"Lan Lan đến đây ăn cái này để bồi bổ thân thể nào!"
Mẹ Tạ âu yếm nhìn Tạ Vi Lan. Dạo gần đây, mỗi đêm bà ta đều nghe thấy tiếng đàn piano phát ra từ phòng con gái. Sự tiến bộ vượt trội trong kỹ năng chơi đàn của con gái làm bà ta vô cùng hãnh diện.
Trong giới thượng lưu như họ, một nhạc cụ cao cấp như piano rất được ưa chuộng. Bà ta dự định sau khi cuộc thi kết thúc sẽ đưa Vi Lan đến nhà Thượng Quan biểu diễn một bản nhạc. Chắc chắn nhà họ sẽ phải nhìn con gái mình bằng con mắt khác!
"Đúng rồi, Vi Lan ăn nhiều vào, đừng làm việc quá sức!" Ba Tạ cũng lộ ra vẻ mặt hiền từ tạo nên khung cảnh gia đình ba người đầy hạnh phúc.
Tạ Vi Lan ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn bóng dáng Tạ Tri Ý nhanh chóng nói: "Chị cũng lại ăn đi, chị cũng phải thi đấu mà ~"
Tạ Tri Ý thờ ơ phất tay: "Không cần."
Ba Tạ thấy cô bước vào phòng bếp, trong lòng cao h ứng hỏi: "Tri Ý lại định nấu ăn sao?"
Hương vị món ăn mà Tri Ý nấu vẫn còn in sâu trong tâm trí ba Tạ. Mấy ngày nay ăn những món mà người giúp việc nấu, ông ta cảm thấy không ngon miệng chút nào.
Tạ Tri Ý: "À, đúng."
Tạ Vi Lan nhìn thấy vẻ mong chờ trong ánh mắt của ba, cùng ánh mắt láo liên hướng về phía bếp của mẹ, lòng bỗng chốc cảm thấy chua xót.
Đây là lần đầu tiên ba mẹ thể hiện sự chờ mong mãnh liệt với Tạ Tri Ý, cảm giác chú ý này chuyển từ bản thân sang chị gái khiến ả khó chịu vô.
Mọi người ăn cơm trong không khí có phần gượng gạo. Hương thơm từ nhà bếp càng lúc càng nồng nàn, khiến ba Tạ bỗng cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn ngon nữa.
Lúc này Tạ Tri Ý nấu món cay Tứ Xuyên, không biết cô học từ đâu mà làm dầu ớt hương vị cay nồng thơm phức, nghe thôi đã khiến người ta ch** n**c miếng.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Tri Ý bước ra khỏi bếp. Lần này, mẹ Tạ chủ động bước tới.
Tạ Tri Ý cầm hộp giữ nhiệt, vẻ mặt nghi hoặc: "Mẹ làm gì vậy?"
Mẹ Tạ lộ ra vẻ lúng túng. Ba Tạ không nhịn được nữa, buông lời mỉa mai: "Cũng không biết con gái nhà ai, nấu xong lại mang đi cho người ngoài ăn, chẳng có chút lòng biết ơn nào với gia đình."
Tạ Vi Lan vội vàng nói: "Ba đừng nói vậy, chỉ là chị không thích ứng được..."
"Chưa quen cái gì nữa?! Về đây đã ba năm rồi, gia đình đã cố gắng bù đắp, nhưng vẫn không thể nuôi dạy được!"
Tạ Tri Ý nhướng mày, chẳng chút bận tâm. Trong ba năm trước khi mới xuyên qua, cô đã cố gắng hòa nhập với gia đình này, nhưng kết quả là gì?
Cô đã sớm không còn quan tâm nữa. Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi nhà họ Tạ, vì vậy cô không còn bận tâm đến những lời nói này nữa.
Nhưng nhìn xem, khi con thỏ ngốc nghếch ngừng việc nịnh bợ, mọi nỗ lực trước đó đều bị xóa sạch.
Tạ Tri Ý xoay người rời khỏi nhà họ Tạ. Cô biết, nhà Tạ sẽ phá sản, sớm muộn gì cô cũng sẽ chuyển đi khỏi đây.
Ba Tạ bực bội chửi thêm vài câu, nhưng không ai đáp lại. Chỉ còn lại mùi hương nhè nhẹ của món ăn Tứ Xuyên đang dần tan biến trong không khí.
Tạ Vi Lan vội vàng an ủi: "Ba đừng giận, ba còn có con mà."
Nhìn Tạ Vi Lan, sắc mặt của ba mẹ Tạ cũng dịu lại — đây mới là đứa con gái ngoan khiến họ tự hào, là tiểu thư mà họ đã nuôi dưỡng suốt hai mươi năm, chứ không phải một cô gái hoang dã chỉ biết nấu ăn.
"Chị gái của con cũng tham gia cuộc thi piano phải không?" Ba Tạ nói: "Lan Lan, hãy cố gắng thi thật tốt để nó cảm nhận được sự chênh lệch từ đó mới biết rằng những gì gia đình cung cấp mới là tốt nhất."
Tạ Vi Lan gật đầu ngọt ngào: "Ba yên tâm đi, con sẽ cố gắng hết sức."
Ả đã nóng lòng muốn cho tất cả mọi người thấy tài năng của mình!
*
Tạ Tri Ý mang hộp thức ăn đến nhà họ Trì, lần này Trì Hướng Dương đã đứng đợi ở đầu đường từ sớm.
Kết nối Bluetooth tự động, Tạ Tri Ý cảm thấy rất hài lòng khi nhìn thấy cậu.
Bây giờ thi thoảng cô lại đến "cọ" Trì Lâm và Trì Hướng Dương, cộng thêm việc Thượng Quan Sâm mỗi tối đều giúp cô tăng điểm hóa ác. Trong tình huống lý tưởng nhất, cô có thể tăng tới 1000 điểm một ngày!
Mùi cay nồng của món ăn Tứ Xuyên lan tỏa ra ngoài, ngay cả hộp giữ nhiệt cũng không thể ngăn được Trì Hướng Dương vừa đi vừa ch** n**c miếng.
"Phải rồi chị Ý, em nghe nói chị cũng muốn tham gia cuộc thi piano của trường à?"
Tạ Tri Ý hỏi: "Sao em biết?"
"Trên diễn đàn có nói mà." Trì Hướng Dương nói: "Trường này nhiều người rảnh rỗi lắm, không có việc gì làm là lại bàn tán này nọ, chị đẹp như chị chắc chắn sẽ được mọi người chú ý thôi."
Tạ Tri Ý ngẫm nghĩ.
Việc tham gia cuộc thi là một điều tốt, việc được chú ý cũng không phải là điều xấu – ít nhất nó có thể khơi dậy lòng cạnh tranh của Tạ Vi Lan, sau đó lại tăng cường cảm giác thất vọng của ả.
Hai người đi tới cửa nhà họ Trì, Trì Lâm mở cửa ra.
"Cả hai đang nói chuyện gì vậy?" nh ta hỏi với vẻ mặt khó chịu.
Trì Hướng Dương trả lời: "Đang bàn về việc chị Ý tham gia cuộc thi piano."
Trì Lâm nhíu mày. Anh chưa nghe nói Tạ Tri Ý biết chơi piano mà? Có cần anh...
Tạ Tri Ý cũng không giải thích, đi đến phòng ăn mở hộp giữ nhiệt ra, vì không đi xa nên thức ăn vẫn còn nóng hổi.
Trì Lâm và Trì Hướng Dương lại bắt đầu tranh giành thức ăn, Tạ Tri Ý ngồi một bên rất thư thái, nhìn số điểm hóa ác tăng lên từng giây, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
"Nhân tiện mà nói." Trì Hướng Dương vừa ăn vừa làu bàu nói: "Chị Ý sắp thi rồi, anh có thể dạy chị ấy được không?"
Động tác ăn cơm của Trì Lâm bỗng dừng lại.
Tạ Tri Ý đã đạt đến trình độ này hiếm có ai có thể dạy cô ấy được gì nữa, nhưng cô vẫn cười hỏi: "Thật à?"
Trì Hướng Dương: "Đúng vậy! Anh tôi chơi piano từ nhỏ rồi, đàn hay lắm!"
Tạ Tri Ý quay đầu nhìn Trì Lâm, có chút ngạc nhiên: "Thật vậy sao?"
Trì Lâm không hé răng.
Anh nghĩ, giọng điệu này là sao đây? Tại sao em ấy lại có ánh mắt sáng rực như vậy?
Tạ Tri Ý nhìn tốc độ dòng chảy nhảy vọt lên [200/h] trong nháy mắt, thử dò hỏi: "Vậy tôi có thể xem anh chơi một bản không?"
Trì Lâm nhanh chóng gắp miếng thịt cuối cùng trong hộp giữ nhiệt, sau đó dùng khăn giấy lau miệng một cách kiêu ngạo: "Để xem như là trả ơn vì đã mời tôi ăn cơm."
Tạ Tri Ý cười híp mắt gật đầu nói được.
Cô muốn nói rằng không cần phải trả ơn gì cả, anh cứ ngồi đây không làm gì cũng là một loại trả ơn rồi. Nhưng cô sẽ không từ chối, dù sao cũng có thể ở bên Trì Lâm lâu hơn một chút, không tận dụng thì phí.
Nhà Trì Lâm có một cây đàn piano rất đẹp, Tạ Tri Ý nhìn vào là biết ngay không phải loại bình thường.
Thái tử gia ngồi xuống ghế đàn một cách kiêu ngạo, chỉ ngồi một phần ba ghế, đôi chân dài duỗi thẳng, hai bàn chân tự nhiên cách nhau. Tạ Tri Ý nhìn thấy bàn tay anh ta đặt trên phím đàn, biết ngay anh ta thực sự biết chơi.
Trì Lâm liếc cô một cái, hất cằm lên: "Ngồi đi."
Thấy anh thực sự muốn dạy, Tạ Tri Ý cũng không từ chối, ngồi xuống ghế đàn.
Ghế đàn hơi ngắn, khi cô ngồi xuống đầu gối của hai người vô tình chạm vào nhau.
Trì Lâm lập tức căng thẳng.
Anh hắng giọng, những ngón tay trắng dài đặt lên phím đàn, nhanh chóng chơi một bản nhạc.
Hệ thống: [Ting - tốc độ dòng chảy hiện tại: 500/h.]
Tạ Tri Ý giật mình, Trì Lâm ăn những món ăn ngon do cô nấu cũng chưa từng đạt tới tốc độ này.
Cô lén hỏi hệ thống: "Tại sao lại như vậy?"
Chẳng lẽ là bởi vì Trì Lâm quá ghét cô nên tốc độ tăng lên? Nhưng cũng không đến mức này chứ.
Hệ thống trả lời: [Nguyên lý vật lý - ký chủ tiếp xúc vật lý cùng nhân vật phản diện, tương đương với trực tiếp tiếp thu giá trị hóa ác của anh ấy, tốc độ dòng chảy tự nhiên sẽ nhanh hơn.]
Tạ Tri Ý: Còn có chuyện tốt như vậy nữa à!!
Cô nghiêm túc suy nghĩ: ếu như cô đánh Trì Lâm một trận, thì việc tiếp xúc cơ thể không phải là nhiều hơn sao?
Hệ thống: […] Đây có phải là nữ chính trong tiểu thuyết sảng văn không vậy.?
Cô không nghĩ đến việc các cô gái cũng có thể nắm tay hoặc ôm các chàng trai sao???
Trì Lâm đã chơi xong một nửa bản nhạc, dừng lại nghiêng đầu nhìn cô: "Có chỗ nào không hiểu không?"
Tạ Tri Ý nhìn chàng thiếu gia giá trị cao trước mặt, chớp chớp mắt.
EQ thấp: Tôi nghe ra anh đàn sai ba chỗ.
EQ cao: Anh chơi rất tốt.
Tạ Tri Ý thành thật nói: "Tôi học được rất nhiều."
Trì Lâm mím môi, đôi cánh sau lưng bay lên: "Khụ khụ. Chơi tùy hứng thôi, không phát huy tốt lắm đâu."
Nhưng anh lại có chút lo lắng – rõ ràng Tạ Tri Ý không nghe ra được anh chơi sai chỗ nào, hơn nữa cô còn có vẻ hơi ngượng ngùng khi ngồi trước đàn piano, có vẻ như thật sự không biết chơi lắm.
Đương nhiên, Trì Lâm sẽ không cảm thấy cô không có tư cách dự thi.
Thái tử gia kiêu ngạo nghĩ thầm, đến ngày thi anh cũng sẽ đến đó.
Nếu Tạ Tri Ý đột nhiên sợ hãi thì anh sẽ giúp cô chơi. Dù sao thì anh cũng có trách nhiệm mà.
*
Ngày diễn ra cuộc thi piano.
Kimberleyton rất coi trọng sự kiện nghệ thuật cao quý này, địa điểm thi đấu được chọn là một phòng hòa nhạc cao cấp do hội đồng quản trị đầu tư xây dựng, không gian tráng lệ và sang trọng.
Các thí sinh đều ăn mặc rất trang trọng, một số thiếu gia tiểu thư nhà giàu thậm chí còn mặc đồ hiệu, trang điểm như những ngôi sao.
Trong đó nổi bật nhất chính là Tạ Vi Lan. Ả đã dành rất nhiều công sức để tạo dựng hình ảnh, nhằm áp đảo mọi người từ vẻ bề ngoài đến tài năng, đặc biệt là để đè bẹp Tạ Tri Ý dưới chân.
Ôn Chi Nghi là người phụ trách hoạt động chụp ảnh hôm nay, cô ấy chụp cho Tạ Vi Lan mấy tấm ảnh, rồi quay lại tìm bóng dáng của Tạ Tri Ý.
Trận chiến giữa hai chị em đã trở thành chủ đề nóng hổi trong trường. Thật lòng mà nói, Ôn Chi Nghi cảm thấy Tạ Tri Ý đã đi một nước cờ sai lầm. Với xuất thân và quá trình đào tạo lâu năm, Tạ Vi Lan rõ ràng có ưu thế hơn, rõ ràng là Tạ Tri Ý đang ở thế bất lợi.
Cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy Tạ Tri Ý đang ung dung bước đi, vẫn mặc bộ đồ thường ngày chẳng hề thay đổi.
Dù không thể phủ nhận rằng chỉ với vẻ ngoài tự nhiên, Tạ Tri Ý vẫn có thể đánh bại nhiều thí sinh khác, nhưng Ôn Chi Nghi không muốn Tạ Tri Ý thua Tạ Vi Lan! Dù không thể thắng về piano, ít nhất cũng phải xinh đẹp hơn!
"Cậu có mang trang phục biểu diễn không?" Ôn Chi Nghi rất lo lắng cho vẻ đẹp của bạn mình.
"Tớ có mang." Tạ Tri Ý đáp.
Đó là một bộ đồ mua online, không quá đắt tiền và vừa mới nhận được hôm nay.
"Vậy cậu nhanh đi thay đi!" Tốt xấu gì Ôn Chi Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm ra, giơ máy ảnh lên: "Yên tâm, nhất định tớ sẽ chụp cho cậu đẹp nhất đêm nay."
Tạ Tri Ý cười rộ lên: "Vậy cảm ơn cậu nha."
Số lượng khán giả trong phòng hòa nhạc ngày càng đông, các hàng ghế dần được lấp đầy.
Tạ Vi Lan vén nhẹ chiếc váy xa hoa, tiến về phía Thượng Quan Sâm đang ngồi ở hàng ghế đầu, khẽ cúi người: "Anh Sâm, cảm ơn anh hôm nay đến xem em thi đấu, em sẽ cố gắng."
Mắt Thượng Quan Sâm không còn sưng húp như trước, chỉ có vẻ hơi mệt mỏi: "Cố lên, Vi Lan."
Tạ Vi Lan tràn đầy tự tin.
Ả vẫn chưa thấy Tạ Tri Ý, không biết hôm nay cô có dũng khí bước lên sân khấu hay không?
Vì là cuộc thi nội bộ nên thể lệ rất đơn giản. Các thí sinh lần lượt lên sân khấu biểu diễn bản nhạc mình đã chọn và được các giáo viên chấm điểm. Tạ Vi Lan rút được số 5, nằm ở vị trí khá thuận lợi. Một vài thí sinh biểu diễn trước cô đều có màn trình diễn khá bình thường, điều này càng khiến Tạ Vi Lan thêm phần phấn khích. Ả cảm thấy đây chính là cơ hội trời cho.
Nghĩ đến Thượng Quan Sâm đang dõi theo mình từ dưới khán đài, nghĩ đến Tạ Tri Ý có lẽ đang trốn ở đâu đó, ả nở một nụ cười tự tin, uyển chuyển bước lên sân khấu.
Triệu Tân Nguyệt ở dưới kêu lên: "Đây chính là công chúa à? Đẹp quá đi!"
Chu Vũ Kiệt nói: "Quả không hổ danh là nữ thần, chưa bắt đầu chơi đã thắng rồi."
Ha ha, con điên Tạ Tri Ý kia, dám so sánh với cô ư?
Lúc này, Tạ Tri Ý vừa thay xong đồ, đang ở hậu trường nghe thấy MC xướng tên Tạ Vi Lan. Cô bình tĩnh chỉnh lại váy.
Hệ thống nhắc nhở: [Nhắc nhở nhỏ cho ký chủ, Tạ Vi Lan vẫn giữ thẻ bậc thầy nhạc cụ.]
Tạ Tri Ý nói: "Tôi biết mà."
Rất nhanh, những âm thanh trầm bổng, đầy cảm xúc của cây đàn piano vang vọng khắp phòng hòa nhạc, khiến khán giả vô cùng thích thú.
"Trình độ piano của Vi Lan khi nào lại tiến bộ nhanh đến vậy?"
"Cô ấy tỏa sáng quá!"
"Quá đẹp!"
"Nữ thần!!"
Tạ Tri Ý chỉ cần nghe vài nốt nhạc đầu tiên đã nhận ra Tạ Vi Lan chọn bản Concerto số 2 cho piano của Rachmaninoff. Rõ ràng là ả muốn phô diễn hết khả năng của mình để áp đảo mọi người.
"Để cho ả tưởng là ả giỏi, rồi sẽ cho ả biết thực ra ả không giỏi. Đây chỉ là màn dạo đầu thôi." Tạ Tri Ý nói.
Lúc này hệ thống cũng đã hiểu ý định của ký chủ, nhưng không kìm nổi sự lo lắng: [Ký chủ, vẫn chưa thu hồi sao?]
Trên sân khấu, Tạ Vi Lan đã vào guồng những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn.
Hệ thống: [Ký chủ, không kịp mất!]
Đúng lúc này Tạ Tri Ý ra lệnh: "Thu hồi thẻ kỹ năng."
Hệ thống: [Ting - Thẻ "Bậc thầy nhạc cụ" đã bị hủy.]
Trên sân khấu, Tạ Vi Lan đang chuẩn bị chơi đoạn nhạc tuyệt vời nhất của tác phẩm, sự mong đợi của khán giả lên tới đỉnh điểm – Và rồi thật tuyệt ả… đàn sai.
Khả năng siêu phàm đột nhiên biến mất, trình độ thực sự của Tạ Vi Lan không đủ để chơi nổi bản nhạc này. Trong lúc hoảng loạn, ngón tay của ả trở nên lộn xộn.
Bộ váy hoa lệ của Tạ Vi Lan giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tạ Tri Ý thu về 100 điểm hóa ác từ Tạ Vi Lan.
Khán giả cảm thấy một sự trống rỗng như kiểu "vừa tụt quần". Đợi Tạ Vi Lan miễn cưỡng kết thúc màn biểu diễn, những tràng pháo tay cuối cùng cũng trở nên yếu ớt.
Tạ Vi Lan xuống sân khấu, mặt mũi trắng bệch, Triệu Tân Nguyệt và những người khác vội vàng đến an ủi.
"Cũng rất tuyệt rồi! Vi Lan!" "Tổng thể mà nói, cậu vẫn là xuất sắc nhất!"
Tạ Vi Lan được họ an ủi một hồi, tâm trạng cũng ổn định hơn – Dù có phát huy thất bại, nhưng chắc chắn Tạ Tri Ý cũng không khá hơn đâu!
Lúc này, thí sinh số 6 bước lên sân khấu.
Cô mặc một chiếc váy đen bằng nhung, che kín cơ thể. Nhưng không hiểu sao, dù không để lộ quá nhiều da thịt, cô vẫn tỏa ra một vẻ đẹp quý phái, mỗi cử chỉ đều khiến người ta không thể rời mắt.
Trì Lâm ở trong góc và Thượng Quan Sâm ở hàng ghế đầu đều nhìn chằm chằm vào cô. Ôn Chi Nghi liên tục bấm máy ảnh, còn Chu Vũ Kiệt và Triệu Tân Nguyệt thì há hốc mồm kinh ngạc.
"Đây… đây là Tạ Tri Ý ư?!"
Trong đám đông xì xào bàn tán:
"Đẹp quá…"
"Hình như… đây là chị gái của Tạ Vi Lan?"
"Trời ơi, với khuôn mặt này, cho dù cô ấy có chơi dở, mình cũng vẫn nghe được."
Tạ Vi Lan nghe thấy tiếng xì xào của đám đông, thấy Thượng Quan Sâm đang ngây ngẩn nhìn cô, tự an ủi mình: không sao, dù có đẹp đến đâu thì cũng vô dụng, chị ta cũng không biết chơi đàn đâu…
Tạ Tri Ý đứng dưới ánh đèn sân khấu, cảm nhận được sự chú ý của mọi người.
Hệ thống hỏi: [Ký chủ, ngài lựa chọn bài gì?]
Tạ Tri Ý: "Bài của Tạ Vi Lan."
Hệ thống: [...Đúng là không có chút tình người!]
Tạ Tri Ý nở nụ cười: "Màn lật ngược ván cờ thứ hai: Em không chơi được, còn chị thì chơi được."
Cô nhẹ nhàng nâng tay, rồi hạ xuống những phím đàn.
Từ những ngón tay của cô, những âm tiết tuôn trào một cách trong trẻo và dứt khoát, không hề cầu kỳ, nhưng lại như tiếng chuông báo hiệu sự kết thúc của một thời đại. Âm thanh hùng tráng, trầm lắng, kỹ thuật điêu luyện. Dù không có sự phối hợp của dàn nhạc, một mình cô cũng giống như cả một đội quân.
Không gian phòng hòa nhạc chìm vào tĩnh lặng, mãi đến khi tiếng đàn im bặt một lúc lâu, những tràng pháo tay như sấm rền mới vang lên.
"Trời ơi!!!"
"Cái này mà không phải trả tiền à?!"
"Mình yêu luôn rồi! Đây là thần đồng gì thế này?!"
Những thông báo của hệ thống liên tục vang lên, Tạ Tri Ý đang chờ đợi một điều gì đó lớn lao.
Tạ Vi Lan thì mặt tái mét, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.
Cuối cùng hệ thống cũng [Ting] lên thông báo:
Cảm xúc của hai bên chồng chất lên nhau, Tạ Vi Lan đã tích lũy được tới 1000 điểm giá trị hóa ác.
Lúc này Tạ Tri Ý mới đứng dậy giữa những tràng pháo tay, chân thành cúi đầu chào Tạ Vi Lan.
Cảm ơn em nhé!!!
-
Tác giả có lời muốn nói:
Dưới sân khấu.
Thái tử họ Trì: Dính thính rồi.