mức tiêu chuẩn, phần thưởng lần này là kỹ năng – “Bậc thầy nhạc cụ”. Thẻ kỹ năng này thuộc về cá nhân và có thể sử dụng vô thời hạn. Ký chủ có thể sử dụng kỹ năng này để dễ dàng thành thạo bất kỳ loại nhạc cụ nào, đạt đến trình độ bậc thầy.]
Tạ Tri Ý nhướng mày.
Đây là một kỹ năng rất tốt, nhưng đối với cô mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì.
Cô suy nghĩ một chút, rồi chợt nảy ra một ý hay: “Mày từng nói giữ kỹ năng thì dùng vĩnh viễn, còn khi chuyển nhượng cho người khác thì có thể quyết định thời hạn sử dụng, đúng không?”
Hệ thống: [Đúng vậy, ký chủ.]
Nụ cười dần hiện lên trên gương mặt Tạ Tri Ý – ồ, cô lại biết cách chơi rồi.
“Tôi chọn chuyển cho em gái.”
Hệ thống: [Sau khi chuyển nhượng, Tạ Vi Lan sẽ sở hữu trình độ piano cao nhất. Cuộc thi sắp bắt đầu, cô có chắc chắn muốn chuyển nhượng không?]
Tạ Tri Ý cười đầy ẩn ý: “Chắc chắn rồi.”
*
Đêm đó, Tạ Vi Lan phát hiện bàn tay mình bỗng như được thần linh ban sức mạnh. Bất kể bản nhạc khó đến đâu, dưới tay ả đều có thể dễ dàng tuôn trào.
Đây là trình độ mà ả chưa từng trải nghiệm!
Tạ Vi Lan phấn khích nghĩ: Với khả năng hiện tại của mình, tham gia cuộc thi cấp thế giới cũng không phải vấn đề!
Ả cố nén sự kích động, không tiết lộ với ai. Khi nộp bài thi, cố ý chọn một bản nhạc cổ điển nổi tiếng thế giới với độ khó cực kỳ thách thức.
Đến lúc thi đấu, ả sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc khiến họ phải khuất phục dưới chân mình!
Ả sẽ đánh bại Tạ Tri Ý ngay trước mặt mọi người, khiến cô phải bẽ mặt!
-
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Tri Ý: Cứ thử xem nào.